Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù
-
Chương 4
Người đàn ông bỗng nhiên bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, cảm xúc trơn bóng trắng mịn khiến hắn có chút lưu luyến: "Cô gái ngốc nghếch, cô còn không hiểu sao?"
Hắn bỗng nhiên cúi người, đôi mắt lóe ra sự tàn nhẫn, cắn môi cô rồi nói ra từng câu từng chữ một: "Cô bị Lạc gia bán rồi!"
"Không, tôi không tin... Anh buông tôi ra!" Lạc Tư Mạn nghẹn ngào kêu lên...
Cô đột nhiên hung hăng đẩy hắn ra, lăn từ trên giường xuống đất... Một tiếng bịch vang lên, khiến Tề Thiên Ngạo kinh ngạc quay đầu lại!
"Chết tiệt!" Hắn không nhịn được chửi thề, không ngờ cô lại chảy nhiều máu như vậy!
Vết máu trên đôi chân trắng nõn và nhỏ nhắn khiến Tề Thiên Ngạo không khỏi có chút ảo não, hắn mím môi lại, đôi chân thon dài bước tới, khom lưng ôm lấy cô, đi về phía phòng tắm...
Hắn nhìn kĩ gương mặt trong lòng mình mới phát hiện lông mi của cô rất dài, trên gương mặt như bánh kem lại xuất hiện hai đường vòng cung đen nhánh, bờ môi đầy đặn mím lại thật chặt, hai hàng lông mày nhíu lại.
Hắn thả cô vào bồn tắm lớn xả đầy nước lóng, Tề Thiên Ngạo đang muốn xoay người, lại thấy cô trực tiếp mềm trợt vào bồn tắm lớn, chỉ còn lại mái tóc dài đen nhánh như rong biển nổi trên mặt nước!
"Shit!" Tề Thiên Ngạo khẽ chửi thề một tiếng, cô gái này thực sự rất phiền toái! Không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết đuối trước mặt mình được, Tề Thiên ngạo xoay người đi tới phía trước bồn tắm lớn, không chút khách khí nắm tóc cô ấy kéo lên...
"A... Đau quá..."
Đau đớn khiến cô hơi mở mắt, đôi mắt cong cong mềm mại như mặt trăng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay khiến lòng người dao động, trái tim Tề Thiên Ngạo bỗng đập lệch một nhịp, hắn đột nhiên buông tay ra, nhìn cô kinh hoảng lấy tay vịn vào hai bên bồn tắm, hai mắt ướt át nhìn hắn...
Ánh mắt yếu đuối như vậy bỗng nhiên khiến hắn bực bội trong lòng, Tề Thiên Ngạo thuận tay xé áo ngủ rồi quấn vào người mình: "Tự tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại phòng ngủ!"
Hắn đẩy cửa ra, rồi vào một căn phòng khác, khi nước lạnh xối lên cơ thể cường tráng, hắn mới thở một hơi thật dài, nghĩ lại dáng vẻ của cô gái kia khi ở dưới thân mình hắn không khỏi cười nhạt, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đúng vậy, chỉ mới bắt đầu!
Nước trong bồn tắm lạnh lẽo, Lạc Tư Mạn co rúc ở đó, cô không sợ sự đau đớn trên cơ thể, chỉ là nỗi đau trong lòng khiến cô có cảm giác như sắp chết...
Triệt, đêm nay, anh làm thế nào để vượt qua được? Chắc anh có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến, người mà anh yêu lại bị một người đàn ông khác chiếm đoạt sự thuần khiết...
Cô không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa, không còn nữa...
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tề Thiên Ngạo liếc nhìn cô gái đang co rúc trong bồn tắm lạnh như băng, cố chấp cắn chặt môi nhìn chằm chắm hắn...
"Cô định cứ để như vậy qua đêm à?" Tề Thiên Ngạo ẩn giấu cơn tức giận vô hình, thản nhiên cầm một ly rượu đỏ nhíu mày nhìn cô...
"Ra ngoài!" Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, từ nhỏ đến lớn, ăn nhờ ở đậu, yếu đuối nên bị người khác ức hiếp, cô chẳng bao giờ cao giọng nói câu nào, mà lần này, cô quyết định sẽ căm hận người đàn ông trước mặt này!
"Ồ? Không phải tôi đã ra ngoài từ sớm rồi sao? Lẽ nào cô còn muốn..." Hắn thích ý đi tới, cúi người nói bên tai cô: "Một lần nữa sao?"
"Vô sỉ!" Lạc Tư Mạn không nhịn được giơ tay lên tát hắn, tuy chỉ là một cái tát yếu đuối không có chút lực nào nhưng cũng khiến Tề Thiên Ngạo ngay lập tức trầm mặt xuống!
Ly rượu bị hắn hung hăng bóp nát trong lòng bàn tay, máu tươi chảy xuống theo kẽ hỡ ngón tay...
"Tay anh?!" Lạc Tư Mạn kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn từng giọt máu tươi rơi tí tách trên mặt đất màu trắng, cô không kìm được run nhẹ, cô lấy một chiếc khăn sạch, không chút do dự quấn lên tay hắn bị thương!
"Chắc chắn là có rất nhiều mảnh thủy tinh trong vết thương, anh đừng động đậy, tôi đi tìm hộp cứu thương để xử lý vết thương cho anh!"
Lạc Tư Mạn dặn dò xong, liền bảo hắn tự giữ chiếc khăn, cô nhanh nhẹn ra khỏi bồn tắm, khoác áo ngủ rồi đi chân trần ra ngoài...
Tề Thiên Ngạo ngây ngẩn nhìn động tác nhanh như gió của cô, vốn dĩ hắn rất tức giận, chuẩn bị mắng cô một trận nhưng giờ lại nhịn xuống!
Hắn xoay người đi ra ngoài, cô đã tìm được hộp cứu thương, chuẩn bị xong bông y tế và cồn i-ốt.
"Anh ngồi xuống, đưa tay cho tôi."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, yếu đuối là sự cố chấp, Tề Thiên Ngạo lại ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa tay cho cô khi nghe thấy giọng nói dịu dàng đó.
Lạc Tư Mạn nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, không nhịn được hít một hơi, lòng bàn tay bị trầy xước với vô số vết thương.
Cô khẽ nhíu mày, nói như đang dỗ trẻ con vậy: "Đừng lo lắng, tôi đảm bảo chỉ đau một chút thôi, anh hãy cố gắng chịu đựng!"
Cô dùng bông cẩn thận nhúng cồn i-ốt rồi chấm lên vết thương, rồi lấy những mảnh thủy tinh nhỏ ra ngoài, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn hắn, "Cố gắng chịu đựng, nhất định phải lấy hết thủy tinh ra nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng."
Tề Thiên Ngạo chỉ hơi nhíu mi, động tác của cô rất nhẹ nhàng nên không đau chút nào cả, nhìn ánh mắt chuyên chú của cô, hắn bỗng nhiên có chút nghi hoặc, tại sao cô có thể dịu dàng với người đàn ông đã làm nhục mình như vậy?
Đối với những người đàn ông khác cô có dịu dàng như thế không?
"Cô thường giúp người khác xử lý vết thương như thế này à?" Hắn buột miệng nói ra sự nghi vấn trong lòng mình!
Lạc Tư Mạn cũng không ngẩng đầu: "Từ nhỏ đến giờ khi bị thương tôi đều tự xử lý, còn anh là người đầu tiên mà tôi làm giúp."
Cô đột nhiên buông hắn ra: "Được rồi."
Lòng bàn tay đột nhiên có cảm giác hụt hẫng, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, hắn đột nhiên nhìn cô giọng trầm thấp nói: "Sau này không cho phép cô xử lý vết thương giúp người khác nữa."
Lạc Tư Mạn ngước mắt lạnh nhạt nhìn hắn, cô không để ý lời nói của hắn: "Tôi có thể đi được chưa?"
Tề Thiên Ngạo dường như không nghe thấy, nhìn chăm chú vào băng vải băng bó rất hoàn mỹ trên tay mình, khóe môi đột nhiên cong cong, hắn dùng một tay kéo cô ôm vào trong ngực: "Lúc nhỏ cô bị thương, không có quản gia, người giúp việc hay bác sĩ chăm sóc cô sao? Cô là tiểu thư Lạc gia cơ mà!"
Ánh mắt Lạc Tư Mạn chợt ảm đạm, cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng lại phát hiện bản thân mình đang làm điều vô ích.
Viền mắt hơi cay, cô cụp mắt lãnh đạm mở miệng: "Tôi vừa sinh ra đã bị đưa đi nơi khác, đến khi tròn mười tám tuổi mới trở lại Lạc gia, còn trước đó tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi thôi."
Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên cảm thấy áo trước ngực mình bị ướt một mảng, hắn quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ bất lực của cô ấy, lúc này hắn mới phát hiện, cô đang khóc...
Hắn bỗng nhiên cúi người, đôi mắt lóe ra sự tàn nhẫn, cắn môi cô rồi nói ra từng câu từng chữ một: "Cô bị Lạc gia bán rồi!"
"Không, tôi không tin... Anh buông tôi ra!" Lạc Tư Mạn nghẹn ngào kêu lên...
Cô đột nhiên hung hăng đẩy hắn ra, lăn từ trên giường xuống đất... Một tiếng bịch vang lên, khiến Tề Thiên Ngạo kinh ngạc quay đầu lại!
"Chết tiệt!" Hắn không nhịn được chửi thề, không ngờ cô lại chảy nhiều máu như vậy!
Vết máu trên đôi chân trắng nõn và nhỏ nhắn khiến Tề Thiên Ngạo không khỏi có chút ảo não, hắn mím môi lại, đôi chân thon dài bước tới, khom lưng ôm lấy cô, đi về phía phòng tắm...
Hắn nhìn kĩ gương mặt trong lòng mình mới phát hiện lông mi của cô rất dài, trên gương mặt như bánh kem lại xuất hiện hai đường vòng cung đen nhánh, bờ môi đầy đặn mím lại thật chặt, hai hàng lông mày nhíu lại.
Hắn thả cô vào bồn tắm lớn xả đầy nước lóng, Tề Thiên Ngạo đang muốn xoay người, lại thấy cô trực tiếp mềm trợt vào bồn tắm lớn, chỉ còn lại mái tóc dài đen nhánh như rong biển nổi trên mặt nước!
"Shit!" Tề Thiên Ngạo khẽ chửi thề một tiếng, cô gái này thực sự rất phiền toái! Không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết đuối trước mặt mình được, Tề Thiên ngạo xoay người đi tới phía trước bồn tắm lớn, không chút khách khí nắm tóc cô ấy kéo lên...
"A... Đau quá..."
Đau đớn khiến cô hơi mở mắt, đôi mắt cong cong mềm mại như mặt trăng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay khiến lòng người dao động, trái tim Tề Thiên Ngạo bỗng đập lệch một nhịp, hắn đột nhiên buông tay ra, nhìn cô kinh hoảng lấy tay vịn vào hai bên bồn tắm, hai mắt ướt át nhìn hắn...
Ánh mắt yếu đuối như vậy bỗng nhiên khiến hắn bực bội trong lòng, Tề Thiên Ngạo thuận tay xé áo ngủ rồi quấn vào người mình: "Tự tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại phòng ngủ!"
Hắn đẩy cửa ra, rồi vào một căn phòng khác, khi nước lạnh xối lên cơ thể cường tráng, hắn mới thở một hơi thật dài, nghĩ lại dáng vẻ của cô gái kia khi ở dưới thân mình hắn không khỏi cười nhạt, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đúng vậy, chỉ mới bắt đầu!
Nước trong bồn tắm lạnh lẽo, Lạc Tư Mạn co rúc ở đó, cô không sợ sự đau đớn trên cơ thể, chỉ là nỗi đau trong lòng khiến cô có cảm giác như sắp chết...
Triệt, đêm nay, anh làm thế nào để vượt qua được? Chắc anh có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến, người mà anh yêu lại bị một người đàn ông khác chiếm đoạt sự thuần khiết...
Cô không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa, không còn nữa...
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tề Thiên Ngạo liếc nhìn cô gái đang co rúc trong bồn tắm lạnh như băng, cố chấp cắn chặt môi nhìn chằm chắm hắn...
"Cô định cứ để như vậy qua đêm à?" Tề Thiên Ngạo ẩn giấu cơn tức giận vô hình, thản nhiên cầm một ly rượu đỏ nhíu mày nhìn cô...
"Ra ngoài!" Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, từ nhỏ đến lớn, ăn nhờ ở đậu, yếu đuối nên bị người khác ức hiếp, cô chẳng bao giờ cao giọng nói câu nào, mà lần này, cô quyết định sẽ căm hận người đàn ông trước mặt này!
"Ồ? Không phải tôi đã ra ngoài từ sớm rồi sao? Lẽ nào cô còn muốn..." Hắn thích ý đi tới, cúi người nói bên tai cô: "Một lần nữa sao?"
"Vô sỉ!" Lạc Tư Mạn không nhịn được giơ tay lên tát hắn, tuy chỉ là một cái tát yếu đuối không có chút lực nào nhưng cũng khiến Tề Thiên Ngạo ngay lập tức trầm mặt xuống!
Ly rượu bị hắn hung hăng bóp nát trong lòng bàn tay, máu tươi chảy xuống theo kẽ hỡ ngón tay...
"Tay anh?!" Lạc Tư Mạn kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn từng giọt máu tươi rơi tí tách trên mặt đất màu trắng, cô không kìm được run nhẹ, cô lấy một chiếc khăn sạch, không chút do dự quấn lên tay hắn bị thương!
"Chắc chắn là có rất nhiều mảnh thủy tinh trong vết thương, anh đừng động đậy, tôi đi tìm hộp cứu thương để xử lý vết thương cho anh!"
Lạc Tư Mạn dặn dò xong, liền bảo hắn tự giữ chiếc khăn, cô nhanh nhẹn ra khỏi bồn tắm, khoác áo ngủ rồi đi chân trần ra ngoài...
Tề Thiên Ngạo ngây ngẩn nhìn động tác nhanh như gió của cô, vốn dĩ hắn rất tức giận, chuẩn bị mắng cô một trận nhưng giờ lại nhịn xuống!
Hắn xoay người đi ra ngoài, cô đã tìm được hộp cứu thương, chuẩn bị xong bông y tế và cồn i-ốt.
"Anh ngồi xuống, đưa tay cho tôi."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, yếu đuối là sự cố chấp, Tề Thiên Ngạo lại ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa tay cho cô khi nghe thấy giọng nói dịu dàng đó.
Lạc Tư Mạn nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, không nhịn được hít một hơi, lòng bàn tay bị trầy xước với vô số vết thương.
Cô khẽ nhíu mày, nói như đang dỗ trẻ con vậy: "Đừng lo lắng, tôi đảm bảo chỉ đau một chút thôi, anh hãy cố gắng chịu đựng!"
Cô dùng bông cẩn thận nhúng cồn i-ốt rồi chấm lên vết thương, rồi lấy những mảnh thủy tinh nhỏ ra ngoài, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn hắn, "Cố gắng chịu đựng, nhất định phải lấy hết thủy tinh ra nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng."
Tề Thiên Ngạo chỉ hơi nhíu mi, động tác của cô rất nhẹ nhàng nên không đau chút nào cả, nhìn ánh mắt chuyên chú của cô, hắn bỗng nhiên có chút nghi hoặc, tại sao cô có thể dịu dàng với người đàn ông đã làm nhục mình như vậy?
Đối với những người đàn ông khác cô có dịu dàng như thế không?
"Cô thường giúp người khác xử lý vết thương như thế này à?" Hắn buột miệng nói ra sự nghi vấn trong lòng mình!
Lạc Tư Mạn cũng không ngẩng đầu: "Từ nhỏ đến giờ khi bị thương tôi đều tự xử lý, còn anh là người đầu tiên mà tôi làm giúp."
Cô đột nhiên buông hắn ra: "Được rồi."
Lòng bàn tay đột nhiên có cảm giác hụt hẫng, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, hắn đột nhiên nhìn cô giọng trầm thấp nói: "Sau này không cho phép cô xử lý vết thương giúp người khác nữa."
Lạc Tư Mạn ngước mắt lạnh nhạt nhìn hắn, cô không để ý lời nói của hắn: "Tôi có thể đi được chưa?"
Tề Thiên Ngạo dường như không nghe thấy, nhìn chăm chú vào băng vải băng bó rất hoàn mỹ trên tay mình, khóe môi đột nhiên cong cong, hắn dùng một tay kéo cô ôm vào trong ngực: "Lúc nhỏ cô bị thương, không có quản gia, người giúp việc hay bác sĩ chăm sóc cô sao? Cô là tiểu thư Lạc gia cơ mà!"
Ánh mắt Lạc Tư Mạn chợt ảm đạm, cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng lại phát hiện bản thân mình đang làm điều vô ích.
Viền mắt hơi cay, cô cụp mắt lãnh đạm mở miệng: "Tôi vừa sinh ra đã bị đưa đi nơi khác, đến khi tròn mười tám tuổi mới trở lại Lạc gia, còn trước đó tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi thôi."
Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên cảm thấy áo trước ngực mình bị ướt một mảng, hắn quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ bất lực của cô ấy, lúc này hắn mới phát hiện, cô đang khóc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook