Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em
-
Chương 36: Tai nạn xe cộ
Ở đô thị lớn Lạc Thành, buổi tối biện hiệu đỏ rực lóe ra, xe chạy như ngựa, cũng giống những đêm khác..
Giản Mạt lái xe không có mục đích giữa những dòng xe cộ qua lại không ngớt ở thành phố Lạc Thành......... Cô nỗ lực muốn làm cho chính mình bình tĩnh lại, thế nhưng, Sở Tử Tiêu mỗi một vẻ mặt đều giống như nhát dao đâm cô đau nhói.
Mướn phòng......... Ha hả, hắn vậy mà thực sự muốn vào phòng!
Có thứ gì khiến cho tầm mắt mơ hồ, Giản Mạt không để ý đến, chỉ là vô ý thức chạy ở trên đường phố...
Đột nhiên, một chiếc xe từ bên trong ngõ hẻm chạy ra........ Tiếng còi xe và ánh đèn lóe sáng ra, Giản Mạt bởi vì đang trong mạch suy nghĩ, chạy xe không có chú ý, đợi đến khi phản ứng kịp thì đã quá chậm rồi.
Chỉ nghe được một tiếng “Phanh” chói tai vang lên, trán Giản Mạt hung hăng đụng đến tay lái, chỉ trong giây lát, cô đã mất đi ý thức.
Bên tai có âm thanh phát ra từ bên ngoài cửa sổ, có tiếng quát tháo truyền đến........ Giản Mạt rất muốn nói với đối phương nột tiếng, nhưng cô có ý mà lực chưa đủ.
Quên đi, cô không muốn kêu nữa, cô hơi mệt chút....... Để cô ngủ một lúc là được rồi.
Thanh âm “loảng xoảng” từ phía sau truyền đến, hình như có tiếng thủy tinh bể....... Ý thức của Giản Mạt càng lúc càng mơ hồ.
Cửa phía chỗ ghế lái bị mở ra, thân thể bị vây vào trong một vòng ôm, có hơi thở nhàn nhạt........
“Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện, em sẽ không có việc gì đâu.” Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của một người nam nhân, chỉ là, trong giọng điệu có chứa đựng một chút sợ hãi cùng ngưng trọng.
Ý thức cuối cùng của Giản Mạt sau khi nghe được những lời này liền hoàn toàn rơi vào hôn mê, có lẽ những lời của người nam nhân này rất có tác dụng...... Trong ý thức cuối cùng, cô cảm thấy rất an tâm.
Không gian yên tĩnh, tất cả yên lặng dường như muốn đem người khác lún vào hố sâu........
Giản Mạt ngủ một giấc, trong mơ cô thấy mình trở về thời gian ở Lạc Đại....... Sau đó cô có hạnh phúc gia đình, ba ba thương yêu, còn có mẹ đang tươi cười, ca ca yêu thương mình.
Sau đó, thêm một người, người đó nói chỉ cần cô xoay người, người đó vẫn đứng ở phía sau lưng chờ cô.......
Ở trong mơ cô đã khóc......... Nước mắt nóng hổi tràn ra trong cặp mắt đang đóng chặt, trong nháy mắt rơi xuống gối, sau đó một mảnh ướt át lan ra trên gối.
Tô Quân Ly ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn Giản Mạt đang ngủ còn mê man một tầng bi thương, đáy mắt chợt ngưng trọng, “Là chuyện gì lại khiến em bi thương đến như vậy?” Anh vươn tay, đem tay cô nắm trong lòng bàn tay, “Trên thế giới này, không có bất kỳ người nào có thể thương hại chính mình, đối với chính mình thật tốt, không tốt sao?”
Giản Mạt tay hơi động, Tô Quân Ly nghĩ chỉ vuốt ve cho qua nhưng lại khiến cho cô giống như được an ủi.......
Quả nhiên, cử động như vậy khiến Giản Mạt càng được an tâm, bi thương cũng chậm rãi thu lại, rơi vào ngủ say.Thời gian Giản Mạt tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau........ Những tia nắng ban mai giúp cho bầu không khí ở Lạc Thành trở nên thanh mát, sạch sẽ.
“Ưm” một tiếng, Giản Mạt chỉ cảm thấy trong đâu như có thứ gì đó lăn qua...... Nhíu mày, cô chậm rãi mở mắt.........
Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng màu trắng toát, trong phòng tràn ngập mùi nước khử trùng... Mạch suy nghĩ dần dần hồi phục, Giản Mạt bỗng nhiên mở to hai mắt, liền muốn đứng lên.
Thế nhưng, bởi vì động tác quá mãnh, đầu cô đột nhiên choáng váng, bởi vì máu chưa kịp lưu thông, hai mắt tối sầm suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Tô Quân Ly trong tay mang theo một chút đồ đi vào, “Tỉnh rồi sao? Bác sĩ nói em sáng nay sẽ tỉnh...” Anh để thứ gì đó trong tay sang bên cạnh, “Có cảm thấy chỗ nào không được thoải mái không? Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em một chút?”
Giản Mạt đầu có chút hỗn, “Tại sao anh lại ở chỗ này?” Cô hôm qua không phải đã đựng phải xe của anh đấy chứ?
Nhìn ra được Giản Mạt đang suy nghĩ cái gì, Tô Quân Ly ôn nhã cười, “Không phải em đụng phải xe anh đâu, lúc đó anh chỉ đi ngang qua chỗ tai nạn xe đó........ Nhìn qua thấy chiếc xe có chút quen mắt, nhưng không ngờ lại là em........”
Giản Mạt nâng khóe miệng, “Còn chiếc xe bị em đụng phải thì sao...... Người đó không xảy ra chuyện gì chứ?” Bởi vì hỏi những lời này, lòng cô có thứ gì đó trào ra.
“Chỉ có xe có vấn đề thôi.” Tô Quân Ly ôn nhu trả lời, không giống như đang nói dối, “Người cũng không có chuyện gì, anh đã gọi người đem xe đi sửa rồi. Trái lại là em, não bị chấn động nhẹ, cũng may không có gì nghiêm trọng.”
Giản Mạt có chút tự trách, tối hôm qua cảm xúc bất ổn như vậy mà cô vẫn lái xe, chẳng những là vô trách nhiệm đối với chính mình cũng là vô trách nhiệm với người khác, “Cám ơn anh......”
“Chúng ta là bạn bè mà.” Tô Quân Ly nhàn nhạt mở miệng, khóe miệng ôn nhu cười, “Cảm ơn có phải quá xa lạ không?”
Giản Mạt trầm mặc, cô cũng không phải người khác, biết Tô Quân Ly là thật lòng muốn làm bạn bè với cô, cũng khiến cô yên lòng, “Cái kia, tiền sửa xe nữa, anh cho em số tài khoản, em sẽ trả lại tiền cho anh.”
“Được.” Tô Quân Ly không có cự tuyệt, tính tình Giản Mạt chính là người không muốn để người khác chịu thiệt, nếu thật lòng muốn ở chung với cô, đầu tiên sẽ không để cho cô cảm thấy áp lực.
Bác sĩ đến kiểm tra lại một chút cho Giản Mạt, nói không có gì đáng ngại nữa, có thể xuất viện được rồi........
“Anh đi làm thủ tục xuất viện, còn bữa sáng, em ăn xong có lẽ lúc đó anh cũng sẽ giải quyết xong thủ tục rồi..” Tô Quân Ly săn sóc đem hộp đồ ăn đưa cho Giản Mạt, lập tức mỉm cười xoay người rời khỏi.
Giản Mạt đến khi cửa phòng bệnh đóng lại mới lấy lại tinh thần, hơi khẩn trương liếc mắt nhìn hộp đựng thức ăn....... Nói thực sự, cô không có khẩu vị để ăn, bởi vì sự cố tai nạn ngày hôm qua khiến cho cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng không biết vì sao, trong đầu hoàn toàn là những lời nói ôn nhu của Tô Quân Ly vừa nói, vô ý thức mở hộp đựng thức ra........ Cháo gà nấm hương?
Giản Mạt đáy mắt hơi chậm lại, không khỏi lầm bầm nói: “Quả nhiên, vẫn còn có người lòng dạ không hề có bí mật, cái gì cũng có thể nói......” Đương nhiên, câu này chỉ là cô đang nói vui đùa mà thôi.
Đối với việc Tô Quân Ly mua món cháo nấm hương mà cô thích, Giản Mạt xem như đây là một trùng hợp.
Sau khi làm thủ tục xuất viện xong, trở về vẫn thấy Giản Mạt vẫn ăn chưa xong chén cháo kia......
“Không có khẩu vị sao?” Tô Quân Ly mặc dù là đang hỏi, nhưng hiển nhiên đã khẳng định, “Không có khẩu vị vậy cũng đừng cố ăn nữa.”
Giản Mạt gật gật đầu, sau đó Tô Quân Ly nhận lấy bát cháo trong tay cô, cô định xuống giường.......
“À, đúng rồi, tối hôm qua có người gọi điện cho em.” Tô Quân Ly đột nhiên nói, “Gọi đến mấy lần, sợ đối phương có việc cần tìm em, nên anh không có sự đồng ý của em đã tự ý nhận rồi.”
Giản Mạt nghe, cầm lấy di động mở ra xem qua là ai.......
“Tên hiển thị ghi là G tiên sinh!”
“.........” Giản Mạt đã nhìn thấy ghi chép, gọi đến lúc hai giờ sáng, tổng cộng có ba cuộc, “Anh, anh nói như thế nào?”
Tô Quân Ly thấy Giản Mạt hoảng hốt, không có trực tiếp trả lời, chỉ là hỏi: “Bạn trai của em sao?”
Khóe miệng Giản Mạt co quắp, “Không phải.......” Lão công không phải bạn trai, ân, cô cũng không phải nói dối.
Nghe cô nói như vậy, Tô Quân Ly không biết vì sao, trong lòng có cái gì đó trùng xuống, nhẹ giọng nói, “Bởi vì anh không biết hai người có quan hệ gì, thời gian lại quá muộn... Anh lại là đàn ông, đối với danh dự của em sẽ không tốt, cho nên anh chỉ có thể nói em bị tại nạn nhỏ.” Anh cười nhạt, “Anh giả bộ là bác sĩ điều trị, vừa lúc kiểm tra phòng.”
Giản Mạt bị biểu tình tà tứ của Tô Quân Ly chọc cho bật cười....... Chỉ là, cô nhìn thấy tin nhắn của G tiên sinh nhắn đến, một chút cũng cười không nổi.
G tiên sinh: Nam nhân vừa nghe điện thoại là ai?
Trong lòng Giản Mạt vang lên tiếng “lộp bộp”, trả lời: Bác sĩ điều trị.
Cố Bắc Thần qua một lúc lâu mới trả lời: Rất tốt, cái miệng đều thông đồng với nhau rồi phải không? Giản Mạt, em chờ chết đi! (=_= ax, chờ chết!)
Giản Mạt lái xe không có mục đích giữa những dòng xe cộ qua lại không ngớt ở thành phố Lạc Thành......... Cô nỗ lực muốn làm cho chính mình bình tĩnh lại, thế nhưng, Sở Tử Tiêu mỗi một vẻ mặt đều giống như nhát dao đâm cô đau nhói.
Mướn phòng......... Ha hả, hắn vậy mà thực sự muốn vào phòng!
Có thứ gì khiến cho tầm mắt mơ hồ, Giản Mạt không để ý đến, chỉ là vô ý thức chạy ở trên đường phố...
Đột nhiên, một chiếc xe từ bên trong ngõ hẻm chạy ra........ Tiếng còi xe và ánh đèn lóe sáng ra, Giản Mạt bởi vì đang trong mạch suy nghĩ, chạy xe không có chú ý, đợi đến khi phản ứng kịp thì đã quá chậm rồi.
Chỉ nghe được một tiếng “Phanh” chói tai vang lên, trán Giản Mạt hung hăng đụng đến tay lái, chỉ trong giây lát, cô đã mất đi ý thức.
Bên tai có âm thanh phát ra từ bên ngoài cửa sổ, có tiếng quát tháo truyền đến........ Giản Mạt rất muốn nói với đối phương nột tiếng, nhưng cô có ý mà lực chưa đủ.
Quên đi, cô không muốn kêu nữa, cô hơi mệt chút....... Để cô ngủ một lúc là được rồi.
Thanh âm “loảng xoảng” từ phía sau truyền đến, hình như có tiếng thủy tinh bể....... Ý thức của Giản Mạt càng lúc càng mơ hồ.
Cửa phía chỗ ghế lái bị mở ra, thân thể bị vây vào trong một vòng ôm, có hơi thở nhàn nhạt........
“Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện, em sẽ không có việc gì đâu.” Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của một người nam nhân, chỉ là, trong giọng điệu có chứa đựng một chút sợ hãi cùng ngưng trọng.
Ý thức cuối cùng của Giản Mạt sau khi nghe được những lời này liền hoàn toàn rơi vào hôn mê, có lẽ những lời của người nam nhân này rất có tác dụng...... Trong ý thức cuối cùng, cô cảm thấy rất an tâm.
Không gian yên tĩnh, tất cả yên lặng dường như muốn đem người khác lún vào hố sâu........
Giản Mạt ngủ một giấc, trong mơ cô thấy mình trở về thời gian ở Lạc Đại....... Sau đó cô có hạnh phúc gia đình, ba ba thương yêu, còn có mẹ đang tươi cười, ca ca yêu thương mình.
Sau đó, thêm một người, người đó nói chỉ cần cô xoay người, người đó vẫn đứng ở phía sau lưng chờ cô.......
Ở trong mơ cô đã khóc......... Nước mắt nóng hổi tràn ra trong cặp mắt đang đóng chặt, trong nháy mắt rơi xuống gối, sau đó một mảnh ướt át lan ra trên gối.
Tô Quân Ly ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn Giản Mạt đang ngủ còn mê man một tầng bi thương, đáy mắt chợt ngưng trọng, “Là chuyện gì lại khiến em bi thương đến như vậy?” Anh vươn tay, đem tay cô nắm trong lòng bàn tay, “Trên thế giới này, không có bất kỳ người nào có thể thương hại chính mình, đối với chính mình thật tốt, không tốt sao?”
Giản Mạt tay hơi động, Tô Quân Ly nghĩ chỉ vuốt ve cho qua nhưng lại khiến cho cô giống như được an ủi.......
Quả nhiên, cử động như vậy khiến Giản Mạt càng được an tâm, bi thương cũng chậm rãi thu lại, rơi vào ngủ say.Thời gian Giản Mạt tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau........ Những tia nắng ban mai giúp cho bầu không khí ở Lạc Thành trở nên thanh mát, sạch sẽ.
“Ưm” một tiếng, Giản Mạt chỉ cảm thấy trong đâu như có thứ gì đó lăn qua...... Nhíu mày, cô chậm rãi mở mắt.........
Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng màu trắng toát, trong phòng tràn ngập mùi nước khử trùng... Mạch suy nghĩ dần dần hồi phục, Giản Mạt bỗng nhiên mở to hai mắt, liền muốn đứng lên.
Thế nhưng, bởi vì động tác quá mãnh, đầu cô đột nhiên choáng váng, bởi vì máu chưa kịp lưu thông, hai mắt tối sầm suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Tô Quân Ly trong tay mang theo một chút đồ đi vào, “Tỉnh rồi sao? Bác sĩ nói em sáng nay sẽ tỉnh...” Anh để thứ gì đó trong tay sang bên cạnh, “Có cảm thấy chỗ nào không được thoải mái không? Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em một chút?”
Giản Mạt đầu có chút hỗn, “Tại sao anh lại ở chỗ này?” Cô hôm qua không phải đã đựng phải xe của anh đấy chứ?
Nhìn ra được Giản Mạt đang suy nghĩ cái gì, Tô Quân Ly ôn nhã cười, “Không phải em đụng phải xe anh đâu, lúc đó anh chỉ đi ngang qua chỗ tai nạn xe đó........ Nhìn qua thấy chiếc xe có chút quen mắt, nhưng không ngờ lại là em........”
Giản Mạt nâng khóe miệng, “Còn chiếc xe bị em đụng phải thì sao...... Người đó không xảy ra chuyện gì chứ?” Bởi vì hỏi những lời này, lòng cô có thứ gì đó trào ra.
“Chỉ có xe có vấn đề thôi.” Tô Quân Ly ôn nhu trả lời, không giống như đang nói dối, “Người cũng không có chuyện gì, anh đã gọi người đem xe đi sửa rồi. Trái lại là em, não bị chấn động nhẹ, cũng may không có gì nghiêm trọng.”
Giản Mạt có chút tự trách, tối hôm qua cảm xúc bất ổn như vậy mà cô vẫn lái xe, chẳng những là vô trách nhiệm đối với chính mình cũng là vô trách nhiệm với người khác, “Cám ơn anh......”
“Chúng ta là bạn bè mà.” Tô Quân Ly nhàn nhạt mở miệng, khóe miệng ôn nhu cười, “Cảm ơn có phải quá xa lạ không?”
Giản Mạt trầm mặc, cô cũng không phải người khác, biết Tô Quân Ly là thật lòng muốn làm bạn bè với cô, cũng khiến cô yên lòng, “Cái kia, tiền sửa xe nữa, anh cho em số tài khoản, em sẽ trả lại tiền cho anh.”
“Được.” Tô Quân Ly không có cự tuyệt, tính tình Giản Mạt chính là người không muốn để người khác chịu thiệt, nếu thật lòng muốn ở chung với cô, đầu tiên sẽ không để cho cô cảm thấy áp lực.
Bác sĩ đến kiểm tra lại một chút cho Giản Mạt, nói không có gì đáng ngại nữa, có thể xuất viện được rồi........
“Anh đi làm thủ tục xuất viện, còn bữa sáng, em ăn xong có lẽ lúc đó anh cũng sẽ giải quyết xong thủ tục rồi..” Tô Quân Ly săn sóc đem hộp đồ ăn đưa cho Giản Mạt, lập tức mỉm cười xoay người rời khỏi.
Giản Mạt đến khi cửa phòng bệnh đóng lại mới lấy lại tinh thần, hơi khẩn trương liếc mắt nhìn hộp đựng thức ăn....... Nói thực sự, cô không có khẩu vị để ăn, bởi vì sự cố tai nạn ngày hôm qua khiến cho cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng không biết vì sao, trong đầu hoàn toàn là những lời nói ôn nhu của Tô Quân Ly vừa nói, vô ý thức mở hộp đựng thức ra........ Cháo gà nấm hương?
Giản Mạt đáy mắt hơi chậm lại, không khỏi lầm bầm nói: “Quả nhiên, vẫn còn có người lòng dạ không hề có bí mật, cái gì cũng có thể nói......” Đương nhiên, câu này chỉ là cô đang nói vui đùa mà thôi.
Đối với việc Tô Quân Ly mua món cháo nấm hương mà cô thích, Giản Mạt xem như đây là một trùng hợp.
Sau khi làm thủ tục xuất viện xong, trở về vẫn thấy Giản Mạt vẫn ăn chưa xong chén cháo kia......
“Không có khẩu vị sao?” Tô Quân Ly mặc dù là đang hỏi, nhưng hiển nhiên đã khẳng định, “Không có khẩu vị vậy cũng đừng cố ăn nữa.”
Giản Mạt gật gật đầu, sau đó Tô Quân Ly nhận lấy bát cháo trong tay cô, cô định xuống giường.......
“À, đúng rồi, tối hôm qua có người gọi điện cho em.” Tô Quân Ly đột nhiên nói, “Gọi đến mấy lần, sợ đối phương có việc cần tìm em, nên anh không có sự đồng ý của em đã tự ý nhận rồi.”
Giản Mạt nghe, cầm lấy di động mở ra xem qua là ai.......
“Tên hiển thị ghi là G tiên sinh!”
“.........” Giản Mạt đã nhìn thấy ghi chép, gọi đến lúc hai giờ sáng, tổng cộng có ba cuộc, “Anh, anh nói như thế nào?”
Tô Quân Ly thấy Giản Mạt hoảng hốt, không có trực tiếp trả lời, chỉ là hỏi: “Bạn trai của em sao?”
Khóe miệng Giản Mạt co quắp, “Không phải.......” Lão công không phải bạn trai, ân, cô cũng không phải nói dối.
Nghe cô nói như vậy, Tô Quân Ly không biết vì sao, trong lòng có cái gì đó trùng xuống, nhẹ giọng nói, “Bởi vì anh không biết hai người có quan hệ gì, thời gian lại quá muộn... Anh lại là đàn ông, đối với danh dự của em sẽ không tốt, cho nên anh chỉ có thể nói em bị tại nạn nhỏ.” Anh cười nhạt, “Anh giả bộ là bác sĩ điều trị, vừa lúc kiểm tra phòng.”
Giản Mạt bị biểu tình tà tứ của Tô Quân Ly chọc cho bật cười....... Chỉ là, cô nhìn thấy tin nhắn của G tiên sinh nhắn đến, một chút cũng cười không nổi.
G tiên sinh: Nam nhân vừa nghe điện thoại là ai?
Trong lòng Giản Mạt vang lên tiếng “lộp bộp”, trả lời: Bác sĩ điều trị.
Cố Bắc Thần qua một lúc lâu mới trả lời: Rất tốt, cái miệng đều thông đồng với nhau rồi phải không? Giản Mạt, em chờ chết đi! (=_= ax, chờ chết!)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook