Hào Môn Sủng Thê
-
Chương 2: Anh Nguỵ Phục
Cậu đột nhiên quay đầu, đối diện là một ánh mắt thâm thúy xen lẫn với sự tinh nghịch, anh mặc một bộ áo được dệt may có màu vàng nhạt, cùng chiếc quần tây màu xám đen, người tựa vào cửa phòng phẫu thuật, gương mặt vừa đẹp trai nhưng cũng cực kỳ yêu nghiệt, cậu rất quen thuộc. Đứa con trai duy nhất cho đến hiện tại của nhà họ Nguỵ, Nguỵ Phục, cũng là chủ nhân kế thừa tiếp theo của gia tộc Nguỵ.
"Nguỵ... Anh Nguỵ Phục." Có điều gì đó không đúng, người này nếu như là anh Nguỵ Phục, vậy người đang khóc nức nở ở bên kia là ai? Cậu nhìn về phía bên kia, nam nhân này cũng mặc một chiếc áo màu vàng nhạt được dệt may, ngồi ở trên ghế dài, mà bên cạnh là bác gái Nguỵ vừa cao quý lại còn ung dung. đang xoa dịu, an ủi người kia. Diện mạo của người nam này cùng với anh Nguỵ Phục hoàn toàn giống nhau y đúc.
Chẳng lẽ ở gia tộc Nguỵ có hẳn hai người tên Nguỵ Phục hay sao?
"Chỉ có một Nguỵ Phục mà thôi." Nguỵ Phục mở miệng, từng bước một đến gần, dáng vẻ thong dong, bước chân có trật tự, mang theo áp lực mạnh mẽ.
Nguỵ Tử Lịch lui về phía sau vài bước: "Anh Nguỵ Phục..." Sau đó đột nhiên mở to hai mắt. Ánh đèn ở hành lang trong bệnh viện luôn mở 24/24, cho nên khi có người đi qua đều sẽ có bóng, nhưng Nguỵ Phục lại không có. "Anh Nguỵ Phục...
"Ngươi... Cũng là quỷ? Và ngươi cùng với anh Nguỵ Phục là sinh đôi sao?" Đó là lí do vì sao mà con quỷ khi lớn lên lại giống anh Nguỵ Phục y đúc.
Nguỵ Phục không trả lời câu hỏi kia, ngược lại còn đưa tay nâng cằm cậu: "Thấy đồng loại cảm giác thật không tồi. Chỉ là Tử Lịch, sao em lại ở chỗ này?" Âm thanh dịu dàng, giống như một bản nhạc, cực kỳ dễ nghe. Anh di chuyển một cách uyển chuyển, như không có dấu vết của sự phù phiếm.
Nguỵ Tử Lịch đột nhiên trầm mặc. Gia đình cậu cùng gia đình của Nguỵ Phục là anh em ruột thịt, cha cậu cùng cha Nguỵ Phục là anh em họ, cho nên cậu và Nguỵ Phục đều rất quen thuộc lẫn nhau. Đương nhiên, thế giới của Nguỵ Phục và thế giới của cậu căn bản không giống nhau, bởi vì tuổi tác cả hai có sự chênh lệch nhẹ, Nguỵ Phục lớn hơn cậu năm tuổi, cậu mới sinh ra, Nguỵ Phục đã xách cặp đi học. Nhưng Nguỵ Phục là đại thần của thế hệ cùng trang lứa, anh đẹp trai, tài hoa, lại thông minh, lợi hại, anh còn là thiếu gia của nhà họ Nguỵ, người thừa kế tiếp theo, cho nên ai ai khi gặp anh cũng đều kính trọng.
Câu nói tưởng chừng như bình thường của Nguỵ Phục lại khiến cho Nguỵ Tử Lịch, người đang có cảm tình tốt với anh bỗng chốc đứng hình, nước mắt nơi đâu chảy ra tí tách. Ở 5 năm trước Nguỵ Phục đã biết, quỷ bình thường cũng có nước mắt, khi biết được chân tướng vào 5 năm trước đó, cũng như hiện tại, nước mắt mơ hồ chảy dài từng giọt.
"Anh Nguỵ Phục." Cậu đột nhiên nhào vào lòng Nguỵ Phục, sau đó lớn giọng khóc nức nở. 5 năm, người không có cuộc sống ổn định như cậu đã phiêu bạt tại bệnh viện trong suốt 5 năm qua, chẳng có người nói chuyện, không thể chạm được đồ vật, nhưng tại thời khắc này, cậu lại có thể chạm vào người Nguỵ Phục, nhiệt độ cơ thể cũng trở nên nóng hổi.
Nguỵ Phục nhìn cậu nhóc lùn đang ở bên trong lòng ngực, không sao nói rõ được. Thời điểm Nguỵ Tử Lịch chết là mới mười lăm tuổi, chiều cao 1.65, cho nên nếu tính năm năm làm quỷ, chiều cao của cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào, trước mặt là Nguỵ Phục cao 1.88, không là cậu nhóc lùn thì còn gì khác nữa?
Nguỵ Phục đối với người em út này chẳng có ấn tượng gì, trước kia tiếp không tiếp xúc nhiều, trừ lúc tụ hội của nhà họ Nguỵ, mới có thể nhìn mặt nhau, rốt cuộc bọn họ tuổi tác chênh lệch ở chỗ này, anh nhớ rõ 5 năm trước người em út trước mặt đã chết, cùng với người anh em họ của cha anh xảy ra tai nạn xe cộ, bác chỉ có vết thương nhẹ, còn cậu thì mất mạng ngay sau đó.
Hiện tại, người em út đã chết 5 năm trước, đang ở trong lòng ngực của chính mình, đang khóc giống như người mẹ đã chết, chuyện thực hư là như thế nào? Nguỵ Phục duỗi tay, vỗ bờ vai cậu: "Đừng khóc". Ai có thể cho anh biết, nếu gặp một con quỷ đang ở trong lòng bản thân, anh nên làm gì đây? Nhưng bàn tay của anh cùng với độ ấm linh hồn hoàn toàn bất đồng, vì thân thể cậu lạnh như một tảng băng.
Một tia sáng loé lên từ trong mắt Nguỵ Phục, quỷ hồn khi ở lại nhân gian, còn có thể đi lại vào ban ngày, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, cậu có chấp niệm trong lòng.
"Nguỵ... Anh Nguỵ Phục." Có điều gì đó không đúng, người này nếu như là anh Nguỵ Phục, vậy người đang khóc nức nở ở bên kia là ai? Cậu nhìn về phía bên kia, nam nhân này cũng mặc một chiếc áo màu vàng nhạt được dệt may, ngồi ở trên ghế dài, mà bên cạnh là bác gái Nguỵ vừa cao quý lại còn ung dung. đang xoa dịu, an ủi người kia. Diện mạo của người nam này cùng với anh Nguỵ Phục hoàn toàn giống nhau y đúc.
Chẳng lẽ ở gia tộc Nguỵ có hẳn hai người tên Nguỵ Phục hay sao?
"Chỉ có một Nguỵ Phục mà thôi." Nguỵ Phục mở miệng, từng bước một đến gần, dáng vẻ thong dong, bước chân có trật tự, mang theo áp lực mạnh mẽ.
Nguỵ Tử Lịch lui về phía sau vài bước: "Anh Nguỵ Phục..." Sau đó đột nhiên mở to hai mắt. Ánh đèn ở hành lang trong bệnh viện luôn mở 24/24, cho nên khi có người đi qua đều sẽ có bóng, nhưng Nguỵ Phục lại không có. "Anh Nguỵ Phục...
"Ngươi... Cũng là quỷ? Và ngươi cùng với anh Nguỵ Phục là sinh đôi sao?" Đó là lí do vì sao mà con quỷ khi lớn lên lại giống anh Nguỵ Phục y đúc.
Nguỵ Phục không trả lời câu hỏi kia, ngược lại còn đưa tay nâng cằm cậu: "Thấy đồng loại cảm giác thật không tồi. Chỉ là Tử Lịch, sao em lại ở chỗ này?" Âm thanh dịu dàng, giống như một bản nhạc, cực kỳ dễ nghe. Anh di chuyển một cách uyển chuyển, như không có dấu vết của sự phù phiếm.
Nguỵ Tử Lịch đột nhiên trầm mặc. Gia đình cậu cùng gia đình của Nguỵ Phục là anh em ruột thịt, cha cậu cùng cha Nguỵ Phục là anh em họ, cho nên cậu và Nguỵ Phục đều rất quen thuộc lẫn nhau. Đương nhiên, thế giới của Nguỵ Phục và thế giới của cậu căn bản không giống nhau, bởi vì tuổi tác cả hai có sự chênh lệch nhẹ, Nguỵ Phục lớn hơn cậu năm tuổi, cậu mới sinh ra, Nguỵ Phục đã xách cặp đi học. Nhưng Nguỵ Phục là đại thần của thế hệ cùng trang lứa, anh đẹp trai, tài hoa, lại thông minh, lợi hại, anh còn là thiếu gia của nhà họ Nguỵ, người thừa kế tiếp theo, cho nên ai ai khi gặp anh cũng đều kính trọng.
Câu nói tưởng chừng như bình thường của Nguỵ Phục lại khiến cho Nguỵ Tử Lịch, người đang có cảm tình tốt với anh bỗng chốc đứng hình, nước mắt nơi đâu chảy ra tí tách. Ở 5 năm trước Nguỵ Phục đã biết, quỷ bình thường cũng có nước mắt, khi biết được chân tướng vào 5 năm trước đó, cũng như hiện tại, nước mắt mơ hồ chảy dài từng giọt.
"Anh Nguỵ Phục." Cậu đột nhiên nhào vào lòng Nguỵ Phục, sau đó lớn giọng khóc nức nở. 5 năm, người không có cuộc sống ổn định như cậu đã phiêu bạt tại bệnh viện trong suốt 5 năm qua, chẳng có người nói chuyện, không thể chạm được đồ vật, nhưng tại thời khắc này, cậu lại có thể chạm vào người Nguỵ Phục, nhiệt độ cơ thể cũng trở nên nóng hổi.
Nguỵ Phục nhìn cậu nhóc lùn đang ở bên trong lòng ngực, không sao nói rõ được. Thời điểm Nguỵ Tử Lịch chết là mới mười lăm tuổi, chiều cao 1.65, cho nên nếu tính năm năm làm quỷ, chiều cao của cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào, trước mặt là Nguỵ Phục cao 1.88, không là cậu nhóc lùn thì còn gì khác nữa?
Nguỵ Phục đối với người em út này chẳng có ấn tượng gì, trước kia tiếp không tiếp xúc nhiều, trừ lúc tụ hội của nhà họ Nguỵ, mới có thể nhìn mặt nhau, rốt cuộc bọn họ tuổi tác chênh lệch ở chỗ này, anh nhớ rõ 5 năm trước người em út trước mặt đã chết, cùng với người anh em họ của cha anh xảy ra tai nạn xe cộ, bác chỉ có vết thương nhẹ, còn cậu thì mất mạng ngay sau đó.
Hiện tại, người em út đã chết 5 năm trước, đang ở trong lòng ngực của chính mình, đang khóc giống như người mẹ đã chết, chuyện thực hư là như thế nào? Nguỵ Phục duỗi tay, vỗ bờ vai cậu: "Đừng khóc". Ai có thể cho anh biết, nếu gặp một con quỷ đang ở trong lòng bản thân, anh nên làm gì đây? Nhưng bàn tay của anh cùng với độ ấm linh hồn hoàn toàn bất đồng, vì thân thể cậu lạnh như một tảng băng.
Một tia sáng loé lên từ trong mắt Nguỵ Phục, quỷ hồn khi ở lại nhân gian, còn có thể đi lại vào ban ngày, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, cậu có chấp niệm trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook