Vì Đường Thiêu Miểu rất cao nên được xếp ngồi ở chính giữa hàng cuối cùng. Bình thường mặt bàn rất sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, cũng không có một quyển sách nào, nhưng nay lại bày đủ các loại sách đầy màu sắc. Về cơ bản, có thể nói là toàn bộ sách đều đã bị ném đầy ra mặt bàn, còn bị đổ mực đen lên như một bát canh hổ lốn.

Dường như còn có thể ngửi thấy mùi mực bay trong không khí.

Cả căn phòng vô cùng yên tĩnh, không một ai dám lên tiếng, thậm chí cả giáo viên chủ nhiệm cũng trừng to mắt, đứng ngẩn người trên bục giảng, không thốt nên lời.

Đường Thiên Miểu đứng cạnh bục giảng, khẽ nghiêng đầu, trong đôi mắt toát lên vẻ vừa biếng nhác vừa lạnh lùng: “Ai làm đây?”

Giọng của cô vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.

“Tôi.” Một giọng nữ vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng vọng tới.


Theo sau đó, một cô gái tóc ngắn đứng lên, cô ta mặc quần dài bên trong váy đồng phục, chiếc áo ngắn màu trắng in họa tiết cá tính độc đáo, miệng nhai kẹo cao su, từng hành vi cử chỉ đều toát lên vẻ ngông cuồng, vô lại.

Vẻ bề ngoài của cô ta rất xinh đẹp, nhưng khí chất của cô ta khiến người khác không dám ngắm nhìn vẻ đẹp đó quá lâu.

Cô ta liếc nhìn Đường Thiên Miểu, đôi chân dài từ tốn bước về phía Đường Thiên Miểu, sau đó, đạp đổ bàn học rồi giẫm lên sách và di chân.

Sau đó, cô ta quay đầu lại, nở một nụ cười vừa khoa trương vừa kiêu ngạo với Đường Thiên Miểu: “Tức không?”

Đường Thiên Miểu chưa từng nhìn thấy cô ta, hôm nay là lần đầu tiên gặp.

Nhưng chỉ cần liếc nhìn bàn học của cô ta là cô cũng đã nhận ra người này chính là Lục Oản Ngư đã xin nghỉ nửa tháng trước.

Không phải cô quan tâm tới cô ta là mà ngày đầu tiên cô chuyển tới đây, một bạn nữ tốt bụng đã vội vàng chạy tới phổ cập tình hình trong lớp cho cô.

Cậu ấy nói, đụng tới ai cũng được, nhưng đừng đụng vào Lục Oản Ngư. Cô ta không những là chị đại trong lớp, mà còn là trùm trường, suốt ngày tụ tập với đám du côn khiến giáo viên rất đau đầu.

Đường Thiên Miểu nhìn cô ta, khẽ nhếch môi lên rồi bình tĩnh hỏi: “Tôi có thể biết tại sao không?”

Câu hỏi này và nụ cười của cô trông có vẻ rất lễ phép, nhưng lại không hề có chút sự hèn nhát và sợ hãi nào.

Lục Oản Ngư đứng thẳng lên và nhìn cô: “Mày không biết à mà còn hỏi? Hử? Làm thì cũng làm rồi mà giờ còn giả ngu à?” Cô ta giễu cợt, sau đó nhìn cô đầy u ám: “Mày muốn chết à?”


Cô ta bước từng bước tới trước bục giảng, lạnh lùng liếc nhìn Đường Thiên Miểu rồi nói với những người khác: “Đóng hết cửa lại cho tao, lập tức!”

Các bạn học nhát gan lập tức đóng cửa trước và cửa sau lại.

Ngay sau đó, mắt Lục Oản Ngư ánh lên vẻ ác độc, vươn tay về phía cổ áo Đường Thiên Miểu định túm lấy cô.

Tình hình rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Ngay khi họ cho rằng Đường Thiên Miểu sắp bị đánh thì cổ tay Lục Oản Ngư đột nhiên bị cô ung dung bắt lấy và khóa chặt giữa không trung!

Lục Oản Ngư nheo mắt lại, hạ trọng lực lần nữa nhưng vẫn vô dụng, cô ta không thể chạm vào cổ Đường Thiên Miểu dù chỉ một chút!

Trái lại, Đường Thiên Miểu vẫn rất ung dung giữ chặt cổ tay cô ta, còn tay cô ta thì run rẩy dữ dội.

Lục Oản Ngư không cam lòng, bèn vung tay kia lên, kết quả lại bị Đường Thiên Miểu bắt lấy.


Lục Oản Ngư cười khẩy một tiếng, máu bạo lực nổi lên, cô ta lập tức dùng sức nhưng vẫn không thể giãy ra khỏi tay Đường Thiên Miểu, thậm chí hai chân còn không đứng vững.

Sự hiếu thắng ăn sâu trong máu khiến Lục Oản Ngư không cam lòng bị rơi vào thế yếu, cô ta lập tức chuyển sang dùng chân.

Nhưng vừa mới giơ chân lên, cả cơ thể cô ta đã bị Đường Thiên Miểu nhấc bổng lên, đưa qua vai và không chút lưu tình ném phịch xuống đất.

Bầu không khí lập tức trở nên đông cứng, tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi.

Giáo viên hoảng hốt lên tiếng: “Hai em bình tĩnh lại chút đi, có gì thì cứ giải thích mọi chuyện cho rõ ràng là dược rồi. Đường Thiên Miểu, em đừng đánh bạn, cứ để bạn ấy nói nguyên nhân đã.”

Đường Thiên Miểu bình tĩnh nói: “Đương nhiên là phải điều tra rõ nguyên nhân chứ ạ. Nhưng, cậu ta phá bàn học của em thì phải trả giá thật đắt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương