Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
-
Quyển 3 - Chương 94: Âm mưu thay nhau nổi lên (5) Bộc phát kinh người
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Biệt thự nhà họ Cố.
Trong phòng khách, cục diện nghịch chuyển.
Không khí một lần nữa hơi giằng co.
Hơi thở bức người của nhà họ Ngôn dần dần suy yếu, khí tức của người nhà họ Cố dần dâng cao.
Tề Tuệ Phân nhìn Trương Tiểu Quần, nói: “Trương Tiểu Quần, chúng ta làm thông gia nhiều năm như vậy, tôi thật sự không quyết tuyệt như bà. Tôi không muốn thông gia biến thành kẻ thù, hòa bình giải quyết cho thỏa đáng. Hôm nay liền kết thúc ở đây, mấy người trở về thương lượng cho kỹ, mối hôn nhân này, nhất định cắt đứt rồi!”
“Đừng mà.” Vào giờ khắc này cả người Ngôn Hân Đồng gần như hỏng mất, “Mẹ, mẹ đừng đuổi con đi. Con không ly hôn, con van mẹ, con thật sự vô cùng yêu Tử Hàn, rất thích anh ấy. Mẹ xem con còn sinh hai đứa bé cho Tử Hàn, một trai một gái, không phải mẹ cũng nói với con, mẹ nói con có công lao sao? Vừa tới nhà họ Cố, liền sinh một chữ ‘Hảo’, hiện giờ con cũng không cần những công lao này rồi, con chỉ muốn ở chung một chỗ với Tử Hàn là được, con van xin mẹ.”
(*) Con trai儿子, con gái女儿, ghép lại thành chữ hảo (tốt) 好
Ngôn Hân Đồng nói xong than thở khóc lóc, khóc nức nở, cả người rơi vào tình trạng hoảng sợ đến không xong, một giây trước vẻ mặt hình như vẫn còn đúng lý hợp tình hơi vênh váo tự đắc, bây giờ đã đặt mình vào trong bụi bặm, không hề có tôn nghiêm.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ này.
Không chỉ yêu Cố Tử Hàn, ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, dưới Tề Tuệ Phân mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy, tư tưởng phụ nữ truyền thống cũng từng chút một ăn sâu bén rễ trong Ngôn Hân Đồng, đối với người phụ nữ bị ly hôn, Ngôn Hân Đồng cũng có thể cảm thấy mình không đất dung thân, xấu hổ không chịu nổi, về sau không có cách nào để cho mình sống dưới ánh mặt trời, luôn cảm thấy kể từ đó cuộc sống của mình sẽ không ngóc đầu lên được. di1enda4nle3qu21ydo0n
“Ngôn Hân Đồng.” Tề Tuệ Phân lạnh lùng nhìn cô ta, “Nếu tôi là cô, làm ra chuyện như vậy sẽ tự giác thu dọn đồ đạc, một xu cũng không muốn liền rời đi, đến thời điểm cuối cùng cô còn có ý tứ mà nói cô yêu Tử Hàn nhà tôi, cô không sợ mất mặt, tôi cũng khó chịu thay cô.”
“Mẹ… Ngôn Hân Đồng khóc càng thêm mãnh liệt rồi.
“Đừng gọi tôi là mẹ, từ nay về sau, tôi liền không phải là mẹ của cô. Cô tốt nhất đi về theo mẹ ruột của cô đi, nhà họ Cố chúng tôi không có người con dâu như vậy, không có!” Tề Tuệ Phân hung hăng nói.
Ngôn Hân Đồng khóc đến tê tâm liệt phế, “Nhưng mà, Minh Lý và Minh Nguyệt làm thế nào? Hai đứa còn cần con người mẹ này, gia đình không hoàn chỉnh không tốt cho hai đứa…”
“Bây giờ nói những lời này có ích lợi gì! Ban đầu khi cô làm ra chuyện đồi phong bại tục cũng nên nghĩ tới, cô thiếu nợ đứa bé. Tôi cho cô biết Ngôn Hân Đồng, khi ly dị cô đừng đánh tâm tư lên hai đứa bé, Minh Lý và Minh Nguyệt đều là đứa bé nhà họ Cố chúng tôi, cô không có cửa đâu!” Tề Tuệ Phân nói như chém đinh chặt sắt, trên chuyện đứa bé này, bà một chút cũng không lui đường sống.
“Con cũng là mẹ của hai đứa…”
“Kể từ sau khi cô làm ra chuyện như vậy, liền không phải! Về sau Minh Lý và Minh Nguyệt cũng sẽ vì cô người mẹ này mà không ngẩng đầu lên được. May mà hiện giờ Minh Nguyệt ở nước Mỹ, không biết chuyện hoang đường của cô ở trong nhà, bằng không, tiền đồ của Minh Lý cũng bị cô phá hủy toàn bộ.” Tề Tuệ Phân càng nói càng tức.
Vừa mới bắt đầu còn có khoảnh khắc sảng khoái như thế, ít nhất hung hăng dội một chậu nước lạnh vào diệt khí thế cao cao tại thượng của người nhà họ Ngôn tự cho là đúng này, nhưng nghĩ lại, cũng hiểu chuyện này xảy ra như thế, cuối cùng là vụ tai tiếng của nhà họ Cố bọn họ.
Cảm giác thời điểm gần đây, tin tức về nhà họ Cố càng ngày càng nhiều?!
Ngôn Hân Đồng bị Tề Tuệ Phân nói cũng nói không ra được một chữ, cô khóc tê tâm liệt phế, không thể tiếp nhận hiện thực này như thế.
Tề Tuệ Phân thờ ơ lạnh nhạt với Ngôn Hân Đồng khóc lóc thút thít.
Trương Tiểu Quần ở bên cạnh ôm con gái của mình, nhưng giờ phút này cuối cùng không có bất kỳ từ ngữ gì có thể đi phản bác. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Ngôn Cử Trọng tức đòi mạng, sắc mặt cả người hoàn toàn dọa người đến không xong, dáng vẻ tức giận lại cam chịu như vậy, thật sự khiến tâm tình Cố Diệu Kỳ cực kỳ thoải mái, Cố Diệu Kỳ ngồi ở đó, sắc mặt dĩ nhiên hình thành chênh lệch rõ ràng với người nhà họ Ngôn ngồi đối diện.
Muốn cầm lông gà làm lệnh bài, ôm thiên tử lệnh cho chư hầu?!
Thật đúng là, tự rước lấy nhục.
Ngôn Cử Trọng dĩ nhiên cũng chú ý tới sắc mặt của Cố Diệu Kỳ.
Nhiều năm như vậy, Cố Diệu Kỳ ở trước mặt ông đắc chí đã thành quen, chuyện gì dường như cũng tốt hơn ông một chút, cho dù là sự nghiệp, hay là gia đình, giống như khắp nơi đều đang lấn áp ông, ông đã chịu đủ cảm giác này rồi, hơn nữa con rể của mình Cố Tử Hàn ở trước mặt người nhà họ Ngôn bọn họ cũng trong mắt không có người, địa vị của Ngôn Hân Đồng ở nhà họ Cố cũng càng ngày càng nhẹ, thậm chí bị người coi thường, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội chống lại, muốn để cho người nhà họ Ngôn bọn họ chân chính đứng lên, hiện giờ tất cả, toàn bộ đều không có!
Thậm chí, trộm gà không được còn mất nắm gao.
Ông mặt lạnh, quay đầu lại nói với hai mẹ con ở bên cạnh: “Đi, còn ngại không đủ mất ặt sao?!”
“Con không đi.” Ngôn Hân Đồng đã khóc đến sắp tắt thở, nhưng lại không muốn đi chút nào, “Con không đi, cha đừng ép buộc con, mẹ, con không đi…”
“Hân Đồng, con cần gì phải uất ức mình như vậy, cho dù ly hôn, con cũng có thể tìm được người đàn ông tốt khác, trên thế giới này đàn ông cũng không chỉ có một mình Tử Hàn, có rất nhiều…” Trương Tiểu Quần thật sự không nhìn nổi con gái mình khó chịu như vậy, vội vàng an ủi.
Tề Tuệ Phân nghe được đối thoại của bọn họ, vô cùng châm chọc nói: “Đàn ông tốt dĩ nhiên không phải chỉ có một Cố Tử Hàn, nhưng lấy thân phận như Ngôn Hân Đồng cô hiện giờ, trò hề bây giờ, cho dù có nhiều đàn ông tốt đặt ở trước mặt cô, người khác cũng chẳng thèm ngó tới cô, cô còn tưởng rằng cô là miếng mồi ngon?! Đàn bà ly dị, vốn đã hạ giá, lại còn bởi vì vụng trộm, ha ha, Trương Tiểu Quần, tôi ngược lại thật sự muốn nhìn một chút xem bà còn có bao nhiêu khả năng, có thể khiến cho con gái bà tìm được một chốn đi về tốt…” die nd da nl e q uu ydo n
“Tề Tuệ Phân, bà câm miệng!” Trương Tiểu Quần nào chịu được bị Tề Tuệ Phân nói như vậy, lại bắt đầu rùm beng lên, “Những người khác không nông cạn như vậy ngoan cố như vậy cứng nhắc như nhà mấy người. Hiện giờ xã hội này cực kỳ thoải mái, ai sẽ để ý người đã từng ly hôn! Bà vốn không hiểu thế giới của người trẻ tuổi.”
“Tôi không hiểu, bà hiểu chắc? Bà thường xuyên cùng nhau chơi đùa với người trẻ tuổi?!” Tề Tuệ Phân nói càng thêm mỉa mai, cười đến cũng khoa trương như vậy, khiến Trương Tiểu Quần hận không thể xé khuôn mặt giả tạo kia, “Chỉ có điều ngược lại Trương Tiểu Quần, bà bảo dưỡng tốt như thế kia, cho dù xen lẫn vào trong đám người trẻ tuổi, cũng không bất ngờ…”
“Tề Tuệ Phân!” Trương Tiểu Quần thét chói tai, “Bà đừng ngậm máu phun người!”
“Tôi chỉ nói bà rất trẻ tuổi mà thôi, bà xem bà lại suy nghĩ nhiều hơn, chẳng lẽ bị tôi nói đúng.”
“Tề Tuệ Phân, tao muốn liều mạng với mày!” Trương Tiểu Quần đã định nhào về phía Tề Tuệ Phân, lúc này đã bị Tề Tuệ Phân chọc tức đến không còn chút lý trí.
“Đủ rồi.” Ngôn Cử Trọng kéo Trương Tiểu Quần lại, “Đi về!”
Dáng vẻ này, còn ngại không đủ mất mặt sao?!
Giờ phút này Trương Tiểu Quần giống như người đàn bà chanh chua, một chút thần thái dáng vẻ hào môn cũng không có, càng ở lại, sẽ càng mất mặt.
“Không đi về, con không về.” Ngôn Hân Đồng một mực chắc chắn, chính là không đi.
Cô không đi.
Cô đi ra khỏi cửa nhà này, về sau sẽ không vào được nữa.
Cô yêu Tử Hàn, rất yêu anh, yêu đến không thể mất đi, cho dù người đàn ông này làm cái gì, cô đều không buông tay xuống được. Huống chi, cô ly hôn, về sau đứng trước mặt bạn bè, trước mặt người thân, cô sao có thể kiêu ngạo được?! Ở bên ngoài cô đã phô trương thành quen, một đám chị em của cô đều hâm mộ cô, hâm mộ cô gả cho nhà họ Cố hào môn như vậy, hâm mộ ông xã của cô có dáng dấp đẹp trai, lại yêu mình như thế, hâm mộ cô có một trai một gái, hâm mộ cô sống an nhàn sung sướng, phu nhân nhà giàu điển hình. Mặc dù rất nhiều lúc là cô cố ý biểu hiện, nhưng bây giờ, tất cả sụp đổ trong nháy mắt, cô không chịu nổi cuộc sống bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, cô không chịu nổi…
“Giờ phút này, con còn ở lại đây làm cái gì?! Ngôn Hân Đồng, sao con không có chút tự ái của mình.” Ngôn Cử Trọng hung hăng nói, giận đến phát run vì con gái không có tiền đồ như vậy.
Biệt thự nhà họ Cố.
Trong phòng khách, cục diện nghịch chuyển.
Không khí một lần nữa hơi giằng co.
Hơi thở bức người của nhà họ Ngôn dần dần suy yếu, khí tức của người nhà họ Cố dần dâng cao.
Tề Tuệ Phân nhìn Trương Tiểu Quần, nói: “Trương Tiểu Quần, chúng ta làm thông gia nhiều năm như vậy, tôi thật sự không quyết tuyệt như bà. Tôi không muốn thông gia biến thành kẻ thù, hòa bình giải quyết cho thỏa đáng. Hôm nay liền kết thúc ở đây, mấy người trở về thương lượng cho kỹ, mối hôn nhân này, nhất định cắt đứt rồi!”
“Đừng mà.” Vào giờ khắc này cả người Ngôn Hân Đồng gần như hỏng mất, “Mẹ, mẹ đừng đuổi con đi. Con không ly hôn, con van mẹ, con thật sự vô cùng yêu Tử Hàn, rất thích anh ấy. Mẹ xem con còn sinh hai đứa bé cho Tử Hàn, một trai một gái, không phải mẹ cũng nói với con, mẹ nói con có công lao sao? Vừa tới nhà họ Cố, liền sinh một chữ ‘Hảo’, hiện giờ con cũng không cần những công lao này rồi, con chỉ muốn ở chung một chỗ với Tử Hàn là được, con van xin mẹ.”
(*) Con trai儿子, con gái女儿, ghép lại thành chữ hảo (tốt) 好
Ngôn Hân Đồng nói xong than thở khóc lóc, khóc nức nở, cả người rơi vào tình trạng hoảng sợ đến không xong, một giây trước vẻ mặt hình như vẫn còn đúng lý hợp tình hơi vênh váo tự đắc, bây giờ đã đặt mình vào trong bụi bặm, không hề có tôn nghiêm.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ này.
Không chỉ yêu Cố Tử Hàn, ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, dưới Tề Tuệ Phân mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy, tư tưởng phụ nữ truyền thống cũng từng chút một ăn sâu bén rễ trong Ngôn Hân Đồng, đối với người phụ nữ bị ly hôn, Ngôn Hân Đồng cũng có thể cảm thấy mình không đất dung thân, xấu hổ không chịu nổi, về sau không có cách nào để cho mình sống dưới ánh mặt trời, luôn cảm thấy kể từ đó cuộc sống của mình sẽ không ngóc đầu lên được. di1enda4nle3qu21ydo0n
“Ngôn Hân Đồng.” Tề Tuệ Phân lạnh lùng nhìn cô ta, “Nếu tôi là cô, làm ra chuyện như vậy sẽ tự giác thu dọn đồ đạc, một xu cũng không muốn liền rời đi, đến thời điểm cuối cùng cô còn có ý tứ mà nói cô yêu Tử Hàn nhà tôi, cô không sợ mất mặt, tôi cũng khó chịu thay cô.”
“Mẹ… Ngôn Hân Đồng khóc càng thêm mãnh liệt rồi.
“Đừng gọi tôi là mẹ, từ nay về sau, tôi liền không phải là mẹ của cô. Cô tốt nhất đi về theo mẹ ruột của cô đi, nhà họ Cố chúng tôi không có người con dâu như vậy, không có!” Tề Tuệ Phân hung hăng nói.
Ngôn Hân Đồng khóc đến tê tâm liệt phế, “Nhưng mà, Minh Lý và Minh Nguyệt làm thế nào? Hai đứa còn cần con người mẹ này, gia đình không hoàn chỉnh không tốt cho hai đứa…”
“Bây giờ nói những lời này có ích lợi gì! Ban đầu khi cô làm ra chuyện đồi phong bại tục cũng nên nghĩ tới, cô thiếu nợ đứa bé. Tôi cho cô biết Ngôn Hân Đồng, khi ly dị cô đừng đánh tâm tư lên hai đứa bé, Minh Lý và Minh Nguyệt đều là đứa bé nhà họ Cố chúng tôi, cô không có cửa đâu!” Tề Tuệ Phân nói như chém đinh chặt sắt, trên chuyện đứa bé này, bà một chút cũng không lui đường sống.
“Con cũng là mẹ của hai đứa…”
“Kể từ sau khi cô làm ra chuyện như vậy, liền không phải! Về sau Minh Lý và Minh Nguyệt cũng sẽ vì cô người mẹ này mà không ngẩng đầu lên được. May mà hiện giờ Minh Nguyệt ở nước Mỹ, không biết chuyện hoang đường của cô ở trong nhà, bằng không, tiền đồ của Minh Lý cũng bị cô phá hủy toàn bộ.” Tề Tuệ Phân càng nói càng tức.
Vừa mới bắt đầu còn có khoảnh khắc sảng khoái như thế, ít nhất hung hăng dội một chậu nước lạnh vào diệt khí thế cao cao tại thượng của người nhà họ Ngôn tự cho là đúng này, nhưng nghĩ lại, cũng hiểu chuyện này xảy ra như thế, cuối cùng là vụ tai tiếng của nhà họ Cố bọn họ.
Cảm giác thời điểm gần đây, tin tức về nhà họ Cố càng ngày càng nhiều?!
Ngôn Hân Đồng bị Tề Tuệ Phân nói cũng nói không ra được một chữ, cô khóc tê tâm liệt phế, không thể tiếp nhận hiện thực này như thế.
Tề Tuệ Phân thờ ơ lạnh nhạt với Ngôn Hân Đồng khóc lóc thút thít.
Trương Tiểu Quần ở bên cạnh ôm con gái của mình, nhưng giờ phút này cuối cùng không có bất kỳ từ ngữ gì có thể đi phản bác. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Ngôn Cử Trọng tức đòi mạng, sắc mặt cả người hoàn toàn dọa người đến không xong, dáng vẻ tức giận lại cam chịu như vậy, thật sự khiến tâm tình Cố Diệu Kỳ cực kỳ thoải mái, Cố Diệu Kỳ ngồi ở đó, sắc mặt dĩ nhiên hình thành chênh lệch rõ ràng với người nhà họ Ngôn ngồi đối diện.
Muốn cầm lông gà làm lệnh bài, ôm thiên tử lệnh cho chư hầu?!
Thật đúng là, tự rước lấy nhục.
Ngôn Cử Trọng dĩ nhiên cũng chú ý tới sắc mặt của Cố Diệu Kỳ.
Nhiều năm như vậy, Cố Diệu Kỳ ở trước mặt ông đắc chí đã thành quen, chuyện gì dường như cũng tốt hơn ông một chút, cho dù là sự nghiệp, hay là gia đình, giống như khắp nơi đều đang lấn áp ông, ông đã chịu đủ cảm giác này rồi, hơn nữa con rể của mình Cố Tử Hàn ở trước mặt người nhà họ Ngôn bọn họ cũng trong mắt không có người, địa vị của Ngôn Hân Đồng ở nhà họ Cố cũng càng ngày càng nhẹ, thậm chí bị người coi thường, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội chống lại, muốn để cho người nhà họ Ngôn bọn họ chân chính đứng lên, hiện giờ tất cả, toàn bộ đều không có!
Thậm chí, trộm gà không được còn mất nắm gao.
Ông mặt lạnh, quay đầu lại nói với hai mẹ con ở bên cạnh: “Đi, còn ngại không đủ mất ặt sao?!”
“Con không đi.” Ngôn Hân Đồng đã khóc đến sắp tắt thở, nhưng lại không muốn đi chút nào, “Con không đi, cha đừng ép buộc con, mẹ, con không đi…”
“Hân Đồng, con cần gì phải uất ức mình như vậy, cho dù ly hôn, con cũng có thể tìm được người đàn ông tốt khác, trên thế giới này đàn ông cũng không chỉ có một mình Tử Hàn, có rất nhiều…” Trương Tiểu Quần thật sự không nhìn nổi con gái mình khó chịu như vậy, vội vàng an ủi.
Tề Tuệ Phân nghe được đối thoại của bọn họ, vô cùng châm chọc nói: “Đàn ông tốt dĩ nhiên không phải chỉ có một Cố Tử Hàn, nhưng lấy thân phận như Ngôn Hân Đồng cô hiện giờ, trò hề bây giờ, cho dù có nhiều đàn ông tốt đặt ở trước mặt cô, người khác cũng chẳng thèm ngó tới cô, cô còn tưởng rằng cô là miếng mồi ngon?! Đàn bà ly dị, vốn đã hạ giá, lại còn bởi vì vụng trộm, ha ha, Trương Tiểu Quần, tôi ngược lại thật sự muốn nhìn một chút xem bà còn có bao nhiêu khả năng, có thể khiến cho con gái bà tìm được một chốn đi về tốt…” die nd da nl e q uu ydo n
“Tề Tuệ Phân, bà câm miệng!” Trương Tiểu Quần nào chịu được bị Tề Tuệ Phân nói như vậy, lại bắt đầu rùm beng lên, “Những người khác không nông cạn như vậy ngoan cố như vậy cứng nhắc như nhà mấy người. Hiện giờ xã hội này cực kỳ thoải mái, ai sẽ để ý người đã từng ly hôn! Bà vốn không hiểu thế giới của người trẻ tuổi.”
“Tôi không hiểu, bà hiểu chắc? Bà thường xuyên cùng nhau chơi đùa với người trẻ tuổi?!” Tề Tuệ Phân nói càng thêm mỉa mai, cười đến cũng khoa trương như vậy, khiến Trương Tiểu Quần hận không thể xé khuôn mặt giả tạo kia, “Chỉ có điều ngược lại Trương Tiểu Quần, bà bảo dưỡng tốt như thế kia, cho dù xen lẫn vào trong đám người trẻ tuổi, cũng không bất ngờ…”
“Tề Tuệ Phân!” Trương Tiểu Quần thét chói tai, “Bà đừng ngậm máu phun người!”
“Tôi chỉ nói bà rất trẻ tuổi mà thôi, bà xem bà lại suy nghĩ nhiều hơn, chẳng lẽ bị tôi nói đúng.”
“Tề Tuệ Phân, tao muốn liều mạng với mày!” Trương Tiểu Quần đã định nhào về phía Tề Tuệ Phân, lúc này đã bị Tề Tuệ Phân chọc tức đến không còn chút lý trí.
“Đủ rồi.” Ngôn Cử Trọng kéo Trương Tiểu Quần lại, “Đi về!”
Dáng vẻ này, còn ngại không đủ mất mặt sao?!
Giờ phút này Trương Tiểu Quần giống như người đàn bà chanh chua, một chút thần thái dáng vẻ hào môn cũng không có, càng ở lại, sẽ càng mất mặt.
“Không đi về, con không về.” Ngôn Hân Đồng một mực chắc chắn, chính là không đi.
Cô không đi.
Cô đi ra khỏi cửa nhà này, về sau sẽ không vào được nữa.
Cô yêu Tử Hàn, rất yêu anh, yêu đến không thể mất đi, cho dù người đàn ông này làm cái gì, cô đều không buông tay xuống được. Huống chi, cô ly hôn, về sau đứng trước mặt bạn bè, trước mặt người thân, cô sao có thể kiêu ngạo được?! Ở bên ngoài cô đã phô trương thành quen, một đám chị em của cô đều hâm mộ cô, hâm mộ cô gả cho nhà họ Cố hào môn như vậy, hâm mộ ông xã của cô có dáng dấp đẹp trai, lại yêu mình như thế, hâm mộ cô có một trai một gái, hâm mộ cô sống an nhàn sung sướng, phu nhân nhà giàu điển hình. Mặc dù rất nhiều lúc là cô cố ý biểu hiện, nhưng bây giờ, tất cả sụp đổ trong nháy mắt, cô không chịu nổi cuộc sống bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, cô không chịu nổi…
“Giờ phút này, con còn ở lại đây làm cái gì?! Ngôn Hân Đồng, sao con không có chút tự ái của mình.” Ngôn Cử Trọng hung hăng nói, giận đến phát run vì con gái không có tiền đồ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook