Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
-
Chương 292: Cường thế trừng phạt
Anh thật sự không phải cố ý muốn chạy đến nói những lời này với cô.
Chẳng qua là cảm thấy, cho tới nay chuyện muốn kiên trì không cần kiên trì nữa, về sau mọi chuyện vui, buồn, giận, hờn của cô đã không còn liên quan đến mình, dღđ☆L☆qღđ anh phải thối lui ra xa, lấy góc độ người đứng xem cười chiêm ngưỡng hạnh phúc của cô, viên mãn của cô.
Trong lòng rất buồn.
Buồn đến không ngăn được cảm xúc, nói ra tất cả tâm tình trước đây của mình cho cô nghe, ngay cả khi cuối cùng chẳng thay đổi được gì, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nhưng anh vẫn muốn nói cho cô nghe.
Nếu anh phải trả giá mấy năm sau khi moi tim móc phổi nói ra, thì tất cả cũng đáng giá.
Anh đã không uổng phí, cũng không vô ích khi yêu.
. . . Đây xem như là loại tâm lý gì?
Kỷ Hằng cười cười, cười bản thân nông cạn, anh đứng dậy, cảm thấy bộ y phục này mắc kẹt chỗ phía sau gáy hơi không thoải mái, quay trở lại phòng thử đồ một lần nữa thay đồ ra.
Trong lòng Lan Khê hơi buồn rầu, thời tiết đầu mùa đông se lạnh, cô ôm lấy hai vai, ngơ ngẩn nhìn cánh cửa phòng thử đồ đóng lại.
"Anh còn phải qua một tiệm khác , chỉ tới nơi đây chọn kiểu dáng. Dì nhỏ của anh ở đường Phúc Lâm bên kia cũng mở một cửa tiệm thời trang, chỉ mặt gọi tên nói muốn anh qua đó cổ vũ cho dì ấy," Kỷ Hằng nhìn bên ngoài, cười nhẹ và nói, "Anh phải đi rồi."
Lan Khê lúng ta lúng túng gật đầu, đứng dậy định đi theo anh ta ra ngoài.
Chỉ vài bước đi, suy nghĩ của cô đã bay loạn.
Kỷ Hằng quay đầu lại: "Em còn chuyện gì khác muốn hỏi anh sao?"
Lan Khê cúi đầu, một lọn tóc bên vành tai trắng nõn tự nhiên buông thõng xuống, ánh đèn bên ngoài tỏa ra màu vàng óng ánh chiếu vào đẹp không sao tả xiết. Rốt cuộc cô vẫn ngước mắt lên, hỏi một câu vừa chợt nhớ tới, cũng là vấn đề xoáy ở trong lòng từ lâu: "Học trưởng, gần đây anh có biết tình hình của Kiều Khải Dương không? Anh ấy ở gần thành phố A... Đang làm cái gì? Tay có tốt lên được chút nào chưa?"
Kỷ Hằng ngẩn người.
Nhưng lập tức anh gật đầu: "Anh biết, bây giờ anh ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty."
Lan Khê nín thở.
"Bất quá thân phận hiện tại của anh ta hơi khác một chút," Kỷ Hằng suy nghĩ một chút mới nói, "Bà Chủ tịch sau khi trở lại thành phố thì bệnh nặng, bệnh viện chẩn đoán nói nguyên nhân là do mệt nhọc quá độ gây ra, không có gì đáng ngại nhưng phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Cho nên bà ấy chủ động từ chức về hưu, nhường vị trí đó lại cho con trai mình, Kiều Khải Dương bây giờ là Quyền giám đốc của công ty... Về phần tay của anh ta, anh không tiếp xúc với anh ta nhiều cho lắm nên cũng không rõ."
Lan Khê sáng tỏ.
Cô có thể tưởng tượng, trong gia đình anh ta chỉ có hai người, mẹ con nương tựa vào nhau, Kiều Khải Dương sẽ hoảng sợ ra sao một khi Tống Mẫn Tuệ ngã xuống, cho nên bây giờ cho dù có bị bà ép buộc như thế nào cũng cam nguyện.
"Nhưng mà trong công ty anh cũng nghe họ cũng đồn" Kỷ Hằng cười cười nói, "Nói bà Chủ tịch giả vờ bệnh phải nằm bệnh viện, chỉ vì muốn cột lại tâm con trai mình, không để anh ta chạy ra ngoài tìm hồ ly tinh."
Lan Khê cứng người mất vài giây mới phản ứng kịp ý tứ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, "À? !"
Kỷ Hằng ý cười càng đậm, nâng tay vuốt chóp mũi cô một cái, như là đang an ủi vừa mới nói này câu "hồ ly tinh", sau đó đẩy cửa ra, đón ánh mặt trời mỏng manh bên ngoài, anh bước ra: "Anh đi trước, chúng ta gặp lại sau."
Tiếng chuông gió vang vọng trong không khí, thật lâu mới bình thường lại.
Sau một lúc lâu Lan Khê mới lấy lại tinh thần, cảm thấy người kia đã cách xa cô, ngoài việc hy vọng anh ta có thể trôi qua tốt một chút cô cũng không thể làm gì khác hơn, nợ quá nhiều khiến cho cảm giác khó chịu trong lòng mọi người khó vãn hồi.
Quay lại, khi đi vào bên trong cô mới giật mình kinh ngạc nhìn tình hình bên trong . . .
Mộ Yến Thần ngồi trên ghế sofa, một tay chống lên trán, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bán hàng trước mắt chân tay luống cuống, gương mặt cô bán hàng đỏ bừng, không có người tới thử, cô ta đành phải cầm lễ phục ướm trên người mình khoa tay múa chân, nhưng mà. . . . Vóc dáng của cô ta hơi mập có được không, lại nữa vóc dáng của vị tiểu thư cùng vào đây với anh ta không giống với cô ta, cái này làm sao thử được đây? !
Cô bán hàng khẩn trương cực độ trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì ánh mắt người đàn ông này từ đầu tới đuôi đều lạnh như hàn băng, giống như cô ta càng khoa tay múa chân thì anh ta càng không vừa lòng.
Nhìn thấy Lan Khê quay lại, cô ta thở một hơi thật dài, vừa định kêu Lan Khê thì bên tai một giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Đứng yên đừng nhúc nhích."
Biểu cảm trên mặt cô bán hàng cứng nhắc, nói không nên lời, đành phải chậm rãi chuyển trở về, tiếp tục cầm lễ phục ướm trên người mình, để anh xem hiệu quả.
Lan Khê hồ nghi nhìn hai người một chút, sau một lúc lâu rốt cục cô cũng hiểu.
. . . Vừa nãy cô trò chuyện với Kỷ Hằng rất lâu, người đàn ông này dường như có vẻ hơi. . .Hơi. . . Ghen? !
Nhìn một chút dáng ngồi này, ánh mắt này, này... Dường như muốn nói” người lạ chớ tới gần” thì cô đã hiểu.
Ánh mắt mang theo một chút đồng tình nhìn về phía cô bán hàng, trong lòng Lan Khê không hiểu sao dâng lên một chút cảm giác buồn cười, chậm rãi bước tới nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai rộng lớn của anh, cô cúi đầu dịu dàng hỏi: "Anh chờ lâu lắm hả?"
Chẳng qua là cảm thấy, cho tới nay chuyện muốn kiên trì không cần kiên trì nữa, về sau mọi chuyện vui, buồn, giận, hờn của cô đã không còn liên quan đến mình, dღđ☆L☆qღđ anh phải thối lui ra xa, lấy góc độ người đứng xem cười chiêm ngưỡng hạnh phúc của cô, viên mãn của cô.
Trong lòng rất buồn.
Buồn đến không ngăn được cảm xúc, nói ra tất cả tâm tình trước đây của mình cho cô nghe, ngay cả khi cuối cùng chẳng thay đổi được gì, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nhưng anh vẫn muốn nói cho cô nghe.
Nếu anh phải trả giá mấy năm sau khi moi tim móc phổi nói ra, thì tất cả cũng đáng giá.
Anh đã không uổng phí, cũng không vô ích khi yêu.
. . . Đây xem như là loại tâm lý gì?
Kỷ Hằng cười cười, cười bản thân nông cạn, anh đứng dậy, cảm thấy bộ y phục này mắc kẹt chỗ phía sau gáy hơi không thoải mái, quay trở lại phòng thử đồ một lần nữa thay đồ ra.
Trong lòng Lan Khê hơi buồn rầu, thời tiết đầu mùa đông se lạnh, cô ôm lấy hai vai, ngơ ngẩn nhìn cánh cửa phòng thử đồ đóng lại.
"Anh còn phải qua một tiệm khác , chỉ tới nơi đây chọn kiểu dáng. Dì nhỏ của anh ở đường Phúc Lâm bên kia cũng mở một cửa tiệm thời trang, chỉ mặt gọi tên nói muốn anh qua đó cổ vũ cho dì ấy," Kỷ Hằng nhìn bên ngoài, cười nhẹ và nói, "Anh phải đi rồi."
Lan Khê lúng ta lúng túng gật đầu, đứng dậy định đi theo anh ta ra ngoài.
Chỉ vài bước đi, suy nghĩ của cô đã bay loạn.
Kỷ Hằng quay đầu lại: "Em còn chuyện gì khác muốn hỏi anh sao?"
Lan Khê cúi đầu, một lọn tóc bên vành tai trắng nõn tự nhiên buông thõng xuống, ánh đèn bên ngoài tỏa ra màu vàng óng ánh chiếu vào đẹp không sao tả xiết. Rốt cuộc cô vẫn ngước mắt lên, hỏi một câu vừa chợt nhớ tới, cũng là vấn đề xoáy ở trong lòng từ lâu: "Học trưởng, gần đây anh có biết tình hình của Kiều Khải Dương không? Anh ấy ở gần thành phố A... Đang làm cái gì? Tay có tốt lên được chút nào chưa?"
Kỷ Hằng ngẩn người.
Nhưng lập tức anh gật đầu: "Anh biết, bây giờ anh ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty."
Lan Khê nín thở.
"Bất quá thân phận hiện tại của anh ta hơi khác một chút," Kỷ Hằng suy nghĩ một chút mới nói, "Bà Chủ tịch sau khi trở lại thành phố thì bệnh nặng, bệnh viện chẩn đoán nói nguyên nhân là do mệt nhọc quá độ gây ra, không có gì đáng ngại nhưng phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Cho nên bà ấy chủ động từ chức về hưu, nhường vị trí đó lại cho con trai mình, Kiều Khải Dương bây giờ là Quyền giám đốc của công ty... Về phần tay của anh ta, anh không tiếp xúc với anh ta nhiều cho lắm nên cũng không rõ."
Lan Khê sáng tỏ.
Cô có thể tưởng tượng, trong gia đình anh ta chỉ có hai người, mẹ con nương tựa vào nhau, Kiều Khải Dương sẽ hoảng sợ ra sao một khi Tống Mẫn Tuệ ngã xuống, cho nên bây giờ cho dù có bị bà ép buộc như thế nào cũng cam nguyện.
"Nhưng mà trong công ty anh cũng nghe họ cũng đồn" Kỷ Hằng cười cười nói, "Nói bà Chủ tịch giả vờ bệnh phải nằm bệnh viện, chỉ vì muốn cột lại tâm con trai mình, không để anh ta chạy ra ngoài tìm hồ ly tinh."
Lan Khê cứng người mất vài giây mới phản ứng kịp ý tứ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, "À? !"
Kỷ Hằng ý cười càng đậm, nâng tay vuốt chóp mũi cô một cái, như là đang an ủi vừa mới nói này câu "hồ ly tinh", sau đó đẩy cửa ra, đón ánh mặt trời mỏng manh bên ngoài, anh bước ra: "Anh đi trước, chúng ta gặp lại sau."
Tiếng chuông gió vang vọng trong không khí, thật lâu mới bình thường lại.
Sau một lúc lâu Lan Khê mới lấy lại tinh thần, cảm thấy người kia đã cách xa cô, ngoài việc hy vọng anh ta có thể trôi qua tốt một chút cô cũng không thể làm gì khác hơn, nợ quá nhiều khiến cho cảm giác khó chịu trong lòng mọi người khó vãn hồi.
Quay lại, khi đi vào bên trong cô mới giật mình kinh ngạc nhìn tình hình bên trong . . .
Mộ Yến Thần ngồi trên ghế sofa, một tay chống lên trán, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bán hàng trước mắt chân tay luống cuống, gương mặt cô bán hàng đỏ bừng, không có người tới thử, cô ta đành phải cầm lễ phục ướm trên người mình khoa tay múa chân, nhưng mà. . . . Vóc dáng của cô ta hơi mập có được không, lại nữa vóc dáng của vị tiểu thư cùng vào đây với anh ta không giống với cô ta, cái này làm sao thử được đây? !
Cô bán hàng khẩn trương cực độ trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì ánh mắt người đàn ông này từ đầu tới đuôi đều lạnh như hàn băng, giống như cô ta càng khoa tay múa chân thì anh ta càng không vừa lòng.
Nhìn thấy Lan Khê quay lại, cô ta thở một hơi thật dài, vừa định kêu Lan Khê thì bên tai một giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Đứng yên đừng nhúc nhích."
Biểu cảm trên mặt cô bán hàng cứng nhắc, nói không nên lời, đành phải chậm rãi chuyển trở về, tiếp tục cầm lễ phục ướm trên người mình, để anh xem hiệu quả.
Lan Khê hồ nghi nhìn hai người một chút, sau một lúc lâu rốt cục cô cũng hiểu.
. . . Vừa nãy cô trò chuyện với Kỷ Hằng rất lâu, người đàn ông này dường như có vẻ hơi. . .Hơi. . . Ghen? !
Nhìn một chút dáng ngồi này, ánh mắt này, này... Dường như muốn nói” người lạ chớ tới gần” thì cô đã hiểu.
Ánh mắt mang theo một chút đồng tình nhìn về phía cô bán hàng, trong lòng Lan Khê không hiểu sao dâng lên một chút cảm giác buồn cười, chậm rãi bước tới nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai rộng lớn của anh, cô cúi đầu dịu dàng hỏi: "Anh chờ lâu lắm hả?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook