Hào Môn Kế Nữ
-
Chương 5: Ẩn tình
Editor: Hạ Y Lan
Xong việc Trần Trì phát loa thông báo, Diêu An Ninh xuất hiện trước mặt mọi người nhưng lại là một cảnh tượng khác.
Cũng không biết có phải cố kỵ Trần Trì hay không, bọn họ đối đãi với Diêu An Ninh đều là tránh ra xa xa, ánh mắt nhìn về Diêu An Ninh rất phức tạp.
Trước kia là khinh thường, hiện tại là không dám. Ai cũng không dám để lời Trần Trì nói như gió thoảng qua tai, lúc trước có một người đắc tội Trần Trì, hiện tại còn đang nằm bệnh viện đấy.
Diêu An Ninh vừa vào phòng học liền cảm nhận được một ánh mắt bất thiện nhìn về phía cô, cô tìm nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Giai Lan cuối đầu.
Nhiếp Giai Lan thầm hận, không biết Trần Trì phát điên cái gì mà lại chạy đến loa nói những lời đó.
Dưới phương thức thô bạo của Trần Trì, xem như lời đồn đãi đã được giải quyết, không còn ai dám lén nghị luận.
Diêu An Ninh sờ vết sẹo trên cổ tay, việc cô có thể làm cho nguyên chủ cũng chỉ có thế thôi.
Đời trước cô và Trần gia cũng có chút lui tới, đối với những bí mật của nhà bọn họ cô cũng ngẫu nhiên biết được, cô giao video cho Trần Trì, cũng không chỉ vì lời đồn đãi, tình huống của Trần gia phức tạp, nghĩ đến tính tình của Trần Trì, nhà họ Trần sẽ phải náo nhiệt một thời gian.
Xảy ra lời đồn, Trần Trì cũng có một phần trách nhiệm, cũng nên chịu dạy dỗ một chút. Trần Trì xem xong video, lập tức gọi cho anh trai Trần Trí Thanh.
“Sao anh lại gạt em?” Trần Trì nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Diêu An Ninh, không biết vì sao lại cảm thấy Trần Trí Thanh đã biết rõ sự tình.
“Chuyện gì?” Trần Trí Thanh cau mày hỏi lại một câu.
Trần Trì hít sâu, lúc này mới mở miệng: “Ba và dì nhỏ.”
Trần Trí Thanh trầm mặc vài giây, đã thế đành nói rõ với Trần Trì vậy.
Hai anh em nói một hồi lâu, ngày thường Trần Trí Thanh là người ổn trọng, nhưng bây giờ giọng nói lại mang theo chút run rẩy, qua cuộc nói chuyện tâm tình này, hai anh em đã thân thiết hơn vài phần.
“Đúng rồi, anh có biết một người tên Diêu An Ninh không?” Trần Trì cảm thấy Diêu An Ninh lại biết chuyện này thật có chút kỳ quặc.
“Diêu An Ninh?” Trần Trí Thanh suy nghĩ phủ nhận: “Không quen biết, cô gái này có gì à?”
“Không có gì, buổi tối em qua chỗ anh.”
Trần Trí Thanh ngắt điện thoại, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng.
“Em trai cậu đã biết?” Ngồi đối diện Trần Trí Thanh còn có một người, giọng nói của anh ta mang theo vài phần hời hợt.
“Ừ, so với suy nghĩ của tôi còn biết nhiều hơn, có lẽ trước kia là tôi quá xem nhẹ nó.” Trần Trí Thanh nghĩ đến những lời Trần Trì nói bên kia điện thoại, không khỏi lộ ra một chút ý cười.
“Tốt xấu gì cậu ta cũng là đàn ông, không phải cậu cũng vậy sao?” Người nọ nói mang theo vài phần giễu cợt.
“Phải, phải, phải, Giang thiếu nói rất đúng.” Trần Trí Thanh đồng ý liên tục.
Giang Huân lại không ưa nổi bộ dáng ăn nói như thế: “Cậu làm chuyện gì cũng mạnh mẽ vang dội, nhưng gặp chuyện nhà lại từng bước hồ đồ, bó tay bó chân có thể làm chuyện gì được? Nếu cậu dứt khoát, Trần thị đã sớm là của cậu.”
Lời vừa nói ra, Giang Huân liền thấy ánh mắt Trần Trí Thanh hiện lên hung ác, lúc này mới hiện vẻ hài lòng.
Chỉ có người nọ là tên ngốc, gia tộc gì, người thân gì, đều là giả, đều là đồng lõa hại chết cô ấy!
Trần Trí Thanh chỉ cảm thấy độ ấm trong phòng bị hạ xuống mấy phần, anh thấy sắc mặt Giang Huân không được tốt lắm, liền đứng dậy tạm biệt: “Tiểu Trì ở nhà chờ tôi, tôi đi về trước.”
Giang Huân vẫy tay ý bảo đi.
Trần Trí Thanh vừa kéo cửa, lại xoay đầu hỏi: “Diêu An Ninh, tên này cậu có ấn tượng không?”
Giang Huân không lập tức trả lời Trần Trí Thanh, anh im lặng nhớ lại: “Không có, có vấn đề à?”
“Sự việc có vẻ do cô gái này đâm thọc trước mặt Tiểu Trì, việc này tôi sẽ xem rồi làm.” Nói xong, Trần Trí Thanh liền rời đi.
Sau khi người rời đi, Giang Huân nhẩm lại cái tên Trần Trí Thanh vừa nói:
“Diêu An Ninh……”
Diêu An Ninh về nhà vẫn ngồi xe của Lục gia như cũ, Lục Cẩm Xuyên không giống với Diêu An Ninh, anh ở trường học rất được hoan nghênh, dù là thầy cô hay bạn học.
Cho nên Diêu An Ninh đã ngồi trên xe đợi một lát mới thấy Lục Cẩm Xuyên xuất hiện.
Lục Cẩm Xuyên chỉ liếc nhìn Diêu An Ninh thoáng qua, đối với sự tồn tại của cô, xem như không có gì khác biệt, cứ đối xử như bình thường.
Lục Cẩm Xuyên lên xe, xe liền khởi động.
Trước cổng trường, Nhiếp Giai Lan nhìn xe đã đi xa, trong mắt càng thêm ghen ghét, vậy mà Diêu An Ninh lại ngồi trên xe của Lục Cẩm Xuyên, hơn nữa không bị đuổi xuống, phải biết rằng Lục Cẩm Xuyên ở trường rất được hoan nghênh, nhưng lại rất khó tiếp cận, người thích anh có rất nhiều, nhưng không ai thổ lộ thành công, trước nay chưa từng nghe qua anh ấy đến gần nữ sinh nào.
Cho nên, thật không ngờ Diêu An Ninh là người có thủ đoạn như vậy ư?
Trên đường trở về, bên trong xe cực kỳ yên lặng, lúc Diêu An Ninh đợi Lục Cẩm Xuyên liền cầm một quyển sách xem, ngẫu nhiên truyền đến tiếng động cô lật trang sách.
Lục Cẩm Xuyên quay đầu làm như đang nhìn ngoài cửa sổ, ấn tượng của anh đối với Diêu An Ninh đã mơ hồ, chỉ nhớ rõ cô không hề có cảm giác tồn tại, luôn cúi đầu, bộ dạng sợ hãi rụt rè, đến nỗi mặt mũi thế nào anh cũng không nhớ rõ.
Anh nhìn bóng người in ngược trong cửa kính, tuy rằng chỉ là sườn mặt, cũng không phải là vẻ đẹp quá kinh diễm, nhưng cũng không đến mức khiến người ta chẳng có chút ấn tượng. Dù cô không nói lời nào cũng không có động tác gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó cũng không thể phớt lờ sự tồn tại của cô.
Lục Cẩm Xuyên không khỏi nhớ lại cảnh tượng giữa Diêu An Ninh và Trần Trì lúc nãy, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không bao lâu đã về Lục gia.
Diêu An Ninh và Lục Cẩm Xuyên một trước một sau vào cửa, Diêu Nhan nhanh chóng tiến lên bên cạnh Lục Cẩm Xuyên hỏi han ân cần.
Diêu An Ninh cũng không cảm thấy gì lạ, trực tiếp lên lầu.
Lục Cẩm Xuyên nhìn bóng dáng Diêu An Ninh, anh chưa bao giờ để ý đến Diêu Nhan lại lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
“Con gái bà cũng mặc kệ lại chạy bên tôi ân cần, bà có chủ ý gì?” Lục Cẩm Xuyên rất khinh thường người trước mắt này, toàn bộ người Lục gia đều không chào đón hai mẹ con bọn họ, không đơn giản chỉ vì thân phận của Diêu Nhan, càng là vì hai mẹ con này một người chỉ biết lo cho mình, một người lại không biết tự lo.
Anh biết Diêu Nhan lấy lòng anh, lấy lòng toàn bộ người Lục gia để củng cố vị trí của mình, nhưng là một người mẹ ngay cả con gái mình cũng không quan tâm, sự nhiệt tình của bà ta đáng giá tin tưởng được mấy phần?
“Nó có thể tự chăm sóc mình, cho nên……” Diêu Nhan bắt đầu cao hứng khi Lục Cẩm Xuyên chịu nói chuyện với bà, nhưng sau khi anh nói những lời này, vẻ mặt bà ta liền cứng ngắc.
“Vậy tôi không thể tự lo cho mình?” Lục Cẩm Xuyên cười nhạt hỏi lại.
“Không, dì không có ý này.” Diêu Nhan vội vàng phủ nhận.
“Vậy đừng suốt ngày chạy đến bên cạnh tôi, tôi không cần.” Lục Cẩm Xuyên ném xuống những lời này, liền lên lầu.
Sắc mặt Diêu Nhan trắng bệch, từ khi bà vào Lục gia, bà vẫn luôn chịu những ánh mắt lời lẽ lạnh nhạt, nhưng vì vị trí Lục phu nhân bà luôn cắn răng chịu đựng.
“Haizz, thật là khó coi.” Không biết khi nào, Lục Mạn San đi xuống, ánh mắt cô ta nhìn Diêu Nhan, giống như đang xem một đồ vật thấp kém nào đó.
Người khó đối phó nhất ở Lục gia chính là Lục Mạn San, Diêu Nhan không dám cùng cô ta tranh lời, ủ rũ quay đi.
Xong việc Trần Trì phát loa thông báo, Diêu An Ninh xuất hiện trước mặt mọi người nhưng lại là một cảnh tượng khác.
Cũng không biết có phải cố kỵ Trần Trì hay không, bọn họ đối đãi với Diêu An Ninh đều là tránh ra xa xa, ánh mắt nhìn về Diêu An Ninh rất phức tạp.
Trước kia là khinh thường, hiện tại là không dám. Ai cũng không dám để lời Trần Trì nói như gió thoảng qua tai, lúc trước có một người đắc tội Trần Trì, hiện tại còn đang nằm bệnh viện đấy.
Diêu An Ninh vừa vào phòng học liền cảm nhận được một ánh mắt bất thiện nhìn về phía cô, cô tìm nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Giai Lan cuối đầu.
Nhiếp Giai Lan thầm hận, không biết Trần Trì phát điên cái gì mà lại chạy đến loa nói những lời đó.
Dưới phương thức thô bạo của Trần Trì, xem như lời đồn đãi đã được giải quyết, không còn ai dám lén nghị luận.
Diêu An Ninh sờ vết sẹo trên cổ tay, việc cô có thể làm cho nguyên chủ cũng chỉ có thế thôi.
Đời trước cô và Trần gia cũng có chút lui tới, đối với những bí mật của nhà bọn họ cô cũng ngẫu nhiên biết được, cô giao video cho Trần Trì, cũng không chỉ vì lời đồn đãi, tình huống của Trần gia phức tạp, nghĩ đến tính tình của Trần Trì, nhà họ Trần sẽ phải náo nhiệt một thời gian.
Xảy ra lời đồn, Trần Trì cũng có một phần trách nhiệm, cũng nên chịu dạy dỗ một chút. Trần Trì xem xong video, lập tức gọi cho anh trai Trần Trí Thanh.
“Sao anh lại gạt em?” Trần Trì nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Diêu An Ninh, không biết vì sao lại cảm thấy Trần Trí Thanh đã biết rõ sự tình.
“Chuyện gì?” Trần Trí Thanh cau mày hỏi lại một câu.
Trần Trì hít sâu, lúc này mới mở miệng: “Ba và dì nhỏ.”
Trần Trí Thanh trầm mặc vài giây, đã thế đành nói rõ với Trần Trì vậy.
Hai anh em nói một hồi lâu, ngày thường Trần Trí Thanh là người ổn trọng, nhưng bây giờ giọng nói lại mang theo chút run rẩy, qua cuộc nói chuyện tâm tình này, hai anh em đã thân thiết hơn vài phần.
“Đúng rồi, anh có biết một người tên Diêu An Ninh không?” Trần Trì cảm thấy Diêu An Ninh lại biết chuyện này thật có chút kỳ quặc.
“Diêu An Ninh?” Trần Trí Thanh suy nghĩ phủ nhận: “Không quen biết, cô gái này có gì à?”
“Không có gì, buổi tối em qua chỗ anh.”
Trần Trí Thanh ngắt điện thoại, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng.
“Em trai cậu đã biết?” Ngồi đối diện Trần Trí Thanh còn có một người, giọng nói của anh ta mang theo vài phần hời hợt.
“Ừ, so với suy nghĩ của tôi còn biết nhiều hơn, có lẽ trước kia là tôi quá xem nhẹ nó.” Trần Trí Thanh nghĩ đến những lời Trần Trì nói bên kia điện thoại, không khỏi lộ ra một chút ý cười.
“Tốt xấu gì cậu ta cũng là đàn ông, không phải cậu cũng vậy sao?” Người nọ nói mang theo vài phần giễu cợt.
“Phải, phải, phải, Giang thiếu nói rất đúng.” Trần Trí Thanh đồng ý liên tục.
Giang Huân lại không ưa nổi bộ dáng ăn nói như thế: “Cậu làm chuyện gì cũng mạnh mẽ vang dội, nhưng gặp chuyện nhà lại từng bước hồ đồ, bó tay bó chân có thể làm chuyện gì được? Nếu cậu dứt khoát, Trần thị đã sớm là của cậu.”
Lời vừa nói ra, Giang Huân liền thấy ánh mắt Trần Trí Thanh hiện lên hung ác, lúc này mới hiện vẻ hài lòng.
Chỉ có người nọ là tên ngốc, gia tộc gì, người thân gì, đều là giả, đều là đồng lõa hại chết cô ấy!
Trần Trí Thanh chỉ cảm thấy độ ấm trong phòng bị hạ xuống mấy phần, anh thấy sắc mặt Giang Huân không được tốt lắm, liền đứng dậy tạm biệt: “Tiểu Trì ở nhà chờ tôi, tôi đi về trước.”
Giang Huân vẫy tay ý bảo đi.
Trần Trí Thanh vừa kéo cửa, lại xoay đầu hỏi: “Diêu An Ninh, tên này cậu có ấn tượng không?”
Giang Huân không lập tức trả lời Trần Trí Thanh, anh im lặng nhớ lại: “Không có, có vấn đề à?”
“Sự việc có vẻ do cô gái này đâm thọc trước mặt Tiểu Trì, việc này tôi sẽ xem rồi làm.” Nói xong, Trần Trí Thanh liền rời đi.
Sau khi người rời đi, Giang Huân nhẩm lại cái tên Trần Trí Thanh vừa nói:
“Diêu An Ninh……”
Diêu An Ninh về nhà vẫn ngồi xe của Lục gia như cũ, Lục Cẩm Xuyên không giống với Diêu An Ninh, anh ở trường học rất được hoan nghênh, dù là thầy cô hay bạn học.
Cho nên Diêu An Ninh đã ngồi trên xe đợi một lát mới thấy Lục Cẩm Xuyên xuất hiện.
Lục Cẩm Xuyên chỉ liếc nhìn Diêu An Ninh thoáng qua, đối với sự tồn tại của cô, xem như không có gì khác biệt, cứ đối xử như bình thường.
Lục Cẩm Xuyên lên xe, xe liền khởi động.
Trước cổng trường, Nhiếp Giai Lan nhìn xe đã đi xa, trong mắt càng thêm ghen ghét, vậy mà Diêu An Ninh lại ngồi trên xe của Lục Cẩm Xuyên, hơn nữa không bị đuổi xuống, phải biết rằng Lục Cẩm Xuyên ở trường rất được hoan nghênh, nhưng lại rất khó tiếp cận, người thích anh có rất nhiều, nhưng không ai thổ lộ thành công, trước nay chưa từng nghe qua anh ấy đến gần nữ sinh nào.
Cho nên, thật không ngờ Diêu An Ninh là người có thủ đoạn như vậy ư?
Trên đường trở về, bên trong xe cực kỳ yên lặng, lúc Diêu An Ninh đợi Lục Cẩm Xuyên liền cầm một quyển sách xem, ngẫu nhiên truyền đến tiếng động cô lật trang sách.
Lục Cẩm Xuyên quay đầu làm như đang nhìn ngoài cửa sổ, ấn tượng của anh đối với Diêu An Ninh đã mơ hồ, chỉ nhớ rõ cô không hề có cảm giác tồn tại, luôn cúi đầu, bộ dạng sợ hãi rụt rè, đến nỗi mặt mũi thế nào anh cũng không nhớ rõ.
Anh nhìn bóng người in ngược trong cửa kính, tuy rằng chỉ là sườn mặt, cũng không phải là vẻ đẹp quá kinh diễm, nhưng cũng không đến mức khiến người ta chẳng có chút ấn tượng. Dù cô không nói lời nào cũng không có động tác gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó cũng không thể phớt lờ sự tồn tại của cô.
Lục Cẩm Xuyên không khỏi nhớ lại cảnh tượng giữa Diêu An Ninh và Trần Trì lúc nãy, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không bao lâu đã về Lục gia.
Diêu An Ninh và Lục Cẩm Xuyên một trước một sau vào cửa, Diêu Nhan nhanh chóng tiến lên bên cạnh Lục Cẩm Xuyên hỏi han ân cần.
Diêu An Ninh cũng không cảm thấy gì lạ, trực tiếp lên lầu.
Lục Cẩm Xuyên nhìn bóng dáng Diêu An Ninh, anh chưa bao giờ để ý đến Diêu Nhan lại lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
“Con gái bà cũng mặc kệ lại chạy bên tôi ân cần, bà có chủ ý gì?” Lục Cẩm Xuyên rất khinh thường người trước mắt này, toàn bộ người Lục gia đều không chào đón hai mẹ con bọn họ, không đơn giản chỉ vì thân phận của Diêu Nhan, càng là vì hai mẹ con này một người chỉ biết lo cho mình, một người lại không biết tự lo.
Anh biết Diêu Nhan lấy lòng anh, lấy lòng toàn bộ người Lục gia để củng cố vị trí của mình, nhưng là một người mẹ ngay cả con gái mình cũng không quan tâm, sự nhiệt tình của bà ta đáng giá tin tưởng được mấy phần?
“Nó có thể tự chăm sóc mình, cho nên……” Diêu Nhan bắt đầu cao hứng khi Lục Cẩm Xuyên chịu nói chuyện với bà, nhưng sau khi anh nói những lời này, vẻ mặt bà ta liền cứng ngắc.
“Vậy tôi không thể tự lo cho mình?” Lục Cẩm Xuyên cười nhạt hỏi lại.
“Không, dì không có ý này.” Diêu Nhan vội vàng phủ nhận.
“Vậy đừng suốt ngày chạy đến bên cạnh tôi, tôi không cần.” Lục Cẩm Xuyên ném xuống những lời này, liền lên lầu.
Sắc mặt Diêu Nhan trắng bệch, từ khi bà vào Lục gia, bà vẫn luôn chịu những ánh mắt lời lẽ lạnh nhạt, nhưng vì vị trí Lục phu nhân bà luôn cắn răng chịu đựng.
“Haizz, thật là khó coi.” Không biết khi nào, Lục Mạn San đi xuống, ánh mắt cô ta nhìn Diêu Nhan, giống như đang xem một đồ vật thấp kém nào đó.
Người khó đối phó nhất ở Lục gia chính là Lục Mạn San, Diêu Nhan không dám cùng cô ta tranh lời, ủ rũ quay đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook