Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
-
Chương 145
Editor: Hồng Nhung
Mỗi câu nói của Ngôn Mặc Bạch giống như một thanh đao đã được tôi luyện kịch độc, đâm thẳng vào tim của Diệp Nham.
Chia tay với Tư Mộ luôn là nỗi đau trong lòng Diệp Nham, anh ta cũng biết trong mắt Tư Mộ không được phép có cát, thế giới tình cảm của cô thuần khiết như vậy, làm sao có thể chịu quay lại với người đàn ông đã phản bội cô?
Nhưng anh ta không cam lòng!
Anh ta nỗ lực phấn đấu, làm cho bản thân mạnh lên, vì cô chống lên một bầu trời riêng, còn không phải vì muốn cho cô có cuộc sống không buồn không lo sao? Nhưng hiện tại khi anh ta đã chống lên một bầu trời, cô lại trốn đi rơi vào trong lòng của một người khác. Trong lòng không có cô, anh ta còn muốn thiên hạ này để làm gì?
Diệp Nham nhắm mắt lại, các ngón tay trắng bệch nắm chặt thành quyền, dừng một chút rồi lạnh giọng nói: “Ngôn Mặc Bạch, anh đừng khinh người quá đáng!”
Ngôn Mặc Bạch ôm hai tay trước ngực, cơ thể tựa vào phía sau, tư thế nhàn nhã nói: “Tôi khinh người quá đáng? Không thể buông tha, người thắng làm vua, tôi cường đại cậu nhỏ bé, tôi bắt nạt cậu cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa1.”
(1) Thiên kinh địa nghĩa" là để chỉ những điều hiển nhiên, lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
“Hơn nữa, tôi vốn cũng không có ý định bắt nạt cậu! Cậu có biết tôi và Tư Mộ bắt đầu như thế nào không? Chính là ở quán Thu Ý, chắc cậu không biết? Cô ấy tận mắt thấy cậu và Dư Hinh đi ra từ bên trong, vào lúc cô ấy cần sự quan tâm nhất, làm bạn trai của cô ấy, cậu lại đi phản bội cô ấy, cô ấy đau lòng mua say, gặp phải tôi. . . . .”
Ngôn Mặc Bạch nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, cười nhẹ ra: “Cậu nói xem đây có phải là duyên phận trời đã định, tôi là nên cảm ơn vận mệnh đã để cho tôi và cô ấy gặp nhau yêu nhau, hay là nên cảm ơn cậu bắt cá hai tay, thành toàn cho tôi và cô ấy kết nghĩa vợ chồng?”
Diệp Nham ẩn nhẫn tới khớp hàm đều đã giật giật, nhìn Ngôn Mặc Bạch, gằn ra từng tiếng: “Anh đừng đắc ý quá sớm. Tôi muốn mang đứa bé này đi trao đổi điều kiện với Tư Mộ, chính là điều mà chúng ta vừa mới nói, anh nói cô ấy có đồng ý hay không? Dựa vào mức độ quan tâm của cô ấy với đứa bé, tôi cá là cô ấy nguyện ý trở lại bên cạnh tôi.”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch hiện lên tia sát khí, có điều rất nhanh đã che dấu lại. Anh cười đến bất cần đời: “A. . . . .? Phải không? Sao cậu lại chắc chắn cô ấy sẽ đến? Nhưng mà, tôi nhớ là cậu không có cơ hội để thử tôi. Hôm nay ở chỗ này tôi nói luôn, trái tim của đứa bé này, tôi muốn.”
“Anh cho rằng chỉ cần anh nói là có thể lấy được, không sợ nói cho anh biết, cho dù anh đem trái tim của đứa bé này moi ra, cũng không thể cứu sống được con trai của anh.” Khóe miệng Diệp Nham thoáng hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
“Có thể cứu hay không, đó là việc của tôi!” Ngôn Mặc Bạch không biết vì sao anh ta lại nói như vậy, nhìn biểu tình trên mặt anh ta, cảm thấy trái tim bỗng nhói lên, có loại dự cảm không lành.
Diệp Nham đưa tay tiếp nhận đứa bé, ôm vào trong ngực, đứa bé ngủ say sưa, nhìn qua có phần nhỏ gầy, còn không có vóc dáng cao như Ngôn Dự, trên mặt cũng không có chút thịt nào, một bộ dáng suy dinh dưỡng.
Khi Ngôn Mặc Bạch nhìn vào đứa bé, không tự chủ chau mày. Anh đột nhiên nghĩ tới con trai của mình, nếu vật nhỏ nhà hắn dưỡng thành cái bộ dạng này mà nói, kia, làm cha mẹ như bọn họ cũng thật là đáng chết.
Truyện được chuyển ngữ tại Diễn đàn Lê Quý Đôn!
Bộ dáng suy nhược gầy yếu này khiến người ta phải đau lòng, cứ thế trong nháy mắt, Ngôn Mặc Bạch vậy mà không đành lòng muốn mạng của đứa bé này. Nhưng khi nghĩ tới mình đến đây vì cứu con trai, tâm liền cứng rắn trở lại.
Ngôn Mặc Bạch chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: “Không cần tôi phải ra tay chứ? Diệp tiên sinh cũng không phải là loại người không bạo lực không hợp tác, chúng ta đều là người văn minh, không cậy mạnh làm chuyện thô lỗ. . . . .Đưa đứa bé cho tôi đi!”
Diệp Nham ôm chặt đứa bé trong ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nó, nhỏ giọng nói: “Tôi ôm nó đi bệnh viện.”
Tuy bây giờ Diệp Nham đã khống chế phần lớn bang phái ở thành phố A, Sở gia cũng từ từ tẩy trắng, rời khỏi sân khấu hắc đạo, có thể nói Diệp Nham hiện tại là Địa Đầu Xà của thành phố A, nhưng dù vậy anh ta vẫn không đấu lại Ngôn Mặc Bạch.
Dany bất quá cũng chỉ là hòn đá kê chân giúp Diệp Nham trở thành chúa tể hắc bang của thành phố A, lợi dụng thế lực của hắn để đạt được mục đích của anh ta, anh ta chỉ cần phối cùng hắn làm một chút hành động nhỏ với Ngôn Mặc Bạch. Nhưng dựa vào thế lực của Dany lại bị Ngôn Mặc Bạch không cần tốn nhiều sức lực đã có thể làm cho rớt xuống, thì chính anh ta làm sao có thể liều mạng với Ngôn Mặc Bạch?
Ngôn Mặc Bạch muốn dành đứa bé này, bản thân Diệp Nham khẳng định không ngăn nổi. Nhưng mà anh ta cũng không có nghĩ tới muốn bảo vệ đứa bé, bởi vì Tư Mộ cần. Vì Tư Mộ, anh ta có thể không chừa thủ đoạn nào.
Anh ta muốn đi bệnh viện, đã lâu rồi chưa được nhìn thấy Tư Mộ, anh ta nghĩ một chút bộ dạng của cô bây giờ như thế nào. Cô nên cực kì đau khổ chứ? Diệp Nham nghĩ tới điều đó, cho nên anh ta mới bất chấp mọi thứ để giúp cô, coi như cho dù cô không còn thương anh ta nữa, cho dù cô đã kết hôn, cho dù cô vì người khác sinh con dưỡng cái. . . . .Cô vẫn luôn là bảo bối trong lòng anh ta! “À, cũng được!” Ngôn Mặc Bạch khinh thường cười một tiếng, dẫn đầu đi ra khỏi tiệm cà phê.
Bước chân mặc dù nhanh, nhưng lại đi rất khó khăn, mỗi một bước đều như giẫm lên tim, đó là con đường đi tới tu la địa ngục.
Người giống như anh, giết người vô số, tuy nhiên nó chưa bao giờ có cảm giác khó chịu giống như bây giờ.
Nhưng mặc dù khó khăn đi nữa, anh cũng phải kiên định đi tiếp. Bởi vì con trai đang chờ anh tới cứu, vợ của anh cũng đang chờ anh tới cứu, anh không có lý do mềm lòng.
Con đường này là anh vượt mọi chông gai xông vào địa ngục theo Diêm Vương đoạt lại con trai của mình, làm sao không khó khăn? Kia, nếu mềm lòng thì chết chắc!
Khi Ngôn Mặc Bạch ngồi trên xe, liền gọi điện thoại cho Cố Khuynh, để anh ta lập tức rời núi.
Ngôn Diệu Thiên đã làm xong lần trị liệu quan trọng nhất, liền trước mắt đến xem, tình trạng khôi phục rất tốt.
Ông đã ba ngày không nhìn thấy cháu của mình rồi, cho nên vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, để anh mang đứa nhỏ tới, vừa đúng hôm nay là chủ nhật, đoán trước Ngôn Mặc Bạch cũng có thời gian.
Nhưng vào lúc gọi điện cho Ngôn Mặc Bạch, điện thoại tắt máy, gọi cho Tư Mộ, xác thực không người nào nghe.
Điện thoại Tư Mộ rơi trong phòng Ngôn Mặc Bạch, lúc đó cô hôn mê bất tỉnh, Ngôn Mặc Bạch vội vàng đưa cô đi, nơi nào lo lắng cầm điện thoại? Mà điện thoại Ngôn Mặc Bạch là cố ý cài đặt, biết hôm nay là chủ nhật, để ngừa lão gia tử gọi điện thoại kêu bọn họ mang cháu trai tới, cho nên cố ý đưa số điện thoại của lão gia tử và tất cả số ở biệt thự lưng chừng núi vào danh sách đen, gọi tới chính là báo tắt máy.
Ngôn Diệu Thiên ngồi ở vườn hoa trước cửa biệt thự phơi nắng, cầm điện thoại lên gọi mấy lần đều không được, nhìn thấy Cố Khuynh đi ra, liền hỏi: “Tiểu Khuynh à, cháu muốn đi nội thành sao? Đưa chú đi một đoạn, chú muốn tới nhà của cháu trai mình, chú đi thăm nó, đến tối sẽ trở về.”
Sau khi trị liệu, trên cơ bản chỉ cần tịnh dưỡng và khôi phục. Ngôn Diệu Thiên nhận thấy cũng không có gì đáng ngại, nếu điện thoại cho con trai và con dâu không ai nhận, mà mình lại muốn gặp cháu trai, vậy dứt khoát chính mình đi xem một chút, dù sao buổi tối trở về là được.
Trong lòng Cố Khuynh khẽ động, vội vàng nói: “Chú Ngôn, chú vẫn chưa thể đi ra ngoài, khó khăn lắm chúng ta mới làm xong trị liệu, chú yên tâm ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, chờ hết hẳn rồi trở về xem! Đến lúc đó có rất nhiều thời gian cho chú và bảo bảo ở chung! Không nên nhất thời vội vàng, nếu như chú vừa đi ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đó không phải là thất bại trong gang tấc sao?”
Cố Khuynh mặt không đổi sắc khuyên.
Nếu như thật sự để ông đi ra ngoài nhìn thấy đứa nhỏ mà nói, như vậy cũng được sao? Đoán chừng là không chịu nổi kích thích liền phát bệnh, đến lúc đó cho dù là thần tiên cũng không cứu được.
Ngôn Diệu Thiên nghe thấy Cố Khuynh nói như vậy, ông yên lặng suy nghĩ, quả thật cũng có lý. Tiện xua tay nói: “Vậy cháu đi đi, đi sớm về sớm. Buổi tối còn một lần trị liệu nữa phải không?”
Cố Khuynh nói đúng, trước tiên dưỡng thân thể cho tốt, công ty giao cho con trai quản lý, đến lúc đó có thể ngày ngày ở cùng cháu trai rồi.
“Dạ, đúng! Cháu đi đây.” Cố Khuynh cười vẫy vẫy tay với Ngôn Diệu Thiên, sau đó mở cửa máy bay trực thăng tiến về phía nội thành.
Sau khi trải qua lần trước trực tiếp để máy bay trực thăng dừng ở sân cỏ phía sau bệnh viện, bị ông cụ của mình gọi điện hung hăng giáo huấn, Cố Khuynh sẽ không đem phi cơ dừng ở chỗ đó nữa. Hơn nữa, hiện tại cũng không thể kinh động đến đứa bé bên trong. Anh đem máy bay đáp xuống sân gold cách bệnh viện không xa. Ông chủ sân gold biết Cố Khuynh, cho nên cũng dễ dàng nói chuyện. Mà từ sân gold lái xe tới bệnh viện chỉ cần năm phút, cũng coi như tương đối nhanh.
Khi Cố Khuynh chạy đến, Ngôn Mặc Bạch và Diệp Nham cũng vừa tới cửa bệnh viện.
Cố Khuynh nhìn thấy đứa bé Diệp Nham đang ôm, mắt chăm chú nhìn nhìn, sau đó rơi vào trầm tư.
Ngôn Mặc Bạch không có mang người tới phòng bệnh của bảo bảo, mà để cho Cố Khuynh đưa đứa bé tới phòng xét nghiệm, anh muốn xác định xem đứa bé này có phải thuộc loại máu hiếm hay không, còn có trái tim có khỏe mạnh hay không.
Những thứ này nhất định phải kiểm tra, mạng người quan thiên, khẳng định không thể sơ ý lơ là.
Khi Cố Khuynh đưa tay ôm đứa bé đi, Diệp Nham không chịu buông, rồi lại nhìn đứa bé đang ngủ say thật lâu, cúi đầu hôn một cái, mới chậm rãi buông tay, sau đó nắm thành quyền rũ xuống một bên.
Phải có nhiều dũng khí đến đâu mới có thể nhẫn tâm đưa đứa bé mấy tháng tuổi đi tìm chết? Mà nhìn khuôn mặt an tĩnh đang ngủ của đứa bé, có bao nhiêu đau đớn? Khóet vào tim bất quá cũng chỉ như vậy!
Cố Khuynh thân là thầy thuốc, hơn nữa còn là người trà trộn hắc đạo, giơ tay chém xuống kết thúc mạng người là chuyện anh làm vô cùng thành thục, có lẽ là đã vô cảm , không hề có quan hệ gì, hoàn toàn kích không nổi sự đồng tình của anh.
Cho nên khi Diệp Nham hôn đứa bé, biểu hiện bộ dạng khó có thể dứt bỏ được, khi đó, anh chỉ lạnh lùng nhìn.
Thời điểm ôm đứa bé vào trong lòng, vẫn còn đang ngủ.
Đứa bé thích ngủ không sai, nhưng bình thường ngủ tương đối cạn, chỉ cần thoáng động một cái, sẽ tỉnh lại. Thế nhưng đứa bé hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng mà cũng không giống Ngôn Dự bảo bảo thoi thóp một hơi hôn mê, đứa bé này chỉ thuần túy đang ngủ.
Cố Khuynh nhíu nhíu mày, không nói gì, ôm đứa bé đi tới phòng thí nghiệm.
Diệp Nham và Ngôn Mặc Bạch đứng chờ ở bên ngoài.
Ngôn Mặc Bạch ngồi ở trên ghế dài, còn Diệp Nham vùi mặt vào giữa hai tay, anh đi tới, hỏi: “Đứa bé này không phải là con của cậu chứ?”
Có người cha nào có thể làm ra chuyện như vậy? Nếu thật là con trai ruột, vậy Diệp Nham thật đúng là cầm thú!
Nghĩ tới anh ta Ngôn Mặc Bạch không quan tâm trước đây mình có bao nhiêu không chào đón con trai của mình, tóm lại vẫn là không đành lòng để cho đứa nhỏ chịu một chút thương tổn nào. Cùng Diệp Nham so sánh, Ngôn Mặc Bạch lập tức cảm thấy hình tượng người cha của mình cao lớn gấp bội. Hình như quên mất ban đầu là người nào vô sỉ cùng con trai của mình giành đồ ăn.
Diệp Nham cứng đờ, tay chà sát mặt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, giọng nói có chút khàn khàn, bất quá lộ ra ý lạnh. Nhếch môi phun ra mấy chữ: “Quản được nhiều!”
Ngôn Mặc Bạch sờ sờ lỗ mũi, hừ một tiếng đi tới cái ghế bên kia ngồi xuống.
Trái tim tìm được, anh tin tưởng vào năng lực của Cố Khuynh, nhất định không có việc gì.
Chỉ là, Diệp Nham mới vừa nói tới? Cho dù lấy được đứa bé, cũng chưa chắc cứu được con trai?
“Cậu mới vừa nói câu kia là có ý gì?” Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Nham, hỏi. Thật lo lắng sẽ xuất hiện tình huống xấu, như vậy toàn bộ đều uổng công, mà con trai của mình cũng không thể cứu trở về.
Diệp Nham mím môi càng chặt hơn, lông mày nhiễm một tia u sầu, anh ta liếc Ngôn Mặc Bạch một cái, hừ hừ, nói: “Đứa bé này, cũng không phải khỏe mạnh.”
Ban đầu khi mới vừa sinh ra, phát hiện nhịp tim đứa bé đập quá nhanh, đây cũng là một biểu hiện trái tim không được khỏe mạnh, cũng sẽ dẫn tới trái tim bị suy kiệt quá sớm.
Ngôn Mặc Bạch lập tức đứng lên, tức giận trùng mắt nhìn Diệp Nham, hận không thể nhấc chân đạp anh ta, cái tên này không khỏe mạnh sao không nói sớm? Còn làm bộ mang đứa bé đi uy hiếp.
Ngôn Mặc Bạch giận không kiềm được chỉ vào mặt Diệp Nham nói: “Con mẹ nó cậu cố ý?”
Đã nói người này làm sao có thể dễ dàng phối hợp như thế, đồng ý lấy con trai của mình đi cứu con trai tình địch, thì ra ở đây là để cho anh một đao sao?
“Không phải là anh tìm hoài vẫn không tìm được sao? Tôi cũng không biết trái tim đứa bé có thể dùng hay không, nhưng mà vẫn có thể thử một lần. . . . .” Diệp Nham nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, nhưng Ngôn Mặc Bạch nghe tới, lại như mười phần trào phúng cùng khiêu khích.
“Thử một lần?” Ngôn Mặc Bạch quả thật bị anh ta chọc cho tức cười “Này tốt xấu gì cũng là một sinh mạng. . . . .” Nhưng lời nói thốt ra tới đây, lại đành dừng lại.
Tốt xấu gì cũng là một sinh mạng. . . . .
Ngôn Mặc Bạch nghĩ tới trước đó mình cũng đã do dự trong chốc lát, nhưng vì con trai, anh cứng rắn hạ quyết tâm, dùng một sinh mệnh nhỏ vô tội đổi lấy tính mạng của con trai mình.
Anh có tư cách gì đi chỉ trích Diệp Nham? Mình so với anh ta còn ác độc hơn!
Ngôn Mặc Bạch tay nắm thành quyền hung hăng đánh vào trên ghế, cái ghế dựa bằng gỗ liền bị rạn nứt, vụn gỗ nhỏ ghim vào trong tay Ngôn Mặc Bạch, chảy máu. Diệp Nham ở bên cạnh bị hành động bất ngờ này của anh làm cho sững sờ một lúc, nhưng bên cạnh bệnh nhân, người nhà bệnh nhân và bác sĩ y tá đi ngang qua đều bị hành động bạo lực như vậy của anh dọa sợ.
Ngôn Mặc Bạch ở trong bệnh viện này đã có tiếng, cực phẩm đẹp trai cao to giàu có, cự phú (rất giàu, vô cùng giàu) của thành phố A, hơn nữa hành động của Ngôn Mặc Bạch ở bệnh viện đều luôn cuồng ngạo như vậy tùy ý làm bậy, đến ngay cả dì dọn vệ sinh cũng biết cái người đàn ông có bộ dạng vừa đẹp trai vừa cao lớn này là không thể chọc vào.
Vì vậy dù Ngôn Mặc Bạch ở bệnh viện phá hủy cái ghế, cũng không có ai dám tiến lên ngăn cản, càng không có người dám cầm điện thoại báo cảnh sát.
Ngôn Mặc Bạch trút giận một phen, sau khi ra ngoài phát tiết hết những bực bội trong lòng, liền bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn Diệp Nham một cái, giọng nói có chút khó khăn, đặc biệt nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Mặc kệ cậu vì nguyên nhân gì, nguyện ý mang đứa bé này tới cứu con trai của tôi, tôi đều nợ cậu một cái nhân tình. . . . .” Dừng một chút, nói tiếp: “Trừ Tư Mộ, cậu muốn đưa ra yêu cầu gì, tôi đều đồng ý.”
Diệp Nham cũng giương mắt nhìn anh, trong đôi mắt ảm đạm nhuộm dần bi thương, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười vô cùng giễu cợt: “Trừ Tư Mộ, anh còn có cái gì đáng giá để tôi muốn lấy sao?”
Muốn nói tiền bạc, bây giờ anh ta cũng không thiếu; nếu là quyền, anh ta tại thành phố A dậm chân cũng làm chấn động tam chấn, nhưng anh ta không cảm thấy hạnh phúc, bởi vì cho dù bây giờ anh ta có tất cả, nhưng không có người mình thích chia sẻ cùng, tất cả những thứ này đều là phù vân (mây trôi), không hề có ý nghĩa.
Ngôn Mặc Bạch vừa muốn chửi anh ta không biết điều, chỉ thấy Diệp Nham không có gì khoát khoát tay, nói: “Trước thiếu đi, nói không chừng ngày nào đó sẽ giống như anh phải trở lại.”
Ngôn Mặc Bạch cũng chỉ hừ một tiếng, coi như đã đáp lại.
Hai người ở bên ngoài đợi hơn ba tiếng, còn chưa thấy Cố Khuynh đi ra, Ngôn Mặc Bạch có phần nóng nảy. Đây là cái tình huống gì? Tại sao lại đi vào lâu như vậy? Bình thường xét nghiệm cái này nhiều lắm cũng chỉ cần một tiếng là đã xong đi? Thế nào mà đã hơn hai tiếng rồi, còn không có một chút động tĩnh nào?
Chẳng lẽ. . . . .Thật sự có điều bất trắc?
Lúc này điện thoại của Ngôn Mặc Bạch vang lên, là ba vợ Phó Minh Vũ gọi tới, hỏi anh bây giờ tình hình như thế nào rồi, tìm được trái tim thích hợp chưa.
Mặc dù Phó Minh Vũ không có nói những thứ khác, nhưng Ngôn Mặc Bạch nghe thấy giọng nói gấp gáp của ông, vội vàng hỏi: “Bảo bảo có chuyện gì sao ba?”
Không phải Cố Khuynh nói có thể chống đỡ được ba ngày sao? Như thế nào mà mới có một ngày đã không được?
Thoáng cái Ngôn Mặc Bạch tim đập như sấm, như là bị một thanh sắt lạnh lẽo hung hăng kẹp chặt trái tim, hô hấp khó khăn.
Phó Minh Vũ cũng biết chuyện không thể gạt được, liền nói thật: “Tình hình của bảo bảo ngày càng kém, Tư Mộ cũng đang hôn mê bất tỉnh. . . . .”
Bảo bảo trước đó mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng dù sao vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể bình thường. Nhưng mà bây giờ cả người đều lạnh lẽo, nếu không phải trên máy móc có hiện nhịp tim và hô hấp, thậm chí ông còn nghi ngờ bảo bảo có phải đã đi hay không.
Cũng không biết có phải mẹ con liền tâm hay không, tình hình của bảo bảo càng ngày càng không lạc quan, mà Tư Mộ cũng xuất hiện tình trạng hôn mê bất tỉnh. Đã nói cho bác sĩ xem, làm kiểm tra, nói là thương tâm quá độ dẫn tới bị sốc. Tình huống không tính là quá nghiêm trọng, nhưng để lâu dần, có khả năng sẽ không tỉnh, sống không khác gì người thực vật.
Lần này Ngôn Mặc Bạch càng thêm ngồi không yên.
Tâm bệnh thì cần chữa bằng tâm dược, Tư Mộ do chịu ảnh hưởng từ bảo bảo, nếu như bảo bảo có thể tốt hơn mà nói, như vậy khẳng định Tư Mộ cũng có thể tốt lên.
Nhưng Cố Khuynh người này sao lại đi vào trong lâu như vậy? Này, làm xét nghiệm muốn hơn hai tiếng, cũng không biết trái tim của đứa bé này có thể dùng được không?
Mỗi câu nói của Ngôn Mặc Bạch giống như một thanh đao đã được tôi luyện kịch độc, đâm thẳng vào tim của Diệp Nham.
Chia tay với Tư Mộ luôn là nỗi đau trong lòng Diệp Nham, anh ta cũng biết trong mắt Tư Mộ không được phép có cát, thế giới tình cảm của cô thuần khiết như vậy, làm sao có thể chịu quay lại với người đàn ông đã phản bội cô?
Nhưng anh ta không cam lòng!
Anh ta nỗ lực phấn đấu, làm cho bản thân mạnh lên, vì cô chống lên một bầu trời riêng, còn không phải vì muốn cho cô có cuộc sống không buồn không lo sao? Nhưng hiện tại khi anh ta đã chống lên một bầu trời, cô lại trốn đi rơi vào trong lòng của một người khác. Trong lòng không có cô, anh ta còn muốn thiên hạ này để làm gì?
Diệp Nham nhắm mắt lại, các ngón tay trắng bệch nắm chặt thành quyền, dừng một chút rồi lạnh giọng nói: “Ngôn Mặc Bạch, anh đừng khinh người quá đáng!”
Ngôn Mặc Bạch ôm hai tay trước ngực, cơ thể tựa vào phía sau, tư thế nhàn nhã nói: “Tôi khinh người quá đáng? Không thể buông tha, người thắng làm vua, tôi cường đại cậu nhỏ bé, tôi bắt nạt cậu cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa1.”
(1) Thiên kinh địa nghĩa" là để chỉ những điều hiển nhiên, lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
“Hơn nữa, tôi vốn cũng không có ý định bắt nạt cậu! Cậu có biết tôi và Tư Mộ bắt đầu như thế nào không? Chính là ở quán Thu Ý, chắc cậu không biết? Cô ấy tận mắt thấy cậu và Dư Hinh đi ra từ bên trong, vào lúc cô ấy cần sự quan tâm nhất, làm bạn trai của cô ấy, cậu lại đi phản bội cô ấy, cô ấy đau lòng mua say, gặp phải tôi. . . . .”
Ngôn Mặc Bạch nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, cười nhẹ ra: “Cậu nói xem đây có phải là duyên phận trời đã định, tôi là nên cảm ơn vận mệnh đã để cho tôi và cô ấy gặp nhau yêu nhau, hay là nên cảm ơn cậu bắt cá hai tay, thành toàn cho tôi và cô ấy kết nghĩa vợ chồng?”
Diệp Nham ẩn nhẫn tới khớp hàm đều đã giật giật, nhìn Ngôn Mặc Bạch, gằn ra từng tiếng: “Anh đừng đắc ý quá sớm. Tôi muốn mang đứa bé này đi trao đổi điều kiện với Tư Mộ, chính là điều mà chúng ta vừa mới nói, anh nói cô ấy có đồng ý hay không? Dựa vào mức độ quan tâm của cô ấy với đứa bé, tôi cá là cô ấy nguyện ý trở lại bên cạnh tôi.”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch hiện lên tia sát khí, có điều rất nhanh đã che dấu lại. Anh cười đến bất cần đời: “A. . . . .? Phải không? Sao cậu lại chắc chắn cô ấy sẽ đến? Nhưng mà, tôi nhớ là cậu không có cơ hội để thử tôi. Hôm nay ở chỗ này tôi nói luôn, trái tim của đứa bé này, tôi muốn.”
“Anh cho rằng chỉ cần anh nói là có thể lấy được, không sợ nói cho anh biết, cho dù anh đem trái tim của đứa bé này moi ra, cũng không thể cứu sống được con trai của anh.” Khóe miệng Diệp Nham thoáng hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
“Có thể cứu hay không, đó là việc của tôi!” Ngôn Mặc Bạch không biết vì sao anh ta lại nói như vậy, nhìn biểu tình trên mặt anh ta, cảm thấy trái tim bỗng nhói lên, có loại dự cảm không lành.
Diệp Nham đưa tay tiếp nhận đứa bé, ôm vào trong ngực, đứa bé ngủ say sưa, nhìn qua có phần nhỏ gầy, còn không có vóc dáng cao như Ngôn Dự, trên mặt cũng không có chút thịt nào, một bộ dáng suy dinh dưỡng.
Khi Ngôn Mặc Bạch nhìn vào đứa bé, không tự chủ chau mày. Anh đột nhiên nghĩ tới con trai của mình, nếu vật nhỏ nhà hắn dưỡng thành cái bộ dạng này mà nói, kia, làm cha mẹ như bọn họ cũng thật là đáng chết.
Truyện được chuyển ngữ tại Diễn đàn Lê Quý Đôn!
Bộ dáng suy nhược gầy yếu này khiến người ta phải đau lòng, cứ thế trong nháy mắt, Ngôn Mặc Bạch vậy mà không đành lòng muốn mạng của đứa bé này. Nhưng khi nghĩ tới mình đến đây vì cứu con trai, tâm liền cứng rắn trở lại.
Ngôn Mặc Bạch chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: “Không cần tôi phải ra tay chứ? Diệp tiên sinh cũng không phải là loại người không bạo lực không hợp tác, chúng ta đều là người văn minh, không cậy mạnh làm chuyện thô lỗ. . . . .Đưa đứa bé cho tôi đi!”
Diệp Nham ôm chặt đứa bé trong ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nó, nhỏ giọng nói: “Tôi ôm nó đi bệnh viện.”
Tuy bây giờ Diệp Nham đã khống chế phần lớn bang phái ở thành phố A, Sở gia cũng từ từ tẩy trắng, rời khỏi sân khấu hắc đạo, có thể nói Diệp Nham hiện tại là Địa Đầu Xà của thành phố A, nhưng dù vậy anh ta vẫn không đấu lại Ngôn Mặc Bạch.
Dany bất quá cũng chỉ là hòn đá kê chân giúp Diệp Nham trở thành chúa tể hắc bang của thành phố A, lợi dụng thế lực của hắn để đạt được mục đích của anh ta, anh ta chỉ cần phối cùng hắn làm một chút hành động nhỏ với Ngôn Mặc Bạch. Nhưng dựa vào thế lực của Dany lại bị Ngôn Mặc Bạch không cần tốn nhiều sức lực đã có thể làm cho rớt xuống, thì chính anh ta làm sao có thể liều mạng với Ngôn Mặc Bạch?
Ngôn Mặc Bạch muốn dành đứa bé này, bản thân Diệp Nham khẳng định không ngăn nổi. Nhưng mà anh ta cũng không có nghĩ tới muốn bảo vệ đứa bé, bởi vì Tư Mộ cần. Vì Tư Mộ, anh ta có thể không chừa thủ đoạn nào.
Anh ta muốn đi bệnh viện, đã lâu rồi chưa được nhìn thấy Tư Mộ, anh ta nghĩ một chút bộ dạng của cô bây giờ như thế nào. Cô nên cực kì đau khổ chứ? Diệp Nham nghĩ tới điều đó, cho nên anh ta mới bất chấp mọi thứ để giúp cô, coi như cho dù cô không còn thương anh ta nữa, cho dù cô đã kết hôn, cho dù cô vì người khác sinh con dưỡng cái. . . . .Cô vẫn luôn là bảo bối trong lòng anh ta! “À, cũng được!” Ngôn Mặc Bạch khinh thường cười một tiếng, dẫn đầu đi ra khỏi tiệm cà phê.
Bước chân mặc dù nhanh, nhưng lại đi rất khó khăn, mỗi một bước đều như giẫm lên tim, đó là con đường đi tới tu la địa ngục.
Người giống như anh, giết người vô số, tuy nhiên nó chưa bao giờ có cảm giác khó chịu giống như bây giờ.
Nhưng mặc dù khó khăn đi nữa, anh cũng phải kiên định đi tiếp. Bởi vì con trai đang chờ anh tới cứu, vợ của anh cũng đang chờ anh tới cứu, anh không có lý do mềm lòng.
Con đường này là anh vượt mọi chông gai xông vào địa ngục theo Diêm Vương đoạt lại con trai của mình, làm sao không khó khăn? Kia, nếu mềm lòng thì chết chắc!
Khi Ngôn Mặc Bạch ngồi trên xe, liền gọi điện thoại cho Cố Khuynh, để anh ta lập tức rời núi.
Ngôn Diệu Thiên đã làm xong lần trị liệu quan trọng nhất, liền trước mắt đến xem, tình trạng khôi phục rất tốt.
Ông đã ba ngày không nhìn thấy cháu của mình rồi, cho nên vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, để anh mang đứa nhỏ tới, vừa đúng hôm nay là chủ nhật, đoán trước Ngôn Mặc Bạch cũng có thời gian.
Nhưng vào lúc gọi điện cho Ngôn Mặc Bạch, điện thoại tắt máy, gọi cho Tư Mộ, xác thực không người nào nghe.
Điện thoại Tư Mộ rơi trong phòng Ngôn Mặc Bạch, lúc đó cô hôn mê bất tỉnh, Ngôn Mặc Bạch vội vàng đưa cô đi, nơi nào lo lắng cầm điện thoại? Mà điện thoại Ngôn Mặc Bạch là cố ý cài đặt, biết hôm nay là chủ nhật, để ngừa lão gia tử gọi điện thoại kêu bọn họ mang cháu trai tới, cho nên cố ý đưa số điện thoại của lão gia tử và tất cả số ở biệt thự lưng chừng núi vào danh sách đen, gọi tới chính là báo tắt máy.
Ngôn Diệu Thiên ngồi ở vườn hoa trước cửa biệt thự phơi nắng, cầm điện thoại lên gọi mấy lần đều không được, nhìn thấy Cố Khuynh đi ra, liền hỏi: “Tiểu Khuynh à, cháu muốn đi nội thành sao? Đưa chú đi một đoạn, chú muốn tới nhà của cháu trai mình, chú đi thăm nó, đến tối sẽ trở về.”
Sau khi trị liệu, trên cơ bản chỉ cần tịnh dưỡng và khôi phục. Ngôn Diệu Thiên nhận thấy cũng không có gì đáng ngại, nếu điện thoại cho con trai và con dâu không ai nhận, mà mình lại muốn gặp cháu trai, vậy dứt khoát chính mình đi xem một chút, dù sao buổi tối trở về là được.
Trong lòng Cố Khuynh khẽ động, vội vàng nói: “Chú Ngôn, chú vẫn chưa thể đi ra ngoài, khó khăn lắm chúng ta mới làm xong trị liệu, chú yên tâm ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, chờ hết hẳn rồi trở về xem! Đến lúc đó có rất nhiều thời gian cho chú và bảo bảo ở chung! Không nên nhất thời vội vàng, nếu như chú vừa đi ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đó không phải là thất bại trong gang tấc sao?”
Cố Khuynh mặt không đổi sắc khuyên.
Nếu như thật sự để ông đi ra ngoài nhìn thấy đứa nhỏ mà nói, như vậy cũng được sao? Đoán chừng là không chịu nổi kích thích liền phát bệnh, đến lúc đó cho dù là thần tiên cũng không cứu được.
Ngôn Diệu Thiên nghe thấy Cố Khuynh nói như vậy, ông yên lặng suy nghĩ, quả thật cũng có lý. Tiện xua tay nói: “Vậy cháu đi đi, đi sớm về sớm. Buổi tối còn một lần trị liệu nữa phải không?”
Cố Khuynh nói đúng, trước tiên dưỡng thân thể cho tốt, công ty giao cho con trai quản lý, đến lúc đó có thể ngày ngày ở cùng cháu trai rồi.
“Dạ, đúng! Cháu đi đây.” Cố Khuynh cười vẫy vẫy tay với Ngôn Diệu Thiên, sau đó mở cửa máy bay trực thăng tiến về phía nội thành.
Sau khi trải qua lần trước trực tiếp để máy bay trực thăng dừng ở sân cỏ phía sau bệnh viện, bị ông cụ của mình gọi điện hung hăng giáo huấn, Cố Khuynh sẽ không đem phi cơ dừng ở chỗ đó nữa. Hơn nữa, hiện tại cũng không thể kinh động đến đứa bé bên trong. Anh đem máy bay đáp xuống sân gold cách bệnh viện không xa. Ông chủ sân gold biết Cố Khuynh, cho nên cũng dễ dàng nói chuyện. Mà từ sân gold lái xe tới bệnh viện chỉ cần năm phút, cũng coi như tương đối nhanh.
Khi Cố Khuynh chạy đến, Ngôn Mặc Bạch và Diệp Nham cũng vừa tới cửa bệnh viện.
Cố Khuynh nhìn thấy đứa bé Diệp Nham đang ôm, mắt chăm chú nhìn nhìn, sau đó rơi vào trầm tư.
Ngôn Mặc Bạch không có mang người tới phòng bệnh của bảo bảo, mà để cho Cố Khuynh đưa đứa bé tới phòng xét nghiệm, anh muốn xác định xem đứa bé này có phải thuộc loại máu hiếm hay không, còn có trái tim có khỏe mạnh hay không.
Những thứ này nhất định phải kiểm tra, mạng người quan thiên, khẳng định không thể sơ ý lơ là.
Khi Cố Khuynh đưa tay ôm đứa bé đi, Diệp Nham không chịu buông, rồi lại nhìn đứa bé đang ngủ say thật lâu, cúi đầu hôn một cái, mới chậm rãi buông tay, sau đó nắm thành quyền rũ xuống một bên.
Phải có nhiều dũng khí đến đâu mới có thể nhẫn tâm đưa đứa bé mấy tháng tuổi đi tìm chết? Mà nhìn khuôn mặt an tĩnh đang ngủ của đứa bé, có bao nhiêu đau đớn? Khóet vào tim bất quá cũng chỉ như vậy!
Cố Khuynh thân là thầy thuốc, hơn nữa còn là người trà trộn hắc đạo, giơ tay chém xuống kết thúc mạng người là chuyện anh làm vô cùng thành thục, có lẽ là đã vô cảm , không hề có quan hệ gì, hoàn toàn kích không nổi sự đồng tình của anh.
Cho nên khi Diệp Nham hôn đứa bé, biểu hiện bộ dạng khó có thể dứt bỏ được, khi đó, anh chỉ lạnh lùng nhìn.
Thời điểm ôm đứa bé vào trong lòng, vẫn còn đang ngủ.
Đứa bé thích ngủ không sai, nhưng bình thường ngủ tương đối cạn, chỉ cần thoáng động một cái, sẽ tỉnh lại. Thế nhưng đứa bé hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng mà cũng không giống Ngôn Dự bảo bảo thoi thóp một hơi hôn mê, đứa bé này chỉ thuần túy đang ngủ.
Cố Khuynh nhíu nhíu mày, không nói gì, ôm đứa bé đi tới phòng thí nghiệm.
Diệp Nham và Ngôn Mặc Bạch đứng chờ ở bên ngoài.
Ngôn Mặc Bạch ngồi ở trên ghế dài, còn Diệp Nham vùi mặt vào giữa hai tay, anh đi tới, hỏi: “Đứa bé này không phải là con của cậu chứ?”
Có người cha nào có thể làm ra chuyện như vậy? Nếu thật là con trai ruột, vậy Diệp Nham thật đúng là cầm thú!
Nghĩ tới anh ta Ngôn Mặc Bạch không quan tâm trước đây mình có bao nhiêu không chào đón con trai của mình, tóm lại vẫn là không đành lòng để cho đứa nhỏ chịu một chút thương tổn nào. Cùng Diệp Nham so sánh, Ngôn Mặc Bạch lập tức cảm thấy hình tượng người cha của mình cao lớn gấp bội. Hình như quên mất ban đầu là người nào vô sỉ cùng con trai của mình giành đồ ăn.
Diệp Nham cứng đờ, tay chà sát mặt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, giọng nói có chút khàn khàn, bất quá lộ ra ý lạnh. Nhếch môi phun ra mấy chữ: “Quản được nhiều!”
Ngôn Mặc Bạch sờ sờ lỗ mũi, hừ một tiếng đi tới cái ghế bên kia ngồi xuống.
Trái tim tìm được, anh tin tưởng vào năng lực của Cố Khuynh, nhất định không có việc gì.
Chỉ là, Diệp Nham mới vừa nói tới? Cho dù lấy được đứa bé, cũng chưa chắc cứu được con trai?
“Cậu mới vừa nói câu kia là có ý gì?” Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Nham, hỏi. Thật lo lắng sẽ xuất hiện tình huống xấu, như vậy toàn bộ đều uổng công, mà con trai của mình cũng không thể cứu trở về.
Diệp Nham mím môi càng chặt hơn, lông mày nhiễm một tia u sầu, anh ta liếc Ngôn Mặc Bạch một cái, hừ hừ, nói: “Đứa bé này, cũng không phải khỏe mạnh.”
Ban đầu khi mới vừa sinh ra, phát hiện nhịp tim đứa bé đập quá nhanh, đây cũng là một biểu hiện trái tim không được khỏe mạnh, cũng sẽ dẫn tới trái tim bị suy kiệt quá sớm.
Ngôn Mặc Bạch lập tức đứng lên, tức giận trùng mắt nhìn Diệp Nham, hận không thể nhấc chân đạp anh ta, cái tên này không khỏe mạnh sao không nói sớm? Còn làm bộ mang đứa bé đi uy hiếp.
Ngôn Mặc Bạch giận không kiềm được chỉ vào mặt Diệp Nham nói: “Con mẹ nó cậu cố ý?”
Đã nói người này làm sao có thể dễ dàng phối hợp như thế, đồng ý lấy con trai của mình đi cứu con trai tình địch, thì ra ở đây là để cho anh một đao sao?
“Không phải là anh tìm hoài vẫn không tìm được sao? Tôi cũng không biết trái tim đứa bé có thể dùng hay không, nhưng mà vẫn có thể thử một lần. . . . .” Diệp Nham nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, nhưng Ngôn Mặc Bạch nghe tới, lại như mười phần trào phúng cùng khiêu khích.
“Thử một lần?” Ngôn Mặc Bạch quả thật bị anh ta chọc cho tức cười “Này tốt xấu gì cũng là một sinh mạng. . . . .” Nhưng lời nói thốt ra tới đây, lại đành dừng lại.
Tốt xấu gì cũng là một sinh mạng. . . . .
Ngôn Mặc Bạch nghĩ tới trước đó mình cũng đã do dự trong chốc lát, nhưng vì con trai, anh cứng rắn hạ quyết tâm, dùng một sinh mệnh nhỏ vô tội đổi lấy tính mạng của con trai mình.
Anh có tư cách gì đi chỉ trích Diệp Nham? Mình so với anh ta còn ác độc hơn!
Ngôn Mặc Bạch tay nắm thành quyền hung hăng đánh vào trên ghế, cái ghế dựa bằng gỗ liền bị rạn nứt, vụn gỗ nhỏ ghim vào trong tay Ngôn Mặc Bạch, chảy máu. Diệp Nham ở bên cạnh bị hành động bất ngờ này của anh làm cho sững sờ một lúc, nhưng bên cạnh bệnh nhân, người nhà bệnh nhân và bác sĩ y tá đi ngang qua đều bị hành động bạo lực như vậy của anh dọa sợ.
Ngôn Mặc Bạch ở trong bệnh viện này đã có tiếng, cực phẩm đẹp trai cao to giàu có, cự phú (rất giàu, vô cùng giàu) của thành phố A, hơn nữa hành động của Ngôn Mặc Bạch ở bệnh viện đều luôn cuồng ngạo như vậy tùy ý làm bậy, đến ngay cả dì dọn vệ sinh cũng biết cái người đàn ông có bộ dạng vừa đẹp trai vừa cao lớn này là không thể chọc vào.
Vì vậy dù Ngôn Mặc Bạch ở bệnh viện phá hủy cái ghế, cũng không có ai dám tiến lên ngăn cản, càng không có người dám cầm điện thoại báo cảnh sát.
Ngôn Mặc Bạch trút giận một phen, sau khi ra ngoài phát tiết hết những bực bội trong lòng, liền bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn Diệp Nham một cái, giọng nói có chút khó khăn, đặc biệt nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Mặc kệ cậu vì nguyên nhân gì, nguyện ý mang đứa bé này tới cứu con trai của tôi, tôi đều nợ cậu một cái nhân tình. . . . .” Dừng một chút, nói tiếp: “Trừ Tư Mộ, cậu muốn đưa ra yêu cầu gì, tôi đều đồng ý.”
Diệp Nham cũng giương mắt nhìn anh, trong đôi mắt ảm đạm nhuộm dần bi thương, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười vô cùng giễu cợt: “Trừ Tư Mộ, anh còn có cái gì đáng giá để tôi muốn lấy sao?”
Muốn nói tiền bạc, bây giờ anh ta cũng không thiếu; nếu là quyền, anh ta tại thành phố A dậm chân cũng làm chấn động tam chấn, nhưng anh ta không cảm thấy hạnh phúc, bởi vì cho dù bây giờ anh ta có tất cả, nhưng không có người mình thích chia sẻ cùng, tất cả những thứ này đều là phù vân (mây trôi), không hề có ý nghĩa.
Ngôn Mặc Bạch vừa muốn chửi anh ta không biết điều, chỉ thấy Diệp Nham không có gì khoát khoát tay, nói: “Trước thiếu đi, nói không chừng ngày nào đó sẽ giống như anh phải trở lại.”
Ngôn Mặc Bạch cũng chỉ hừ một tiếng, coi như đã đáp lại.
Hai người ở bên ngoài đợi hơn ba tiếng, còn chưa thấy Cố Khuynh đi ra, Ngôn Mặc Bạch có phần nóng nảy. Đây là cái tình huống gì? Tại sao lại đi vào lâu như vậy? Bình thường xét nghiệm cái này nhiều lắm cũng chỉ cần một tiếng là đã xong đi? Thế nào mà đã hơn hai tiếng rồi, còn không có một chút động tĩnh nào?
Chẳng lẽ. . . . .Thật sự có điều bất trắc?
Lúc này điện thoại của Ngôn Mặc Bạch vang lên, là ba vợ Phó Minh Vũ gọi tới, hỏi anh bây giờ tình hình như thế nào rồi, tìm được trái tim thích hợp chưa.
Mặc dù Phó Minh Vũ không có nói những thứ khác, nhưng Ngôn Mặc Bạch nghe thấy giọng nói gấp gáp của ông, vội vàng hỏi: “Bảo bảo có chuyện gì sao ba?”
Không phải Cố Khuynh nói có thể chống đỡ được ba ngày sao? Như thế nào mà mới có một ngày đã không được?
Thoáng cái Ngôn Mặc Bạch tim đập như sấm, như là bị một thanh sắt lạnh lẽo hung hăng kẹp chặt trái tim, hô hấp khó khăn.
Phó Minh Vũ cũng biết chuyện không thể gạt được, liền nói thật: “Tình hình của bảo bảo ngày càng kém, Tư Mộ cũng đang hôn mê bất tỉnh. . . . .”
Bảo bảo trước đó mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng dù sao vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể bình thường. Nhưng mà bây giờ cả người đều lạnh lẽo, nếu không phải trên máy móc có hiện nhịp tim và hô hấp, thậm chí ông còn nghi ngờ bảo bảo có phải đã đi hay không.
Cũng không biết có phải mẹ con liền tâm hay không, tình hình của bảo bảo càng ngày càng không lạc quan, mà Tư Mộ cũng xuất hiện tình trạng hôn mê bất tỉnh. Đã nói cho bác sĩ xem, làm kiểm tra, nói là thương tâm quá độ dẫn tới bị sốc. Tình huống không tính là quá nghiêm trọng, nhưng để lâu dần, có khả năng sẽ không tỉnh, sống không khác gì người thực vật.
Lần này Ngôn Mặc Bạch càng thêm ngồi không yên.
Tâm bệnh thì cần chữa bằng tâm dược, Tư Mộ do chịu ảnh hưởng từ bảo bảo, nếu như bảo bảo có thể tốt hơn mà nói, như vậy khẳng định Tư Mộ cũng có thể tốt lên.
Nhưng Cố Khuynh người này sao lại đi vào trong lâu như vậy? Này, làm xét nghiệm muốn hơn hai tiếng, cũng không biết trái tim của đứa bé này có thể dùng được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook