Hảo Mộc Vọng Thiên
-
Chương 90: Phiên ngoại 9
Sự kiện 1, trứng gà phóng hỏa, chuyện trù phòng cháy bí ẩn.
Hôm đó, ban ngày, gió rất lớn, trong trù phòng Tu La Bảo.
Tiếng xào rau “xào xào” truyền ra, Tần Vọng Thiên đang dùng tư thế rất là chuẩn làm cơm cho Mộc Lăng.
Mộc Lăng kéo một băng ghế nhỏ qua một một bên nhìn, hiếu kì vươn dài cổ qua.
“Mộc Mộc a.” Tần Vọng Thiên đột nhiên hỏi Mộc Lăng: “Ngươi sành ăn như vậy, có thể nấu thức ăn được không a?”
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi: “Không biết.”
“Ngươi thật lười quá.” Tần Vọng Thiên vô lực: “Bình th biết ăn đều sẽ biết làm.”
“Không biết.” Mộc Lăng ngồi một bên nhìn, lười động đậy.
“Hay là ngươi đến đây, ta dạy cho ngươi.” Tần Vọng Thiên vẫy vẫy Mộc Lăng.
Mộc Lăng sờ cằm, hỏi: “Làm món gì?”
“Đơn giản một chút, làm một món canh đi, những thứ cần làm đã làm xong cả rồi.” Tần Vọng Thiên đã thái rau xong, đang đánh trứng.
Mộc Lăng đứng lên, đi đến trước bàn bếp nhìn một chút.
Tần Vọng Thiên đưa tô và đũa cho hắn: “Đánh trứng có biết không?”
“Dám xem thường ta a.” Mộc Lăng đắc ý dào dạt, nhận tô bắt đầu đánh trứng.
“Là đánh, không phải quấy!” Tần Vọng Thiên sửa động tác của Mộc Lăng lại cho đúng.
“Có gì khác nhau đâu, cứ làm cho nó nở ra không phải được rồi sao?” Mộc Lăng vẫn cầm đũa khuấy “xoạt xoạt xoạt”.
Tần Vọng Thiên hôn lên má Mộc Lăng một cái, cúi đầu thái hành, sau đó, quét một lớp dầu lên chảo nóng, Tần Vọng Thiên thả hành vừa thái vào phi, phi một lúc, cho nước vào, nói với Mộc Lăng: “Đổ trứng gà vào!”
Mộc Lăng sáp qua nhìn nhìn, đang định đổ hết trứng trong tô vào, Tần Vọng Thiên vội vàng nắm tay hắn lại: “Chầm chậm thôi.”
“Chậm thế nào?” Mộc Lăng nhìn hắn, hai tay Tần Vọng Thiên cầm lấy tay Mộc Lăng, đánh cho trứng trong tô tan thêm một chút rồi đổ vào trong nước, vừa gặp nước nóng, trứng lập tức biến thành bông trứng.
“Hắc hắc.” Đánh xong hoa trứng rồi, Mộc Lăng lại cầm muôi khuấy khuấy, lại cho thêm chút hành thái.
“Ta quả nhiên là thiên tài.” Mộc Lăng nhìn nồi canh trứng sôi ùng ục mùi thơm tỏa ra bốn phía, cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn Tần Vọng Thiên, rất đúng lúc bị Vọng Vọng đang chảy nước miếng chờ phía sau hôn tới…
Hai người hôn hôn một hồi liền phát triển thành sờ tới sờ lui, sau đó Vọng Vọng ôm Mộc Mộc đến trên bàn ăn bên cạnh, tiếp tục hôn a hôn…
Rất nhanh, canh trứng trong nồi đã sôi bốc khói, củi lửa trong lò bếp cũng bốc khói… Chờ đến lúc Mộc Mộc và Vọng Vọng bừng tỉnh hiểu được, trù phòng đã cháy rồi!
Mộc Mộc và Vọng Vọng kinh hãi, vội vàng mặc quần áo, bưng tô canh chạy ra ngoài, ra đến sân, lửa trong trù phòng đã bốc cao.
Mộc Mộc và Vọng Vọng liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ trốn… Sau đó, các huynh đệ tuần tra phát hiện trù phòng cháy, gọi người đến dập lửa… Đến lúc dập được, khi Giáp Ất Bính Đinh kiểm tra nguyên nhân cháy, trong trù phòng cái gì cũng không có, cũng loại trừ khả năng nấu cơm bị bắt lửa. Thế nhưng, mọi phát hiện thấy mấy mảnh vỏ trứng trên bàn bếp ——– chẳng lẽ là thứ gì đó trong trứng gà chạy ra phóng hỏa?
Giáp nhỏ giọng nói với Ất: “Ngươi có từng nghe qua chưa, có đôi khi thứ nở từ trong trứng gà ra, không phải gà nha…”
“Nở từ trong trứng gà ra mà không phải gà thì là cái gì?” Bính mở to hai mắt hỏi.
“Là mấy thứ không sạch sẽ gì đó!” Đinh nơm nớp lo sợ nói…
“Chẳng lẽ là?”
“Kê tinh!”
“A…” Mọi người hít sâu một hơi.
Vì vậy, sự kiện trứng gà phóng hỏa truyền khắp Tu La Bảo, một thời gian, mọi người không dám ăn trứng gà.
Khi Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ hỏi Mộc Mộc và Vọng Vọng chuyện này, đầu hai người lắc a lắc, nhìn trời nói: “Không biết nha, trứng gà còn biết phóng hỏa sao? Thật thần kỳ a.”
Sự kiện 2 thư tinh phơi nắng tập thể
Hôm đó, mặt trời lên cao, ngày nóng, trong thư phòng của Tiểu Hoàng ở Hắc Vân Bảo.
Hôm nay, Hoàng Hoàng nhân lúc trời nắng đẹp, đem sách ra phơi nắng một chút, tránh cho mấy hôm nữa trời mưa sẽ bị mốc. Tư Đồ làm xong bang vụ đang nhàn nhã thả đi bộ trở về, liền thấy Tiểu Hoàng ôm từng chồng sách ra ngoài.
“Tiên Tiên!” Tư Đồ hí hửng chạy tới: “Làm gì đó?”
“Tư Đồ ngươi về rồi a.” Tiểu Hoàng buông sách xuống, mở từng quyển ra, nhìn Tư Đồ: “Ta phơi sách một chút.”
Tư Đồ nhíu mày: “Ngày nắng nóng như vậy, bảo hạ nhân làm đi! Ngươi cẩn thận bị cảm nắng a.”
“Đừng lo, dù sao cũng là nhàn rỗi.” Tiểu Hoàng khoát tay, vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng trắng ra tiếp tục phơi sách.
Tư Đồ ngứa ngáy khó chịu.
“Tiên Tiên, ta giúp ngươi phơi?” Tư Đồ ôm lấy một chồng sách.
“Hảo nha!” Tiểu Hoàng vui vẻ: “Xếp thành một hàng như thế này, phải mở sách ra.”
“Được.” Tư Đồ dựa theo cách Tiểu Hoàng nói mà làm, vừa làm, vừa len lén tà mắt liếc nhìn Tiểu Hoàng.
Đi vào trong thư phòng, Tư Đồ với tay lấy quyển sách trên cùng, tay kia nhẹ nhàng lay giá sách, sau đó chợt nghe “rầm” một tiếng, toàn bộ sách trên giá đều đổ ập xuống, ngay lập tức, Tư Đồ bị sách chôn lấp…
Tiểu Hoàng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong thư phòng, vội vàng chạy vào.
“Ai nha, Tư Đồ!” Tiểu Hoàng hoảng sợ, vội vàng bới sách, muốn cứu Tư Đồ ra, vừa nhặt lên được vài quyển, đột nhiên đã bị hai cánh tay vươn từ dưới núi sách ra bắt lại.
“A!” Tiểu Hoàng cả kinh nhảy dựng, Tư Đồ từ dưới núi sách chui ra[đại hiệp giống Tề Thiên Đại Thánh quá thể =.=], kéo tay Tiểu Hoàng vào lòng mình, Tiểu Hoảng lảo đảo mấy bước ngã nhào xuống, Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng ngả nằm xuống núi sách.
“Ngươi không sao chứ?” Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ: “Sao lại không cẩn thận như thế a?”
Tư Đồ cười, kề sát qua hỏi: “Tiên Tiên nha, chúng ta hình như chưa từng làm trên núi sách phải không?”
“Ngươi… muốn làm gì? Sách sẽ bị nhăn!” Tiểu Hoàng lo lắng nói.
Tư Đồ vui vẻ, tiểu thư ngốc này, họa đến trên đầu vẫn chỉ biết lo sách, nghĩ nghĩ, Tư Đồ áp tới hôn Tiểu Hoàng: “Tiên Tiên, cái gì là ái thư, ngươi có biết không?”
Tiểu Hoàng nghiêng đầu không hiểu nhìn Tư Đồ, chợt nghe Tư Đồ rất không biết xấu hổ nói: “Ái thư ái thư, chính là phải ái trên thư, trên thư tố ái!” nói xong, đè Tiểu Hoàng lại, cúi đầu gặm a gặm, ăn sạch sẽ.
…
Làm xong rồi, Tư Đồ cảm thấy rất là mỹ mãn bế Tiểu Hoàng về phòng tắm.
Buổi chiều, Lô Ngự Phong dẫn người đi ngang qua thư phòng, kinh hãi, sách trải đầy đất, quỷ dị nhất là, sách chúng nó tự mình chạy đến, dáng vẻ, như là muốn phơi nắng.
“Phó trại chủ, đây là thế nào?” Mấy huynh đệ nhìn Lô Ngự Phong, Lô Ngự Phong suy nghĩ một chút, nói với một tiểu giáo: “Ngươi đi hỏi Hoàng tiên sinh thử, hôm nay có dọn sách không?”
Tiểu giáo chạy đi hỏi, Lô Ngự Phong xoa cằm, nhìn một mảng hỗn độn trong thư phòng, nói với mấy tiểu giáo: “Các ngươi nghe nói chưa, trong thư phòng có thư tinh… Có khi nào là sách nhiễm linh khí, tự mình chạy ra phơi nắng?”
Đám tiểu giáo đều hít sâu một hơi, không bao lâu, tiểu giáo đi hỏi Tiểu Hoàng đã về, Tư Đồ trả lời: “Không có, Tiểu Hoàng vẫn ở trong phòng.”
Sau đó… Tin tức thư tinh tự mình chạy đi phơi nắng truyền ra, mà Tiểu Hoàng cũng náo loạn xấu hổ hết mấy ngày, không chịu ngủ chung giường với Tư Đồ…
Sự kiện 3 mười bốn tháng bảy bách quỷ dạ hành
Đêm đó, trời gió to, trong phòng ngủ của Mộc Mộc và Vọng Vọng tại Tu La Bảo.
“Mộc Mộc, sao lại trốn trong chăn?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng: “Lạnh sao?”
Mộc Lăng chui đầu ra, vẫy vẫy Tần Vọng Thiên: “Ngươi biết hôm nay ngày mấy không?”
Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ một chút: “Mười bốn tháng bảy âm lịch?”
Đầu Mộc Lăng gật a gật: “Đúng vậy!”
“Vậy thì thế nào?” Tần Vọng Thiên không hiểu.
“Là quỷ lễ nha.” Mộc Lăng nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Ban ngày trời đang nắng, buổi tối đột nhiên lại nổi gió to!”
Tần Vọng Thiên cười, dán qua nói: “Thiếu chút nữa ta quên, ngươi sợ quỷ a.”
Mộc Lăng híp mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Lão tử không sợ!” Đang nói chuyện, bỗng dưng thấy bên ngoài có bóng đen lướt qua, vội vàng ôm lấy cánh tay Tần Vọng Thiên: “Khi nãy là cái gì a”
Tần Vọng Thiên bật cười: “Tự ngươi trồng nhiều cây như vậy trong sân, là bóng cây thôi.”
“Thật không?” Mộc Lăng tò mò.
Tần Vọng Thiên gật đầu, nghĩ nghĩ một chút liền đứng lên: “Ta đi xem cho ngươi.” Nói xong, liền đẩy cửa ra ngoài, Mộc Lăng tiếp tục cuộn chặt trong chăn nhìn ra ngoài.
Tần Vọng Thiên ra ngoài rồi, tìm Giáp Ất Bính Đinh đến, bảo bọn họ một lát nữa ở bên ngoài vẫy vải trắng, thỉnh thoảng giả sói tru, giả quỷ dọa Mộc Lăng…
Mộc Lăng nằm trong phòng cảm giác bên ngoài âm khí um tùm quỷ khóc sói gào, thấy Tần Vọng Thiên đã trở lại, vội vàng hỏi: “Vọng Vọng, bên ngoài có chuyện gì?”
Tần Vọng Thiên đóng chặt cửa, thấp giọng nói: “Bách quỷ dạ hành a!”
= 口 =… Mộc Lăng hoảng sợ, ngoắc Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, mau lên giường ngủ, đã khuya rồi.”
Tần Vọng Thiên thấy gian kế đã thành, lập tức hớn ha hớn hở chui lên giường, đem Mộc Mộc ôm vào lòng.
Mộc Lăng chui chui, sửa tư thế thoải mái bắt đầu ngủ, đang hạnh phúc, chợt nghe thấy từ ngoài tường có người than: “Ta chết thật thảm quá… Chết thật thảm quá…”
“Nha a…” Mộc Lăng kêu thảm một tiếng, ôm Tần Vọng Thiên hỏi: “Vọng Vọng, cái gì vậy a, cái gì vậy!”
Tần Vọng Thiên cũng cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, khi nãy chỉ phân phó Giáp Ất Bính Đinh ở bên ngoài vẫy vải trắng này nọ, sao lại biến ra nhiều thứ như vậy a.
“Mộc Mộc!” Tần Vọng Thiên cũng không nghĩ nhiều, thấy Mộc Mộc nhảy vào lòng mình… Sau đó, lại một lần nữa ăn sạch sẽ.
Ngày hôm sau, Tần Vọng Thiên thần thanh khí sảng vươn vai một cái đi ra ngoài, đã thấy Giáp Ất Bính Đinh đang đốt vàng mã.
“Các ngươi làm gì vậy a?” Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Mới sáng sớm, thật xui xẻo!”
“Đại ca, không phải a, tối hôm qua ngươi có nghe thấy thanh âm không a?”
“Thanh âm gì?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi.
“Tiếng gào khóc thảm thiết a, còn có tiếng người nói cái gì mà, ta chết thật thảm này nọ.” Giáp Ất Bính Đinh nghiêm mặt nói.
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn bốn người: “Không phải các ngươi làm sao?”
Giáp Ất Bính Đinh nhìn nhau lắc đầu: “Không phải a.”
“A…” Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, xoay người chạy vào phòng, vừa chạy vừa la: “Mộc Mộc, chúng ta tìm một pháp sư đến trừ tà, nhân tiện tìm một pháp sư đến khiêu đại thần đi!” [đây http://baike.baidu.com/view/59609.htm, các tình iêu qt nhé~ ta chỉ thấy nó giống lên đồng =.=]
…
Ngoài cửa, Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau cười giảo hoạt, cuối cùng cũng dọa được hai người một lần, báo thù nỗi khổ bị ức hiếp lâu nay.
Từ đó về sau, hằng năm ngày mười bốn tháng bảy Tu La Bảo đều phải làm pháp sự, thành kính không gì sánh được…
Hôm đó, ban ngày, gió rất lớn, trong trù phòng Tu La Bảo.
Tiếng xào rau “xào xào” truyền ra, Tần Vọng Thiên đang dùng tư thế rất là chuẩn làm cơm cho Mộc Lăng.
Mộc Lăng kéo một băng ghế nhỏ qua một một bên nhìn, hiếu kì vươn dài cổ qua.
“Mộc Mộc a.” Tần Vọng Thiên đột nhiên hỏi Mộc Lăng: “Ngươi sành ăn như vậy, có thể nấu thức ăn được không a?”
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi: “Không biết.”
“Ngươi thật lười quá.” Tần Vọng Thiên vô lực: “Bình th biết ăn đều sẽ biết làm.”
“Không biết.” Mộc Lăng ngồi một bên nhìn, lười động đậy.
“Hay là ngươi đến đây, ta dạy cho ngươi.” Tần Vọng Thiên vẫy vẫy Mộc Lăng.
Mộc Lăng sờ cằm, hỏi: “Làm món gì?”
“Đơn giản một chút, làm một món canh đi, những thứ cần làm đã làm xong cả rồi.” Tần Vọng Thiên đã thái rau xong, đang đánh trứng.
Mộc Lăng đứng lên, đi đến trước bàn bếp nhìn một chút.
Tần Vọng Thiên đưa tô và đũa cho hắn: “Đánh trứng có biết không?”
“Dám xem thường ta a.” Mộc Lăng đắc ý dào dạt, nhận tô bắt đầu đánh trứng.
“Là đánh, không phải quấy!” Tần Vọng Thiên sửa động tác của Mộc Lăng lại cho đúng.
“Có gì khác nhau đâu, cứ làm cho nó nở ra không phải được rồi sao?” Mộc Lăng vẫn cầm đũa khuấy “xoạt xoạt xoạt”.
Tần Vọng Thiên hôn lên má Mộc Lăng một cái, cúi đầu thái hành, sau đó, quét một lớp dầu lên chảo nóng, Tần Vọng Thiên thả hành vừa thái vào phi, phi một lúc, cho nước vào, nói với Mộc Lăng: “Đổ trứng gà vào!”
Mộc Lăng sáp qua nhìn nhìn, đang định đổ hết trứng trong tô vào, Tần Vọng Thiên vội vàng nắm tay hắn lại: “Chầm chậm thôi.”
“Chậm thế nào?” Mộc Lăng nhìn hắn, hai tay Tần Vọng Thiên cầm lấy tay Mộc Lăng, đánh cho trứng trong tô tan thêm một chút rồi đổ vào trong nước, vừa gặp nước nóng, trứng lập tức biến thành bông trứng.
“Hắc hắc.” Đánh xong hoa trứng rồi, Mộc Lăng lại cầm muôi khuấy khuấy, lại cho thêm chút hành thái.
“Ta quả nhiên là thiên tài.” Mộc Lăng nhìn nồi canh trứng sôi ùng ục mùi thơm tỏa ra bốn phía, cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn Tần Vọng Thiên, rất đúng lúc bị Vọng Vọng đang chảy nước miếng chờ phía sau hôn tới…
Hai người hôn hôn một hồi liền phát triển thành sờ tới sờ lui, sau đó Vọng Vọng ôm Mộc Mộc đến trên bàn ăn bên cạnh, tiếp tục hôn a hôn…
Rất nhanh, canh trứng trong nồi đã sôi bốc khói, củi lửa trong lò bếp cũng bốc khói… Chờ đến lúc Mộc Mộc và Vọng Vọng bừng tỉnh hiểu được, trù phòng đã cháy rồi!
Mộc Mộc và Vọng Vọng kinh hãi, vội vàng mặc quần áo, bưng tô canh chạy ra ngoài, ra đến sân, lửa trong trù phòng đã bốc cao.
Mộc Mộc và Vọng Vọng liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ trốn… Sau đó, các huynh đệ tuần tra phát hiện trù phòng cháy, gọi người đến dập lửa… Đến lúc dập được, khi Giáp Ất Bính Đinh kiểm tra nguyên nhân cháy, trong trù phòng cái gì cũng không có, cũng loại trừ khả năng nấu cơm bị bắt lửa. Thế nhưng, mọi phát hiện thấy mấy mảnh vỏ trứng trên bàn bếp ——– chẳng lẽ là thứ gì đó trong trứng gà chạy ra phóng hỏa?
Giáp nhỏ giọng nói với Ất: “Ngươi có từng nghe qua chưa, có đôi khi thứ nở từ trong trứng gà ra, không phải gà nha…”
“Nở từ trong trứng gà ra mà không phải gà thì là cái gì?” Bính mở to hai mắt hỏi.
“Là mấy thứ không sạch sẽ gì đó!” Đinh nơm nớp lo sợ nói…
“Chẳng lẽ là?”
“Kê tinh!”
“A…” Mọi người hít sâu một hơi.
Vì vậy, sự kiện trứng gà phóng hỏa truyền khắp Tu La Bảo, một thời gian, mọi người không dám ăn trứng gà.
Khi Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ hỏi Mộc Mộc và Vọng Vọng chuyện này, đầu hai người lắc a lắc, nhìn trời nói: “Không biết nha, trứng gà còn biết phóng hỏa sao? Thật thần kỳ a.”
Sự kiện 2 thư tinh phơi nắng tập thể
Hôm đó, mặt trời lên cao, ngày nóng, trong thư phòng của Tiểu Hoàng ở Hắc Vân Bảo.
Hôm nay, Hoàng Hoàng nhân lúc trời nắng đẹp, đem sách ra phơi nắng một chút, tránh cho mấy hôm nữa trời mưa sẽ bị mốc. Tư Đồ làm xong bang vụ đang nhàn nhã thả đi bộ trở về, liền thấy Tiểu Hoàng ôm từng chồng sách ra ngoài.
“Tiên Tiên!” Tư Đồ hí hửng chạy tới: “Làm gì đó?”
“Tư Đồ ngươi về rồi a.” Tiểu Hoàng buông sách xuống, mở từng quyển ra, nhìn Tư Đồ: “Ta phơi sách một chút.”
Tư Đồ nhíu mày: “Ngày nắng nóng như vậy, bảo hạ nhân làm đi! Ngươi cẩn thận bị cảm nắng a.”
“Đừng lo, dù sao cũng là nhàn rỗi.” Tiểu Hoàng khoát tay, vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng trắng ra tiếp tục phơi sách.
Tư Đồ ngứa ngáy khó chịu.
“Tiên Tiên, ta giúp ngươi phơi?” Tư Đồ ôm lấy một chồng sách.
“Hảo nha!” Tiểu Hoàng vui vẻ: “Xếp thành một hàng như thế này, phải mở sách ra.”
“Được.” Tư Đồ dựa theo cách Tiểu Hoàng nói mà làm, vừa làm, vừa len lén tà mắt liếc nhìn Tiểu Hoàng.
Đi vào trong thư phòng, Tư Đồ với tay lấy quyển sách trên cùng, tay kia nhẹ nhàng lay giá sách, sau đó chợt nghe “rầm” một tiếng, toàn bộ sách trên giá đều đổ ập xuống, ngay lập tức, Tư Đồ bị sách chôn lấp…
Tiểu Hoàng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong thư phòng, vội vàng chạy vào.
“Ai nha, Tư Đồ!” Tiểu Hoàng hoảng sợ, vội vàng bới sách, muốn cứu Tư Đồ ra, vừa nhặt lên được vài quyển, đột nhiên đã bị hai cánh tay vươn từ dưới núi sách ra bắt lại.
“A!” Tiểu Hoàng cả kinh nhảy dựng, Tư Đồ từ dưới núi sách chui ra[đại hiệp giống Tề Thiên Đại Thánh quá thể =.=], kéo tay Tiểu Hoàng vào lòng mình, Tiểu Hoảng lảo đảo mấy bước ngã nhào xuống, Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng ngả nằm xuống núi sách.
“Ngươi không sao chứ?” Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ: “Sao lại không cẩn thận như thế a?”
Tư Đồ cười, kề sát qua hỏi: “Tiên Tiên nha, chúng ta hình như chưa từng làm trên núi sách phải không?”
“Ngươi… muốn làm gì? Sách sẽ bị nhăn!” Tiểu Hoàng lo lắng nói.
Tư Đồ vui vẻ, tiểu thư ngốc này, họa đến trên đầu vẫn chỉ biết lo sách, nghĩ nghĩ, Tư Đồ áp tới hôn Tiểu Hoàng: “Tiên Tiên, cái gì là ái thư, ngươi có biết không?”
Tiểu Hoàng nghiêng đầu không hiểu nhìn Tư Đồ, chợt nghe Tư Đồ rất không biết xấu hổ nói: “Ái thư ái thư, chính là phải ái trên thư, trên thư tố ái!” nói xong, đè Tiểu Hoàng lại, cúi đầu gặm a gặm, ăn sạch sẽ.
…
Làm xong rồi, Tư Đồ cảm thấy rất là mỹ mãn bế Tiểu Hoàng về phòng tắm.
Buổi chiều, Lô Ngự Phong dẫn người đi ngang qua thư phòng, kinh hãi, sách trải đầy đất, quỷ dị nhất là, sách chúng nó tự mình chạy đến, dáng vẻ, như là muốn phơi nắng.
“Phó trại chủ, đây là thế nào?” Mấy huynh đệ nhìn Lô Ngự Phong, Lô Ngự Phong suy nghĩ một chút, nói với một tiểu giáo: “Ngươi đi hỏi Hoàng tiên sinh thử, hôm nay có dọn sách không?”
Tiểu giáo chạy đi hỏi, Lô Ngự Phong xoa cằm, nhìn một mảng hỗn độn trong thư phòng, nói với mấy tiểu giáo: “Các ngươi nghe nói chưa, trong thư phòng có thư tinh… Có khi nào là sách nhiễm linh khí, tự mình chạy ra phơi nắng?”
Đám tiểu giáo đều hít sâu một hơi, không bao lâu, tiểu giáo đi hỏi Tiểu Hoàng đã về, Tư Đồ trả lời: “Không có, Tiểu Hoàng vẫn ở trong phòng.”
Sau đó… Tin tức thư tinh tự mình chạy đi phơi nắng truyền ra, mà Tiểu Hoàng cũng náo loạn xấu hổ hết mấy ngày, không chịu ngủ chung giường với Tư Đồ…
Sự kiện 3 mười bốn tháng bảy bách quỷ dạ hành
Đêm đó, trời gió to, trong phòng ngủ của Mộc Mộc và Vọng Vọng tại Tu La Bảo.
“Mộc Mộc, sao lại trốn trong chăn?” Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng: “Lạnh sao?”
Mộc Lăng chui đầu ra, vẫy vẫy Tần Vọng Thiên: “Ngươi biết hôm nay ngày mấy không?”
Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ một chút: “Mười bốn tháng bảy âm lịch?”
Đầu Mộc Lăng gật a gật: “Đúng vậy!”
“Vậy thì thế nào?” Tần Vọng Thiên không hiểu.
“Là quỷ lễ nha.” Mộc Lăng nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Ban ngày trời đang nắng, buổi tối đột nhiên lại nổi gió to!”
Tần Vọng Thiên cười, dán qua nói: “Thiếu chút nữa ta quên, ngươi sợ quỷ a.”
Mộc Lăng híp mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Lão tử không sợ!” Đang nói chuyện, bỗng dưng thấy bên ngoài có bóng đen lướt qua, vội vàng ôm lấy cánh tay Tần Vọng Thiên: “Khi nãy là cái gì a”
Tần Vọng Thiên bật cười: “Tự ngươi trồng nhiều cây như vậy trong sân, là bóng cây thôi.”
“Thật không?” Mộc Lăng tò mò.
Tần Vọng Thiên gật đầu, nghĩ nghĩ một chút liền đứng lên: “Ta đi xem cho ngươi.” Nói xong, liền đẩy cửa ra ngoài, Mộc Lăng tiếp tục cuộn chặt trong chăn nhìn ra ngoài.
Tần Vọng Thiên ra ngoài rồi, tìm Giáp Ất Bính Đinh đến, bảo bọn họ một lát nữa ở bên ngoài vẫy vải trắng, thỉnh thoảng giả sói tru, giả quỷ dọa Mộc Lăng…
Mộc Lăng nằm trong phòng cảm giác bên ngoài âm khí um tùm quỷ khóc sói gào, thấy Tần Vọng Thiên đã trở lại, vội vàng hỏi: “Vọng Vọng, bên ngoài có chuyện gì?”
Tần Vọng Thiên đóng chặt cửa, thấp giọng nói: “Bách quỷ dạ hành a!”
= 口 =… Mộc Lăng hoảng sợ, ngoắc Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, mau lên giường ngủ, đã khuya rồi.”
Tần Vọng Thiên thấy gian kế đã thành, lập tức hớn ha hớn hở chui lên giường, đem Mộc Mộc ôm vào lòng.
Mộc Lăng chui chui, sửa tư thế thoải mái bắt đầu ngủ, đang hạnh phúc, chợt nghe thấy từ ngoài tường có người than: “Ta chết thật thảm quá… Chết thật thảm quá…”
“Nha a…” Mộc Lăng kêu thảm một tiếng, ôm Tần Vọng Thiên hỏi: “Vọng Vọng, cái gì vậy a, cái gì vậy!”
Tần Vọng Thiên cũng cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, khi nãy chỉ phân phó Giáp Ất Bính Đinh ở bên ngoài vẫy vải trắng này nọ, sao lại biến ra nhiều thứ như vậy a.
“Mộc Mộc!” Tần Vọng Thiên cũng không nghĩ nhiều, thấy Mộc Mộc nhảy vào lòng mình… Sau đó, lại một lần nữa ăn sạch sẽ.
Ngày hôm sau, Tần Vọng Thiên thần thanh khí sảng vươn vai một cái đi ra ngoài, đã thấy Giáp Ất Bính Đinh đang đốt vàng mã.
“Các ngươi làm gì vậy a?” Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Mới sáng sớm, thật xui xẻo!”
“Đại ca, không phải a, tối hôm qua ngươi có nghe thấy thanh âm không a?”
“Thanh âm gì?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi.
“Tiếng gào khóc thảm thiết a, còn có tiếng người nói cái gì mà, ta chết thật thảm này nọ.” Giáp Ất Bính Đinh nghiêm mặt nói.
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn bốn người: “Không phải các ngươi làm sao?”
Giáp Ất Bính Đinh nhìn nhau lắc đầu: “Không phải a.”
“A…” Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, xoay người chạy vào phòng, vừa chạy vừa la: “Mộc Mộc, chúng ta tìm một pháp sư đến trừ tà, nhân tiện tìm một pháp sư đến khiêu đại thần đi!” [đây http://baike.baidu.com/view/59609.htm, các tình iêu qt nhé~ ta chỉ thấy nó giống lên đồng =.=]
…
Ngoài cửa, Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau cười giảo hoạt, cuối cùng cũng dọa được hai người một lần, báo thù nỗi khổ bị ức hiếp lâu nay.
Từ đó về sau, hằng năm ngày mười bốn tháng bảy Tu La Bảo đều phải làm pháp sự, thành kính không gì sánh được…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook