Editor: vanthanh2k8

Rời khỏi phòng Lôi Thiệu Hành, Viên Viên vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm

“ Hồi hộp ghê! Hải Lam, may mà còn có cậu!”

Úy Hải Lam theo đường đi lúc đến trở về, cả người càng thêm trầm tĩnh. Cô không dám coi thường ánh mắt của Lôi Thiệu Hành khi nãy, thậm chí là phát hiện rõ ràng, loại ánh mắt lanh lẽo đó, trong quá khứ đã từng thấy qua một lần, lúc đó người không rét mà run. Đột nhiên Úy Hải Lam có dự cảm xấu,giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Viên Viên vừa đi vừa nói chuyện, không phát hiện Úy Hải Lam  bên cạnh có cái gì đó không đúng. Đúng lúc đến khúc cua của hành lang, có mấy cô gái trẻ xinh đẹp dưới sự hướng dẫn của quản lý lần lượt đi qua họ.

Viên Viên lặng lẽ nhìn theo một chút, khoác vai Úy Hải Lam nhỏ giọng nói

“ Tớ còn tưởng rằng Lôi tiên sinh cũng khác người khác, không có tìm đàn bà, xem ra là chúng ta đi quá sớm. Nhìn mấy cô gái vừa rồi xem, nhất định là vào phòng Lôi tiên sinh, rốt cục đàn ông ai cũng như nhau cả.”

Hai cô gái về tới phòng, Từ Minh Lãng lên tiếng hỏi tình hình, Viên Viên nhanh chóng tường thuật lại chi tiết sự việc. Cuối cùng, không quên nhìn Từ Minh Lãng bằng ánh mắt phẫn hận rồi nói

“ Quạ trong thiên hạ đều đen cả, chẳng có con nào trắng “

"Cậu đừng có một gậy tre quật ngã cả thuyền, bọn tớ đều là nam nhân thủ thân như ngọc đấy. Mới vừa rồi thì có mấy cô gái đi vào đây, bọn tớ đã trực tiếp tiễn bọn họ đi nha. Du An còn tốt hơn, mỗi người tất cả đều cho một ít tiền, để bọn họ hôm nay có thể nghỉ ngơi." Từ Minh Lãng cười sang sảng nói.

Viên Viên cãi lại  "Đó là bởi vì ngày hôm nay hai bọn tớ đều ở đây, nếu là không ở đây, các cậu liệu có an phận như vậy không?"

Úy Hải Lam im lặng mà nhìn về Thẩm Du An, lại thấy cậu cũng đang nhìn cô mỉm cười.

Thẩm Du An mặc dù được sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng nhưng không phải là loại công tử nhà giàu đào hoa ăn chơi, cậu đối đãi với người khác ôn hòa, không có bản tính cao cao tại thượng tự cho mình là hơn người, cũng không lấy những thứ mình có đi nói cho mọi người quanh mình biết, nên cậu sẽ không bao giờ xem thươngf nghề nghiệp của những cô gái vừa rồi. Dĩ nhiên, điều này cũng vì nghĩ cho người khác, mọi chuyện đều có giới hạn của nó.

Từ Minh Lãng cùng làm bạn bè, quen thân với Thẩm Du An, có lẽ chỉ vì chút ưu điểm này.

Đêm nay, bốn người chơi không khuya lắm, chưa tới 10 giờ đã đứng dậy ra về.



Thẩm Du An đưa Úy Hải Lam về nhà, trước khi đi có nói

“ Lam, cậu không giận tớ là tốt lắm rồi “

Úy Hải Lam chợt nhớ tới 3 năm trước đây cậu ta nói cho cô chuyện phải đi Mỹ du học, hình như cũng có nói  một câu tương tự vậy,cậu hỏi cô có tức giận không. Lần này, Úy Hải Lam vẫn như lần đó, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, kiên quyết một câu nói ‘ không có, thật không có giận’.  Từng chút dắt xe đạp đi về phía Cẩn Viên, Úy Hải Lam quay đầu lại nhìn, Thẩm Du An vẫn chưa hề đi.

Mà Thẩm Du An đang ngồi ở trong xe, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng, dưới ánh trăng e lệ đáng yêu.

Lúc này, Úy Hải Lam nghĩ, thiên hạ có lẽ có một con quạ màu trắng đấy.



Úy Hải Lam dựng xe đạp, chân chuẩn bị bước vào Cẩn Viên, Úy Mặc Doanh đang theo sát phía sau.

Úy Mặc Doanh có uống rượu, trên người toàn nồng đậm mùi rượu, váy ôm bó sát cơ thể, bước chân hơi loạng choạng, hình như là uống say.

“ Chị cả “ Úy Hải Lam hô một tiếng, lại tiếp tục đi tiếp

“ Ơ, người vừa nãy đưa em về chính là Thẩm Du An phải không?” Úy Mặc Doanh khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi đến bên Úy Hải Lam, thân mật nắm chắc đầu vai cô, kề miệng vào tai nói  “ Quên nói cho em biết một chuyện, thật ra thì năm đó em tổ chức tiệc chọn chồng, chị có nói cho Thẩm Du An …”

“ Ha ha ha, kết quả, cậu ta trốn đi …”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương