Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
-
Chương 871: “Chồng” của Trần Uyển Như (19)
Cơm nước xong xuôi, Tô Thần tính tiền, hai người rời đi, trên đường về, Tô Thần hỏi Trần Uyển Như tiếp theo đi đâu, Trần Uyển Như cũng không biết, Tô Thần đề nghị đi xem phim, Trần Uyển Như nghĩ mình cả đời cũng chưa từng đi xem phim với người khác phái, liền đồng ý.
Tô Thần đi mua vé xem phim, Trần Uyển Như chờ Tô Thần trong xe.
Tô Thần mua phiếu về, cách giờ chiếu còn nửa giờ, hai người bèn ngồi trong xe.
Ai cũng không có ý định mở miệng nói chuyện, không khí có chút đông cứng.
Lúc Trần Uyển Như nghĩ mình có nên tìm chủ đề nói chuyện hay không thì điện thoại di động của cô đổ chuông.
“Chị Uyển Như, không hay rồi, ở viện Phúc Lợi xảy ra chuyện!” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói cấp thiết, nghe như muốn khóc.
Đáy lòng Trần Uyển Như kêu lộp bộp, nhưng trên mặt vẫn trấn tĩnh vạn phần: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chị Uyển Như... lần này thật sự xong rồi...” Người nọ dường như không nghe được câu hỏi quan trọng của Trần Uyển Như, khóc sướt mướt không ngừng: “Chị Uyển Như, em thật sự xin lỗi chị, em không coi chừng A Kim, đã làm hỏng tâm huyết mười năm này của chị rồi... Em thật sự xin lỗi chị, chị Uyển Như... thật xin lỗi, thật xin lỗi..”
Trần Uyển Như chỉ thấy phiền khi nghe tiếng khóc trong điện thoại, cô vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ hiểu được không phải chuyện tốt, đành nghiêm túc gọi: “Không cho phép khóc! Nói từ từ cho tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Người trong điện thoại bị Trần Uyển Như mắng như thế, lập tức sợ tới mức ngừng khóc.
Tô Thần ngồi cạnh, không nghe rõ tiếng của người gọi, nhưng nghiêng đầu, nhìn Trần Uyển Như đột nhiên giương cao khí thế, rất có khí phách nữ vương, cô gái như vậy, là lần đầu tiên anh thấy trong đời.
“Là thế này, chị Uyển Như, A Kim trốn em đi đánh bạc, anh ta thua sạch tất cả tiền của viện phúc lợi, còn thua luôn cả khế đất của viện phúc lợi nữa!”
“Vô liêm sỉ!” Trần Uyển Như nghe hết, trong đôi mắt lạnh nhạt cũng lộ ra tia âm tàn, “Bây giờ các người chờ ở đó cho tôi, tôi qua ngay!”
Trần Uyển Như cúp điện thoại, quay đầu, nhìn Tô Thần một cái, ngữ điệu mang theo mệnh lệnh: “Ngay lập tức đưa tôi đến viện phúc lợi Dương Quang!”
Tô Thần thật muốn hỏi Trần Uyển Như tới viện phúc lợi làm gì, nhưng khi thấy vẻ âm u lạnh lẽo trong mắt cô, liền nuốt tò mò vào bụng, trực tiếp quay xe, đi tới viện phúc lợi.
Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, trong viện phúc lợi, những đứa trẻ đang chơi đùa trong sân, thấy Trần Uyển Như, lập tức nhào tới, vây chặt Trần Uyển Như.
Trẻ nhỏ rất thân thiết với Trần Uyển Như, trong miệng gọi “Chị Uyển Như” rồi nói mấy câu như “Em nhớ chị”, “Em cũng nhớ chị“...
Tô Thần thấy có nhiều đứa trẻ lao tới như thế, lập tức lui về sau một bước, dĩ nhiên chưa từng gặp nhiều trẻ con như thế, có chút không quen.
Trái lại, Trần Uyển Như vô cùng tự nhiên, cô cúi người, sờ soạng lần lượt trên mặt những đứa trẻ, ánh mắt đầy dịu dàng, giọng nói cũng ấm áp: “Mấy nhóc có nghe lời không? Đi học tốt chứ?”
“Có ạ!”
“Đến trường rất ngoan ạ!”
“Em còn được 100 điểm đây này!”
...
Những đứa trẻ bảy mồm tám lưỡi mà trả lời Trần Uyển Như.
Tô Thần đi mua vé xem phim, Trần Uyển Như chờ Tô Thần trong xe.
Tô Thần mua phiếu về, cách giờ chiếu còn nửa giờ, hai người bèn ngồi trong xe.
Ai cũng không có ý định mở miệng nói chuyện, không khí có chút đông cứng.
Lúc Trần Uyển Như nghĩ mình có nên tìm chủ đề nói chuyện hay không thì điện thoại di động của cô đổ chuông.
“Chị Uyển Như, không hay rồi, ở viện Phúc Lợi xảy ra chuyện!” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói cấp thiết, nghe như muốn khóc.
Đáy lòng Trần Uyển Như kêu lộp bộp, nhưng trên mặt vẫn trấn tĩnh vạn phần: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chị Uyển Như... lần này thật sự xong rồi...” Người nọ dường như không nghe được câu hỏi quan trọng của Trần Uyển Như, khóc sướt mướt không ngừng: “Chị Uyển Như, em thật sự xin lỗi chị, em không coi chừng A Kim, đã làm hỏng tâm huyết mười năm này của chị rồi... Em thật sự xin lỗi chị, chị Uyển Như... thật xin lỗi, thật xin lỗi..”
Trần Uyển Như chỉ thấy phiền khi nghe tiếng khóc trong điện thoại, cô vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ hiểu được không phải chuyện tốt, đành nghiêm túc gọi: “Không cho phép khóc! Nói từ từ cho tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Người trong điện thoại bị Trần Uyển Như mắng như thế, lập tức sợ tới mức ngừng khóc.
Tô Thần ngồi cạnh, không nghe rõ tiếng của người gọi, nhưng nghiêng đầu, nhìn Trần Uyển Như đột nhiên giương cao khí thế, rất có khí phách nữ vương, cô gái như vậy, là lần đầu tiên anh thấy trong đời.
“Là thế này, chị Uyển Như, A Kim trốn em đi đánh bạc, anh ta thua sạch tất cả tiền của viện phúc lợi, còn thua luôn cả khế đất của viện phúc lợi nữa!”
“Vô liêm sỉ!” Trần Uyển Như nghe hết, trong đôi mắt lạnh nhạt cũng lộ ra tia âm tàn, “Bây giờ các người chờ ở đó cho tôi, tôi qua ngay!”
Trần Uyển Như cúp điện thoại, quay đầu, nhìn Tô Thần một cái, ngữ điệu mang theo mệnh lệnh: “Ngay lập tức đưa tôi đến viện phúc lợi Dương Quang!”
Tô Thần thật muốn hỏi Trần Uyển Như tới viện phúc lợi làm gì, nhưng khi thấy vẻ âm u lạnh lẽo trong mắt cô, liền nuốt tò mò vào bụng, trực tiếp quay xe, đi tới viện phúc lợi.
Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, trong viện phúc lợi, những đứa trẻ đang chơi đùa trong sân, thấy Trần Uyển Như, lập tức nhào tới, vây chặt Trần Uyển Như.
Trẻ nhỏ rất thân thiết với Trần Uyển Như, trong miệng gọi “Chị Uyển Như” rồi nói mấy câu như “Em nhớ chị”, “Em cũng nhớ chị“...
Tô Thần thấy có nhiều đứa trẻ lao tới như thế, lập tức lui về sau một bước, dĩ nhiên chưa từng gặp nhiều trẻ con như thế, có chút không quen.
Trái lại, Trần Uyển Như vô cùng tự nhiên, cô cúi người, sờ soạng lần lượt trên mặt những đứa trẻ, ánh mắt đầy dịu dàng, giọng nói cũng ấm áp: “Mấy nhóc có nghe lời không? Đi học tốt chứ?”
“Có ạ!”
“Đến trường rất ngoan ạ!”
“Em còn được 100 điểm đây này!”
...
Những đứa trẻ bảy mồm tám lưỡi mà trả lời Trần Uyển Như.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook