Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 876: “Món quà” của Tô thiếu gia (4)

Edit: Ngọc Hân

Trần Uyển Như giỏi về bản lĩnh trong ngoài không giống nhau, vẻ mặt thể hiện rất khá, hơn nữa lại hiểu sâu sở thích những người này, cho nên mở miệng vài ba câu liền dụ dỗ người ta mặt mày hớn hở, liên tục mời Trần Uyển Như uống rượu. Trần Uyển Như cũng không từ chối, thoải mái nhanh chóng uống, thoạt nhìn điệu bộ này dường như là ngàn chén không say.

Tiệc rượu hàng năm của E&R Tô Thần nhất định có tham gia, lúc Trần Uyển Như đang nói chuyện với Du Dật công ty Du thị liền thấy Tô Thần dẫn theo bạn gái đi tới..

Tô Thần cũng không nghĩ sẽ gặp Trần Uyển Như ở đây, đáy mắt rực sáng sau đó nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nhanh nhẹn phong độ của quý công tử.

Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái trẻ tuổi xinh xắn tươi đẹp như hoa, Trần Uyển Nhi thờ ơ nhìn lướt qua liền nhớ tới, đó không phải là diễn viên ngôi sao nữ mới nổi trong hai năm qua của E&R sao?

Tên gì nhỉ?

Lưu San San?

Tất cả mọi người nói cô ta là ngọc nữ thuần khiết, bây giờ gặp trong thực tế thật đúng là băng thanh ngọc khiết, trắng sạch như tuyết trắng trên đỉnh núi cao ngàn năm không tan.

“Tô thiếu gia.” Trần Uyển Như thoải mái nâng chén chạm ly với Tô Thần, tự nhiên hào phóng nâng ly lên môi đỏ mọng, uống một hơi cạn sạch.

Dáng vẻ Trần Uyển Như uống rượu rất có hương vị, mang theo cảm giác vẻ đẹp suy tàn, giống như vì chuyện tình cảm ảm đạm mất hồn, khiến lòng người say mê vỡ vụn.

Tô Thần nhìn đến khi ly rượu của Trần Uyển Như trống rỗng, lúc này mới nâng ly uống một hơi cạn sạch, đôi mắt từ đầu tới cuối thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trần Uyển Như.

Lưu San San không lên tiếng lại rất khôn khéo, thấy Tô Thần mãi nhìn Trần Uyên Như, cô ta cũng biết Trần Uyển Như là đàn chị trong làng giải trí này. Mặc dù hiện giờ biến mất trong vòng luẩn quẩn này đã một thời gian nhưng cũng không thể xem nhẹ, cho nên liền nũng nịu mở miệng, trước tiên là lên tiếng chào hỏi Trần Uyển Như, sau đó liền dựa sát vào người Tô Thần, nói: “Tô thiếu gia, em có chút không thoải mái chúng ta đi chỗ khác ngồi một lát nhé.”

Cũng không đợi Du Dật và Tô Thần đáp lời, Trần Uyển Như nhanh chóng giẫm giày cao gót vô cùng ưu nhã đi vào phòng rửa tay.

Không biết có phải vì thời gian gần đây không uống rượu hay không mà Trần Uyển Như cảm thấy hơi khó chịu, trốn trong phòng rửa tay hút một điếu thuốc. Lúc đi ra, nhìn cảnh tượng ồn ào huyên náo trong tiệc rượu phòng hoa kia nháy mắt mất hết hứng thú, cảm thấy hào hứng không còn, rất không muốn hòa vào trong hội kia, cô xoay người đi ra ban công.

Đẩy cửa ban công ra một trận gió lạnh thổi tới, Trần Uyển Như càm thấy dễ chịu hơn vài phần, cô cất bước tiến lên hai bước thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên quen thuộc: “Mạt Mạt? Khá hơn chút nào không?”

Trần Uyển Như nghiêng đầu nhìn thấy bóng người bên cạnh ghế mây trên ban công, chính xác mà nói là hai bóng người, Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt.

Đèn trên ban công không bật, ánh đèn trong hội trường bữa tiệc hắt ra ngoài, nhàn nhạt bao phủ lên cơ thể hai người.

Trần Uyển Như liếc mắt nhìn vào gò má Lý Tình Thâm, vào giờ phút này cô mới phát hiện khuôn mặt vốn khắc sâu trong lòng mình lại đẹp như vậy!

Giọng điệu Lý Tình Thâm rất mềm mại, ôm Lăng Mạt Mạt tựa vào trong ngực anh, bàn tay to lớn của anh trùm lên bụng cô ấy, vẻ mặt cô ấy tràn đầy nụ cười hạnh phúc lắc đầu nói: “Đã khá nhiều rồi.”

Trần Uyển Như cảm thấy hình ảnh như vậy quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức cô có chút ghen tỵ, cô lặng lẽ dự định rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương