Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Sau khi tan rã không vui vẻ gì, duy trì vẻ bề ngoài khách sáo của hai người hoàn toàn bị xé rách không thừa chút nào.

Xong chuyện cũng không thèm chủ động liên lạc, giống như đã quên hết hoàn bộ chuyện cãi nhau hôm đó.

Lý Nhiễm mấy ngày này cũng giống mấy ngày trước đây, không về Hạ gia.

Ban ngày ở phòng làm việc vẽ tranh, sau khi mệt mỏi sẽ lấy giường gấp ra, ngã đầu ngủ một lát.

Công việc của cô, ở trong mắt người ngoài là công việc có làm cố hết sức cũng không có nhiều tiền là mấy.

Không lo làm vị hôn thê của Boss lớn Hạ gia, mà ở bên ngoài màn trời chiếu đất, không ít người có thể hiểu được.

Nhưng Lý Nhiễm lại vô cùng hài lòng với loại không quấy rầy cuộc sống cá nhân này.

Sau khi không có Hạ Nam Phương điều tra mạnh mẽ cùng bàn tán, ngay cả không khí hít thở cũng đều trở nên tươi mát.

Nhưng mà, không khí thơm ngọt không được hít thở bao lâu, thình lình nhận được điện thoại của Hạ gia.

Điện thoại bám riết không tha mà chấn động trên bàn, cô chuyển tầm mắt từ bản vẽ lên màn hình nhấp nháy của điện thoại.

Không chút do dự nào bấm phím tắt, ném sang một bên.

Nhưng chỉ là người phiền đuổi ruồi bọ, cách vài giây sau điện thoại lại vang lên.

Lần này là Khổng Phàn Đông, cô tưởng cha Lý có việc gì, vội vàng bắt máy.

Cách điện thoại, giọng nói của Khổng Phàn Đông truyền đến cũng không phải rất trấn định.

"Lý Nhiễm tiểu thư, xin hỏi hiện tại có thời gian không?"

Lý Nhiễm đặt điện thoại ở trong tầm tay, không chút để ý: "Ừ, làm sao vậy?"

Khổng Phàn Đông thận trọng hỏi: "Có thể làm phiền cô một chút không... đến đây thăm lão đại?"

Lý Nhiễm dừng ánh mắt, tầm mắt từ trên bản vẽ nâng lên, nghĩ nghĩ, đáp lời anh ta: "Không rảnh."

Giọng của Khổng Phàn Đông rất thấp, như đang cực lực kiềm nén cái gì đó: "Lão đại bị bệnh, đã hơn một tuần rồi."

Lý Nhiễm cảm thấy buồn cười, cô buông bản vẽ ra, cầm lấy điện thoại: "Bị bệnh thì đưa anh ta đến bệnh viện, gọi điện thoại cho tôi làm cái gì? Tôi cũng không phải bác sĩ!"

Khổng Phàn Đông không ngờ cô sẽ nói ra những lời đó, ở đầu kia muốn nói lại thôi: "Tình hình còn phức tạp nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cô. Cô có thể đến đây thăm lão đại không?"

Nhẹ nhàng mà thở dài, cô cần phải thường xuyên nhắc nhở những người Hạ gia này biết rõ: "Bây giờ tôi không còn thích Hạ Nam Phương, cũng không có nghĩa vụ đến thăm anh ta. Đừng gọi điện thoại đến nữa."

Nói xong cô cau mày, định cúp điện thoại.

"Lý Nhiễm tiểu thư!" Trong điện thoại Khổng Phàn Đông đột nhiên cất cao giọng: "Có thể nghe tôi nói hết lời không?"

Lý Nhiễm ném điện thoại sang một bên, không kiên nhẫn nói: "Anh nói đi."

Giọng điệu của Khổng Phàn Đông hơi chút hòa hoãn lại, ít nhất nghe thấy không giống như đang áp chế bức bách cô.

"Lão đại tặng quà cho cô, có một bộ tác phẩm của Diriny đại sư thời còn trẻ."

Lý Nhiễm nghe xong, nhịn không được dời tầm mắt về phía góc trong văn phòng, nơi đó chất quà tặng lúc trước Hạ Nam Phương đưa cho cô.

Hơn mười món, được đặt đầy một góc, thậm chí cô còn chưa có mở ra món quà nào.

"Cô cũng biết là biết tranh của D.r đại sư bây giờ khó mua bao nhiêu."

D.r là bậc thầy nổi tiếng nhất trong loại tranh đương đại. Ông không chỉ nổi tiếng trong nước mà trên quốc tế ông còn rất có danh tiếng.

D.r công khai tác phẩm không nhiều lắm, phần lớn được quyên tặng và trưng bày trong các phòng triển lãm, người mua được tranh của ông ít càng thêm ít.

Ngẫu nhiên có một hai bức tranh xuất hiện trên thế giới, trên hội đấu giá, giá cả không cần phải nói cũng biết bị đẩy cao đến mức độ nào.

Vật càng ít càng quý, cho nên không khó hiểu, tranh của vị thiên tài đại sư vì sao sẽ bị người ta theo đuôi đòi mua nhiều đến thế.

"Trước khi về nước một ngày, lão đại đã kết thúc cuộc họp ở Pháp. Sau đó trực tiếp bay đi Iceland tham gia hội đấu giá. Sau khi đấu giá được bức tranh, một phút cũng không dừng lại mà suốt đêm từ Iceland quay về nước, một ngày một đêm không có chợp mắt."

Khổng Phàn Đông dừng một chút: "Xuống phi cơ, lão đại cầm tranh đến đó tìm cô... lúc ấy lão đại đang sốt rất cao."

Lý Nhiễm lẳng lặng mà nghe, cong cong khóe môi: "Cho nên? Bởi vì tôi, Hạ Nam Phương mới có thể bị bệnh, bởi vì tôi, Hạ Nam Phương mới có thể đi mua bức tranh này?"

Cô tựa như đang nghe một chuyện cười nhân gian vậy: "Khổng Phàn Đông, anh không khỏi quá coi trọng tôi rồi."

Khổng Phàn Đông bất đắc dĩ: "Lý Nhiễm tiểu thư, không phải tôi coi trọng cô. Là do cô từ trước đến giờ không biết."

Lý Nhiễm cười lạnh, những người Hạ gia này, một người thêm một người không có tài ăn nói: "Không biết cái gì?"

"Không biết địa vị của cô ở trong lòng lão đại."

Lần này Lý Nhiễm không cười lạnh nữa, trực tiếp cười ra tiếng: "Địa vị? Tôi ở Hạ gia có địa vị gì? Là địa vị mà anh và Lý Ngải không hề tôn trọng tôi? Là địa vị mà Hạ phu nhân luôn làm khó dễ tôi? Hay là địa vị nhiều năm như vậy mà Hạ Nam Phương chưa từng cho tôi một ít tình yêu nào?"

Khổng Phàn Đông nghẹn lời: "Tôi không có ý này."

Lý Nhiễm: "Hạ Nam Phương chỉ là bị bệnh, các anh đã lập tức đến hỏi tội tôi. Sao vậy? Nghĩ tôi cũng là người làm của Hạ gia các anh à?"

Khổng Phàn Đông ở đầu dây bên kia yên lặng một hồi lâu cũng không phát ra được một chút âm thanh nào.

"Khổng Phàn Đông, người Hạ gia các anh xem anh ta là chủ mà tôn kính, đó là chuyện của các anh, nhưng các anh không có tư cách yêu cầu tôi cũng làm chuyện giống vậy được. Trên đời này vắng mợ thì chợ vẫn đông, cho dù là không có Hạ Nam Phương đi nữa thì trái đất cũng sẽ quay."

Khổng Phàn Đông cười khổ: "Lý tiểu thư, kỳ thật lão đại vẫn luôn bảo vệ cô rất tốt."

Lý Nhiễm: "..."

"Lão gia chỉ có cha của lão đại là người con trai độc nhất, đáng tiếc tuổi trẻ chết sớm, Hạ gia chỉ để lại một mình cậu ấy. Từ một giây Hạ gia nằm trên vai cậu ấy bắt đầu, lưng cậu ấy chịu đựng bao nhiêu áp lực và chú ý, không phải tôi và cô có thể tưởng tượng được. Năm đó lão gia được một đứa cháu trai duy nhất này, đặt ở trong tay sợ bay, bỏ ở trong miệng sợ tan, hận không thể mỗi ngày đặt ở trong túi mang theo. Nói cách khác, tính cách quái gở không dễ dỗ hiện tại của lão đại như vậy, không phải một tay cô dạy dỗ ra tới sao?"

Sắc mặt Lý Nhiễm lạnh lùng: "Anh có ý gì?"

Khổng Phàn Đông khẽ cười một tiếng: "Nói thật tôi duyệt vô số người nhưng lúc trước vẫn luôn nhìn lầm cô. Trong tất cả mọi người, cô mới là người có trái tim tàn nhẫn chân chính nhất."

Lý Nhiễm cả giận nói: "Khổng Phàn Đông, đừng mẹ nó cho rằng anh là người của Hạ Nam Phương, thì tôi không trị được anh!"

Giọng của Khổng Phàn Đông không nhẹ không nặng: "Những lời này tôi đã sớm muốn nói, dù sao sớm đã đắc tội cô, cũng không kém lần này."

Lý Nhiễm: "Sao, bây giờ anh tới kể tội tôi ở Hạ gia?"

"Không dám, những người cố tình tiếp cận Hạ gia và lão đại, đều là vì tiền của, cho tiền là có thể đuổi đi. Lý tiểu thư, nhưng cô không giống họ, thứ của cô chính là trái tim của lão đại... lúc trước cô cam tâm tình nguyện mà đào tim đào phổi với lão đại, yêu như chết đi sống lại, hiện tại không yêu nữa, không cầu tiền không cầu danh phận... thứ cuối cùng muốn là cái mạng kia của cậu ấy. Cho nên nói, lão đại gặp phải ai đều không sợ, nhưng cậu ấy sợ cô."

"Anh ta sợ tôi? Anh ta sợ ta cái gì? Thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn chính là anh ta, không ngừng nghỉ cũng là anh ta, có phải ở trong thế giới của Hạ Nam Phương, không thể có bất cứ ai nói không với anh ta?"

Khổng Phàn Đông sâu kín: "Nếu cậu ấy không sợ cô thì tại sao không dám đi tìm cô?"

Lý Nhiễm há miệng thở dốc muốn nói gì đó, lại không biết phản bác như thế nào, tức giận: "Trong lòng anh ta nghĩ cái gì, sao tôi biết."

Khổng Phàn Đông dừng một chút: "Trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy lão đại là người máy, sẽ không mỏi mệt, sẽ không bị đánh động được. Cậu ấy không có cha, mẹ lại không ở bên, mới có bảy tuổi đã một mình du học ở nước Anh. Trong trường của người da trắng chỉ có cậu ấy là người da vàng, không ai có thể hiểu được, một đường đó cậu ấy bước qua như thế nào."

"Khổng Phàn Đông, ở trong lòng các anh đương nhiên mọi thứ của Hạ Nam Phương đều là tốt. Anh không cần lấy những chuyện lúc nhỏ của anh ta đến nói với tôi, ai khi còn nhỏ mà chưa từng chịu khổ? Ba của tôi cực cực khổ khổ nuôi dưỡng tôi lớn lên, lại bị Hạ gia các anh tùy ý chà đạp, vậy ông ấy không khổ sở sao? Loại người tự đại lại càn rỡ như anh ta, không được vi phạm bất cứ chuyện gì phật ý anh ta, nói đến cùng thì anh ta chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Thậm chí trái tim còn cứng hơn đá, ai cũng không được đi vào."

Khổng Phàn Đông tắt điếu thuốc, cười khổ nói: "Nhưng cô chính là ngoại lệ... cô đi vào được trong trái tim cậu ấy. Nhiều năm như vậy, không phải lão đại không có nói rõ vị trí của cô, mà là cô không biết rõ vị trí của mình. Cô là vị hôn thê của lão đại, ở Hạ gia, ngoại trừ cậu ấy thì cô chính là người có vị trí quyền lực tối cao nhất. Nhưng ngần ấy năm, đúng là bởi vì cô chưa bao giờ xem trọng bản thân, người khác mới có thể xem nhẹ cô. Chọc cô không vui, thậm chí mắt đều không nháy, lão đại đã giao tôi cho cô xử trí. Hạ phu nhân dấu cậu ấy làm cô học những thứ bỉ ổi kia, cho dù đó là mẹ của cậu ấy, cậu ấy chỉ nói một câu đưa bà ấy về Đài Châu."

"Cô không cần làm cái gì, chỉ nói vu vơ một câu, một ánh mắt, là có thể đánh ngã cậu ấy xuống đất. Thậm chí sau khi có thể làm cậu ấy đạt được thành tựu như thế mà cô còn sinh ra hoài nghi bản thân."

Lý Nhiễm bị tức giận đến nói không ra lời: "Ý của anh là, những điều đó đều là do tôi gieo gió gặt bão."

"Cô không phải gieo gió gặt bão, tính cách cô hiếu thắng, rồi lại yêu hèn mọn."

Giây tiếp theo điện thoại bị cắt đứt, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng câu nói cuối cùng của Khổng Phàn Đông kia hung hăng chọc trúng trái tim của Lý Nhiễm.

Trong tay cầm bản phác thảo, ngồi ở trên sofa phát ngốc, chờ đến khi cô phản ứng được bản phác thảo đã bị nước mắt làm ướt một mảng.

Nét chữ cứng cáp, tạo thành ấn ký không tròn cũng không vuông.

Cực kỳ giống kết cục của cô và Hạ Nam Phương.

Yêu hèn mọn thì sao chứ? Yêu hèn mọn là có thể bị người ta tùy ý giẫm đạp sao?

Cầm lấy di động kéo số của Khổng Phàn Đông còn có tất cả mọi người ở Hạ gia vào danh sách đen.

Không có ai thật tình có thể bị ngày qua ngày giẫm đạp thì ngay cả tình yêu cũng không được tôn trọng.

Nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu rối loạn.

Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm điện thoại thất thần.

___

Hai ngày sau, cuối cùng Hạ gia cũng chưa từng gọi điện thoại đến. Ngày đó cô nói không chừa đường sống chút nào, nếu Hạ gia còn thể diện, sẽ không gọi điện đến nữa.

Lý Nhiễm dùng công việc nặng nề, đè ba chữ "Hạ Nam Phương" thật sâu vào dưới đáy lòng.

Vu Hiểu Hiểu cả ngày lo lắng sốt ruột mà nhìn cô: "Nhiễm nhiễm, không phải cậu điên rồi chứ? Tối hôm qua cậu tăng ca đến mấy giờ?"

"Quên rồi, dù sao cũng rất trễ."

"Cậu đây là muốn luyện thần công, bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?"

Lý Nhiễm liếc mắt nhìn Vu Hiểu Hiểu: "Dù sao cũng không ngủ được, không bằng tăng ca."

Vu Hiểu Hiểu quả thực cúng bái: "Chị hai, câu nói của cậu quả thực là lời dạy của người thành công nha!"

Vừa dứt lời, Lý Nhiễm đột nhiên cảm thấy những lời này có chút quen tai, bỗng dưng nhớ tới lời đó không phải Hạ Nam Phương thường nói sao.

Trước kia cô không biết mất ngủ có mùi vị gì, mấy ngày nay ngủ không được, triệt triệt để để cảm nhận một trận.

Tưởng giường ở văn phòng không thoải mái làm cho chất lượng giấc ngủ không ngon, sáng sớm ngày hôm nay, Lý Nhiễm chuẩn bị đi ra ngoài tìm phòng ở.

Vừa mở cửa công ty ra đã bị người bên ngoài dọa nhảy dựng.

Khổng Phàn Đông vô thanh vô tức mà dựa vào trên tường, thùng rác bên cạnh đầy đầu mẩu thuốc lá, bị tắc nghẽn đầy ấp lên.

"Sao anh lại ở đây?"

Khổng Phàn Đông lau mặt mỏi mệt: "Chờ cô từ sáng sớm."

Lý Nhiễm: "Có chuyện gì?"

Cả mặt Khổng Phàn Đông đều là lo lắng: "Tình trạng của lão đại thật sự không ổn."

Lý Nhiễm nhíu mày: "Còn chưa có đi bệnh viện?"

Khổng Phàn Đông nghĩ đến vấn đề này, gian nan mở miệng: "Gần đây cậu ấy mất ngủ quá nghiêm trọng, vừa rời khỏi phòng ngủ trong nhà là không ngủ được, mà bác sĩ yêu cầu cậu ấy phải nằm viện quan sát, cho nên..."

"Không thể rời khỏi phòng ngủ trong nhà...? Vậy các anh để bác sĩ gia đình tới không phải được rồi sao?"

Mày Khổng Phàn Đông mày nhăn càng chặt: "Cậu ấy không cho phép bất cứ ai tiến vào phòng ngủ... cậu ấy nói tiến vào phòng ngủ, hương thơm bên trong sẽ thay đổi."

Hương thơm thay đổi?

Đây là cái tập tính gì?

Lý Nhiễm biết anh có thói ở sạch, nhưng nghiêm trọng đến mức không cho phép người khác tiến vào phòng anh, vẫn là không thể hiểu được.

Hiển nhiên, Khổng Phàn Đông nói phức tạp, cũng không phải ý đó: "Căn phòng ngủ đó, chỉ chính là phòng ngủ của... cô."

Lý Nhiễm: "..."

"Chuyện này chỉ có thể tới tìm cô."

Tìm cô có ích lợi gì? Cô là không khí tươi mát à?

"Tôi không có cách nào giúp được anh, tốt nhất ngay bây giờ các anh đưa anh ta đến bệnh viện đi, vẫn luôn sốt cao cũng không phải là chuyện tốt."

Khổng Phàn Đông nghe những lời này, trong lòng rất hụt hẫng.

Người bọn họ quan tâm đặt ở trong lòng, đến phiên Lý Nhiễm ở đây, kết quả được thái độ như thế.

Khổng Phàn Đông nhăn mặt, cơ hồ muốn thấp tới trong bụi bặm luôn rồi: "Lý Nhiễm tiểu thư."

"Khổng Phàn Đông tôi đời này chưa bao giờ cầu xin ai, trước kia khinh thường cô là Khổng Phàn Đông tôi sai, mắt chó bị mù. Sau này Khổng Phàn Đông tôi nghe lời cô, nói một không hai, chỉ cần cô có thể... đến Hạ gia thăm lão đại một lần thôi."

Lý Nhiễm cũng không quay đầu lại mà chuẩn bị vào công ty: "Không có khả năng, các anh nhân lúc còn sớm tìm bác sĩ đi."

Một tay Khổng Phàn Đông nắm then cửa. Còn đang kiên trì: "Thứ khác tôi không dám bảo đảm, nhưng trong lòng lão đại thật sự thích cô, muốn gặp cũng chỉ có một mình cô."

Lý Nhiễm mặt lạnh: "Con mắt nào của anh thấy anh ta thích tôi?"

Khổng Phàn Đông: "Hai con."

Lý Nhiễm: "..." Có bệnh!

Sáng sớm đã bị anh ta chọc tức đến cười: "Hạ Nam Phương thật sự muốn chết hay sao mà loại chuyện ma quỷ đó mà anh cũng nói ra miệng được hay vậy?"

Khổng Phàn Đông như đang so hăng hái, cố chấp với cô, thế nào cũng phải muốn Lý Nhiễm đến Hạ gia.

Sáng sớm Vu Hiểu Hiểu mới vừa đi làm, mới vừa đi khỏi cửa thang máy, khi đi qua hành lang thì nhìn thấy Khổng Phàn Đông.

Vẫy vẫy tay với anh ta: "Ông chú đẹp trai, sao anh lại ở đây?"

Vóc dáng cao lớn Khổng Phàn Đông như vậy, đứng ở cửa công ty quá mức thu hút ánh nhìn, Lý Nhiễm không muốn dẫn người chú ý.

"Vào đi."

Anh ta cười cười với Vu Hiểu Hiểu, theo sau vào công ty.

Lý Nhiễm khoanh tay nhìn anh ta: "Nói rồi đấy, nhìn một cái là đi ngay."

Khổng Phàn Đông: "Được."

Lý Nhiễm lấy túi sách: "Dẫn đường."

___

Biệt thự Hạ gia, Lý Ngải trấn an Hạ phu nhân: "Ngài đừng khổ sở, nói không chừng tiên sinh chỉ là nhất thời tức giận mới để Ngài về Đài Châu, chờ đến hết giận, sẽ đến đón Ngài trở về."

Lý Ngải vừa trở về đã nghe nói Hạ phu nhân bị đưa về Đài Châu, trong lòng cũng rất sốt ruột.

Cho đến nay Hạ phu nhân đều là trận doanh của cô ta, luôn luôn phối hợp đấu Lý Nhiễm, nếu Hạ mẫu đi mất, Hạ gia này không phải thành của một mình Lý Nhiễm sao?

Hạ phu nhân lau nước mắt, lôi kéo tay Lý Ngải: "Thật vậy ư? Bác sợ Nam Phương quyết tâm muốn đưa bác đi."

"Không đâu, chỉ là Lý Nhiễm ở nhà, Hạ tiên sinh chỉ cho Lý Nhiễm mặt mũi thôi."

Khuôn mặt tinh xảo của Hạ phu nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Nhưng bác thật sự không muốn đi, có cách gì có thể ở lại không?"

Lý Ngải nghĩ nghĩ: "Nếu không... mời Hứa Văn Bân tiên sinh đến đây một chuyến? Ông ấy và cha của Hạ tiên sinh lúc sinh thời là bạn tốt, lại là trưởng bối, mấy năm nay Hứa gia và Hạ gia lui tới chặt chẽ, nếu là mời Hứa tiên sinh tới khuyên một chút. Nói không chừng Hạ tiên sinh sẽ thay đổi chủ ý."

Hứa Văn Bân và cha của Hạ Nam Phương là bạn thân, sau khi cha Hạ qua đời, ông ta cũng chiếu cố Hạ Nam Phương rất nhiều, sau đó sự nghiệp của Hạ gia lớn mạnh, vượt qua cả Hứa gia, nhưng Hạ Nam Phương vẫn là đồng ý hợp tác làm ăn với Hứa gia lâu đời. Cho dù lấy Hứa gia cung ứng không đủ, đã chống đỡ không được lượng nhu cầu khổng lồ của Hạ gia.

Hạ phu nhân cảm thấy cái này chủ ý không tồi, gật gật đầu.

"Vừa lúc cuối tuần là sinh nhật của Hứa tiên sinh, đến lúc đó tiên sinh nhất định sẽ đi dự, bữa tiệc sinh nhật để Hứa tiên sinh bán phần ân tình này, nhất định có thể thành công."

Hạ phu nhân bây giờ mới dừng khóc, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra ý cười ngày xưa.

Khổng Phàn Đông dẫn Lý Nhiễm vừa vào nhà, đã thấy Lý Ngải ngồi ở trên sofa nói gì với Hạ phu nhân cái gì đó.

Lý Ngải vừa thấy Lý Nhiễm, cũng không lên tiếng.

Khổng Phàn Đông nhàn nhạt mà răn dạy cô ta: "Đừng không có quy tắc."

Lý Ngải không tình nguyện: "Lý Nhiễm tiểu thư."

"Đừng gọi tôi, đảm đương không nổi."

Một mình cô lên lầu, Khổng Phàn Đông còn có bọn người Hạ phu nhân tất cả đều ở tại dưới lầu.

Lầu hai không có Hạ Nam Phương gọi thì bọn họ không được phép đi lên.

Cô nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong lại không có ai. Cô còn tưởng rằng anh bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, thoạt nhìn thì tình trạng cũng không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng của cô.

Xoay người đi về phía thư phòng, nhẹ gõ cửa hai tiếng.

"Vào đi."

Lý Nhiễm đẩy cửa đi vào, thấy Hạ Nam Phương đang ở thư phòng gọi điện thoại, anh mặc đồ ở nhà một thân màu xanh đen, có chút rộng thùng thình, tùy ý ở trên thân thể anh.

Không biết có phải hay không ảo giác của cô, mấy ngày không thấy, dường như Hạ Nam Phương gầy đi rất nhiều.

Anh vừa gọi điện thoại vừa nghiêng đầu nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy là Lý Nhiễm, đột nhiên im bặt.

"Liên lạc lại sau." Nói xong cúp máy ngay lập tức.

Hạ Nam Phương đứng dựa vào cửa sổ, khi xoay người lại, lưng quay về phía mặt trời, phía sau có một tầng vòng sáng màu ấm nhàn nhạt. Bao vây cả người anh khiến anh dịu dàng hơn rất nhiều, không còn vẻ sắc bén như ngày xưa.

"Sao em lại tới đây?"

Lý Nhiễm đánh giá anh vài lần, phát hiện người trước mắt vẫn rất khỏe, ngoại trừ quầng thâm dưới mắt tương đối nặng thì nhìn như mọi thứ đều rất bình thường.

Cô hỏi: "Không phải anh bị bệnh sao?"

Hạ Nam Phương hình như có chút tức giận: "Ai nói với em?"

"Được rồi, còn có sức lực tức giận, chứng minh thật không có bị bệnh."

Hạ Nam Phương mất tự nhiên mà kéo tay áo xuống, tựa như đang che dấu cái gì đó, ánh mắt từ trên người cô dời đi: "Tôi rất khỏe."

Lý Nhiễm gật đầu: "Tôi nhìn ra được. Không có việc gì tôi đi trước đây."

Hạ Nam Phương nhìn bóng dáng nói đi là đi của cô, nhịn không được tiến lên một bước: "Em..."

Lý Nhiễm: "Ừ?"

"Em tới còn có chuyện gì khác không?" Anh nhấp môi, hất hất cằm.

Lý Nhiễm: "???"

"Không có."

Hình như Hạ Nam Phương nhụt chí, sau đó lại như nhận mệnh nói: "Thôi."

Lý Nhiễm: "Hả?"

Thôi cái gì?

Cô có chút ngốc: "Anh đừng làm cái biểu cảm đó, khiến cho tôi giống như đã làm chuyện gì đó xấu xa cần phải xin lỗi anh vậy?"

Hạ Nam Phương không đáp, Lý Nhiễm suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới.

Anh sẽ không cho rằng mình đến xin lỗi chứ? Dù sao buổi tối ngày hôm đó anh ta tức giận thiếu chút nữa đã ném quà đến trước mặt cô.

Lý Nhiễm: "..."

Người đàn ông này không ngạo kiều sẽ chết sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương