“Nếu nói nữa, tôi sẽ khiến cho con gái ông biến thành người câm!” Cảnh Duệ đánh gãy lời Thư Thành Sơn nói, chỉ có thể lạnh mặt lấy Thư Âm uy hiếp Thư Thành Sơn.

Nếu không phải Thư Thành Sơn còn có chỗ hữu dụng, còn cần để ông ta sống để thôn miên Cảnh Trí, Cảnh Duệ khẳng định sẽ trực tiếp đem Thư Thành Sơn đánh cho hôn mê!

Còn chưa từng có người dám dây dưa anh như vậy!

Thư Thành Sơn không sợ chết, lại rất đau lòng con gái, nghe vậy quả nhiên không dám nói thêm nữa.

Sắc trời dần dần trở nên sáng, ánh mặt trời cũng rất tươi đẹp.

Cảnh Trí từ lúc hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy chính mình tựa như tỉnh khỏi một giấc một dài, quá nhiều hình ảnh dĩ vãng hiện lên ra trước mắt.

Ký ức ùn ùn kéo đến, tuy rằng có chút rách nát, không thể hoàn toàn nhớ hết toàn bộ mọi việc, nhưng khôi phục một phần ký ức này đủ để thấy Cảnh Trí có thể nhớ ra một số chuyện quan trọng.

Ít nhất, cậu đa, nhớ lại hình dáng của cha mẹ, nhớ lại những người cậu đã từng biết.

Cảnh Duệ nhìn Cảnh Trí tỉnh lại, nhìn cậu ngơ ngẩn không nói lời nào, không khỏi có chút lo lắng hỏi: “A Trí, Em có nhớ ra cái gì hay không?”

Nếu Cảnh Trí cái gì cũng đều nhớ không nổi, anh cũng chỉ có thể để Cảnh Trí tự mình làm xét nhiệm ADN với Cảnh Dật Nhiên, nếu không thật sự không có cách nào để chứng minh quan hệ cha con của bọn họ.

Cảnh Trí ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ lãnh khốc kia, liền nhớ tới bộ dáng Cảnh Duệ khi còn nhỏ, cậu bỗng nhiên cười: “Anh trai, anh vẫn giống lúc còn nhỏ!"

Cảnh Duệ bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, thuật thôn miên của Thư Thành Sơn có hiệu quả!

Thư Thành Sơn cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn trước kia vẫn luôn tin tưởng thuật thôn miên của bản thân, nhưng sau khi gặp Cảnh Duệ. Sự tin tưởng của ông hoàn toàn bị phá hủy, sợ rằng không thôn miên được Cảnh Trí, lo lắng sẽ mất thời gian rất lâu.

Còn may, sự phòng bị trong lòng Cảnh Trí phòng không nặng như Cảnh Duệ, hơn nữa cậu ta bởi vì tín nhiệm tin tưởng Cảnh Duệ, cho nên tâm lý lúc đó được mở ra, lúc này mới có thể thành công.

“Ray, chuyện tôi đáp ứng tôi đã đã làm được, ký ức của cậu ta đã khôi phục! Vậy anh về sau phải phụ trách bảo vệ con gái của tôi!”

Cảnh Trí khôi phục ký ức, Cảnh Duệ tâm tình không tồi, nhàn nhạt nói với Thư Thành Sơn một chữ: "Được!”

Thư Thành Sơn nhiệm vụ hoàn thành, rất mau đã bị người của Cảnh Duệ đưa tới khách sạn.

Trong phòng, chỉ còn lại hai anh em họ.

"Anh trai, em…… Kỳ thật chỉ nhớ được một chút, nhớ rõ không cần."

“Nhớ rõ anh không?”

Cảnh Trí lập tức gật đầu: “Nhớ rõ!”

Cảnh Duệ hơi hơi mỉm cười: “Vậy là được rồi.”

Bậc thầy về thôn miên không phải vạn năng, hắn chỉ là một người có tác dụng dẫn đường, chỉ làm cho ký ức bị mất có,điểm nhớ ra thôi, không thể nào đem mọi chuyện nhớ lại rõ từng chi tiết, hắn chỉ có thể làm cho Cảnh Trí nhớ lại cái quen hắn thuộc nhất, ấn tượng sâu nhất.

“Anh trai, em đói bụng……”

Cảnh Trí tuy rằng nhớ tới một chút việc quá khứ, nhưng đã bảy năm chưa từng ở chung với Cảnh Duệ, cậu nói đã đói bụng vẫn có chút ngượng ngùng.

Nhưng mà cậu đã một ngày một đêm không ăn cái gì, đã đói không chịu được.

Cảnh Duệ lấy di động ra, gọi điện thoại phân phó hai câu rồi sau đó có người đưa vào các món đồ ăn.

“Ăn đi, mọi việc bên kia đã có người dự bị làm tốt."

Cảnh Trí nhìn lướt qua đồ ăn đã được đưa tới, phát hiện ra tất cả đều là đồ cậu thích ăn!

Cậu thích ăn thịt bò, thích ăn đồ ngọt, thích cam, nhưng là cậu chưa từng nói với bất luận kẻ nào, cũng vẫn luôn cẩn thận, không cho người khác phát hiện. Ngày thường luôn thật cẩn thận, không cho người khác phát hiện ra sở thích, ngày thường ăn cơm mặc dù cậu không thích ăn rau dưa nhưng cậu vẫn ăn hết toàn bộ.

Nhưng mà, cái cậu yêu thích, Cảnh Duệ đều biết tất cả!

Cậu hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng, người đàn ông trước mắt này chính là anh trai Nh chính là anh trai của cậu, trong bệnh viện kia nhất định là người thế thân!

Cảnh Trí tay phải không ngừng hướng cho vào chỗ Cảnh Duệ: "Anh trai, anh xem em có thông minh không? Em đem hai chữ này khắc lên tay cho nên vẫn luôn nhớ rõ em có một người anh trai!"

Cảnh Duệ nhìn bộ dáng vô tâm vô phổi của em trai, trong lòng đau đớn rõ ràng!

Cậu biết, Cảnh Trí khẳng định đã phát hiện mình quên mất rất nhiều thứ, sợ hãi bản thân mình quên mất cả người làm anh trai này, cho nên mới dùng phương thức này.

Không thể nghi ngờ, đây là cách làm thống khổ nhất!

Khắc vào trong lòng bàn tay, cái loại cảm giác đau đớn này người thường không thể nào chấp nhận.

Anh căn bản là không thể tưởng tượng, tuổi nhỏ Cảnh Trí đã nhớ kỹ anh đến mức nào mà có thể một lần lại một lần khắc lên bàn tay một lần rồi lại thêm một lần, ngày càng sâu."

Anh đem một quả cam đã bó vỏ ném vào tay Cảnh Trí, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, em thật thông minh. Bất quá về sau em có thể ngốc ngếch một tí, có anh thông minh là đủ rồi.”

Bởi vì, anh sẽ không bao giờ đánh mấy em.

Cảnh Trí vui tươi hớn hở ngây ngô cười, anh trao, lột cam!

Thật là vui!

Ở trong trí nhớ của cậu, trừ Cảnh Duệ, ra thì không ai lột cam cho cậu.

Cậu quả thật không thích ăn vỏ quả cam, nhưng vẫn luôn cố chấp không chịu lột, bởi vì cậu biết, anh trai nhất định sẽ lạnh mặt, mềm lòng giúp cậu lột.

Cảnh Trí nuốt cả quả táo rồi đem một quả cam ăn luôn, làm cho trên tay và ngoài miệng đều là nước chanh.

Cảnh Duệ từ trên người móc lấy ra chiếc khăn tay trắng tinh, cẩn thận lau tay.

Trong giây lát, trong đầu Cảnh Trí liền nhảy ra một hình ảnh, một ngày nào đó, cậu cũng từng ăn đến đầy tay nước chanh, anh trai ngồi bên cạnh cậu, chậm rãi giúp cậu lau tay, lau xong rồi còn mắng cậu một câu “Ngu ngốc”.

Cảnh Trí nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh trai, theo bản năng hỏi: “Anh trai, sao anh lại không mắnh em ngu ngốc?”

Cảnh Duệ không khỏi bật cười, thấp thấp nói: “Ngu ngốc!”

Quả nhiên cùng là ngữ khí mang một chút bất đắc dĩ, còn mang theo vẻ nhàn nhạt dung túng.

Cảnh Trí vui vẻ, muốn cuốn gió cuốn mây đem đồ ăn tiêu diệt hết.

Chờ khi cậu ăn đến khi bụng tròn vo, mới đột nhiên phát hiện, Cảnh Duệ cái gì cũng chưa ăn!

Cảnh Trí có chút vô thố: “Anh, em ăn cả phần của anh rồi……”

Cảnh Duệ đạm nhiên nói: “Không có việc gì, không phải lần đầu tiên.”

Cảnh Trí nghĩ nghĩ, giống như quả thật là cái dạng này! Cậu nhớ không cụ thể tới, nhưng trong ấn tượng lại có rất nhiều lần nói với nhau như vậy.

Tháng sáu, thời tiết thay đổi bất thường, bên ngoài rõ ràng vẫn là ánh nắng tươi sáng, nhưng ngay sau đó liền u ám, tựa như sắp có hồi mưa to chấn động.

Cảnh Duệ ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

“Anh đi ra ngoài trước xử lý một chút ciệc khác, em ở chỗ này đợi, anh mà chưa trở về thì không được đi nơi nào.”

“Anh, em đi cùng anh!”

Cảnh Trí biết anh muốn đi đối phó hai người ở tổ chức, cậu biết tin tức bản thân tử vong truyền đi sẽ chấn động như thế nào!

Cậu không muốn để anh trai một mình nhận đám lửa giận đó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương