Trần Viện ôm tâm trạng hồi hộp hé mở tấm thiệp màu xanh da trời đính kèm theo bó hoa, cô nín thở nhìn vào dòng chữ ngay ngắn bên trên đó.

“Chúc em một ngày vui vẻ - Gia Thành.”

Cái gì đây, hôm nay anh ấy bỗng dưng lại tặng hoa cho mình! Còn làm cô mừng hụt, cứ ngỡ đâu là của fan hâm mộ. Tuy là vậy trong lòng Trần Viện vẫn không nhịn được vui rạo rực. Cô ôm bó hoa lớn đi ra ngoài tìm lọ để cắm, thư ký Mai nhìn thấy cười hỏi: “Hoa của ai mà nhìn em vui thế?”

Trần Viện ngượng ngùng nói: “Là của anh Gia Thành, tự dưng hôm nay lại bày vẻ tặng hoa làm gì không biết.” Giọng nói cô không dấu được niềm tự hào.

“Thích quá nha, hai người mùi mẫn như vậy không sợ mấy người cô đơn như chị ganh tỵ sao!” Thư ký Mai không nhịn được trêu chọc.

Trần Viện sờ mũi cười hì hì một tiếng: “Em tìm một cái lọ hoa.”

“Phía máy pha cà phê có, để chị lấy cho.”

Sau khi đã cắm hoa vào lọ, Trần Viện thỏa mãn ngắm nghía một hồi lâu, chuông điện thoại liền vang lên. Nhìn thấy tên người gọi đến, cô hé môi cười ngọt ngào: “Em nghe.”

“Em có thích hoa không?” Giọng nói Lý Gia Thành trầm thấp từ đầu dây bên kia.

“Thích, nhưng sao hôm nay anh lại tặng hoa cho em?”

“Nên như vậy.” Lý Gia Thành ngắn gọn trả lời.

Trần Viện vui vẻ cười híp mắt, tự động phiên dịch câu nói của Lý Gia Thành thành: ‘Làm em vui vẻ là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, đây là việc anh nên làm.’

“Nhận được hoa em có vui không?” Lý Gia Thành lại tiếp tục hỏi.

“Vui lắm!”

“Quả nhiên là như thế.”

“Ý anh là sao?” Trần Viện nhíu mày thắc mắc.

Lý Gia Thành nhìn vào màn hình máy tính trả lời: “Trên mạng nói: tặng hoa là một nghệ thuật, tặng cho ai, tặng hoa gì, vào thời gian nào, địa điểm nào chính là điểm thể hiện được tố chất nghệ sĩ của người tặng. Đối với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trẻ tuổi, tâm tính hư vinh còn rất nặng, khi tặng hoa cho đối tượng như vậy, nên tặng ở nơi tập trung đông người, đặc biệt là người quen của cô ấy như trường học, nơi làm việc, khi đó, lòng hư vinh của các cô gái sẽ được thỏa mãn triệt để. Anh thấy rất đúng, bài viết này đăng trên trang sinhvientre.”

Trần Viện không biết nói như thế nào cho phải. Vị bạn trai đẹp trai ngây người của cô mãi không bỏ được cái tật lướt web và xem những bài viết của đám nam sinh ấu trĩ. Tặng hoa cho cô đã đành, còn vô cùng trung thực dẫn nguồn cho cô tham khảo. Nhưng nói như thế nào đi nữa, bài viết này thật sự rất đúng, khi nào có thời gian phải lên xem một chút.

“Em thích, vậy anh sẽ gửi hoa mỗi ngày cho em, được không.” Lý Gia Thành chân thành đề nghị.

Trần Viện ngại ngùng đằng hắng một tiếng: “Không cần đâu…một tuần hai lần là được rồi.” Thật ra hư vinh kiểu này, có nhiều thêm nữa cô cũng không ngại, Trần Viện làm người rất khoa trương, đây cũng không phải là bí mật gì.

Lý Gia Thành gật đầu: “Em vẫn thích hoa hồng đỏ chứ, có nên gửi đến trường học của em không?”

“A…hoa hồng đỏ là được, còn trường học thì không cần đâu.”

Trần Viện trong lòng không tránh khỏi cảm động, Lý Gia Thành lúc nào cũng cân nhắc đến cô, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Có người yêu như vậy còn trông đợi điều gì hơn nữa chứ. Trong chuyện tình cảm, Trần Viện không phải là người chỉ biết nhận. Cô luôn nghĩ giữa hai người yêu nhau, chỉ có một bên nhận lấy và một bên cho đi thì mối quan hệ sẽ không bền vững được. Một khi đã yêu nhau, yêu cầu quan trọng nhất chính là tôn trọng nhau, cho đi bao nhiêu tình cảm thì nên nhận lại được bấy nhiêu, đó mới là tiền đề của một tình yêu vững chắc.

“Anh Gia Thành, ngày mai em làm cơm trưa cho anh nha.” Trần Viện trong lòng vui vẻ, ngay lập tức muốn bù đắp cho Lý Gia Thành.

Lý Gia Thành hai mắt sáng lấp lánh, thật ra anh vẫn chưa đọc cho Trần Viện nghe đoạn sau của bài viết kia: khi đã khiến cô ấy vui vẻ, bạn muốn gì cô ấy đều sẽ chiều. Quả nhiên không sai, hiện tại anh vẫn chưa đòi hỏi gì mà Trần Viện đã muốn báo đáp: “Được, anh đón em ở trường nhé.”

Trần Viện suy nghĩ một lát liền phủ quyết: “Không cần, em sẽ mang cơm hộp tình yêu đến văn phòng của anh.” Phụ nữ có tâm lý hư vinh, chẳng lẽ đàn ông không có. Cô nhất định sẽ thỏa mãn sự hư vinh của Lý Gia Thành.

“Được.” Lý Gia Thành sảng khoái đáp ứng, cơm hộp tình yêu, nghe thôi cũng đã thấy lãng mạn.

Sau khi cúp máy, tâm trí Lý Gia Thành mới một lần nữa trở về phía cô em gái đang đứng bên cạnh mình.

Lý Nhã Hân lúc này đang trợn to mắt, há hốc mồm nhìn anh hai nhà cô. Không thể nào, anh trai uy vũ của cô từ lúc nào lại trở nên dở hơi như vậy, lại còn cùng Trần Viện bàn luận chuyện thiếu muối này trước mặt cô. Anh hai của cô trước kia đâu có như vậy, chắc chắn là bị Trần Viện làm hư rồi, đúng là gần mực thì đen mà, Lý Nhã Hân bi ai thở dài một tiếng.

“Chiếc xe đó không được, hệ số an toàn quá thấp, để anh cho người đưa một vài mẫu khác cho em chọn.” Lý Gia Thành trở lại bộ dáng thường ngày, tâm trạng đặc biệt tốt nên cũng phá lệ hào phóng khi em gái mình đòi mua xe.

Lý Nhã Hân nước mắt lưng tròng, lia lịa gật đầu: “Dạ, dạ.” Anh hai uy vũ, hào phóng, oai phong của cô đã trở lại, đây mới là anh hai của cô, người dở hơi ban nãy không phải đâu.

Trưa hôm sau, sau khi hết giờ học, Trần Viện liền vội vã trở về nhà để chuẩn bị ‘cơm hộp tình yêu’. Nguyên liệu ở nhà đã chuẩn bị sẵn, Trần Viện chỉ cần bắt tay vào làm ngay nên không tốn quá nhiều thời gian.

Tại một nơi khác, Lý Gia Thành sau khi ký xong một văn kiện đưa cho thư ký, liếc nhìn đồng hồ thấy đã 11 giờ trưa, anh mở miệng mói: “Đến giờ nghỉ, cô ăn trưa rồi chuyển hổ sơ này đi cũng không muộn.”

Nữ thư ký gật đầu, lịch sự đáp: “Vâng, tổng giám đốc trưa nay muốn ăn gì, để tôi đi đặt món.”

Lý Gia Thành lắc đầu: “Không cần, bạn gái tôi sẽ mang ‘cơm hộp tình yêu’ đến.” Anh thong dong trả lời.

Thư ký nhìn một màn này, trong lòng dậy lên từng đợt cảm giác quái dị. Boss à, xin anh đừng dùng vẻ mặt như người chết của mình để nhắc đến những chuyện vô cùng sến súa kia có được không, thật sự rất dọa người đó.

Tuy là nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn cười vô cùng chuyên nghiệp: “Thế à, vậy chúc anh ngon miệng.”

Rất nhanh sau đó, Trần Viện đã mang cơm trưa đến cho Lý Gia Thành. Hộp cơm ba tầng được cô chất đầy ắp thức ăn, lúc mở ra, hương sắc khiến người ta không kiềm được mà động ngón trỏ.

“Thơm quá!” Lý Gia Thành không tiết lời khen ngợi.

Trần Viện không khỏi cảm thấy đắc ý: “Đương nhiên, đây là em làm mà, anh ăn thử, không chỉ thơm thôi đâu.” Cô cầm đũa, gắp một miếng sườn non đưa lên miệng Lý Gia Thành.

Lý Gia Thành một ngụm nuốt trọn thức ăn: “Rất ngon!” lúc này Trần Viện có mớm độc dược anh cũng cảm thấy ngon miệng.

Món ăn của mình được khen, Trần Viện phá lệ vui vẻ, cũng xúc một chén cơm ăn cùng anh.

Lý Gia Thành hôm nay được người yêu nấu cơm cho ăn, tâm trạng đặc biệt vui sướng. Hai người anh một ngụm, em một ngụm, ‘cơm hộp tình yêu’ rốt cuộc cũng được giải quyết sạch sẽ. Trần Viện tựa vào người Lý Gia Thành, xoa cái bụng căng phồng của mình, thỏa mãn đánh nấc một tiếng.

Lý Gia Thành nhìn thấy một màn như vậy, không nhịn được yêu chìu bật cười, vươn tay ra giúp cô xoa bụng. Trần Viện híp mắt hưởng thụ, dáng vẻ không khác gì một con mèo lười biếng được chủ nhân vuốt ve.

Một lát sau, thấy tiêu hóa không sai biệt lắm, Trần Viện mới lên tiếng: “Anh Gia Thành, tạp chí Điện Ảnh muốn phỏng vấn em đó.” Cô dùng ánh mắt trông mong nhìn Lý Gia Thành.

Lý Gia Thành nhíu mày suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Lần trước công chiếu ‘Khát vọng’, tòa báo này đã bị em liệt vào sổ đen rồi.”

“A…như vậy sao.” Trần Viện nghi hoặc nói: “Anh có nhớ lầm không đấy, hình như không phải đâu.”

Tuy là nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn anh, cô liền ỉu xìu:

“Chán thật, chẳng lẽ hôm ấy tất cả các tòa báo đều bị em liệt vào sổ đen hết rồi sao!”

Lý Gia Thành gật đầu đồng ý: “Gần như là vậy.”

A…không thể nào, tại sao hôm đó cô lại mạnh miệng như vậy chứ, đúng là con ếch chết vì cái miệng mà. Làm sao đây, cô muốn được phỏng vấn, được lên báo, nhưng đã lỡ hùng hồn tuyên bố với Lý Gia Thành là làm lơ mấy tờ báo ấy rồi, nếu biết trước có hôm nay thì ngày xưa đã không làm thế.

Thấy Trần Viện vẫn luôn rầu rĩ, Lý Gia Thành không nhịn được bật cười. Suy nghĩ của Trần Viện làm sao anh không hiểu được chứ. Vẻ mặt cô như thế này, chắc chắn trăm phần trăm là muốn nhận phỏng vấn mà không tìm được bậc thang để đi xuống. Cô gái nhỏ của anh cứ luôn đáng yêu như vậy, khiến anh càng ngày càng luân hãm, đã dự đoán trước là không thể quay đầu.

Là một vị bạn trai xứng chức, khi thấy người yêu của mình khó xử thì phải tìm bậc thang cho cô ấy bước xuống: “Thật ra em không cần tẩy chay cả tòa báo, chỉ cần tẩy chay những phóng viên có mặt trong hôm ấy là được rồi.”

Trần Viện nghe được lời của Lý Gia Thành cảm giác tựa như một lần nữa được khai sáng, rất muốn gật đầu tán thưởng nhưng vẫn làm ra vẻ, cô nhướng mày hỏi anh: “Anh thật sự muốn em nhận lời phỏng vấn sao?”

Lý Gia Thành nín cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thôi được rồi, anh đã muốn như vậy thì em đành miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Lý Gia Thành bật cười, kiềm lòng không được mà đè cô lên sô pha thân một hơi. Sau một nụ hôn thật dài, Trần Viện sức cùng lực kiệt giãy nãy: “Buông em ra, người ta đang bàn chuyện nghiêm túc mà!”

Lý Gia Thành sủng nịch điểm lên mũi Trần Viện, kéo cô ngồi dậy: “Được rồi, tiếp tục bàn chuyện nghiêm túc.”

Trần Viện lườm Lý Gia Thành một cái, người này háu sắc thành tính, vĩnh viễn không thể thay đổi được: “Kịch bản mới của em sắp xong rồi, anh nói xem em có nên công bố nó trong buổi phỏng vấn không?”

Lý Gia Thành không suy nghĩ nhiều liền trả lời: “Tùy em thôi.” Chốc lát sau anh lại bổ sung thêm: “Sẵn tiện em thông báo chuyện đính hôn của mình luôn đi.”

Chuyện tốt như vậy, tất nhiên là nên làm cho tất cả mọi người cùng biết, để những tên đang mơ ước sắc đẹp của Trần Viện phải thấy khó mà lùi bước.

Trần Viện ngượng ngùng gật đầu.

Lý Gia Thành nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Cuối tuần anh đưa em đi thử lễ phục.”

“Được.” Cô đỏ mặt đáp ứng, không thể phủ nhận một điều rằng Trần Viện cũng trông đợi ngày lễ đính hôn của mình không kém gì Lý Gia Thành.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Tại căn phòng làm việc của mình, Đỗ Trọng Bình một thân tây trang nho nhã chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Tin tức trước mặt có vẻ đặc biệt được hắn quan tâm, hắn liền vươn ngón trỏ điều chỉnh lại cặp kính trên mũi.

Đỗ Trọng Bình đọc hết một lượt tin tức được đăng trên báo, dường như tâm trạng không được bình tĩnh, nắm tay bất giác siết chặt lại. Ngay lúc đó, điện thoại bên cạnh lại đỗ chuông.

Đỗ Trọng Bình nhìn thấy tên người gọi đến, không được vui mà cau chặt chân mày: “Tôi nghe.”

Người đầu dây bên kia có vẻ không hài lòng vì thái độ bàng quang của Đỗ Trọng Bình: “Đến lúc này mà cậu còn bình tĩnh như vậy được à, sao không lên xem tin tức hôm nay đi.”

“Tôi đã xem rồi.” Đỗ Trọng Bình không kiên nhẫn đáp lại.

“Xem rồi mà còn tỏ thái độ như vậy sao, tôi đã nói cậu nên sớm thu lưới đi mà không chịu nghe. Giờ thì tốt rồi, cha con họ sắp mượn sức của NewTime, có chỗ dựa lớn như vậy, về sau chúng ta làm sao ra tay được.”

“Kế hoạch của tôi hoàn mỹ như vậy, họ có chỗ dựa thì thế nào, tôi kéo truyền thông vào, tay họ có lớn bằng trời cũng không che lấp được.”

Người đầu dây bên kia có vẻ như đã bị Đỗ Trọng Bình thuyết phục, ông ta im lặng chốc lát mới lên tiếng: “Nói vậy cậu định khi nào thì hành động?”

Đỗ Trọng Bình nhếch môi cười âm hiểm: “Sẽ nhanh thôi.”

“Tốt quá, nên làm như vậy, để đêm dài lắm mộng, nhưng cụ thể là khi nào?”

“Ông nghĩ xem, nếu như vừa đắc ý được một ngày, ngày hôm sau lại bị người khác kéo xuống vũng bùn thì cảm giác sẽ thế nào?” Đỗ Trọng Bình không trả lời mà hỏi ngược lại.

Người kia có chút sững sờ, sau đó cười lớn: “Tốt lắm, cứ làm vậy, tôi rất thích.”

Đỗ Trọng Bình cúp điện thoại, nắm tay siết chặt lại, hiện lên rõ ràng từng đường gân xanh. Trần Bằng, vì cái gì đều là con của ông, một người thì được hưởng muôn vàn sủng ái, còn một người thậm chí ngay cả tiếng cha cũng không có tư cách gọi. Tôi không cam tâm, tôi nhất định sẽ khiến cha con hai người thân bại danh liệt, trả giá cho tất cả những đau khổ mà mẹ con tôi đã từng phải chịu đựng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương