Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
-
Chương 146: Đại kết cục (3.3)
Chuyện của Tiết
gia có sự tham gia của Mộ Dung Trần khôi phục rất nhanh, bắt đầu vận
hành bình thường, cổ phiếu của công ty sau một thời gian làm việc đã
khôi phục giá trị trên thị trường, hơn thế lại còn không ngừng đi lên, bởi vì trong giới thương mại có tin đồn, tập đoàn Mộ Dung sẽ sát nhập
với Tiết thị, chỉ chưa chính thức tuyên bố ra ngoài mà thôi. Nhưng
chuyện thiên kim của Tiết gia đã kết hôn với Tứ thiếu gia nhà Mộ Dung đã là chuyện của bốn năm trước đây, mấy năm này mặc dù có tin đồn hai
người thật ra đã sớm đường ai nấy đi, nhưng sự thật cũng đã chứng minh,
hai người bọn họ vẫn còn ở cùng nhau, bằng không Mộ Dung Trần làm sao có thể sẽ thay Tiết Tình mở cuộc họp đại hội cổ đông được?
Mà sau khi Tình Tình biết công ty không có việc gì vẫn bị buộc ở lại nhà Mộ Dung , mọi người trong nhà đối với cô cũng rất tốt, tốt đến mức làm cho cô cảm thấy mình căn bản vẫn chưa ly hôn với Mộ Dung Trần.
Bao nhiêu lần cô định mở miệng giải thích nói ra sự thật là bọn họ đã không có quan hệ gì nữa nhưng khi há miệng cũng không biết nói thế nào.
Một tuần lễ trôi qua, thắt lưng của cô đã không có việc gì, nếu vậy cô cũng không thể ở lại nhà Mộ Dung nữa sao? Cô không có lý do gì để lưu lại đây cả?
Mặc dù lần này anh đã giúp cô một việc lớn như vậy, nhưng cô cũng đã ngủ cùng một tuần lễ cũng coi như là báo đáp rồi, hơn nữa nên làm hay không nên làm cũng đã cố gắng hết sức rồi, nếu đi cũng không coi là bội ước được?
Nhưng khi nói muốn đi, tâm lại bị vây khốn.
Cô biết là mình không thể rời khỏi anh được. Nhưng bọn họ đã ly hôn nếu tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa. Mấy ngày nay, mặc dù anh vẫn dịu dàng săn sóc nhưng cũng không có nói yêu cô.
Có lẽ anh sẽ không nói yêu cô đâu? Còn cô thì lại không dám chủ động theo đuổi một người đàn ông.
Tối hôm qua, lúc chuẩn bị ngủ cô đã hỏi anh, lúc nào thì để cho cô rời khỏi đây, thế nhưng anh lại chặt chẽ ôm lấy cô nói: "Vĩnh viễn không thả."
Vĩnh viễn không thả này là có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn cùng cô phục hôn sao?
Thôi, không suy nghĩ nữa. Mặc kệ như thế nào thì hôm nay cô cũng phải về nhà một chuyến, mấy ngày nay cô vẫn cố chịu đựng không gọi điện thoại cho tiểu bảo bối của mình, thật sự thấy rất nhớ con trai.
Nghĩ vậy Tình Tình liền đi tới tủ treo quần áo. Mấy ngày nay, cô bị buộc nằm ở trên giường ngay cả ngày không ra khỏi cửa, cho nên trên người vẫn mặc quần áo ở nhà, nhưng mà hiện tại phải ra ngoài nên không thể mặc lại bộ lễ phục mỏng manh của đêm hôm đó được? Như thế sẽ bị lạnh chết .
Cô nghĩ, không biết quần áo của cô ở đây có còn không? Không biết sau khi cô đi Mộ Dung Trần có sai người vứt hết toàn bộ quần áo của cô đi không?
Mang theo nghi ngờ, Tình Tình kéo ngăn tủ ra, một dãy quần áo chỉnh tề ngay ngắn xuất hiện ngay trước mắt, từ quần áomặc ở nhà đến ra ngoài ra tất cả đều có, giống như cô chưa từng rời khỏi đây vậy.
Hốc mắt liền nóng lên.
Mặc dù bọn họ đã ly hôn, nhưng là trong phòng của anh vẫn còn cất giữ mọi thứ trước kia của cô, như vậy có phải đại diện cho việc anh còn yêu cô hay không?
Trong đầu đang hỗn loạn, sau khi mặc quần áo tử tế, Tình Tình lại không lập tức rời khỏi căn phòng này, đưa mắt nhìn khắp phòng, lại nhìn tới chỗ trước kia cô hay ngẩn người ngồi ở đó liền không nhịn được đi tới.
Thay đổi lớn nhất của chỗ nãy chính là có thêm một giá sách, phía trên xếp đầy các loại sách về quản lý tài chính. Công việc của anh bận rộn như vậy lại còn có thời gian để đọc sách sao?
Tình Tình tò mò đi tới lấy ra mấy quyển sách dầy cộm nặng nề lật đi lật lại, liền kinh ngạc phát hiện sách chẳng những được xem qua thậm chí bên trong có vài chỗ còn viết chú giải nữa, nhìn chữ viết rồng bay phượng múa, không khó nhìn ra được chính là chữ của anh.
Sau khi cất vào chỗ cũ xong, Tình Tình lại chú ý tới ở tầng phía cùng của giá sách lại bày rất nhiều sách về thiết kế. Lần trước khi ở phòng làm việc của anh đã thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới ở trong nhà anh cũng có sách này? Chẳng lẽ anh muốn đổi nghề sao?
Mấy anh biết nhà Mộ Dung hình như cũng không có ai học kiến trúc vì chẳng có gì liên quan đến nghề nghiệp của họ cả?
Tình Tình muốn đưa tay lấy một quyển trong số đó, lại phát hiện mình với không tới, người so với người thật khác biệt, thật sự làm cho người khác tức chết mà. Bình thường người người đàn ông kia tiện tay là có thể với được còn cô thì lại phải chật vật lấy cái ghế nhỏ ở trên ban công trèo lên mới lấy được nó.
Vừa rút ra một quyển sách mà cô tương đối có hứng thú, đang muốn mở ra xem thì lại thấy túi giấy kẹp ở giữa quyển sách rơi xuống đất.
Tình Tình không kịp mở quyển sách trên tay, từ trên ghế liền nhảy xuống, ngồi xổm trên đất để nhặt cái túi đó lên, ai ngờ miệng túi tài liệu lại không niêm phong kỹ, tài liệu bên trong cứ thế lộ ra ngoài.
Tình Tình đang muốn đem tài liệu nhét vào, nhưng khi mấy chữ to đùng trên tài liệu liền đâm vào mắt cô: "Giấy thỏa thuận li hôn" ?
Giấy thỏa thuận li hôn của Bọn họ tại sao lại ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ anh lại không mang đến cơ quan công chứng làm thủ tục sao? Năm đó luật sư Cổ chỉ nói cô ký tên lên đó còn những thứ khác thì không cần phải để ý đến, cô cũng cho rằng với năng lực của nhà Mộ Dung thì thủ tục li hôn nho nhỏ này làm sao có thể gây khó khăn được?
Nhưng tại sao phần thỏa thuận kia lại ở chỗ này? Hơn nữa còn kẹp ở tầng trên cùng của giá sách.
Vô số nghi vấn quay mòng mòng ở trong đầu, Tình Tình cũng không kìm chế được nữa đưa tay rút hết tài liệu bên trong ra, lật tới tờ cuối cùng, liền nhìn thấy chữ ký quen thuộc thẫm đẫm nước mắt của mình, không sai, đúng là tờ giấy cô đã ký tên khi ở San Francisco.
Lại tiếp tục lật từng tờ từng tờ, mỗi khi lật sang tờ khác, sắc mặt của cô lại càng nặng nề, cho đến tờ cuối cùng, thì tức giận đùng đùng đứng lên, cầm trên tay hai phần tài liệu giống nhau như đúc nhét vào trong túi.
Mộ Dung Trần, tên khốn đáng chết này!
Xem ra không cần phải để ý tới lễ nghi nữa rồi, Tình Tình đi giày vào, cầm túi tài liệu kia lên vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, ngay cả khi người làm trong nhà chào hỏi cô cũng không để ý trả lời một tiếng.
"Quản gia Cổ, lập tức gọi cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đi ra ngoài." Chạy đến lầu một Tình Tình liền nói với đối với Quản gia Cổ đang kiểm tra công việc.
"Thiếu phu nhân muốn đi đâu?" Quản gia Cổ lập tức ý bảo người bên cạnh xuống chuẩn bị xe.
"Đi công ty tìm Mộ Dung Trần."
Quá đáng, thật sự là rất quá đáng!
Xe một đường thẳng tiến đi đến tập đoàn Mộ Dung, đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên thư kí chỗ đại sảnh rốt cuộc cũng nhận ra được Tình Tình. Hơn nữa từ trong miệng của Chương tài tử cô ta dĩ nhiên biết được người nghe danh không thấy mặt kia chính là phu nhân của Tổng giám đốc, thấy cô tức giận đằng đằng chạy vào, họ lập tức ý sai nhân viên bảo an mở thang máy chuyên dụng, để cô đi lên.
Một đường đến thẳng phòng làm việc của anh đều thông suốt, nhưng lúc Tình Tình xông vào cửa thì lại nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên do cửa không khóa chặt.
Dương Dương tới nơi này làm gì? Tức giận trong lòng liền bị lòng hiếu kỳ chiến thắng.
"Anh rể, lần này thật sự cám ơn anh." Ngồi ở trước mặt Mộ Dung Trần chính là Thẩm Diệu Dương, trên tay giơ tấm chi phiếu vừa mới nhận từ trong tay của anh rể mình, gương mặt cười đến rực rỡ sáng lạn.
"Ở trên thương trường, không có gì gọi là cám ơn, chỉ có thể nói là ‘ hai bên cùng có lợi ’." Mộ Dung Trần chỉ cười nhạt hỏi: "Thế nào, thật sự đối với kinh doanh không có hứng thú à?"
"Thôi đi, anh rể, em chỉ có hứng thú với việc nghiên cứu thôi. Vốn giáo sư của bọn em còn đang đau đầu tìm nhà tài trợ cho đề tài nghiên cứu, nhưng hiện tại đã có đầy đủ kinh phí, có thể toàn lực triển khai rồi."
Đây là đề tài nghiên cứu về cách chống lại bệnh ung thư, nếu như thành quả nghiên cứu sau khi ra ngoài có thể áp dụng trong trị liệu lâm sàng thì cũng chính là tạo phúc cho nhân loại. Nhưng tiến trình này vẫn còn rất dài.
"Anh đã nói rồi, thành quả nghiên cứu này nếu được áp dụng vào thực tế thì chỉ có thể của tập đoàn Mộ Dung." Mộ Dung Trần xoay xoay trên tay cái bút ngòi vàng đắt giá . Nếu như thành quả này tập đoàn Mộ Dung nắm độc quyền thì lợi nhuận thu được có thể vượt xa cái giá anh đã bỏ ra.
"Anh rể, anh thật là thông minh, đã sớm tính ra thành quả này bán cho công ty của các anh thì có thể không đơn giản chỉ là hai tỷ thôi đâu."
Hai tỷ? Là có ý gì? Tình Tình cắn môi tiếp tục nghe tiếp.
"Cậu cho rằng tôi rảnh rỗi như vậy, sẽ làm chuyện không có lợi hay sao?"
"Anh rể, cái gì gọi làm không công chứ! Ít nhất thì chị em đã tự động trở lại bên cạnh anh không phải sao? Anh quả nhiên là điên rồi. Ngay cả cha em cũng bị tính kế, nếu như mà ông ấy biết rõ người quản lí chuyên nghiệp kia lại là người của anh thì sẽ bị tức chết mất."
"Không làm như vậy thì sao giống như thật được?" Mộ Dung Trần nhẹ nhàng nhíu mày. Chỉ là, Tiết Thiệu Trạch khẳng định không phải ngồi đó chờ bị tính kế được, không phải là ông không phát hiện ra, mà là đang nhìn anh muốn làm gì thôi ?
"Anh rể, anh thật quá độc ác!" Hai tỷ này căn bản là tiền của công ty của cha anh, lại bị anh lấy ra mượn hoa hiến Phật. Nhưng cậu ta không ngại, bởi vì cậu ta chưa bao giờ nghĩ lấy từ cha mình một khoản tiền lớn như vậy, hiện tại lấy từ tay anh rể thấy thuận tay hơn nhiều.
Hơn nữa còn không cần phải cảm ơn Tiết Thiệu Trạch!
" Nên học nhiều một chút nữa?"
"Anh rể, nếu như không phải thời gian gấp gáp thì em nhất định sẽ ở bên cạnh học hỏi nhiều hơn một chút."
Vừa dứt lời, cửa bùm một tiếng bị đẩy ra thật mạnh, sắc mặt của hai người đàn ông đồng thời đều thấy khẩn trương.
"Thẩm Diệu Dương, em phải học anh ấycái gì? Học làm thế nào để tính kế chị của mình sao?"
Tình Tình chưa từng bao giờ nghĩ đến nguy cơ của công ty lại là do tên khốn kiếp Mộ Dung Trần này thiết kế nàng, để cho cô phải ngoan ngoãn chủ động đưa tới cửa.
Cô sao lại gấp gáp chạy về đây, thay ba mình đi cầu cạnh anh ta để vay tiền, sau đó ngay cả người cũng để cho anh ta ăn hết không còn một mảnh, cuối cùng thì sao cũng chỉ là chuyện cười không phải sao? Anh ta nhất định đang chê cười cô, cười cô sao lại ngu ngốc như vậy?
"Chị, sao chị lại đến đây?" Thẩm Diệu Dương đứng lên nhìn sắc mặt của chị gái đang tái xanh lại, đúng là người định không bằng trời định? Đúng là tai vách mạch rừng?
"Chị không đến, làm sao biết được mình giống y như con ngốc bị người ta xoay vòng vòng như vậy?" Vốn cho là thỏa thuận li hôn đã đủ quá mức rồi, không nghĩ tới chuyện ở phía sau còn quá mức hơn?
Tên khốn Mộ Dung Trần này đúng là gian thương, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện lừa gạt cô nữa đây? Nghĩ Tiết Tình cô là người dễ bắt nạt đúng không? Mặc cho anh ta tùy ý xoa nắn sẽ không lên tiếng đúng không?
"Tình Tình. . . . . ." Mộ Dung Trần đứng lên, thấy trong tay cô đang nắm thật chặt cái túi tài liệu trông rất quen mắt, sắc mặt liền đại biến .
Làm người có lúc cũng không thể quá mức tự tin, bằng không ông trời cũng sẽ chơi đểu lại, khiến khóc không ra nước mắt, muốn chết cũng không thể!
"Chị, có phải chị đang muốn trách anh rể. . . . . ." Thẩm Diệu Dương cẩn thận quan sát sắc mặt đang tức giận đùng đùng liền lặng lẽ cầm chi phiếu để ra sau lưng.
"Không trách anh ta, vậy phải trách em sao? Sao chị thế lại quên mất dù thế nào em cũng là đồng đảng. Thẩm Diệu Dương, đem thứ đang cầm trong tay lấy ra cho chị!" Tình Tình thấy em trai mờ ám như vậy, liền biết nhất định là đã nhận hối lộ rồi. Đây không phải là chính cô ‘ bán mình ’ lấy tiền hay sao!
"Chị, đây là của em!" Thẩm Diệu Dương thấy ánh mắt của chị mình hung dữ như vậy theo trực giác liền lui ra cửa, thực là bất đắc dĩ mà, nếu được thì cậuta muốn chạy về San Francisco ngay rồi.
" Được rồi, Tình Tình, không cần phải tức giận nữa?" Mộ Dung Trần trực tiếp đi đến ôm lấy Tình Tình, ra hiệu bằng mắt ý bảo Thẩm Diệu Dương nên lập tức rời khỏi đó
"Chị, em đi trước. Anh rể, hẹn gặp lại." Lúc này không đi, thì đợi đến bao giờ? Thẩm Diệu Dương một giây sau lập tức cầm chi phiếu, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trước mặt bọn họ, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng lại.
"Mộ Dung Trần, anh buông tôi ra!"
"Tình Tình, không nên tức giận nữa có được hay không? Là anh không đúng, là anh không tốt, không nên lừa gạt em!" Ôm trong ngực giai nhân đang tức giận, người đàn ông đã biết sai càng không ngừng hôn , dụ dỗ. . . . . .
"Mộ Dung Trần, anh nói đi, anh còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi nữa hay sao?" Tình Tình ở trong lòng rống to ra tiếng. Anh đừng tưởng rằng như vậy là cô sẽ tha thứ cho anh
"Tình Tình, anh . . . . ."
"Anh không giải thích được chứ gì? Vậy chính xác là có rất nhiều rất đúng không? Mộ Dung Trần, anh là tên khốn kiếp! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Từ đầu cho đến cuối anh đều một mực gạt tôi, lừa tôi phải xoay vòng vòng, anh rất vui vẻ đúng không?"
"Tình Tình, anh thật sự không muốn lừa em!" Ai bảo cô lại luôn quật cường như thế?
" Thật không muốn gạt tôi sao? Nếu như thật muốn gạt thì tại sao anh lại làm như vậy! Chuyện này rốt cuộc anh đã tính toán bao lâu rồi?"
". . . . . ." Anh sao có thể nói, từ hai năm trước lúc ở San Francisco trở lại liền bắt đầu kế hoạch được?
"Cái này, coi như xong đi! Vậy kia là cái gì?" Tình Tình nhìn anh trầm mặc không nói lời nào, càng thêm tức giận! Đẩy anh ra, giơ túi tài liệu trên tay lên, sau đó ‘ chat’ một tiếng ném lên trên bàn làm việc của anh.
Cô thật rất muốn chính tai nghe được lời giải thích của anh! Xem anh có cái gì tốt để nói!
"A, thỏa thuận li hôn của chúng ta! Thế nào?" Nếu muốn giả bộ, không bằng liền giả bộ tới cùng đi! Anh làm sao có thể hy vọng xa vời là cô không có mở ra xem được ! Cô tới công ty tìm anh mục đích không phải là đã nhìn thấy vật này hay sao?
"Mộ Dung Trần, anh nói cho tôi biết, đây thật là thỏa thuận li hôn sao?" Quá khinh người rồi! Làm chuyện vô sỉ quá đáng mà vẫn có thể coi đó là chuyện đương nhiên, Mộ Dung Trần, anh cho rằng trái đất này chỉ chuyển động xung quanh anh sao?
"Tình Tình, vậy cảm thấy đó là cái gì?" Tình Tình, đến nước này mà em còn không nhìn thấu lòng của anh sao? Đến tột cùng anh còn phải làm như thế nào nữa?
"Mộ Dung Trần, anh đi chết đi!" Xé túi tài liệu ra, Tình Tình đem tài liệu bên trong từng tờ từng tờ giơ tới trước mặt của anh, nhìn hoàn toàn chỉnh tề nhưng thật ra thì chỉ có mấy tờ và tờ cuối là còn có chữ, còn lại ở giữa đều là giấy trắng, từng tờ giấy trắng kia đều chứng minh một chuyện cười cô là người ngu ngốc như thế nào, còn ngây ngô ký tên xuống đó nữa.
Bọn họ căn bản cũng không có ly hôn! Nước mắt lại rơi xuống, anh lại dám gạt cô lâu như vậy?
Không trách được, anh lại có thể không để ý gì mà nói nhà Mộ Dung chính là nhà của cô, không trách được tất cả mọi người đều cho rằng thời gian qua cô chỉ đi du học mà thôi, anh trấn an người của toàn thế giới, duy chỉ có lừa một mình cô!
"Tình Tình. . . . . ."
" Đừng chạm vào tôi, tôi ghét anh, ghét anh! Tại sao lại muốn gạt tôi? Anh rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi nữa?" Từng chữ từng câu đều là bất mãn và lên án.
"Tình Tình, nhìn anh." Hai bàn tay thon dài của anh nắm thật chặt hai vai của cô khiến cho cô không thể động đậy, trong đôi mắt anh có rất nhiều cảm xúc: "Nói cho anh biết, chẳng lẽ em không có chuyện gì gạt anh sao?"
Anh đã biết cái gì rồi? Đầu óc của Tình Tình đang cuồng loạn rốt cuộc cũng tạm thời bình tĩnh lại.
Có phải anh đã biết chuyện đứa nhỏ rồi hay không? Sao có thể chứ? Nhưng theo trình độ Thẩm Diệu Dương và anh cấu kết với nhau làm việc xấu lâu như vậy thì anh thật sự sẽ không biết sao?
Hơn nữa, mấy năm vừa qua anh cũng đã từng đến San Francisco. Tình Tình chợt nhớ tới lời của Thái Chi Lan nói hôm đó.
Nếu như anh đã sớm biết chuyện đứa nhỏ, vậy tại sao vẫn luôn không có lộ diện? Phải chờ hai năm sau dùng phương thức này để ép cô trở lại?
Nếu như anh thật sự biết cô có con, thì anh có biết thời điểm cô mình sinh con khổ cực ra sao không? Anh có biết một mình cô vào buổi tối đã khóc bao nhiêu lần không? Anh có biết, lúc con của bọn họ chào đời cô đã hi vọng đến cỡ nào rằng có thể cho anh biết bọn họ đã có một đứa bé? Anh có biết, khi con trai lần đầu tiên biết ngồi, biết bò, biết đi cô nóng lòng muốn chia sẻ với anh ra sao không?
Nếu anh sớm đã biết rõ tất cả, hiện tại tại sao lại dùng giọng như vậy để chỉ trích cô? Cô thật đã chịu đủ rồi !
"Mộ Dung Trần, tôi muốn ly hôn với anh!" Tình Tình dùng sức cắn xuống cổ tay của anh, khi anh thả ra liền đẩy anh ra bỏ lại những lời này sau đó lập tức chạy đi.
"Tình Tình. . . . . ." Bà xã đã chạy, đương nhiên là phải đuổi theo, nhưng điện thoại trên mặt bàn lại không thức thời vang lên, anh không suy nghĩ, một bên ấn nghe, một bên đuổi chạy ra bên ngoài.
"Mộ Dung Trần, Tiết Tinh Tinh nhập cảnh phi pháp rồi. Bên người cô ta có mang theo sát thủ, mấy ngày nay các con phải cẩn thận một chút, đừng để Tình Tình chạy ra ngoài."
Mà sau khi Tình Tình biết công ty không có việc gì vẫn bị buộc ở lại nhà Mộ Dung , mọi người trong nhà đối với cô cũng rất tốt, tốt đến mức làm cho cô cảm thấy mình căn bản vẫn chưa ly hôn với Mộ Dung Trần.
Bao nhiêu lần cô định mở miệng giải thích nói ra sự thật là bọn họ đã không có quan hệ gì nữa nhưng khi há miệng cũng không biết nói thế nào.
Một tuần lễ trôi qua, thắt lưng của cô đã không có việc gì, nếu vậy cô cũng không thể ở lại nhà Mộ Dung nữa sao? Cô không có lý do gì để lưu lại đây cả?
Mặc dù lần này anh đã giúp cô một việc lớn như vậy, nhưng cô cũng đã ngủ cùng một tuần lễ cũng coi như là báo đáp rồi, hơn nữa nên làm hay không nên làm cũng đã cố gắng hết sức rồi, nếu đi cũng không coi là bội ước được?
Nhưng khi nói muốn đi, tâm lại bị vây khốn.
Cô biết là mình không thể rời khỏi anh được. Nhưng bọn họ đã ly hôn nếu tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa. Mấy ngày nay, mặc dù anh vẫn dịu dàng săn sóc nhưng cũng không có nói yêu cô.
Có lẽ anh sẽ không nói yêu cô đâu? Còn cô thì lại không dám chủ động theo đuổi một người đàn ông.
Tối hôm qua, lúc chuẩn bị ngủ cô đã hỏi anh, lúc nào thì để cho cô rời khỏi đây, thế nhưng anh lại chặt chẽ ôm lấy cô nói: "Vĩnh viễn không thả."
Vĩnh viễn không thả này là có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn cùng cô phục hôn sao?
Thôi, không suy nghĩ nữa. Mặc kệ như thế nào thì hôm nay cô cũng phải về nhà một chuyến, mấy ngày nay cô vẫn cố chịu đựng không gọi điện thoại cho tiểu bảo bối của mình, thật sự thấy rất nhớ con trai.
Nghĩ vậy Tình Tình liền đi tới tủ treo quần áo. Mấy ngày nay, cô bị buộc nằm ở trên giường ngay cả ngày không ra khỏi cửa, cho nên trên người vẫn mặc quần áo ở nhà, nhưng mà hiện tại phải ra ngoài nên không thể mặc lại bộ lễ phục mỏng manh của đêm hôm đó được? Như thế sẽ bị lạnh chết .
Cô nghĩ, không biết quần áo của cô ở đây có còn không? Không biết sau khi cô đi Mộ Dung Trần có sai người vứt hết toàn bộ quần áo của cô đi không?
Mang theo nghi ngờ, Tình Tình kéo ngăn tủ ra, một dãy quần áo chỉnh tề ngay ngắn xuất hiện ngay trước mắt, từ quần áomặc ở nhà đến ra ngoài ra tất cả đều có, giống như cô chưa từng rời khỏi đây vậy.
Hốc mắt liền nóng lên.
Mặc dù bọn họ đã ly hôn, nhưng là trong phòng của anh vẫn còn cất giữ mọi thứ trước kia của cô, như vậy có phải đại diện cho việc anh còn yêu cô hay không?
Trong đầu đang hỗn loạn, sau khi mặc quần áo tử tế, Tình Tình lại không lập tức rời khỏi căn phòng này, đưa mắt nhìn khắp phòng, lại nhìn tới chỗ trước kia cô hay ngẩn người ngồi ở đó liền không nhịn được đi tới.
Thay đổi lớn nhất của chỗ nãy chính là có thêm một giá sách, phía trên xếp đầy các loại sách về quản lý tài chính. Công việc của anh bận rộn như vậy lại còn có thời gian để đọc sách sao?
Tình Tình tò mò đi tới lấy ra mấy quyển sách dầy cộm nặng nề lật đi lật lại, liền kinh ngạc phát hiện sách chẳng những được xem qua thậm chí bên trong có vài chỗ còn viết chú giải nữa, nhìn chữ viết rồng bay phượng múa, không khó nhìn ra được chính là chữ của anh.
Sau khi cất vào chỗ cũ xong, Tình Tình lại chú ý tới ở tầng phía cùng của giá sách lại bày rất nhiều sách về thiết kế. Lần trước khi ở phòng làm việc của anh đã thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới ở trong nhà anh cũng có sách này? Chẳng lẽ anh muốn đổi nghề sao?
Mấy anh biết nhà Mộ Dung hình như cũng không có ai học kiến trúc vì chẳng có gì liên quan đến nghề nghiệp của họ cả?
Tình Tình muốn đưa tay lấy một quyển trong số đó, lại phát hiện mình với không tới, người so với người thật khác biệt, thật sự làm cho người khác tức chết mà. Bình thường người người đàn ông kia tiện tay là có thể với được còn cô thì lại phải chật vật lấy cái ghế nhỏ ở trên ban công trèo lên mới lấy được nó.
Vừa rút ra một quyển sách mà cô tương đối có hứng thú, đang muốn mở ra xem thì lại thấy túi giấy kẹp ở giữa quyển sách rơi xuống đất.
Tình Tình không kịp mở quyển sách trên tay, từ trên ghế liền nhảy xuống, ngồi xổm trên đất để nhặt cái túi đó lên, ai ngờ miệng túi tài liệu lại không niêm phong kỹ, tài liệu bên trong cứ thế lộ ra ngoài.
Tình Tình đang muốn đem tài liệu nhét vào, nhưng khi mấy chữ to đùng trên tài liệu liền đâm vào mắt cô: "Giấy thỏa thuận li hôn" ?
Giấy thỏa thuận li hôn của Bọn họ tại sao lại ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ anh lại không mang đến cơ quan công chứng làm thủ tục sao? Năm đó luật sư Cổ chỉ nói cô ký tên lên đó còn những thứ khác thì không cần phải để ý đến, cô cũng cho rằng với năng lực của nhà Mộ Dung thì thủ tục li hôn nho nhỏ này làm sao có thể gây khó khăn được?
Nhưng tại sao phần thỏa thuận kia lại ở chỗ này? Hơn nữa còn kẹp ở tầng trên cùng của giá sách.
Vô số nghi vấn quay mòng mòng ở trong đầu, Tình Tình cũng không kìm chế được nữa đưa tay rút hết tài liệu bên trong ra, lật tới tờ cuối cùng, liền nhìn thấy chữ ký quen thuộc thẫm đẫm nước mắt của mình, không sai, đúng là tờ giấy cô đã ký tên khi ở San Francisco.
Lại tiếp tục lật từng tờ từng tờ, mỗi khi lật sang tờ khác, sắc mặt của cô lại càng nặng nề, cho đến tờ cuối cùng, thì tức giận đùng đùng đứng lên, cầm trên tay hai phần tài liệu giống nhau như đúc nhét vào trong túi.
Mộ Dung Trần, tên khốn đáng chết này!
Xem ra không cần phải để ý tới lễ nghi nữa rồi, Tình Tình đi giày vào, cầm túi tài liệu kia lên vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, ngay cả khi người làm trong nhà chào hỏi cô cũng không để ý trả lời một tiếng.
"Quản gia Cổ, lập tức gọi cho tôi một chiếc xe, tôi muốn đi ra ngoài." Chạy đến lầu một Tình Tình liền nói với đối với Quản gia Cổ đang kiểm tra công việc.
"Thiếu phu nhân muốn đi đâu?" Quản gia Cổ lập tức ý bảo người bên cạnh xuống chuẩn bị xe.
"Đi công ty tìm Mộ Dung Trần."
Quá đáng, thật sự là rất quá đáng!
Xe một đường thẳng tiến đi đến tập đoàn Mộ Dung, đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên thư kí chỗ đại sảnh rốt cuộc cũng nhận ra được Tình Tình. Hơn nữa từ trong miệng của Chương tài tử cô ta dĩ nhiên biết được người nghe danh không thấy mặt kia chính là phu nhân của Tổng giám đốc, thấy cô tức giận đằng đằng chạy vào, họ lập tức ý sai nhân viên bảo an mở thang máy chuyên dụng, để cô đi lên.
Một đường đến thẳng phòng làm việc của anh đều thông suốt, nhưng lúc Tình Tình xông vào cửa thì lại nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên do cửa không khóa chặt.
Dương Dương tới nơi này làm gì? Tức giận trong lòng liền bị lòng hiếu kỳ chiến thắng.
"Anh rể, lần này thật sự cám ơn anh." Ngồi ở trước mặt Mộ Dung Trần chính là Thẩm Diệu Dương, trên tay giơ tấm chi phiếu vừa mới nhận từ trong tay của anh rể mình, gương mặt cười đến rực rỡ sáng lạn.
"Ở trên thương trường, không có gì gọi là cám ơn, chỉ có thể nói là ‘ hai bên cùng có lợi ’." Mộ Dung Trần chỉ cười nhạt hỏi: "Thế nào, thật sự đối với kinh doanh không có hứng thú à?"
"Thôi đi, anh rể, em chỉ có hứng thú với việc nghiên cứu thôi. Vốn giáo sư của bọn em còn đang đau đầu tìm nhà tài trợ cho đề tài nghiên cứu, nhưng hiện tại đã có đầy đủ kinh phí, có thể toàn lực triển khai rồi."
Đây là đề tài nghiên cứu về cách chống lại bệnh ung thư, nếu như thành quả nghiên cứu sau khi ra ngoài có thể áp dụng trong trị liệu lâm sàng thì cũng chính là tạo phúc cho nhân loại. Nhưng tiến trình này vẫn còn rất dài.
"Anh đã nói rồi, thành quả nghiên cứu này nếu được áp dụng vào thực tế thì chỉ có thể của tập đoàn Mộ Dung." Mộ Dung Trần xoay xoay trên tay cái bút ngòi vàng đắt giá . Nếu như thành quả này tập đoàn Mộ Dung nắm độc quyền thì lợi nhuận thu được có thể vượt xa cái giá anh đã bỏ ra.
"Anh rể, anh thật là thông minh, đã sớm tính ra thành quả này bán cho công ty của các anh thì có thể không đơn giản chỉ là hai tỷ thôi đâu."
Hai tỷ? Là có ý gì? Tình Tình cắn môi tiếp tục nghe tiếp.
"Cậu cho rằng tôi rảnh rỗi như vậy, sẽ làm chuyện không có lợi hay sao?"
"Anh rể, cái gì gọi làm không công chứ! Ít nhất thì chị em đã tự động trở lại bên cạnh anh không phải sao? Anh quả nhiên là điên rồi. Ngay cả cha em cũng bị tính kế, nếu như mà ông ấy biết rõ người quản lí chuyên nghiệp kia lại là người của anh thì sẽ bị tức chết mất."
"Không làm như vậy thì sao giống như thật được?" Mộ Dung Trần nhẹ nhàng nhíu mày. Chỉ là, Tiết Thiệu Trạch khẳng định không phải ngồi đó chờ bị tính kế được, không phải là ông không phát hiện ra, mà là đang nhìn anh muốn làm gì thôi ?
"Anh rể, anh thật quá độc ác!" Hai tỷ này căn bản là tiền của công ty của cha anh, lại bị anh lấy ra mượn hoa hiến Phật. Nhưng cậu ta không ngại, bởi vì cậu ta chưa bao giờ nghĩ lấy từ cha mình một khoản tiền lớn như vậy, hiện tại lấy từ tay anh rể thấy thuận tay hơn nhiều.
Hơn nữa còn không cần phải cảm ơn Tiết Thiệu Trạch!
" Nên học nhiều một chút nữa?"
"Anh rể, nếu như không phải thời gian gấp gáp thì em nhất định sẽ ở bên cạnh học hỏi nhiều hơn một chút."
Vừa dứt lời, cửa bùm một tiếng bị đẩy ra thật mạnh, sắc mặt của hai người đàn ông đồng thời đều thấy khẩn trương.
"Thẩm Diệu Dương, em phải học anh ấycái gì? Học làm thế nào để tính kế chị của mình sao?"
Tình Tình chưa từng bao giờ nghĩ đến nguy cơ của công ty lại là do tên khốn kiếp Mộ Dung Trần này thiết kế nàng, để cho cô phải ngoan ngoãn chủ động đưa tới cửa.
Cô sao lại gấp gáp chạy về đây, thay ba mình đi cầu cạnh anh ta để vay tiền, sau đó ngay cả người cũng để cho anh ta ăn hết không còn một mảnh, cuối cùng thì sao cũng chỉ là chuyện cười không phải sao? Anh ta nhất định đang chê cười cô, cười cô sao lại ngu ngốc như vậy?
"Chị, sao chị lại đến đây?" Thẩm Diệu Dương đứng lên nhìn sắc mặt của chị gái đang tái xanh lại, đúng là người định không bằng trời định? Đúng là tai vách mạch rừng?
"Chị không đến, làm sao biết được mình giống y như con ngốc bị người ta xoay vòng vòng như vậy?" Vốn cho là thỏa thuận li hôn đã đủ quá mức rồi, không nghĩ tới chuyện ở phía sau còn quá mức hơn?
Tên khốn Mộ Dung Trần này đúng là gian thương, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện lừa gạt cô nữa đây? Nghĩ Tiết Tình cô là người dễ bắt nạt đúng không? Mặc cho anh ta tùy ý xoa nắn sẽ không lên tiếng đúng không?
"Tình Tình. . . . . ." Mộ Dung Trần đứng lên, thấy trong tay cô đang nắm thật chặt cái túi tài liệu trông rất quen mắt, sắc mặt liền đại biến .
Làm người có lúc cũng không thể quá mức tự tin, bằng không ông trời cũng sẽ chơi đểu lại, khiến khóc không ra nước mắt, muốn chết cũng không thể!
"Chị, có phải chị đang muốn trách anh rể. . . . . ." Thẩm Diệu Dương cẩn thận quan sát sắc mặt đang tức giận đùng đùng liền lặng lẽ cầm chi phiếu để ra sau lưng.
"Không trách anh ta, vậy phải trách em sao? Sao chị thế lại quên mất dù thế nào em cũng là đồng đảng. Thẩm Diệu Dương, đem thứ đang cầm trong tay lấy ra cho chị!" Tình Tình thấy em trai mờ ám như vậy, liền biết nhất định là đã nhận hối lộ rồi. Đây không phải là chính cô ‘ bán mình ’ lấy tiền hay sao!
"Chị, đây là của em!" Thẩm Diệu Dương thấy ánh mắt của chị mình hung dữ như vậy theo trực giác liền lui ra cửa, thực là bất đắc dĩ mà, nếu được thì cậuta muốn chạy về San Francisco ngay rồi.
" Được rồi, Tình Tình, không cần phải tức giận nữa?" Mộ Dung Trần trực tiếp đi đến ôm lấy Tình Tình, ra hiệu bằng mắt ý bảo Thẩm Diệu Dương nên lập tức rời khỏi đó
"Chị, em đi trước. Anh rể, hẹn gặp lại." Lúc này không đi, thì đợi đến bao giờ? Thẩm Diệu Dương một giây sau lập tức cầm chi phiếu, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trước mặt bọn họ, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng lại.
"Mộ Dung Trần, anh buông tôi ra!"
"Tình Tình, không nên tức giận nữa có được hay không? Là anh không đúng, là anh không tốt, không nên lừa gạt em!" Ôm trong ngực giai nhân đang tức giận, người đàn ông đã biết sai càng không ngừng hôn , dụ dỗ. . . . . .
"Mộ Dung Trần, anh nói đi, anh còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi nữa hay sao?" Tình Tình ở trong lòng rống to ra tiếng. Anh đừng tưởng rằng như vậy là cô sẽ tha thứ cho anh
"Tình Tình, anh . . . . ."
"Anh không giải thích được chứ gì? Vậy chính xác là có rất nhiều rất đúng không? Mộ Dung Trần, anh là tên khốn kiếp! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Từ đầu cho đến cuối anh đều một mực gạt tôi, lừa tôi phải xoay vòng vòng, anh rất vui vẻ đúng không?"
"Tình Tình, anh thật sự không muốn lừa em!" Ai bảo cô lại luôn quật cường như thế?
" Thật không muốn gạt tôi sao? Nếu như thật muốn gạt thì tại sao anh lại làm như vậy! Chuyện này rốt cuộc anh đã tính toán bao lâu rồi?"
". . . . . ." Anh sao có thể nói, từ hai năm trước lúc ở San Francisco trở lại liền bắt đầu kế hoạch được?
"Cái này, coi như xong đi! Vậy kia là cái gì?" Tình Tình nhìn anh trầm mặc không nói lời nào, càng thêm tức giận! Đẩy anh ra, giơ túi tài liệu trên tay lên, sau đó ‘ chat’ một tiếng ném lên trên bàn làm việc của anh.
Cô thật rất muốn chính tai nghe được lời giải thích của anh! Xem anh có cái gì tốt để nói!
"A, thỏa thuận li hôn của chúng ta! Thế nào?" Nếu muốn giả bộ, không bằng liền giả bộ tới cùng đi! Anh làm sao có thể hy vọng xa vời là cô không có mở ra xem được ! Cô tới công ty tìm anh mục đích không phải là đã nhìn thấy vật này hay sao?
"Mộ Dung Trần, anh nói cho tôi biết, đây thật là thỏa thuận li hôn sao?" Quá khinh người rồi! Làm chuyện vô sỉ quá đáng mà vẫn có thể coi đó là chuyện đương nhiên, Mộ Dung Trần, anh cho rằng trái đất này chỉ chuyển động xung quanh anh sao?
"Tình Tình, vậy cảm thấy đó là cái gì?" Tình Tình, đến nước này mà em còn không nhìn thấu lòng của anh sao? Đến tột cùng anh còn phải làm như thế nào nữa?
"Mộ Dung Trần, anh đi chết đi!" Xé túi tài liệu ra, Tình Tình đem tài liệu bên trong từng tờ từng tờ giơ tới trước mặt của anh, nhìn hoàn toàn chỉnh tề nhưng thật ra thì chỉ có mấy tờ và tờ cuối là còn có chữ, còn lại ở giữa đều là giấy trắng, từng tờ giấy trắng kia đều chứng minh một chuyện cười cô là người ngu ngốc như thế nào, còn ngây ngô ký tên xuống đó nữa.
Bọn họ căn bản cũng không có ly hôn! Nước mắt lại rơi xuống, anh lại dám gạt cô lâu như vậy?
Không trách được, anh lại có thể không để ý gì mà nói nhà Mộ Dung chính là nhà của cô, không trách được tất cả mọi người đều cho rằng thời gian qua cô chỉ đi du học mà thôi, anh trấn an người của toàn thế giới, duy chỉ có lừa một mình cô!
"Tình Tình. . . . . ."
" Đừng chạm vào tôi, tôi ghét anh, ghét anh! Tại sao lại muốn gạt tôi? Anh rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện gạt tôi nữa?" Từng chữ từng câu đều là bất mãn và lên án.
"Tình Tình, nhìn anh." Hai bàn tay thon dài của anh nắm thật chặt hai vai của cô khiến cho cô không thể động đậy, trong đôi mắt anh có rất nhiều cảm xúc: "Nói cho anh biết, chẳng lẽ em không có chuyện gì gạt anh sao?"
Anh đã biết cái gì rồi? Đầu óc của Tình Tình đang cuồng loạn rốt cuộc cũng tạm thời bình tĩnh lại.
Có phải anh đã biết chuyện đứa nhỏ rồi hay không? Sao có thể chứ? Nhưng theo trình độ Thẩm Diệu Dương và anh cấu kết với nhau làm việc xấu lâu như vậy thì anh thật sự sẽ không biết sao?
Hơn nữa, mấy năm vừa qua anh cũng đã từng đến San Francisco. Tình Tình chợt nhớ tới lời của Thái Chi Lan nói hôm đó.
Nếu như anh đã sớm biết chuyện đứa nhỏ, vậy tại sao vẫn luôn không có lộ diện? Phải chờ hai năm sau dùng phương thức này để ép cô trở lại?
Nếu như anh thật sự biết cô có con, thì anh có biết thời điểm cô mình sinh con khổ cực ra sao không? Anh có biết một mình cô vào buổi tối đã khóc bao nhiêu lần không? Anh có biết, lúc con của bọn họ chào đời cô đã hi vọng đến cỡ nào rằng có thể cho anh biết bọn họ đã có một đứa bé? Anh có biết, khi con trai lần đầu tiên biết ngồi, biết bò, biết đi cô nóng lòng muốn chia sẻ với anh ra sao không?
Nếu anh sớm đã biết rõ tất cả, hiện tại tại sao lại dùng giọng như vậy để chỉ trích cô? Cô thật đã chịu đủ rồi !
"Mộ Dung Trần, tôi muốn ly hôn với anh!" Tình Tình dùng sức cắn xuống cổ tay của anh, khi anh thả ra liền đẩy anh ra bỏ lại những lời này sau đó lập tức chạy đi.
"Tình Tình. . . . . ." Bà xã đã chạy, đương nhiên là phải đuổi theo, nhưng điện thoại trên mặt bàn lại không thức thời vang lên, anh không suy nghĩ, một bên ấn nghe, một bên đuổi chạy ra bên ngoài.
"Mộ Dung Trần, Tiết Tinh Tinh nhập cảnh phi pháp rồi. Bên người cô ta có mang theo sát thủ, mấy ngày nay các con phải cẩn thận một chút, đừng để Tình Tình chạy ra ngoài."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook