“Tôi biết A Hạ đã xảy ra chuyện. Em ấy là người thân còn lại duy nhất của tôi, tất nhiên tôi phải lo lắng cho an toàn của em ấy. Đây là lòng thành của tôi, tuy không nhiều, nhưng xin anh hãy gộp vào khoản tiền anh phải đưa cho bọn bắt cóc.” Cao Trữ Mộc mở va li ra, bên trong đầy ắp các cọc tiền ngay ngắn.

Nghe xong lời nói của Cao trữ Mộc, lông mày Mục Anh Húc nhíu chặt, giọng lạnh lẽo. “Tại sao cô biết Hạ Hạ bị bắt cóc? Sao nghĩ đến việc đối phương đòi tiền?”

Cao Trữ Mộc không hề hoảng sợ, bình tĩnh giải thích. “Đêm qua tôi không thấy A Hạ quay về Mục gia, đã gọi điện cho em ấy nhưng không liên lạc được. Dựa vào phản ứng của Quách quản gia cùng sự lo lắng của Mục Niệm nên suy đoán ra thôi. Chúng ta sống trong gia tộc giàu có, còn lạ gì các vụ bắt cóc tống tiền?”

Ả cười buồn, cảm thán nói. “A Hạ không có kẻ thù, em ấy bị bắt cóc chắc chắn chỉ vì tiền.”

“Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Mục Anh Húc nhìn những tờ tiền màu đỏ, nảy sinh nghi ngờ.

Cao Trữ Mộc cắn môi đắn đo một lúc, rồi cúi đầu xuống với giọng nói trầm buồn. “Tôi bán nhà A Giang để lại.”

“Bán nhà?” Mục Anh Húc hồ nghi.

“Cô thực sự bán căn nhà nằm ở trung tâm thành phố?”

Cao Trữ Mộc gật đầu khẳng định. “Anh biết đấy, hiện tại tôi là người vô sản, làm công ăn lương như các nhân viên khác. Tôi vốn dĩ muốn đợi A Giang về nước, sẽ trả lại anh ấy căn nhà. Nhưng đứng trước an toàn của A Hạ, không có gì quan trọng hơn. Tôi tin A Giang khi biết chuyện, cũng sẽ hiểu việc làm của tôi.”

Lời nói của ả rất cảm động, nếu Mục Anh Húc không hiểu con người ả, chắc chắn anh sẽ bị thuyết phục.

Do anh quá hiểu bản chất ả, anh tin chắc ả có âm mưu nào đó giấu sau những hành vi này. Nhớ lại mail nhận được từ Uông Trữ Hạ, anh quyết định để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên.

Anh không phá vỡ mặt nạ ả đeo, nhận va li tiền. “Hạ Hạ có một người chị gái yêu thương em ấy như cô, đây là điều may mắn.”

Cao Trữ Mộc mỉm cười gượng gạo, gồng cứng cơ mặt để đối diện ánh mắt săm soi của Mục Anh Húc, trong lòng ả dấy lên sự cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng trong tư thế thoát thân.

Chín giờ tối, Mục Anh Húc đi bộ đến công viên trong chỉ thị mới nhất do bọn bắt cóc gửi đến. Bên cạnh rìa hồ nước, anh đặt hai va li đầy tiền xuống đất, xỏ tay vào túi quần, hờ hững nhìn xung quanh đợi người đến giao dịch.

Ba mươi phút trôi qua, Mục Anh Húc và những người nấp ở vị trí bí mật đều có chút nóng nảy, người của đối phương cuối cùng cũng xuất hiện.

Hai gã đàn ông đội mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt đến bên cạnh Mục Anh Húc.

“Tại sao chỉ có hai vali?” Một gã có vẻ là đại ca, lớn tiếng chất vấn.

“Chỉ có đồ ngu mới đổi năm mươi triệu thành tiền mặt. Tôi cũng không thể mang xe chở tiền đến địa điểm hẹn. Có vẻ các anh chưa từng tưởng tượng năm mươi triệu tiền mặt nhiều như thế nào nhỉ?” Mục Anh Húc xòe một tấm thẻ ngân hàng bắn về phía gã, giọng nói không giấu giếm coi thường. “Bên trong là số tiền còn lại, mật khẩu đã được gửi vào số điện thoại của anh.”

Một gã mở điện thoại xem tin nhắn. Một gã mở vali ra kiểm tra, thấy màu đỏ bên trong, gật đầu với đồng bọn ra hiệu, tên còn lại đưa chìa khóa cho anh.

“Người phụ nữ của anh đang ở nhà kho bỏ hoang phía Tây thành phố, đường AZ, gần trạm xăng… Đây là chìa khóa.”

Mục Anh Húc cầm chìa khóa cùng lúc gã lấy vali còn lại.

Anh nắm chặt chìa khóa, ánh mắt hung ác bắn về hai gã rồi xoay người bỏ đi. Được vài bước chân, tiếng chửi văng tục của kẻ bắt cóc đột ngột đuổi theo. “Mẹ kiếp! Dám dùng tiền giả để lừa gạt bọn này?”

Mục Anh Húc giật mình quay lại thì thấy gã râu rậm dốc cả va li xuống, tiền rơi lả tả xuống đất bị gió thổi tung lên. Hóa ra tiền bên trên là thật, bên dưới là giấy.

“Chết tiệt!!!”

Anh thầm rủa trong lòng, muốn bước đến xoay chuyển tình thế nhưng gã râu rậm rút điện thoại nhanh hơn , ra lệnh cho đầu dây bên kia: “Đưa người đi ngay lập tức!”

“Khoan đã!” Mục Anh Húc đá văng điện thoại khỏi tay gã, muốn cướp điện thoại.

Điện thoại theo cú đá bay thẳng xuống hồ, gã râu rậm nổi điên, ném va li rỗng trong tay vào người anh. Anh thụp xuống tránh, chống tay trên đất lấy đà bật nhảy nhào đến gã, thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Gã râu rậm trúng cú thúc vào bụng, loạng choạng lùi ra sau, nhìn anh với ánh mắt hung ác và miệng liên tục chửi rủa. “Mày dám gọi cảnh sát? Muốn chơi bọn này, mày sẽ phải trả giá.” Mục Anh Húc nghiêng người bởi một con dao bấm phi đến từ đồng bọn của gã. Tên đồng bọn phi dao xong thì kéo tên râu rậm bỏ chạy. Vì vừa ôm vali tiền vừa chạy khiến tốc độ của bọn gã không được nhanh.

Người của Mục Anh Húc phối hợp cảnh sát nhanh chóng tóm gọn hai gã ngay sau đó.

Gã râu rậm bị còng tay giải lên xe cảnh sát, thời điểm đi ngang Mục Anh Húc, khóe miệng gã nhếch lên tự mãn. “Mày tưởng báo cảnh sát là sẽ xong? Quá thời gian quy định mà tao chưa quay lại, đàn em của tao sẽ thủ tiêu Uông Trữ Hạ. Mày có thể vĩnh biệt ả đàn bà của mày rồi.”

Tiếng cười của gã bị viên cảnh sát đấm vào quai hàm ngăn lại, gã vùng vẫy bất lực và bị tống vào trong xe.

Mục Anh Húc đứng ngây ra, hơi thở gấp gáp vì giận dữ. Anh không hề báo cảnh sát, sẽ không dùng sự an toàn của Uông Trữ Hạ để đánh cuộc.

Một tờ tiền giả nương theo gió bay lên đập vào ngực Mục Anh Húc, ánh mắt anh trở nên đục ngầu, nghiến răng căm hận.

“Cao Trữ Mộc!!! Mình thật ngu ngốc khi không kiểm tra kỹ càng.”

Mục Anh Húc điên cuồng bấm số điện thoại của Cao Trữ Mộc nhưng máy đã bị khóa. Anh cam đoan ả là người báo cảnh sát.

Suy đoán của anh đã đúng. Cao Trữ Mộc vứt bỏ lớp ngụy trang của bản thân, ở hiện tại đã lên tàu điện rời xa thành phố với nụ cười mãn nguyện trên môi.

Á không đoạt lại được vị trí Mục phu nhân nhưng ít nhất ả cũng trả được nỗi nhục bao lâu nay.

Cao Trữ Mộc hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự tức giận của Mục Anh Húc khi biết tiền trong va li là giả, anh chắc chắn sẽ trả thù. Ả cũng là người gọi cảnh sát, mọi việc ả làm đều chung mục đích là khiến bọn bắt cóc ra tay tàn nhẫn, không cho Uông Trữ Hạ con đường sống.

Điều ả muốn là Uông Trữ Hạ phải chết. Như vậy mới giải được hận thù nhục nhã trong lòng ả.

Mục Anh Húc không tốn thời gian suy đoán được mục đích của Cao Trữ Mộc, anh gọi điện cho cấp dưới, ra lệnh.

“Truy bắt Cao Trữ Mộc khắp đất nước. Mang ả còn sống quay về trong thời gian sớm nhất cho tôi”

Sau đó anh nắm chặt chìa khóa kho hàng gã râu rậm đưa cho mình, chạy về xe đang chờ bên ngoài, bỏ qua tiếng quát gọi của cảnh sát. Thuộc hạ bị đẩy ra khỏi vô lăng, anh khỏi động xe và phóng thật nhanh về phía Tây thành phố. Theo sau là bốn năm chiếc xe màu đen gào rú điên cuồng đuổi theo của thuộc hạ.

Mục Anh Húc không có quá nhiều hy vọng, sợ rằng Uông Trữ Hạ đã bị di chuyển đi nơi khác. Nhưng ngay khi anh đạp cửa kho hàng, giữa kho hàng bẩn thỉu ẩm mốc là Uông Trữ Hạ đang giãy giụa cố gắng thoát khỏi dây thừng. Cô nhích lên nhích xuống, muốn dùng một góc dây thép to như ngón cái lộ ra khỏi chân tường để mài đứt dây trói.

“Hạ Hạ!” Mục Anh Húc chạy vội đến bên cạnh cô, xoay tới xoay lui, kiếm tra cẩn thận, không thấy vết thương trên người cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đến rồi.” Uông Trữ Hạ cười an ủi. “Yên tâm, họ không làm gì em”

Mục Anh Húc hôn mạnh lên miệng cô, lúc này mới tháo dây thừng, kéo cô vào lòng. Ánh mắt anh cảnh giác nhìn xung quanh, ngay cả hơi thở cũng trở nên thận trọng.

Nhìn thấy anh quan tâm an toàn của cô trước cả nguy hiểm, Uông Trữ Hạ rất cảm động, cô hạ giọng nói. “Bọn chúng bỏ chạy hết rồi. Trong này chỉ còn chúng ta.”

“Đã có chuyện gì xảy ra?” Anh vẫn đảo mắt nhìn xung quanh xác định lời cô, rồi đặt câu hỏi. Thời điểm chạy vào nhà kho, chỉ thấy một mình cô, ngoài vui mừng thì trong lòng anh cũng có cả nghi hoặc.

“Tôi nghe rõ gã râu rậm ra lệnh cho đồng bọn đưa em đi, tại sao chúng lại để em một mình ở đây?”

Uông Trữ Hạ mỉm cười thần bí, nháy mắt đầy tự hào. “Em thả bọn chúng đi.”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của anh, cô chậm rãi giải thích. “Bọn chúng đặt thiết bị nghe lén trên người gã đại ca râu rậm, nghe thấy tiếng còi cảnh sát liền hoảng loạn như rắn mất đầu. Em lợi dụng tâm lý hoảng hốt của bọn chúng, gợi ý việc bỏ chạy ngay lập tức sẽ không bị cảnh sát đến gỗ cổ tống vào tù. Dù sao đều là kiếm tiền nuôi gia đình, không ai muốn dính đến pháp luật, nên bọn chúng tự cứu lấy bản thân, bỏ chạy mà không màng đến con tin.”

Mục Anh Húc đồng cảm với hai gã tội phạm bị bắt. “Có vẻ bọn chúng không gắn bó và hết lòng vì anh em.”

“Là những tên cho vay nặng lãi, đầu đường xó chợ, có thể bắt người chứ chưa ai dám giết người nên nhát gan lắm” Uông Trữ Hạ thở dài, trong lòng cũng cảm thấy may mắn thoát chết đều vì gặp đúng nhóm tội phạm ô hợp vô dụng.

“Thật tốt vì em an toàn.” Mục Anh Húc cúi xuống hôn trán cô, nụ hôn nhẹ và trân trọng.

Uông Trữ Hạ đứng im để anh vượt qua giây phút xúc động. Cô biết người đàn ông này thực tâm lo lắng quan tâm mình.

Uông Trữ Hạ không bị đánh đập nhưng chân tay bị trói trong thời gian dài nên tê cứng, Mục Anh Húc phải bế cô ra xe. Vây quanh khu hàng bỏ hoang là người của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ hơi xấu hổ khi bị nhiều ánh mắt nhìn vào chòng chọc.

Mục Anh Húc vừa khởi động xe đã nghe thấy tiếng cô ngăn cản. “Đừng về Mục gia, đưa em đến đồn cảnh sát.”

” Đến đồn cảnh sát?” Anh sửng sốt, không rõ ý đồ của cô.

Uông Trữ Hạ lấy trong túi quần ra chiếc cài áo hình hoa ly, ấn nhẹ viên đá trang trí, trong xe vang lên giọng nói của một người đàn ông. Mục Anh Húc nhận ra là giọng nói của gã râu rậm.

“Người phản bội cô là bà chị luôn tỏ ra thân mật với cô, Cao Trữ Mộc. Á kể rõ mọi hành tung của cô cho chúng tôi. À cung cấp tin tức, còn chúng tôi ra tay bắt trói cô. Sau khi lấy được tiền chuộc, trừ đi khoản tiền mà ả nợ chúng tôi, còn lại chia đôi.”

“ Chị ấy nợ anh? “Đây là giọng của Uông Trữ Hạ.

Giọng gã râu rậm đầy khinh thường. “Anh em chúng tôi suýt nữa đã mang tội giết người để giúp ả làm việc. Nhưng ả không trả đủ số tiền phí tổn thất tinh thần cho chúng tôi.” “Tội giết người? Tôi không tin, Chị ấy sao lại thuê các anh giết người?” Giọng Uông Trữ Hạ vô cùng kinh ngạc, nhưng thực ra là cô đang gợi ý cho đối phương nói ra sự thật.

“Có nhiều chuyện cô không biết về bà chị gái thân mến đâu. Cao Trữ Mộc thuê chúng tôi uy hiếp Lộ Thanh Phong hợp tác với ả, muốn dùng hắn ta hãm hại cô. Ai biết được Lộ Thanh Phong là thằng nhát gan, chúng tôi chưa kịp làm gì, hắn quá hoảng sợ mà tự trượt chân ngã khỏi lan can. Cái chết của hắn không liên quan chúng tôi.”

Ghi âm tới đây là kết thúc.

Sắc mặt Mục Anh Húc sạm đen khi nghe tới đây. Hóa ra Lộ Thanh Phong không hề tự tử, tất cả đều có sự nhúng tay của Cao Trữ Mộc. Tuy an không trực tiếp giết người, nhưng vì ả thuê người uy hiếp gián tiếp gây ra cái chết của một người.

Giọng Uông Trữ Hạ lạnh lẽo. “Chị ta làm quá nhiều chuyện xấu, đáng nhẽ phải chịu tội trước pháp luật. Trước đây không có bằng chứng, bây giờ ngoài việc chứng minh thần kinh của chị ta bình thường, em còn nắm giữ một số bằng chứng khác, đủ để Cao Trữ Mộc ngồi tù nhiều năm.”

Mục Anh Húc vuốt tóc cô trong im lặng. Ánh mắt hai người giao nhau không nói gì.

Anh đưa cô đến sở cảnh sát, Uông Trữ Hạ đưa máy ghi âm cùng các chứng cứ thu thập được cùng kỳ vọng vào luật pháp. “Đây đều là tội ác của Cao Trữ Mộc trong nhiều năm qua.”

Cao Trữ Mộc sau khi chuyển các chuyến tàu điện khác nhau, ả lẩn trốn ở một thành phố ven biển được ba ngày thì bị người của Mục Anh Húc tìm ra.

Khi đó ả đang mua đồ ăn trong chợ, ả không dám vào các siêu thị mua đồ vì sợ camera sẽ ghi lại được hình ảnh của mình.

Tuy Cao Trữ Mộc quàng khăn và đeo kính râm, nhưng thuộc hạ của Mục Anh Húc đã được huấn luyện bài bản, xác định rõ mục tiêu, cùng vây bắt.

Cao Trữ Mộc bê rổ rau đang lựa hất vào người hai kẻ lạ mặt lén lút ép sát ả. Ba ngày liền sống trong lo lắng sợ hãi, ả chưa từng ngơi cảnh giác đề phòng, chỉ cần xung quanh có động tĩnh khác thường, ả sẽ vùng chạy lẩn trốn.

Chạy xuyên qua dọc hàng quán bên đường, ả hất đổ mọi thứ trong tầm tay về phía sau, tiếng chửi rủa cáu gắt của các chủ quán vang lên ngập trời. Cuối cùng, sức lực của một phụ nữ vẫn thua trong tay những gã đàn ông khỏe mạnh. Bước chân ả chậm lại là khi khăn quàng bị túm lấy, kéo giật về phía sau, å gào thét vu khống. “Cướp! Cướp!”

Vài người dân đi qua đứng lại tò mò nhìn. Một thuộc hạ xách cổ áo å lên cao, vả liên tiếp vào mặt ả. Một người khác giải thích với người xung quanh.

“Mọi người đừng hiểu lầm. Ả đàn bà này là vợ của anh trai tôi. Ả ngoại tình cặp bồ với đồng nghiệp, sau đó cuỗm hết tiền trong nhà bỏ trốn với nhân tình. Chúng tôi đã tìm å suốt mấy tháng trời, hôm nay mới tìm được.”

“Các người nói dối! Tôi không Á..” Nước mắt vì đau mà chảy ra quen. từ hốc mắt Cao Trữ Mộc, ả liên tục thừa nhận những cái bạt tai đau điếng. Đến khi mắt hoa lên, đầu choáng váng, gã thuộc hạ mới dừng tay, ném ả như miếng rẻ rách xuống đất. Người dân xung quanh nửa tin nửa ngờ nhưng không ai muốn can thiệp vào chuyện người khác. Hai thuộc hạ của Mục Anh Húc đảo mắt nhìn nhau ra hiệu, nhanh chóng tống ả lên xe rời đi, trước khi cảnh sát đến can thiệp.

Cao Trữ Mộc chỉ kịp trốn trong ba ngày với tâm trạng lo sợ không yên, khi quay về thì tả tơi vì bị hành hạ. Mục Anh Húc trực tiếp tống ả đến đồn cảnh sát.

Một tháng sau, Cao Trữ Mộc chính thức bị tuyên án. Thời điểm bị cảnh sát bắt đi, ả dừng lại trước mặt Uông Trữ Hạ, căm hận nhìn cô, gằn từng chữ.

“Từ đầu đến cuối, mày chưa bao giờ tin tưởng tao, đúng không? Uông Trữ Hạ, mày thật khốn nạn”

Uông Trữ Hạ chớp mắt, nhàn nhã hỏi. “Chị sẽ tin tưởng người đã cố ý hại mình?”

“Mỗi việc tao làm đều nằm trong kế hoạch của mày đúng không?” Một tháng trong phòng tạm giam, Cao Trữ Mộc lúc này trông vô cùng tiều tụy, hốc mắt trũng sâu, da dẻ thô ráp, máy tóc khô cứng buộc lại bằng sợi dây nhỏ. Ả đã suy nghĩ và đoán ra được mọi chuyện.

Uông Trữ Hạ không phủ nhận, ghé vào tai Cao Trữ Mộc thì thào nói. “Cho dù bây giờ chị có kết cục tồi tệ đến mấy cũng không đủ đền mạng cho con của tôi.”

Hận ý ngập trong giọng nói của Uông Trữ Hạ. .

Cao Trữ Mộc ngỡ ngàng nhìn cô, bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi trước khi ả kịp nói gì.

Nhìn bóng lưng Cao Trữ Mộc rời đi, Uông Trữ Hạ trong lòng lấn cấn khó chịu.

Cô thì thâm với Mục Anh Húc vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh. “Rõ ràng chị ta đã nhận quả báo, em đã trả thù, nhưng tại sao trong lòng không cảm thấy nhẹ nhõm?”

“Đó là vì trái tim nhân hậu của em.”

Mục Anh Húc khi hiểu rõ đầu đuôi các kế hoạch của Uông Trữ Hạ, ngay cả việc cô bỏ tiền túi ra để làm mồi nhử Cao Trữ Mộc tham ô, rồi khiến ả không còn cách nào, đành phải thỏa hiệp việc bắt cóc… tất cả mọi thứ đều từng bước theo kế hoạch, nhưng người giăng bẫy cũng không hề vui vẻ hay đủ ác độc.

Uông Trữ Hạ luôn hiền lành và nhân từ trong chính hành vi hay quyết định của cô.

Mục Anh Húc võ vai cô an ủi. “Mọi chuyện đã kết thúc, không cần nghĩ đến thứ không đáng. Hãy lấy lại tinh thân chuẩn bị cho lễ cưới của chúng ta. Tôi muốn em là cô dâu xinh đẹp nhất!”

Uông Trữ Hạ nhìn Mục Anh Húc, nhìn anh thật lâu, cuối cùng khóe miệng cong lên vỡ thành nụ cười hạnh phúc.

Trong bệnh viện, Lâm Mộng Như lo lắng nhìn thời gian. “Tại sao kết quả kiểm tra chưa có? Bên tòa án, chắc chắn đã xử xong.”

Lâm Mộng Như không ngờ thời gian kiểm tra thai kỳ trùng hợp với ngày Cao Trữ Mộc ra tòa, cô không thể có mặt ở đó để tiếp thêm sức mạnh cho Uông Trữ Hạ. Vắng mặt trong thời khắc quan trọng khiến cô quy hết trách nhiệm lên đầu thư ký Trân Hiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương