Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù
-
Chương 1
Cơn mưa rải rác như gột rửa thành phố Đài Bắc, người đi đường bước vội vã. Trong cảnh tượng động lòng người trong một biệt thự ở ngoại thành, một cô gái cô đơn đứng trong gió...
Nước mưa nặng nề rơi xuống người cô. Cô im lặng đứng đó, liều mạng che chắn tã bọc trong ngực, cắn chặt đôi môi trắng bệch, đôi mắt cố gắng chống lại những giọt mưa đang nặng nề rơi xuống, tuyệt vọng nhìn về phía biệt thự khí thế...
Cô không tin người kia không biết!
Cho dù trong lòng hắn, Tô Man Liên cô hoàn toàn không đáng một đồng, nhưng đứa bé đang nằm trong lòng cô chính là máu mủ của hắn! Là con của hắn!
Mưa vẫn không hề dừng lại. Tô Man Liên cẩn thận ôm đứa bé, muốn cản lại những giọt mưa đang đập mạnh vào người bé, nhưng đứa bé vẫn khóc lớn, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm, không biết là nước mưa hay là nước mắt...
Tiếng khóc dần yếu đi, đứa bé dường như không còn chút hơi thở nào. Tô Man Liên bối rối xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn xanh tím của bé, nhưng tã lót vốn ướt đẫm bịt kín khiến bé suýt chút nữa thì ngạt thở...
"Mở cửa ra... Con tôi sắp chết rồi, mau cứu con tôi..."
Tô Man Liên không biết nên làm gì nữa, cô điên cuồng nhấn chuông cửa. Dù cô có một con đường sống thì cũng sẽ không vì vậy mà thương tổn con mình!
Một người hầu ló đầu ra từ trong phòng, lắc đầu thở dài: "Cô ơi... cô đi đi!"
Chắc chắn phu nhân sẽ không để ông chủ ra ngoài!
Tô Man Liên tuyệt vọng nhìn về phía biệt thự xa xa đó, kiếp này cô chỉ yêu người đàn ông ở trong đó, nhưng mà... Đột nhiên cô nở nụ cười, cười vô cùng lạnh lẽo, mang theo vẻ dứt khoát. Trên gương mặt xinh đẹp đã mất hết sức sống, nhìn giống hệt một bức tượng tạc từ thạch cao!
Cô lùi lại từng bước, từng bước. Đứa bé sơ sinh đã khóc tới mệt mỏi, hơi thở cũng mong manh vô cùng. Những người hầu nhìn thấy cô rời đi thì đang định thở phào...
Bỗng nhiên, một con dao găm sắc bén xuất hiện trong tay cô!
"Đi nói với Lạc Tử Sơn, hôm nay nếu anh ta không đi ra thì Tô Man Liên tôi sẽ tự tay giết chết đứa con trong ngực mình, sau đó..."
Cô bướng bỉnh ngẩng mặt lên, khóe môi khẽ nhếch lên đầy lạnh lẽo...
Cô không phải vì mình mà chỉ muốn thử đấu tranh để con cô có một con đường sống.
Chỉ cần con bé có thể sống sót, cô chỉ có một thỉnh cầu đơn giản này mà thôi!
"Tôi cũng sẽ chết theo con gái mình..."
Con dao trong tay Tô Man Liên đặt trên cổ đứa bé, ngón tay cô run rẩy kịch liệt: "Mạn Nhi..."
Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, rơi vào gương mặt nhăn đầy nước của đứa bé...
Đứa bé yếu ớt rên lên, dường như sắp không thể cử động được nữa...
Người hầu và quản gia sợ hãi vội đi gặp Lạc Tử Sơn, Tô Man Liên lạnh lùng cười...
Từ khi tới đây, cô đã hạ quyết tâm dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Mạn Nhi!
Cô hiểu rất rõ người đàn bà kia, cô ta sẽ không để cô bước qua cửa Lạc gia, còn cô đã sớm hết hi vọng với Lạc Tử Sơn rồi... Tất cả những chuyện cô làm bây giờ, đều chỉ vì Mạn Nhi...
Không biết qua bao lâu, dường như ngay cả ông trời cũng không nỡ nhìn cảnh tượng thảm thiết này. Mưa dần tạnh, đứa bé lạnh như băng nằm trong lòng mẹ run rẩy kịch liệt. Dáng vẻ yếu ớt giống như chỉ trong một giây nữa sẽ lập tức tan biến...
Có tiếng bước chân truyền tới...
Tô Man Liên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình kia, vẫn là gương mặt nho nhã dễ đỏ mặt đó, vẫn là dáng vẻ do dự đó.
Người phụ nữ đứng bên cạnh hắn, dáng vẻ cao quý, ưu nhã mang theo sự kiêu ngạo không ai sánh được!
"Tô Man Liên, cô còn biết xấu hổ không?"
Lạc phu nhân nhẹ nhàng nói, cách cánh cửa lớn nhà họ Lạc, cô ta cười khinh thường. Người phụ nữ cả người ướt sũng, tiều tụy nhếch nhác thế kia thì có tư cách gì đấu với Tần Di Lan cô chứ?
Vị trí phu nhân nhà họ Lạc chỉ có thể là của cô ta!
"Tôi có thể biến mất trước mặt cô, thậm chí có thể chết! Tôi chỉ muốn Lạc gia thu nhận đứa bé này!"
Tô Man Liên nhẹ nhàng nói, con dao đang nắm trong tay hơi run lên, làn da non mịn của đứa bé bị cứa vào, một giọt máu chảy lên lưỡi dao khiến người nhìn vào đã giật mình...
"Không thể!"
Gương mặt Tần Di Lan hoàn toàn không thay đổi, cô ta chỉ ước người phụ nữ trước mặt lập tức giết chết đứa con hoang kia đi, sau đó cũng chết đi!
"Man Liên... Dừng lại!"
Lạc Tử Sơn chán ghét mở miệng, sao hắn lại chọc vào một người phụ nữ phiền phức như vậy?
Trước đây thích cô ta vì gương mặt khá xinh, không ngờ bây giờ muốn bỏ cũng không được!
Chỉ là... Lạc gia giàu có như vậy, nuôi một đứa bé cũng không phải là vấn đề, nhưng nếu có người chết lại không phải chuyện hay ho gì!
"Để đứa bé ở lại, cô đi đi!"
Lạc Tử Sơn phiền chán phất phất tay. Hắn xoay người, hoàn toàn không muốn nhìn cô. Người phụ nữ đê tiện này khiến hắn vừa nhìn thì lập tức cảm thấy dáng vẻ khí thế của mình lập tức giảm sút trước mặt Di Lan...
"Lạc Tử Sơn!"
Tần Di Lan tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn dám cho phép đứa con hoang này ở lại Lạc gia? Vậy Tần Di Lan cô thì sao? Cô tuyệt đối không để chuyện này xảy ra!
"Được rồi, được rồi, cứ quyết định như vậy đi, giải tán hết cho tôi!"
Lạc Tử Sơn rốt cuộc thể hiện được khí thế của chủ gia đình. Lúc này, đã có người hầu mở cửa bước ra chỗ Tô Man Liên, chuẩn bị ôm đứa bé vào...
Nước mưa nặng nề rơi xuống người cô. Cô im lặng đứng đó, liều mạng che chắn tã bọc trong ngực, cắn chặt đôi môi trắng bệch, đôi mắt cố gắng chống lại những giọt mưa đang nặng nề rơi xuống, tuyệt vọng nhìn về phía biệt thự khí thế...
Cô không tin người kia không biết!
Cho dù trong lòng hắn, Tô Man Liên cô hoàn toàn không đáng một đồng, nhưng đứa bé đang nằm trong lòng cô chính là máu mủ của hắn! Là con của hắn!
Mưa vẫn không hề dừng lại. Tô Man Liên cẩn thận ôm đứa bé, muốn cản lại những giọt mưa đang đập mạnh vào người bé, nhưng đứa bé vẫn khóc lớn, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm, không biết là nước mưa hay là nước mắt...
Tiếng khóc dần yếu đi, đứa bé dường như không còn chút hơi thở nào. Tô Man Liên bối rối xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn xanh tím của bé, nhưng tã lót vốn ướt đẫm bịt kín khiến bé suýt chút nữa thì ngạt thở...
"Mở cửa ra... Con tôi sắp chết rồi, mau cứu con tôi..."
Tô Man Liên không biết nên làm gì nữa, cô điên cuồng nhấn chuông cửa. Dù cô có một con đường sống thì cũng sẽ không vì vậy mà thương tổn con mình!
Một người hầu ló đầu ra từ trong phòng, lắc đầu thở dài: "Cô ơi... cô đi đi!"
Chắc chắn phu nhân sẽ không để ông chủ ra ngoài!
Tô Man Liên tuyệt vọng nhìn về phía biệt thự xa xa đó, kiếp này cô chỉ yêu người đàn ông ở trong đó, nhưng mà... Đột nhiên cô nở nụ cười, cười vô cùng lạnh lẽo, mang theo vẻ dứt khoát. Trên gương mặt xinh đẹp đã mất hết sức sống, nhìn giống hệt một bức tượng tạc từ thạch cao!
Cô lùi lại từng bước, từng bước. Đứa bé sơ sinh đã khóc tới mệt mỏi, hơi thở cũng mong manh vô cùng. Những người hầu nhìn thấy cô rời đi thì đang định thở phào...
Bỗng nhiên, một con dao găm sắc bén xuất hiện trong tay cô!
"Đi nói với Lạc Tử Sơn, hôm nay nếu anh ta không đi ra thì Tô Man Liên tôi sẽ tự tay giết chết đứa con trong ngực mình, sau đó..."
Cô bướng bỉnh ngẩng mặt lên, khóe môi khẽ nhếch lên đầy lạnh lẽo...
Cô không phải vì mình mà chỉ muốn thử đấu tranh để con cô có một con đường sống.
Chỉ cần con bé có thể sống sót, cô chỉ có một thỉnh cầu đơn giản này mà thôi!
"Tôi cũng sẽ chết theo con gái mình..."
Con dao trong tay Tô Man Liên đặt trên cổ đứa bé, ngón tay cô run rẩy kịch liệt: "Mạn Nhi..."
Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, rơi vào gương mặt nhăn đầy nước của đứa bé...
Đứa bé yếu ớt rên lên, dường như sắp không thể cử động được nữa...
Người hầu và quản gia sợ hãi vội đi gặp Lạc Tử Sơn, Tô Man Liên lạnh lùng cười...
Từ khi tới đây, cô đã hạ quyết tâm dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Mạn Nhi!
Cô hiểu rất rõ người đàn bà kia, cô ta sẽ không để cô bước qua cửa Lạc gia, còn cô đã sớm hết hi vọng với Lạc Tử Sơn rồi... Tất cả những chuyện cô làm bây giờ, đều chỉ vì Mạn Nhi...
Không biết qua bao lâu, dường như ngay cả ông trời cũng không nỡ nhìn cảnh tượng thảm thiết này. Mưa dần tạnh, đứa bé lạnh như băng nằm trong lòng mẹ run rẩy kịch liệt. Dáng vẻ yếu ớt giống như chỉ trong một giây nữa sẽ lập tức tan biến...
Có tiếng bước chân truyền tới...
Tô Man Liên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình kia, vẫn là gương mặt nho nhã dễ đỏ mặt đó, vẫn là dáng vẻ do dự đó.
Người phụ nữ đứng bên cạnh hắn, dáng vẻ cao quý, ưu nhã mang theo sự kiêu ngạo không ai sánh được!
"Tô Man Liên, cô còn biết xấu hổ không?"
Lạc phu nhân nhẹ nhàng nói, cách cánh cửa lớn nhà họ Lạc, cô ta cười khinh thường. Người phụ nữ cả người ướt sũng, tiều tụy nhếch nhác thế kia thì có tư cách gì đấu với Tần Di Lan cô chứ?
Vị trí phu nhân nhà họ Lạc chỉ có thể là của cô ta!
"Tôi có thể biến mất trước mặt cô, thậm chí có thể chết! Tôi chỉ muốn Lạc gia thu nhận đứa bé này!"
Tô Man Liên nhẹ nhàng nói, con dao đang nắm trong tay hơi run lên, làn da non mịn của đứa bé bị cứa vào, một giọt máu chảy lên lưỡi dao khiến người nhìn vào đã giật mình...
"Không thể!"
Gương mặt Tần Di Lan hoàn toàn không thay đổi, cô ta chỉ ước người phụ nữ trước mặt lập tức giết chết đứa con hoang kia đi, sau đó cũng chết đi!
"Man Liên... Dừng lại!"
Lạc Tử Sơn chán ghét mở miệng, sao hắn lại chọc vào một người phụ nữ phiền phức như vậy?
Trước đây thích cô ta vì gương mặt khá xinh, không ngờ bây giờ muốn bỏ cũng không được!
Chỉ là... Lạc gia giàu có như vậy, nuôi một đứa bé cũng không phải là vấn đề, nhưng nếu có người chết lại không phải chuyện hay ho gì!
"Để đứa bé ở lại, cô đi đi!"
Lạc Tử Sơn phiền chán phất phất tay. Hắn xoay người, hoàn toàn không muốn nhìn cô. Người phụ nữ đê tiện này khiến hắn vừa nhìn thì lập tức cảm thấy dáng vẻ khí thế của mình lập tức giảm sút trước mặt Di Lan...
"Lạc Tử Sơn!"
Tần Di Lan tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn dám cho phép đứa con hoang này ở lại Lạc gia? Vậy Tần Di Lan cô thì sao? Cô tuyệt đối không để chuyện này xảy ra!
"Được rồi, được rồi, cứ quyết định như vậy đi, giải tán hết cho tôi!"
Lạc Tử Sơn rốt cuộc thể hiện được khí thế của chủ gia đình. Lúc này, đã có người hầu mở cửa bước ra chỗ Tô Man Liên, chuẩn bị ôm đứa bé vào...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook