Hành Trình Tán Đổ Crush
Chương 41: #171021

Trường chúng tôi đang vận động học sinh mang quần áo ủng hộ cho trẻ em vùng núi. Lớp tôi không hưởng ứng lắm. Cứ vài hôm là lác đác vài người mang quần áo đến nộp. Sau vài ngày bị nhắc nhở, tôi đành phải xách túi quần áo đến. Mang quần áo đến nộp ở dưới sân khấu, sau đó thì phải ngồi lại đấy gấp. Tôi rất lười việc này. Chính vì vậy tôi đành nhờ một cậu bạn mang xuống giúp. Sau một hồi lải nhải bên tai cậu bạn, tôi cuối cùng cũng thương lương thành công. 

Trong lúc giặt khăn lau bảng về, tôi nhìn thấy cậu ấy cùng một cậu bạn nữa đang cầm vài túi quần áo đi đến. Hoá ra là cậu ấy cùng cậu bạn kia đem quần áo xuống bên dưới. Tôi liền chạy vội vào trong lớp, lấy túi quần áo tôi mang đến và một túi quần của bạn khác chạy ra khỏi lớp. 

Vừa ra khỏi lớp, tôi không nhìn thấy cậu ấy và cậu bạn kia đâu. Đảo mắt một lúc, tôi nhìn thấy họ đang đi về dãy nhà A. Tôi lại tức tốc chạy theo. 

Cuối cùng tôi cũng đến dãy nhà B. Tôi thấy bóng dáng của ai đó đứng lại cuối hành lang. Tôi cứ ngỡ tưởng là cậu bạn kia nên gọi rõ to. Quan trọng hơn cả là cậu bạn kia cùng tên với cậu ấy nên tôi đã cố tình gọi cả họ. Nhưng người đứng ở cuối cầu thang ấy không phải là cậu bạn kia mà chính là cậu ấy. Không hiểu mắt mũi kiểu gì lại nhìn nhầm như vậy.

Cậu ấy quay lại nhìn tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi càng gần nhau hơn. Cậu bạn kia xuất hiện. Cả hai cậu ấy đi về hướng tôi. 

Rõ ràng hai tay cầm hai túi quần áo vô cùng nặng. Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy, cái nặng ấy đã hoá hư không. Tôi nhẹ nhàng đi tới. 

"Đưa đây" Cậu ấy đưa bàn tay ra trước, tôi đặt một túi quần áo về phía cậu ấy. Cậu ấy vẫn giữ nguyên bàn tay ấy, chờ mong tôi đặt nốt túi quần áo kia. 

"Tao đi gấp quần áo với chúng mày nhé. Trốn luôn tiết 1 cũng được" Tôi quyết không đưa túi quần áo còn lại cho cậu ấy. 

"Đưa đây. Mày về học đi" Cậu ấy vẫn giữ nguyên bàn tay, dường như không thay đổi ý định. 

"Không!" Tôi cũng không nhường bước, đưa túi quần áo nặng trịch ra đằng sau. 

Cuối cùng cậu ấy cũng bỏ cuộc, đồng ý để tôi đi cùng. 

Cậu ấy không hiểu được lí do thật sự tôi muốn xuống gấp quần áo là gì. Không chỉ đơn giản là tôi muốn xuống gấp quần áo để trốn tiết đâu. Quan trọng chính là nơi đấy có cậu ấy xuất hiện.

Khi chúng tôi bước xuống, gặp mấy cô giáo đi lên. Tôi và cậu ấy không hẹn mà đồng thanh chào. 

Khi xuống sân khấu, học sinh các lớp lạ liệt ngồi gấp quần áo. Tôi nhìn sơ qua, toàn các em lớp dưới. Sau đó, tôi đặt túi quần áo xuống, quỳ xuống mở từng túi nilon. Trong lúc mở, cậu ấy lại nhìn tôi nói.

"Mày về lớp đi" 

Làm gì mà cứ đuổi nhau suốt vậy? 

Tôi nói lại lí do cũ. Tôi muốn trốn tiết 1 để ở dưới đây chơi. Tôi quay sang hỏi cậu bạn kia. 

"W, tao ở đây nhé! Tao không muốn lên học đâu" Hai cậu bạn này đều cùng tên. Nhưng lần này tôi không kiêng nể gì nữa, gọi mỗi tên thôi. 

Cậu bạn nhìn tôi đồng ý. Tôi hớn hở tiếp tục mở các túi nilon, đem quần áo ra gấp để đặt thành từng loại. 

Trong lúc tôi và cậu bạn kia chăm chú gấp quần áo rồi phân loại, cậu ấy cứ ngồi bên cạnh hát hò rõ to. Mấy em học sinh lớp dưới nhìn về phía chúng tôi mỗi lúc một nhiều. 

Tôi tự hỏi cậu ấy xuống đây làm cái gì chứ? Thế mà cũng bắt tôi về lớp. Người nên về lớp là cậu ấy mới đúng. 

Cậu ấy hát liên tục. Đa phần là các bài ca trữ tình từ thời xa xưa mà bố tôi rất hay nghe. Từ bao giờ mà cậu ấy lại thích nghe loại nhạc này? 

"Trật tự đi cưng à!" Tôi vừa gấp quần áo vừa nhìn cậu ấy.

Cậu ấy không dừng hát mà tiếp tục hát còn rõ ràng hơn lần trước. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi như thể khiêu khích. 

Tôi bất lực không chú ý đến cậu ấy nữa.

Một lúc sau, cậu ấy cầm một chiếc quần bó mặc bên trong, trùm lên đầu mình. 

"Haha đội quần" Cậu ấy thích thú với dáng vẻ hiện tại của mình. 

Hai ống quần đen rẽ sang hai bên. Được một lúc, cậu ấy lại lên tiếng tiếp. 

"Giống Mickey Mouse" Cậu ấy cầm hai tay giơ hai ống quần lên, ra vẻ cái tai.

Tôi cũng đến cạn lời. 

Ngồi gấp được một lúc, không hiểu sao tôi cảm thấy má mình nóng quá. Tôi đứng dậy, tiến tới chỗ cậu bạn kia. 

"W, mày thấy má tao có đỏ không?" Tôi hỏi cậu bạn kia, quay lưng lại với cậu ấy.

"Không đỏ. Bình thường mà" Cậu bạn kia nhìn tôi 2 giây lên tiếng. 

Tôi lấy hai tay áp vào má. Hi vọng giảm dần đi cái nóng đang tăng lên này. Ánh mắt lơ đà di chuyển xuống dưới đúng lúc chạm phải ánh mắt cậu ấy. Cậu ấy ngước lên nhìn tôi. Khi nhìn thấy tôi cũng nhìn xuống, cậu ấy rời tầm mắt luôn. 

Cuối cùng chúng tôi cũng gấp xong. Cô nhìn thành quả, ra chỉ thị chỉnh lại một chút. 

Được một lúc, chúng tôi cũng xếp xong theo ý muốn của cô. 

Bỗng nhiên, cô tổng phụ trách cùng một cô giáo nữa cãi nhau. Người lên tiếng gắt nhất là cô tổng phụ trách. Tôi để ý gương mặt cô giáo kia có đầy vẻ ngại ngùng, bối rối. Đương nhiên rồi. Bị một đồng nghiệp mắng gay gắt như vậy trước sự chứng kiến của bao nhiêu học sinh làm sao không bị bối rối cơ chứ.

Cô tổng phụ trách không ngừng quát. Tôi có phần hơi sợ hãi chuyện giận cá chém thớt nên vội vàng đứng dậy. Tôi đi ra đằng sau cậu ấy. 

"Ôi, tao sợ quá!"

Cậu ấy cao 1m76. Tôi cao 1m60. Khi đứng sau cậu ấy, lo sợ trong lòng tôi cũng giảm bớt phần nào. Vai cậu ấy khá rộng. Tôi chỉ kịp ngó nửa khuôn mặt chứng kiến sự việc. Cậu ấy không quay lại, yên lặng hướng mắt xem hai cô giáo cãi nhau. 

Hai cô giáo cãi nhau xong cũng chính là lúc cậu bạn kia đi viết sổ. Cô tổng phụ trách bảo tôi và cậu ấy đi về lớp. 

Nhưng không hiểu sao cả tôi và cậu ấy đều không lên. Tôi đứng bên ngoài đợi cậu bạn kia viết sổ xong. Cậu ấy bó các túi bóng đựng quần áo lại coi như quả bóng, cứ đá đi đá lại. 

Tôi không để ý tới cậu ấy nữa, tới đọc số liệu cho cô giáo ghi chép. 

Sau khi đọc xong, cậu bạn kia đi đi ra.

"W lên lớp rồi à?" Cậu bạn kia hỏi tôi.

"Ừm, chắc thế!" Tôi nhìn xung quanh không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. 

Tiếng nilon bị một lực tác động vào vang lên. Cái túi bị cậu ấy coi là quả bóng lăn ra ngoài. Cậu ấy từ đằng sau cái cột chạy ra. Khi lấy được quả bóng, cậu ấy đưa mắt nhìn chuẩn xác về phía tôi, chân đá tiếp cái túi. 

Mọi thứ xong xuôi. Chúng tôi đi lên lớp. Tôi nhìn bảng đồng hồ điện tử treo ở dãy nhà B. 

14:21:49 

Kế hoạch trốn tiết để có những phút giây bên cạnh cậu ấy 45 phút của tôi bị dập tắt. 

21 phút sao nó trôi nhanh quá vậy? 

Đến tận bây giờ, tôi vẫn tự hỏi, trong lúc tôi chăm chú gấp quần áo, cậu ấy có nhìn tôi lần nào không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương