Rắn không phải động vật hằng nhiệt.

Nhưng chỉ cần có nhiệt độ, nó sẽ bị tia hồng ngoại phát hiện.

Vào ban đêm, tuyết trên Côn Luân Thần Sơn cũng phản chiếu ánh sáng, lớp vảy đỏ như xà cừ của rắn đỏ nhỏ khúc xạ ánh tuyết lấp lánh, trông vô cùng nổi bật.

quả Kim Tiên cũng có khả năng phản quang, giống như đèn lồng nhỏ màu đỏ, sưởi ấm mọi thứ quanh nó.

Đêm không trăng, không sao, rắn đỏ nhỏ hẳn sẽ cảm thấy an toàn, nhưng thực tế nguy hiểm luôn rình rập.

Dưới tầm nhìn của camera hồng ngoại, trong bóng tối, rắn đỏ nhỏ là một đường cong màu trắng ngoằn ngoèo, muốn không để ý cũng khó.

Lâm Xung cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình, tay vẫn giả vờ tập trung chơi game, nhưng trong đầu đang thầm tính xem khi nào rắn đỏ nhỏ sẽ bước vào cái bẫy hắn dã giăng ra.

Ba khẩu súng điện từ được thiết kế đơn giản, nòng súng không thể di chuyển, chỉ có thể nhắm mục tiêu cố định.

Lâm Xung hướng nòng súng về vị trí đã được hắn chọn từ trước, cách quả Kim Tiên nửa mét về phía bên trái, Lâm Xung đã có gần hai năm quan sát rắn đỏ nhỏ, biết nó luôn chui ra khỏi ổ ngay vị trí này.

Đường cong trắng mờ nhạt trong camera hồng ngoại do dự bò ra khỏi ổ tuyết, kiếm ăn là một quá trình dài, huống chi bây giờ gỗ trắng trên Côn Luân Thần Sơn đã bị tên âm hiểm Lâm Xung kia thu gom gần hết.

Rắn đỏ nhỏ di chuyển theo lộ trình như mọi khi, tốc độ khá nhanh, có vẻ nó đã phát hiện mảnh gỗ trắng nào đó sót lại.

Lâm Xung khẽ nhấp chuột, nhưng không vội tấn công, rắn đỏ nhỏ đang rất cảnh giác, không dễ để hắn bắn trúng.

Lại qua một lúc, rắn đỏ nhỏ kéo theo một mảnh gỗ trắng, từ xa trườn trở lại, do ngậm theo thức ăn, hơn nữa rắn đỏ nhỏ ỷ vào màn đêm che chở, cảm thấy lần chui ra khỏi tổ này rất suôn sẻ, nên tốc độ và sự cảnh giác đều giảm đi khá nhiều.

Rắn đỏ nhỏ lần nữa bò qua vị trí mà Lâm Xung đã đánh dấu.

"Bắn!" Lâm Xung không chút do dự nhấn chuột.

Vù!

Một tiếng rít ngắn ngủi do xung điện khởi động vang lên.

Ba cây đinh nấm được kích hoạt, với tốc độ gần 100 mét mỗi giây, bắn ra khỏi nòng súng, sau khi xuyên qua bức tường trong suốt, trở thành đinh màu xanh ngọc, mang theo khả năng xuyên thủng đá Côn Luân Thần Sơn, lao về phía rắn đỏ nhỏ.

Lúc pháo điện từ nhả đạn sẽ không phát ra tiếng động, mãi đến khi đinh nấm xuyên qua bức tường trong suốt, biến đổi thành đinh thần có thể xuyên thủng mọi thứ, rắn đỏ nhỏ mới phát hiện ra kẻ thù lại tấn công. Lúc này, đinh nấm chỉ cách rắn đỏ nhỏ vài milimet

Rắn đỏ nhỏ cố gắng vặn người né sang một bên, nhưng cũng chỉ có phần đầu tránh được.

Bụp! Bụp bụp!

Ba cây đinh thần, một cây bắn trượt, hai cây trúng mục tiêu, một cây trúng cổ rắn đỏ nhỏ, một cây găm ngay đuôi.

Do rắn đỏ nhỏ né tránh, cây đinh ở cổ chỉ kịp sượt qua da, để lộ vết thương rỉ máu, còn cây đinh ở đuôi thì ghim chặt cả người nó xuống tuyết.

Hít!!

Rắn đỏ nhỏ ngửa cổ rít lên đau đớn.

Bắn trúng, nhưng con mẹ nó chưa chết!

Lâm Xung vội cúi đầu nạp đạn, hy vọng có thể kịp bắn thêm phát nữa để lấy mạng con hàng kia luôn.

Rắn đỏ nhỏ cũng biết mình đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nó không màng đến vết thương ở cổ, quay đầu ngoạm cây đinh đang ghim chặt đuôi, muốn dùng sức nhổ lên, đinh nấm chỉ đóng vào lớp tuyết, chứ không phải đá núi, rắn đỏ nhỏ giật mạnh chút là nhổ được ngay.

Sau đó, rắn đỏ nhỏ mang theo một vệt máu và cái đuôi còn dính đinh thần, liều mạng chạy trốn về ổ tuyết, nó biết chỉ cần trốn được vào đó sẽ an toàn!

Chặt! Chặt chặt!

Lại có ba cây đinh nấm xé gió lao ra, ghim thành ba cái lỗ sâu không thấy đáy trên tuyết.

Lại không trúng.

Lâm Xung thở dài, súng điện từ vẫn quá thô sơ, nếu là thiết bị tự động liên tục bắn, bây giờ hắn đã có thể chuẩn bị lò lửa nướng thịt rắn rồi!

"Chưa thành công, coi như mày may mắn." Lâm Xung nói với bóng đỏ cuộn mình bên cạnh quả Kim Tiên.

Trong đêm tuyết tối tăm, vệt máu đỏ tươi vương vãi trên tuyết rất dễ thấy, rắn đỏ nhỏ chắc chắn đã bị thương nặng.

Dù đã cho rắn đỏ nhỏ ăn một thời gian, nhưng Lâm Xung tự nhận, hắn không hề thân thiết với nó, hơn nữa, nếu không có món quà bảo vệ người mới do hệ thống ban tặng, Lâm Xung đã sớm bị con hàng đó cắn chết, thi thể thối rữa, không biết bị ném vào khe hở không gian nào, hắn có thể thương xót nó mới lạ!

Sau khi lắp lại súng điện từ, Lâm Xung lấy camera xuống xem lại hình ảnh đã ghi được trước đó.

Trong video, có thể thấy cây đinh nấm sượt qua trúng cổ rắn đỏ nhỏ, mang theo cả mảng thịt lớn, vảy cổ giống vương miện con rắn đỏ nhỏ bị bắn bay mất một nửa nhỏ, suýt chút nữa đã xé nát đầu rắn của nó.

Còn cây đinh bắn trúng đuôi rắn đỏ nhỏ, độ chính xác cực cao, nhưng cũng phải khen rắn đỏ nhỏ phản ứng kịp thời, chỉ cần nó chậm thêm một giây, loạt đinh thần tiếp theo chắc chắn sẽ lấy mạng nó.

Bị thương nặng như vậy, lại không có thức ăn bổ sung, nó sẽ chết chứ?

Lâm Xung cảm thấy mình sắp thành công…

Tiếp theo Lâm Xung vẫn phải tiếp tục thức, dù sao đại chiến vẫn chưa kết thúc, thắng bại chưa rõ, Lâm Xung nào dám thả lỏng. Hắn xuống bếp, mở tủ lạnh, lấy ra cả đống nấm đen, pha thêm một tách cà phê dầu gió, chuẩn bị “trường kỳ kháng chiến”.

Nấm đen được đẩy qua bên kia bức tường, tiếp nhận sự rửa tội của sấm chớp, biến thành một cốc ro bụi.

Ngay khi tia chớp lóe qua đỉnh Côn Luân Thần Sơn, Lâm Xung đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn mơ hồ thấy rắn đỏ nhỏ trong ổ tuyết cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn vào quả Kim Tiên?!

"Mẹ mày!"

Lâm Xung buột miệng chửi thề, suýt chút lao ra ngoài ăn thua đủ với con hàng kia, hắn không ngờ rắn đỏ nhỏ bị dồn vào đường cùng lại làm ra được hành vi bỉ ổi cỡ đó!

Nhưng ngay sau đó, Lâm Xung nhận ra, trong lúc hoảng loạn hắn đã nhìn nhầm, rắn đỏ nhỏ không ăn quả Kim Tiên sáng lấp lánh trong bóng tối kia, mà đang nhai phần lá dưới quả Kim Tiên.

quả Kim Tiên có sáu nhánh lá, mọc xen kẽ trái phải, mỗi lá đều xanh biếc, vân lá rõ ràng như được chạm khắc từ đá quý, Lâm Xung biết đám lá đó nhất định không tầm thường.

quả Kim Tiên có thể khiến người khác phi thăng tại chỗ, lá quả Kim Tiên ít nhất cũng có thể trường sinh bất lão đúng không?

Bây giờ có thể kiểm chứng rồi.

Mặc kệ cái nhìn chằm chằm của Lâm Xung, rắn đỏ nhỏ ăn liền hai lá Kim Tiên, sau đó cuộn mình nằm lại vị trí cũ, vùi đầu vào ổ tuyết, không nhúc nhích, chỉ để lại một vệt đỏ cho Lâm Xung tha hồ tưởng tượng.

Chết rồi sao?

Suy đoán này vừa hiện lên, Lâm Xung đã lắc đầu phủ nhận, dã thú bình thường bị thương đều biết hái ít cỏ thuốc tự chữa trị, huống chi rắn đỏ nhỏ là yêu xà có trí tuệ, lá Kim Tiên chắc chắn có thể chữa trị vết thương cho nó.

Hay nó ngất mẹ rồi?

Cũng có thể nó ngất thật, nhưng Lâm Xung không dám dùng mạng đánh cược đi ra kiểm tra.

“Đành đợi thôi."

Không biết tình hình cụ thể, cũng không dám liều, chỉ còn mỗi cách ôm cây đợi thỏ.

Vốn Lâm Xung định pha cà phê uống tiếp, nhưng nhìn vào bột nấm đen trong cốc, Lâm Xung đột nhiên nghĩ ra trò khốn nạn hơn, hắn dùng khăn giấy gói bột nấm đen lại, làm thành bốn, năm bọc nhỏ.

Chọn tư thế đứng thích hợp, thảy vài cái trong tay để áng chừng cân nặng, sau đó, nhắm, ném.

Cái đầu tiên không trúng, vỡ trên tuyết.

Cái thứ hai, thứ ba… cuối cùng cái thứ tư cũng ném trúng rắn đỏ nhỏ.

Rắn đỏ nhỏ không nhúc nhích, hệt như đã chết, mặc cho gói giấy đập vào người, bột nấm đen rơi vãi.

Linh cơ trên người rắn đỏ nhỏ đột nhiên xuất hiện!

Bột nấm đen có thể hiển thị Linh cơ của sinh vật thế giới khác.

Nguyên lý không rõ, giống như Lâm Xung không biết tại sao nấm vàng có thể thay đổi thể chất, tại sao nấm khổng lồ có thể biến thành vũ khí cứng rắn, hiệu ứng của bột nấm đen chính là nhìn thấu Linh cơ vạn vật.

Trước đó, lúc rắn đỏ nhỏ lăn vào trong bột nấm đen, Lâm Xung đã đoán nó sắp đến giai đoạn đột phá, bởi vì vòng Linh cơ màu trắng trong cơ thể nó không bình thường, chúng móc nối, song song, tạo thành một cấu trúc rất phức tạp.

Mà lúc này, dưới ảnh hưởng của bột nấm đen, vòng Linh cơ đó càng trở nên to lớn hơn, biến thành một con rắn Linh cơ màu trắng lớn hơn rắn đỏ nhỏ gấp nhiều lần, đang ngẩng cao đầu hướng về phía bầu trời.

Trên trời còn rơi xuống vô số Linh cơ hình cánh hoa, bị rắn Linh cơ nuốt chửng, cảnh tượng này thần kỳ đến mức khiến Lâm Xung há hốc mồm.

Đéo! Ổn! Rồi!

Lâm Xung cho ra kết luận.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương