Hào Môn Gả Hào Môn
-
Chương 16:
Đường Thiên Miểu vừa xuống lầu vừa móc tai, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp toát lên vẻ không nói lên lời.
Giọng nam trầm lọt vào tai cô không sót một chữ nào.
Không hiểu sao lại có hơi ngứa ngáy.
Không ngờ người đàn ông này còn rất tự luyến.
Cô về lại phòng bên cạnh, vừa lên lầu đã gặp Kiều Thi Uyển đang định gõ cửa.
“Dì Uyển.”
Kiều Thi Uyển quay đầu lại, lập tức vui vẻ cười: “Dì nấu ít đồ ăn khuya cho con, dì mới học gần đây thôi, con nếm thử nếu thấy không ngon thì cứ nói để dì sửa nhé.”
Sự nhiệt tình của Kiều Thi Uyển làm Đường Thiên Miểu rất ngạc nhiên, khiến cô có cảm giác vừa mừng vừa lo vì được nuông chiều.
Người của hai gia đình nhà họ Phong cho cô cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau.
Cô nhận lấy: “Cảm ơn dì Uyển.”
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, đều là người một nhà cả, không cần nói cảm ơn. Con ăn xong thì nghỉ ngơi thật tốt rồi ngày mai đi học với A Xán, không cần phải lo lắng những việc khác đâu, có dì đây rồi.”
Sau khi Kiều Thi Uyển rời đi, Đường Thiên Miểu không động đũa mà nhìn chằm chằm vào bữa khuya kia.
Trong đôi mắt tĩnh lặng có muôn vàn suy nghĩ.
Một lúc sau, cô ăn một miếng bánh trôi nước, rất ngọt, dường như có thêm một mùi vị khó nói rõ so với những cái cô từng ăn trước kia, nó khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ.
Phong Xán bị Kiều Thi Uyển nhét vào trong xe.
“Đi học ngoan vào, đừng có gây chuyện đấy, bây giờ con đã lên cấp ba rồi, nên chú tâm vào học hành đi! Chú Tần, lái xe đi.”
Phong Xán buồn ngủ, híp mắt hỏi: “Mẹ, không đợi Đường Thiên Miểu ạ?”
“Người ta đi từ nửa tiếng trước rồi. Đúng rồi, mẹ giao cho con một nhiệm vụ, Miểu Miểu vừa chuyển đến trường này nên còn nhiều thứ chưa kịp làm quen, con nhớ giúp đỡ người ta, hiểu chưa?”
Phong Xán mở mắt: “Mua xe cho con thì con đồng ý với mẹ.”
“Chừng nào con thi đậu đại học Bắc Kinh đi rồi nói, chú Tần, lái xe.”
Vẻ mặt Phong Xán không còn gì luyến tiếc, lấy điện thoại ra rồi cúi đầu chơi game để giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng.
Không lâu sau, chú Tần đột nhiên dừng xe lại.
Phong Xán ngẩng đầu: “Sao lại dừng lại?”
“Cậu chủ, cậu xem.”
Bên ngoài xe, Lâm Văn Vũ đứng trước cửa nhà họ, mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, trông vô cùng lanh lợi.
Phong Xán hạ cửa xe xuống, gương mặt tuấn tú đầy nghi hoặc: “Sao cậu lại ở đây?”
Lâm Văn Vũ đi tới, cắn môi và nói: “A Xán, chị họ của tớ có ở đây không?”
“Chị họ của cậu?”
Đầu óc Phong Xán xoay vòng một lúc mới phản ứng lại, thản nhiên nói: “Cậu ấy đã đi từ sớm rồi.”
Lâm Văn Vũ cắn môi: “Ơ? Tớ định mang bữa sáng tới để ăn chung với chị ấy, sau đó thì tiện đường cùng đi học mà.”
“Cậu ấy đến trường mà không nói với cậu à?” Phong Xán khó hiểu.
Vẻ mặt Lâm Văn Vũ vô tội: “Tớ không biết, làm sao bây giờ, sắp đến giờ vào lớp rồi, gần khu này bắt xe ở đâu vậy?”
Phong Xán mở cửa xe: “Bắt xe làm gì, lên đi, tớ đưa cậu đi.”
Ánh mắt Lâm Văn Vũ phát sáng, cười nói: “Cảm ơn cậu, A Xán.”
Sau khi ngồi vào, Lâm Văn Vũ tỉ mỉ quan sát cách bài trí trên xe: “A Xán, chiếc xe này… là của anh cậu à?”
Phong Xán đang chơi game nên tiện miệng nói: “Không phải, xe của anh tớ đâu thể tùy tiện cho người khác ngồi.”
Lâm Văn Vũ đảo mắt, không biết suy nghĩ gì mà không lên tiếng nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến cổng trường trung học phụ thuộc đại học Bắc Kinh.
Lâm Văn Vũ theo Phong Xán xuống xe, chưa đi được mấy bước thì Phong Xán đã dừng lại, hất cằm về một phía: “Chị họ cậu kìa.”
Lâm Văn Vũ nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Đường Thiên Miểu đang đạp xe đạp leo núi vào trường, cô không mặc đồng phục học sinh, đội ngược mũ lưỡi trai màu đen, phối với quần jean và áo khoác, toàn thân toát lên vẻ vừa lạnh lùng vừa nam tính, không có chút vẻ dịu dàng đáng có của một cô gái.
Nhưng dù như vậy, chỉ dựa vào khuôn mặt kia thôi vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt.
Lâm Văn Vũ cắn môi, một vẻ u ám khẽ ánh lên trong mắt.
“Không phải cậu ấy ra ngoài từ sớm à? Sao bây giờ mới tới trường học?” Phong Xán bất giác hỏi.
Lâm Văn Vũ mím môi rồi nói: “Thật ra… chị họ của tớ là người một lời khó nói hết.”
Phong Xán: “Hả?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook