Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi
Quyển 1 - Chương 7: Lạc đường

Hạ Nam nhìn bóng dáng từ từ biến mất trước mặt, liền giật mình, người phụ nữ bình thường không phải nên hỏi: Sao anh lại biết nhà tôi? Cô là người như thế nào lại có tư duy nhảy vọt như thế, quả là người phụ nữ thú vị.

Về đến nhà, Tô Úy bỏ túi xách xuống, tháo kính ra rồi theo thói quen ôm gối ngồi tựa trên salon, chợt nhớ ra: Sao anh ta lại biết nhà mình? Thì ra vừa rồi không phải cô có tư duy nhảy vọt, mà là quá ngốc nghếch. Chỉ là nghĩ lại, anh ta sao lại không thể tra ra được chứ.

Nghĩ xong liền đi lên phòng ngủ trên tầng, đổi một bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt, cầm túi xách đi đến một khu chợ gần nhà, chọn lựa một ít rau tươi, thịt cá các loại rồi nhanh chóng về nhà.

Về đến nhà, trong phòng bếp.

Đeo tạp dề vào, Tô Úy thành thục vo gạo rồi cho vào nồi, rửa rau, thái thịt, bật bếp , rang thức ăn. Chỉ một lúc sau trên bàn liền xuất hiện mấy món ăn gia đình đơn giản: nấm hương xào rau cải, cá kho tàu, sườn xào chua ngọt, canh đậu phụ trứng muối.

Đang định ngồi xuống ăn cơm, chuông cửa lại vang lên.

Ai lại đến vào lúc này chứ?

Diệp Phong? Không có khả năng!

Tề Phi? Cũng không phải!

Chẳng lẽ là…..

Mở cửa, nhìn người người đứng trước mặt, lập tức mở trừng hai mắt, khuôn mặt đã bị che hơn nửa vì gọng kính đen lại thêm vẻ mặt mù mờ không hiểu gì trong mắt Hạ Nam thật đáng yêu, anh đang nghĩ muốn đi đến đem cô ôm vào trong ngực để cẩn thận thương yêu. Nhưng lại sợ dọa cô chạy mất nên cũng không có thực hiện ý định ấy.

Khi đã kịp phản ứng Tô Úy hỏi: “Làm sao anh vẫn chưa về đi?” khuôn mặt lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như cũ.

“Tôi bị lạc đường!” Hạ Nam uất ức buông một câu, thiếu chút nữa làm Tô Úy trực tiếp ngất đi. Choáng nha, ai có thể nói cho cô biết Tổng giám đốc Hạ Nam lại lạc đường, có quỷ mới tin!

Nhưng cô nhìn người trước mặt, vẫn mềm lòng, ý bảo anh ta vào nhà, còn mình thì xoay người vào bên trong, Hạ Nam nhanh chóng đóng cửa lại, chạy theo cô.

Liếc nhìn lại, căn nhà được trang trí đơn giản, trên tường treo mấy bức tranh phong cảnh, tầng một là phòng khách và phòng ăn nối liền nhau, phòng bếp ở tận bên trong, có lẽ phòng ngủ ở tầng hai.

Trên bàn ăn bày mấy món đơn giản 3 món mặn 1 món canh, trên bàn đặt một bộ bát đũa, có lẽ cô đang định ăn cơm. Nhìn một lúc, Tô Úy đã cầm một bộ bát đũa từ phòng bếp ra ngoài, đặt ở trước mắt Hạ Ham ý bảo anh ngồi xuống. “Anh có muốn ăn cơm không? Nếu như không ghét bỏ thì ăn một ít đi, để tôi đi lấy cơm.” Nói xong liền vào phòng bếp xới 2 bát cơm rồi bưng ra ngoài, đặt ở chỗ mình và trước mặt anh, sau đó cùng anh ăn cơm.

Hạ Nam quan sát người phụ nữ đối diện, chỉ phát hiện cô đang lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng cũng nhìn anh.

Một bữa cơm như thế, hai người không nói một câu nhưng khắp nơi tỏa ra sự ấm áp đến lạ lùng.

Đã bao lâu mình không có cảm giác này, lại cùng một người đàn ông lạnh lùng mới gặp vài lần ngồi chung ăn cơm lại có cảm giác yên bình đến thế!

Ba năm, luôn là trong lúc bận rộn àm đi qua, lúc không biết chính mình đang kiên trì vì cái gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi đến muốn chết đi! Ngược lại cảm tháy cuộc sống nhàn nhã như vậy hợp với cô hơn, đơn giản mà không pahir lo âu.

Có lẽ mình nên buông tay Diệp Phong sớm hơn, thật ra không phải mình đã sớm biết anh ta đã có người để yêu không phải sao? Tự cho là không quan tâm sẽ giành được tình yêu của anh ta, chỉ cần ở bên cạnh anh ta chính là hạnh phúc, đến khi phát hiện ra chính mình cũng rất mệt mỏi, cảm thất bất lực chỉ muốn buống tay.

Thì ra trong chuyện tình yêu, tìm cảm đơn phương xuất phát từ một phía thì sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc! Nếu như đối phương không bỏ ra cố gắng như thế, thì một ngày nào đó phía bên kia cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi muốn buông tay mà thôi!

Dọn dẹp bát đũa xong, từ phòng bếp đi ra Tô Úy đã nhìn thấy Hạ Nam đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa. Mặc dù cô không tin anh ta lạc đường nên không rời đi, nhưng lúc anh ta nói cô cũng không thèm phản bác lại. Đeo mắt kính đen lên, cầm chuỗi chìa khóa trên bàn, hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nói: “Hạ tổng, để tôi đưa anh về, cũng vừa lúc tôi muốn ra ngoài.”

Hạ Nam nhìn người phụ nữ trước mặt, từ trên ghế salon đứng lên đi theo cô ra ngoài.

Tô Úy vừa đi ra lập tức nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ, hất đầu ý bảo anh ta lái xe, mình thì đi tới chiếc xe Porsche màu xám bạc đã lâu không đi trước mặt, mở cửa ngồi vào ghế lái, cũng không quản Hạ Nam có đuổi kịp hay không, liền trực tiếp lái xe ra ngoài! Cô vốn là người mù đường, Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt được, lại rất thích đi bộ cho nên rất ít lái xe. Cho nên chiếc xe thường xuyên bị bó xó ở chỗ này.

Nhìn cô lái xe đi trước dẫn đường, Hạ Nam nhanh chóng lên xe đuổi theo, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong chính mình cũng không phát hiện ra.

Đi ra đến đường một chiều, Tô Úy dừng xe lại bên đường đợi đến khi chiếc Ferrari đỏ cũng đỗ lại, hạ cửa sổ xe xuống, hướng về phía Hạ Nam nói: “Hạ tổng, bây giờ anh đã biết đường chưa?”

Nhìn người phụ nữ trước mặt, mặt dù đeo trên mắt cặp kính dày cộp nhưng vẫn không giấu được vẻ ưu thương dưới đáy mắt, rồi lại suốt ngày tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy, nụ cười lúc nào nhàn nhạt, giống như tất cả mọi chuyện đều không quan hệ với cô.

Trong khoảnh khắc ấy anh có chút yêu thương cô rồi, muốn đem cô ôm vào trong ngực để chiều chuộng yêu thương, tựu tay gạt đi hết những ưu thương của cô!

“Em có thể gọi tên tôi, không cần lúc nào cũng một câu Hạ tổng hai câu Hạ tổng, nghe thật không thoải mái. Nói xong câu này, Hạ Nam liền lái xe rời đi, để lại Tô Úy ngơ ngẩn nhìn theo đuôi xe, trước khi đi anh ta để lại cho cô một loại ảo giác, trong mắt anh cô thấy một sự dịu dàng, trong ấn tượng của cô về anh ta không có một chút quan hệ! Ngay từ lúc ban đầu gặp anh ta, cô cảm thấy trên người anh ta toát ra một sự lạnh lùng, kể cả lúc cười, nét cười cũng không chạm đến đáy mắt. Chỉ cần anh ta ở đâu, nhiệt độ nơi đấy liền giảm xuống vài độ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương