Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
-
Chương 1337: Đại kết cục (77)
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Sáng sớm.
Đường gia cả đêm đèn đuốc sáng trưng, “Hôn đăng” trên con đường phượng hoàng vẫn phát ra ánh sáng dịu dàng sáng chói thiêng liêng mà trang nghiêm, giữa bãi cỏ Đường gia đặt một chiếc bàn vuông, trên bàn là hương hỏa vẫn không ngừng rủ xuống những tàn nhang đã cháy, chén ngọc cao hai thước kia, rốt cuộc vào giờ lành lúc 8 giờ sáng sớm, rơi xuống một giọt nước cuối cùng, bà Chu dẫn người hầu, dưới sự phân phó của ba vị thầy số mệnh, đặt trước bàn vuông chiếc giường phượng hoàng đỏ, chờ một chút trước khi Đường Khả Hinh xuất giá, sẽ ở trước giường bái tạ tổ tiên, khách quý xem lễ vẫn chưa đến, nhưng lại nhìn thấy vô số người hầu, bưng khay phượng hoàng bằng gỗ tử đàn, mặt trên để trang phục cô dâu, khăn đội đầu, váy, trang sức, ngọc hôm nay xuất giá, từng bước thần bí hướng bên trong “Điệp Thúy hiên” đi đến...
Vô số ký giả suốt đêm chờ trước cửa Đường gia, nhìn về phía Đường gia vô số người hầu lặng yên thần bí đi lại, người chủ trì thậm chí hưng phấn giơ microphone, thông báo hôn lễ thế kỷ này sắp sửa mở màn, hiện trường khách sạn Á Châu vẫn duy trì vẻ thần bí, không mở ra cửa lớn hội trường nho viên tiệc cưới, nghe đồn cự luân lễ bào, vẫn còn chưa vang lên, mà tòa thành Trang gia vẫn đóng chặt, vô số chiếc xe xa hoa cao cấp, cũng đã chỉnh tề theo thứ tự dừng bên mặt cỏ rộng lớn, theo thủ tục nghi lễ kiểu Trung Quốc, nam nữ hai phía đêm qua đều phải “Thủ tổ” cả buổi tối, chờ tới giờ lành, mới bắt đầu thay lễ phục chính thức, mà Đường Khả Hinh hôm nay thì mặc váy lễ phục đỏ thẫm, trước bái biệt cha mẹ, bái tạ tổ tiên, mới ngồi lên xe hoa, để phù dâu tặng của hồi môn, mới đi đến khách sạn Á Châu làm cho hôn lễ thêm long trọng mang kiểu dáng Âu Tây...
Vô số siêu xe cao cấp, đã dừng ở đỉnh núi, mười hai phù dâu cuối cùng cũng thay váy lễphục, lẳng lặng chờ bên trong phòng tầng hai của Đường gia, mười hai cô bé hoa đồng, cũng thần bí không thấy thân ảnh, chủ trì hôn lễ kiểu Trung Quốc - Tô Linh, cũng không thấy người đâu, nghe nói hôn lễ hôm nay vô cùng thần kỳ, chúng ký giả nhao nhao nghi hoặc chờ đợi, người chủ trì lúc đưa tin không khí khẩn trương này của Đường gia, bà Chu liền vào lúc chùa phương xa vang lên tiếng chuông thứ ba, mới hơi cao giọng hô hoán: “Bắt đầu!!!”
Mọi người nghi ngờ nhìn phía trước, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy tầng lầu trạm nghỉ chân sát núi Đường gia, có hai vũ giả như Bàn Cổ và Nữ Oa như thuở thiên địa sơ khai, đứng trước tảng đá to lớn, thần bí ôm cùng một chỗ, theo trận trận tiếng trống kinh ngạc, bắt đầu múa theo tiết tấu âm nhạc, một đường ánh sáng thần bí, chiết xạ xuống phía dưới, đưa bóng dáng bọn họ đang nồng nhiệt quấn quýt lấy nhau, ánh sáng 3D giữa không trung, tạo hiệu ứng lịch sử thần bí mà duyên dáng, dẫn tới chúng ký giả nhao nhao trá dị nhìn xung quanh, rất nhiều người đều không hiểu rốt cuộc giữa vũ đạo và tiệc cưới này, có điển cố gì, thậm chí người chủ trì đã vào lúc nhiếp ảnh gia nhao nhao quay chụp vũ đạo này, cũng bộc lộ thần sắc tò mò.
Tảng đá dường như dưới sự thúc đẩy của “Thời gian”, càng chuyển động nhanh, hai vũ giả dường như không chịu nổi sự chuyển động này, Nữ Oa đi chân trần suýt nữa ngã xuống vách núi, Bàn Cổ nhưng trong nháy mắt kéo tay cô lại, mâu thuẫn ôm nhau.
Chúng ký giả xông tới, bao gồm cả quý khách của đài truyền hình trong ngoài nước, đều nhao nhao nghi ngờ nhìn.
Bà Chu lại trong nháy mắt này, mặt bộc lộ vẻ uy nghiêm, đứng bên trong “Điệp Thúy hiên”, hơi cao giọng nói; “Trong truyền thuyết lịch sử của đất nước chúng ta, Bàn Cổ cùng Nữ oa vốn là anh em, lại bởi vì muốn sinh sản đời sau, mà bị bức tiếp nhận ý chỉ trời cao, cùng với tình vợ chồng thuận hòa. Nữ Oa nương nương lúc đó xấu hổ nhất định không chịu, nàng nói ta cùng với anh trai vốn là anh em, giữa anh em làm sao có thể thành thân? Trừ phi núi từ nam đến bắc mỗi điểm một cây đuốc, nếu như khói bay lên trời, tụ hội cùng một chỗ! Vừa dứt lời, trên trời hai đường khói tức thì quấn quanh cùng một chỗ!! Nữ Oa vẫn nhất định không chịu, lại nói đôi ta đều có tảng đá, nếu như đá khu vực sông khắp nam bắc, có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy tiếp hợp cùng một chỗ, ta cùng anh trai kết hôn! Mà đá sông nam bắc quả nhiên theo năm tháng trôi qua, cuối cùng tiếp hợp cùng một chỗ! Nữ Oa lại nuốt lời nói, nếu ta cùng anh trai chạy về hai hướng ngược nhau, nếu có thể gặp lại nhau, ta lập tức tiếp thu ý chỉ trời cao!! Mọi người đều biết, hai người rốt cuộc hoàn mỹ gặp nhau cùng một chỗ! Hôm nay Đường gia tiểu thư sắp xuất giá, tôi chỉ thay mặt Đường phụ cùng Đường mẫu đối với tiểu thư nói một tiếng, hôn nhân giống như mây khói trên trời, như đá tiếp hợp cùng một chỗ, đều là duyên phận khó có được, đều là sự tiếp hợp khó có được! Tiểu thư sau khi gả đi, hi vọng tiểu thư có thể tuân theo cố sự truyền thống tốt đẹp của Trung quốc chúng ta, thứ nhất hết lòng hiếu đạo phụng dưỡng cha mẹ chồng, thứ hai tận tâm tận lực hầu hạ chồng! Tương lai sinh con, càng phải có trách nhiệm và tình yêu thương lớn nhất, nuôi nấng hậu nhân của hai người! Đây đều là ý chỉ trời cao, đây đều là vận mệnh an bài!!”
Lời này vừa ra, ký giả truyền thông trong trong ngoài ngoài, đều cảm động, nhao nhao giơ lên máy ảnh quay chụp một màn này!!
Rốt cuộc, Tô Linh thượng khách xem lễ, mặc chiếc váy dài lụa màu tím, tóc thắt bím tao nhã, Tô Thụy Kỳ mặc lễ phục màu đen, cùng chị gái thong thả bước xuống xe, đi vào Đường gia, còn có gia đình phù dâu, nhao nhao vào lúc giờ lành đã đến, đến Đường gia, hai vũ giả trên tảng đá kia, vẫn kịch liệt khiêu vũ, mà mười hai phù dâu thanh xuân tịnh lệ, mặc váy dài màu phấn hồng đã thay đổi, dường như tiên tử trong rừng hoa, tóc búi tinh xảo, tay cầm hoa cầu đỏ thẫm cùng hồng phấn, chậm rãi từ tầng hai Đường gia từng bước một đi xuống, lúc đón gió nhẹ nhàng, váy dài cánh hoa kia nhẹ phất phới, dường như cánh thiên thần nhẹ bay, mọi người nhao nhao hoan hô...
Đường Chí Long đã mặc âu phục màu đen, cùng phu nhân mặc sườn xám màu tím sậm, mặt mỉm cười cất bước đi xuống lầu, dưới sự chỉ thị của bà Chu, an vị trên chiếc ghế chạm rồng bằng gỗ tử đàn, bên cạnh đặt hai chén chè búp xanh” Thốn thảo tâm”, đang tỏa hương nghi ngút, thầy số mệnh thấy canh giờ đã đến, tức khắc hơi cao giọng gọi: “Mời cô dâu!”
Dưới sự chờ mong của mọi người tại hành lang dài, tầng tầng nhẹ vén lên, cho phép phóng viên cùng người chủ trì quay chụp, họ đều không khỏi kích động nhắm ngay hành lang kia...
Rốt cuộc, hành lang thật dài, lộ ra hương khí thần bí mà thánh khiết, một trận âm thanh y phục “Sột soạt” truyền đến.
Đường Khả Hinh cuối cùng mặc váy dài thêu phượng hoàng đỏ thẫm, tóc búi cao hình phượng hoàng, tay đeo vòng tay long phượng hồng ngọc, trước cổ đeo vòng do chín viên kim cương cùng hồng ngọc quấn cùng một chỗ, khăn đội đầu dài đỏ thẫm, hồ điệp thêu tay cư nhiên nhẹ nhàng bay, đón gió cánh dựng thẳng lên, theo bước đi của cô dâu, mà hơi rung rinh cánh, cùng với cô bé này, duy mộng huyễn hoặc đi về phía trước...
Đây có lẽ là điều hạnh phúc nhất, hoan hỷ nhất, cảm động nhất thế gian.
Đường Khả Hinh vừa nghe lời bà Chu dạy bảo, sớm đã khóc không thành tiếng, bây giờ mặc dù khuôn mặt che phủ bởi khăn đội đầu, lại vẫn có thể theo sự mông lung nhìn thấy dung nhan khuynh thành của cô, còn có đôi mắt mộng mị, cảm động lóe ra lệ quang của cô.
Nhã Tuệ đã trốn bên cạnh, nhịn không được che mặt rơi lệ.
Lý Tú Dung cũng đã khóc không thành tiếng, liên tục cúi xuống dưới, lau nước mắt, Đường Chí Long không dám nhìn con gái, lại chớp đôi mắt dừng ở hương hỏa đang từ từ dâng lên phía trước, muôn vàn suy nghĩ, nghẹn ngào kích động.
Đường Khả Hinh theo sự nâng đỡ của Thi Ngữ cùng Dĩnh Hồng, cuối cùng chậm rãi đi tới trước mặt cha mẹ, không nhìn thì thôi, nhìn thấy cha mẹ đã hai tròng mắt rưng rưng không nỡ, nước mắt cô trong nháy mắt lăn dài, cuối cùng chậm rãi nhẹ nhấc váy lên, quỳ gối trước mặt cha mẹ, nghẹn ngào khóc nói: “Cha... Mẹ... Lời dạy bảo của hai người vừa rồi, con đã nghe thấy. Tương lai con nhất định sẽ tận lực làm tròn trách nhiệm của một người vợ, phụng dưỡng cha mẹ chồng, làm bạn với chồng thật tốt. Tương lai mặc kệ con gái người ở chỗ nào, đều sẽ hảo hảo mà hiếu thuận cha mẹ. Cảm tạ hai người đã ban tặng cuộc sống này cho con, để cho con mở đôi mắt ra, tiếp thu khảo nghiệm vui vẻ cùng hạnh phúc. Cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của hai người, nhiều năm như vậy cực khổ. Ở đây, con gái xin được dập đầu trước hai người......”
Đường Khả Hinh nói cho hết lời, liền khuynh khắc hai tay nhẹ chống trên đệm phượng hoàng, khom người dập đầu trước cha mẹ.
Đường Chí Long nhìn về phía con gái khôn ngoan hiểu chuyện khom người xuống, cảm kích nghẹn ngào dập đầu, cuối cùng nhịn không được cúi xuống, nước mắt lăn dài, Lý Tú Dung cũng đã nhìn về phía con gái, nước mắt trận trận chảy xuống...
Đường Khả Hinh sau khi dập đầu trước cha mẹ, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, lo lắng hướng cha mẹ nói; “Cha mẹ, đều nói trăm năm tu mới được ngồi chung thuyền, ngàn năm tu mới được nằm chung gối. Tương lai Khả Hinh không thể ở nhà, hai người nhất định phải hảo hảo mà chiếu cố chính mình. Con vẫn sẽ nhớ hai người, sẽ tiếp tục quan tâm hai người...”
Vợ chồng Đường Chí Long nghe những lời yêu thương của con gái, liền mỉm cười gật gật đầu.
Tô Linh ngồi bên cạnh trên ghế hoa cúc lê, thấy Đường Khả Hinh khôn ngoan hiểu chuyện như vậy, cũng không khỏi mặt bộc lộ cảm động nghẹn ngào tươi cười, Tô Thụy Kỳ lại nuốt chua chát nơi cổ họng, trong đầu không chỉ từng lần từng lần hồi tưởng lại hình ảnh lúc mới gặp gỡ cô bé này, rốt cuộc có ai có thể như cô tựa như một con phượng hoàng như vậy...
“Hôm nay hai chén trà này, con gái tạm gác lại ở trên tiệc cưới, cùng Hạo Nhiên cùng nhau kính trà...” Đường Khả Hinh lại săn sóc nhìn về phía cha mẹ nghẹn ngào nói: “Cảm tạ cha mẹ làm bạn với con gái đi đến cung điện hôn nhân kia, tình yêu thương của hai người tựa như chén trà nồng đậm kia, vẫn ấm áp “thốn thảo tim” của con gái. Cảm ơn cha mẹ...”
Đường Khả Hinh lại kích động quỳ lạy cha mẹ.
Đường Chí Long đã cảm động khóc không thành tiếng, nhưng vẫn mỉm cười nghẹn ngào nói; “Ngoan, mau đứng dậy đi. Cha mẹ đối với Khả Hinh tất cả đều có lòng tin. Cha mẹ cũng cảm ơn Khả Hinh qua nhiều năm như vậy, thông cảm cho nỗi khổ trong lòng bậc làm cha mẹ, khó có được hiaỉ thích cùng bao dung.”
Đường Khả Hinh mặt lại cảm kích tươi cười, nhìn về phía cha mẹ.
Bà Chu đúng lúc này, tức khắc nhẹ nâng Đường Khả Hinh dậy nói: “Tiểu thư, canh giờ quỳ lạy tổ tiên xuất giá đã tới, chỉ cần sau khi bái tạ tổ tông, liền ngàn vạn không được quay đầu lại! Hiểu chưa?”
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, liền theo sự nâng đỡ của bà Chu cùng Thi Ngữ, từ từ xoay người, cuối cùng chậm rãi bước ra khỏi cánh cửa Đường gia, dưới ánh đèn flash lóe lên của đông đảo ký giả, đôi mắt cô vẫn ngấn lệ, không chút nào làm mất đi vẻ ung dung cao quý của cô, khí chất cùng mỹ mạo vẫn kinh người tựa như hoàng hậu, hồ điệp đón gió nhẹ, lại thiếu chút nữa bay lên, dẫn tới chúng ký giả ngây ngốc há hốc mồm nhìn về phía cô dâu xinh đẹp như vậy...
Người chủ trì tay cầm microphone, nhìn về phía khăn đội đầu hôn lễ vô cùng mộng ảo kia, bộc lộ sự kích động hào hứng.
Thầy số mệnh nhìn Đường Khả Hinh chuẩn bị làm động tác lạy bái tổ tiên, ông tức khắc hơi cao giọng nói: “Thông báo thiếu gia Trang gia tức khắc chuẩn bị xe hoa cùng lễ vật, sau khi cô dâu quỳ lạy, cử hành nghi thức “Hắt nước” tức khắc bước chín mươi chín bước trên thảm đỏ bước lên xe, đừng để lỡ canh giờ!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, khuynh khắc ngẩng đầu, nhìn về phía con đường đèn hoa nối thẳng tiệc cưới, lúc này mới bộc lộ một chút chờ mong cùng khẩn trương.
Sáng sớm.
Đường gia cả đêm đèn đuốc sáng trưng, “Hôn đăng” trên con đường phượng hoàng vẫn phát ra ánh sáng dịu dàng sáng chói thiêng liêng mà trang nghiêm, giữa bãi cỏ Đường gia đặt một chiếc bàn vuông, trên bàn là hương hỏa vẫn không ngừng rủ xuống những tàn nhang đã cháy, chén ngọc cao hai thước kia, rốt cuộc vào giờ lành lúc 8 giờ sáng sớm, rơi xuống một giọt nước cuối cùng, bà Chu dẫn người hầu, dưới sự phân phó của ba vị thầy số mệnh, đặt trước bàn vuông chiếc giường phượng hoàng đỏ, chờ một chút trước khi Đường Khả Hinh xuất giá, sẽ ở trước giường bái tạ tổ tiên, khách quý xem lễ vẫn chưa đến, nhưng lại nhìn thấy vô số người hầu, bưng khay phượng hoàng bằng gỗ tử đàn, mặt trên để trang phục cô dâu, khăn đội đầu, váy, trang sức, ngọc hôm nay xuất giá, từng bước thần bí hướng bên trong “Điệp Thúy hiên” đi đến...
Vô số ký giả suốt đêm chờ trước cửa Đường gia, nhìn về phía Đường gia vô số người hầu lặng yên thần bí đi lại, người chủ trì thậm chí hưng phấn giơ microphone, thông báo hôn lễ thế kỷ này sắp sửa mở màn, hiện trường khách sạn Á Châu vẫn duy trì vẻ thần bí, không mở ra cửa lớn hội trường nho viên tiệc cưới, nghe đồn cự luân lễ bào, vẫn còn chưa vang lên, mà tòa thành Trang gia vẫn đóng chặt, vô số chiếc xe xa hoa cao cấp, cũng đã chỉnh tề theo thứ tự dừng bên mặt cỏ rộng lớn, theo thủ tục nghi lễ kiểu Trung Quốc, nam nữ hai phía đêm qua đều phải “Thủ tổ” cả buổi tối, chờ tới giờ lành, mới bắt đầu thay lễ phục chính thức, mà Đường Khả Hinh hôm nay thì mặc váy lễ phục đỏ thẫm, trước bái biệt cha mẹ, bái tạ tổ tiên, mới ngồi lên xe hoa, để phù dâu tặng của hồi môn, mới đi đến khách sạn Á Châu làm cho hôn lễ thêm long trọng mang kiểu dáng Âu Tây...
Vô số siêu xe cao cấp, đã dừng ở đỉnh núi, mười hai phù dâu cuối cùng cũng thay váy lễphục, lẳng lặng chờ bên trong phòng tầng hai của Đường gia, mười hai cô bé hoa đồng, cũng thần bí không thấy thân ảnh, chủ trì hôn lễ kiểu Trung Quốc - Tô Linh, cũng không thấy người đâu, nghe nói hôn lễ hôm nay vô cùng thần kỳ, chúng ký giả nhao nhao nghi hoặc chờ đợi, người chủ trì lúc đưa tin không khí khẩn trương này của Đường gia, bà Chu liền vào lúc chùa phương xa vang lên tiếng chuông thứ ba, mới hơi cao giọng hô hoán: “Bắt đầu!!!”
Mọi người nghi ngờ nhìn phía trước, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy tầng lầu trạm nghỉ chân sát núi Đường gia, có hai vũ giả như Bàn Cổ và Nữ Oa như thuở thiên địa sơ khai, đứng trước tảng đá to lớn, thần bí ôm cùng một chỗ, theo trận trận tiếng trống kinh ngạc, bắt đầu múa theo tiết tấu âm nhạc, một đường ánh sáng thần bí, chiết xạ xuống phía dưới, đưa bóng dáng bọn họ đang nồng nhiệt quấn quýt lấy nhau, ánh sáng 3D giữa không trung, tạo hiệu ứng lịch sử thần bí mà duyên dáng, dẫn tới chúng ký giả nhao nhao trá dị nhìn xung quanh, rất nhiều người đều không hiểu rốt cuộc giữa vũ đạo và tiệc cưới này, có điển cố gì, thậm chí người chủ trì đã vào lúc nhiếp ảnh gia nhao nhao quay chụp vũ đạo này, cũng bộc lộ thần sắc tò mò.
Tảng đá dường như dưới sự thúc đẩy của “Thời gian”, càng chuyển động nhanh, hai vũ giả dường như không chịu nổi sự chuyển động này, Nữ Oa đi chân trần suýt nữa ngã xuống vách núi, Bàn Cổ nhưng trong nháy mắt kéo tay cô lại, mâu thuẫn ôm nhau.
Chúng ký giả xông tới, bao gồm cả quý khách của đài truyền hình trong ngoài nước, đều nhao nhao nghi ngờ nhìn.
Bà Chu lại trong nháy mắt này, mặt bộc lộ vẻ uy nghiêm, đứng bên trong “Điệp Thúy hiên”, hơi cao giọng nói; “Trong truyền thuyết lịch sử của đất nước chúng ta, Bàn Cổ cùng Nữ oa vốn là anh em, lại bởi vì muốn sinh sản đời sau, mà bị bức tiếp nhận ý chỉ trời cao, cùng với tình vợ chồng thuận hòa. Nữ Oa nương nương lúc đó xấu hổ nhất định không chịu, nàng nói ta cùng với anh trai vốn là anh em, giữa anh em làm sao có thể thành thân? Trừ phi núi từ nam đến bắc mỗi điểm một cây đuốc, nếu như khói bay lên trời, tụ hội cùng một chỗ! Vừa dứt lời, trên trời hai đường khói tức thì quấn quanh cùng một chỗ!! Nữ Oa vẫn nhất định không chịu, lại nói đôi ta đều có tảng đá, nếu như đá khu vực sông khắp nam bắc, có thể vượt qua thiên sơn vạn thủy tiếp hợp cùng một chỗ, ta cùng anh trai kết hôn! Mà đá sông nam bắc quả nhiên theo năm tháng trôi qua, cuối cùng tiếp hợp cùng một chỗ! Nữ Oa lại nuốt lời nói, nếu ta cùng anh trai chạy về hai hướng ngược nhau, nếu có thể gặp lại nhau, ta lập tức tiếp thu ý chỉ trời cao!! Mọi người đều biết, hai người rốt cuộc hoàn mỹ gặp nhau cùng một chỗ! Hôm nay Đường gia tiểu thư sắp xuất giá, tôi chỉ thay mặt Đường phụ cùng Đường mẫu đối với tiểu thư nói một tiếng, hôn nhân giống như mây khói trên trời, như đá tiếp hợp cùng một chỗ, đều là duyên phận khó có được, đều là sự tiếp hợp khó có được! Tiểu thư sau khi gả đi, hi vọng tiểu thư có thể tuân theo cố sự truyền thống tốt đẹp của Trung quốc chúng ta, thứ nhất hết lòng hiếu đạo phụng dưỡng cha mẹ chồng, thứ hai tận tâm tận lực hầu hạ chồng! Tương lai sinh con, càng phải có trách nhiệm và tình yêu thương lớn nhất, nuôi nấng hậu nhân của hai người! Đây đều là ý chỉ trời cao, đây đều là vận mệnh an bài!!”
Lời này vừa ra, ký giả truyền thông trong trong ngoài ngoài, đều cảm động, nhao nhao giơ lên máy ảnh quay chụp một màn này!!
Rốt cuộc, Tô Linh thượng khách xem lễ, mặc chiếc váy dài lụa màu tím, tóc thắt bím tao nhã, Tô Thụy Kỳ mặc lễ phục màu đen, cùng chị gái thong thả bước xuống xe, đi vào Đường gia, còn có gia đình phù dâu, nhao nhao vào lúc giờ lành đã đến, đến Đường gia, hai vũ giả trên tảng đá kia, vẫn kịch liệt khiêu vũ, mà mười hai phù dâu thanh xuân tịnh lệ, mặc váy dài màu phấn hồng đã thay đổi, dường như tiên tử trong rừng hoa, tóc búi tinh xảo, tay cầm hoa cầu đỏ thẫm cùng hồng phấn, chậm rãi từ tầng hai Đường gia từng bước một đi xuống, lúc đón gió nhẹ nhàng, váy dài cánh hoa kia nhẹ phất phới, dường như cánh thiên thần nhẹ bay, mọi người nhao nhao hoan hô...
Đường Chí Long đã mặc âu phục màu đen, cùng phu nhân mặc sườn xám màu tím sậm, mặt mỉm cười cất bước đi xuống lầu, dưới sự chỉ thị của bà Chu, an vị trên chiếc ghế chạm rồng bằng gỗ tử đàn, bên cạnh đặt hai chén chè búp xanh” Thốn thảo tâm”, đang tỏa hương nghi ngút, thầy số mệnh thấy canh giờ đã đến, tức khắc hơi cao giọng gọi: “Mời cô dâu!”
Dưới sự chờ mong của mọi người tại hành lang dài, tầng tầng nhẹ vén lên, cho phép phóng viên cùng người chủ trì quay chụp, họ đều không khỏi kích động nhắm ngay hành lang kia...
Rốt cuộc, hành lang thật dài, lộ ra hương khí thần bí mà thánh khiết, một trận âm thanh y phục “Sột soạt” truyền đến.
Đường Khả Hinh cuối cùng mặc váy dài thêu phượng hoàng đỏ thẫm, tóc búi cao hình phượng hoàng, tay đeo vòng tay long phượng hồng ngọc, trước cổ đeo vòng do chín viên kim cương cùng hồng ngọc quấn cùng một chỗ, khăn đội đầu dài đỏ thẫm, hồ điệp thêu tay cư nhiên nhẹ nhàng bay, đón gió cánh dựng thẳng lên, theo bước đi của cô dâu, mà hơi rung rinh cánh, cùng với cô bé này, duy mộng huyễn hoặc đi về phía trước...
Đây có lẽ là điều hạnh phúc nhất, hoan hỷ nhất, cảm động nhất thế gian.
Đường Khả Hinh vừa nghe lời bà Chu dạy bảo, sớm đã khóc không thành tiếng, bây giờ mặc dù khuôn mặt che phủ bởi khăn đội đầu, lại vẫn có thể theo sự mông lung nhìn thấy dung nhan khuynh thành của cô, còn có đôi mắt mộng mị, cảm động lóe ra lệ quang của cô.
Nhã Tuệ đã trốn bên cạnh, nhịn không được che mặt rơi lệ.
Lý Tú Dung cũng đã khóc không thành tiếng, liên tục cúi xuống dưới, lau nước mắt, Đường Chí Long không dám nhìn con gái, lại chớp đôi mắt dừng ở hương hỏa đang từ từ dâng lên phía trước, muôn vàn suy nghĩ, nghẹn ngào kích động.
Đường Khả Hinh theo sự nâng đỡ của Thi Ngữ cùng Dĩnh Hồng, cuối cùng chậm rãi đi tới trước mặt cha mẹ, không nhìn thì thôi, nhìn thấy cha mẹ đã hai tròng mắt rưng rưng không nỡ, nước mắt cô trong nháy mắt lăn dài, cuối cùng chậm rãi nhẹ nhấc váy lên, quỳ gối trước mặt cha mẹ, nghẹn ngào khóc nói: “Cha... Mẹ... Lời dạy bảo của hai người vừa rồi, con đã nghe thấy. Tương lai con nhất định sẽ tận lực làm tròn trách nhiệm của một người vợ, phụng dưỡng cha mẹ chồng, làm bạn với chồng thật tốt. Tương lai mặc kệ con gái người ở chỗ nào, đều sẽ hảo hảo mà hiếu thuận cha mẹ. Cảm tạ hai người đã ban tặng cuộc sống này cho con, để cho con mở đôi mắt ra, tiếp thu khảo nghiệm vui vẻ cùng hạnh phúc. Cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của hai người, nhiều năm như vậy cực khổ. Ở đây, con gái xin được dập đầu trước hai người......”
Đường Khả Hinh nói cho hết lời, liền khuynh khắc hai tay nhẹ chống trên đệm phượng hoàng, khom người dập đầu trước cha mẹ.
Đường Chí Long nhìn về phía con gái khôn ngoan hiểu chuyện khom người xuống, cảm kích nghẹn ngào dập đầu, cuối cùng nhịn không được cúi xuống, nước mắt lăn dài, Lý Tú Dung cũng đã nhìn về phía con gái, nước mắt trận trận chảy xuống...
Đường Khả Hinh sau khi dập đầu trước cha mẹ, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, lo lắng hướng cha mẹ nói; “Cha mẹ, đều nói trăm năm tu mới được ngồi chung thuyền, ngàn năm tu mới được nằm chung gối. Tương lai Khả Hinh không thể ở nhà, hai người nhất định phải hảo hảo mà chiếu cố chính mình. Con vẫn sẽ nhớ hai người, sẽ tiếp tục quan tâm hai người...”
Vợ chồng Đường Chí Long nghe những lời yêu thương của con gái, liền mỉm cười gật gật đầu.
Tô Linh ngồi bên cạnh trên ghế hoa cúc lê, thấy Đường Khả Hinh khôn ngoan hiểu chuyện như vậy, cũng không khỏi mặt bộc lộ cảm động nghẹn ngào tươi cười, Tô Thụy Kỳ lại nuốt chua chát nơi cổ họng, trong đầu không chỉ từng lần từng lần hồi tưởng lại hình ảnh lúc mới gặp gỡ cô bé này, rốt cuộc có ai có thể như cô tựa như một con phượng hoàng như vậy...
“Hôm nay hai chén trà này, con gái tạm gác lại ở trên tiệc cưới, cùng Hạo Nhiên cùng nhau kính trà...” Đường Khả Hinh lại săn sóc nhìn về phía cha mẹ nghẹn ngào nói: “Cảm tạ cha mẹ làm bạn với con gái đi đến cung điện hôn nhân kia, tình yêu thương của hai người tựa như chén trà nồng đậm kia, vẫn ấm áp “thốn thảo tim” của con gái. Cảm ơn cha mẹ...”
Đường Khả Hinh lại kích động quỳ lạy cha mẹ.
Đường Chí Long đã cảm động khóc không thành tiếng, nhưng vẫn mỉm cười nghẹn ngào nói; “Ngoan, mau đứng dậy đi. Cha mẹ đối với Khả Hinh tất cả đều có lòng tin. Cha mẹ cũng cảm ơn Khả Hinh qua nhiều năm như vậy, thông cảm cho nỗi khổ trong lòng bậc làm cha mẹ, khó có được hiaỉ thích cùng bao dung.”
Đường Khả Hinh mặt lại cảm kích tươi cười, nhìn về phía cha mẹ.
Bà Chu đúng lúc này, tức khắc nhẹ nâng Đường Khả Hinh dậy nói: “Tiểu thư, canh giờ quỳ lạy tổ tiên xuất giá đã tới, chỉ cần sau khi bái tạ tổ tông, liền ngàn vạn không được quay đầu lại! Hiểu chưa?”
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, liền theo sự nâng đỡ của bà Chu cùng Thi Ngữ, từ từ xoay người, cuối cùng chậm rãi bước ra khỏi cánh cửa Đường gia, dưới ánh đèn flash lóe lên của đông đảo ký giả, đôi mắt cô vẫn ngấn lệ, không chút nào làm mất đi vẻ ung dung cao quý của cô, khí chất cùng mỹ mạo vẫn kinh người tựa như hoàng hậu, hồ điệp đón gió nhẹ, lại thiếu chút nữa bay lên, dẫn tới chúng ký giả ngây ngốc há hốc mồm nhìn về phía cô dâu xinh đẹp như vậy...
Người chủ trì tay cầm microphone, nhìn về phía khăn đội đầu hôn lễ vô cùng mộng ảo kia, bộc lộ sự kích động hào hứng.
Thầy số mệnh nhìn Đường Khả Hinh chuẩn bị làm động tác lạy bái tổ tiên, ông tức khắc hơi cao giọng nói: “Thông báo thiếu gia Trang gia tức khắc chuẩn bị xe hoa cùng lễ vật, sau khi cô dâu quỳ lạy, cử hành nghi thức “Hắt nước” tức khắc bước chín mươi chín bước trên thảm đỏ bước lên xe, đừng để lỡ canh giờ!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, khuynh khắc ngẩng đầu, nhìn về phía con đường đèn hoa nối thẳng tiệc cưới, lúc này mới bộc lộ một chút chờ mong cùng khẩn trương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook