Hào Môn Diệm (Tục)
-
Chương 22: Phiên ngoại thứ hai
– Lữ hành –
Ở lại New York hai tuần, thực là thỏa mãn dạt dào, lại khỏe khoắn hùng hồn như trước, tâm tình được nhiên là tốt rồi. Hôm trước còn xuống phố Tàu tham gia lễ thành hôn kiểu Trung Quốc của Đại Vĩ, bỏ phong bao mừng cưới kếch xù, khiến thằng Đại Vĩ vốn thật thà mừng muốn rơi nước mắt. Bọn đàn em thì hiếm có cơ hội chuốc rượu đại ca, hắn cũng xuề xòa chấp hết, thành ra uống say túy lúy luôn.
Hôm sau thì bay về Hồng Kông, nghiệm thu thành quả đầu tư của hắn… ấy là ngôi nhà hắn tậu nửa năm trước ở Tướng Quân Áo. Hắn cũng chưa có lúc nào đến ở, hai tháng trước mướn người tới sửa sang phòng tắm, lắp một bồn tắm mát-xa cỡ bự, sơn lại hết tường nhà, rồi đưa chìa khóa cho đàn em định kỳ đến dọn dẹp quét tước.
Trần Cận vẫn cho rằng Fiennes nói sẽ về Hồng Kông với hắn là giỡn chơi thôi, vì hồi này mỗi lần gặp trợ lý Normal của hắn ta là một lần thấy anh ta vội tơi tả, Trần Cận nghĩ bận bịu thế thì gã làm sếp cũng phải có tinh thần tự giác hy sinh tí chứ, thế nên hắn đã hồn nhiên gạt luôn ai đó ra khỏi lịch trình của mình.
Bất quá, có một số người trời sinh tự cao tự đại, không phải tình huống đặc thù, tuyệt đối hắn ta không dễ dàng cho người khác thỏa nguyện, Trần Cận vốn đã rất tênh tênh chuẩn bị lên đường về Hồng Kông, mà chỉ vì cái tính tùy tiện của Fi đại gia mà kế hoạch hư bột hư đường hết cả.
Khi một người cao lớn tiến về phía hắn, còn cách chừng năm bước, Trần Cận nhạy bén quay phắt lại, một giây sau, người đó thản nhiên khoát tay, nhét túi đồ của mình vào cabin hành lý, rồi mỉm cười với hắn, và tỉnh bơ ngồi xuống ghế cạnh hắn một cách rất chi vô sỉ.
Trần Cận rất rất muốn giảng cho hắn rằng: thể loại tình tiết lâm li kiểu ngồi chung máy bay lại cùng hàng ghế xong bén duyên nhau này này nọ nọ toàn là nhảm nhí hết, làm khỉ gì có chuyện khéo như thế.
“Anh làm gì ở đây hả?” Trần Cận tức tối hỏi.
“Giống cậu thôi, tôi đi Hồng Kông.”
“Sao bảo anh phải đi Vienna cơ mà?!”
Đối phương ung dung gỡ cặp kính mát màu trà xuống, nhìn hắn: “Mới đổi kế hoạch rồi.”
Hít sâu hít sâu, ha… phải bình tĩnh phải bình tĩnh.
Vốn Trần Cận đã tính đường đi nước bước chu đáo rồi: đầu tiên viện cớ đi Hồng Kông lo thủ tục sang tên nhà cửa, mà nhà mua xong phải lắp đặt thêm tiện nghi, hắn lại không ưa khách sạn, thế nên đến cảng rồi sẽ ở tạm nhà Trần Thạc, tiện thể thưởng thức bộ dạng tức tối hậm hực của thằng Trịnh kia, vậy mới đã nghiền! Giờ đùng cái lại tòi ra một cục nợ thế này, bảo hắn phải giải thích với Trần Thạc sao đây?!
“Anh tưởng tôi xin nghỉ lâu vậy để làm gì hả?”
“Tôi không rõ, cậu đã bao giờ nói với tôi đâu.” Fiennes ôn hòa nhìn vào mắt hắn.
“Tôi muốn về tổng vệ sinh nhà mới đó, không được hả?”
Không được nghe trả lời thành thật, cũng hơi thất vọng, bất quá trong từ điển của Fiennes không có hai chữ “nản lòng”, hắn ghé sát bên tai Trần Cận, nhẹ nhàng nói: “Tôi giỏi dọn dẹp lắm đấy, cậu mướn tôi cũng được.”
Tiều.
Kế tiếp là một chuyến bay dài, phải nói là dài lê thê như thể cố tình muốn cho Trần Cận thích nghi bằng được với cái đồ phiền toái bự sự muốn chạy không được này và tình thế phức tạp đang đón chào hắn ở Hồng Kông.
Bởi vì quan hệ của hắn với gã này vẫn rất chi là lộn xộn, thành ra không thể trắng trợn mặt dày từ chối hắn ta được, nhưng cái kiểu làm ăn này của Fiennes, thật không khác gì vào shop lớn bị tụi nó bóp cổ bắt mua hàng.
Không cho hắn biện hộ hả, hắn đâu định để gã này tóm gáy chứ, thế nên Trần Cận phải góp ý nghiêm chỉnh với hắn ta, cảnh cáo hắn ta kể từ giờ đi đứng như nào phải nghe lời hắn mới được. Fiennes lại rất nhũn nhặn nhận lỗi, không tỏ ý phản đối gì hết.
Vì có gã đó ngồi cạnh, Trần Cận mất ngủ. Mà đáng ghét hơn là, đặt mông ngồi xuống ghế khoang hạng nhất chưa được bao lâu, Fiennes đã thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi được.
Dù chân là chân người ta, người ta thích đi đâu thì đi, nhưng cái trò giả trang vi hành này mà gặp chuyện gì bất trắc, còn không phải Trần Cận hắn phải chịu hết nữa. Ngồi nghĩ lung tung hồi lâu, lại thêm hơi rượu đêm qua chưa tan hẳn, rốt cuộc hắn gồng mình chịu trận hơn mười tiếng đồng hồ.
Ra khỏi sân bay quốc tế Hồng Kông, nhìn cái tên ngồi ghế sau đang tinh thần sáng láng, ung dung nhàn nhã ngắm cảnh ngoài cửa sổ xe, Trần Cận bắt đầu có tư tưởng chấp nhận số phận vậy. Vì Fiennes không dẫn vệ sĩ đi cùng, cũng không thể xách súng ống theo phòng thân, thành ra hắn không cảnh giác một chút không được.
“Này sao anh rảnh rỗi thế nhỉ, tổ Trung Đông không đến ăn vạ anh, thì anh đến ăn vạ tôi hở.”
“Nếu cậu thật sự mất hứng vì tôi ở đây, cứ coi như không thấy tôi cũng được.”
Trần Cận cự lại: “Xin anh đi, anh to tổ chảng như này, bảo tôi coi như không có kiểu gì hả.”
“Cậu lại định làm chuyện xấu gì muốn giấu tôi phải không?” Fiennes rời mắt khỏi cửa sổ, quay lại đấu nhãn với Trần Cận.
Trần Cận nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm, tôi đánh không lại anh. Tôi nói thẳng nhé! Tôi tính đến ở chỗ Trần Thạc, anh chịu ra khách sạn ở không, nếu không, đi theo thì liệu mà tử tế cho tôi, cấm không được nói linh tinh gì hết, để trịnh Diệu Dương nó bắt thóp tôi.” nói tới nói lui, chẳng qua là Trần Cận không mấy lạc quan về tình cảnh kỳ dị bốn người chạm mặt sắp tới.
Người ở cảng coi bộ rất chuộng Tây, cứ có mặt Tây giơ ra là tiện vô cùng, chưa kể Fiennes ngoại hình xuất sắc, nụ cười quyến rũ hút hồn, chỉ xuống xe vào siêu thụ mua hộp dụng cụ đã được mấy nữ sinh thu ngân yêu cầu chụp hình chung, rồi thì không ngừng xuýt xoa “Anh đẹp trai quá đi nha” này nọ, lại còn dở người hỏi hắn có phải từng là diễn viên khách mời trong series “NCIS” của Mỹ không!
Trần Cận đứng một bên nghe xong tự dưng thấy da gà rụng lả tả. Lúc sau lại thấy Fiennes dễ tính đứng chụp hình cùng người ta thiệt, hắn trợn trắng mắt thầm oán thán: người này đúng thật là!
– Oan gia –
Chuẩn bị vào check-in, Trịnh Diệu Dương gọi cho Trần Thạc: “Công việc thế nào rồi?”
“Người của Sang Liên đến công ty rồi, chín giờ sáng mai ký hợp đồng.”
“Muốn tôi tới không?”
“Hôm nay thì thôi, một mình tôi cũng được. Mà cũng đâu có kịp chuyến bay, tôi sẽ bảo tài xế đến sân bay lúc tám giờ.”
“Ừm, tôi sẽ về thẳng luôn. Tôi đang muốn soát lại kế hoạch phân phối vốn ở Singapore.”
“Ừm…” đầu dây bên kia hình như vừa nhớ ra chuyện gì, lại thuận miệng nói, “Trong nhà có thể… thay đổi một chút, cậu cứ mặc kệ được rồi.”
Diệu Dương cười khẽ: “Anh thay bộ đồ gỗ Thụy Điển rồi chứ gì? Mấy chuyện ấy không cần hỏi tôi đâu, tự anh quyết là tốt rồi.”
Chín giờ tối, Diệu Dương về đến nhà, người làm ra xách hành lý vào cho hắn. Diệu Dương đi tiếp vào phòng khách, cởi áo khoác ra, ngồi xuống sô-pha, giở bản kế hoạch ra đọc. Đột nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng, hắn quay lại, thấy vạt áo ngủ của Trần Thạc lộ ra cạnh quầy bar mini.
“Anh về sớm vậy hả? Tôi cứ nghĩ bọn họ sẽ quẩn chân anh hết buổi tối cơ đấy.” ngửi thấy mùi cà phê từ trong bếp, Diệu Dương có chút hào hứng, “Thằng khốn Serampur chơi khá lắm, thì ra nó ngấp nghé khu đất ở Nguyên Lãng của mình lâu rồi, thấy mình không rời ra thì lợi dụng công ty Đông Đức để lên giọng với tôi, hôm nào chúng ta đi phủ đầu cho nó biết mặt nhé, dạo này cà phê trên máy bay càng ngày càng khó uống, Trần Thạc, cho tôi một tách luôn đi.”
Mười lăm giây sau, đối phương ung dung cầm một tách cà phê đến sau lưng trịnh Diệu Dương, rồi chìa tới trước mặt hắn, Diệu Dương vô thức nhận lấy, rồi cúi đầu uống một hớp, và…
“Phụt…” Phun ra.
Đang chuẩn bị nhảy dựng lên, người sau lưng đã nhảy tót ra trước mặt hắn, rồi mở miệng nói bằng cái giọng đáng ghét không chịu được: “Ngại quá à, tôi lỡ tay bỏ nhầm đường thành muối rồi. Mà thấy có vẻ nóng quá, nên còn vặn thêm ít nước máy vào a.”
Diệu Dương lượm tập kế hoạch lên, rồi đứng nhìn trân trối gã vênh váo trước mặt.
Đối phương còn không biết sống chết dạy dỗ hắn: “Chú mày què tay cụt chân hả, rót cà phê á! Thạc Thạc nhà tao để cho mày sai vặt thế hả? Nào có thích mát-xa bấm huyệt đủ bộ không a, ngài-Trịnh?”
Diệu Dương vốn đã muốn nổi sùng rồi, nhưng mới thấy cái mặt y hệt người yêu mình mà làm bộ dạng hết sức đáng ăn đập kia, bụng hắn lại thấy do dự một cách rất chi phức tạp, hắn nhăn mày gầm gừ: “Con người anh, có bệnh không hả!”
Thì ra Trần Thạc nói “thay đổi” trong nhà là ám chỉ gã này. Hắn ta quả nhiên là sinh vật hắn vĩnh viễn không thể thích ứng nổi.
Đúng lúc ấy, Diệu Dương lại nghe tiếng động trên lầu, hắn sắc bén ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy một gã ngoại quốc đang bước xuống, gương mặt điển trai, vóc người cao lớn, nhìn qua thì lịch lãm đường hoàng lắm, bất quá có thể quan hệ kiểu ấy với tên Trần Cận này, Diệu Dương sẵn sàng dán mác cho gã đó là “không phải người không phải thú”.
Lập tức hắn đoán ra đối phương là ai.
Vì việc của tên điên kia, cũng không phải chưa từng giao thiệp với gã đàn ông này. Nể mặt Trần Thạc, hắn cũng đã miễn cưỡng dung túng cho tên đó thỉnh thoảng ngủ lại nhà, thế mà giờ hắn ta lại dám ngang nhiên dắt cả nhân vật nguy hiểm đến đây, đúng là khinh trịnh Diệu Dương hắn nhẫn nại vô chừng mực a!
“Giới thiệu nhé, đây là bạn tôi Fiennes, còn ngài trịnh Diệu Dương đây là… em dâu tôi há?” nói xong còn cố tình liếc mắt nhìn người ta.
“Đồ điên.” đúng là miệng chó không biết nhổ răng ngà. Diệu Dương thô lỗ gạt hắn ra, cầm tài liệu đi thẳng lên lầu, lúc sượt qua vị khách Tây thì thuận miệng nói, “Cứ tự nhiên.” rồi không thèm nhìn bọn họ nữa, hắn biến mất luôn ở đầu hành lang.
Trần Cận thủng thẳng quay lại nhà bếp tự rót một tách cà phê nóng, rồi quay lại nói với Fiennes: “Thấy rồi chứ? Thằng nhãi đó đúng là mắt mọc trên trán mà, láo toét với anh lớn thế đấy. Thạc Thạc nhà tôi chẳng qua là bị nó gạt thôi, mặc kệ đừng có để ý đến nó.”
Còn hơn ai đó, Fiennes coi như tự biết mình: “Thật ra cũng tại chúng ta, mình cũng là khách không mời mà?”
“Sợ nó lườm nguýt thì anh chạy theo tôi đến đây làm gì? Đừng có lo, đây là đất của Trần Thạc rồi, anh cứ làm như thằng trịnh nó không tồn tại đi, yên tâm không sao hết, may mà nhà tụi nó lắm phòng khách, thế nên giao hẹn nha, anh đừng có mò sang phòng tôi a, để thằng Trịnh trông thấy, nó lại không bắt thóp tôi nữa.”
“Tôi nghĩ cậu ta biết quan hệ của chúng ta chứ.”
Trần Cận cười mỉm đáp: “Nè, đừng có nói bậy. Ở đây ấy, tốt nhất chúng ta có quan hệ gì khác thì hơn.”
“Ý cậu là, giờ tôi chỉ là cấp trên của cậu thôi chứ gì?”
Mỗi lần Fiennes trịnh trọng hỏi hắn mấy câu liên quan đến bản chất tình hình, Trần Cận luôn không nén được hồi hộp, vì vậy hắn bắt đầu xài chiêu ám chỉ đưa đẩy, vừa đủ chữa cháy: “Về một nghĩa nào đó, anh có thể ở trên tôi. Cơ mà… không phải hôm nay.”
– Quốc tuý –
Tám giờ sáng, Trần Thạc gõ cửa phòng Trần Cận, hỏi thẳng vào đề: “Anh rảnh không?”
Trần Cận vừa tỉnh ngủ, làm một hơi hai trăm lượt hít đất, thở còn chưa xong, bởi vậy hắn hổn hển dựa cửa hỏi: “Cưng có việc gì a? Anh đang tính chín giờ đi thuê xe.”
“Không cần đi, chiếc Maserati trong gara hôm nay để anh dùng đó.”
Trần Cận huýt gió, Trần Thạc bữa nay thật dễ thương a.
“Ai nha, vậy thì rảnh rồi, anh có thể đổi lịch thành giữa trưa đi hóng gió.”
“Tốt lắm. Chín giờ em đợi anh ở phòng chơi bài.” Trần Thạc nói thêm một câu trước khi quay đi, “Còn nhớ cách chơi mạt chược Quảng Đông không?”
Hơ? Dù chẳng hiểu mô tê gì, Trần Cận vẫn đáp rất lẹ: “Mạt chược hở, lúc nào cũng sẵn sàng tiếp, tháng trước anh vừa làm hai ván xập xám chướng nha.” thằng đàn em Tiểu Kiến là người Quảng Đông, chơi mạt chược thiếu chân, lắm lúc lôi kéo cả Trần đại ca vào, bất quá vì Trần Cận chơi bài cũng hơi chuyên nghiệp, thắng nhiều mà lại không đòi tiền bọn họ, thành ra nhiều khi bọn đàn em cũng không dám gọi hắn.
“Ba chân thiếu một à?”
“Thêm anh mới là ba.”
Trần Thạc quay lại giải thích với hắn: “Mai bọn em phải tiếp xúc với một khách hàng quan trọng, bà chủ ấy thích chơi mạt chược, bà ta hẹn em và Diệu Dương chiều mai chơi bài. Lâu lắm không chơi, ngượng tay rồi, Diệu Dương thì không giỏi, em đã dạy cậu ấy, nhưng vẫn cần luyện qua mấy ván.”
“Nó học được hả, thế chẳng phải anh nên dạy cho Fiennes tí chút sao, nửa tiếng là đủ xài rồi.”
“Tùy anh.” Trần Thạc bỏ đi, vừa lúc Fiennes ra khỏi phòng mình, hai người đụng mặt trên hành lang.
Fiennes nhã nhặn chào hỏi: “Hi, buổi sáng tốt lành.”
“Chào.” Trần Thạc gật đầu, rồi xuống lầu.
Fiennes quay sang nhìn Trần Cận, ai đó đang cười rất chi quái dị, còn có vẻ trầm ngâm.
Fiennes bước tới cạnh hắn: “Trần Thạc tìm cậu à?”
Lúc này Trần Cận mới quay sang nhin Fiennes, rồi hớn hở nói: “Đến lúc quyết đấu rồi.”
Chuyện này liên quan đến mặt mũi, Trần Cận trước tiên là thành võ sĩ đường cùng, sau nữa, xuất phát điểm như nhau, đời nào có chuyện Fiennes thua thằng Trịnh Diệu Dương ngang ngược ấy.
Nghĩ ra một cách siêu hay để đả kích lòng tự tôn của kẻ thù: còn gì mất mặt hơn bại trong tay một tay mơ mạt chược a!
“Biết chơi mạt chược Trung Quốc không?”
Dù Fiennes thấy câu hỏi có hơi bá vơ, nhưng hắn vẫn thành thực đáp: “Có xem qua, biết một chút.”
Trần Cận mừng rơn: “Tôi biết anh hay mà.”
Bảo quản gia mang một bộ mạt chược lên, rồi trịnh trọng nói với Fiennes: “Thầy giỏi có trò giỏi nha, anh phải ráng vào a.”
Fiennes theo hắn vào phòng ngủ: “Làm vậy được hả?”
“Phát huy hết thông minh trí tuệ của anh đi, tranh thủ đánh cho nó tả tơi luôn!” thầy khó tính mỉm cười cổ vũ, “Yên tâm anh OK lắm.”
Nửa giờ đồng hồ sau, Trần Cận tỉ mỉ giảng giải cho Fiennes thế nào là thính bài, bổ hoa, thế nào là ăn, thăm, cống, liên thuận tử. “Nghệ thuật mạt chược thâm sâu lắm, mạt chược Quảng Đông thì xứng danh là một môn tinh túy rồi, nửa tiếng đồng hồ nhiều lắm chỉ dạy được sơ sơ thôi, muốn chơi thành thạo phải qua thực chiến kia.”
“Không kể thắng luôn, thì phải xem phiên.” sau đó hắn nói đến các loại tổ hợp cuối ván bài, “Tự mạc, tam nguyên, hoa yêu, chính hoa, thêm một phiên hỗn nhất sắc,đối đối hồ, hoa hồ tam phiên tiểu tứ hỉ, đại tam nguyên lục phiên. Thằng Trịnh đánh nham nhở thế đảm bảo không thể có đại tứ hỉ, thập bát la hán, bình thường vớ được một thanh đồng sắc là may lắm rồi. Mình cứ chơi cẩn thận một tí là được.”
Trần Cận tiện tay gom mấy quân bài, cho Fiennes coi, đối phương liếc mắt hỏi: “Bảy quân bài hoa thành hoa hồ à?”
“Chậc, đã bảo anh học lẹ lắm mà!”
Nhìn ánh mắt tán thưởng của Trần Cận, đột nhiên Fiennes có chút rung động, bởi vậy hắn đột ngột ôm đầu Trần Cận, hôn hắn.
Đến khi hai người lăn lên giường luôn rồi, Trần Cận mới nhận ra mình vừa sơ sảy một phen: “Nè nè, không có thì giờ đâu, đang làm chuyện quan trọng mà… nè anh hôn chỗ nào đó, a!”
Fiennes chặn lời hắn, luồn tay vào quần lót hắn để buộc hắn nghe lời ngay tức thì, rồi nói bằng giọng khêu gợi mười mươi: “Mình cũng đang làm chuyện quan trọng đấy thôi…”
Một tiếng sau.
Vừa thấy Trần Cận bộ dạng hết sức đáng ghét, miệng cười đắc ý, vênh vang đi vào phòng chơi bài, Diệu Dương lập tức nhăn mặt quay lại hỏi Trần Thạc: “Sư phụ anh bảo là anh ta hả?”
“Anh ấy chơi không tệ đâu.”
Tiếp theo là Fiennes trông rất chi phấn chấn, miệng cười dịu dàng bước vào, Diệu Dương lại hỏi: “Còn gã tay mơ kia là sao?”
“Đến thử khả năng kiềm chế của cậu đấy.” Trần Thạc bật cười.
Diệu Dương cười khổ: “Tôi có định đến Ma Cao giành cúp vua bài đâu.”
“Lý phu nhân ghét nhất thấy ai cẩu thả trên bàn mạt chược, ít nhất đừng để bà ấy nghĩ cậu đang cố tình chứ.”
“A, đông đủ cả rồi à, nào tới thôi.” Trần Cận kéo ghế ngồi xuống, đổ xúc xắc, “Để đấy anh cầm cái.”
Kết quả chỗ ngồi là Diệu Dương Nam, Trần Cận Bắc, Fiennes là cánh dưới của Diệu Dương, chia bài từ Trần Thạc.
Vòng đầu tiên, Diệu Dương mở đầu làm một hưởng pháo, chuẩn bị thừa thắng xông lên, kết quả là gã ngồi đối diện lấy bài xong, lại cười tủm tỉm nói với hắn: “Ngại quá, tôi kê hồ rồi.” và thế là hắn bị chặn đường ngang nhiên.
Diệu Dương quyết định trên bàn chơi bài, không thèm chấp nhặt hắn ta.
Tiếp đó Trần Thạc có đủ bộ tam sổ, thắng được một thanh tam nguyên.
Đến vòng thứ sáu, Diệu Dương bính bài của Trần Cận, bị cống, quân này vừa xong Fiennes vừa ăn được, thành ra ai đó cũng không thèm nương tay, giật luôn cốngcủa Diệu Dương.
“Ha ha ha…” Trần Cận cười ha hả.
Diệu Dương nhìn sang Trần Thạc, có vẻ bực bội: “Thế mà là chơi giỏi hả? Cửa trên thắng mà còn cười.”
“Cống kiểu này không nên để ảnh giành mất.” Trần Thạc lần đầu tiên không bênh Diệu Dương, “Thêm một phiên.”
Mấy vòng tiếp theo hầu hết đều là Trần Thạc và Trần Cận thắng. Thỉnh thoảng Trần Thạc cũng nhắc vở một chút: “Bài vừa xong của cậu, có thể thành chữ đồng sắcđấy.”
Có một số người cũng không quên phá hoại không khí bất cứ lúc nào: “Đời nào, bài đấy của nó tạp sắc tùm lum còn chả được.”
Chơi mãi đến vòng mười một, Diệu Dương được một bộ tiểu tứ hỉ để báo thù rửa hận, ba quân tử, thêm một mắt phong, hắn lia ánh mắt như muốn giết người về phía người đối diện, rất chi khinh thường nói: “Lục phiên.”
Bốn gã đàn ông ngồi chơi mạt chược, bầu không khí đã hết sức khủng bố, thành ra đánh tới đánh lui, không biết ai mào đầu trước, họ bắt đầu trò chuyện.
Fiennes ăn liền hai quân của Diệu Dương, ăn xong thì thấy bài mình sắp thắng rồi. Lúc ấy, Diệu Dương hỏi Trần Cận ngồi đối diện: “Không phải anh mua nhà rồi hả?” câu tiếp theo không thèm nói ra, nhưng hẳn nhiên ý là: Thế sao còn mặt dày ở lì đây nữa.
Trần Cận đáp rất trôi chảy: “Nhà anh mua là để chừng nào Trần Thạc chán mày, cho nó chuyển đến đó ở cho yên tĩnh.”
Diệu Dương cười lạnh: “Nói vậy, tôi còn phải hỏi chìa khóa dự phòng của anh ấy nhỉ.”
“Không cho đâu, chú mày xin đi a.”
Trần Thạc lạnh lùng chặn đứng bọn họ: “Cả hai người, ngậm miệng lại.”
“Thắng rồi.” Fiennes vô tội lật bài mình ra.
Trần Cận la toáng lên: “Ai cha! Đại tam nguyên!”
—-
Ở lại New York hai tuần, thực là thỏa mãn dạt dào, lại khỏe khoắn hùng hồn như trước, tâm tình được nhiên là tốt rồi. Hôm trước còn xuống phố Tàu tham gia lễ thành hôn kiểu Trung Quốc của Đại Vĩ, bỏ phong bao mừng cưới kếch xù, khiến thằng Đại Vĩ vốn thật thà mừng muốn rơi nước mắt. Bọn đàn em thì hiếm có cơ hội chuốc rượu đại ca, hắn cũng xuề xòa chấp hết, thành ra uống say túy lúy luôn.
Hôm sau thì bay về Hồng Kông, nghiệm thu thành quả đầu tư của hắn… ấy là ngôi nhà hắn tậu nửa năm trước ở Tướng Quân Áo. Hắn cũng chưa có lúc nào đến ở, hai tháng trước mướn người tới sửa sang phòng tắm, lắp một bồn tắm mát-xa cỡ bự, sơn lại hết tường nhà, rồi đưa chìa khóa cho đàn em định kỳ đến dọn dẹp quét tước.
Trần Cận vẫn cho rằng Fiennes nói sẽ về Hồng Kông với hắn là giỡn chơi thôi, vì hồi này mỗi lần gặp trợ lý Normal của hắn ta là một lần thấy anh ta vội tơi tả, Trần Cận nghĩ bận bịu thế thì gã làm sếp cũng phải có tinh thần tự giác hy sinh tí chứ, thế nên hắn đã hồn nhiên gạt luôn ai đó ra khỏi lịch trình của mình.
Bất quá, có một số người trời sinh tự cao tự đại, không phải tình huống đặc thù, tuyệt đối hắn ta không dễ dàng cho người khác thỏa nguyện, Trần Cận vốn đã rất tênh tênh chuẩn bị lên đường về Hồng Kông, mà chỉ vì cái tính tùy tiện của Fi đại gia mà kế hoạch hư bột hư đường hết cả.
Khi một người cao lớn tiến về phía hắn, còn cách chừng năm bước, Trần Cận nhạy bén quay phắt lại, một giây sau, người đó thản nhiên khoát tay, nhét túi đồ của mình vào cabin hành lý, rồi mỉm cười với hắn, và tỉnh bơ ngồi xuống ghế cạnh hắn một cách rất chi vô sỉ.
Trần Cận rất rất muốn giảng cho hắn rằng: thể loại tình tiết lâm li kiểu ngồi chung máy bay lại cùng hàng ghế xong bén duyên nhau này này nọ nọ toàn là nhảm nhí hết, làm khỉ gì có chuyện khéo như thế.
“Anh làm gì ở đây hả?” Trần Cận tức tối hỏi.
“Giống cậu thôi, tôi đi Hồng Kông.”
“Sao bảo anh phải đi Vienna cơ mà?!”
Đối phương ung dung gỡ cặp kính mát màu trà xuống, nhìn hắn: “Mới đổi kế hoạch rồi.”
Hít sâu hít sâu, ha… phải bình tĩnh phải bình tĩnh.
Vốn Trần Cận đã tính đường đi nước bước chu đáo rồi: đầu tiên viện cớ đi Hồng Kông lo thủ tục sang tên nhà cửa, mà nhà mua xong phải lắp đặt thêm tiện nghi, hắn lại không ưa khách sạn, thế nên đến cảng rồi sẽ ở tạm nhà Trần Thạc, tiện thể thưởng thức bộ dạng tức tối hậm hực của thằng Trịnh kia, vậy mới đã nghiền! Giờ đùng cái lại tòi ra một cục nợ thế này, bảo hắn phải giải thích với Trần Thạc sao đây?!
“Anh tưởng tôi xin nghỉ lâu vậy để làm gì hả?”
“Tôi không rõ, cậu đã bao giờ nói với tôi đâu.” Fiennes ôn hòa nhìn vào mắt hắn.
“Tôi muốn về tổng vệ sinh nhà mới đó, không được hả?”
Không được nghe trả lời thành thật, cũng hơi thất vọng, bất quá trong từ điển của Fiennes không có hai chữ “nản lòng”, hắn ghé sát bên tai Trần Cận, nhẹ nhàng nói: “Tôi giỏi dọn dẹp lắm đấy, cậu mướn tôi cũng được.”
Tiều.
Kế tiếp là một chuyến bay dài, phải nói là dài lê thê như thể cố tình muốn cho Trần Cận thích nghi bằng được với cái đồ phiền toái bự sự muốn chạy không được này và tình thế phức tạp đang đón chào hắn ở Hồng Kông.
Bởi vì quan hệ của hắn với gã này vẫn rất chi là lộn xộn, thành ra không thể trắng trợn mặt dày từ chối hắn ta được, nhưng cái kiểu làm ăn này của Fiennes, thật không khác gì vào shop lớn bị tụi nó bóp cổ bắt mua hàng.
Không cho hắn biện hộ hả, hắn đâu định để gã này tóm gáy chứ, thế nên Trần Cận phải góp ý nghiêm chỉnh với hắn ta, cảnh cáo hắn ta kể từ giờ đi đứng như nào phải nghe lời hắn mới được. Fiennes lại rất nhũn nhặn nhận lỗi, không tỏ ý phản đối gì hết.
Vì có gã đó ngồi cạnh, Trần Cận mất ngủ. Mà đáng ghét hơn là, đặt mông ngồi xuống ghế khoang hạng nhất chưa được bao lâu, Fiennes đã thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi được.
Dù chân là chân người ta, người ta thích đi đâu thì đi, nhưng cái trò giả trang vi hành này mà gặp chuyện gì bất trắc, còn không phải Trần Cận hắn phải chịu hết nữa. Ngồi nghĩ lung tung hồi lâu, lại thêm hơi rượu đêm qua chưa tan hẳn, rốt cuộc hắn gồng mình chịu trận hơn mười tiếng đồng hồ.
Ra khỏi sân bay quốc tế Hồng Kông, nhìn cái tên ngồi ghế sau đang tinh thần sáng láng, ung dung nhàn nhã ngắm cảnh ngoài cửa sổ xe, Trần Cận bắt đầu có tư tưởng chấp nhận số phận vậy. Vì Fiennes không dẫn vệ sĩ đi cùng, cũng không thể xách súng ống theo phòng thân, thành ra hắn không cảnh giác một chút không được.
“Này sao anh rảnh rỗi thế nhỉ, tổ Trung Đông không đến ăn vạ anh, thì anh đến ăn vạ tôi hở.”
“Nếu cậu thật sự mất hứng vì tôi ở đây, cứ coi như không thấy tôi cũng được.”
Trần Cận cự lại: “Xin anh đi, anh to tổ chảng như này, bảo tôi coi như không có kiểu gì hả.”
“Cậu lại định làm chuyện xấu gì muốn giấu tôi phải không?” Fiennes rời mắt khỏi cửa sổ, quay lại đấu nhãn với Trần Cận.
Trần Cận nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm, tôi đánh không lại anh. Tôi nói thẳng nhé! Tôi tính đến ở chỗ Trần Thạc, anh chịu ra khách sạn ở không, nếu không, đi theo thì liệu mà tử tế cho tôi, cấm không được nói linh tinh gì hết, để trịnh Diệu Dương nó bắt thóp tôi.” nói tới nói lui, chẳng qua là Trần Cận không mấy lạc quan về tình cảnh kỳ dị bốn người chạm mặt sắp tới.
Người ở cảng coi bộ rất chuộng Tây, cứ có mặt Tây giơ ra là tiện vô cùng, chưa kể Fiennes ngoại hình xuất sắc, nụ cười quyến rũ hút hồn, chỉ xuống xe vào siêu thụ mua hộp dụng cụ đã được mấy nữ sinh thu ngân yêu cầu chụp hình chung, rồi thì không ngừng xuýt xoa “Anh đẹp trai quá đi nha” này nọ, lại còn dở người hỏi hắn có phải từng là diễn viên khách mời trong series “NCIS” của Mỹ không!
Trần Cận đứng một bên nghe xong tự dưng thấy da gà rụng lả tả. Lúc sau lại thấy Fiennes dễ tính đứng chụp hình cùng người ta thiệt, hắn trợn trắng mắt thầm oán thán: người này đúng thật là!
– Oan gia –
Chuẩn bị vào check-in, Trịnh Diệu Dương gọi cho Trần Thạc: “Công việc thế nào rồi?”
“Người của Sang Liên đến công ty rồi, chín giờ sáng mai ký hợp đồng.”
“Muốn tôi tới không?”
“Hôm nay thì thôi, một mình tôi cũng được. Mà cũng đâu có kịp chuyến bay, tôi sẽ bảo tài xế đến sân bay lúc tám giờ.”
“Ừm, tôi sẽ về thẳng luôn. Tôi đang muốn soát lại kế hoạch phân phối vốn ở Singapore.”
“Ừm…” đầu dây bên kia hình như vừa nhớ ra chuyện gì, lại thuận miệng nói, “Trong nhà có thể… thay đổi một chút, cậu cứ mặc kệ được rồi.”
Diệu Dương cười khẽ: “Anh thay bộ đồ gỗ Thụy Điển rồi chứ gì? Mấy chuyện ấy không cần hỏi tôi đâu, tự anh quyết là tốt rồi.”
Chín giờ tối, Diệu Dương về đến nhà, người làm ra xách hành lý vào cho hắn. Diệu Dương đi tiếp vào phòng khách, cởi áo khoác ra, ngồi xuống sô-pha, giở bản kế hoạch ra đọc. Đột nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng, hắn quay lại, thấy vạt áo ngủ của Trần Thạc lộ ra cạnh quầy bar mini.
“Anh về sớm vậy hả? Tôi cứ nghĩ bọn họ sẽ quẩn chân anh hết buổi tối cơ đấy.” ngửi thấy mùi cà phê từ trong bếp, Diệu Dương có chút hào hứng, “Thằng khốn Serampur chơi khá lắm, thì ra nó ngấp nghé khu đất ở Nguyên Lãng của mình lâu rồi, thấy mình không rời ra thì lợi dụng công ty Đông Đức để lên giọng với tôi, hôm nào chúng ta đi phủ đầu cho nó biết mặt nhé, dạo này cà phê trên máy bay càng ngày càng khó uống, Trần Thạc, cho tôi một tách luôn đi.”
Mười lăm giây sau, đối phương ung dung cầm một tách cà phê đến sau lưng trịnh Diệu Dương, rồi chìa tới trước mặt hắn, Diệu Dương vô thức nhận lấy, rồi cúi đầu uống một hớp, và…
“Phụt…” Phun ra.
Đang chuẩn bị nhảy dựng lên, người sau lưng đã nhảy tót ra trước mặt hắn, rồi mở miệng nói bằng cái giọng đáng ghét không chịu được: “Ngại quá à, tôi lỡ tay bỏ nhầm đường thành muối rồi. Mà thấy có vẻ nóng quá, nên còn vặn thêm ít nước máy vào a.”
Diệu Dương lượm tập kế hoạch lên, rồi đứng nhìn trân trối gã vênh váo trước mặt.
Đối phương còn không biết sống chết dạy dỗ hắn: “Chú mày què tay cụt chân hả, rót cà phê á! Thạc Thạc nhà tao để cho mày sai vặt thế hả? Nào có thích mát-xa bấm huyệt đủ bộ không a, ngài-Trịnh?”
Diệu Dương vốn đã muốn nổi sùng rồi, nhưng mới thấy cái mặt y hệt người yêu mình mà làm bộ dạng hết sức đáng ăn đập kia, bụng hắn lại thấy do dự một cách rất chi phức tạp, hắn nhăn mày gầm gừ: “Con người anh, có bệnh không hả!”
Thì ra Trần Thạc nói “thay đổi” trong nhà là ám chỉ gã này. Hắn ta quả nhiên là sinh vật hắn vĩnh viễn không thể thích ứng nổi.
Đúng lúc ấy, Diệu Dương lại nghe tiếng động trên lầu, hắn sắc bén ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy một gã ngoại quốc đang bước xuống, gương mặt điển trai, vóc người cao lớn, nhìn qua thì lịch lãm đường hoàng lắm, bất quá có thể quan hệ kiểu ấy với tên Trần Cận này, Diệu Dương sẵn sàng dán mác cho gã đó là “không phải người không phải thú”.
Lập tức hắn đoán ra đối phương là ai.
Vì việc của tên điên kia, cũng không phải chưa từng giao thiệp với gã đàn ông này. Nể mặt Trần Thạc, hắn cũng đã miễn cưỡng dung túng cho tên đó thỉnh thoảng ngủ lại nhà, thế mà giờ hắn ta lại dám ngang nhiên dắt cả nhân vật nguy hiểm đến đây, đúng là khinh trịnh Diệu Dương hắn nhẫn nại vô chừng mực a!
“Giới thiệu nhé, đây là bạn tôi Fiennes, còn ngài trịnh Diệu Dương đây là… em dâu tôi há?” nói xong còn cố tình liếc mắt nhìn người ta.
“Đồ điên.” đúng là miệng chó không biết nhổ răng ngà. Diệu Dương thô lỗ gạt hắn ra, cầm tài liệu đi thẳng lên lầu, lúc sượt qua vị khách Tây thì thuận miệng nói, “Cứ tự nhiên.” rồi không thèm nhìn bọn họ nữa, hắn biến mất luôn ở đầu hành lang.
Trần Cận thủng thẳng quay lại nhà bếp tự rót một tách cà phê nóng, rồi quay lại nói với Fiennes: “Thấy rồi chứ? Thằng nhãi đó đúng là mắt mọc trên trán mà, láo toét với anh lớn thế đấy. Thạc Thạc nhà tôi chẳng qua là bị nó gạt thôi, mặc kệ đừng có để ý đến nó.”
Còn hơn ai đó, Fiennes coi như tự biết mình: “Thật ra cũng tại chúng ta, mình cũng là khách không mời mà?”
“Sợ nó lườm nguýt thì anh chạy theo tôi đến đây làm gì? Đừng có lo, đây là đất của Trần Thạc rồi, anh cứ làm như thằng trịnh nó không tồn tại đi, yên tâm không sao hết, may mà nhà tụi nó lắm phòng khách, thế nên giao hẹn nha, anh đừng có mò sang phòng tôi a, để thằng Trịnh trông thấy, nó lại không bắt thóp tôi nữa.”
“Tôi nghĩ cậu ta biết quan hệ của chúng ta chứ.”
Trần Cận cười mỉm đáp: “Nè, đừng có nói bậy. Ở đây ấy, tốt nhất chúng ta có quan hệ gì khác thì hơn.”
“Ý cậu là, giờ tôi chỉ là cấp trên của cậu thôi chứ gì?”
Mỗi lần Fiennes trịnh trọng hỏi hắn mấy câu liên quan đến bản chất tình hình, Trần Cận luôn không nén được hồi hộp, vì vậy hắn bắt đầu xài chiêu ám chỉ đưa đẩy, vừa đủ chữa cháy: “Về một nghĩa nào đó, anh có thể ở trên tôi. Cơ mà… không phải hôm nay.”
– Quốc tuý –
Tám giờ sáng, Trần Thạc gõ cửa phòng Trần Cận, hỏi thẳng vào đề: “Anh rảnh không?”
Trần Cận vừa tỉnh ngủ, làm một hơi hai trăm lượt hít đất, thở còn chưa xong, bởi vậy hắn hổn hển dựa cửa hỏi: “Cưng có việc gì a? Anh đang tính chín giờ đi thuê xe.”
“Không cần đi, chiếc Maserati trong gara hôm nay để anh dùng đó.”
Trần Cận huýt gió, Trần Thạc bữa nay thật dễ thương a.
“Ai nha, vậy thì rảnh rồi, anh có thể đổi lịch thành giữa trưa đi hóng gió.”
“Tốt lắm. Chín giờ em đợi anh ở phòng chơi bài.” Trần Thạc nói thêm một câu trước khi quay đi, “Còn nhớ cách chơi mạt chược Quảng Đông không?”
Hơ? Dù chẳng hiểu mô tê gì, Trần Cận vẫn đáp rất lẹ: “Mạt chược hở, lúc nào cũng sẵn sàng tiếp, tháng trước anh vừa làm hai ván xập xám chướng nha.” thằng đàn em Tiểu Kiến là người Quảng Đông, chơi mạt chược thiếu chân, lắm lúc lôi kéo cả Trần đại ca vào, bất quá vì Trần Cận chơi bài cũng hơi chuyên nghiệp, thắng nhiều mà lại không đòi tiền bọn họ, thành ra nhiều khi bọn đàn em cũng không dám gọi hắn.
“Ba chân thiếu một à?”
“Thêm anh mới là ba.”
Trần Thạc quay lại giải thích với hắn: “Mai bọn em phải tiếp xúc với một khách hàng quan trọng, bà chủ ấy thích chơi mạt chược, bà ta hẹn em và Diệu Dương chiều mai chơi bài. Lâu lắm không chơi, ngượng tay rồi, Diệu Dương thì không giỏi, em đã dạy cậu ấy, nhưng vẫn cần luyện qua mấy ván.”
“Nó học được hả, thế chẳng phải anh nên dạy cho Fiennes tí chút sao, nửa tiếng là đủ xài rồi.”
“Tùy anh.” Trần Thạc bỏ đi, vừa lúc Fiennes ra khỏi phòng mình, hai người đụng mặt trên hành lang.
Fiennes nhã nhặn chào hỏi: “Hi, buổi sáng tốt lành.”
“Chào.” Trần Thạc gật đầu, rồi xuống lầu.
Fiennes quay sang nhìn Trần Cận, ai đó đang cười rất chi quái dị, còn có vẻ trầm ngâm.
Fiennes bước tới cạnh hắn: “Trần Thạc tìm cậu à?”
Lúc này Trần Cận mới quay sang nhin Fiennes, rồi hớn hở nói: “Đến lúc quyết đấu rồi.”
Chuyện này liên quan đến mặt mũi, Trần Cận trước tiên là thành võ sĩ đường cùng, sau nữa, xuất phát điểm như nhau, đời nào có chuyện Fiennes thua thằng Trịnh Diệu Dương ngang ngược ấy.
Nghĩ ra một cách siêu hay để đả kích lòng tự tôn của kẻ thù: còn gì mất mặt hơn bại trong tay một tay mơ mạt chược a!
“Biết chơi mạt chược Trung Quốc không?”
Dù Fiennes thấy câu hỏi có hơi bá vơ, nhưng hắn vẫn thành thực đáp: “Có xem qua, biết một chút.”
Trần Cận mừng rơn: “Tôi biết anh hay mà.”
Bảo quản gia mang một bộ mạt chược lên, rồi trịnh trọng nói với Fiennes: “Thầy giỏi có trò giỏi nha, anh phải ráng vào a.”
Fiennes theo hắn vào phòng ngủ: “Làm vậy được hả?”
“Phát huy hết thông minh trí tuệ của anh đi, tranh thủ đánh cho nó tả tơi luôn!” thầy khó tính mỉm cười cổ vũ, “Yên tâm anh OK lắm.”
Nửa giờ đồng hồ sau, Trần Cận tỉ mỉ giảng giải cho Fiennes thế nào là thính bài, bổ hoa, thế nào là ăn, thăm, cống, liên thuận tử. “Nghệ thuật mạt chược thâm sâu lắm, mạt chược Quảng Đông thì xứng danh là một môn tinh túy rồi, nửa tiếng đồng hồ nhiều lắm chỉ dạy được sơ sơ thôi, muốn chơi thành thạo phải qua thực chiến kia.”
“Không kể thắng luôn, thì phải xem phiên.” sau đó hắn nói đến các loại tổ hợp cuối ván bài, “Tự mạc, tam nguyên, hoa yêu, chính hoa, thêm một phiên hỗn nhất sắc,đối đối hồ, hoa hồ tam phiên tiểu tứ hỉ, đại tam nguyên lục phiên. Thằng Trịnh đánh nham nhở thế đảm bảo không thể có đại tứ hỉ, thập bát la hán, bình thường vớ được một thanh đồng sắc là may lắm rồi. Mình cứ chơi cẩn thận một tí là được.”
Trần Cận tiện tay gom mấy quân bài, cho Fiennes coi, đối phương liếc mắt hỏi: “Bảy quân bài hoa thành hoa hồ à?”
“Chậc, đã bảo anh học lẹ lắm mà!”
Nhìn ánh mắt tán thưởng của Trần Cận, đột nhiên Fiennes có chút rung động, bởi vậy hắn đột ngột ôm đầu Trần Cận, hôn hắn.
Đến khi hai người lăn lên giường luôn rồi, Trần Cận mới nhận ra mình vừa sơ sảy một phen: “Nè nè, không có thì giờ đâu, đang làm chuyện quan trọng mà… nè anh hôn chỗ nào đó, a!”
Fiennes chặn lời hắn, luồn tay vào quần lót hắn để buộc hắn nghe lời ngay tức thì, rồi nói bằng giọng khêu gợi mười mươi: “Mình cũng đang làm chuyện quan trọng đấy thôi…”
Một tiếng sau.
Vừa thấy Trần Cận bộ dạng hết sức đáng ghét, miệng cười đắc ý, vênh vang đi vào phòng chơi bài, Diệu Dương lập tức nhăn mặt quay lại hỏi Trần Thạc: “Sư phụ anh bảo là anh ta hả?”
“Anh ấy chơi không tệ đâu.”
Tiếp theo là Fiennes trông rất chi phấn chấn, miệng cười dịu dàng bước vào, Diệu Dương lại hỏi: “Còn gã tay mơ kia là sao?”
“Đến thử khả năng kiềm chế của cậu đấy.” Trần Thạc bật cười.
Diệu Dương cười khổ: “Tôi có định đến Ma Cao giành cúp vua bài đâu.”
“Lý phu nhân ghét nhất thấy ai cẩu thả trên bàn mạt chược, ít nhất đừng để bà ấy nghĩ cậu đang cố tình chứ.”
“A, đông đủ cả rồi à, nào tới thôi.” Trần Cận kéo ghế ngồi xuống, đổ xúc xắc, “Để đấy anh cầm cái.”
Kết quả chỗ ngồi là Diệu Dương Nam, Trần Cận Bắc, Fiennes là cánh dưới của Diệu Dương, chia bài từ Trần Thạc.
Vòng đầu tiên, Diệu Dương mở đầu làm một hưởng pháo, chuẩn bị thừa thắng xông lên, kết quả là gã ngồi đối diện lấy bài xong, lại cười tủm tỉm nói với hắn: “Ngại quá, tôi kê hồ rồi.” và thế là hắn bị chặn đường ngang nhiên.
Diệu Dương quyết định trên bàn chơi bài, không thèm chấp nhặt hắn ta.
Tiếp đó Trần Thạc có đủ bộ tam sổ, thắng được một thanh tam nguyên.
Đến vòng thứ sáu, Diệu Dương bính bài của Trần Cận, bị cống, quân này vừa xong Fiennes vừa ăn được, thành ra ai đó cũng không thèm nương tay, giật luôn cốngcủa Diệu Dương.
“Ha ha ha…” Trần Cận cười ha hả.
Diệu Dương nhìn sang Trần Thạc, có vẻ bực bội: “Thế mà là chơi giỏi hả? Cửa trên thắng mà còn cười.”
“Cống kiểu này không nên để ảnh giành mất.” Trần Thạc lần đầu tiên không bênh Diệu Dương, “Thêm một phiên.”
Mấy vòng tiếp theo hầu hết đều là Trần Thạc và Trần Cận thắng. Thỉnh thoảng Trần Thạc cũng nhắc vở một chút: “Bài vừa xong của cậu, có thể thành chữ đồng sắcđấy.”
Có một số người cũng không quên phá hoại không khí bất cứ lúc nào: “Đời nào, bài đấy của nó tạp sắc tùm lum còn chả được.”
Chơi mãi đến vòng mười một, Diệu Dương được một bộ tiểu tứ hỉ để báo thù rửa hận, ba quân tử, thêm một mắt phong, hắn lia ánh mắt như muốn giết người về phía người đối diện, rất chi khinh thường nói: “Lục phiên.”
Bốn gã đàn ông ngồi chơi mạt chược, bầu không khí đã hết sức khủng bố, thành ra đánh tới đánh lui, không biết ai mào đầu trước, họ bắt đầu trò chuyện.
Fiennes ăn liền hai quân của Diệu Dương, ăn xong thì thấy bài mình sắp thắng rồi. Lúc ấy, Diệu Dương hỏi Trần Cận ngồi đối diện: “Không phải anh mua nhà rồi hả?” câu tiếp theo không thèm nói ra, nhưng hẳn nhiên ý là: Thế sao còn mặt dày ở lì đây nữa.
Trần Cận đáp rất trôi chảy: “Nhà anh mua là để chừng nào Trần Thạc chán mày, cho nó chuyển đến đó ở cho yên tĩnh.”
Diệu Dương cười lạnh: “Nói vậy, tôi còn phải hỏi chìa khóa dự phòng của anh ấy nhỉ.”
“Không cho đâu, chú mày xin đi a.”
Trần Thạc lạnh lùng chặn đứng bọn họ: “Cả hai người, ngậm miệng lại.”
“Thắng rồi.” Fiennes vô tội lật bài mình ra.
Trần Cận la toáng lên: “Ai cha! Đại tam nguyên!”
—-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook