Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu
-
Chương 14: Bị bắt gặp
Editor: Phong Quang
Nơi nào có đồ ăn còn tốt hơn nhà ăn... nơi đó tất nhiên là ở bên ngoài trường học.
Thu Bạch Bạch ngồi trên tường cao, một chân ở bên trong, một chân ở bên ngoài, nhìn Mạt Lị còn đứng ở bên dưới thúc giục nói: "Này, đại tiểu thư, như thế nào còn không lên, cậu không dám trèo lên à?"
Mạt Lị có chút ngốc lăng nhìn Thu Bạch Bạch không tốn chút thời gian đã lưu loát bò lên trên tường, ngồi ổn định vững chắc ở phía trên.
Trường Bạch Tuân quản lý tương đối nghiêm cẩn, để phòng ngừa học sinh trong thời gian nghỉ trưa lén trốn ra ngoài, còn cố tình xây dựng tường vây xung quanh không thấp.
Thu Bạch Bạch thấy Mạt Lị đứng yên không nhúc nhích liền biết cô không có lá gan này, cô có chút không kiên nhẫn lại thấy đắc ý nho nhỏ, quả nhiên là nữ sinh ngoan ngoãn mỗi ngày chỉ biết chăm chỉ học tập, không giống nữ sinh nghịch ngợm thích gây chuyện như cô mà.
Thu Bạch Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu lên "Thời gian nghỉ trưa chỉ có 2 giờ, cậu không dám trèo lên, tôi sẽ không lãng phí thời gian với cậu."
"Tôi đã ra ngoài."
Giọng nói từ bên kia truyền tới bên tai.
Thu Bạch Bạch hơi cúi đầu, không ngờ thấy Mạt Lị đã đứng bên ngoài bức tường còn ngẩng đầu nhìn mình mỉm cười, váy không nhăn tóc cũng không loạn, nhìn qua vẫn vô cùng thong dong nhàn nhã.
Thu Bạch Bạch sững sờ chốc lát, mới không thể không hoài nghi hỏi: "Như thế nào cậu đã ở bên ngoài?"
Là bay qua sao!
Mạt Lị chỉ chỉ cửa "Từ nơi đó đi ra."
"Không có khả năng, cửa sau luôn không được mở, tôi đã thử rất nhiều lần, hoàn toàn mở không ra!"
"Có lẽ cậu nên mỗi ngày thử một chút, sẽ phát hiện khóa trên cửa chỉ khép hờ, tôi nghĩ trước khi chúng ta đến đã có người đi ra ngoài."
Hơn nữa người đó còn có chìa khóa.
Thu Bạch Bạch nghiêm trọng cảm giác được chỉ số thông minh của mình bị khinh bỉ, cô không phục phồng má nói: "Tôi cùng lắm là cảm thấy trèo tường càng kích thích, từ trong cửa đi ra chỗ nào còn có cảm giác trốn học chứ."
"Đúng đúng đúng, nhưng thời gian nghỉ trưa chỉ có 2 giờ, chúng ta còn muốn ở đây lãng phí nữa sao?"
"... Hừ!" Thu Bạch Bạch từ trên tường nhảy xuống, vỗ vỗ bụi bám trên váy xong mới nói: "Đi theo tôi, nếu cậu đi lạc tôi sẽ không quản cậu đâu."
"Được nha."
Thu Bạch Bạch vừa nghe đến giọng nói ngọt ngào lại ngoan ngoãn của cô, tâm liền mềm nhũn một bụng hỏa khí đều biến mất không còn.
Cô phiền muộn thở dài, hậu tri hậu giác tìm về cho mình một khắc tinh.
Lúc này không phải là thời gian học sinh Bạch Tuân được cho phép ở bên ngoài, người qua đường nhìn hai nữ sinh mặc đồng phục nghênh ngang đi lại trên đường phố, không nhịn được suy đoán lại là học sinh hư hỏng trốn ra ngoài.
Thu Bạch Bạch đối với mấy loại ánh mắt như thế này đã sớm bị nhìn thành thói quen, nhưng mà vẫn không nhịn được nhìn Mạt Lị liếc mắt một cái.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô đã nhận ra hành động mờ ám của Thu Bạch Bạch, bèn tò mò nhìn cô.
Thu Bạch Bạch chợt ngừng lại, hừ lạnh nói: "Muốn cậu đi nhanh một chút."
Nhìn qua Thu Bạch Bạch cũng không có cảm xúc gì bất thường.
Mạt Lị bỗng nhiên giữ tay Thu Bạch Bạch lại "Hay là tôi mời cậu ăn kem."
Vừa lúc các cô đi tới một cửa hàng bán kem.
"Kem là đồ ăn vật của trẻ con, tôi mới... "
"Cậu thích vị dâu tây à?"
Thu Bạch Bạch phản xạ có điều kiện trả lời: "Vị dâu tây chỉ con gái mới thích, tôi mới... "
Không chờ cô nói hết Mạt Lị dứt khoát kéo Thu Bạch Bạch đi vào cửa hàng, nói với người phục vụ "Hai ly vị dâu tây cỡ lớn, ừm... Tôi muốn đóng gói mang đi."
Chờ tới lúc hai người từ trong cửa hàng đi ra, Mạt Lị tâm tình tốt đẹp vui vẻ, người còn lại mặt vô biểu tình múc một muỗng kem nhét vào trong miệng, phẫn nộ nghĩ bản thân hoàn toàn bị Mạt Lị dẫn dắt mang đi.
Mạt Lị hỏi: "Cậu là muốn mang tôi đi nơi nào ăn đây?"
"Quán ven đường biết không? Tuyệt đối là nơi cậu chưa từng đi qua." Nói đến đây, thần sắc trên mặt Thu Bạch Bạch tràn đầy tự tin, ý vị như cô biết chính là như thế.
Nói chung nhóm con em quý tộc theo lẽ thường sẽ không lựa chọn ngồi ở quán ven đường, bởi vì không phù hợp với thân phận.
"Quán ven đường à, cũng thật chờ mong."
Thu Bạch Bạch trầm mặc, nghĩ thầm đợi lát nữa đến nơi khẳng định cậu sẽ không vui vẻ như vậy, chỉ là người bên cạnh bổng nhiên dừng bước chân.
"Này, cậu như thế nào không đi nữa, tôi đã nói tôi sẽ không chờ cậu đâu đó."
Hai người các cô vừa lúc đi đến trước cửa một nhà hàng, Mạt Lị gần như lập tức cảm nhận được tầm mắt lạnh băng quen thuộc khóa chặt trên người mình, cô cứng đờ quay đầu, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn vào bên trong, nói đúng ra là nhìn người đàn ông bên trong, đến khi nhìn thấy người ngồi đối diện anh, cô tức khắc trầm mặc rồi đột nhiên kéo tay Thu Bạch Bạch, điều chỉnh tốt cảm xúc mới lộ ra tươi cười đúng tiêu chuẩn, Thu Bạch Bạch vừa thấy nụ cười này của cô liền cảm giác vô cùng vô cùng không ổn.
"Lễ thượng vãng lai (có qua có lại), tôi trước hết mời cậu ăn bò bít tết, hôm nào cậu mời lại tôi ăn quán ven đường."
Không, cô gái nhỏ, đồ ăn ở quán ven đường cùng nhà hàng năm sao cao cấp thật sự không thể so sánh như vậy...
Nơi nào có đồ ăn còn tốt hơn nhà ăn... nơi đó tất nhiên là ở bên ngoài trường học.
Thu Bạch Bạch ngồi trên tường cao, một chân ở bên trong, một chân ở bên ngoài, nhìn Mạt Lị còn đứng ở bên dưới thúc giục nói: "Này, đại tiểu thư, như thế nào còn không lên, cậu không dám trèo lên à?"
Mạt Lị có chút ngốc lăng nhìn Thu Bạch Bạch không tốn chút thời gian đã lưu loát bò lên trên tường, ngồi ổn định vững chắc ở phía trên.
Trường Bạch Tuân quản lý tương đối nghiêm cẩn, để phòng ngừa học sinh trong thời gian nghỉ trưa lén trốn ra ngoài, còn cố tình xây dựng tường vây xung quanh không thấp.
Thu Bạch Bạch thấy Mạt Lị đứng yên không nhúc nhích liền biết cô không có lá gan này, cô có chút không kiên nhẫn lại thấy đắc ý nho nhỏ, quả nhiên là nữ sinh ngoan ngoãn mỗi ngày chỉ biết chăm chỉ học tập, không giống nữ sinh nghịch ngợm thích gây chuyện như cô mà.
Thu Bạch Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu lên "Thời gian nghỉ trưa chỉ có 2 giờ, cậu không dám trèo lên, tôi sẽ không lãng phí thời gian với cậu."
"Tôi đã ra ngoài."
Giọng nói từ bên kia truyền tới bên tai.
Thu Bạch Bạch hơi cúi đầu, không ngờ thấy Mạt Lị đã đứng bên ngoài bức tường còn ngẩng đầu nhìn mình mỉm cười, váy không nhăn tóc cũng không loạn, nhìn qua vẫn vô cùng thong dong nhàn nhã.
Thu Bạch Bạch sững sờ chốc lát, mới không thể không hoài nghi hỏi: "Như thế nào cậu đã ở bên ngoài?"
Là bay qua sao!
Mạt Lị chỉ chỉ cửa "Từ nơi đó đi ra."
"Không có khả năng, cửa sau luôn không được mở, tôi đã thử rất nhiều lần, hoàn toàn mở không ra!"
"Có lẽ cậu nên mỗi ngày thử một chút, sẽ phát hiện khóa trên cửa chỉ khép hờ, tôi nghĩ trước khi chúng ta đến đã có người đi ra ngoài."
Hơn nữa người đó còn có chìa khóa.
Thu Bạch Bạch nghiêm trọng cảm giác được chỉ số thông minh của mình bị khinh bỉ, cô không phục phồng má nói: "Tôi cùng lắm là cảm thấy trèo tường càng kích thích, từ trong cửa đi ra chỗ nào còn có cảm giác trốn học chứ."
"Đúng đúng đúng, nhưng thời gian nghỉ trưa chỉ có 2 giờ, chúng ta còn muốn ở đây lãng phí nữa sao?"
"... Hừ!" Thu Bạch Bạch từ trên tường nhảy xuống, vỗ vỗ bụi bám trên váy xong mới nói: "Đi theo tôi, nếu cậu đi lạc tôi sẽ không quản cậu đâu."
"Được nha."
Thu Bạch Bạch vừa nghe đến giọng nói ngọt ngào lại ngoan ngoãn của cô, tâm liền mềm nhũn một bụng hỏa khí đều biến mất không còn.
Cô phiền muộn thở dài, hậu tri hậu giác tìm về cho mình một khắc tinh.
Lúc này không phải là thời gian học sinh Bạch Tuân được cho phép ở bên ngoài, người qua đường nhìn hai nữ sinh mặc đồng phục nghênh ngang đi lại trên đường phố, không nhịn được suy đoán lại là học sinh hư hỏng trốn ra ngoài.
Thu Bạch Bạch đối với mấy loại ánh mắt như thế này đã sớm bị nhìn thành thói quen, nhưng mà vẫn không nhịn được nhìn Mạt Lị liếc mắt một cái.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô đã nhận ra hành động mờ ám của Thu Bạch Bạch, bèn tò mò nhìn cô.
Thu Bạch Bạch chợt ngừng lại, hừ lạnh nói: "Muốn cậu đi nhanh một chút."
Nhìn qua Thu Bạch Bạch cũng không có cảm xúc gì bất thường.
Mạt Lị bỗng nhiên giữ tay Thu Bạch Bạch lại "Hay là tôi mời cậu ăn kem."
Vừa lúc các cô đi tới một cửa hàng bán kem.
"Kem là đồ ăn vật của trẻ con, tôi mới... "
"Cậu thích vị dâu tây à?"
Thu Bạch Bạch phản xạ có điều kiện trả lời: "Vị dâu tây chỉ con gái mới thích, tôi mới... "
Không chờ cô nói hết Mạt Lị dứt khoát kéo Thu Bạch Bạch đi vào cửa hàng, nói với người phục vụ "Hai ly vị dâu tây cỡ lớn, ừm... Tôi muốn đóng gói mang đi."
Chờ tới lúc hai người từ trong cửa hàng đi ra, Mạt Lị tâm tình tốt đẹp vui vẻ, người còn lại mặt vô biểu tình múc một muỗng kem nhét vào trong miệng, phẫn nộ nghĩ bản thân hoàn toàn bị Mạt Lị dẫn dắt mang đi.
Mạt Lị hỏi: "Cậu là muốn mang tôi đi nơi nào ăn đây?"
"Quán ven đường biết không? Tuyệt đối là nơi cậu chưa từng đi qua." Nói đến đây, thần sắc trên mặt Thu Bạch Bạch tràn đầy tự tin, ý vị như cô biết chính là như thế.
Nói chung nhóm con em quý tộc theo lẽ thường sẽ không lựa chọn ngồi ở quán ven đường, bởi vì không phù hợp với thân phận.
"Quán ven đường à, cũng thật chờ mong."
Thu Bạch Bạch trầm mặc, nghĩ thầm đợi lát nữa đến nơi khẳng định cậu sẽ không vui vẻ như vậy, chỉ là người bên cạnh bổng nhiên dừng bước chân.
"Này, cậu như thế nào không đi nữa, tôi đã nói tôi sẽ không chờ cậu đâu đó."
Hai người các cô vừa lúc đi đến trước cửa một nhà hàng, Mạt Lị gần như lập tức cảm nhận được tầm mắt lạnh băng quen thuộc khóa chặt trên người mình, cô cứng đờ quay đầu, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn vào bên trong, nói đúng ra là nhìn người đàn ông bên trong, đến khi nhìn thấy người ngồi đối diện anh, cô tức khắc trầm mặc rồi đột nhiên kéo tay Thu Bạch Bạch, điều chỉnh tốt cảm xúc mới lộ ra tươi cười đúng tiêu chuẩn, Thu Bạch Bạch vừa thấy nụ cười này của cô liền cảm giác vô cùng vô cùng không ổn.
"Lễ thượng vãng lai (có qua có lại), tôi trước hết mời cậu ăn bò bít tết, hôm nào cậu mời lại tôi ăn quán ven đường."
Không, cô gái nhỏ, đồ ăn ở quán ven đường cùng nhà hàng năm sao cao cấp thật sự không thể so sánh như vậy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook