Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt
Chương 42: Đoàn viên

Nghiệp thành, Tư Mã Tranh ở thư phòng đi tới đi lui, bên cạnh là tham tướng Thẩm Quát Thẩm kiêm phụ tá, Tư Mã Tranh dừng bước nói: "Ngươi nói Kỷ Thần Tinh không chết, điều này sao có thể, trên kiếm ta có độc, mà còn là cực độc, như thế nào hắn mạng lớn như vậy" 

Thẩm tham tướng nói: "Cực kỳ chính xác, trạm gác ngầm của chúng ta tại Tinh Thành truyền đến tin tức, hắn được Chiêu vương coi là thượng khách, hiện giờ đang ở Chiêu vương cung dưỡng thương. Chiêu vương thậm chí dùng trấn cung chi bảo Tuyết Liên ngàn năm phối hợp nội lực của Võ thánh chữa thương cho hắn, đoán chừng ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn" 

Tư Mã Tranh trầm tư phút chốc nói: " Không phải Chiêu vương Vân Tử Liệt tàn nhẫn lãnh khốc, làm sao có thể cứu hắn, lại bỏ cả Tuyết Liên ngàn năm, này không phải quá kỳ quái sao" 

"Không kỳ quái đâu, Chiêu vương sở dĩ đối với y như vậy, hoàn toàn vì một nữ nhân" 

"Ai?"

"Muội muội Kỷ Thần Tinh, Kỷ Tiểu Nguyệt" 

"Hả!" Tư Mã Tranh không khỏi há to miệng: "Ngươi nói người đã xem qua đủ xuân sắc như Chiêu vương lại để ý đến Kỷ Tiểu Nguyệt, quá vớ vẩn. Tư sắc của Kỷ Tiểu Nguyệt cực kỳ bình thường a, cho dù có tài, nhưng nam nhân nào coi trọng những thứ này, dù sao viết chút thơ văn có tác dụng gì. Chưa nói đến Chiêu vương cung người đẹp rất nhiều, thiên hạ nổi tiếng, Kỷ Tiểu Nguyệt sao có thể vào được mắt y" 

Thẩm tham tướng nói: "Người đã quên trước đó vài ngày, y không phải muốn Kỷ Tiểu Nguyệt hòa thân sao. Thuộc hạ nghĩ, bên trong khẳng định có chút ẩn tình, thế nhưng Kỷ Tiểu Nguyệt kia tuy tư sắc bình thường, nhưng cũng rất có sức mê hoặc, người không thấy Thái tử của chúng ta, còn có Hách Liên Chi kia đều bị nàng mê hoặc ư. Mặt khác Thái tử và Hách Liên Chi đã xuất phát đi Tinh Thành, đoán chừng mười ngày mới có thể đến, người nói hai người bọn họ đến đó làm gì, thuộc hạ đoán, hẳn là tìm Kỷ Tiểu Nguyệt" 

Tư Mã Tranh nói: "Nói như vậy, Chiêu vương chẳng lẽ thật sự muốn cưới Kỷ Tiểu Nguyệt không có thân phận gì làm Vương Phi, ta nghe nói Chiêu vương nổi tiếng vô tình, hơn nữa đối với nữ nhân không có chút tình cảm nào" 

Thẩm tham tướng nói: "Thám tử của chúng ta ở Tinh Thành báo lại, việc này là chính xác. Từ khi Chiêu vương đem Kỷ Tiểu Nguyệt mang về Chiêu vương cung, liền trắng trợn phô trương, đem Quan Hà cung cùng tẩm điện của y thành một gian, trở thành một cung điện xa hoa. Hơn nữa y còn đổi tên là Tàng Nguyệt cung, dùng để tổ chức đại hôn, đối với Kỷ Tiểu Nguyệt là cực kỳ ôn nhu, thay đổi tác phong hoàn toàn " 

Tư Mã Tranh nói: "Nếu Kỷ Tiểu Nguyệt thật sự làm Chiêu vương phi, như thế thật bất lợi, Chiêu vương lợi hại hơn Thái tử rất nhiều, Kỷ Tiểu Nguyệt nếu có chỗ dựa vững chắc như vậy, có thể không trả thù chúng ta sao" 

Thẩm tham tướng hỏi: "Trả thù? Chẳng phải nàng cũng không có chứng cớ là chúng ta làm hại Kỷ Thần Tinh sao"

"Ngu xuẩn" Tư Mã Tranh thấp giọng mắng: "Ta đâm bị thương Kỷ Thần Tinh, mà trên thân kiếm có độc, này không phải rõ ràng rồi sao. Chiêu vương kia không phải là người có thể trêu vào, chuyện này có chút khó giải quyết" 

Thẩm tham tướng nghĩ nghĩ âm hiểm nói: "Chuyện cho tới bây giờ, không bằng chúng ta hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Thừa dịp Kỷ Tiểu Nguyệt còn chưa gả cho Chiêu vương, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp kết liễu nàng, không phải vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn sao" 

Trong mắt Tư Mã Tranh hiện lên một tia ngoan độc: "Hiện giờ vì tự bảo vệ mình cũng chỉ có thể như vậy, dù sao nếu Thái tử biết rõ, chúng ta cũng gánh không nổi. Thế nhưng Chiêu vương cung canh gác nghiêm mật, thích khách sao có thể vào được" 

Thẩm tham tướng nói: "Ở đấy chúng ta đương nhiên không thể tới, không nói Chiêu vương cung canh gác nghiêm ngặt, võ công của Chiêu vương Vân Tử Liệt cũng là thiên hạ hiếm thấy, thích khách chỉ mới tiến vào, sợ còn chưa áp sát Kỷ Tiểu Nguyệt đã đầu thân hai nơi" 

"Thế thì phải làm sao?"

Thẩm tham tướng cười hắc hắc đáp: "Thất phu nhân của người dường như xuất thân từ Hoàn thải các" 

Tư Mã Tranh trên mặt hiện lên xấu hổ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: "Nói thứ này có ích lợi gì" 

Thẩm tham tướng cười nói: "Muội muội ruột của Thất phu nhân không phải mấy năm trước đã vào Chiêu vương cung, hầu hạ Vân Tử Liệt sao. Nghe nói vẫn khá được sủng ái, hiện giờ chỉ có ả mới là người được chọn tốt nhất để tiếp xúc với Kỷ Tiểu Nguyệt, người chỉ cần như vậy... như vậy…. Có thể loại bỏ được cái đinh trong mắt Kỷ Tiểu Nguyệt này" 

Mắt Tư Mã Tranh sáng lên, cân nhắc nửa ngày lại nói: "Độc dược thì dễ dàng, khó ở chỗ làm sao không để lại dấu vết, này có chút khó khăn" 

Thẩm tham tướng nói: "Cái này nếu đối với người khác thì cực kỳ khó khăn, nhưng với Tư Mã gia thì không khó" 

Tư Mã Tranh nghĩ nghĩ nói: "Ngươi là nói muốn dùng bí dược Huyết Phù Dung của Tư Mã tộc" 

Thẩm tham tướng nói: "Đúng! Huyết Phù Dung của Tư Mã tộc, vô sắc vô vị, không có bất luận dấu hiệu gì, có thể đưa người vào chỗ chết, mà còn tra không ra nguyên nhân" 

Tư Mã Tranh lắc lắc đầu nói: "Kỳ thật cũng không phải tra không ra nguyên nhân, mà là người ngoài không biết thôi. Phàm là người chết vì Huyết Phù Dung, ngày hôm sau bên trái hông sẽ xuất hiện một vết đỏ như hoa phù dung nở rộ, người bình thường sau khi chết đã sớm an táng, ai còn có thể chú ý những thứ này, thế nên vẫn không ai phát hiện ra bí mật này" 

Thẩm tham tướng gật đầu nói: "Thì ra là thế, trách không được kêu tên này"

Tư Mã Tranh nói: "Ngươi cho là Vân Tử Liệt vì cái gì lại cùng Hoàng thượng và Hoàng hậu như nước với lửa, dù sao bọn họ cũng là chú cháu ruột với nhau. Ngươi còn nhớ rõ hai mươi mấy năm trước, chuyện giữa đương kim Hoàng hậu và phụ thân Vân Tử Liệt không, đường tỷ lúc ấy vì ghen sinh hận nên đem Huyết Phù Dung bỏ vào bát súp của nữ nhân Chu gia, lại sai sót khiến phụ thân của Vân Tử Liệt uống vào, gây nên thảm kịch sau này. Ta đoán, Vân Tử Liệt khẳng định đã tra được chuyện tình năm đó, cho nên mới muốn chiến tranh,thế nhưng vì sao nửa đường lại hoà đàm, trái lại không hiểu rõ" 

Thẩm tham tướng nói: "Chuyện quá khứ chúng ta không cần để ý tới, hiện giờ việc này đừng chậm trễ. Ngươi hãy bảo thất phu nhân suốt đêm chạy đến Tinh Thành rồi tuỳ cơ ứng biến" 

Hai người thương lượng thỏa đáng, hôm sau một chiếc xe ngựa đi về hướng bắc, đương nhiên Kỷ Tiểu Nguyệt ở Tinh Thành không hề hay biết, một âm mưu ngoan độc đã lặng lẽ mở màn đón tiếp nàng. 

Tinh Thành Chiêu vương cung, có một cái tiểu viện, sân không lớn nhưng cực kỳ lịch sự và tao nhã, chính giữa là một phòng gồm bốn gian, hai bên là ba gian sương phòng, như một tứ hợp viện nho nhỏ, so với Tàng Nguyệt cung xa hoa Tiểu Nguyệt càng thích nơi này hơn, làm nàng không khỏi nhớ tới căn nhà nhỏ bé của mình ở Nguyệt Thành. Nơi này vốn là nơi mà hai sư phó của Vân Tử Liệt, Văn Võ song thánh dừng chân tại Chiêu vương cung. Bởi vì cần Võ thánh thúc đẩy nội lực dẫn dược cho Hổ Tử, bức độc chữa thương, nên Tiểu Nguyệt cùng Hổ Tử bước vào sương phòng phía tây, sương phòng gồm ba gian, Tiểu Nguyệt cùng Hổ Tử mỗi người ở một gian.

Văn thánh từ lúc thấy Kỷ Tiểu Nguyệt liền nói dông dài, quấn quanh Kỷ Tiểu Nguyệt hỏi thứ này thứ kia, hỏi thuốc nổ như thế nào nghĩ ra, hỏi trừ bỏ thơ hoa đào còn có bài thơ khác không. Tiểu Nguyệt đầu đầy hắc tuyến, có chút mệt mỏi ứng phó, những thứ này nàng có thể nói sao chứ, cũng thể mở miệng bảo lão những thứ này đều do mình đạo văn, mà nếu nàng có dũng khí nói ra, chỉ sợ người ta cũng không tin. Thế nhưng không tồi, vài ngày gần đây, bởi vì bản thân dạy Hổ Tử luyện Thái cực tập thể hình, cho nên Văn Võ song thánh hai người đều ham mê Thái cực, đi theo Tiểu Nguyệt luyện từng chiêu thức, không hổ là một thế hệ tông sư kỳ nhân, chỉ ba ngày, hai người so với Tiểu Nguyệt luyện còn chân chính hơn.

Chỉ Thái Cực Kiếm của Tiểu Nguyệt thiên về nhẹ nhàng, không giống võ thuật, giống một vũ đạo duyên dáng hơn. Hổ Tử rất thích xem nàng múa kiếm, cho nên buổi chiều nàng luôn luôn múa cho Hổ Tử xem, dù sao tuy tìm được phương pháp bức độc chữa thương nhưng muốn triệt để khôi phục, còn cần một đoạn thời gian rất dài tĩnh dưỡng. Vợ chồng Kỷ Thanh Sơn và Lý Tố Nương cũng ở phía đông của tiểu viện, người một nhà tuy xa xứ, nhiều lần trải qua nỗi khổ xa cách, rốt cục lại ở trong này đoàn tụ, coi như là trong cái rủi có cái may.

Phu thê hai người đối với chuyện xảy ra trong lúc này cũng không hỏi nhiều, chỉ là đối với việc Tiểu Nguyệt sắp gả cho Chiêu vương Vân Tử Liệt có chút lo lắng, gặp mặt vào một buổi chiều nọ, phu thê hai người liền đem Tiểu Nguyệt đơn độc gọi vào trong phòng, Lý Tố Nương cũng không có hỏi gì khác, chỉ hỏi Tiểu Nguyệt một câu: "Con quyết định gả cho Chiêu vương ư?" 

Tiểu Nguyệt gật gật đầu, Lý Tố Nương cùng Kỷ Thanh Sơn nhìn nhau rồi nói: "Con từ nhỏ đã có chủ kiến riêng, chúng ta tin tưởng con, nhưng con phải biết rằng, vô luận ra sao thì chúng ta đều là người một nhà, cha mẹ vĩnh viễn đứng ở phía sau huynh muội các con, ủng hộ các con" 

Lúc ấy trong lòng Tiểu Nguyệt một trận cay nóng, khóe mắt có chút ướt át gật đầu. Huyết thống tình thân thật sự chân thành tha thiết.

Tuy nhiên qua tiếp vài ngày chính là đại hôn, phía ngoài tiểu viện đã tràn đầy không khí vui mừng náo nhiệt, mà trong tiểu viện vẫn yên lặng bình hòa như trước. Sau bữa cơm chiều hôm đó, Vân Tử Liệt sai cung nữ đưa tới cho Tiểu Nguyệt một cái hộp lớn hình chữ nhật, mở ra, thì ra là một cây đàn nhị, so với cây đàn của Tiểu Nguyệt tại Nguyệt Thành, âm sắc tốt hơn, vẻ ngoài cũng xa hoa hơn. Văn Thánh Võ thánh cùng cả nhà Tiểu Nguyệt đã cực kỳ thân thiết, không biết nhất định còn tưởng rằng đây là người một nhà, mà Tiểu Nguyệt cùng Hổ Tử đều gọi hai người là tiên sinh, Văn tiên sinh, Võ tiên sinh, để bày tỏ tôn trọng.

Buổi chiều, vài người đều ngồi ở ghế đá trong viện, hai vị tiên sinh thấy Tiểu Nguyệt mở ra đàn nhị, không khỏi cực kì tò mò, Văn tiên sinh cười nói: "Thường nghe người ta nói Nguyệt Thành Kỷ Tiểu Nguyệt tài văn chương nhất thiên hạ, biết làm thơ, còn biết chế ra khúc để diễn. Thế nào, hồ cầm này ngươi cũng biết" 

Tiểu Nguyệt cười nói: "Văn tiên sinh chưa từng nghe qua diễn khúc sao" 

Văn thánh lắc lắc đầu: "Chưa từng, nhưng mà xem ra tai của lão phu hôm nay có phúc rồi. Như thế nào, sư tổ ngươi đây hát cho chúng ta một đoạn đi" 

Tiểu Nguyệt cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh, con đây liền bêu xấu " 

Trầm ngâm nửa ngày, ngẩng đầu thấy trăng trên trời hết sức sáng tròn, mặt trăng không bị mây che khuất, rõ ràng, vì thế không khỏi nhớ tới khúc Quý phi say rượu, bà nội thích nhất khúc ngắn này, cũng gợi lên tình cảm nhớ quê hương của Tiểu Nguyệt. Không biết ông nội, bà nội, ba mẹ, hiện giờ ra sao, cảm thấy đau xót nhàn nhạt, nàng đắm chìm trong cảm xúc không thể tự thoát ra được, nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt cúi đầu thở dài nói: "Xem đêm nay, ánh trăng trên trời sáng ngời viên mãn, mà người nhà chúng ta hiện giờ đoàn tụ tại Tinh Thành, đây là trăng tròn đoàn viên. Con hôm nay liền kéo một tiết mục ngắn cho mọi người nghe đi" 

Kỷ Thanh Sơn, Lý Tố Nương cùng Hổ Tử nhao nhao gật đầu, Văn Võ song thánh cũng gật đầu mỉm cười nói: "Đúng là trăng tròn đoàn viên, điềm tốt" 

Tiểu Nguyệt ngồi ở ghế đá đứng lên, đem cầm đặt tại trên đùi chỉnh chỉnh dây, nhẹ nhàng hát: 

"Hải đảo băng luân chuyển mình trôi, xem kìa thỏ ngọc, thỏ ngọc lại sớm bay đến đông cung

Nào băng kia chuyển mình rời hải đảo, càn khôn chia sáng tối.

Trăng sáng đang lên cao kìa, vừa lúc Hằng Nga rời khỏi cung trăng, thiếp như Hằng Nga rời khỏi cung trăng. 

Giống như Hằng Nga xuống Cửu Trùng…

Nghe thanh âm của thiếp dưới hoa rơi, cảnh sắc mê hoặc khiến người say.”

Thanh âm dịu dàng réo rắt, làn điệu nhu hòa êm tai, kèm với đàn nhị độc đáo, ở trong màn đêm truyền cực xa, giống như truyền đến tận trời. Bên ngoài tiểu viện hai cung nhân cầm theo đèn cung đình, lẳng lặng đứng ở một bên, hơi nghiêng mình, Vân Tử Liệt đứng ngoài cửa viện, vẻ mặt vô cùng nhu hòa, dưới ánh trăng, toàn thân áo y trắng, như cùng ánh trăng trắng tỏ dung hòa vào nhau, khó có thể nhận ra.

Vẫn không biết, nàng ngoại trừ là Ngu Cơ âm vang, còn có thể là Hằng Nga tiên tư ngọc mạo, Kỷ Tiểu Nguyệt thật sự như ánh trăng trên trời cao, giai nhân khuynh quốc ở cung Quảng Hằng. Nghe được tiếng đàn bên trong dần dần dừng lại, mới nói khẽ với cung nhân theo bên cạnh: "Ngươi đi vào, nói bổn vương mời Vương Phi đi Di Nhiên đình ngắm trăng" 

Cung nhân đáp ứng một tiếng, đẩy cửa vào tiểu viện, Vân Tử Liệt mỉm cười, xoay người xuyên qua hành lang dài, đến chỗ trong ngự hoa viên Di Nhiên đình chờ. Rất nhanh, cung nhân cầm đèn cung đình dẫn theo Tiểu Nguyệt chậm rãi đi tới, dưới ngọn đèn rất xa quanh co khúc khuỷu, bóng dáng Tiểu Nguyệt đúng như tiên nữ cung trăng, một dạng phiêu dật xinh đẹp, váy trắng cứ như xuyên hoa lướt liễu mà đến, nhẹ nhàng mà lẳng lặng bước vào đình, nhàn nhạt cười so với hoa sen trắng ở Tàng Nguyệt cung còn siêu phàm thoát tục hơn, nhẹ nhàng lại vô cùng thanh lệ, cái gọi là khinh khinh tư khí, đạm quyên quyên.***

(*) (**) “Quý Phi say rượu” còn có tên gọi là “Bách Hoa Đình”.

Một hôm vua Đường Huyền Tông hẹn hò cùng Quý Phi, ra lệnh cho mở tiệc tại Bách Hoa Đình, để cùng đi ngắm hoa và cùng uống rượu. Hôm sau, Quý Phi đến Bách Hoa Đình trước, chuẩn bị đầy đủ bữa tiệc chờ Huyền Tông, ai ngờ chờ mãi không thấy đâu, xa giá của Huyền Tông không thấy đến, chờ mãi, chờ mãi. Đến khi nghe báo rằng, Huyền Tông đang vui thú cùng Giang phi trong cung, Dương Quý Phi nghe vậy rất đau buồn, không muốn sống nữa. Dương Quý Phi vốn có tính hẹp hòi lại hay ghen, mà phụ nữ trong trường hơp đợi chờ, rất dễ bộc lộ cái tính lẳng lơ. Trong lòng đang tình tứ đầy ắp, mà không có chỗ nào để khuây khỏa được ngay, thế là nàng đành uống rượu để giải sầu, chỉ ba ly vào là đã say, tình tứ tràn trề, không kiềm chế được mình. Thế là nàng lờ đi tất cả, ưỡn ẹo khiêu dâm, làm những động tác say rượu trước mặt hai Thái giám là Cao Lực Sỹ và Bùi Lực Sỹ để thỏa mãn dục vọng của mình, mãi đến khi mệt lử rồi mới trở về cung.

(***) đây là một câu trong bài thơ Trì Liên(nói về vẻ đẹp của hoa sen, ta chỉ tìm thấy bản tiếng trung không có bản dịch tiếng việt). Ý là tư chất dịu dàng, vẻ đẹp lạnh nhạt 

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương