Bắt đầu một ngày hẹn hò đúng nghĩa, Lý Gia Thành kéo Trần Viện đến bàn làm việc của mình, anh ngồi xuống chiếc ghế tựa king size, sau đó vỗ vỗ lên đùi: “Em ngồi ở đây đi.”

Trần Viện nhìn hành động của Lý Gia Thành, giật giật khóe môi: “…Tại sao em phải ngồi đó.”

Lý Gia Thành dùng vẻ mặt đương nhiên trả lời: “Những người yêu nhau vẫn luôn ngồi như vậy.”

Không đợi Trần Viện nhiều lời, anh mạnh tay lôi cô vào lòng. Trần Viện lần đầu tiên dùng tư thế này khi gần gũi với Lý Gia Thành, có chút ngượng ngùng không quen.

“Thật sao? Làm sao anh biết được?” Đừng nghĩ cô là tay mơ mà muốn qua mặt cô nha.

“Trên phim nói vậy.” Lý Gia Thành ngẫm nghĩ một chốc lại bổ sung thêm: “Là bộ phim truyền hình 8 giờ mà Nhã Hân hay xem đó.”

Trần Viện nghe vậy liền bật cười, không nghĩ Lý Gia Thành lại ngây thơ đến như vậy, đến mức phải theo dõi phim truyền hình để học hỏi kinh nghiệm yêu đương: “Phim ảnh chỉ là hư cấu thôi, chẳng lẽ yêu nhau thì suốt ngày cứ phải ngồi trong lòng người yêu.”

Lý Gia Thành không cho là đúng: “Làm phim là phải dựa vào thực tế, không phải tất cả đều là hư cấu.”

Trần Viện không phải là lần đầu trãi nghiệm qua sự cố chấp của Lý Gia Thành, cho nên cô cũng không nhắc đến đề tài phim ảnh này nữa: “Thôi được rồi, anh buông em ra đi, em ngồi như thế này sao anh làm việc được.”

“Anh làm được.” Lý Gia Thành vừa nói xong, tay trái vòng quanh người Trần Viện, ôm lấy eo cô, tay phải thì cầm tập tài liệu trên bàn để chứng minh điều đó.

“Nhưng như thế này rất bất tiện, anh cũng không thoải mái làm việc.”

“Không sao, anh rất thoải mái. Anh làm sao có thể để em ngồi một mình chờ anh làm việc được.”

Khóe môi Trần Viện lại một lần nữa run rẩy, lý luận cùn như thế này không biết anh ấy nhặt ở đâu ra nữa: “Trước giờ vẫn luôn là như vậy mà, có gì không đúng đâu.”

“Trước kia khác, bây giờ khác.” Lý Gia Thành vươn tay vuốt tóc Trần Viện, lại điểm một nụ hôn lên trán cô: “Ngoan, ngồi yên đợi anh làm việc, buổi trưa sẽ cho em ăn.” Nói rồi liền chăm chú nhìn vào hồ sơ trên tay.

Trần Viện ngồi yên lặng trong lòng Lý Gia Thành, ngẫm nghĩ câu nói của anh hình như có gì đó không đúng, nhưng lại chẳng biết không đúng chỗ nào.

“Khoan đã, anh làm việc rồi em biết làm gì, chẳng lẽ phải ngồi thế này đến trưa.” Bé ngoan Trần Viện phát biểu.

Lý Gia Thành buông công việc trên tay xuống, cầm lấy điện thoại của mình đưa cho cô: “Em lên mạng hoặc chơi game gì cũng được.” Lý Gia Thành gật gật đầu, có vẻ rất hài lòng về sắp xếp của mình, sau đó lại tiếp tục xem văn bản.

Trần Viện vọc điện thoại được khoảng mười phút thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt khổ bức hỏi Lý Gia Thành: “Gia Thành, ngồi như thế này anh thoải mái thật sao?”

Lý Gia Thành nhìn xuống bảo bối đang ngồi trong lòng mình, gật gật đầu thay câu trả lời.

“Nhưng mà em mỏi quá.” Vừa mỏi lưng, vừa mỏi mông, chẳng lẽ khi yêu nhau, người ta thích hành hạ nhau theo kiểu này sao? Trần Viện bắt đầu ở trong lòng Lý Gia Thành uốn éo, cựa quậy, muốn tìm một tư thế thoải mái nhất.

Hành động của Trần Viện khiến toàn thân Lý Gia Thành đông cứng. Một vài bộ phận nào đó trong cơ thể bắt đầu rục rịch không chịu nghe lời.

Trần Viện đang ngồi, đột nhiên cảm thấy có gì đó cứng rắn cọ xát phía dưới mông mình, cô sửng sờ nhìn Lý Gia Thành. Với tâm hồn già nua này, nếu Trần Viện còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đâm đầu vào đậu hủ chết quách cho rồi. Cô hoảng hốt nhích người, hòng tránh né vật kia. Hành động này lại càng góp phần châm thêm lửa nóng trên người Lý Gia Thành, anh đưa tay ôm chặt cô lại: “Ngồi yên, đừng cử động.” Cảm nhận được giọng nói trở nên khàn đục của anh, cô không dám nhiều lời, ngồi yên một chỗ không động đậy.

Nhưng dường như mọi chuyện luôn không đi theo chiều hướng mà người ta mong muốn, mặc dù Lý Gia Thành rất cố gắng áp chế, nhưng vật kia vẫn có xu hướng tiếp tục trướng lớn. Cả hai đều đỏ mặt, Lý Gia Thành vì nghẹn, còn Trần Viện là vì ngượng.

Trần Viện ngẩng đầu lên nhìn Lý Gia Thành, ngập ngừng nói: “Hay…hay là anh để em xuống đi, em muốn dùng laptop của anh một chút.”

Lý Gia Thành trên trán nổi gân xanh, cực lực khắc chế thằng em không yên phận của mình. Nghe được đề nghị của Trần Viện, trong lòng có chút luyến tiếc cùng không tha, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Trần Viện nhận được thánh chỉ, vội vã tụt khỏi người anh, chạy nhanh vào phòng nghỉ đóng sầm cửa lại. Lý Gia Thành tiếc nuối nhìn theo bóng lưng cô, cúi đầu trừng mắt nhìn hạ thân đang dựng lều bên dưới, tất cả là do mày không chịu an phận.

Tựa lưng vào cửa, Trần Viện đưa tay lên che trái tim đang đập loạn của mình, hai má cô nóng rực như sắp bị thiêu chín, rõ ràng vừa rồi là cô bị Lý Gia Thành trắng trợn chiếm tiện nghi, cho nên người đáng xấu hổ phải là anh ấy chứ sao lại là cô được. Dù là như vậy, Trần Viện lúc này cũng không dám đi ra ngoài để gặp mặt anh, cô ngã lên giường, vùi gương mặt đỏ rực vào gối, không dám ngẩng lên, đến tận lúc này cô vẫn còn cảm nhận được cảm giác vừa nóng rực, vừa cứng rắn ở giữa hai chân mình lúc ban nảy.

Không biết là do đêm qua thức khuya hay vì mệt mỏi, Trần Viện úp mặt lên gối, đơn phương xấu hổ chưa được mười phút liền thiếp đi. Lý Gia Thành ngồi trong phòng làm việc chờ một lúc lâu, không thấy Trần Viện bước ra, trong lòng thoáng chút lo lắng, chẳng lẽ cô bị anh dọa sợ nên không muốn gặp mặt anh nữa? Áp chế tâm trạng bất an, Lý Gia Thành đứng dậy tiến về phía phòng nghỉ. Vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy Trần Viện bên trong đang nằm úp sấp trên giường, nghiêng mặt vào gối, ngủ vô cùng thơm ngọt. Một bên mặt cô bị ép vào gối, khiến cái miệng nhỏ vô thức vểnh lên, trông đáng yêu không thể tả, ít nhất trong mắt Lý Gia Thành là như thế.

Thấy cảnh tượng này, Lý Gia Thành khóe môi ẩn hiện một nụ cười ôn nhu. Anh ngồi xuống bên cạnh, đỡ lấy Trần Viện và sửa lại tư thế cho cô, sau đó cẩn thận kéo chăn đắp lên người cô. Trần Viện bị anh nháo vẫn không tỉnh dậy, chỉ mơ màng lèm bèm gì đó, Lý Gia Thành thấy thế, vươn tay lên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của cô, động tác của anh có lẽ khiến cho Trần Viện cảm thấy thoải mái, chỉ thấy cô ưm một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ vùi. Nhìn gương mặt đang ngủ say như thiên sứ, Lý Gia Thành dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô, ân cần chỉnh lại điều hòa đến nhiệt độ thích hợp nhất rồi mới ra khỏi phòng.

Trần Viện ngủ một giấc đến tận trưa, đợi khi Lý Gia Thành trở lại đánh thức, cô mới tỉnh dậy. Trần Viện ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy được gương mặt của Lý Gia Thành, đôi mắt ngập sương mù của cô mới lấy lại được tiêu cự. Đánh một cái ngáp thật dài, Trần Viện duỗi người, trườn về phía Lý Gia Thành, gối đầu lên chân anh tiếp tục lim dim.

Lý Gia Thành nhìn hành động đáng yêu của cô, nhịn không được mỉm cười. Anh vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nói: “Dậy thôi, anh đưa em đi ăn trưa.”

Trần Viện rầm rì ừ hử một tiếng, vẫn không chịu động đậy. Lý Gia Thành bật cười, nâng người cô dậy, gọn gàng bế trọn cô vào lòng. Anh cúi người, cọ mũi mình lên mũi cô: “Trưa lắm rồi, dậy thôi con mèo lười biếng.”

Đến lúc này Trần Viện mới chậm rãi mở mắt ra. Từ lúc bị Lý Gia Thành đánh thức, cô đã sớm tỉnh, chỉ là không muốn động thôi. Có người yêu để làm gì chứ, đương nhiên là để làm nũng rồi.

Hai người khanh khanh ta ta một hồi, Trần Viện mới bị Lý Gia Thành đóng gói lên xe, chở đến nhà hàng, chuyện xấu hổ lúc sáng liền bị quăng ra sau đầu.

Đầu buổi chiều hôm đó, Lý Gia Thành lại tiếp tục kiên quyết tha Trần Viện vào lòng, vừa ôm cô vừa làm việc. Dưới dâm uy của anh, Trần Viện không thể không phục tùng, nhưng Lý Gia Thành kiên trì chưa được hai mươi phút thì việc này cũng bị tan rã trong xấu hổ. Lý Gia Thành thở dài, phim truyền hình tám giờ quả nhiên là không thể tin tưởng được.

Trần Viện đến lúc này mới được thả ra, ngồi một bên sô pha nghịch laptop, chốc chốc lại trộm ngắm, à không, công khai ngắm Lý Gia Thành. Thỉnh thoảng Lý Gia Thành nhìn về phía cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau, anh hào phóng tặng cho cô một nụ cười sáng rỡ, khiến Trần Viện phải nóng mặt quay đi.

Ba giờ chiều, Lý Gia Thành công khai trốn việc, hào hứng đưa bạn gái đi xem phim. Hai người một đường rời đi, nhận không ít ánh mắt ‘hâm mộ’ của người trong công ty.

Đám nhân viên nhìn theo bóng lưng của đôi trai tài gái sắc, âm thầm xuýt xoa. Chậc chậc, bạn gái tổng giám đốc quả nhiên lợi hại, buổi sáng còn dám trước mặt sếp đánh đuổi tiểu tam, đến chiều liền có thể dỗ sếp vui vẻ như vậy, quả nhiên là cao thủ.

Đến rạp chiếu phim, Lý Gia Thành một thân tay trang nghiêm túc cùng với Trần Viện xinh đẹp động lòng người thu hút không ít sự chú ý của người khác. Trần Viện nhận ra điều đó, đầu cũng ngẩng cao hơn, có người yêu đẹp trai thật là có mặt mũi, cô dám chắc đám phụ nữ xung quanh đang cắn khăn hâm mộ, ganh tỵ, hận cô đến chết thôi.

Lý Gia Thành lúc trưa đã tham khảo trước trên mạng, trùng hợp thấy được bài viết của một nam sinh, cậu ta chia sẻ rằng: lần đầu tiên đi xem phim cùng bạn gái, tốt nhất nên chọn phim kinh dị. Khi đến những cảnh đáng sợ, cô ấy sẽ chủ động chui vào lòng bạn. Bạn chỉ việc ôm lấy và an ủi cô ấy, biểu hiện bạn là một người vô cùng can đảm, tạo cho cô ấy cảm giác an toàn khi ở bên cạnh bạn. Lý Gia Thành xem hết bài viết, gật gù cảm thấy rất có lý, vì vậy anh cũng không đắn đo lựa chọn nhiều, chỉ vào một poster phim: “Xem phim này.”

Trần Viện nhìn theo tay anh, không cho là đúng, lần đầu tiên hẹn hò, hai người phải xem phim tình cảm sướt mướt mới đúng chứ: “Phim kinh dị thường không có nhiều nội dung, xem chán lắm.”

Lý Gia Thành thấy Trần Viện nói cũng không sai, nhưng anh vẫn một mực kiên trì: “Xem phim kinh dị đi, trên mạng nói đi chơi với người yêu phải xem phim kinh dị.”

Trần Viện nghe vậy liền bật cười khanh khách, cảm thấy bạn trai của mình thật ngây thơ, chắc chắn anh ấy lại đi tham khảo mấy lời khuyên nhảm nhí của mấy cậu nam sinh rồi. Nhưng thôi, nể tình anh để tâm như vậy, cô liền chiều anh một lần, ai bảo cô rộng lượng như vậy làm gì chứ.

Lý Gia Thành mua hai vé suất bốn giờ, sau khi tiến vào rạp phim, anh liền kéo Trần Viện về phía mình, choàng tay qua ôm lấy vai cô. Trần Viện bị chiếm tiện nghi, quay sang nhíu mày nhìn anh, chỉ thấy anh nở nụ cười trấn an: “Không sợ, có anh ở đây.”

Trần Viện bĩu môi, ai mà sợ chứ, phim còn chưa bắt đầu chiếu nữa kia mà. Tuy vậy cô vẫn tựa vào vai anh, khóe môi ẩn ẩn câu lên một nụ cười rất khẽ.

Mười lăm phút sau, Trần Viện ánh mắt đờ đẫn nhìn lên màn hình, che miệng ngáp một cái thật dài, sau đó bóc một hạt bắp rang bơ bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Lý Gia Thành ngồi bên cạnh, vành mắt đỏ ửng, long lanh như sắp khóc. Đừng hiểu lầm là anh đang bị bộ phim làm cảm động, thực ra là anh đang vận dụng kỷ năng ‘ngáp không mở miệng’ của nhà họ Lý mà thôi. Nói sao đi nữa thì phim này cũng là do anh chọn, không thể vứt hết mặt mũi mà công khai ngáp như Trần Viện được.

Ba mươi phút sau, Trần Viện bị đả bại, ngã gục trên vai Lý Gia Thành mà ngủ, đột nhiên một tiếng thét thê thảm từ trong phim vang lên khiến cô giật mình. Lý Gia Thành rất săn sóc dùng một tay che tai Trần Viện lại để cô không bị quấy rầy. Anh hiện tại đã triệt để bỏ qua bộ phim này, chỉ chuyên tâm hưởng thụ cảm giác ôm mỹ nhân trong ngực. Trần Viện hiện tại cũng có thể xem như là ngủ cùng anh đi?

Bộ phim kết thúc, Trần Viện mơ màng bị Lý Gia Thành lay tỉnh, cô nhìn lên màn ảnh: “Ơ, hết phim rồi sao?”

“Ừm.” Lý Gia Thành dùng giọng mũi trả lời.

Không nghĩ đến cô lại ngủ gật ở đây, Trần Viện liếc nhìn Lý Gia Thành, trông thấy anh không có vẻ gì là giận dỗi liền thở phào một hơi, hình như hôm nay cô ngủ hơi nhiều thì phải: “Kết thúc như thế nào?”

Lý Gia Thành ngắn gọn đáp lại: “Chết hết.”

Trần Viện ngẫm nghĩ, lại gật gật đầu: “Cả đám đều là não phẳng, chết đáng.”

Đạo diễn bộ phim mà nghe được lời bình từ hai người này, chắn chắn sẽ ôm chăn khóc một ngày một đêm.

Mặc dù bộ phim không được như ý, nhưng Lý Gia Thành vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, ít nhất anh và Trần Viện vẫn có một điểm chung, hai người đều không thích phim kinh dị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương