“Ta không có trộm người, gặp nam nhân kia chỉ là trùng hợp, Ô Cách muốn ô nhục ta thì hắn đã ra mặt cứu ta. Ta thừa nhận là ta giết người, nhưng ta không cùng người khác làm chuyện cẩu thả!” Trình Y nhìn thẳng vào trong mắt Hiền nói từng chữ từng câu, dùng ngôn ngữ ở đây mà nói không dùng ngôn ngữ ở hiện đại.( trộm người: ở đây có nghĩa là ngoại tình)

Hiền không nói gì, giống như một pho tượng lẳng lặng nhìn cô, hai mắt đỏ bừng hiện lên các loại tâm tình phức tạp, có đau lòng, có gian nan, không hề bố thí cũng không có tha thứ, còn có một tia không dễ dàng phát giác chán ghét bản thân.

“Vì sao ngươi không nói lời nào? Có phải không tin ta không?” Trình Y có chút nóng nảy, cũng bất chấp mặt mình lúc này có bao nhiêu bẩn và bao nhiêu xấu, mà ngẫu nhiên dùng lời nói hiện đại xen lẫn vài câu viễn cổ không lưu loát mà ép hỏi.

Hiền rũ mắt nhìn dây thừng trong tay, nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm thân thể liền run rẩy, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.

Tộc trưởng cùng tộc nhân cao giọng thúc giục, tiếng la rung trời, trong âm thanh tràn đầy bất mãn đối với viện Hiền chậm chạp mè nheo.

Trình Y nhìn sang, những người này không ai tin tưởng cô, cũng hận không thể ăn tươi nuốt sống cô khi cô làm ra tội ác tày trời. Cả Vân Đóa và Lana đều thúc giục Hiền tranh thủ thời gian động thủ, cũng bởi vì cô không phải là người sinh trưởng ở đây, không phải là người của tộc, mà là ‘ngoại nhân’ lúc trước được Hiền và Sâm cứu về, cho nên không thể tin sao? Rõ ràng không ai tin tưởng cô trong sạch, ánh mắt bọn họ nhìn cô chính là nhìn một cái dâm phụ. Tuy cô nghe không hiểu lời của bọn họ, nhưng cho dù không cô cũng rất khẳng định! Cô coi trọng nhất là Hiền cũng không nói chuyện, không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Bị tộc nhân thúc giục, thân thể Hiền càng buộc chặc hơn, tay nắm chặt dây thừng đến nổi cả gân xanh lên. Hắn dùng sức cắn chặt răng, có lẽ cảm xúc phập phồng quá lớn làm cho hàm răng cắn lệch, môi dưới bị cắn phá, trong nháy mắt máu tươi lập tức rỉ ra nhiễm đỏ đôi môi tái nhợt của hắn.

Nhìn thấy tay Hiền run run chậm rãi cầm dây thừng, đột nhiên Trình Y không còn hào hứng muốn đi giải thích nữa. Nếu như phải chết, hay là chết trong tay của hắn, còn có cái gì muốn giải thích chứ? Giải thích thì thế nào, không giải thích thì thế nào, còn không phải cũng chỉ có con đường chết? Mặc kệ hắn nghĩ như thế nào đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Đột nhiên Trình Y trầm mặc, lạnh nhạt nhìn Hiền, hai mắt bình tĩnh không có sóng, chưa có từng nghĩ tới, trước khi chết mình rõ ràng có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến phản phất như người chết không phải là cô . . . . .

Hiền cúi thấp đầu phát ra từng trận trầm thấp, âm thanh nức nở nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên đất trước mặt hắn.

Hắn không muốn cô chết. Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy tâm tình của Trình Y đột nhiên lại dễ chịu hơn một chút. Hắn không đành lòng có phải đại biểu kì thật hắn không hiểu lầm cô trộm người như những tộc nhân khác? Đáp án là cái gì vào lúc này dĩ nhiên đã không còn quan trọng, mạng của cô là do Hiền cứu, lúc này hắn lấy đi coi như cô hoàn trả lại ơn cứu mạng của hắn. Không nghĩ tới nhìn tận mắt Hiền tống tiễn cô ra đi, vì vậy nhìn thật sâu vào mắt hắn một cái rồi gắt gao nhắm hai mắt lại.

Các tộc nhân đã dùng hết sự nhẫn nại, không đợi tộc trưởng ra lệnh, nguyên một đám người đến trước mặt mà xô đẩy Hiền rồi lại mắng chửi lời không dễ nghe . . . Đa số mọi người dùng lực rất mạnh, không bao lâu sau lưng Hiền bị các tộc nhân đánh đỏ, cuối cùng là Sâm đau lòng em trai, nhịn không được tiến lên khuyên các tộc nhân đang phẫn nộ.

Hai tay Hiền run rẩy hơn, chỉ là hắn nhiệt tình yêu thương tộc trưởng còn có các tộc nhân không còn nhẫn nại, hắn phải tự tay trừng phạt nữ nhân giết chết tráng đinh trong tộc, cho dù hắn có bao nhiêu không nỡ!

Đem Trình Y nhắm chặt hai mắt nằm trên mặt đất đứng dậy tựa ở trên tảng đá, sau đó nức nở dùng dây thừng cột cô một vòng lại vòng. Chuyện đơn giản nhưng hắn làm rất gian nan, tay run rẩy giống như không còn phải của mình, một bên buộc một bên khóc, rõ ràng là một nam nhân hơn hai mươi tuổi lúc này khóc như một đứa trẻ nhìn đáng thương cực kỳ.

Có lẽ Hiền khóc quá thương tâm, những tộc nhân đang phẫn nộ không khỏi có vài phần đồng tình, thực gia ơn mà không tiếp tục đánh hắn, chỉ yên tĩnh đứng một bên nhìn xem chính tay hắn trói nữ nhân của hắn trên tảng đá.

Trình Y nhắm mặt lại, thính giác cùng xúc giác trở nên bén nhạy hơn rất nhiều, rõ ràng cảm giác được hai tay Hiền quấn dây thừng lên người cô đang run rẩy cực kỳ lợi hại, có mấy lần không cầm chắc thậm chí dây thừng bị rớt xuống. Sau đó hắn đứng dậy tay run run quấn. Có lẽ tại một khắc trước khi tử vong đối với cô mà nói là gian nan sợ hãi, mà đối với hắn tự tay đưa cô vào tuyệt lộ mà nói có lẽ cũng không dễ chịu giống như vậy.

Trình Y không có tư cách oán trách ai, xác thực cô đã giết người, bị tộc nhân phẫn nộ trừng phạt là đương nhiên. Mà Hiền cũng không phải thực sự muốn giết cô, là bị tộc nhân bức bách, cô không muốn hận hắn, cho dù chính tay hắn cột cô lên tảng đá, cho dù là tận tay muốn mạng của cô.

Tuy rằng không hận, nhưng tình cảm vừa mới chớm nở của cô đối với hắn đã bị bóp chết rồi. Cô sẽ không yêu nam nhân chính tay giết chết cô, cho dù hắn bị ép buộc! Cô chỉ là người phụ nữ bình thường, ở trong quan điểm của cô, nếu một người đàn ông vì những người khác chuyện khác mà bỏ qua người phụ nữ của mình, hoặc tại thời khắc nguy hiểm không có năng lực bảo vệ tốt người phụ nữ của mình. Như vậy hắn không có tư cách được người đó yêu thương, cho dù hắn thật sự đào tim móc phổi tốt với nàng . . .

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc dây thừng cột tốt trên người Trình Y, Hiền hô hấp chậm chạp đem hai đầu dây thừng thắt nút lại với nhau, phải mất thật lớn khí lực mới làm xong. Thắt xong nút kết Hiền liền hư thoát, ngã ngồi trên mặt đất lăng lăng nhìn cái kết kia, khuôn mặt túa mồ hôi.

Ulla đợi đau đớn trên người qua đi, trên mặt tức giận đứng lên đi tới, nhẹ nhàng lôi kéo cái nút kết Hiền vừa làm xong liền tháo ra. Ả ta lớn tiếng gào thét gầm lên với Hiền, lại chỉ vào dây thừng không buộc chặt mà lớn tiếng la hét với tộc nhân.

Trình Y bị làm cho không nhịn được mà mở to mắt, thấy đầu dây bị tháo ra trong tay Ulla liền hiểu rõ, mắt thấy Hiền nhăn lông mày trừng mắt phẫn nộ nhìn Ulla, không khỏi cảm thán hắn đây là tội tình gì.

Các tộc nhân còn đang đồng tình với Hiền liền tiến lên nhìn sợi dây, nhìn sợi dây cột lỏng loẹt cẩu thả trên người Trình Y. Thái độ đồng tình liền biến mất, phẫn nộ cùng Ulla mà tức giận rít gào mắng Hiền, giọng điệu cùng thần sắc không tha thứ.

Tộc trưởng quát to một tiếng, sau khi mọi người an tĩnh lại thì chỉ vào Ulla hỏi thăm ý kiến tộc nhân.

Các tộc nhân nghe vậy liền gật đầu đồng ý, mà Hiền sau khi nghe được liền phủi đất đứng lên, kích động lớn tiếng phản bác. Thấy hắn xông lên muốn bắt lấy Ulla bị các tộc nhân chạy tới đẩy sang một bên, mấy người đứng thành một hàng chặn đường của Hiền, không cho hắn đi thương tổn Ulla.

Ulla nhìn về phía Trình Y, con mắt đỏ bừng vì khóc nổi lên nồng đậm ác ý. Rút ra dây thừng trên người Trình Y, sau đó dùng hết toàn lực một lần nữa gắt gao cột Trình Y, trình độ cao hơn Hiền vài lần. Nhìn hai đầu lông mày Trình Y hiện lên đau đớn, khóe miệng Ulla hiện lên nụ cười giải hận, một bên thưởng thức biểu lộ khó chịu của Trình Y một bên chậm rãi kết nút thắt chắc chắn.

Trình Y chịu đựng đau đớn trên người, nhìn lại Hiền đang bị tộc nhân ngăn trở, hắn đã không còn vùng vẫy, cứ an tĩnh đứng yên một chổ mà nhìn qua cô.

Trong nội tâm khó chịu, không đối mặt quá lâu với hắn vì vậy cô dời tầm mắt nhìn về phía chân của mình bị tộc trưởng đánh cho xanh tím.

Dây thừng cột chắc rồi, các tộc nhanh tránh đi không còn ngăn cản Hiền nữa.

Tộc trưởng chỉ vào Trình Y trầm giọng mệnh lệnh cho Hiền, lại hướng về các tộc nhân rống lên yêu cầu bọn họ tới giám sát Hiền.

Hiền quỳ gối trước mặt Trình Y, xa xa một mét sau lưng hắn là quây quanh một vòng tộc nhân, người đứng trước thì đá chân Hiền thúc giục, người phía sau lớn tiếng ồn ào.

“Y, Y.” Hiền thấp giọng nỉ non gọi tên Trình Y, từ khi hắn biết tên của cô vẫn gọi cô như vậy.

Hắn muốn đẩy cô xuống nước rồi, Trình Y nhắm mắt lại không có trả lời hắn.

Thấy Trình Y không nhìn hắn, Hiền cực kỳ khó chịu, nước mắt lại tuôn rơi, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô. Kết quả còn chưa chạm được vào mặt của cô phía sau lưng liền hung hăng bị đá một cước, các tộc nhân lớn tiếng nhục mạ.

Tâm Hiền trầm xuống, loại tình cảnh này không phải là ý nguyện của hắn, đầu gục xuống không dám nhìn Trình Y. Một tay đặt trên tảng đá một tay đặt ở trên người Trình Y, hai tay bắt đầu dần dần dùng sức.

Các tộc nhân thấy Hiền lề mề, cảm thấy phiền, người có tính nóng nảy không nhìn được nữa chợt ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức đẩy Hiền.

Hiền đột nhiên bị người đẩy sau lưng, thân hình không khống chế được nghiêng về phía trước, tay tự nhiên mà đẩy về trước. Sau đó cứ như vậy, hắn trơ mắt nhìn chính mình tự tay đẩy Trình Y bị cột vào tảng đá rơi vào dòng sông.

Ngay một khắc trước khi rơi vào trong nước, Trình Y cảm nhận được hai giọt ấm áp ướt át rơi trên mặt, cô biết rõ đó là cái gì, vào lúc đó duyên phận của cô và Hiền chấm dứt, hai giọt nước mắt rơi trên mặt cô chính là bằng chứng . . .

“A! ! !” Hiền quỳ gối bên bờ sông, hai tay mạnh mẽ đấm vào dòng nước phát ra tiếng kêu rên trầm thống muốn chết. Trong âm thanh của hắn đau khổ quá mức mãnh liệt, làm cho đám người đều kinh hãi, trong lúc nhất thời đều lăng lăng nhìn hắn mà không có bỏ đi.

Đúng lúc này, khói đặc cuồn cuộn truyền tới, các tộc nhân vừa quay đầu lại kinh sợ rống to.

Trong tộc khÔng biết vì sao nổi lên hỏa hoạn, khói mù nồng đậm theo gió bay đi. Hỏa hoạn không chỉ xảy ra một chổ, nhà cửa của bọn họ đều cháy rồi!

Thấy vậy, tộc trưởng cuống quýt gọi tộc nhân về dập tắt lửa, cứu vớt nhà cửa với lương thực tồn trữ. Trong chớp mắt mọi người đều chạy đi, chỉ còn lại một mình Hiền đang bi thống quỳ gối ngẩn người nhìn qua nước sông là không có chạy theo.

Ngay tại lúc Hiền còn đang thương tâm, đột nhiên nhìn thấy nam nhân lúc trước khiêng Trình Y chạy trốn một thân bị thương xuất hiện. Không để ý cái nhìn chăm chú của hắn mà thoáng cái liền nhảy vào trong nước, ngay tức khắc trong nước nổi lên màu đỏ hồng, đó là máu chảy ra trên người nam nhân kia . . .

Đột nhiên thần trí Hiền trở về, đưa tay lau nước mắt, đứng lên nhìn con sông trước mặt. Mặc kệ rốt cuộc Trình Y có cùng nam nhân khác cấu kết hay không, lúc này người đó bị trọng thương, dưới tình huống khó bảo toàn cho chính mình còn nhảy vào trong sông cứu người, so với mình thì nam nhân ngoại tộc này thật sự dũng cảm.

Nam nhân ngoại tộc kia đi cứu cô, có phải Trình Y sẽ không chết hay không? Hiền yên lặng cầu nguyện chỉ chốc lát sau bật người chạy trở về nơi xảy ra hỏa hoạn trong tộc.

Trong lúc hỗn loạn các tộc nhân cứu hỏa, hắn chạy nhanh đến nhà mình may mắn không bị lửa cháy đến. Lấy áo lông, túi thuốc, băng vệ sinh, tất cả đồ dùng của Trình Y đều mang ra, mặc kệ tộc nhân có thấy hay không, hắn giống như là ôm lấy bảo vật vô giá trời cho thành kính mà cố chấp chạy tới bờ sông.

Đi tới bờ sông, Hiền trân trọng mà đặt đồ của Trình Y ở bên bờ, đỏ mắt nhìn mặt nước không ngừng xao động sau đó cắn răng một cái, dứt khoát kiên quyết xoay người chạy về hướng trong tộc.

Trong tộc cháy, hắn muốn đi cứu hỏa, đi cứu phòng ở trong tộc còn có lương thực tồn trữ. Làm một thành viên của bộ lạc Ô Nắm, bảo vệ bộ lạc, bảo vệ tộc nhân là trách nhiệm không thể xóa nhòa của hắn . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương