Hào Môn Diệm
Chương 50: Phiên Ngoại – Nhật Ký Mất Tích Của Trần Cận

– Thượng –

Lại nói, ngay ngày thứ hai sau khi tháo băng, Trần đại ca đã tỉnh rụi để lại cho Đại Lý một mẩu tin nhắn thư thoại: “Tao ra ngoài mấy bữa, việc riêng, sẽ về trước thứ ba tuần sau.”

Đồng hồ chỉ chín giờ, Trần Cận vừa bấm chuông thì người làm vườn chạy ra mở cổng, mà mới trông thấy mặt hắn, ông ta đã không chút nghi ngờ, đẩy rộng cổng ra để hắn cho xe vào.

“Trần tiên sinh đã về a.” Vào đến nơi lại có quản gia chạy ra chủ động xách túi hành lý đơn giản trên ghế sau, rồi nhiệt tình dẫn Trần Cận về phòng nghỉ ngơi, tuy lúc lên cầu thang, ông ta cũng có vẻ hoang mang nhìn nhìn bộ đồ chói lọi trên người hắn mấy bận, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì.

Trần Cận biết bọn họ nhận lầm người rồi, ai ngờ ra vô dễ ẹc vậy, thành ra bụng hắn đương sung sướng một cách rất chi thiếu đứng đắn, bất quá ngoài mặt vẫn làm bộ chính kịch vô cùng, dù sao mưu mô một tí vẫn là cần thiết chớ.

Hôm qua vừa gọi điện cho Trần Thạc, biết trưa mai hắn về tới New York, vậy là hứng chí lên, quyết đến đây sớm chờ người, Trần Cận hắn đời nào tiếc một phen kinh ngạc vui mừng với em út chớ (còn người ta có ưa thể loại kinh ngạc vui mừng này không thì có phải việc của hắn đâu), tuy chưa tự kỷ đến mức nghĩ Trần Thạc sẽ vội vàng về thăm hỏi anh hai, nhưng trong bụng hắn đã bắt đầu vẽ vời cảnh tượng huynh đệ trùng phùng mùi mẫn thôi rồi. Nếu không phải Trịnh Diệu Dương vừa tiếp nhận Thành Nghiệp nên cứ loay quay mãi ở Mỹ không thoát được, thì Thạc Thạc nhà hắn cũng đâu phải mệt người chạy ngược chạy xuôi lắm vậy, để đó anh hai đây nói cho vài câu là ngon ngay…

Bữa Trần Cận rầu đời bò về New York, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là muốn Thạc Thạc an ủi tâm hồn yếu đuối của mình một phen, mà tự hắn cũng chẳng hiểu thế quái nào không dưng lại muốn được an ủi vậy nữa.

Trước kia là vì phải vào viện lâu quá, ở tổng bộ riết đến mức bụng dạ rối ren tinh thần uể oải, khó khăn lắm mới về được New York, đương nhiên phải đến thăm thằng em nhà mình rồi, không phải vẫn nói anh cả như cha hay sao a, đời này chuyện khiến Trần Cận đắc ý nhất ấy là sinh ra sớm hơn Trần Thạc hơn chục phút đồng hồ a, sung sướng a

Dù đến sớm một ngày, bất quá là vì cố ý đến trước đón đường, thành ý dạt dào thế Trần Thạc hẳn sẽ không chấp đâu, người nào đó thản nhiên nghĩ vậy.

Đến khi ngồi vô bồn tắm mát xa cỡ lớn của Trần Thạc, này gọi là khoan khoái a, rốt cuộc cũng được xuống nước rồi, niềm hân hoan thật khó nói nên lời. Chập tối nay đã làm bài tập phục hồi đầu tiên sau khi vết thương lành, cũng hơi hao sức, giờ được ngâm mình trong nước nóng vậy, cả người đều thư giãn, cơn mệt mỏi lúc ấy mới ập đến, lúc sau hắn đứng dậy, cứ thế trần như nhộng trở ra phòng ngủ, nằm vật xuống cái giường lớn, vắt đại cái chăn đơn lên người rồi ngủ tít mù không biết trời trăng gì nữa.

Cả thế giới chắc chỉ có mình Trần Cận làm được cái sự trà trộn vô nhà người ta, rồi còn tỉnh rụi cởi trần cởi truồng bò lên giường của chủ nhà ngủ say như chết… tới tuốt tầm ba giờ sáng, tí chút tinh thần cảnh giác trong não hắn mới rục rịch thức tỉnh, lúc ấy nửa người hắn đã bị một cánh tay đè ngang đến tê rần từ bao giờ, ý nghĩ đầu tiên hắn nảy ra là: gái gú gì nặng dữ vậy…

Mà đến khi hắn xác nhận được bên cạnh không hề có mùi nước hoa ngọt ngào, cũng không có cảm giác đụng chạm da thịt mềm mại, bắp đùi đương đè trên nửa người dưới mình lại nghe nóng hơn bình thường hơi nhiều, thì… tim hắn giật thót, tội ác bậy bạ đột nhập tư gia đêm qua bị lộ bem rồi, các loại bối rối bất an bắt đầu nhảy loạn vô não hắn, rốt cuộc kết quả thu được từ màn mò mẫm suy tính là… hiện nay – lúc này, người đang nằm bên cạnh hắn là… thằng-Trịnh!!

“A!!!” Trần Cận hét rầm lên, kinh hoàng chồm dậy, mặt mũi xác xơ, tuyền một bộ dạng oán phụ, “Thạc Thạc sẽ giết mình mất!”

Bất ngờ bị đánh thức, Trịnh Diệu Dương mơ màng mở hé cặp mắt đen thẫm, ánh mắt mới đầu đương rất dịu dàng… mà vừa trông thấy cái mặt hoảng hồn pha lẫn ăn năn của Trần Cận, lập tức hắn cảm thấy có gì không đúng.

Hôm nay xong xuôi công việc đã là hơn mười giờ, về đến nhà thì nghe quản gia nói Trần Thạc về rồi, hắn liền lên phòng gặp ngay tức khắc, kết quả là vừa lên đã thấy hắn đương vùi đầu vào gối ngủ say sưa, hình như tóc mới cắt ngắn bớt, thành ra những đường nét khuôn mặt thoạt trông có vẻ trẻ con hơn, không biết có phải hắn nhìn lầm không, mà như hai tuần không gặp Trần Thạc gầy đi một chút thì phải. Lúc ấy Diệu Dương chỉ cười cười, không nỡ ra tay với người yêu vừa phải ngồi máy bay hơn chục tiếng đồng hồ, bởi vậy vô tắm rửa xong liền leo lên giường nằm cạnh ngủ vô cùng ngoan ngoãn.

Ai biết đâu nửa đêm mơ màng cảm thấy có người dụi sát vào mình sưởi ấm, lúc đó hắn đã thấy kỳ kỳ, bên cạnh rõ ràng không phải hương vị quen thuộc của Trần Thạc, nhưng trong bóng tối, người đó lại ngủ say vậy, thực tình không thể nghi ngờ ngoài Trần Thạc ra còn có thể là ai, vì thế hắn lại ngủ tiếp… thẳng đến khi một tiếng la thảm thiết như giết heo chọc vào tai…

Ánh mắt chiếu thẳng vào người bên cạnh được đúng ba giây rồi lập tức nheo dài… một kết luận đáng sợ đã hình thành trong đầu hắn, lập tức hắn đổi giọng, gầm lên vừa tức tối vừa xấu hổ: “Mẹ nó mi dám giả mạo Trần Thạc hả! Chê ta trước giờ còn khách khí lắm phải không?! Trần-Cận!!”

Trần đại ca tự biết mình đuối lý, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, vơ cái chăn đơn quấn quanh eo rồi nhảy vội ra khỏi vùng nguy hiểm, xong hắn nhất quyết giữ vững lập trường người bị hại, chết cũng không nhượng bộ: “Nè, tao còn chưa kiện mày vô lễ thì thôi nhé! Mày giỏi thì đi ra đường hỏi thiên hạ xem, rốt cuộc là ai bò lên giường ai? Thằng Trịnh kia mày đừng có giở giọng láo toét vu vạ cho người ta!” riêng vụ này chỉ e hỏi rồi không ai dám đáp.

“Sao quản gia lại cho mi vào đây?!” Trịnh Diệu Dương đã giận điên người, không thèm cãi cọ với hắn nữa, “Cút ngay cửa sau cho ta, đừng để ta thấy mi trong phòng Trần Thạc một lần nữa!”

“Tao biết rồi, mày không đủ tự tin sẽ phân biệt được tao với Trần Thạc chứ gì, đến lúc đó Trần Thạc tức lên sẽ đá mày bay luôn…” mấy lời còn lại đã bị ánh mắt như phi dao của Trịnh Diệu Dương chẹn cho tắt ngóm.

“Dọn dẹp rồi đi ngay lập tức đi, sáng sớm mai tôi không muốn thấy anh nữa.” Ông chủ đã mở miệng độc địa rồi, giờ mà không biết thức thời đảm bảo sẽ có một màn tẩn nhau tơi bời.

Đi là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn, đường nào cũng phải ở lại bằng được đến lúc Trần Thạc về – ấy là ý đồ sơ bộ của Trần Cận: “Là Trần Thạc mời tao đến đó, mày quyền gì mà đòi đuổi tao.”

“Không thể có chuyện đó.”

“Không phải mai nó về hả? Mày cứ hỏi nó mà xem.” Bộ dạng tả tơi lúc này coi bộ không hợp để đôi co lắm, bất quá một khi Trần Cận đã cứng đầu lên thì khó mà lay chuyển được, “Mày không coi anh lớn ra gì, tao cũng không thèm chấp mày, chuyện đêm nay là hiểu lầm, chúng ta coi như không có gì hết, được chưa? Tao là người lớn bao dung, yên tâm tao không đi kể với Trần Thạc đâu.”

Biểu cảm của Trịnh Diệu Dương lúc này rõ là “mi dám kể, thì xem ta có đập chết mi không”, dù rõ là cùng một gương mặt, nhưng vì mọi thứ khác đều “một trời một vực” (cái này là do hiệu ứng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi của Diệu Dương), thành ra càng nhìn cái tên Trần Cận đã chiếm dụng được vẻ ngoài hoàn hảo của Trần Thạc, mà chuyên trị làm những trò phá hoại hình tượng của hắn này… là hắn càng thấy ngứa mắt tợn.

Đương nhiên Diệu Dương nằm mơ cũng không tưởng được có ngày mình sẽ nhận lầm người, đã vậy còn nằm cùng chăn ngủ mấy tiếng đồng hồ với tên đáng ghét này, thật đúng là tai họa, chuyện này mà để Trần Thạc biết, hắn chỉ e mình khó thoát.

Sáng sớm hôm đó, cả quản gia cũng phải ngạc nhiên, hai vị chủ nhân xưa nay luôn rất hòa hợp, mà lý gì vừa gặp lại một hôm đã có vẻ giận dỗi nhau, Trịnh Diệu Dương thì ngồi tuốt đầu bên kia bàn ăn như muốn né ôn thần, vừa gặm bánh mì vừa không quên bắn phá cái gã đương ngốn đồ ăn ở đầu bàn đối diện bằng ánh mắt như nhìn con gián.

Đến khi Trần Cận uống xong cà phê, quẹt miệng ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Diệu Dương, hắn lập tức chồm dậy, nhoài nửa người trên mặt bàn, chỉa chỉa tay về phía đối phương: “Tao cảnh cáo mày, còn nhìn tao kiểu đó coi chừng tao điên lên.”

“Anh với tôi thế coi như xong rồi, còn muốn yêu sách gì nữa hả, khôn hồn thì cuốn gói đi, đừng để tôi phải đuổi cổ anh trước mặt Trần Thạc.”

“Nè, đừng có vênh váo, tao còn chưa nhận mày là thân thích gì đâu đó! Anh lớn ở đây, mày mà còn nói năng láo toét vậy, kiểu gì tao cũng kêu Thạc Thạc đi luôn với tao.”

Diệu Dương thầm rủa một tiếng “ngu ngốc”, rồi đứng dậy tính đi luôn. Ai dè lại bị Trần Cận gọi giật lại: “Trưa nay Trần Thạc về đó, mày không đi đón nó hả?”

“Trần Thạc không lãng nhách như anh.”

Trần Cận đau thương lẩm bẩm: “Thạc Thạc a, mắt nhìn người của bây tệ quá đi. Hay thằng Trịnh này nó bỏ bùa bây sao sao đó chứ, bằng không mắc gì bây để nó cưỡi lên đầu lên cổ vậy hở?” Kỳ thực khả năng suy diễn của Trần Cận còn phải bồi dưỡng dài dài

Đến khi Trần Thạc cả người bụi bặm mệt mỏi về đến nơi, trước cặp mắt trợn tròn muốn rớt khỏi tròng của quản gia, hắn đi thẳng vào phòng khách nơi Trần Cận đương ngồi co cẳng coi tạp chí ô tô, ai đó vừa ngẩng lên thấy em trai yêu quý về tới liền cuống quýt chồm dậy, quăng luôn cuốn tạp chí đặng dang rộng cánh tay chuẩn bị tiếp nhận một cái ôm đầy thân ái, kết quả là…

“Sao anh không nói năng gì đã mò đến hả!” Trần Thạc khuỵu một chân quỳ xuống sô pha, cương quyết chống khuỷu tay lên, đẩy Trần Cận bắn ngược trở lại.

Được cái Trần Cận cũng hiểu ý vô cùng, lập tức rụt hai tay ôm chầm lấy thắt lưng Trần Thạc, cười hì hì xà nẹo: “Quả nhiên cưng rất nhớ anh a, đúng là thằng em anh mà, đẹp trai quá thể nè”

Cả quản gia lẫn đám giúp việc trong nhà cùng lúc sững sờ, trố mắt nhìn cảnh tượng kỳ diệu trước mặt, nhất loạt đông cứng như vừa bị trúng phép định thân. Hai người bề ngoài giống nhau như lột mà khí chất khác biệt hoàn toàn, lại diễn cái tư thế mờ ám khó tả này, thật hại lòng người chấn động đến nhường nào a…

Nhưng tiết mục “thân tình quấn quýt” cũng không kéo dài được mấy lâu, Trần Thạc đã túm áo Trần Cận, lôi tuột hắn lên lầu.

“Anh còn đang bị thương đây này, nhẹ tay nhẹ tay coi?” Trần Cận làm bộ cực kỳ hiền lành khuyên nhủ thằng em chớ xài bạo lực gia đình.

“Tới hồi nào?”

“Sáng nay…” đáp lí nhí.

“Thật không?” Trần Thạc hỏi tiếp như đương thẩm vấn tội phạm, “Diệu Dương gặp anh chưa?”

“Có…”

Trần Cận bị quăng vô một phòng cho khách: “Anh ở đây chờ đã, đừng có đi lung tung, giờ em tới Thành Nghiệp, tôi về ta nói chuyện.”

“Anh bây có phải nhìn không ra người đâu, mắc gì bắt anh ngồi trong phòng?”

Bất quá liền sau đó Trần Thạc đã đi thẳng về phòng hắn, bao nhiêu lời lẽ của Trần Cận lập tức bị nuốt trôi xuống họng, hắn vội vàng nhảy vọt qua đứng chắn trước cửa phòng, tang chứng một đêm tá túc còn chưa kịp dọn a, hành lý vẫn vứt ở trỏng a

“Anh tính làm gì đó?” Trần Thạc nheo mắt nhìn hắn bằng cái nhìn sắc lẻm.

“Phòng của cậu anh có vô thăm rồi nha, cũng được lắm, cơ mà anh lỡ làm bừa bãi chút xíu, chờ anh dọn dẹp đã rồi cậu hẵng…”

Trần Thạc không buồn khách khí, bước qua hắn để đẩy cửa vào phòng, Trần Cận xoa xoa ót, biết việc lớn không xong rồi.

“Tối qua anh ngủ ở đây hả.” Giọng điệu coi bộ không giống câu hỏi.

“Thạc Thạc, để anh nói cậu nghe…”

“Chắc chắn Diệu Dương không để anh ngủ phòng chủ nhà.” Một câu khẳng định này quả nhiên bít cứng họng Trần Cận.

Trần Thạc a Trần Thạc bây có cần phải phản ứng lẹ vậy không? Hại anh bây đây mất mặt quá a. “Có phải anh cố tình gạt nó đâu, tại tự nó nhầm anh là cậu…” như nào là đổ dầu vào lửa, chỉ e thiên hạ không loạn? Chính thị là đây!

Ăn một đấm trời giáng ngay ngực, Trần Thạc sầm mặt đi ra, để lại Trần Cận mặt mày vô tội, thương cảm thôi rồi nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của em út, rồi thầm chắc mẩm lần nữa rằng thì đích thị Trịnh Diệu Dương là kẻ thủ ác chuyên phá hoại tình anh em khăng khít của người ta, lại còn đầy bụng bất bình lẩm bẩm: “Ngủ với thằng Trịnh mấy tiếng đồng hồ, nói đường nào cũng là anh bây chịu thiệt chứ bộ?” hoàn toàn không nhận ra rằng mấy lời dễ hiểu lầm kiểu đó nói bơn bớt đi một tí là hơn

Nửa ngày tiếp theo, Trần Cận cứ nghĩ Trần Thạc thiên vị thằng Trịnh Diệu Dương đến thế là lại thấy tức, mà ấm ức một hồi lại nhớ đến Fiennes, cái người cứ luôn khiến hắn thấy như bị đá tảng đè trên dạ dày ấy… hắn vẫn cho rằng quan hệ với Fiennes nhất định chỉ gói gọn trong phạm vi cấp trên cấp dưới hay bạn bè đồng chí là cùng, ừ thì từng có vài pha này này nọ nọ ngoài ý muốn đấy, nhưng làm gì đến mức phải nhớ hoài thế, thậm chí còn nhớ hắn đến vô vọng, giống như hai bên đã cách nhau xa lắm rồi, mãi mãi không bao giờ còn gặp lại nữa.

Bảo không hối hận là nói láo, tại hắn làm rắn quá, mở miệng nói ra chẳng buồn chừa đường lui, giờ muốn hỏi thăm nhau một tiếng cũng thấy ngại ngùng thừa thãi… không phải hắn hẹp hòi, mà thực tình hắn không thể hiểu được hai gã đàn ông yêu nhau sẽ thành cái giống gì? Căn bản hắn không biết phải làm sao để diễn tả tình yêu với một gã đàn ông khác, xưa nay hắn vẫn nghĩ yêu tức là thích một ai đó, rồi dỗ dành ôm ấp, tặng hoa tặng quà, nói vài câu ngọt ngào này nọ, cần thì thắm thiết một tí, mà bao nhiêu màn dạo đầu quy củ ấy đều thành đồ bỏ cả, khuôn mẫu quen thuộc không có đường xài, bước một bước là sa chân một bước, thực tình Trần Cận thấy hoang mang…

Hắn không hiểu mình bị sao rồi, đầu óc tưng tưng còn được, giờ cả thân thể cũng dở chứng luôn, thật kinh hoàng không để đâu cho hết, hắn là đàn ông, đương nhiên hắn hiểu sự tình đã bắt đầu phát triển theo hướng không lường được nữa rồi, hoàn toàn mất tự chủ, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể xác định được có đúng là thứ tình cảm ấy không. Hắn cần thời gian suy nghĩ, và cần thật nhiều thời gian để truy đến kỳ cùng xem sự tình từ đâu mà ra, nhưng đến khi hắn bày đặt ra được vài lối thoát mơ hồ ấy, bọn họ đã kịp đường ai nấy đi, chẳng còn cơ hội trở lại như trước nữa.

Bản tính vốn trăng hoa, bảo gắn bó cùng một người phụ nữ cả đời hắn còn chẳng đủ tự tin, huống hồ là với một gã đàn ông. Có lẽ vì luôn nhất quyết trốn tránh một số chuyện, nên trên phương diện tình cảm mà nói, hắn lại là một kẻ luôn cảm thấy bất an. Nhiều khi hắn cũng muốn tìm kiếm câu trả lời, nhưng mỗi lần nhận ra mọi sự đã quá muộn, thứ cảm giác chán nản nặng nề lại khiến hắn muốn phát điên, bởi vậy hắn mới cần thoát ra một chút, để đến chỗ Trần Thạc cho khuây khỏa.

Quả thật cũng thấy phát hoảng vì suy nghĩ của mình, hắn mà lại… sợ cô đơn sao, nhưng đúng là cảm giác trống rỗng ấy quá sức khó chịu. Vì Fiennes à? Vậy là đáng đời mình rồi, nói cho cùng vĩnh viễn hắn sẽ không nhượng bộ, hắn và Fiennes vốn là hai sợi chỉ rối, ngay từ đầu đã mỗi người một trận địa, vậy nên đến giờ phút quan trọng tự khắc sẽ lại là hai đường thẳng song song, bao nhiêu tình cảm rồi cũng bị cho qua mà thôi.

Bỏ đi bỏ đi, đầu óc Trần Cận nào giờ đâu phải để nghĩ ba thứ phức tạp ấy, đời hắn vốn chỉ quen thẳng tuột một đường, từ khi dây vào sếp lớn Fi, hắn mới bắt đầu nảy nòi ra thói “thất thường” chứ, từ đầu đã được xem như “báu vật” đơn bào trong mắt chị em, hắn chưa bao giờ là một tình nhân khó chịu, không ràng buộc, không chấp nhặt, phóng tay rộng rãi, muốn nắm được trái tim hắn thì khó, nhưng một khi quan hệ với hắn sẽ chẳng cần lo nghĩ đến trách nhiệm, hắn đích thị là loại đàn ông dễ hiểu đến mức khiến người ta phát rầu lòng, ấy cũng chính là căn nguyên tiếng tăm xán lạn của hắn trên tình trường.

Bất quá con ngựa hoang trên trường tình cũng có lúc hụt vó, và giờ thì té ngã bất tỉnh luôn, ấy là đủ hiểu viễn cảnh trước mắt ai đó chẳng mấy lạc quan. Mà có ngờ đâu đêm hôm đó… Trần Cận còn phải kinh qua một màn kịch tính thôi rồi.

—————

– Hạ –

Bữa đó hắn quả thực rất biết điều, xách hành lý chuyển qua phòng cho khách, Trần Thạc đã nói thì sao hắn ngang nhiên không nghe được. Tầm sáu giờ chập tối, vẫn chưa nghe em trai thân yêu và thằng Trịnh có ý đồ về, đồ ăn ở đây nấu thì không hợp khẩu vị hắn, rốt cuộc tự thấy không thể ngược đãi bản thân quá thể vậy, thành ra hắn liền lái xe một mình ra ngoài hóng gió kiếm ăn.

Tối đó ngồi giết thời gian với một em Tây trong quán bar, cuối cùng vẫn từ chối qua đêm xuân thơ mộng với ẻm, nghĩ lại tình hình hồi trưa, hắn quyết định ngoan ngoãn về nhà, ngó nghiêng phản ứng của Trần Thạc một tí rồi làm gì hẵng làm thì an toàn hơn, không nên để kỳ nghỉ thảnh thơi bị đi tong từ trong trứng nước.

Bất quá vào phòng khách rồi, Trần Cận lại bực mình, dám quăng toẹt “thân nhân quan trọng” là hắn ở nhà không quan tâm hỏi han gì, mười giờ xừ nó rồi, cả hai thằng đều chưa mò mặt về! (còn không chịu nghĩ lại mình cũng vừa về đến nơi)

Sầu đời lết lên phòng cho khách, mở cửa sổ sát sàn đi ra ban công, đưa tay lần túi mới nhớ ra có bao thuốc lá thì rớt bên phòng Trần Thạc mất rồi, thành ra lại phải lượn qua bên đó tìm. Người làm đã dọn dẹp gọn gàng, cửa cũng không khóa, hắn cứ thế đi vào, lại thấy rèm cửa mới kéo hở, ánh trăng sáng rõ lọt qua, không cần bật đèn cũng nhìn được trong phòng.

Trần Cận tiện tay quẹt lửa, tiến tới cái tủ cạnh giường, vơ bao thuốc để trên đó, mới ngẩng lên thì thấy góc nhìn từ ban công phòng Trần Thạc rất tuyệt, bao quát được toàn bộ cảnh đêm Manhattan.

Trần Cận đẩy cửa sổ sát sàn, ra ngoài ban công, ngồi bệt xuống một góc, dựa lưng trên cửa, châm thuốc hút, hắn tính hút xong điếu này rồi về. Tự nhiên trong đầu lại nảy ra hình ảnh Fiennes, chắc giờ này tên đó đã quăng mình lên chín tầng mây rồi ha? Hắn ta là Diệm, có hơi đâu rảnh rỗi lo nghĩ mãi chuyện người khác, ừ thôi cắt đứt lẹ làng là xong, đôi bên đều là loại thực tế, cương quyết a.

Bỗng có tiếng chân ngoài hành lang vọng vào, rồi cửa phòng bị đẩy mở, Trần Cận vội quay lại, từ góc hắn ngồi có thể thấy được Trịnh Diệu Dương và Trần Thạc đang vào, cũng chẳng hiểu vì sao tự nhiên hơi chột dạ, chỉ sợ giờ mà ra sẽ lại đôi co với Trịnh Diệu Dương, hắn còn muốn ở lại đây mấy bữa a, vậy là tự giác ngậm miệng ngồi im, tính chờ một lát nữa Trịnh Diệu Dương đi rồi, sẽ ra tâm tình với Trần Thạc.

Kết quả là, Trần Cận nhận ra ý đồ của mình coi bộ hơi bị viễn tưởng, Trịnh Diệu Dương căn bản là muốn cắm rễ ở đây, lại còn cùng Trần Thạc ngồi cạnh máy tính nghiên cứu hợp đồng, qua một hồi Trần Cận đã đứng ngồi không yên, nhưng nghĩ ra lúc này thì mất mặt quá, thành ra đành nghiến răng quăng bình bể, đau khổ cố thủ tiếp.

Ngồi nghe cuộc đối thoại lõm bõm chẳng hiểu đầu đuôi một lúc nữa, Trần Cận bắt đầu nhìn đồng hồ, ba mươi phút rồi, thằng Trịnh còn chưa chịu thôi a! Trần Thạc bây, sao không đuổi phứt nó đi cho rồi! (hoàn toàn quên rằng đằng thẳng ra mà nói thì người ta mới đích thị là chủ-nhà).

Cuối cùng Trịnh Diệu Dương cũng đứng dậy, còn nhớ ra ai đó: “Anh nhốt tên đó trong phòng bên cạnh hả?”

May mà Trần Cận thính tai, vừa lúc nghe được phát ngôn “đại nghịch bất đạo” ấy, liền rất chi bất bình “Hứ” một cái.

“Ừm, hôm qua ảnh ngủ phòng này phải không?” Giọng Trần Thạc nghe rất bình thản, mà hai gã trong phòng ngoài cửa đều đã lặng im như tờ.

“Là hiểu lầm thôi.” Tổng kết rất ngắn gọn, bất quá trong lòng đã kịp rang xào chiên đảo Trần Cận cơ số bận.

Trần Thạc cười khẽ: “Cậu không làm gì xấu xa đấy chứ? Này, sao lại nhầm tôi và anh ấy được nhỉ?” Trần Cận lén cười hắc hắc, có đứa đạp trúng đuôi thằng em mình rồi hắn nghe mà thấy hả dạ gớm, căn bản đã quên phứt mình cũng là can phạm.

Diệu Dương quay lại nhìn thẳng vào hắn: “Tôi đã nói là hiểu lầm.”

“Nhất định Trần Cận muốn ói dữ lắm…”

Hiểu anh hai ai bằng em út a, Trần Cận nghĩ đầy xúc động. Gió đêm thổi qua tự nhiên nghe lạnh lạnh, mà trong phòng lại im ắng lạ thường, Trần Cận thấy hơi lạ, không khỏi rùng mình một cái. Hắn có dự cảm rất tệ, thầm mặc niệm một, hai, ba giây… rồi ì ạch xoay người nhìn vào trong phòng…

Mẩu thuốc trên tay rớt xuống, cho đến khi ý thức được ý nghĩa cảnh tượng trước mắt, lông tóc Trần Cận đồng loạt dựng đứng, nỗi kinh hoàng vô phương khống chế ập đến, cơn bủn bủn lan khắp toàn thân, tay chân nổi tầng tầng gai ốc, đại não nổ ong ong, hai mắt thiếu điều rớt khỏi tròng, bất quá hắn nhận ra mình đang hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Dưới ánh đèn mờ tối, Trần Thạc đã đẩy Trịnh Diệu Dương nằm xuống lớp drap giường mềm mại, hai người đang hôn nhau say mê, những tiếng thở dốc đầy kiềm nén mơ hồ lẩn quất trong không gian như càng cộng hưởng cho tình sắc thăng hoa. Tiều! Trần Cận thật không thể hiểu thế quái nào tụi nó lại hứng lên nhanh quá vậy, tận mắt chứng kiến Trần Thạc thân mật với một thằng đàn ông thật là đả kích ghê gớm, càng không muốn để ý, thì bao nhiêu màn bất ngờ khó đỡ càng ra sức bày ra trước mắt, mà kích thích thì mỗi lần mỗi thêm kịch liệt.

Cảnh tượng cháy bỏng nồng nàn bên trong vẫn vô tư tiếp diễn, đứng ngoài cửa sổ mà cũng như bị làn sóng tình khô nóng rạo rực nhuộm đẫm, giờ Trần Cận mới biết khả năng chịu đựng của mình khủng hơn tưởng tượng bao nhiêu lần, chỉ là hắn vẫn thấy ngỡ ngàng, một ý niệm chợt hiện lên trong đầu đang khiến hắn càng thêm hoang mang bối rối.

“Anh đi lâu như vậy, không biết tôi sẽ nhớ anh sao…” Âm sắc trầm trầm quyến rũ trong giọng nói của Diệu Dương lúc này nghe ra cả chút khàn khàn mê muội vì khao khát.

“Ưm.” Người yêu đáp lại bằng một nụ hôn còn mãnh liệt hơn trước.

Hạng cao thủ thâm niên trên giường như Trần Thạc và Trịnh Diệu Dương, chỉ cần ganh đua đụng chạm một chút là đủ sức khơi mào bão tố, bất kể mở màn hay khơi gợi lẫn nhau cách nào đều hữu hiệu, cho đến khi tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, rốt cuộc Trần Cận cũng ôm đầu quay được qua chỗ khác… ngồi ngoài ban công rình coi Trần Thạc làm tình, mình điên thật mất rồi!!

Đâu đó trong ***g ngực như vừa rạn nứt, để một thứ cảm giác lạ lùng mon men trào lên, khiến tâm trí hắn lại một phen hỗn loạn, nỗi niềm quen thuộc mấy ngày nay hình như càng phát tác mạnh dữ dội, hắn vừa thấy Trần Thạc và Trịnh Diệu Dương âu yếm ôm ấp như bao cặp tình nhân bình thường, tự nhiên đến vậy, nhiệt tình táo bạo đến vậy, hoàn toàn không buồn e dè kìm nén, trong khi ấy thì hắn… vẫn không biết phải làm sao trước Fiennes, thậm chí căn bản chưa từng nghĩ sẽ có… quan hệ yêu đương gì với hắn ta, trong mắt hắn mà nói, chuyện ấy quả là… không thể tưởng tượng nổi.

Một chiếc áo sơ mi bị ném ra, rồi nhẹ nhàng đập vào lớp kính cửa và trượt rơi xuống sàn, Trần Cận giật mình sực tỉnh, hắn biết giờ mà còn không ra, chờ bọn nó vào-chuyện-chính rồi, nhất định mình sẽ chết siêu thảm, bất quá ra luôn cũng chẳng chắc được toàn thây

Quả nhiên sự tình không ngoài dự đoán, khi Trần Cận đứng dậy, miệng ngậm điếu thuốc giật mở cửa cái xoạch đi vào, hai gã đàn ông hiếm hoi lắm mới mất cảnh giác vậy lập tức quay phắt lại, ánh mắt kinh hoàng chiếu thẳng vào hắn, hầu như muốn bắn Trần Cận thủng lỗ chỗ luôn, hai người đã cùng ***, cơ thể hoàn mỹ màu mật ong tỏa ra sức quyến rũ vô phương chống đỡ, Diệu Dương cảm thấy cơn xấu hổ lẫn ảo não hoang mang cùng lúc trào lên, hắn thật chỉ thiếu điều thò tay móc luôn khẩu súng dưới gối ra.

Còn may Trần Cận không bày ra bộ dạng phớt tỉnh nhơn nhơn mọi bữa, bằng không nhất định sẽ có người nhào vô tẩn hắn một trận, hắn giờ trông vô cùng mệt mỏi chán đời, uể oải mở miệng nói: “Tụi bây vô ý quá vậy.” Chứ ai vô phòng ngủ rồi còn đi để ý ngoài ban công có người không đây?

“Trần Cận, anh thế này là ý gì hả?” Trần Thạc nhíu tít đầu mày, cố nén tức giận, kiên nhẫn hỏi hắn.

“Anh chỉ vô…” Trần Cận tiện thể giơ giơ tay, “Lấy bao thuốc.”

Lúc này, Diệu Dương đã nhịn hết nổi, hắn nhỏm dậy nằm đè lên người Trần Thạc, quay lại nói với Trần Cận: “Giờ anh ra được rồi đó.”

Trần Cận huơ huơ tay, lùi lùi ra mở cửa: “Ok, lần này coi như anh sai.”

Đến khi cánh cửa được khép lại lần nữa, Diệu Dương lập tức vùi đầu vào hõm vai TrầnThạc, có chút hết cách: “Gã đó rốt cuộc bị gì không biết!”

Trần Thạc cười khổ: “Thật ra tôi lại thấy mừng vì anh ấy vẫn hăng hái thản nhiên vậy, trước kia không phải ảnh sợ nhất quan hệ giữa chúng ta sao?”

“Tên đó với anh hoàn toàn là hai loại người.”

“Cậu nhầm rồi, bọn tôi là anh em.” Trần Thạc chồm dậy, hôn hắn, ánh mắt rực lửa như thiêu đốt, “Có một số mặt, bọn tôi rất giống nhau.”

“Chỉ có anh mới hấp dẫn được tôi.”

Khẽ mỉm cười đầy mê hoặc: “Mà hôm qua lúc trèo lên giường, cậu đâu có thấy vậy.”

Diệu Dương đầu hàng: “Trời đất, tôi tưởng anh đã quyết định quên rồi.”

“Tôi quên rồi.” Trần Thạc chậm rãi chà xát nửa thân dưới với hắn, đôi môi cũng dần dần trượt xuống, khiến hắn lập tức có phản ứng khó kiềm chế, “Nhận ra được, Trần Cận đã thử chấp nhận cậu, cậu cũng nên cho anh ấy một cơ hội.”

“Tôi sẽ thử… A!” Một tiếng gầm khẽ đầy dục vọng kết thúc cuộc đàm phán trên giường.

Hai tiếng sau, Trần Thạc chủ động sang phòng Trần Cận, ai đó quả nhiên còn thức, đương ngồi dài dưới sàn, đầu dựa vào tủ quần áo, giương mắt nhìn hắn vào mà không buồn nhúc nhích.

Đá trúng một chai rượu trên sàn, Trần Thạc bước tới, có chút bất mãn: “Vừa thuốc vừa rượu, anh đi diễn bi tình kịch được rồi đó.”

Trần Cận giờ mới ngoác miệng cười gian, mà nụ cười coi bộ không tự nhiên mấy.

“Sao, không ngủ được à?” Trần Thạc ngồi xuống đối diện với hắn.

“Tụi bây ở sát vách làm high vậy, bảo anh ngủ sao được?” Giọng điệu rất chi đương nhiên.

“Mẹ nó anh đứng đắn coi.”

Trong phòng lại yên tĩnh một hồi, Trần Cận tránh né đã đời, cuối cùng hắn chống tay xuống đất, lê lê qua chỗ Trần Thạc, rồi được thể nhào vào người hắn: “Bây nói coi, ở cùng một thằng đàn ông, cảm giác nó thế nào?”

“Cảm giác gì? Chẳng có gì đặc biệt cả.” Trần Thạc có chút kinh ngạc khi đột nhiên nghe hắn hỏi chuyện này nghiêm túc vậy.

“Ý anh là, cậu thích một cô gái, thì cậu giữ cổ bên cạnh, chiều chuộng cũng được, rồi lấy nhau cũng được, nhưng đổi lại là đàn ông… cậu làm cách nào… làm cách nào để xác định có thật mình… có cảm tình thật không? Thậm chí nếu phải…”

Trần Thạc lắc đầu ngắt lời hắn: “Không phức tạp vậy đâu, có một số chuyện căn bản không cần tốn sức kiểm chứng, không phải tự mình là người biết rõ nhất sao?”

“Là Trần Thạc bây rõ, đừng có nói như ai ai cũng nghĩ như bây được không hở?”

“À cuối cùng anh cũng chịu nhận đầu óc anh không bằng em rồi hả?” Trần Thạc nhướn mày chọc.

“Tiều.” Lại phì cười.

“Còn nữa, từ sau đừng làm ăn liều mạng vậy nữa, không phải lần nào anh cũng tốt số vậy đâu.”

Trần Cận giơ tay vỗ vỗ sau gáy Trần Thạc: “Cưng lo cho anh a? Chậc chậc, nghe cũng thấy sướng quá ta”

“Tại anh bình thường đáng ăn đập quá ấy.” Thẳng thừng bóc tẩy hắn.

“Bữa nay anh vừa mới khỏi đã bay tới thăm bây ngay nha, lâu vậy không gặp nhau, mà bây không chịu gọi cho anh một cú điện thoại nào a”

“Không phải tháng nào anh cũng gọi cho em hả? Còn đòi em gọi, không thấy phiền a.” Trần Thạc có chút lo lắng nói, “Em biết hiện giờ có người thế lực rất lớn đang che chắn cho anh, nhưng cũng đừng nên quá tùy tiện, đến lúc không kiểm soát được nữa thì không ổn đâu.”

Trần Cận thoáng đờ người: “Thế lực lớn che chắn cho anh? Cậu nghe ở đâu vụ đó?”

“Lần trước anh gặp nạn ở Hồng Kông, có người của tổ Trung Đông liên lạc với em và Diệu Dương, còn giúp bọn em khơi thông công việc làm ăn ở Bắc Âu, nếu không phải nhân vật có thế lực rất lớn thì không thể làm nhanh gọn vậy được.” Trần Thạc phân tích rất khách quan.

Trần Cận ngẩn mặt, hắn không nghĩ Fiennes rộng rãi với mình vậy, thậm chí còn tiện thể giúp luôn Trần Thạc, tự nhiên ngậm ngùi nói: “Lắm khi động vào mấy ông lớn cũng chẳng hay hớm gì.”

“Nhưng xem tình hình hiện giờ cũng có gì xấu đâu nào.” Trần Thạc vỗ vỗ cái xác đương nằm ì trong lòng hắn quyết không chịu dậy. “Nào, đừng có dán em, nóng chết đi.”

“Anh là anh bây a, dựa một tí cũng không cho a? Thằng Trịnh nó còn ôm…” câu tiếp theo đã bị một dao chặt đứt phựt.

“Diệu Dương cậu ấy không phải như anh nghĩ đâu, sau này anh nhịn nhịn cậu ấy một chút, không việc gì thì đừng chọc cậu ấy.”

“Bây thương nó hay thương anh a?” rành rành tị nạnh.

“Cho em xin, gớm quá đi.” Trần Thạc chịu hết nổi, chữa lại, “Em không muốn hai người xung đột, muốn em để anh ở lại thì bớt làm em đau đầu đi.”

“Nói gì thì nói, đêm qua anh cũng hòa thuận được với Trịnh Diệu Dương mấy tiếng đồng hồ còn gì, vì cậu, anh sẽ cắn răng chịu đựng, làm gì không qua được mấy bữa.” Mở miệng lại chọc ngay vấn đề nhạy cảm, nửa câu sau có bi tráng mấy cũng không ai thèm nghe.

Ngày hôm sau là cuối tuần, vì Trần Thạc yêu cầu, Diệu Dương cũng ráng không đến Thành Nghiệp một bữa, ở nhà ăn trưa, trông Trần Cận rất chi thân thiết giành ăn toàn món chính của Trần Thạc, còn khoác tay lên vai Trần Thạc quyết không chịu rời ra, Diệu Dương đã thầm trừng trộ không biết bao nhiêu bận, cảnh tượng trước mắt hắn mới thật kỳ dị, khuôn mặt quen thuộc của người yêu tự nhiên biến thành hai, kích thích thị giác thật khó mà tả xiết, một người vẫn nhã nhặn trầm tĩnh, một người tùy tiện thô lỗ ngoài sức tưởng tượng, sự đối lập quả nhiên đáng kinh ngạc, thì ra gương mặt Trần Thạc cũng có thể làm thành các loại biểu cảm hoàn toàn trái ngược kiểu đó, rốt cuộc Diệu Dương đã ý thức được mình may mắn đến nhường nào, gặp được Trần Thạc ngay từ đầu chứ không phải Trần Cận… chứ tên đó đại khái đụng đâu là xui xẻo đó, Diệu Dương nghĩ rất chi quả quyết.

Mà Trần Cận cứ quay qua hắn lại cười cười rất ma mãnh, thật là quái dị, hôm qua bị hắn ta bắt gặp cảnh thân mật đã thấy khó chịu lắm rồi, giờ nếu hắn ta dám mở miệng chế nhạo nửa câu thôi, nhất định hắn sẽ lấy thân phận chủ nhân “điệu” khách về ngay tức khắc, nhưng khó tin nhất là… từ đầu đến cuối Trần Cận chỉ giữ nguyên cái mặt cười mỉm đáng ghét đó, rồi thỉnh thoảng lại chộp cổ tay Trần Thạc, kéo dĩa ăn của hắn lại miệng mình, cắn một miếng cá hồi…

Thực tế chứng minh, hai anh em Trần Thạc Trần Cận hễ bước ra phố là rất được hâm mộ, không biết bao nhiêu người đẹp tóc vàng đi qua đều đá lông nheo, huýt gió với bọn hắn, mơ mộng chạy qua giành lấy chia nhau

Bất quá đối với Diệu Dương mà nói, ra ngoài mà dắt theo một tên “con ghẻ” thật chẳng sung sướng gì, bất quá tên con ghẻ ấy còn không chịu biết thân biết phận, còn thích thú ra mặt, làm hỏng hết ý đồ đuổi hắn ta đi cho sớm của hắn.

Mà càng khó chịu hơn là, hễ hắn đến gần Trần Thạc một cái, là tên đó sẽ tót lên chen vào giữa, rồi thì lải nhải tán những chuyện thời tiết a, chỉ số Dow Jones a, quanh đây quán nào có em út a thật ghét không để đâu cho hết.

“Sao anh ở mãi chẳng có việc gì làm thế hả?” Đây là câu đầu tiên Diệu Dương ráng hết sức mở miệng nói với hắn, thật ra đã thừa biết vì sao bốn ngày trời hắn cứ ở dài ở đây chẳng chịu đi.

“Anh bây là anh hùng a, cấp trên kỳ này cho nghỉ phép gấp đôi, anh tốt số hơn bây nhiều.”

“Trần đời chắc chỉ có mình anh nghĩ ăn đạn để đổi lấy ngày nghỉ gấp đôi là hợp lý.” Diệu Dương châm chọc hắn.

Trần Thạc đang lái xe lập tức lên tiếng chặn đứng cuộc cãi vã vô bổ của bọn họ: “Muốn đi nhà hàng Jialuo hay Kilmer đây?”

“Jialuo.” – “Kilmer.” bảo đồng thanh cũng không sai…

Trần Thạc dứt khoát nói: “Jialuo.”

“Thạc Thạc, bây thiên vị!” Trần Cận la lên, đau thương ôm tim.

“Không phải anh không thích ăn đồ Mexico hả?”

“Hể?” Hai giây sau, ai đó đã đắc ý cười ha hả, “Ra là nghĩ giùm anh a, anh trách oan cưng rồi, ha ha…”

Hai người còn lại trong xe đưa mắt nhìn nhau, vô cùng hiểu ý thống nhất… kệ đi là xong.

quăng bình bể: nguyên văn nó là cái này [破罐子破摔]nghĩa đen là: bình đã bể rồi quăng nữa nó vẫn là bình bể (a.k.a lỡ rồi cho lỡ luôn =)))))))) ta chỉ có thể giải nghĩa đến tế, hàm ý xa xôi hơn các tình yêu hãy tự luận =)) Cận-too-khó-to-đỡ =))))

chỉ số Dow Jones: chỉ số chứng khoán Mỹ =)) để biết thêm mời chị em hỏi gu gồ, hoặc hỏi Cận =)))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương