HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
-
Chương 25: Sự chọn lựa tốt nhất
Giọng nói của người ở đầu dây bên kia dường như rất vui vẻ, Tô Thiên Kiều chỉ thấy toàn thân run bần bật... ác ma... ác ma... ác ma, anh là ác ma...
“Cô nếu như thích loại nào, cứ từ từ mà chọn. Có điều...” Anh hơi trầm ngâm một chút, sau đó tiếp tục nói: “Có điều, cô phải xem hết, bất luận là xem loại nào trước, đều như nhau, hiểu chưa?”
Cuộc gọi, hình như đến đây có thể kết thúc được rồi.
Tô Thiên Kiều đang cúp máy thì giọng nói lạnh lùng của anh lại truyền đến: “Nhớ kỹ, đừng có phản kháng nữa, ngoan ngoãn chấp nhận, là lựa chọn tốt nhất của cô.”
“Tút tút...” Đầu bên kia đang máy bận, tiếng tút tút truyền đến.
Tô Thiên Kiều nắm chặt điện thoại trong tay, không chỉ các khớp, ngay cả móng tay cũng trắng bệch.
Cô thử tắt điện thoại, cố gắng ba lần mới miễn cưỡng tắt được cuộc gọi đó.
Cô trở lại, trong tay cầm chiếc điều khiển, đưa tay lau đi những giọt nước mắt rơi trên má, giống như đưa ra quyết định rất lớn, ấn một cái, màn hình lại sáng lên.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Nửa tháng sau, bầu trời bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi tựa như lông ngỗng.
Tối hôm trước, những bông hoa hồng ở hoa viên đã được thay thế bằng những chậu hoa mận rực rỡ. Chắc lại là kiệt tác của người đàn ông đó.
Tô Thiên Kiều nhìn hoa tuyết bên ngoài, để đoạn video tự chạy, kéo rèm cửa ra, ánh mắt trắng chiếu vào.
Bàn tay của anh đặt trên tấm kính thủy tinh, nhìn hoa tuyết và hoa mận bên ngoài cửa sổ mà bồi hồi. Bên ngoài lạnh như vậy, thế nhưng trong lòng của cô không biết tại sao, lại tắc nghẹn như thế.
Hơi thở của cô phả lên mặt kính, lộ ra một mảng mờ trắng, cô nhìn đến mức ngây người.
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết rơi phủ trắng xóa, cây mận cũng bị phủ lên chỉ lộ đường viền màu đỏ.
Trong lòng Tô Thiên Kiều khẽ động, ở trong phòng tròn 16 ngày rồi, ngày nào cũng xem đĩa...
Cô quay người cầm điện thoại gọi: “Bạch Như, nói với cậu chủ, tôi muốn ra ngoài nghịch tuyết, chỉ cần một tiếng là được, sau khi nhặt xong tôi lập tức về xem đĩa...”
5 phút sau, Bạch Như trả lời: “Cậu chủ cho phép, cô Tô, cô phải nắm bắt thời gian!”
Tô Thiên Kiều hơi ngây người, thậm chí phản ứng còn không kịp, cô vội vàng mặc chiếc áo khoác bông dày, ngay cả áo ngủ cũng không thay.
Cô xuống lầu, đi thẳng đến cây mận, tay cầm hai chiếc lọ nhựa trong suốt.
Cô chuyển ghế đẩu qua, đứng trên ghế đẩu, kiễng chân làm lộ ra mắt cá chân trắng nõn, cô giơ tay lên, dùng chiếc thìa nhỏ trong tay nhẹ nhàng gạt, một tay khác cầm chiếc bát thủy tinh, cô gạt những bông tuyết trên bông hoa mận vào bát.
Cứ như thế, sau khi thu thập xong một bát, cô lại xoay người, đổ bông tuyết từ bát vào chiếc lọ nhựa trong.
Bông tuyết một khi được loại bỏ, lúc lại gần thì mùi hương của hoa mận sẽ càng đậm. Đóa hoa màu vàng hướng về phía cô, nở rộ, cúi đầu xuống nhìn, bên dưới là những cánh hoa màu đỏ, bên trên là điểm xuyết bông tuyết, tất cả mọi thứ, đều đẹp đến mức không chân thực.
“Hương hoa mận từ khi đông đến...” Tô Thiên Kiều sững sờ một lát, sau đó bỗng mỉm cười: “Mình từ khi nào lại dạt dào ý thơ như này?”
Khẽ lắc đầu, cô bỗng nhớ ra cái gì đó, lông mày nhíu lại thấp giọng nói: “Kỳ kạ, thời tiết Hongkong ôn hòa như vậy, cậu chủ sao biết ở đây có tuyết, còn chuẩn bị sẵn hoa mận đỏ?”
Nói xong, bèn tiếp tục thu thập bông tuyết trên hoa mận.
Sau khi đầy chiếc lọ đầu tiên đầy, cánh tay cô có chút đau nhức. Chắc vì lâu chưa ra ngoài, lại nhìn lên, ánh mắt dường như có chút mơ hồ.
Cô nhắm mắt, lại mở ra, tục tiếp thu thập.
Nhìn chỗ hoa mận đã được thu thập xong, bên trên còn một ít, cô lại không với tới. Khiễng chân lên muốn thu thập thêm một bát thì về phòng.
Mảnh hoa viên xinh đẹp này bị tuyết che phủ, so với mùa thu lại càng đẹp.
Một cô gái mặc áo choàng bông đang khiễng chân, lộ ra mắt cá chân trắng nõn.
Mái tóc dài đen láy xõa sau lưng, cứ yên tĩnh đứng đó, kết hợp với hoa mận và màn tuyết trắng, mọi thứ càng đẹp đến không thực.
“Hừm... cao lên một chút, cao thêm một chút...” Tô Thiên Kiều cố khiễng chân lên, do trơn khiến cơ thể cô không đứng vững được, đầu choáng mắt hoa, cơ thể mất đi trọng tâm, ngã ra sau...
“Á...” Tô Thiên Kiều hô lên, còn chưa tiếp xúc với mặt tuyết trắng thì lại cảm nhận được có người ôm lấy, ổn định rơi vào vòng ôm của một người.
“Phù... Vẫn may, cảm...” Lời cảm ơn còn chưa nói xong thì Tô Thiên Kiều hình như cảm thấy có chỗ nào không đúng...
Là ai đang bế cô?
Là vệ sĩ trong phòng? Thế nhưng... Cô lại ngửi được, ngoài mùi hoa mận còn có mùi hương quen thuộc khác. Đó là... mùi hương trên người của cậu chủ.
“Anh là...” Còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên bị một bàn tay lớn che lại.
Màu trắng của tuyết triệt để biến mất.
Tô Thiên Kiều hơi sững người, muốn giằng ra, lại không dám thách thức.
Trái tim bỗng nảy lên, anh vậy mà lại ở đây, anh, anh không phải ở Hongkong sao? Hơn nữa, bây giờ là bản ngày, anh cho dù không ở Hongkong cũng không nên ở đây chứ?
Lẽ nào anh không có đi, mà chỉ là đang lừa cô? Hoặc, hôm nay tuyết rơi anh không có chuyện gì, ở đây nhàn rỗi, vừa hay nhìn thấy cô trượt ngã thì đến cứu cô?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ khi hoa mai đưa đến thì cô có nói, Hongkong ấm áp như vậy, con người anh như thế, sao có có thể quan tâm đến thời tiết bên này nên đã gọi người đến thay hoa mận đỏ?
Trái tim đập điên cuồng, đấu tranh, giống như một chú thỏ nghịch ngợm mà bất an, chú thỏ đó không ngừng nhảy ngót, nhảy nhót...
“Đừng động, cô nếu như muốn sâu này được an toàn, tốt nhất đừng nhìn thấy mặt của tôi!” Giọng nói trầm thấp truyền đến tai, ngữ khí lạnh lùng, tất cả đều quen thuộc như thế.
Từ đầu đến cuối, cô như còn con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, như nô tỳ được cống nạp, bị anh khống chế.
“Cô học được chưa?” Thân thể bỗng được vác theo chiều ngang, mặt cô bị úp vào bả vai của anh, nên không nhìn thấy mặt của anh, chỉ nghe anh hỏi.
Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận được anh đang sải bước đi về phòng, cô ngoài tim đập nhanh, cái gì cũng không biết...
Anh đang hỏi cô cái gì? Đang hỏi cô học được chưa? Học được cái gì? Khuất phục và thuận chúng như thế nào, và không được ấm ức sao?
Cơ thể của cô bị anh nhẹ nhàng ôm đi, càng lúc càng xa mận đỏ tuyết trắng, anh muốn làm gì? Ôm cô lên lầu, bước vào trong phòng, kiểm tra thành quả của 16 ngày? Không phải cần đợi đến hết tháng sao? Còn có mười mấy ngày nữa mà, như này... cô sợ theo không kịp?
“Rầm...” Cửa phòng của căn phòng tối bị anh thô bạo đá ra, bên trong hành lang trống trải phát ra một tiếng tiếng hét chói tai, thân thể của Tô Thiên Kiều co rúm lại vì sợ hãi.
Tuyết dính trên áo choàng đã tan ra, cô cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh nữa.
Cô rõ ràng rất mong chờ, chờ cậu chủ sớm ngày trở về. Nhưng tại sao khi chuyện này đến, cô lại muốn né tránh?
Cô thật sự là một người rất mâu thuẫn, khi anh sủng hạnh bản thân thì cô hận anh, chê anh. Khi anh rời khỏi, cô lại thất vọng, đợi chờ. Hôm nay anh lại xuất hiện, nhưng bản thân cô vẫn không tránh được sự sợ hãi.
Đóng cửa phòng lại, cậu chủ ném cô lên đó, cơ thể cô bị giam hãm vào đó. Thân thể cô lún xuống, cơ thể của cậu chủ cũng áp sát, trong bóng tối, anh cởi chiếc áo choàng của Tô Thiên Kiều ra.
Cơ thể Tô Thiên Kiều cứng đờ, do dự một lát rồi ôm lấy anh.
Phụ nữ mà anh gặp, đa số đều là dạng người chủ động.
Thế nhưng trước giờ chưa có một cô gái trẻ nào như này, đến mức anh phải cưỡng ép cô chủ động với mình.
Đây là thiếu nữ mang trong người sự khuất phục và dòng máu cao quý, đây là người nhận được hảo cảm nhất của đàn ông, so với bất kỳ sự quyến rũ nào cũng lớn hơn, đó là một loại tự hào.
Loại cảm giác này, thật kỳ diệu...
Đêm, bóng tối buông xuống.
Tô Thiên Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã ở trong phòng của mình rồi.
Trong phòng để lại một tờ ghi chú, bên trên viết: “Biểu hiện không tồi, thời gian học theo đĩa có thể tạm thời kết thúc.
Tô Thiên Kiều cầm tờ giấy trên giày mà mặt mày dại ra. Cô cuối cùng có thể sắp xếp thời gian biểu của mình lại rồi, hơn nữa còn là mệnh lệnh do đích thân cậu chủ truyền đạt, chứ không phải Bạch Như truyền lời. Đây là một khởi đầu tốt, có lẽ cô nên cố gắng hơn, nói không chừng cậu chủ bị cô nịnh vui vẻ thì sẽ thả cô đi cũng không chằng.
Cô nhìn tờ giấy cậu chủ để lại cho mình, nét chữ cứng cáp có lực, cô khắc sâu vào trong đầu.
Cô đứng dậy mặc quần áo, nhìn sắc trời bên ngoài thì nhớ bản thân một ngày rồi chưa có ăn cơm, cho nên cô bèn đi xuống lầu.
Trên bàn ăn các món ăn đã được bày sẵn, thấy đồ ăn vẫn còn nóng, xem ra vừa có người mang đi hâm, để đó đợi cô xuống.
Cô ngồi bên bàn ăn, bụng rất đói, nhưng cô lại không có khẩu vị, cổ họng hơi ngứa, chắc là do bị lạnh.
“Cô nếu như thích loại nào, cứ từ từ mà chọn. Có điều...” Anh hơi trầm ngâm một chút, sau đó tiếp tục nói: “Có điều, cô phải xem hết, bất luận là xem loại nào trước, đều như nhau, hiểu chưa?”
Cuộc gọi, hình như đến đây có thể kết thúc được rồi.
Tô Thiên Kiều đang cúp máy thì giọng nói lạnh lùng của anh lại truyền đến: “Nhớ kỹ, đừng có phản kháng nữa, ngoan ngoãn chấp nhận, là lựa chọn tốt nhất của cô.”
“Tút tút...” Đầu bên kia đang máy bận, tiếng tút tút truyền đến.
Tô Thiên Kiều nắm chặt điện thoại trong tay, không chỉ các khớp, ngay cả móng tay cũng trắng bệch.
Cô thử tắt điện thoại, cố gắng ba lần mới miễn cưỡng tắt được cuộc gọi đó.
Cô trở lại, trong tay cầm chiếc điều khiển, đưa tay lau đi những giọt nước mắt rơi trên má, giống như đưa ra quyết định rất lớn, ấn một cái, màn hình lại sáng lên.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Nửa tháng sau, bầu trời bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi tựa như lông ngỗng.
Tối hôm trước, những bông hoa hồng ở hoa viên đã được thay thế bằng những chậu hoa mận rực rỡ. Chắc lại là kiệt tác của người đàn ông đó.
Tô Thiên Kiều nhìn hoa tuyết bên ngoài, để đoạn video tự chạy, kéo rèm cửa ra, ánh mắt trắng chiếu vào.
Bàn tay của anh đặt trên tấm kính thủy tinh, nhìn hoa tuyết và hoa mận bên ngoài cửa sổ mà bồi hồi. Bên ngoài lạnh như vậy, thế nhưng trong lòng của cô không biết tại sao, lại tắc nghẹn như thế.
Hơi thở của cô phả lên mặt kính, lộ ra một mảng mờ trắng, cô nhìn đến mức ngây người.
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết rơi phủ trắng xóa, cây mận cũng bị phủ lên chỉ lộ đường viền màu đỏ.
Trong lòng Tô Thiên Kiều khẽ động, ở trong phòng tròn 16 ngày rồi, ngày nào cũng xem đĩa...
Cô quay người cầm điện thoại gọi: “Bạch Như, nói với cậu chủ, tôi muốn ra ngoài nghịch tuyết, chỉ cần một tiếng là được, sau khi nhặt xong tôi lập tức về xem đĩa...”
5 phút sau, Bạch Như trả lời: “Cậu chủ cho phép, cô Tô, cô phải nắm bắt thời gian!”
Tô Thiên Kiều hơi ngây người, thậm chí phản ứng còn không kịp, cô vội vàng mặc chiếc áo khoác bông dày, ngay cả áo ngủ cũng không thay.
Cô xuống lầu, đi thẳng đến cây mận, tay cầm hai chiếc lọ nhựa trong suốt.
Cô chuyển ghế đẩu qua, đứng trên ghế đẩu, kiễng chân làm lộ ra mắt cá chân trắng nõn, cô giơ tay lên, dùng chiếc thìa nhỏ trong tay nhẹ nhàng gạt, một tay khác cầm chiếc bát thủy tinh, cô gạt những bông tuyết trên bông hoa mận vào bát.
Cứ như thế, sau khi thu thập xong một bát, cô lại xoay người, đổ bông tuyết từ bát vào chiếc lọ nhựa trong.
Bông tuyết một khi được loại bỏ, lúc lại gần thì mùi hương của hoa mận sẽ càng đậm. Đóa hoa màu vàng hướng về phía cô, nở rộ, cúi đầu xuống nhìn, bên dưới là những cánh hoa màu đỏ, bên trên là điểm xuyết bông tuyết, tất cả mọi thứ, đều đẹp đến mức không chân thực.
“Hương hoa mận từ khi đông đến...” Tô Thiên Kiều sững sờ một lát, sau đó bỗng mỉm cười: “Mình từ khi nào lại dạt dào ý thơ như này?”
Khẽ lắc đầu, cô bỗng nhớ ra cái gì đó, lông mày nhíu lại thấp giọng nói: “Kỳ kạ, thời tiết Hongkong ôn hòa như vậy, cậu chủ sao biết ở đây có tuyết, còn chuẩn bị sẵn hoa mận đỏ?”
Nói xong, bèn tiếp tục thu thập bông tuyết trên hoa mận.
Sau khi đầy chiếc lọ đầu tiên đầy, cánh tay cô có chút đau nhức. Chắc vì lâu chưa ra ngoài, lại nhìn lên, ánh mắt dường như có chút mơ hồ.
Cô nhắm mắt, lại mở ra, tục tiếp thu thập.
Nhìn chỗ hoa mận đã được thu thập xong, bên trên còn một ít, cô lại không với tới. Khiễng chân lên muốn thu thập thêm một bát thì về phòng.
Mảnh hoa viên xinh đẹp này bị tuyết che phủ, so với mùa thu lại càng đẹp.
Một cô gái mặc áo choàng bông đang khiễng chân, lộ ra mắt cá chân trắng nõn.
Mái tóc dài đen láy xõa sau lưng, cứ yên tĩnh đứng đó, kết hợp với hoa mận và màn tuyết trắng, mọi thứ càng đẹp đến không thực.
“Hừm... cao lên một chút, cao thêm một chút...” Tô Thiên Kiều cố khiễng chân lên, do trơn khiến cơ thể cô không đứng vững được, đầu choáng mắt hoa, cơ thể mất đi trọng tâm, ngã ra sau...
“Á...” Tô Thiên Kiều hô lên, còn chưa tiếp xúc với mặt tuyết trắng thì lại cảm nhận được có người ôm lấy, ổn định rơi vào vòng ôm của một người.
“Phù... Vẫn may, cảm...” Lời cảm ơn còn chưa nói xong thì Tô Thiên Kiều hình như cảm thấy có chỗ nào không đúng...
Là ai đang bế cô?
Là vệ sĩ trong phòng? Thế nhưng... Cô lại ngửi được, ngoài mùi hoa mận còn có mùi hương quen thuộc khác. Đó là... mùi hương trên người của cậu chủ.
“Anh là...” Còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên bị một bàn tay lớn che lại.
Màu trắng của tuyết triệt để biến mất.
Tô Thiên Kiều hơi sững người, muốn giằng ra, lại không dám thách thức.
Trái tim bỗng nảy lên, anh vậy mà lại ở đây, anh, anh không phải ở Hongkong sao? Hơn nữa, bây giờ là bản ngày, anh cho dù không ở Hongkong cũng không nên ở đây chứ?
Lẽ nào anh không có đi, mà chỉ là đang lừa cô? Hoặc, hôm nay tuyết rơi anh không có chuyện gì, ở đây nhàn rỗi, vừa hay nhìn thấy cô trượt ngã thì đến cứu cô?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ khi hoa mai đưa đến thì cô có nói, Hongkong ấm áp như vậy, con người anh như thế, sao có có thể quan tâm đến thời tiết bên này nên đã gọi người đến thay hoa mận đỏ?
Trái tim đập điên cuồng, đấu tranh, giống như một chú thỏ nghịch ngợm mà bất an, chú thỏ đó không ngừng nhảy ngót, nhảy nhót...
“Đừng động, cô nếu như muốn sâu này được an toàn, tốt nhất đừng nhìn thấy mặt của tôi!” Giọng nói trầm thấp truyền đến tai, ngữ khí lạnh lùng, tất cả đều quen thuộc như thế.
Từ đầu đến cuối, cô như còn con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, như nô tỳ được cống nạp, bị anh khống chế.
“Cô học được chưa?” Thân thể bỗng được vác theo chiều ngang, mặt cô bị úp vào bả vai của anh, nên không nhìn thấy mặt của anh, chỉ nghe anh hỏi.
Tô Thiên Kiều có thể cảm nhận được anh đang sải bước đi về phòng, cô ngoài tim đập nhanh, cái gì cũng không biết...
Anh đang hỏi cô cái gì? Đang hỏi cô học được chưa? Học được cái gì? Khuất phục và thuận chúng như thế nào, và không được ấm ức sao?
Cơ thể của cô bị anh nhẹ nhàng ôm đi, càng lúc càng xa mận đỏ tuyết trắng, anh muốn làm gì? Ôm cô lên lầu, bước vào trong phòng, kiểm tra thành quả của 16 ngày? Không phải cần đợi đến hết tháng sao? Còn có mười mấy ngày nữa mà, như này... cô sợ theo không kịp?
“Rầm...” Cửa phòng của căn phòng tối bị anh thô bạo đá ra, bên trong hành lang trống trải phát ra một tiếng tiếng hét chói tai, thân thể của Tô Thiên Kiều co rúm lại vì sợ hãi.
Tuyết dính trên áo choàng đã tan ra, cô cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh nữa.
Cô rõ ràng rất mong chờ, chờ cậu chủ sớm ngày trở về. Nhưng tại sao khi chuyện này đến, cô lại muốn né tránh?
Cô thật sự là một người rất mâu thuẫn, khi anh sủng hạnh bản thân thì cô hận anh, chê anh. Khi anh rời khỏi, cô lại thất vọng, đợi chờ. Hôm nay anh lại xuất hiện, nhưng bản thân cô vẫn không tránh được sự sợ hãi.
Đóng cửa phòng lại, cậu chủ ném cô lên đó, cơ thể cô bị giam hãm vào đó. Thân thể cô lún xuống, cơ thể của cậu chủ cũng áp sát, trong bóng tối, anh cởi chiếc áo choàng của Tô Thiên Kiều ra.
Cơ thể Tô Thiên Kiều cứng đờ, do dự một lát rồi ôm lấy anh.
Phụ nữ mà anh gặp, đa số đều là dạng người chủ động.
Thế nhưng trước giờ chưa có một cô gái trẻ nào như này, đến mức anh phải cưỡng ép cô chủ động với mình.
Đây là thiếu nữ mang trong người sự khuất phục và dòng máu cao quý, đây là người nhận được hảo cảm nhất của đàn ông, so với bất kỳ sự quyến rũ nào cũng lớn hơn, đó là một loại tự hào.
Loại cảm giác này, thật kỳ diệu...
Đêm, bóng tối buông xuống.
Tô Thiên Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã ở trong phòng của mình rồi.
Trong phòng để lại một tờ ghi chú, bên trên viết: “Biểu hiện không tồi, thời gian học theo đĩa có thể tạm thời kết thúc.
Tô Thiên Kiều cầm tờ giấy trên giày mà mặt mày dại ra. Cô cuối cùng có thể sắp xếp thời gian biểu của mình lại rồi, hơn nữa còn là mệnh lệnh do đích thân cậu chủ truyền đạt, chứ không phải Bạch Như truyền lời. Đây là một khởi đầu tốt, có lẽ cô nên cố gắng hơn, nói không chừng cậu chủ bị cô nịnh vui vẻ thì sẽ thả cô đi cũng không chằng.
Cô nhìn tờ giấy cậu chủ để lại cho mình, nét chữ cứng cáp có lực, cô khắc sâu vào trong đầu.
Cô đứng dậy mặc quần áo, nhìn sắc trời bên ngoài thì nhớ bản thân một ngày rồi chưa có ăn cơm, cho nên cô bèn đi xuống lầu.
Trên bàn ăn các món ăn đã được bày sẵn, thấy đồ ăn vẫn còn nóng, xem ra vừa có người mang đi hâm, để đó đợi cô xuống.
Cô ngồi bên bàn ăn, bụng rất đói, nhưng cô lại không có khẩu vị, cổ họng hơi ngứa, chắc là do bị lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook