Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu
-
Chương 103-1: Chỉ cần tôi không chết, món nợ này nhất định phải thanh toán với cô (1)
Dưới ánh trời chiều, bầu trời sáng sủa không mây.
Giang Dĩ Mạch nhận được điện thoại của Tô Tuyết.
Cầu xin cô thu dọn hành lý của cô ta rồi chuyển đến nhà họ Phương, cuối tháng này cô ta sẽ trở về cùng với Phương Dật Sâm.
Giang Dĩ Mạch vui vẻ đáp ứng.
Quản gia hỗ trợ chuyển hành lý ra xe: "Thiếu phu nhân, nếu không tôi chuyển hành lý qua đó nha."
Giang Dĩ Mạch suy nghĩ một chút, hay mình tự đi đi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Vừa mới nhận được điện thoại của Giang Gia Kiệt, nói quán ba bên kia của nhà họ Giang xảy ra chuyện, muốn cô qua đó xem, đồng thời chuyển hành lý của Tô Tuyết qua đi luôn, thuận đường đi xem tập đoàn Giang thị.
Có lẽ Giang Dĩ Mạch không sẽ nghĩ rằng đây chỉ là cái hố do người khác đào ra chỉ chờ cô nhảy xuống.
Phương Dật Sâm đi đứng bất tiện, Giang Dĩ Mạch tự mang hành lý của Tô Tuyết chuyển vào, của lớn ở đằng sau đột nhiên bị khóa lại.
Bởi vì là một nhà thiết kế, cảm nhận mọi việc xung quanh cũng khác hẳn người bình thường, cho nên khi Giang Dĩ Mạch chuyển hành lý vào cũng đã phát hiện ra có chút bất thường.
"Được rồi, hành lý của Tô Tuyết đều đã ở trong này rồi." Giang Dĩ Mạch lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị rời đi.
"Giang tiểu thư, uống chén nước rồi hãy đi." Giọng Phương Dật Sâm trong trẻo mà lạnh lùng.
"Không được, tôi còn có chuyện phải đến tập đoàn Giang thị." Giang Dĩ Mạch phát hiện cửa phòng khách không mở ra được.
"Cửa phòng khách nhà tôi có thiết kế mật mã, không có mật mã, con ruồi cũng không thê chui ra." Khi Phương Dật Sâm nói chuyện thần sắc có chút thay đổi.
Giang Dĩ Mạch quay đầu nhìn hắn: "Phương tiên sinh, anh có ý gì? Tôi chỉ chuyển hành lý thay Tô Tuyết mà thôi."
"Có người ra giá để tôi ngủ với cô." Người đàn ông cười nói.
Giang Dĩ Mạch nhìn hắn: "Anh không phải Phương Dật Sâm!"
"Cuối cùng cũng phát hiện rồi!" Người đàn ông cười rồi đứng lên từ trên xe lăn, đến gần Giang Dĩ Mạch: "Xin chào, tôi là Phương Dật Hiên."
Nhìn Phương Dật Hiên duỗi bàn tay ra, nhưng Giang Dĩ Mạch tránh được tay hắn: "Tôi rất muốn biết là ai ra giá để anh ngủ với tôi!"
Phương Dật Hiên cười: "Nhất định cô đã đoán được, hà tất còn cố hỏi!"
Có hận thù với cô lớn như vậy thì còn có thể là ai.
"Giang Mỹ Kỳ sao? Cô ta hứa trả anh bao nhiêu?"
"Ba triệu!"
"Cô ta có nhiều tiền như vậy sao?" Giang Dĩ Mạch buồn cười.
"Đương nhiên là có, tài sản hiện tại của nhà họ Đường đều trong tay cô ta, mà ba của đứa nhỏ trong bụng cô ta cũng trị giá hàng triệu, tất nhiên là cô ta phải có nhiều tiền rồi!"
Giang Dĩ Mạch nghi hoặc: "Anh biết đứa nhỏ trong bụng cô ta là của ai sao?"
"Yên tâm, dù sao cũng không phải chồng của cô." Phương Dật Hiên cười nói.
Trong lòng Giang Dĩ Mạch nhanh chóng nhớ lại, đứa nhỏ trong bụng Giang Mỹ Kỳ khẳng định không phải của Đường Hạo Thiên, mà ba của đứa nhỏ này lại có nhiều tiền, đàn ông phù hợp những điều kiện này mà Giang Mỹ Kỳ quen?
"Chúng ta cũng nên bắt đầu thôi." Tay Phương Dật Hiên đưa tới: "Đối phương bảo tôi phải phục vụ cô thật tốt!"
Giang Dĩ Mạch nhìn bàn tay đặt ở trên vai cô: "Nếu anh đụng vào tôi, Mộ Thiên Thần sẽ không tha cho anh!"
"Đến lúc đó ngủ cũng đã ngủ, hắn còn có thể làm gì tôi?"
"Sống không bằng chết!"
Phương Dật Hiên nở nụ cười, một tay kéo Giang Dĩ Mạch vào trong ngực: "Bây giờ tôi cứ vui chơi cho thỏa thích, xong việc dù sống không bằng chết cũng được."
Đột nhiên Giang Dĩ Mạch cảm thấy cực kỳ buồn nôn,, cố gắng kiềm chế khó chịu, nói: "Anh cũng sắp thành ba rồi, cũng không thể để con của mình vừa sinh ra đã bị người ta mắng là con trai của một kẻ cưỡng gian?"
Phương Dật Hiên sửng sốt: "Làm sao cô biết đứa nhỏ của Tô Tuyết là của tôi?"
"Anh là vị hôn phu của Tô Tuyết, con của cô ấy không phải của anh thì là còn của ai?" Giang Dĩ Mạch nói: "Là đàn ông mà muốn đưa vị hôn phu của mình lên giường của một người đàn ông khác, sao anh lại thích bị đội nón xanh."
"Tôi cũng sẽ không cưới cô ta, chỉ là chơi đùa mà thôi."
"Anh hận cô ấy như vậy? Khó trách cô ấy muốn nhảy lầu."
"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, chúng ta bắt đầu đi!" Phương Dật Hiên nói xong đã nhích lại gần.
"Đợi một chút!"
"Còn muốn nói gì? Cô nên biết hôm nay cô sẽ không chạy thoát được đâu, cô nên nghe theo tôi, tôi sẽ khiến cô vui vẻ!" Phương Dật Hiên cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối: "Nếu không..."
"Anh không tiếc đắc tội Mộ Thiên Thần cũng muốn đứng về phía Giang Mỹ Kỳ, chỉ vì chút tiền không có khả năng nhận được kia sao? Anh ngốc như vậy sao?"
"Ai nói không có khả năng thực hiện? Cô ta có giá trị con người, tôi đoán cô ta cũng không dám gạt tôi!"
Giang Dĩ Mạch biết chuyện không có đơn giản như vậy: "Tốt lắm, không phải anh vì tiền hay sao, tôi trả gấp đôi, để anh làm như vậy với cô ta, sao?"
Phương Dật Hiên đột nhiên nở nụ cười: "Hai người đúng là chị em ruột, biện pháp cũng giống hệt nhau."
Giang Dĩ Mạch khinh thường bị so sánh với Giang Mỹ Kỳ, nhưng cũng không sao cả, lúc này phải nghĩ biện pháp an toàn để rời khỏi đây mới phải.
"Như thế nào? Gấp đôi cũng không phải là số lượng nhỏ, tôi sẽ trả anh trước một nửa." Giang Dĩ Mạch còn nói: "Còn lại một nửa sau khi xong chuyện sẽ chuyển cho anh."
"Nhưng cô ta đang mang thai!"
"Thì ra anh lương thiện như vậy, khiến vị hôn thê đang mang thai phải nhảy lầu, lại đau lòng vì con của vợ người ta, tôi cảm thấy bi thương thay Tô Tuyết." Giang Dĩ Mạch cố ý kích thích hắn.
"Tôi chưa từng yêu Tô Tuyết, do cô ta tự chọn."
"Nếu anh không yêu cô ấy, vì sao còn khiến cô ấy mang thai? Vì sao anh buộc Tô Tuyết tiếp cận Thiên Thần? Lúc trước Thiên Thần đánh anh trai anh tàn phế, thì người ghi hận đáng lẽ là phải là anh trai anh chứ không phải anh!"
Phương Dật Hiên nở nụ cười: "Nói cho cô biết cũng không sao, chuyện năm đó là do tôi thiết kế, là tôi thiết kế chồng cô đánh anh trai tôi thành như vậy."
Giang Dĩ Mạch kinh ngạc nhìn hắn, Mộ Thiên Thần cũng không nói cho cô biết những chuyện này.
"Người phụ nữ anh trai tôi yêu nhất là Tô Tuyết, cho nên tôi muốn ngủ với cô ta, bức cô ta làm tất cả những chuyện cô ta không muốn làm, tôi muốn cô ta thống khổ, bởi vì cô ta thống khổ hắn mới càng thống khổ."
"Anh hận anh trai anh?!"
Phương Dật hiên cười trừ: "Giang Mỹ Kỳ bảo tôi giả trang thành hắn để ngủ với cô, đến lúc đó tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên đầu anh của tôi, tôi vẫn có thể phủi sạch mông! Nhưng đáng tiếc hiện tại bị cô phát hiện, tôi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là vui đùa đến khi cô chết, hoặc là thả cô, cô nói tôi nên lựa chọn cái nào?"
"Nếu là tôi đương nhiên tôi sẽ chọn cái sau, Giang Mỹ Kỳ không đáng để anh phải dùng tính mạng để đánh cuộc, kể cả cô ta có thể trả anh ba triệu thì anh cũng không có mạng để mà tiêu?" Giang Dĩ Mạch hỏi: "Tôi tới đưa hành lý cho Tô Tuyết, quản gia trong nhà cũng biết, đến lúc đó Mộ Thiên Thần chỉ cần điều tra một chút liền biết tất cả, chỉ sợ khi đó tiền anh còn chưa nhận được thì mạng đã đi trước."
"Cô nói cũng có lý, cô thật sự có thể cho tôi sáu triệu?"
Giang Dĩ Mạch gật đầu.
Phương Dật Hiên hoài nghi nhìn cô: "Cô sẽ không lừa tôi đấy chứ?"
"Tôi có thể viết chi phiếu cho anh để đặt cọc trước." Giang Dĩ Mạch rất có thành ý nói.
"Vừa rồi cô cũng đã nói, dù có nhiều tiền hơn nữa thì tôi cũng không có mạng để hưởng thụ." Phương Dật Hiên nói: "Tôi mà nghe lời cô đi đối phó Giang Mỹ Kỳ, cô ta cũng vậy sẽ không bỏ qua cho tôi, đến lúc đó tôi còn không phiền toái sao!"
"Dù sao kết quả đều như vậy, không bằng có sẵn..."
Giang Dĩ Mạch vội vàng nói: "Tôi có thể bảo vệ anh an toàn mà lui."
Phương Dật Hiên dừng lại.
"Tôi không những có thể bảo vệ anh an toàn mà lui, còn có thể giúp anh lấy được ba triệu của Giang Mỹ Kỳ, anh thấy sao?"
"Là sao?" Phương Dật Hiên có hứng thú.
Giang Dĩ Mạch ngoắc ngoắc ngón tay,, Phương Dật Hiên chậm rãi lại gần, Giang Dĩ Mạch ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói gì đó, Phương Dật Hâm sửng sốt, liếc mắt đánh giá Giang Dĩ Mạch, nhìn với cặp mắt khác xưa nói: "Cô có thể làm vậy thật sao?"
Đưa tay ra, Giang Dĩ Mạch xé áo khoác trên người mình.
"Phương Dật Hiên, anh làm gì?" Giang Dĩ Mạch giật mình hỏi.
"Xé" một tiếng, Phương Dật Hiên vạch tìm áo Giang Dĩ Mạch.
Giang Dĩ Mạch nhận được điện thoại của Tô Tuyết.
Cầu xin cô thu dọn hành lý của cô ta rồi chuyển đến nhà họ Phương, cuối tháng này cô ta sẽ trở về cùng với Phương Dật Sâm.
Giang Dĩ Mạch vui vẻ đáp ứng.
Quản gia hỗ trợ chuyển hành lý ra xe: "Thiếu phu nhân, nếu không tôi chuyển hành lý qua đó nha."
Giang Dĩ Mạch suy nghĩ một chút, hay mình tự đi đi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Vừa mới nhận được điện thoại của Giang Gia Kiệt, nói quán ba bên kia của nhà họ Giang xảy ra chuyện, muốn cô qua đó xem, đồng thời chuyển hành lý của Tô Tuyết qua đi luôn, thuận đường đi xem tập đoàn Giang thị.
Có lẽ Giang Dĩ Mạch không sẽ nghĩ rằng đây chỉ là cái hố do người khác đào ra chỉ chờ cô nhảy xuống.
Phương Dật Sâm đi đứng bất tiện, Giang Dĩ Mạch tự mang hành lý của Tô Tuyết chuyển vào, của lớn ở đằng sau đột nhiên bị khóa lại.
Bởi vì là một nhà thiết kế, cảm nhận mọi việc xung quanh cũng khác hẳn người bình thường, cho nên khi Giang Dĩ Mạch chuyển hành lý vào cũng đã phát hiện ra có chút bất thường.
"Được rồi, hành lý của Tô Tuyết đều đã ở trong này rồi." Giang Dĩ Mạch lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị rời đi.
"Giang tiểu thư, uống chén nước rồi hãy đi." Giọng Phương Dật Sâm trong trẻo mà lạnh lùng.
"Không được, tôi còn có chuyện phải đến tập đoàn Giang thị." Giang Dĩ Mạch phát hiện cửa phòng khách không mở ra được.
"Cửa phòng khách nhà tôi có thiết kế mật mã, không có mật mã, con ruồi cũng không thê chui ra." Khi Phương Dật Sâm nói chuyện thần sắc có chút thay đổi.
Giang Dĩ Mạch quay đầu nhìn hắn: "Phương tiên sinh, anh có ý gì? Tôi chỉ chuyển hành lý thay Tô Tuyết mà thôi."
"Có người ra giá để tôi ngủ với cô." Người đàn ông cười nói.
Giang Dĩ Mạch nhìn hắn: "Anh không phải Phương Dật Sâm!"
"Cuối cùng cũng phát hiện rồi!" Người đàn ông cười rồi đứng lên từ trên xe lăn, đến gần Giang Dĩ Mạch: "Xin chào, tôi là Phương Dật Hiên."
Nhìn Phương Dật Hiên duỗi bàn tay ra, nhưng Giang Dĩ Mạch tránh được tay hắn: "Tôi rất muốn biết là ai ra giá để anh ngủ với tôi!"
Phương Dật Hiên cười: "Nhất định cô đã đoán được, hà tất còn cố hỏi!"
Có hận thù với cô lớn như vậy thì còn có thể là ai.
"Giang Mỹ Kỳ sao? Cô ta hứa trả anh bao nhiêu?"
"Ba triệu!"
"Cô ta có nhiều tiền như vậy sao?" Giang Dĩ Mạch buồn cười.
"Đương nhiên là có, tài sản hiện tại của nhà họ Đường đều trong tay cô ta, mà ba của đứa nhỏ trong bụng cô ta cũng trị giá hàng triệu, tất nhiên là cô ta phải có nhiều tiền rồi!"
Giang Dĩ Mạch nghi hoặc: "Anh biết đứa nhỏ trong bụng cô ta là của ai sao?"
"Yên tâm, dù sao cũng không phải chồng của cô." Phương Dật Hiên cười nói.
Trong lòng Giang Dĩ Mạch nhanh chóng nhớ lại, đứa nhỏ trong bụng Giang Mỹ Kỳ khẳng định không phải của Đường Hạo Thiên, mà ba của đứa nhỏ này lại có nhiều tiền, đàn ông phù hợp những điều kiện này mà Giang Mỹ Kỳ quen?
"Chúng ta cũng nên bắt đầu thôi." Tay Phương Dật Hiên đưa tới: "Đối phương bảo tôi phải phục vụ cô thật tốt!"
Giang Dĩ Mạch nhìn bàn tay đặt ở trên vai cô: "Nếu anh đụng vào tôi, Mộ Thiên Thần sẽ không tha cho anh!"
"Đến lúc đó ngủ cũng đã ngủ, hắn còn có thể làm gì tôi?"
"Sống không bằng chết!"
Phương Dật Hiên nở nụ cười, một tay kéo Giang Dĩ Mạch vào trong ngực: "Bây giờ tôi cứ vui chơi cho thỏa thích, xong việc dù sống không bằng chết cũng được."
Đột nhiên Giang Dĩ Mạch cảm thấy cực kỳ buồn nôn,, cố gắng kiềm chế khó chịu, nói: "Anh cũng sắp thành ba rồi, cũng không thể để con của mình vừa sinh ra đã bị người ta mắng là con trai của một kẻ cưỡng gian?"
Phương Dật Hiên sửng sốt: "Làm sao cô biết đứa nhỏ của Tô Tuyết là của tôi?"
"Anh là vị hôn phu của Tô Tuyết, con của cô ấy không phải của anh thì là còn của ai?" Giang Dĩ Mạch nói: "Là đàn ông mà muốn đưa vị hôn phu của mình lên giường của một người đàn ông khác, sao anh lại thích bị đội nón xanh."
"Tôi cũng sẽ không cưới cô ta, chỉ là chơi đùa mà thôi."
"Anh hận cô ấy như vậy? Khó trách cô ấy muốn nhảy lầu."
"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, chúng ta bắt đầu đi!" Phương Dật Hiên nói xong đã nhích lại gần.
"Đợi một chút!"
"Còn muốn nói gì? Cô nên biết hôm nay cô sẽ không chạy thoát được đâu, cô nên nghe theo tôi, tôi sẽ khiến cô vui vẻ!" Phương Dật Hiên cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối: "Nếu không..."
"Anh không tiếc đắc tội Mộ Thiên Thần cũng muốn đứng về phía Giang Mỹ Kỳ, chỉ vì chút tiền không có khả năng nhận được kia sao? Anh ngốc như vậy sao?"
"Ai nói không có khả năng thực hiện? Cô ta có giá trị con người, tôi đoán cô ta cũng không dám gạt tôi!"
Giang Dĩ Mạch biết chuyện không có đơn giản như vậy: "Tốt lắm, không phải anh vì tiền hay sao, tôi trả gấp đôi, để anh làm như vậy với cô ta, sao?"
Phương Dật Hiên đột nhiên nở nụ cười: "Hai người đúng là chị em ruột, biện pháp cũng giống hệt nhau."
Giang Dĩ Mạch khinh thường bị so sánh với Giang Mỹ Kỳ, nhưng cũng không sao cả, lúc này phải nghĩ biện pháp an toàn để rời khỏi đây mới phải.
"Như thế nào? Gấp đôi cũng không phải là số lượng nhỏ, tôi sẽ trả anh trước một nửa." Giang Dĩ Mạch còn nói: "Còn lại một nửa sau khi xong chuyện sẽ chuyển cho anh."
"Nhưng cô ta đang mang thai!"
"Thì ra anh lương thiện như vậy, khiến vị hôn thê đang mang thai phải nhảy lầu, lại đau lòng vì con của vợ người ta, tôi cảm thấy bi thương thay Tô Tuyết." Giang Dĩ Mạch cố ý kích thích hắn.
"Tôi chưa từng yêu Tô Tuyết, do cô ta tự chọn."
"Nếu anh không yêu cô ấy, vì sao còn khiến cô ấy mang thai? Vì sao anh buộc Tô Tuyết tiếp cận Thiên Thần? Lúc trước Thiên Thần đánh anh trai anh tàn phế, thì người ghi hận đáng lẽ là phải là anh trai anh chứ không phải anh!"
Phương Dật Hiên nở nụ cười: "Nói cho cô biết cũng không sao, chuyện năm đó là do tôi thiết kế, là tôi thiết kế chồng cô đánh anh trai tôi thành như vậy."
Giang Dĩ Mạch kinh ngạc nhìn hắn, Mộ Thiên Thần cũng không nói cho cô biết những chuyện này.
"Người phụ nữ anh trai tôi yêu nhất là Tô Tuyết, cho nên tôi muốn ngủ với cô ta, bức cô ta làm tất cả những chuyện cô ta không muốn làm, tôi muốn cô ta thống khổ, bởi vì cô ta thống khổ hắn mới càng thống khổ."
"Anh hận anh trai anh?!"
Phương Dật hiên cười trừ: "Giang Mỹ Kỳ bảo tôi giả trang thành hắn để ngủ với cô, đến lúc đó tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên đầu anh của tôi, tôi vẫn có thể phủi sạch mông! Nhưng đáng tiếc hiện tại bị cô phát hiện, tôi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là vui đùa đến khi cô chết, hoặc là thả cô, cô nói tôi nên lựa chọn cái nào?"
"Nếu là tôi đương nhiên tôi sẽ chọn cái sau, Giang Mỹ Kỳ không đáng để anh phải dùng tính mạng để đánh cuộc, kể cả cô ta có thể trả anh ba triệu thì anh cũng không có mạng để mà tiêu?" Giang Dĩ Mạch hỏi: "Tôi tới đưa hành lý cho Tô Tuyết, quản gia trong nhà cũng biết, đến lúc đó Mộ Thiên Thần chỉ cần điều tra một chút liền biết tất cả, chỉ sợ khi đó tiền anh còn chưa nhận được thì mạng đã đi trước."
"Cô nói cũng có lý, cô thật sự có thể cho tôi sáu triệu?"
Giang Dĩ Mạch gật đầu.
Phương Dật Hiên hoài nghi nhìn cô: "Cô sẽ không lừa tôi đấy chứ?"
"Tôi có thể viết chi phiếu cho anh để đặt cọc trước." Giang Dĩ Mạch rất có thành ý nói.
"Vừa rồi cô cũng đã nói, dù có nhiều tiền hơn nữa thì tôi cũng không có mạng để hưởng thụ." Phương Dật Hiên nói: "Tôi mà nghe lời cô đi đối phó Giang Mỹ Kỳ, cô ta cũng vậy sẽ không bỏ qua cho tôi, đến lúc đó tôi còn không phiền toái sao!"
"Dù sao kết quả đều như vậy, không bằng có sẵn..."
Giang Dĩ Mạch vội vàng nói: "Tôi có thể bảo vệ anh an toàn mà lui."
Phương Dật Hiên dừng lại.
"Tôi không những có thể bảo vệ anh an toàn mà lui, còn có thể giúp anh lấy được ba triệu của Giang Mỹ Kỳ, anh thấy sao?"
"Là sao?" Phương Dật Hiên có hứng thú.
Giang Dĩ Mạch ngoắc ngoắc ngón tay,, Phương Dật Hiên chậm rãi lại gần, Giang Dĩ Mạch ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói gì đó, Phương Dật Hâm sửng sốt, liếc mắt đánh giá Giang Dĩ Mạch, nhìn với cặp mắt khác xưa nói: "Cô có thể làm vậy thật sao?"
Đưa tay ra, Giang Dĩ Mạch xé áo khoác trên người mình.
"Phương Dật Hiên, anh làm gì?" Giang Dĩ Mạch giật mình hỏi.
"Xé" một tiếng, Phương Dật Hiên vạch tìm áo Giang Dĩ Mạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook