Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi
-
Quyển 1 - Chương 31: Đến thành phố C (4)
Lúc này, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc công ty EVEN không khí có vẻ bình thường mà quỷ dị đến khác thường, trừ hai nam nhân tuyệt sắc thỉnh thoảng nói chuyện, ngoài ra không còn gì khác!
Tô Úy nhìn hai người đàn ông đang nói chi tiết về kế hoạch hợp tác, cảm thấy rất nhàm chán, đã một giờ, bọn họ vẫn còn nghiêm túc nói! Mặc dù Tô Úy thân là thư ký Tổng giám đốc nhưng cô biết trong trường hợp này cô tuyệt đối không cần làm cái gì!
Tiện tay cầm quyển tạp chí thời trang trên bàn, đọc một chút, mắt của cô bắt đầu díu lại, một lát liền híp mắt!
“Ba!” Hai người đang nghiêm túc thảo luận bị một tiếng vang này kéo sự chú ý về, nhìn đến địa phương phát ra âm thanh đó, chỉ thấy một quyển tạp chí đang nằm trên mặt đất, mà nhìn về phía người khởi xướng, Tô Úy đang tựa trên ghế sofa ngọt ngào ngủ say, trên khuôn mặt bé nhỏ mang vẻ lười biếng mỉm cười, lông mi thật dài khép chặt, đôi môi màu hồng khêu gợi nhẹ mím lại, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hít thở nho nhỏ!
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org
“Hôm nay chúng ta chỉ bàn đến đây thôi! Còn về chi tiết lúc đó quản lí của chúng ta sẽ đến đây bàn bạc sau! Vốn định ăn cùng ăn cơm, nhưng có lẽ nhìn cô ấy không có biện pháp nào rôi!” Hạ Nam nói xong, mang theo khí thế không thể kháng cự, như kiểu đây là chuyện đương nhiên, trong giọng nói lại có sự bất đắc dĩ! Mà anh cũng thu sự lạnh lùng trên người lại, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nữ nhân trên ghế salon ra ngoài!
Mà Trầm Kiệt Tư ngồi lại nhìn bóng lưng anh ôm người phụ nữ trong lòng đi ra ngoài, thu hồi nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, thay vào đó là suy nghĩ sâu sa!
Mấy giây sau, anh ta nhẹ nhàng cười, chuyện vừa rồi thật thú vị, toàn thế giới sợ rằng cũng chỉ có người phụ nữ này mới dám trước mặt bọn họ mà không giữ hình tượng gì, trực tiếp lăn ra ngủ! Mà hình như vừa rồi anh ta không có nhìn nhầm chứ, người đàn ông lạnh lùng đó lại có thể để lộ nét mặt dịu dàng như vậy, thật là có chút kinh ngạc! Ha ha!
Mở mắt ra, cô mới phát hiện mình đã nằm trong phòng của mình ở biệt thự Lâm hải! Chân trần đi xuống giường, đi tới trước cửa sổ, nhìn mặt biển cách đó không xa, suy nghĩ đến thất thần.
“Đi dép vào, nếu không em sẽ bị cảm!” Cảm thấy ngang hông ấm áp, âm thanh trầm thấp truyền đến. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt đên quen thuộc kia!
Bỗng bị nhấc lên không trung, ngay sau đó bị ôm lên giường ngồi xuống, cúi đầu thấy người đàn ông kai đnag nửa ngồi nửa quỳ thay cô đeo giầy! Đây là lần thứ mây, một nam nhân cao quý đến vậy lại giúp cô thay giày, đây là chuyện thấp kém đến cỡ nào, nhưng khi anh làm lại ưu nhã đến lạ thường!
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Tô Úy mở miệng: “Anh vẫn ở trong phòng tôi?” Giọng nói là khẳng định không phải là nghi vấn.
“Đúng vậy! Người đẹp trai như tôi ở chỗ này, cự nhiên lại không nhìn thấy?” Trong khẩu khí mang vài phần buồn bã và bất mãn! Anh ngồi trên ghế sa lon không cách xa giường là mấy, nhìn cô chân không xuống giường đi đến cửa sổ, nhìn cô nhìn ra bên ngoài đến mất hồn, duy chỉ có không phát hiện ra anh, anh một lần bị xem như không nhìn thấy, lòng tự ái của anh lại mọt lâng bị tổn thương!
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org
Chỉ là cuối cùng vẫn khe khẽ thởi dài, đứng đậy đi đến bên người cô, bởi vì nhìn bóng dáng cô lúc đây sao lại cô đơn và ưu thương thế kia, để cho anh không nhịn được muốn ôm cô vào trong lòng, xóa đi sự ưu thương và cô đơn trong cô!
“Đúng là tự yêu bản thân mình! Làm gì có ai tự nói mình đẹp trai?” Tô Úy chu cái miệng nhỏ nhắn nói, sau đó đi tới của ra vào: “Tôi đói rồi!”
“Biết em sẽ đói, tôi đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi!” Nói xong nhanh chân bước lên trước, ôm lấy cô đi xuống nhà, động tác rất tự nhiên! Đối với Tô Úy bị anh ôm lấy, cô cũng không thể trách nổi, cũng không so đo gì, cứ theo anh ta đi!
Ở thêm mấy ngày sau, Hạ Nam trừ một lần đưa cô đến công ty EVEN kia, thời gian còn lại đều đưa cô đến những nơi bán đồ ăn ngon, đây cũng là điều cô không nghĩ tới! Vốn cho là pahir đi công tác, nhẽ ra phải ở công ty cả ngày mới đúng, nhưng hình như chuyện bây giờ không phải như vậy! Nếu không hiện tại đã không có chuyện anh ta ra ngoài một mình, cô bị để lại biệt thự rồi! Chỉ là nhớ tới cảm giác anh ta mang lại cho cô gần đây trong lòng lại cảm thấy dần dần ấm áp!
Bầu trời lâu rồi không trong sáng
Vẫn giữ mãi nụ cười của em.
Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi
Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm
Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp
Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao
Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía
Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt. . . .
Tiếng điện thoại quen thuộc vang vọng cả căn phòng, Tô Úy thật lâu mới lấy lại tinh thần, cầm iphone5 còn đang vang tiếng chuông, thấy số điện thoại, cười tiếp máy.
“Anh!” Âm thanh êm ái của Tô Úy truyền đến.
“Sao lâu như thế mới nghe điện thoại? Anh còn tưởng rằng em đang có chuyện gì đây? Em bên kia rất bận sao?” Bên kia truyền đến âm thanh dịu dàng hơi lo lắng của anh trai.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org
“Không có! Em vừa rồi đang suy nghĩ một chuyện, nên không nghe thấy tiếng chuông! Em bây giờ đang rất rảnh rỗi, nếu không để em tới gặp anh đi!’
“Hả…….”
“Em đang đến thành phố C công tác, có chút rảnh rỗi, nếu khong ngại mời người em gái này ăn một bữa cơm đi!”
“Được! Ở đâu, có muốn anh qua đấy đón em không?” Nghe được em gái đang ở cùng một thành phố với mình, anh mở miệng.
“Không cần đến đón em, để em tự đi là được rồi! Để em đến công ty tìm anh đi!”
“Được! Anh chờ em ở công ty!”
Tô Úy thay quần áo, liền cầm chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài! Chìa khóa này là Hạ Nam đưa cho cô trước khi đi, nói là trong nhà có một chiếc xe, nếu muốn đi đâu thì lái đi, dù sao nơi này cũng không có taxi.
Tô Úy lái xe đến của công ty của Tô Minh Hiên, cũng không có xuống xe! Chỉ gọi điện thoại cho anh, nói là mình đã tới! Sau đó ngồi chơi trò chơi mới nhất của iphone, chỉ một lúc sau, Tô Minh Hiên liền xuất hiện ở cửa, nhìn thấy một chiếc Maybach xa xỉ đi tới.
Trên thế giới không có hai chiếc Maybach giống nhau, Maybach đều căn cứ theo yêu cầu của khách hàng, tất cả linh kiện phụ tùng đều dùng loại tốt nhất, kỹ thuật cũng tân tiến nhất, cho nên giá tiền cũng không rẻ! Anh rất hiể rõ về xe nên hiểu rõ chiếc xe này cũng có gái đến gần tỷ nhân dân trệ!
Chiếc xe này là của cậu ta sao? Có lẽ là vậy rồi, anh rất hiểu cô em gái của mình, cô tuyệt đối không bao giờ mua loại xe này, dù sao cô cũng không thích lái xe, cũng không hiểu xe!
Tô Minh Hiên đi đến của xe gõ một cái, Tô Úy mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh trai liền mở cửa xe cười sáng rõ, sau đó nói: “Anh nghĩ kĩ chúng ta sẽ ăn cái gì rồi sao?” Nói xong liền cất điện thoại đi!
|Anh biết một nơi có đồ ăn cũng khá ngon! Chúng ta đến đấy ăn đi, để anh lái xe! Em mới thay xe?” Nói xong liền thay cô mở cửa xe, mình thì nghiêng người đứng nơi đó.
“Nào có? Chiếc xe này là của Tổng giám đốc cho em mượn! Là của anh ấy!”
Maybach màu xám bạc đi băng băng trên con đường rộng rãi, không khí trong xe vô cùng ấm áp! Tô Úy thỉnh thoảng nói chuyện, chỉ thấy Tô Minh Hiên mỉm cươi nghe, thỉnh thoảng cũng chen vào đôi câu.
Tô Minh Hiên đưa cô đến quán ăn kia, ở giữa đường phố phồn hoa cao khoảng năm sáu tầng! Khi Tô Úy đến đó. Liếc bốn phía, có lẽ đã đến giờ ăn trưa nên người bên trong tương đối nhiều! Vốn To Minh Hiên muốn một phòng riêng, nhưng To Úy nói ngồi bên ngoài cũng được, cho nên anh cũng thuận theo yêu cầu của cô! Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ!
Khi gọi món, bọn họ ngồi đấy tùy ý trò chuyện!
Món ăn còn chưa tới, Tô Úy đi đến nhà vệ sinh rửa tay. Tô Minh Hiên ngồi ở đấy, xuyên qua lớp kính to nhìn đường phố phía dưới, trầm tư suy nghĩ!
Tô Úy từ toilet ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy một bức tranh sơn thủy rất đẹp, đang thưởng thức. “ba” một tiếng, đồ rơi xuống kéo tầm mắt của cô về, Nhìn điện thoại di động màu hồng rơi xuống đất, lập tức cúi xuống nhặt, vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc!
Tô Úy nhìn hai người đàn ông đang nói chi tiết về kế hoạch hợp tác, cảm thấy rất nhàm chán, đã một giờ, bọn họ vẫn còn nghiêm túc nói! Mặc dù Tô Úy thân là thư ký Tổng giám đốc nhưng cô biết trong trường hợp này cô tuyệt đối không cần làm cái gì!
Tiện tay cầm quyển tạp chí thời trang trên bàn, đọc một chút, mắt của cô bắt đầu díu lại, một lát liền híp mắt!
“Ba!” Hai người đang nghiêm túc thảo luận bị một tiếng vang này kéo sự chú ý về, nhìn đến địa phương phát ra âm thanh đó, chỉ thấy một quyển tạp chí đang nằm trên mặt đất, mà nhìn về phía người khởi xướng, Tô Úy đang tựa trên ghế sofa ngọt ngào ngủ say, trên khuôn mặt bé nhỏ mang vẻ lười biếng mỉm cười, lông mi thật dài khép chặt, đôi môi màu hồng khêu gợi nhẹ mím lại, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hít thở nho nhỏ!
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org
“Hôm nay chúng ta chỉ bàn đến đây thôi! Còn về chi tiết lúc đó quản lí của chúng ta sẽ đến đây bàn bạc sau! Vốn định ăn cùng ăn cơm, nhưng có lẽ nhìn cô ấy không có biện pháp nào rôi!” Hạ Nam nói xong, mang theo khí thế không thể kháng cự, như kiểu đây là chuyện đương nhiên, trong giọng nói lại có sự bất đắc dĩ! Mà anh cũng thu sự lạnh lùng trên người lại, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nữ nhân trên ghế salon ra ngoài!
Mà Trầm Kiệt Tư ngồi lại nhìn bóng lưng anh ôm người phụ nữ trong lòng đi ra ngoài, thu hồi nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, thay vào đó là suy nghĩ sâu sa!
Mấy giây sau, anh ta nhẹ nhàng cười, chuyện vừa rồi thật thú vị, toàn thế giới sợ rằng cũng chỉ có người phụ nữ này mới dám trước mặt bọn họ mà không giữ hình tượng gì, trực tiếp lăn ra ngủ! Mà hình như vừa rồi anh ta không có nhìn nhầm chứ, người đàn ông lạnh lùng đó lại có thể để lộ nét mặt dịu dàng như vậy, thật là có chút kinh ngạc! Ha ha!
Mở mắt ra, cô mới phát hiện mình đã nằm trong phòng của mình ở biệt thự Lâm hải! Chân trần đi xuống giường, đi tới trước cửa sổ, nhìn mặt biển cách đó không xa, suy nghĩ đến thất thần.
“Đi dép vào, nếu không em sẽ bị cảm!” Cảm thấy ngang hông ấm áp, âm thanh trầm thấp truyền đến. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt đên quen thuộc kia!
Bỗng bị nhấc lên không trung, ngay sau đó bị ôm lên giường ngồi xuống, cúi đầu thấy người đàn ông kai đnag nửa ngồi nửa quỳ thay cô đeo giầy! Đây là lần thứ mây, một nam nhân cao quý đến vậy lại giúp cô thay giày, đây là chuyện thấp kém đến cỡ nào, nhưng khi anh làm lại ưu nhã đến lạ thường!
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Tô Úy mở miệng: “Anh vẫn ở trong phòng tôi?” Giọng nói là khẳng định không phải là nghi vấn.
“Đúng vậy! Người đẹp trai như tôi ở chỗ này, cự nhiên lại không nhìn thấy?” Trong khẩu khí mang vài phần buồn bã và bất mãn! Anh ngồi trên ghế sa lon không cách xa giường là mấy, nhìn cô chân không xuống giường đi đến cửa sổ, nhìn cô nhìn ra bên ngoài đến mất hồn, duy chỉ có không phát hiện ra anh, anh một lần bị xem như không nhìn thấy, lòng tự ái của anh lại mọt lâng bị tổn thương!
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org
Chỉ là cuối cùng vẫn khe khẽ thởi dài, đứng đậy đi đến bên người cô, bởi vì nhìn bóng dáng cô lúc đây sao lại cô đơn và ưu thương thế kia, để cho anh không nhịn được muốn ôm cô vào trong lòng, xóa đi sự ưu thương và cô đơn trong cô!
“Đúng là tự yêu bản thân mình! Làm gì có ai tự nói mình đẹp trai?” Tô Úy chu cái miệng nhỏ nhắn nói, sau đó đi tới của ra vào: “Tôi đói rồi!”
“Biết em sẽ đói, tôi đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi!” Nói xong nhanh chân bước lên trước, ôm lấy cô đi xuống nhà, động tác rất tự nhiên! Đối với Tô Úy bị anh ôm lấy, cô cũng không thể trách nổi, cũng không so đo gì, cứ theo anh ta đi!
Ở thêm mấy ngày sau, Hạ Nam trừ một lần đưa cô đến công ty EVEN kia, thời gian còn lại đều đưa cô đến những nơi bán đồ ăn ngon, đây cũng là điều cô không nghĩ tới! Vốn cho là pahir đi công tác, nhẽ ra phải ở công ty cả ngày mới đúng, nhưng hình như chuyện bây giờ không phải như vậy! Nếu không hiện tại đã không có chuyện anh ta ra ngoài một mình, cô bị để lại biệt thự rồi! Chỉ là nhớ tới cảm giác anh ta mang lại cho cô gần đây trong lòng lại cảm thấy dần dần ấm áp!
Bầu trời lâu rồi không trong sáng
Vẫn giữ mãi nụ cười của em.
Đã khóc rồi nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi
Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm
Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp
Tôi kéo lại dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao
Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía
Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt. . . .
Tiếng điện thoại quen thuộc vang vọng cả căn phòng, Tô Úy thật lâu mới lấy lại tinh thần, cầm iphone5 còn đang vang tiếng chuông, thấy số điện thoại, cười tiếp máy.
“Anh!” Âm thanh êm ái của Tô Úy truyền đến.
“Sao lâu như thế mới nghe điện thoại? Anh còn tưởng rằng em đang có chuyện gì đây? Em bên kia rất bận sao?” Bên kia truyền đến âm thanh dịu dàng hơi lo lắng của anh trai.
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org
“Không có! Em vừa rồi đang suy nghĩ một chuyện, nên không nghe thấy tiếng chuông! Em bây giờ đang rất rảnh rỗi, nếu không để em tới gặp anh đi!’
“Hả…….”
“Em đang đến thành phố C công tác, có chút rảnh rỗi, nếu khong ngại mời người em gái này ăn một bữa cơm đi!”
“Được! Ở đâu, có muốn anh qua đấy đón em không?” Nghe được em gái đang ở cùng một thành phố với mình, anh mở miệng.
“Không cần đến đón em, để em tự đi là được rồi! Để em đến công ty tìm anh đi!”
“Được! Anh chờ em ở công ty!”
Tô Úy thay quần áo, liền cầm chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài! Chìa khóa này là Hạ Nam đưa cho cô trước khi đi, nói là trong nhà có một chiếc xe, nếu muốn đi đâu thì lái đi, dù sao nơi này cũng không có taxi.
Tô Úy lái xe đến của công ty của Tô Minh Hiên, cũng không có xuống xe! Chỉ gọi điện thoại cho anh, nói là mình đã tới! Sau đó ngồi chơi trò chơi mới nhất của iphone, chỉ một lúc sau, Tô Minh Hiên liền xuất hiện ở cửa, nhìn thấy một chiếc Maybach xa xỉ đi tới.
Trên thế giới không có hai chiếc Maybach giống nhau, Maybach đều căn cứ theo yêu cầu của khách hàng, tất cả linh kiện phụ tùng đều dùng loại tốt nhất, kỹ thuật cũng tân tiến nhất, cho nên giá tiền cũng không rẻ! Anh rất hiể rõ về xe nên hiểu rõ chiếc xe này cũng có gái đến gần tỷ nhân dân trệ!
Chiếc xe này là của cậu ta sao? Có lẽ là vậy rồi, anh rất hiểu cô em gái của mình, cô tuyệt đối không bao giờ mua loại xe này, dù sao cô cũng không thích lái xe, cũng không hiểu xe!
Tô Minh Hiên đi đến của xe gõ một cái, Tô Úy mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh trai liền mở cửa xe cười sáng rõ, sau đó nói: “Anh nghĩ kĩ chúng ta sẽ ăn cái gì rồi sao?” Nói xong liền cất điện thoại đi!
|Anh biết một nơi có đồ ăn cũng khá ngon! Chúng ta đến đấy ăn đi, để anh lái xe! Em mới thay xe?” Nói xong liền thay cô mở cửa xe, mình thì nghiêng người đứng nơi đó.
“Nào có? Chiếc xe này là của Tổng giám đốc cho em mượn! Là của anh ấy!”
Maybach màu xám bạc đi băng băng trên con đường rộng rãi, không khí trong xe vô cùng ấm áp! Tô Úy thỉnh thoảng nói chuyện, chỉ thấy Tô Minh Hiên mỉm cươi nghe, thỉnh thoảng cũng chen vào đôi câu.
Tô Minh Hiên đưa cô đến quán ăn kia, ở giữa đường phố phồn hoa cao khoảng năm sáu tầng! Khi Tô Úy đến đó. Liếc bốn phía, có lẽ đã đến giờ ăn trưa nên người bên trong tương đối nhiều! Vốn To Minh Hiên muốn một phòng riêng, nhưng To Úy nói ngồi bên ngoài cũng được, cho nên anh cũng thuận theo yêu cầu của cô! Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ!
Khi gọi món, bọn họ ngồi đấy tùy ý trò chuyện!
Món ăn còn chưa tới, Tô Úy đi đến nhà vệ sinh rửa tay. Tô Minh Hiên ngồi ở đấy, xuyên qua lớp kính to nhìn đường phố phía dưới, trầm tư suy nghĩ!
Tô Úy từ toilet ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy một bức tranh sơn thủy rất đẹp, đang thưởng thức. “ba” một tiếng, đồ rơi xuống kéo tầm mắt của cô về, Nhìn điện thoại di động màu hồng rơi xuống đất, lập tức cúi xuống nhặt, vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook