Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
-
Chương 294-2: Gắn bó mật thiết (2)
Trong bệnh viện.
Băng ca được đẩy đi với tốc độ điên cuồng, bánh xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng kêu sắc nhọn. Máu chủ yếu chảy ra từ phía sau đầu, không nhiều lắm nhưng rất đáng sợ. Gương mặt người nằm trên băng ca tái nhợt, không chút huyết sắc, đung đưa theo nhịp bánh xe của băng ca, được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Lan Khê chậm chạp chạy theo sau, trên đường cô bị trẹo chân bởi đôi giày cao gót, chân bên phải bị sưng phù lên, bắt đầu đau nhức. Cô cởi giày ra, cầm trong tay tiếp tục chạy, khi sắp chạy đến phòng cấp cứu thì cửa phòng đã đóng sầm lại, cô bị ngăn lại ở bên ngoài.
Trên bàn tay, cánh tay, trên bộ lễ phục của cô cũng dính lấm tấm vết máu. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn Bị bác sĩ đuổi ra, cô hoảng hốt lùi lại, đang lùi đột nhiên cô đụng vào một lồng ngực vững chắc. Quay đầu lại cô nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Yến Thần, nước mắt nóng bỏng lập tức trào ra lần nữa.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần tái nhợt, tròng mắt liếc nhìn cô một cái, ôm lấy bả vai của cô. Cánh tay dài thuận tiện siết chặt vào hông của cô, thuận tiện kéo vào trong ngực! Anh cúi đầu chôn vào cổ cô, bàn tay to thoáng run nhè nhẹ giữ chặt lấy gáy cô.
Trán Lan Khêtì ở trên bả vai anh, nỗi sợ hãi kinh khủng mà cô chôn dấu trong lòng lúc này chợt vọt ra, cô bật khóc thành tiếng tức tưởi, thân thể run rẩy kịch liệt, ngón tay dính máu gắt gao níu chặt lấy quần áo của anh.
Mộ Yến Thần ôm cô chặt hơn, lực ôm mạnh đến nỗi tựa như muốn khảm cô vào trong thân thể mình! !
Anh khàn giọng dỗ dành ở bên tai cô, môi mỏng vuốt ve vành tai lạnh như băng, quấn quít dường như sắp sửa hòa làm một với cô, cảnh tượng vừa mới rồi cũng đã hoàn toàn hù doạ anh. Anh vốn cho rằng tình cảmgiữa hai cha con anh không nhiều, đối với Mộ Minh Thăng anh vốn không có tình cảm quá sâu sắc... Nhưng hoá ra cảm giác “huyết nhục tương liên” là thế này đây! Mất ông, chính là trên thế giới này anh đã mất đi người cha duy nhất của mình .
"Đừng khóc. . ." Anh khàn giọng nói với cô, hơi thở ấm áp của anh hoà quyện với hơi thở của cô. Anh thoáng hôn nhẹ vào chóp mũi đỏ rực vì khóc của cô: "Lan Khê, đừng khóc... ba sẽ không sao đâu, vừa rồi ông ấy còn bình yên vô sự nói ở trước mặt nhiều người như vậy ... Những năm gần đây ba vẫn luôn chú ý rèn luyện, bồi dưỡng cho cơ thể mình rất tốt. . . Đừng lo lắng nhiều. . ."
Nhưng những lời an ủi này, cũng không sao lừa nổi ngay cả chính bản thân anh .
Sân khấu cao như thế...
Khi ông ngã xuống, đầu lại đập xuống đất...
Nghe "Rầm" một tiếng, dường như cú ngã mạnh mẽ của ông đã lòng làm chấn động trái tim đang căng như dây đàn của hai người. Trong con ngươi của Mộ Yến Thần ánh lên màu đỏ kè giống như bị nghiền qua vậy, lòng bàn tay gắt gao gắng sức nắm chặt lại, cũng không biết làm sao mới có thể phát tiết được ra ngoài.
Sau lưng vọng đến tiếng bước chân nườm nượp.
Tất cả người của nhà họ Tô và bạn hữu thân thuộc đều đi theo, họ đứng sững ở ngay cửa vào hành lang, tròn mắt nhìn những hành động gần như khác thường của đôi "anh em" ... hình ảnh kia đúng là làm chấn động lòng người. Có lẽ trong thoáng chốc mấy người kia cũng đã vỡ lẽ được mấy lời khó hiểu mà lúc nãy Mộ Minh Thăng đứng ở trên sân khấu nói ra có hàm nghĩa thế nào.
Một bóng người khác cũng lảo đảo đi tới, run rẩy đẩy đám người kia ra.
Trên mặt Mạc Như Khanh, vẫn còn hai vệt nước mắt đã khô.
Băng ca được đẩy đi với tốc độ điên cuồng, bánh xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng kêu sắc nhọn. Máu chủ yếu chảy ra từ phía sau đầu, không nhiều lắm nhưng rất đáng sợ. Gương mặt người nằm trên băng ca tái nhợt, không chút huyết sắc, đung đưa theo nhịp bánh xe của băng ca, được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Lan Khê chậm chạp chạy theo sau, trên đường cô bị trẹo chân bởi đôi giày cao gót, chân bên phải bị sưng phù lên, bắt đầu đau nhức. Cô cởi giày ra, cầm trong tay tiếp tục chạy, khi sắp chạy đến phòng cấp cứu thì cửa phòng đã đóng sầm lại, cô bị ngăn lại ở bên ngoài.
Trên bàn tay, cánh tay, trên bộ lễ phục của cô cũng dính lấm tấm vết máu. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn Bị bác sĩ đuổi ra, cô hoảng hốt lùi lại, đang lùi đột nhiên cô đụng vào một lồng ngực vững chắc. Quay đầu lại cô nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Yến Thần, nước mắt nóng bỏng lập tức trào ra lần nữa.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần tái nhợt, tròng mắt liếc nhìn cô một cái, ôm lấy bả vai của cô. Cánh tay dài thuận tiện siết chặt vào hông của cô, thuận tiện kéo vào trong ngực! Anh cúi đầu chôn vào cổ cô, bàn tay to thoáng run nhè nhẹ giữ chặt lấy gáy cô.
Trán Lan Khêtì ở trên bả vai anh, nỗi sợ hãi kinh khủng mà cô chôn dấu trong lòng lúc này chợt vọt ra, cô bật khóc thành tiếng tức tưởi, thân thể run rẩy kịch liệt, ngón tay dính máu gắt gao níu chặt lấy quần áo của anh.
Mộ Yến Thần ôm cô chặt hơn, lực ôm mạnh đến nỗi tựa như muốn khảm cô vào trong thân thể mình! !
Anh khàn giọng dỗ dành ở bên tai cô, môi mỏng vuốt ve vành tai lạnh như băng, quấn quít dường như sắp sửa hòa làm một với cô, cảnh tượng vừa mới rồi cũng đã hoàn toàn hù doạ anh. Anh vốn cho rằng tình cảmgiữa hai cha con anh không nhiều, đối với Mộ Minh Thăng anh vốn không có tình cảm quá sâu sắc... Nhưng hoá ra cảm giác “huyết nhục tương liên” là thế này đây! Mất ông, chính là trên thế giới này anh đã mất đi người cha duy nhất của mình .
"Đừng khóc. . ." Anh khàn giọng nói với cô, hơi thở ấm áp của anh hoà quyện với hơi thở của cô. Anh thoáng hôn nhẹ vào chóp mũi đỏ rực vì khóc của cô: "Lan Khê, đừng khóc... ba sẽ không sao đâu, vừa rồi ông ấy còn bình yên vô sự nói ở trước mặt nhiều người như vậy ... Những năm gần đây ba vẫn luôn chú ý rèn luyện, bồi dưỡng cho cơ thể mình rất tốt. . . Đừng lo lắng nhiều. . ."
Nhưng những lời an ủi này, cũng không sao lừa nổi ngay cả chính bản thân anh .
Sân khấu cao như thế...
Khi ông ngã xuống, đầu lại đập xuống đất...
Nghe "Rầm" một tiếng, dường như cú ngã mạnh mẽ của ông đã lòng làm chấn động trái tim đang căng như dây đàn của hai người. Trong con ngươi của Mộ Yến Thần ánh lên màu đỏ kè giống như bị nghiền qua vậy, lòng bàn tay gắt gao gắng sức nắm chặt lại, cũng không biết làm sao mới có thể phát tiết được ra ngoài.
Sau lưng vọng đến tiếng bước chân nườm nượp.
Tất cả người của nhà họ Tô và bạn hữu thân thuộc đều đi theo, họ đứng sững ở ngay cửa vào hành lang, tròn mắt nhìn những hành động gần như khác thường của đôi "anh em" ... hình ảnh kia đúng là làm chấn động lòng người. Có lẽ trong thoáng chốc mấy người kia cũng đã vỡ lẽ được mấy lời khó hiểu mà lúc nãy Mộ Minh Thăng đứng ở trên sân khấu nói ra có hàm nghĩa thế nào.
Một bóng người khác cũng lảo đảo đi tới, run rẩy đẩy đám người kia ra.
Trên mặt Mạc Như Khanh, vẫn còn hai vệt nước mắt đã khô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook