Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!
-
Chương 290: Khao khát dâng trào
Sắc mặt Mộ Minh Thăng cũng thay đổi theo: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Anh trầm lặng.
Một hồi lâu sau Mộ Yến Thần mới nói, giọng khàn khàn: "Cha, người cũng đã từng có người yêu... Đối với Lan Khê, cho tới bây giờ tình cảm của con không chỉ có vậy. Con yêu em ấy, làm sao con có thể dễ dàng bỏ qua việc em ấy không có danh phận gì, đi theo con ở chung một chỗ cho được, tránh một lúc nhưng không thể tránh cả đời người! Làm sao con có thể dễ dàng tha thứ cho mình nếu em ấy không hạnh phúc, sinh ra một đứa con có thể bị dị dạng hoặc bị tàn phế được chứ?"
Khi anh nhẹ nhàng nói ra những lời này, môi mỏng thoáng lộ chút tái nhợt, dòng máu đỏ tươi trên trán vẫn chảy xuôi xuống, mùi màu làm cho người ta cảm thấy có một chút thê lương. Dường như đã lâu lắm rồi anh cũng chưa từng nói như móc tim móc phổi ra với người khác như vậy, ngay cả đối với bậc trưởng bối thân thiết mà anh kính yêu nhất.
Mắt Mộ Minh Thăng một lần nữa lại trợn to, sắc mặt cũng tái nhợt.
Ông lẳng lặng nghe Mộ Yến Thần nói, không dám hỏi lại, cũng không dám suy đoán, thậm chí ngay cả ngồi ông cũng có chút không yên.
"Cha, ngài hãy hiểu rằng, con và Lan Khê hoàn toàn không có máu mủ với nhau..." Anh nói chậm rãi, rõ ràng.
"Anh câm miệng lại cho ta! !" Mộ Minh Thăng gầm nhẹ, vẻ mặt xấu hổ tới cực điểm.
Ông không muốn nghe.
Không muốn nghe sự thật.
Ông không muốn nghe chính miệng Mộ Yến Thần nói cho ông biết điều đó. Cả hai đứa con ông, có đứa nào không phải là ruột thịt của ông... chúng không phải là ruột thịt của ông thì còn có thể là ruột thịt của ai được đây... Nếu như tiếp tục bới móc quá khứ có lẽ sẽ còn tìm ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ khác nữa mà chính ông cũng không dám nghĩ.
Hôm nay ông đã được nghe quá nhiều chuyện, vượt quá cả sức chịu đựng của trái tim.
Mộ Yến Thần thấy ông có vẻ như muốn hết sức trốn tránh, cũng không cưỡng ép, lập tức hàng lông mi dày cụp xuống: "Cũng được! Trước mắt ngài có thể đón nhận sự thật này chậm lại một hai ngày cũng không sao. Con biết trong lòng ngài đang tức giận... Con và Lan Khê đã cùng nhau làm chuyện đại nghịch bất đạo, lại còn lừa gạt ngài nhiều năm như vậy... Cha, thực xin lỗi."
Nghe lời này trong lòng Mộ Minh Thăng cảm thấy chán nản, cười một tiếng đầy lạnh lùng: “Thì ra anh cũng biết xin lỗi? Ta còn tưởng rằng hôm nay ta ra tay quá nặng, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ không nặng lắm, đây là anh đã thiếu ta, thiếu Lan Khê! !"
Mộ Yến Thần lạnh nhạt gật đầu thừa nhận: "Con biết... con đáng bị như vậy, con cũng cam tâm tình nguyện."
Tơ máu trong mắt Mộ Minh Thăng dần dần rút đi: "Thời gian trước, anh nói đi Luân Đôn có việc, chẳng lẽ là để làm chuyện này? Anh có điều tra được chuyện gì không, đã điều tra xong chưa?"
"Coi như là đã rõ ràng, " trong con ngươi Mộ Yến Thần thoáng qua ánh nhìn vẻ không được rõ ràng lắm: "Nếu như ngài muốn biết, bất kể lúc nào con cũng có thể nói với ngài."
Nói ư?
Nói cái gì đây?
Nói cho ông biết tin tức giống như thùng thuốc nổ kia hay sao, thừa nhận chính mình không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ ư, nói mình là con do mẹ của mình và người đàn ông khác bên ngoài sinh ra sao; sau đó bắt đầu đẩy tội ác đó sang cho Nhiễm Nguyệt đã qua đời sao?
Mộ Minh Thăng không muốn nghe.
Cả hai loại khả năng này, bất kỳ với bên nào, đối với ông mà nói đều là sự đả kích trí mạng.
Lúc đầu ông cũng nghĩ mình đã già rồi, già rồi... Chuyện gì cũng lui lại một chút, chuyện gì cũng nghĩ thoáng hơn một chút, là có thể hưởng phúc tuổi già ... Thật không nghĩ lại được nhận được một chuyện khiến trong lòng ông muốn nổ tung, tưởng chừng như sắp phá hủy toàn bộ tất cả những gì mà ông đã hết lòng giữ gìn bảo vệ.
"Cha, ngài có muốn ngồi lại ở chỗ này thêm chút nữa hay muốn trở về? Để con đi pha chút trà nhé!" Mộ Yến Thần rãi nói.
Cười khổ một tiếng, Mộ Minh Thăng nói : "Uống trà ư?"
"Khi từ Los Angeles trở về, Lan Khê đã mua, thứ trà này từ hai năm trước cũng đã không còn xuất khẩu, chỉ có thể mua mang về, em ấy biết ngài thích uống loại này."
Lan Khê mua về ư?
Ánh mắt Mộ Minh Thăng bị kích thích thành ẩm ướt, suy nghĩ một chút, mới vừa rồi mình thình lình có chút điên cuồng, ra sức đánh con gái, trong lòng ông chợt thấy run rẩy.
"Hôm nay thật ta đã bị hai anh em nhà anh làm cho tức chết... Đã nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng tức giận như vậy, anh có biết không..." Mộ Minh Thăng xoa nhẹ đầu gối, giọng nói run run mang theo oán hận, ngước mắt lên quan sát con trai mình: "Con trai của Mộ Minh Thăng ta rất kém cỏi sao? Yến Thần? Điều kiện của anh tốt như vậy, anh muốn dạng phụ nữ nào mà không được, tại sao hết lần này tới lần khác cứ phải tìm đến Lan Khê?"
Đôi môi mỏng như dao hơi mấp máy, anh lạnh nhạt đáp lại: "... Ngài thì sao? Nếu như ngài đã gặp mẹ con, sau này khi ngài đã có hôn ước rồi, vậy thì tại sao lại còn có con?
Không có kết quả.
Nếu thật sự muốn truy cứu, thế gian này cũng có rất nhiều chuyện cũng cần truy cứu mà không ra được kết quả.
"Ta nói không lại anh..." Mộ Minh Thăng khắp người mệt mỏi, đứng lên, ngay cả nhìn ông cũng không muốn liếc con trai một cái, khoát khoát tay, "Các người hãy tránh xa ta một chút... Các người làm những chuyện vô sỉ này..."
Ông cúi đầu, nhìn dường như thất vọng cực độ, nhưng nước mắt nóng bỏng trong mắt lại không lừa được người.
"Anh hãy chăm sóc con gái ta thật tốt..."
Ông khàn giọng nói một câu rồi bỏ đi, chú Lưu đuổi theo sát đằng sau.
Mộ Yến Thần đứng dậy đưa bọn họ vào thang máy, sau đó mới dừng bước lại, quay người trở về phòng.
Đóng cửa lại, trên đất bừa bãi giống như vừa bị trận gió mùa vừa càn quét qua không chút lưu tình, nhưng trong lòng Mộ Yến Thần thật nhẹ nhõm và bình thản. Nghe thấy có tiếng động ở nơi cửa, anh ngước mắt lên, thấy Lan Khê đang đứng ở cửa, đau lòng nhìn anh.
Cô chạy tới, kéo tay, xắn tay áo sơ mi của anh lên nhìn một chút. Nhìn thấy máu từ bả vai anh vẫn chảy xuống trên cánh tay, lúc này tay cô phát run lên, định kéo anh đi về phòng để băng bó vết thương, không ngờ Mộ Yến Thần lại dùng sức túm cô kéo ngược trở lại, anh liếc nhìn cô một cái thật sâu, cúi người chặn ngang ôm cô lên mang đến phòng nghỉ.
Lan Khê kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt nhìn vừa đau lòng vừa cảm động.
Vừa đặt cô lên giường, nụ hôn của Mộ Yến Thần liền ập đến, thậm chí cô cũng không kịp phản ứng đã bị anh hôn thật sâu. Anh cạy kẽ răng của cô, điên cuồng múa trong khoang miệng cô, so với thường ngày anh kích động hơn, sự khao khát thoáng dâng trào, anh mạnh mẽ mút lấy lưỡi của cô tựa như muốn nuốt cô vào bụng mình vậy.
"Trên đầu anh chảy rất nhiều máu, cần phải nhanh chóng băng lại." Trong lúc bị anh hôn đến điên cuồng, mắt đang rưng lệ, Lan Khê vẫn nói một câu dù không rõ tiếng.
Lúc này sự tấn công mãnh liệt của Mộ Yến Thần mới chậm lại một chút, ngậm hai cánh môi nhẹ nhàng trằn trọc, nói giọng khàn khàn: "Không sao đâu. Những thứ này anh đáng phải nhận... Anh chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi..."
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã bị xé toạc ra, để cho mọi tội ác cũng như sự trừng phạt đều được phơi ra dưới ánh mặt trời!
Nếu như nhất định phải có trận ầm ĩ đến vỡ đầu chảy máu này, anh mới có thể được ở chung một chỗ với cô không chút kiêng kỵ, vậy thì lẽ ra anh phải không nên chùn bước, mạnh mẽ liều lĩnh một lần từ lâu rồi, để cho ngày này tới sớm hơn một chút, sớm hơn một chút nữa.
Cho đến khi nhận ra người ở trong ngực bị hôn đến run rẩy sắp hít thở không thông, lực ôm của Mộ Yến Thần mới lỏng ra một chút. Ánh mắt anh chăm chú nhìn đôi mắt rưng lệ của cô thật sâu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ quanh làn môi của cô. Anh để tay cô quàng lên vai của mình, hai người lại quấn quít, cảm giác giống như đang ở trong nụ hôn đẫm máu.
Hồi lâu sau Mộ Yến Thần mới buông cô ra, để cô đi lấy hộp thuốc, còn bản thân mình đi tới ngồi ở trên chiếc ghế kê ở cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại, từ từ vắt tay lên cái trán.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy bên cạnh có tiếng động, hộp thuốc được mở ra, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại cởi cúc áo nơi cổ áo anh ra, tiếp đó miếng bông tẩm cồn khử trùng lành lạnh lau sạch tất cả máu ở vết thương cho anh... Mộ Yến Thần mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt dịu dàng xinh đẹp đang ở trước mặt mình.
Nhìn những vết thương, Lan Khê cảm thấy người run lên vì sợ hãi, trong lòng cô nhói lên nỗi đau đớn.
Sau khi kiểm tra kỹ càng lại, Lan Khê mới đặt miếng gạc lên trán anh sát bên trong mái tóc, dùng băng dính dán chặt lại. Thậm chí cô sợ nơi bị gậy đập vào đó không biết rốt cuộc có bị ảnh hưởng hay không. Cô suy nghĩ chắc phải đưa anh bệnh viện kiểm tra một chút xem não có bị chấn động có hay không.
"Em đã trải chiếc thảm mỏng trên giường rồi, anh đến ngồi ở trên giường đi, anh ngồi thế này em không nhìn được vết thương sau lưng." Cô dịu dàng nói."Không sao đâu." Anh nói vẻ thờ ơ.
"Anh lên giường đi!." Cô nắm bàn tay anh giật giật, ra lệnh lần nữa.
Bất đắc dĩ Mộ Yến Thần đành đứng dậy đi về phía chiếc giường, nhưng lại không ngồi như cũ mà dứt khoát nằm lỳ ở trên giường, nhìn chiếc thảm mà cô đã trải ra, cánh tay dài thò qua hông của cô, dứt khoát kéo cô ngã xuống giường cùng với mình, ôm thân thể ấm áp mềm mại kia vào ngực, anh thấy tốt hơn so với bất kỳ dùng loại thuốc nào. Lan Khê muốn giãy giụa, nhưng bị cánh tay của anh giữ chặt: "Ngoan nào, để anh ôm em một lúc."
Lúc này Lan Khê mới nằm yên lại.
Ngửi mái tóc thơm ngát của cô, Mộ Yến Thần sực nhớ cô vừa rồi cô cũng bị đánh một gậy, tay liền nâng cằm của cô lên, tiếp đó cởi chiếc cúc rất chặt nơi cổ áo kia ra, kéo chiếc áo dệt kim của cô xuống đến nửa ngực, nhìn vào gáy của cô... quả nhiên cũng có một vết sưng đỏ, nơi đầu xương bị gậy đập vào đã tím bầm lại.
Ánh mắt sẫm lại đầy buồn bã, Mộ Yến Thần lật người lại, thân thể to lớn đè lên trên, môi mỏng hôn lên cục sưng đỏ nơi gáy kia. Anh để nụ hôn triền miên rơi vào nơi nào đó, chọc cho người phía dưới xao động một trận, thân thể run rẩy.
"Lúc nãy ở bên ngoài, anh đã nói tất cả với ba ba rồi sao?" Lan Khê khẽ hỏi anh.
"Không đâu, anh chỉ nói rõ những gì cần thiết, ông ấy vẫn chưa thể chấp nhận nổi sự thật hai chúng ta không phải là anh em ruột, không muốn nghe đến thân thế của em," Anh nhắm mắt lại nói, môi mỏng ở lướt nhẹ dạo chơi trên da thịt cô: "Nhưng anh nghĩ ông ấy cũng đã đoán được, cũng sẽ tự mình đi thăm dò... Ông ấy cần có một chút thời gian để chuẩn bị đón nhận sự thật này. . ."
Lan Khê nghẹn lời im lặng, nhớ lại vẻ đau lòng và điên cuồng hôm nay của cha, nhắm hai mắt lại.
"Ngày mai em vẫn muốn trở về nhà họ Mộ." Cô nức nở.
Lực hôn của Mộ Yến Thần dần sâu hơn, hơi thở có chút nặng nề: "Anh sẽ đi cùng em."
Lan Khê nằm ngửa ra, con ngươi giống như được tắm ánh sao, ánh sáng hy vọng dường như bừng lên sáng ngời. Cô cũng đã chờ đợi ngày này thật lâu, lưới rách cá chết, không còn đường lui nữa rồi, là đao là kiếm, sống hay chết, bọn họ cũng sẽ cùng nhau xông pha.
Ham muốn của Mộ Yến Thần bắt đầu nổi dậy, môi mỏng nhàn nhạt mím lại, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trên đầu, cúi đầu hôn triền miên vào bên tai cô, khàn khàn hỏi: "... Khi nào thì thai sẽ ổn định một chút? Ba tháng đủ chưa?"
Anh trầm lặng.
Một hồi lâu sau Mộ Yến Thần mới nói, giọng khàn khàn: "Cha, người cũng đã từng có người yêu... Đối với Lan Khê, cho tới bây giờ tình cảm của con không chỉ có vậy. Con yêu em ấy, làm sao con có thể dễ dàng bỏ qua việc em ấy không có danh phận gì, đi theo con ở chung một chỗ cho được, tránh một lúc nhưng không thể tránh cả đời người! Làm sao con có thể dễ dàng tha thứ cho mình nếu em ấy không hạnh phúc, sinh ra một đứa con có thể bị dị dạng hoặc bị tàn phế được chứ?"
Khi anh nhẹ nhàng nói ra những lời này, môi mỏng thoáng lộ chút tái nhợt, dòng máu đỏ tươi trên trán vẫn chảy xuôi xuống, mùi màu làm cho người ta cảm thấy có một chút thê lương. Dường như đã lâu lắm rồi anh cũng chưa từng nói như móc tim móc phổi ra với người khác như vậy, ngay cả đối với bậc trưởng bối thân thiết mà anh kính yêu nhất.
Mắt Mộ Minh Thăng một lần nữa lại trợn to, sắc mặt cũng tái nhợt.
Ông lẳng lặng nghe Mộ Yến Thần nói, không dám hỏi lại, cũng không dám suy đoán, thậm chí ngay cả ngồi ông cũng có chút không yên.
"Cha, ngài hãy hiểu rằng, con và Lan Khê hoàn toàn không có máu mủ với nhau..." Anh nói chậm rãi, rõ ràng.
"Anh câm miệng lại cho ta! !" Mộ Minh Thăng gầm nhẹ, vẻ mặt xấu hổ tới cực điểm.
Ông không muốn nghe.
Không muốn nghe sự thật.
Ông không muốn nghe chính miệng Mộ Yến Thần nói cho ông biết điều đó. Cả hai đứa con ông, có đứa nào không phải là ruột thịt của ông... chúng không phải là ruột thịt của ông thì còn có thể là ruột thịt của ai được đây... Nếu như tiếp tục bới móc quá khứ có lẽ sẽ còn tìm ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ khác nữa mà chính ông cũng không dám nghĩ.
Hôm nay ông đã được nghe quá nhiều chuyện, vượt quá cả sức chịu đựng của trái tim.
Mộ Yến Thần thấy ông có vẻ như muốn hết sức trốn tránh, cũng không cưỡng ép, lập tức hàng lông mi dày cụp xuống: "Cũng được! Trước mắt ngài có thể đón nhận sự thật này chậm lại một hai ngày cũng không sao. Con biết trong lòng ngài đang tức giận... Con và Lan Khê đã cùng nhau làm chuyện đại nghịch bất đạo, lại còn lừa gạt ngài nhiều năm như vậy... Cha, thực xin lỗi."
Nghe lời này trong lòng Mộ Minh Thăng cảm thấy chán nản, cười một tiếng đầy lạnh lùng: “Thì ra anh cũng biết xin lỗi? Ta còn tưởng rằng hôm nay ta ra tay quá nặng, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ không nặng lắm, đây là anh đã thiếu ta, thiếu Lan Khê! !"
Mộ Yến Thần lạnh nhạt gật đầu thừa nhận: "Con biết... con đáng bị như vậy, con cũng cam tâm tình nguyện."
Tơ máu trong mắt Mộ Minh Thăng dần dần rút đi: "Thời gian trước, anh nói đi Luân Đôn có việc, chẳng lẽ là để làm chuyện này? Anh có điều tra được chuyện gì không, đã điều tra xong chưa?"
"Coi như là đã rõ ràng, " trong con ngươi Mộ Yến Thần thoáng qua ánh nhìn vẻ không được rõ ràng lắm: "Nếu như ngài muốn biết, bất kể lúc nào con cũng có thể nói với ngài."
Nói ư?
Nói cái gì đây?
Nói cho ông biết tin tức giống như thùng thuốc nổ kia hay sao, thừa nhận chính mình không phải là cốt nhục của nhà họ Mộ ư, nói mình là con do mẹ của mình và người đàn ông khác bên ngoài sinh ra sao; sau đó bắt đầu đẩy tội ác đó sang cho Nhiễm Nguyệt đã qua đời sao?
Mộ Minh Thăng không muốn nghe.
Cả hai loại khả năng này, bất kỳ với bên nào, đối với ông mà nói đều là sự đả kích trí mạng.
Lúc đầu ông cũng nghĩ mình đã già rồi, già rồi... Chuyện gì cũng lui lại một chút, chuyện gì cũng nghĩ thoáng hơn một chút, là có thể hưởng phúc tuổi già ... Thật không nghĩ lại được nhận được một chuyện khiến trong lòng ông muốn nổ tung, tưởng chừng như sắp phá hủy toàn bộ tất cả những gì mà ông đã hết lòng giữ gìn bảo vệ.
"Cha, ngài có muốn ngồi lại ở chỗ này thêm chút nữa hay muốn trở về? Để con đi pha chút trà nhé!" Mộ Yến Thần rãi nói.
Cười khổ một tiếng, Mộ Minh Thăng nói : "Uống trà ư?"
"Khi từ Los Angeles trở về, Lan Khê đã mua, thứ trà này từ hai năm trước cũng đã không còn xuất khẩu, chỉ có thể mua mang về, em ấy biết ngài thích uống loại này."
Lan Khê mua về ư?
Ánh mắt Mộ Minh Thăng bị kích thích thành ẩm ướt, suy nghĩ một chút, mới vừa rồi mình thình lình có chút điên cuồng, ra sức đánh con gái, trong lòng ông chợt thấy run rẩy.
"Hôm nay thật ta đã bị hai anh em nhà anh làm cho tức chết... Đã nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng tức giận như vậy, anh có biết không..." Mộ Minh Thăng xoa nhẹ đầu gối, giọng nói run run mang theo oán hận, ngước mắt lên quan sát con trai mình: "Con trai của Mộ Minh Thăng ta rất kém cỏi sao? Yến Thần? Điều kiện của anh tốt như vậy, anh muốn dạng phụ nữ nào mà không được, tại sao hết lần này tới lần khác cứ phải tìm đến Lan Khê?"
Đôi môi mỏng như dao hơi mấp máy, anh lạnh nhạt đáp lại: "... Ngài thì sao? Nếu như ngài đã gặp mẹ con, sau này khi ngài đã có hôn ước rồi, vậy thì tại sao lại còn có con?
Không có kết quả.
Nếu thật sự muốn truy cứu, thế gian này cũng có rất nhiều chuyện cũng cần truy cứu mà không ra được kết quả.
"Ta nói không lại anh..." Mộ Minh Thăng khắp người mệt mỏi, đứng lên, ngay cả nhìn ông cũng không muốn liếc con trai một cái, khoát khoát tay, "Các người hãy tránh xa ta một chút... Các người làm những chuyện vô sỉ này..."
Ông cúi đầu, nhìn dường như thất vọng cực độ, nhưng nước mắt nóng bỏng trong mắt lại không lừa được người.
"Anh hãy chăm sóc con gái ta thật tốt..."
Ông khàn giọng nói một câu rồi bỏ đi, chú Lưu đuổi theo sát đằng sau.
Mộ Yến Thần đứng dậy đưa bọn họ vào thang máy, sau đó mới dừng bước lại, quay người trở về phòng.
Đóng cửa lại, trên đất bừa bãi giống như vừa bị trận gió mùa vừa càn quét qua không chút lưu tình, nhưng trong lòng Mộ Yến Thần thật nhẹ nhõm và bình thản. Nghe thấy có tiếng động ở nơi cửa, anh ngước mắt lên, thấy Lan Khê đang đứng ở cửa, đau lòng nhìn anh.
Cô chạy tới, kéo tay, xắn tay áo sơ mi của anh lên nhìn một chút. Nhìn thấy máu từ bả vai anh vẫn chảy xuống trên cánh tay, lúc này tay cô phát run lên, định kéo anh đi về phòng để băng bó vết thương, không ngờ Mộ Yến Thần lại dùng sức túm cô kéo ngược trở lại, anh liếc nhìn cô một cái thật sâu, cúi người chặn ngang ôm cô lên mang đến phòng nghỉ.
Lan Khê kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt nhìn vừa đau lòng vừa cảm động.
Vừa đặt cô lên giường, nụ hôn của Mộ Yến Thần liền ập đến, thậm chí cô cũng không kịp phản ứng đã bị anh hôn thật sâu. Anh cạy kẽ răng của cô, điên cuồng múa trong khoang miệng cô, so với thường ngày anh kích động hơn, sự khao khát thoáng dâng trào, anh mạnh mẽ mút lấy lưỡi của cô tựa như muốn nuốt cô vào bụng mình vậy.
"Trên đầu anh chảy rất nhiều máu, cần phải nhanh chóng băng lại." Trong lúc bị anh hôn đến điên cuồng, mắt đang rưng lệ, Lan Khê vẫn nói một câu dù không rõ tiếng.
Lúc này sự tấn công mãnh liệt của Mộ Yến Thần mới chậm lại một chút, ngậm hai cánh môi nhẹ nhàng trằn trọc, nói giọng khàn khàn: "Không sao đâu. Những thứ này anh đáng phải nhận... Anh chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi..."
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã bị xé toạc ra, để cho mọi tội ác cũng như sự trừng phạt đều được phơi ra dưới ánh mặt trời!
Nếu như nhất định phải có trận ầm ĩ đến vỡ đầu chảy máu này, anh mới có thể được ở chung một chỗ với cô không chút kiêng kỵ, vậy thì lẽ ra anh phải không nên chùn bước, mạnh mẽ liều lĩnh một lần từ lâu rồi, để cho ngày này tới sớm hơn một chút, sớm hơn một chút nữa.
Cho đến khi nhận ra người ở trong ngực bị hôn đến run rẩy sắp hít thở không thông, lực ôm của Mộ Yến Thần mới lỏng ra một chút. Ánh mắt anh chăm chú nhìn đôi mắt rưng lệ của cô thật sâu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ quanh làn môi của cô. Anh để tay cô quàng lên vai của mình, hai người lại quấn quít, cảm giác giống như đang ở trong nụ hôn đẫm máu.
Hồi lâu sau Mộ Yến Thần mới buông cô ra, để cô đi lấy hộp thuốc, còn bản thân mình đi tới ngồi ở trên chiếc ghế kê ở cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại, từ từ vắt tay lên cái trán.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy bên cạnh có tiếng động, hộp thuốc được mở ra, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại cởi cúc áo nơi cổ áo anh ra, tiếp đó miếng bông tẩm cồn khử trùng lành lạnh lau sạch tất cả máu ở vết thương cho anh... Mộ Yến Thần mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt dịu dàng xinh đẹp đang ở trước mặt mình.
Nhìn những vết thương, Lan Khê cảm thấy người run lên vì sợ hãi, trong lòng cô nhói lên nỗi đau đớn.
Sau khi kiểm tra kỹ càng lại, Lan Khê mới đặt miếng gạc lên trán anh sát bên trong mái tóc, dùng băng dính dán chặt lại. Thậm chí cô sợ nơi bị gậy đập vào đó không biết rốt cuộc có bị ảnh hưởng hay không. Cô suy nghĩ chắc phải đưa anh bệnh viện kiểm tra một chút xem não có bị chấn động có hay không.
"Em đã trải chiếc thảm mỏng trên giường rồi, anh đến ngồi ở trên giường đi, anh ngồi thế này em không nhìn được vết thương sau lưng." Cô dịu dàng nói."Không sao đâu." Anh nói vẻ thờ ơ.
"Anh lên giường đi!." Cô nắm bàn tay anh giật giật, ra lệnh lần nữa.
Bất đắc dĩ Mộ Yến Thần đành đứng dậy đi về phía chiếc giường, nhưng lại không ngồi như cũ mà dứt khoát nằm lỳ ở trên giường, nhìn chiếc thảm mà cô đã trải ra, cánh tay dài thò qua hông của cô, dứt khoát kéo cô ngã xuống giường cùng với mình, ôm thân thể ấm áp mềm mại kia vào ngực, anh thấy tốt hơn so với bất kỳ dùng loại thuốc nào. Lan Khê muốn giãy giụa, nhưng bị cánh tay của anh giữ chặt: "Ngoan nào, để anh ôm em một lúc."
Lúc này Lan Khê mới nằm yên lại.
Ngửi mái tóc thơm ngát của cô, Mộ Yến Thần sực nhớ cô vừa rồi cô cũng bị đánh một gậy, tay liền nâng cằm của cô lên, tiếp đó cởi chiếc cúc rất chặt nơi cổ áo kia ra, kéo chiếc áo dệt kim của cô xuống đến nửa ngực, nhìn vào gáy của cô... quả nhiên cũng có một vết sưng đỏ, nơi đầu xương bị gậy đập vào đã tím bầm lại.
Ánh mắt sẫm lại đầy buồn bã, Mộ Yến Thần lật người lại, thân thể to lớn đè lên trên, môi mỏng hôn lên cục sưng đỏ nơi gáy kia. Anh để nụ hôn triền miên rơi vào nơi nào đó, chọc cho người phía dưới xao động một trận, thân thể run rẩy.
"Lúc nãy ở bên ngoài, anh đã nói tất cả với ba ba rồi sao?" Lan Khê khẽ hỏi anh.
"Không đâu, anh chỉ nói rõ những gì cần thiết, ông ấy vẫn chưa thể chấp nhận nổi sự thật hai chúng ta không phải là anh em ruột, không muốn nghe đến thân thế của em," Anh nhắm mắt lại nói, môi mỏng ở lướt nhẹ dạo chơi trên da thịt cô: "Nhưng anh nghĩ ông ấy cũng đã đoán được, cũng sẽ tự mình đi thăm dò... Ông ấy cần có một chút thời gian để chuẩn bị đón nhận sự thật này. . ."
Lan Khê nghẹn lời im lặng, nhớ lại vẻ đau lòng và điên cuồng hôm nay của cha, nhắm hai mắt lại.
"Ngày mai em vẫn muốn trở về nhà họ Mộ." Cô nức nở.
Lực hôn của Mộ Yến Thần dần sâu hơn, hơi thở có chút nặng nề: "Anh sẽ đi cùng em."
Lan Khê nằm ngửa ra, con ngươi giống như được tắm ánh sao, ánh sáng hy vọng dường như bừng lên sáng ngời. Cô cũng đã chờ đợi ngày này thật lâu, lưới rách cá chết, không còn đường lui nữa rồi, là đao là kiếm, sống hay chết, bọn họ cũng sẽ cùng nhau xông pha.
Ham muốn của Mộ Yến Thần bắt đầu nổi dậy, môi mỏng nhàn nhạt mím lại, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trên đầu, cúi đầu hôn triền miên vào bên tai cô, khàn khàn hỏi: "... Khi nào thì thai sẽ ổn định một chút? Ba tháng đủ chưa?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook