Tạ gia hai ngày nay xảy ra một chuyện lớn.Ông chủ mang theo một nữ nhân về nhà, để nàng ở lại phòng ngủ chính.Ông chủ độc thân mười mấy năm qua, vẫn luôn tập trung vào sự nghiệp, đừng nói mang nữ nhân về nhà, bên người một bóng dáng người con gái đều không thấy, hành động lần này thật hiếm thấy.Trong nhà mấy người làm cũng đều tò mò, chỉ mỗi quản gia là biết ngày hôm đó Tạ Dĩ Triều tham gia một hôn lễ trên du thuyền, kết quả liền vội vàng về rất sớm, trong lòng ngực ôm một cô gái, bác sĩ gia đình nhanh chóng được mời đến Tạ gia, kiểm tra thân thể cho cô ấy.Cô ngủ suốt một ngày.Chỉ biết cô họ Lục, còn lại quản gia cũng không biết nhiều, ông chủ sáng nay lại đi công tác suốt mấy ngày mới trở về, trước khi đi còn cố ý phân phó quản gia phải chú ý chăm sóc cô ta.Quản gia lập tức ý thức được, vị Lục tiểu thư này có khả năng ở đây lâu dài, cô ấy nhất định là bạn gái ông chủ, về sau còn có thể là nữ chủ nhân nơi này.Bất quá cũng không có quan hệ với ông, ông chỉ cần làm tốt bổn phận của 1 quản gia, chiếu cố vị Lục tiểu thư này cho tốt là được.Buổi sáng 9 giờ, phòng bếp đã chuẩn bị tốt bữa sáng.Quản gia gọi một hầu gái:"Đi lên lầu mời Lục tiểu thư ăn bữa sáng."Cả ngày ngày hôm qua vẫn chưa ăn cái gì, không đói bụng mới là lạ.Quản gia có chút lo lắng, không biết lát nữa Tạ Hành có đột nhiên trở về hay không, vạn nhất hắn thấy, làm không tốt hắn lại muốn cãi nhau với ông chủ, thật đau đầu...Lại không biết rằng so với việc phiền toái nho nhỏ hắn nghĩ tới, trong nhà còn đến một cái phiền toái lớn hơn.Người hầu cuống quít lại đây thông báo cho hắn Uông Linh đến.Quản gia mày nhăn cả lại.Thực nhanh nhìn thấy Uông Linh dáng vẻ nhàn nhã đi vào phòng khách, mông vừa đặt xuống sô pha liền kén cá chọn canh, trong chốc lát ngại người làm lười nhác, trong chốc lát lại ngại bình hoa đặt vị trí không hợp phong thủy, giọng nói chua ngoa, mấy người làm nghe nói nhịn không được âm thầm trợn trắng mắt.Uông Linh đã hơn 60 tuổi, mắt tam bạch, mũi thấp môi mỏng, là dáng người trời sinh khắc nghiệt.


Bà rõ ràng cũng chỉ là người làm, chẳng qua vì ỷ vào thâm niên lâu năm lại chiếu cố mặt mũi lão phu nhân thường qua đây chỉ trỏ bọn họ.Người làm ở phòng bếp bưng bữa sáng ngang qua, Uông Linh nhìn đến, gọi bọn họ lại "Ông chủ thiếu gia đều không ở nhà, các người bưng cho ai ăn?"Quản gia nói: "Lục tiểu thư."Uông Linh lập tức phản ứng lại, nhíu mày không vui "Là cô gái ông chủ mang về?"Hôm qua bà nghe nói Tạ Dĩ Triều tham gia một hôn lễ trên du thuyền, trên sông có người phát hiện một cô gái rớt dưới nước, chờ cứu lên được Tạ Dĩ Triều lập tức chạy tới mang người vào phòng nghỉ của hắn.Cụ thể xảy ra việc gì thì không nghe được tiếng gió nào, người chứng kiến chỉ có mấy người, Tạ Dĩ Triều đã căn dặn qua không cho nhân viên công tác đồn đại lung tung ra ngoài.Bà ở nhà cũ Tạ gia, cũng trong lúc vô tình nghe mấy người bên khu biệt thự nhắc tới, bà mới đầu căn bản không tin, cảm thấy việc này quá hoang đường, Tạ Dĩ Triều không phải là người tùy tiện mang một cô gái vớt được dưới nước về nhà.Nhưng việc này là sự thật.Mắt tam giác của Uông Linh đảo quanh bất mãn hỏi: "Nàng ở đâu? Như thế nào mà giờ này còn không dậy nổi giường"Vừa dứt lời, một giọng nói thanh lãnh kiêu ngạo từ trên lầu truyền đến: "Nói nhỏ một chút, bà thật ồn ào."Uông Linh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đứng ở lầu hai, cô dựa vào lan can pha lê, khuôn mặt minh diễm động lòng người, biểu tình lại thập phần trào phúng.Nhìn thấy rõ khuôn mặt kia, Uông Linh sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên sô pha nhảy dựng lên, chỉ tay vào cô run run: " Cô, cô là...Lục Khê?"Lục Khê bĩu môi.Lão chủ chứa này trí nhớ ngược lại rất tốt.Cô mới lười trả lời Uông Linh, dời bước tới thang máy lười biếng xuống lầu, đi thẳng hướng phòng ăn, người làm đứng một bên xem đến sững sờ, Lục tiểu thư sao lại biết rõ vị trí trong nhà như vậy?Ngay sao đó càng ngạc nhiên hơn, Lục Khê trực tiếp kéo một cái ghế ngồi xuống, bình thản ung dung ăn bữa sáng."Lục tiểu thư..."Người làm vừa định nhắc nhở, tốt nhất đừng ngồi ở đấy, liền thấy Uông Linh bước vào nhà ăn, không khách khí trên dưới đánh giá Lục Khê "Cô rốt cuộc là ai?"Ban đầu bà bị dọa tới rồi, cho rằng ban ngày ban mặt mà thấy quỷ, nhưng thực nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, Lục Khê sớm chết mười mấy năm rồi, cho là cô ta còn sống đi cũng không có khả năng còn trẻ như vậy!Đây là cái hàng giả ở đâu tới?!Bà hùng hổ chất vấn, quản gia cũng đi sát theo sau, sợ các cô xung đột, nào biết Lục tiểu thư chỉ nhàn nhạt liếc mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hững hờ, căn bản không thèm phản ứng bà ta.Ông nhìn đến chỗ Lục Khê ngồi, yết hầu căng thẳng, xấu hổ gãi gãi mặt.Trên bàn cơm hình chữ nhật có hai cái chủ vị, bình thường ông chủ ngồi bên phải, bên trái để trống, thiếu gia cũng không ngồi chỗ đó bởi vì đó là vị trí của phu nhân trước kia.Cô thật giỏi, trực tiếp ngồi luôn, mấu chốt cô ngồi cũng ngồi rồi, đem người đuổi xuống cũng không tốt!Quản gia vẻ mặt rối rắm.Uông Linh có chút tức giận: "Hỏi cô đó, có biết lễ phép hay không?""Bà quấy rầy người khác ăn cơm, bà cũng rất lễ phép sao?" Lục Khê thong thả ung dung nuốt xuống một ngụm sữa chua, nhẹ giọng đánh giá "Quá ngọt, về sau mua loại khác."Quản gia nghẹn một chút.Lục Khê hiện tại đang mặc một kiện áo ngủ tơ lụa màu xanh sẫm, mái tóc gợn sóng màu nâu nhạt được búi lỏng lẻo, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ thản nhiên.Trong lòng quản gia bỗng nhiên nhảy ra một ý nghĩ : Khí thế này của Lục tiểu thư giống như cô chính là nữ chủ nhân của nơi này!Đáng tiếc Lục Khê không nghe thấy tâm lý hắn hoạt động, nếu không cô sẽ gật gật đầu, nói đương nhiên cô vốn dĩ chính là nữ chủ nhân.Lại nói tiếp chuyện cũng rất huyền huyễn.Lục Khê từ nhỏ đã tiếp thu chín năm giáo dục bắt buộc, học bá thì chưa tới nhưng cũng đứng đắn tốt nghiệp 985, cô không mê tín, nhiều nhất cũng thỉnh thoảng xem mật ngữ các chòm sao, chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ trải qua loại sự tình xuyên qua này.Không sai cô, Lục Khê, chỉ là ngủ một giấc liền xuyên tới mười sáu năm sau.Nói tiếp chỉ sợ không ai tin, ngày đó cô ngủ trưa như thường lệ, chuẩn bị thức dậy theo các phu nhân khác đánh bài.


Từ khi gả cho Tạ Dĩ Triều chính là trải qua cuộc sống phu nhân kiều quý này, sinh hoạt hàng ngày chính là ngủ nướng, đi dạo phố còn có đánh bài.Cô vừa tốt nghiệp đại học liền kết hôn, Tạ Dĩ Triều mỗi ngày vội vàng công tác hầu như không có thời gian cho cô, ngày qua ngày có chút nhàm chán, nhưng giàu có an nhàn Lục Khê cảm thấy cũng rất tốt, không nghĩ tới phải thay đổi cái gì.Nhưng có đôi khi vận mệnh không do cô định đoạt nó thật tùy hứng thay đổi thất thường.Lục Khê nằm mơ, một năm sau cô sẽ sinh hạ một đứa con trai đặt tên là Tạ Hành đây là một cái tên ký thác tốt đẹp, đáng tiếc không bao lâu, Lục Khê lại gặp một tai nạn xe ngoài ý muốn rớt xuống sông, tuổi trẻ mà mạng nhỏ của cô chơi xong rồi.Giấc mộng chân thật đến đáng sợ.Xe rớt sông, nước tràn vào, cô không mở được cửa xe, chỉ có thể bị cảm giác hít thở không thông mà hoảng sợ vẫy vùng.Khi đó cô có một vạn câu thô tục muốn mắng, Lục Khê cô tuân thủ pháp luật, tuy rằng tính tình kiều khí chút nhưng cũng không cố ý khi dễ người khác, dựa vào cái gì bắt cô chết sớm như vậy?Có thể oán niệm của cô quá sâu, vận mệnh lại cho cô một cơ hội.Một giấc ngủ dậy, cô thế mà trực tiếp xuyên qua,Thời gian hiện tại, là cô "tử vong" được mười sáu năm, vẫn là ở cái sông cô xảy ra chuyện được Tạ Dĩ Triều tự mình cứu trở về.Có thể xuyên qua bị tác dụng phụ, còn sặc nước, nguyên ngày hôm qua cô đều không thoải mái mơ mơ màng màng ngủ.Còn tốt là Tạ Dĩ Triều ở bên cô suốt, cô từ hắn đứt quãng mà biết được tình huống.Buổi tối hôm trước, hắn tham gia hôn lễ trên du thuyền, nhân viên công tác bất ngờ phát hiện ra cô, lập tức kêu người cứu cô lên.Lúc ấy cô ăn mặc một bộ lễ phục màu rượu đỏ, tuy rằng cả người ướt đẫm, phá lệ chật vật lại giấu không được khuôn mặt tinh xảo tuyệt lệ.Nhân viên công tác tưởng khách mời đêm nay, chạy nhanh thông báo chủ thuyền, cũng chính là chú rể.Tới tham gia tiệc cưới khách mời đều là những người không phú tức quý, mặc kệ ai rơi xuống nước xảy ra chuyện gì hắn cũng đều không tốt nói chuyện.Chú rể biết sự tình nghiêm trọng lập tức chạy đến phòng nghỉ, lúc ấy hắn cũng bên cạnh Tạ Dĩ Triều đang bàn về một số chi tiết của việc hợp tác, vì thế Tạ Dĩ Triều cũng cùng đi.Vừa nhìn thấy Lục Khê, Tạ Dĩ Triều liền nhận ra cô, bác sĩ ở trên thuyền bước đầu kiểm tra xác nhận trừ bỏ bị sặc nước mặt khác không hề nguy hiểm, Tạ Dĩ Triều lập tức mang cô về phòng mình, cũng dặn dò chú rể không cần tiết lộ.Kỳ thật, Lục Khê có vày giây tỉnh lại ngắn ngủi, cô nhớ mang máng vẻ mặt phức tạp của chú rể.Thật rõ ràng Tạ Dĩ Triều là một mình đến chỉ dẫn theo trợ lý, hiện tại không nói hai lời muốn mang theo cô một nữ nhân không rõ lai lịch đi, lại kêu hắn bảo mật, không khó để hiểu sai nha.Nếu không phải Lục Khê quá mệt mỏi, cô thiếu chút nữa cười ra tiếng.Chờ lên bờ, Tạ Dĩ Triều lập tức phân phó trợ lý đưa cô đến bệnh viện gần nhất, Lục Khê lúc này nắm chặt cổ tay áo hắn, giọng nói mỏng manh lại kiên trì mốn về nhà.Cô còn nhớ rõ, lúc ấy Tạ Dĩ Triều cúi đầu nhìn cô chăm chú, cố ý hỏi nhà ở đâu?Thật là một nam nhân thông minh cẩn thận! Lục Khê mắt trợn trắng, nói ra địa chỉ biệt thự, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.Lúc ấy tức giận, hiện tại đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, dạ dày cũng thỏa mãn, cô mới thừa nhận cách Tạ Dĩ Triều làm thực chính xác.Đối mặt một cô gái lớn lên giống vong thê của mình như đúc, hắn thật đủ bình tĩnh.Ngày hôm qua cô tỉnh lại, trạng thái không tốt, Tạ Dĩ Triều cũng không hỏi cái gì nhiều, chỉ nói:" Ngày mai Tôi đi công tác mấy ngày, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, hết thảy chờ tôi trở lại ."Ngữ khí bình tĩnh, giống như cô không phải đã chết, chỉ là trở về nhà mẹ vài ngày.Ngày hôm qua cô tỉnh tỉnh mê mê như có sương mù phản phất che mắt chỉ mơ hồ thấy mặt Tạ Dĩ Triều, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tựa hồ vẫn thật anh tuấn, nhìn không ra dấu vết tuổi tác, mà ngữ khí vẫn trước sau như một hờ hững.Lục Khê quá mệt mỏi cũng không có tâm tư nhìn kỹ.Cô cũng biết chờ hắn trở về muốn nói chuyện gì, thân phận của cô, mấy năm nay cô đi đâu, còn có sau này của bọn họ.Lục Khê cũng không lo lắng nên làm cái gì thì làm cái đó.


Cô xuyên cũng đã xuyên qua, nhanh chóng tiếp thu hiện thực.Đối với cô ngược lại là chuyện tốt, ít nhất không phải chết sớm, về sau đi một bước tính một bước vậy.So với lão Tạ hiện tại cô càng có hứng thú với tiểu Tạ.Nếu cô không xuyên qua, cô vốn dĩ ở một năm sau liền sinh đứa con trai này, tính thời gian không bao lâu nữa cô sẽ mang thai hắn, sinh hắn ra đặt tên Tạ Hành, cô đột nhiên qua đời, không thể nhìn hắn lớn lên.Nghĩ tới tốt đẹp mà lại bi thương...!Đáy lòng Lục Khê tràn đầy mịt mờ.Đối với cô mà nói cô chỉ ngủ một giấc, như thế nào lại thay đổi lớn như vậy?Tạ Hành hiện tại mười sáu tuổi, nhưng cô cũng chỉ mới 22.


Thật sự rất kỳ quái đúng không?Tuy rằng lý trí cô biết chính mình trống rỗng thiếu mấy năm, Tạ Hành là con trai cô, nhưng xét về tình cảm cô rất khó tưởng tượng tình cảnh mình mang thai, lại trải qua đau đớn như thế nào để sinh hạ nó, giống như tự dưng có một thằng con trai mười sáu tuổi từ trên trời rơi xuống.Nhưng kỳ diệu là Lục Khê cũng không có ghét bỏ hắn mà càng tò mò nhiều hơn.Cô làm lơ Uông Linh, hỏi quản gia: "Tạ Hành đâu, nó sao lại không xuống ăn sáng?"Không đợi quản gia trả lời, Uông Linh rốt cuộc tìm được chỗ chen vào, âm dương quái khí nói: "Vị tiểu thư này Tiểu Hành không cần cô lo lắng, nó có ba nó quan tâm."Lục Khê: "Tôi là mẹ nó quan tâm nó, bà quản được sao?"Uông Linh: "..........." Là bà nghe nhầm hay vẫn là nữ nhân này cô ta điên rồi?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương