Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
-
Chương 885: “Quà tặng” của Tô thiếu gia (13)
Khi tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Sau đó tất cả giống như một cơn ác mộng, tục tỉu và tàn nhẫn, nơi đó là một khách sạn, ngủ bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên mập mạp, mà toàn thân cô đau nhức, thật lâu sau đó, cô mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó, cô cũng có tuyệt vọng.
Chỉ là về sau, tình thế bức người, cũng không phải nhất định trầm luân, ít nhất cô cảm thấy, thứ trân quý nhất đã mất đi, luôn có một ý nghĩa bị bỏ lỡ........
Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất của cô với Lăng Mạt Mạt.
Cho nên Lý Tình Thâm sẽ không thích cô.
Mỗi lần cô mất đi cô đều làm cho mình phải được báo đáp điều gì đó.
Cô thật muốn bắt đầu một cuộc sống thật bình thường, nhưng đáng tiếc, chuyện tới bây giờ cô mới nhận ra rằng, có những con đường cô từng lựa chọn đã khiến cô không thể nào rời bỏ nó, như vậy đã không còn cơ hội trở lại, cô đã bỏ lỡ lựa chọn có một cuộc sống bình thường, nên bây giờ nó như một hy vọng xa vời với cô.
Trần Uyển Như thật sự không muốn nữa ngủ với ai nữa....... Loại chuyện ngủ với đàn ông này, cô thật sự không muốn làm nữa, trong đêm rất nhiều lần cô đã bị ác mộng đánh thức, cô thở gấp bước xuống giường, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, thì sẽ không buồn ngủ nữa, bởi vì cô nằm mở thấy mình ngủ với rất nhiều đàn ông, tuy nhiên tất cả đều là vì thân bất do kỉ.
Trong cuộc sống này, chuyện tàn nhẫn nhất là chuyện phải làm do thân bất do kĩ.
Cô cố gắng làm mình quên sạch những chuyện tàn nhẫn kia, nhưng bây giờ thì sao?
Tất cả hình như lại trở về điểm ban đầu, mặc dù cô đã thối lui ra khỏi Làng Giải Trí, nhưng vẫn không thể trốn tránh cục diện này.
Cô không tin....... Cả đời này của cô đều phải chịu nhiều sự thê thảm như vậy!
Trong lúc bất chợt, không biết từ đâu tới mà trong người Trần Uyển Như như có sức lực, dùng hết sức của bản thân bò về phía túi của mình, cô muốn lấy điện thoại để cầu cứu........
Nhưng đang lúc Trần Uyển Như thật vất vả vươn tay bắt được túi của mình, mới móc điện thoại di động từ bên trong ra thì cửa bị người đẩy ra, Lâm Dương đã băng bó đầu xong, sắc mặt xanh mét trở về lần nữa.
Lâm Dương thấy điện thoại đi động trong tay Trần Uyển Như, cười lạnh một tiếng, liền đạp bước, đi tới trước mặt cô, giơ chân lên, đá bay điện thoại trong tay Trần Uyển Như.
Toàn thân Trần Uyển Như vô lực, bị Lâm Dương mang thân thể mình đi.
Lâm Dương cúi người, trực tiếp cầm tóc dài của Trần Uyển Như lên, kéo cô tới trên ghế sa lon lần nữa, sau đó lập tức thô lỗ xế quần áo của cô.
Trần Uyển Như cảm thấy thân thể chợt lạnh, sau đó liền nhìn đến quần áo bị xé rồi vứt ra ngoài, cô quay đầu trở lại, thấy vẻ mặt Lâm Dương hung ác cởi bỏ quần áo của mình.
Trần Uyển Như tuyệt vọng vì cùng đường.
Cô nghĩ, lần này cô thật sự trốn không thoát........
Thật ra thì cũng không có gì, không phải sao?
Không phải cô chưa từng bị người khác “làm” qua, sẽ có nhiều bi thương sao?
Đúng........ Thật không có gì, coi như là bị chó cắn một lần.........
Đáy lòng Trần Uyển Như âm thầm an ủi mình, nhưng khi cánh môi Lâm Dương rơi vào trên da thịt mình thì trong nháy mắt đó, đáy lòng của cô vẫn là không nhịn được vang lên một hồi kêu rên.
Tại sao, cô cả đời này cô phải sống như cảnh đầu đường xó chợ. Với người khác mà nói, một cuộc sống an ổn là việc chỉ cần chạm tay một cái là có. Nhưng với cô mà nói, đây là ước mơ cả đời này mình không thể chạm tới.
Sau đó tất cả giống như một cơn ác mộng, tục tỉu và tàn nhẫn, nơi đó là một khách sạn, ngủ bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên mập mạp, mà toàn thân cô đau nhức, thật lâu sau đó, cô mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó, cô cũng có tuyệt vọng.
Chỉ là về sau, tình thế bức người, cũng không phải nhất định trầm luân, ít nhất cô cảm thấy, thứ trân quý nhất đã mất đi, luôn có một ý nghĩa bị bỏ lỡ........
Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất của cô với Lăng Mạt Mạt.
Cho nên Lý Tình Thâm sẽ không thích cô.
Mỗi lần cô mất đi cô đều làm cho mình phải được báo đáp điều gì đó.
Cô thật muốn bắt đầu một cuộc sống thật bình thường, nhưng đáng tiếc, chuyện tới bây giờ cô mới nhận ra rằng, có những con đường cô từng lựa chọn đã khiến cô không thể nào rời bỏ nó, như vậy đã không còn cơ hội trở lại, cô đã bỏ lỡ lựa chọn có một cuộc sống bình thường, nên bây giờ nó như một hy vọng xa vời với cô.
Trần Uyển Như thật sự không muốn nữa ngủ với ai nữa....... Loại chuyện ngủ với đàn ông này, cô thật sự không muốn làm nữa, trong đêm rất nhiều lần cô đã bị ác mộng đánh thức, cô thở gấp bước xuống giường, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, thì sẽ không buồn ngủ nữa, bởi vì cô nằm mở thấy mình ngủ với rất nhiều đàn ông, tuy nhiên tất cả đều là vì thân bất do kỉ.
Trong cuộc sống này, chuyện tàn nhẫn nhất là chuyện phải làm do thân bất do kĩ.
Cô cố gắng làm mình quên sạch những chuyện tàn nhẫn kia, nhưng bây giờ thì sao?
Tất cả hình như lại trở về điểm ban đầu, mặc dù cô đã thối lui ra khỏi Làng Giải Trí, nhưng vẫn không thể trốn tránh cục diện này.
Cô không tin....... Cả đời này của cô đều phải chịu nhiều sự thê thảm như vậy!
Trong lúc bất chợt, không biết từ đâu tới mà trong người Trần Uyển Như như có sức lực, dùng hết sức của bản thân bò về phía túi của mình, cô muốn lấy điện thoại để cầu cứu........
Nhưng đang lúc Trần Uyển Như thật vất vả vươn tay bắt được túi của mình, mới móc điện thoại di động từ bên trong ra thì cửa bị người đẩy ra, Lâm Dương đã băng bó đầu xong, sắc mặt xanh mét trở về lần nữa.
Lâm Dương thấy điện thoại đi động trong tay Trần Uyển Như, cười lạnh một tiếng, liền đạp bước, đi tới trước mặt cô, giơ chân lên, đá bay điện thoại trong tay Trần Uyển Như.
Toàn thân Trần Uyển Như vô lực, bị Lâm Dương mang thân thể mình đi.
Lâm Dương cúi người, trực tiếp cầm tóc dài của Trần Uyển Như lên, kéo cô tới trên ghế sa lon lần nữa, sau đó lập tức thô lỗ xế quần áo của cô.
Trần Uyển Như cảm thấy thân thể chợt lạnh, sau đó liền nhìn đến quần áo bị xé rồi vứt ra ngoài, cô quay đầu trở lại, thấy vẻ mặt Lâm Dương hung ác cởi bỏ quần áo của mình.
Trần Uyển Như tuyệt vọng vì cùng đường.
Cô nghĩ, lần này cô thật sự trốn không thoát........
Thật ra thì cũng không có gì, không phải sao?
Không phải cô chưa từng bị người khác “làm” qua, sẽ có nhiều bi thương sao?
Đúng........ Thật không có gì, coi như là bị chó cắn một lần.........
Đáy lòng Trần Uyển Như âm thầm an ủi mình, nhưng khi cánh môi Lâm Dương rơi vào trên da thịt mình thì trong nháy mắt đó, đáy lòng của cô vẫn là không nhịn được vang lên một hồi kêu rên.
Tại sao, cô cả đời này cô phải sống như cảnh đầu đường xó chợ. Với người khác mà nói, một cuộc sống an ổn là việc chỉ cần chạm tay một cái là có. Nhưng với cô mà nói, đây là ước mơ cả đời này mình không thể chạm tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook