Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
-
Chương 882: “Quà tặng” của Tô thiếu gia (10)
A Kim cong người một cái muốn đứng lên, nhưng bởi vì bị đánh, bị thương quá nặng, không còn hơi sức nữa, anh giật giật môi: “Nhưng nếu chị ở lại, chị biết rõ........”
Trần Uyển Như biết tiếp theo anh phải nói những gì, chân đạp lên ngực anh hơi dùng lực một chút, A Kim đau đớn, rên lên một tiếng, Trần Uyển Như liền quay đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói với vợ của A Kim: “Bình Nhi, bây giờ nhanh chóng mang anh ta cút khỏi đây!”
Từ nãy đến giờ vợ của A Kim vẫn khiếp sợ, bị Trần Uyển Như quát như vậy, liền lập tức đỡ A Kim muốn rời khỏi, trong nháy mắt khi A Kim đang bị đở dậy, anh lập tức quỳ trên mặt đất, khóc lóc nức nở với Trần Uyển Như: “Chị Uyển Như, em xin chị, chị và Bình Nhi đi đi, em tình nguyện chết ở nơi này với Lâm Dương, chị cho rằng em không biết khi chị ở lại đây sẽ như thế nào sao, anh ta căn bản không phải là người, chị sẽ bị anh ta dày vò còn nữa cái mạng........ Chị đừng cho là em không biết, thật ra thì chị ghét nhất chính là loại việc này, so với nhiều người chị có lòng tự trọng rất cao, cũng rất ngang bướng, căn bản chị khinh thường với việc giao tiếp với đàn ông, chị khinh bỉ nó, nhưng đúng là thực tế ép người, chị Uyển Như, lần này là em hồ đồ, em làm sai, em liên lụy chị, em nên bị trừng phạt, em đã phá hủy tâm huyết mười năm của chị, em không thể tiếp tục phá hủy chị.......”
Mặt Trần Uyển Như không chút thay đổi, ánh mắt của cô lạnh lùng và gượng gạo, đáy lòng có chút hỗn loạn, ai cũng hiểu rõ những lời A Kim nói, từ khi cô nhận được điện thoại của vợ A Kim nói cô ta muốn đến đây, cô cũng đã biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, mặc dù, A Kim phạm sai lầm, cô rất tức giận, cô đánh anh, là anh đáng bị, nhưng tội A Kim không đáng chết.
Trần Uyển Như mặc cho A Kim thao thao bất tuyệt khóc nói rất nhiều, mãi cho đến khi A Kim ngừng lại, vẻ mặt lạnh lùng của Trần Uyển Như mới nhìn về phía người mở cửa phòng của Lâm Dương, nói: “Nói nhảm cũng xong rồi, ném bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Người đứng ở của phòng Lâm Dương vẫn không chuyển động, Nhìn Lâm Dương một cái, Lâm Dương gật đầu một cái, bọn họ mới một người kéo một người, kéo A Kim và vợ của anh ta ra ngoài.
Những người ở trong phòng cũng thức thời, rối rít ra ngoài, rất nhanh chỉ còn lại hai người Trần Uyển Như và Lâm Dương, đầu tiên Lâm Dương đứng tại chỗ, đốt một điếu thuốc, hít một hơi, mới đạp bước, đi tới trước mặt của Trần Uyển Như, đáy mắt lóe lên một tia sáng nhỏ, đưa mặt mình kề sát mặt của Trần Uyển Như, thổi một luồng khói thuốc về phía mặt cô, Trần Uyển Như hơi quay đầu lại đi để né tránh, Lâm Dương lại nhếch nhẹ môi, bật cười: “Trần tiểu thư, không cần quá lo lắng, tôi sẽ không làm tổn thương cô........”
Trong nháy mắt khi Trần Uyển Như quay đầu, đã thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong phòng, khi Lâm Dương vươn tay sờ mó cô, cô lập tức ngã xuống ghế sa lon, Lâm Dương từ từ ép sát, mãi cho đến khi Trần Uyển Như không thể lui được nữa, Lâm Dương liền cười ha ha một chút: “Trần tiểu thư, lần này xem cô còn muốn trốn ở chỗ nào?”
Vừa nói, Lâm Dương vừa vươn tay, nắm ở hông của Trần Uyển Như, bàn tay ở ngang hông của cô cố ý ma sát một chút, rồi từ từ dời về phía cái mông của cô.
Trần Uyển Như đè ép ghê tởm ở đáy lòng, trốn tránh cái miệng đang muốn hôn mình của Lâm Dương, Lâm Dương hôn không được, liền tức giận, hung hăng siết chặt hông của Trần Uyển Như, đè cô xuống ghế sa lon.......
Trần Uyển Như biết tiếp theo anh phải nói những gì, chân đạp lên ngực anh hơi dùng lực một chút, A Kim đau đớn, rên lên một tiếng, Trần Uyển Như liền quay đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói với vợ của A Kim: “Bình Nhi, bây giờ nhanh chóng mang anh ta cút khỏi đây!”
Từ nãy đến giờ vợ của A Kim vẫn khiếp sợ, bị Trần Uyển Như quát như vậy, liền lập tức đỡ A Kim muốn rời khỏi, trong nháy mắt khi A Kim đang bị đở dậy, anh lập tức quỳ trên mặt đất, khóc lóc nức nở với Trần Uyển Như: “Chị Uyển Như, em xin chị, chị và Bình Nhi đi đi, em tình nguyện chết ở nơi này với Lâm Dương, chị cho rằng em không biết khi chị ở lại đây sẽ như thế nào sao, anh ta căn bản không phải là người, chị sẽ bị anh ta dày vò còn nữa cái mạng........ Chị đừng cho là em không biết, thật ra thì chị ghét nhất chính là loại việc này, so với nhiều người chị có lòng tự trọng rất cao, cũng rất ngang bướng, căn bản chị khinh thường với việc giao tiếp với đàn ông, chị khinh bỉ nó, nhưng đúng là thực tế ép người, chị Uyển Như, lần này là em hồ đồ, em làm sai, em liên lụy chị, em nên bị trừng phạt, em đã phá hủy tâm huyết mười năm của chị, em không thể tiếp tục phá hủy chị.......”
Mặt Trần Uyển Như không chút thay đổi, ánh mắt của cô lạnh lùng và gượng gạo, đáy lòng có chút hỗn loạn, ai cũng hiểu rõ những lời A Kim nói, từ khi cô nhận được điện thoại của vợ A Kim nói cô ta muốn đến đây, cô cũng đã biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, mặc dù, A Kim phạm sai lầm, cô rất tức giận, cô đánh anh, là anh đáng bị, nhưng tội A Kim không đáng chết.
Trần Uyển Như mặc cho A Kim thao thao bất tuyệt khóc nói rất nhiều, mãi cho đến khi A Kim ngừng lại, vẻ mặt lạnh lùng của Trần Uyển Như mới nhìn về phía người mở cửa phòng của Lâm Dương, nói: “Nói nhảm cũng xong rồi, ném bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Người đứng ở của phòng Lâm Dương vẫn không chuyển động, Nhìn Lâm Dương một cái, Lâm Dương gật đầu một cái, bọn họ mới một người kéo một người, kéo A Kim và vợ của anh ta ra ngoài.
Những người ở trong phòng cũng thức thời, rối rít ra ngoài, rất nhanh chỉ còn lại hai người Trần Uyển Như và Lâm Dương, đầu tiên Lâm Dương đứng tại chỗ, đốt một điếu thuốc, hít một hơi, mới đạp bước, đi tới trước mặt của Trần Uyển Như, đáy mắt lóe lên một tia sáng nhỏ, đưa mặt mình kề sát mặt của Trần Uyển Như, thổi một luồng khói thuốc về phía mặt cô, Trần Uyển Như hơi quay đầu lại đi để né tránh, Lâm Dương lại nhếch nhẹ môi, bật cười: “Trần tiểu thư, không cần quá lo lắng, tôi sẽ không làm tổn thương cô........”
Trong nháy mắt khi Trần Uyển Như quay đầu, đã thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong phòng, khi Lâm Dương vươn tay sờ mó cô, cô lập tức ngã xuống ghế sa lon, Lâm Dương từ từ ép sát, mãi cho đến khi Trần Uyển Như không thể lui được nữa, Lâm Dương liền cười ha ha một chút: “Trần tiểu thư, lần này xem cô còn muốn trốn ở chỗ nào?”
Vừa nói, Lâm Dương vừa vươn tay, nắm ở hông của Trần Uyển Như, bàn tay ở ngang hông của cô cố ý ma sát một chút, rồi từ từ dời về phía cái mông của cô.
Trần Uyển Như đè ép ghê tởm ở đáy lòng, trốn tránh cái miệng đang muốn hôn mình của Lâm Dương, Lâm Dương hôn không được, liền tức giận, hung hăng siết chặt hông của Trần Uyển Như, đè cô xuống ghế sa lon.......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook