HÀO MÔN QUYỀN QUÝ
-
Chương 14: Anh...đêm nay không về?
Căn nhà phong cách châu Âu, nơi nơi lộ ra sự giàu có rõ rệt, không nói đồ trang trí bên trong, chỉ là từng món trang trí bên ngoài, đã khiến cho Tô Thiên Kiều kinh ngạc không thôi.
Cô giống như là cô bé lọ lem bước vào trong thế giới cổ tích, mặc dù cô cũng là thiên kim nhà giàu, cũng chưa từng thấy cuộc sống xa hoa lãng phí bậc này.
Nơi đây, chỉ là một nơi nhàn nhã giải trí của cậu chủ mà thôi.
Mà mình, là món đồ chơi giải trí của nah..
Vừa nghĩ đến đây, Tô Thiên Kiều cũng chỉ có thể ôm lấy chính mình, cảm giác khuất nhục, lần nữa kéo đến.
Cô nhắm mắt, xoay người nhìn về phía từng vòng sáng dưới bóng cây cao lớn, hít một hơi sâu.
Cô nhất định phải cố gắng sống tốt, nhanh chóng sinh đứa bé ra, chấm dứt những tháng ngày chết tiệt này.
Cô ngắt một đóa hoa hồng, màu hoa đỏ tươi dính trên cánh tay trắng nõn, vô cùng chói mắt.
Mùa hè năm cô thi đậu đại học tốt nhất thành phố Tân Hải, mùa này, hẳn là nên cùng các bạn vui vẻ học tập, len lén xem nam sinh trong lòng chơi bóng rổ mới đúng.
Nhưng mà cô bây giờ?
Cô hít một hơi sâu, bình tĩnh, phải bình tĩnh, chính mình, nhất định phải bình tĩnh mới được...
Cô thở ra một hơi, nhìn đóa hoa hồng đỏ như lửa đằng sau kỳ quái không thôi.
Nhìn khí trời, khoẳng chừng không lâu nữa tuyết sẽ rời. Vì sao vào thời điểm này, vẫn còn hoa hồng? Hái hoa hồng cắm xuống đất?"
Phì, anh quả nhiên là người kỳ quái.
Cô cầm xẻng, làm cỏ, ngắt mấy cành hoa, bận rộn cả một buổi chiều, hình như cũng rất nhanh qua.
Không biết là thời gian này phong phú, hay là nỗi sợ ban đêm ghé thăm, buổi chiều này, trôi qua vô cùng vô cùng nhanh.
Tô Thiên Kiều cầm lấy hoa hồng đã hái trở về nhà, mặt trở đã sắp xuống núi.
Cô đưa hoa hồng cho Bạch Như, nói: "Cắt ra giúp tôi, tôi muốn dùng lúc tắm!"
Bạch Như gật đầu.
Cô thở dài một tiếng, nói: "Cậu chủ lúc nào trở về?"
Bạch Như nói: "Đêm nay cậu chủ về tương đối trễ, Cô Tô không cần phải chờ."
"Không cần chờ sao?" Tô Thiên Kiều có chút kích động "Như vậy...tôi, tôi có phải là, có thể, có thể tự mình ngủ?"
Bạch Như gật đầu.
Tô Thiên Kiều vui vẻ một lúc, thậm chí có chút không thể tin được: "Anh ấy, anh ấy tự mình nói sao?"
Bạch Như cũng chỉ gật đầu.
"Được, được, tôi... tôi còn có thể tự sắp xếp thời gian của mình không?"
"Chỉ cần không có cậu chủ, ở trong nhà này, Cô Tô làm gì cũng được!"
"Được, được..." Tô Thiên Kiều quả thực có chút nói không mạch lạc.
Lo lắng cả buổi chiều, không ngờ là, anh lại không quay về sớm.
Thật tốt quá, loại vui sướng này, quả thật so với người nghèo trúng giải 15 tỷ còn vui hơn.
Đó là niềm vui sống lại từ cõi chết, khiến cho người ta không thể kiềm chế nụ cười được, gò mà không tự giác hồng lên.
Nụ cười đó chậm rãi lan đến khóe mắt, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng, cũng tràn ngập vui vẻ.
Cô nhanh chóng lên lầu, chuyện muốn làm đầu tiên, chính là mở nước, cầm một xấp cánh hoa dày đi mở nước, sau buổi cơm chiều, vui vẻ tắm rửa.
Bước chân của cô ung dung vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một ca khúc.
Có người vui vẻ, có người lại nổi giận.
Từ lỗ kim phía trên phòng ăn lóe lên một ánh sáng chói mắt, điện thoại của Bạch Như cũng vang lên.
"Rốt cuộc là chuyện gì, cô ấy vui vẻ như vậy?" Giọng nói cậu chủ, rõ ràng anh biết ngay lập tức.
"Cậu, cậu chủ, tôi nói đêm nay cậu chủ không về, cho nên... cô, cô ấy dường như rất vui vẻ." Quả thực là, Bạch Như cũng bị lây, người dè dặt không thích cười như Bạch Như, nhìn nụ cười kia, cũng nở nụ cười.
Nụ cười đó của Tô Thiên Kiều, là bánh bao của người nghèo, là than đưa trong ngày tuyết của tên ăn mày.
Mặc dù thấp bé buồn cười, nhưng lại tràn đầy sức sống và hy vọng.
Đúng vậy, cậu chủ, anh là người nắm giữ vận mệnh, người nắm giữ vận mệnh của Tô Thiên Kiều và chính anh.
Nhưng mà, nụ cười kia lại nói cho anh biết, anh không làm tổn thương được cô, thủ đoạn và sự hèn hạ của anh người ta cũng chẳng thèm ngó đến.
Cô giống như là cô bé lọ lem bước vào trong thế giới cổ tích, mặc dù cô cũng là thiên kim nhà giàu, cũng chưa từng thấy cuộc sống xa hoa lãng phí bậc này.
Nơi đây, chỉ là một nơi nhàn nhã giải trí của cậu chủ mà thôi.
Mà mình, là món đồ chơi giải trí của nah..
Vừa nghĩ đến đây, Tô Thiên Kiều cũng chỉ có thể ôm lấy chính mình, cảm giác khuất nhục, lần nữa kéo đến.
Cô nhắm mắt, xoay người nhìn về phía từng vòng sáng dưới bóng cây cao lớn, hít một hơi sâu.
Cô nhất định phải cố gắng sống tốt, nhanh chóng sinh đứa bé ra, chấm dứt những tháng ngày chết tiệt này.
Cô ngắt một đóa hoa hồng, màu hoa đỏ tươi dính trên cánh tay trắng nõn, vô cùng chói mắt.
Mùa hè năm cô thi đậu đại học tốt nhất thành phố Tân Hải, mùa này, hẳn là nên cùng các bạn vui vẻ học tập, len lén xem nam sinh trong lòng chơi bóng rổ mới đúng.
Nhưng mà cô bây giờ?
Cô hít một hơi sâu, bình tĩnh, phải bình tĩnh, chính mình, nhất định phải bình tĩnh mới được...
Cô thở ra một hơi, nhìn đóa hoa hồng đỏ như lửa đằng sau kỳ quái không thôi.
Nhìn khí trời, khoẳng chừng không lâu nữa tuyết sẽ rời. Vì sao vào thời điểm này, vẫn còn hoa hồng? Hái hoa hồng cắm xuống đất?"
Phì, anh quả nhiên là người kỳ quái.
Cô cầm xẻng, làm cỏ, ngắt mấy cành hoa, bận rộn cả một buổi chiều, hình như cũng rất nhanh qua.
Không biết là thời gian này phong phú, hay là nỗi sợ ban đêm ghé thăm, buổi chiều này, trôi qua vô cùng vô cùng nhanh.
Tô Thiên Kiều cầm lấy hoa hồng đã hái trở về nhà, mặt trở đã sắp xuống núi.
Cô đưa hoa hồng cho Bạch Như, nói: "Cắt ra giúp tôi, tôi muốn dùng lúc tắm!"
Bạch Như gật đầu.
Cô thở dài một tiếng, nói: "Cậu chủ lúc nào trở về?"
Bạch Như nói: "Đêm nay cậu chủ về tương đối trễ, Cô Tô không cần phải chờ."
"Không cần chờ sao?" Tô Thiên Kiều có chút kích động "Như vậy...tôi, tôi có phải là, có thể, có thể tự mình ngủ?"
Bạch Như gật đầu.
Tô Thiên Kiều vui vẻ một lúc, thậm chí có chút không thể tin được: "Anh ấy, anh ấy tự mình nói sao?"
Bạch Như cũng chỉ gật đầu.
"Được, được, tôi... tôi còn có thể tự sắp xếp thời gian của mình không?"
"Chỉ cần không có cậu chủ, ở trong nhà này, Cô Tô làm gì cũng được!"
"Được, được..." Tô Thiên Kiều quả thực có chút nói không mạch lạc.
Lo lắng cả buổi chiều, không ngờ là, anh lại không quay về sớm.
Thật tốt quá, loại vui sướng này, quả thật so với người nghèo trúng giải 15 tỷ còn vui hơn.
Đó là niềm vui sống lại từ cõi chết, khiến cho người ta không thể kiềm chế nụ cười được, gò mà không tự giác hồng lên.
Nụ cười đó chậm rãi lan đến khóe mắt, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng, cũng tràn ngập vui vẻ.
Cô nhanh chóng lên lầu, chuyện muốn làm đầu tiên, chính là mở nước, cầm một xấp cánh hoa dày đi mở nước, sau buổi cơm chiều, vui vẻ tắm rửa.
Bước chân của cô ung dung vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một ca khúc.
Có người vui vẻ, có người lại nổi giận.
Từ lỗ kim phía trên phòng ăn lóe lên một ánh sáng chói mắt, điện thoại của Bạch Như cũng vang lên.
"Rốt cuộc là chuyện gì, cô ấy vui vẻ như vậy?" Giọng nói cậu chủ, rõ ràng anh biết ngay lập tức.
"Cậu, cậu chủ, tôi nói đêm nay cậu chủ không về, cho nên... cô, cô ấy dường như rất vui vẻ." Quả thực là, Bạch Như cũng bị lây, người dè dặt không thích cười như Bạch Như, nhìn nụ cười kia, cũng nở nụ cười.
Nụ cười đó của Tô Thiên Kiều, là bánh bao của người nghèo, là than đưa trong ngày tuyết của tên ăn mày.
Mặc dù thấp bé buồn cười, nhưng lại tràn đầy sức sống và hy vọng.
Đúng vậy, cậu chủ, anh là người nắm giữ vận mệnh, người nắm giữ vận mệnh của Tô Thiên Kiều và chính anh.
Nhưng mà, nụ cười kia lại nói cho anh biết, anh không làm tổn thương được cô, thủ đoạn và sự hèn hạ của anh người ta cũng chẳng thèm ngó đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook