Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
-
Chương 16: Người đàn ông có tâm hồn thiếu nữ
Chuỗi thời gian sau đó, hành trình của Trần Viện từ ba địa điểm biến thành bốn địa điểm: nhà, trường học, công ty và chỗ của bọn Minh Vũ. Lý Nhã Hân khi biết được kế hoạch của cô thì vỗ vai, khen Trần Viện có chí lớn, chỉ cần khi thất bại đừng khóc lóc kêu cha gọi mẹ là được. Trần Viện cũng tặng lại Lý Nhã Hân một bộ mặt khinh bỉ.
Bọn người Minh Vũ hiện đang rất nghiêm túc thực hiện theo sắp xếp của Huỳnh Tấn Phát. Bọn họ ban ngày đến lớp, không có giờ học thì tập nhạc, buối tối thì học phụ đạo với gia sư mà Huỳnh Tấn Phát sắp xếp. Đương nhiên kinh phí là do ba Trần chi. Trần Viện cũng không mặt dầy qua học cùng với bọn họ. Dù gì hiện tại bọn họ chỉ mới học các dạng bài tập trong đề thi đại học, đợi đến khi nào Huỳnh Tấn Phát tung ra sát chiêu cô mới mặt dầy cũng không muộn. Luân và Thức hiện tại mới học lớp mười, áp lực thi đại học không lớn lắm, tuy nhiên vẫn bị Huỳnh Tấn Phát để bọn họ bồi dưỡng các môn học trên lớp, bên cạnh đó, Luân còn được sắp xếp gặp huấn luyện viên thể hình và chuyên gia dinh dưỡng, mục tiêu là trong hai tháng giảm 6kg.
Bọn Minh Vũ trước mặt Huỳnh Tấn Phát đã tự nhiên hơn nhiều, họ còn có thể thoải mái tâm sự, trò chuyện. Bọn họ nghĩ, anh ấy không phải là người quá nghiêm khắc như bộ dạng bên ngoài, chiếu theo lời Trần Viện chính là người đàn ông lạnh lùng có trái tim thiếu nữ.
Hai tháng nhanh chóng trôi qua, mấy người trong hội đồng quản trị biết được những động tác của Trần Viện, chỉ nhếch mép cười mỉa mai, nói cô là một nhóc con chưa dứt sữa mà học đòi làm đại sự, cũng không ít lần bóng gió nói ba Trần quá dung túng cho cô, để cô đem chuyện công ty ra làm trò đùa. Ba Trần không nói gì, chỉ cười cười cho qua, ông biết mấy lão già đó là đang ganh tỵ. Trong khi mấy thằng con trai lớn già đầu của bọn họ đang loay hoay quấn quýt cùng đám nữ minh tinh, thì con gái của ông lại bận rộn vừa học tập, vừa lo cho sự nghiệp tương lai. Càng nghĩ ông càng thấy hài lòng, một lần nữa cảm thấy giống mình gieo quả thật tốt không phải dạng vừa.
Hai tháng trôi qua, các chàng trai đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thi sắp tới, Luân cũng thành công giảm được 6kg, bây giờ cậu là một chàng trai thanh tú, làn da trắng nõn, vẻ đẹp có chút âm nhu, khác hẳn với bốn người người kia, cao lớn tuấn tú, dương khí bức người. Trần Viện rất nghi hoặc, chẳng lẽ Luân chính là tiểu thụ trong truyền thuyết? Nếu để Luân biết được suy nghĩ này của Trần Viện chắc chắn sẽ xù lông, hùng hổ đấm ngực vạch áo khoe mấy múi cơ bùng mờ ảo vừa tập được trong hai tháng: “Ông đây là đàn ông, từ trên xuống dưới đều là đàn ông.”
Trãi qua vòng loại, các chàng trai hưng phấn báo cho Trần Viện biết là họ đã lọt được vào vòng trong. Trần Viện trong lòng mừng như điên, nhưng vẫn treo lên bộ mặt tỉnh táo vạn năm bất biến. Đây mới chính là phong thái của một nữ cường nhân nha, Trần Viện học được trong một bộ phim truyền hình xem cùng mẹ Trần, cô đã đứng trước gương luyện tập nhiều lần, hiệu quả cũng không kém lắm, chắc chắn sẽ không có người nhìn cô mà nói nhầm thành sát nhân biến thái giết người hàng loạt nữa.
“Làm rất tốt, nhưng đây chỉ mới là bước đầu tiên, các cậu không nên quá tự phụ, phải cố gắng hơn nhiều.”
Minh Vũ có chút ngập ngừng, sau đó lên tiếng: “Bọn mình biết….nhưng mà…mặt cậu làm sao vậy, cứ đơ đơ thế nào ấy, cậu không khỏe sao?”
‘Xoảng’. Đây là âm thanh trái tim của Trần Viện tan vỡ. Chẳng lẽ cô thật sự không có duyên với nghiệp diễn xuất sao?
Vòng loại ‘Tài năng âm nhạc’ vừa kết thúc, bọn họ lại đối mặt với một cuộc thi nữa, đó là thi cuối học kỳ. Đối với việc này Trần Viện cũng không cảm thấy có quá nhiều áp lực, đương nhiên bởi vì hiện tại cô là một học sinh chăm chỉ và bận rộn.
Ngày thi cuối cùng, Trần Viện nhàm chán ngồi ngoài sân trường, chờ Lý Nhã Hân ra khỏi phòng thi thì Nguyễn Bác Học và Hồ Anh Tuấn đi đến.
“Cậu ra sớm vậy, làm bài có tốt không?” Nguyễn Bác Học ân cần hỏi han.
“Cũng khá, các cậu chắc cũng vậy, có đảm bảo giữ vững vị trí không đấy.” Trần Viện có chút trêu đùa nói.
Ba người ngồi trò chuyện một hồi, lại bắt sang chủ đề thi đại học.
“Mình à, mình sẽ thi vào đại học A, còn các cậu?”
Hai chàng trai có chút ngạc nhiên, đại học A là trường khá có danh tiếng trong thành phố, hơn nữa lại không dễ thi vào. Trần Viện thời gian qua quả thật có tiến bộ rất nhiều, nhưng nói cô sẽ đậu đại học A thì hai người không quá tin tưởng.
“Vậy sao, mình và Anh Tuấn cũng dự định như thế. Như vậy chúng ta phải cùng nhau cố gắng thôi.”
Hồ Anh Tuấn ngập ngừng một hồi, sau đó lên tiếng: “Vậy…Nhã Hân, cậu ấy định học ở trường nào?”
Con ngươi Trần Viện đảo quanh, trong mắt chợt lóe lên một tia giảo hoạt: “Có lẽ cậu ấy sẽ sang Mỹ học, gia đình của cậu ấy muốn như vậy. Nhưng dù sao cậu ấy cũng chưa đưa ra quyết định.”
Hồ Anh Tuấn đột nhiêng vội vàng luống cuống: “Vậy cậu nên khuyên cậu ấy ở lại thôi, bây giờ đại học ở trong nước cũng tốt lắm mà.”
Trần Viện không cho là đúng: “Tại sao mình phải khuyên cậu ấy ở lại? Mình cảm thấy điều kiện học tập ở Mỹ tốt hơn rất nhiều.”
“….” Hồ Anh Tuấn không biết nói thế nào, đành im lặng.
Ngay sau đó, Lý Nhã Hân cũng ra khỏi phòng thi, hai người cùng nhau về nhà. Hôm nay là ngày thi cuối cùng, Trần Viện sẽ đến nhà Lý Nhã Hân chơi rồi ngủ lại.
Hai người đến nhà Trần Viện để cô lấy quần áo, sau đó quay ngược về Lý gia. Hôm nay là thứ sáu, Lý Gia Thành đi làm nên không ở nhà, Lý Nhã Hân nhờ vậy cũng hoạt bát hơn rất nhiều. Hai cô gái cả buổi chiều chơi game rồi giải quyết cơm chiều tại chỗ. Trời chập choạng tối, hai người mới xuống phòng khách xem ti vi. Lý Nhã Hân cùng Trần Viện câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất, một lát sao, không ngờ chủ đề lại dời đến anh trai Lý Gia Thành.
“Trần Viện, mình thấy cậu hình như không sợ anh trai mình thì phải.”
Trần Viện nhíu mày nghi hoặc: “Tại sao mình phải sợ anh ấy?”
“Sao có thể như thế được, anh ấy rất nghiêm khắc, mình thấy ai gặp anh mình cũng đều bị khí thế của anh ấy dọa sợ.”
Trần Viện quyết định nói cho Lý Nhã Hân nghe một bí mật. Nhưng rút kinh nghiệm xương máu lần trước, cô phải đề phòng có một số người không nên xuất hiện lại xuất hiện giữa chừng: “Này, anh cậu bao giờ mới về?”
“Khoảng bảy, tám giờ gì đó, anh ấy thường ăn tối ở chỗ làm rồi mới về.”
Trần Viện yên tâm, gật gù nói: “Vậy mình sẽ nói cho cậu nguyên nhân tại sao mình không sợ anh ấy.”
Lý Nhã Hân đôi mắt sáng rực, liền nhanh chóng hỏi: “Tại sao?”
“Cậu chỉ cần nghĩ đến việc anh trai mặt than của cậu có một tâm hồn thiếu nữ, mong manh dễ vỡ, lúc đó không cười đến rụng răng đã là may mắn rồi, nói chi là sợ.” Trần Viện nói xong, khoa trương cười to phụ họa.
Lý Nhã Hân chau mày khó hiểu: “Tại sao cậu lại biết anh mình có trái tim thiếu nữ?”
“Tại sao lại hỏi mình câu hỏi ngu ngốc như vậy. Cậu đọc biết bao nhiêu tiểu thuyết kiếm hiệp rồi mà không rút ra được chân lý này à. Cậu không biết mấy đại ma đầu trong tiểu thuyết đều là những người có trái tim mỏng manh, yếu ớt, dễ tổn thương sao. Chính vì vậy họ mới trở thành ma đầu giết người không gớm tay, đó là để bù đắp lại vết thương trong lòng họ. Cậu nói có đúng không.”
Lý Nhã Hân gật gù tán đồng.
Trần Viện vẫn tiếp tục: “Đúng rồi, giống như Đông phương bất bại, chẳng phải yêu sống yêu chết Dương Liên Đình, không phải hắn thì không gả sao. Ví dụ quá cụ thể rồi còn gì.”
“Anh mình với Đông phương bất bại sao có thể so sánh với nhau được.”
“Thì cứ xem như nhân vật tượng trưng đi, anh cậu cũng giống giống vậy đấy.”
Lý Nhã Hân suy nghĩ một hồi, bụm miệng cười hí hí: “Không ngờ anh mình lại còn có bí mật này.” Một lát sau lại khoa trương cười to: “Ha ha ha, anh trai mặt than có một tâm hồn thiếu nữ….ha ha ha…a…anh hai, anh về khi nào vậy?.”
Trần Viện đột nhiên thấy sắc mặt Lý Nhã Hân đại biến, liền có chút nghi hoặc, quay ra phía sau nhìn.
“…Chào anh…” Trần Viện trăm lần ngàn lần mắng chửi mệnh mình xui xẻo. Tại sao cô đã đề phòng chu đáo đến vậy, mà vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lý Gia Thành chậm rãi đi đến hướng hai cô gái. Trần Viện đặc biệt cảm thấy nhiệt độ xung quanh anh còn thấp hơn cả bình thường, bất giác rùng mình một cái. Chẳng lẽ anh ta đã nghe thấy hết những gì cô nói. Lý Gia Thành này có phải là người không đây, sao lần nào xuất hiện cũng không có tiếng động nào.
“Hai đứa về lâu chưa?” Lý Gia Thành hỏi, tuy nhiên mắt lại nhìn chằm chằm vào Trần Viện.
Trần Viện nuốt ực một ngụm nước miếng, cảm thấy não có chút căng thẳng. Lý Nhã Hân vội trả lời: “Dạ, bọn em về rất sớm.”
“Đã ăn gì chưa?” Lý Gia Thành tiếp tục hỏi, mắt vẫn không rời Trần Viện. Đến lúc này Trần Viện không muốn tin cũng phải tin, Lý Gia Thành đã nghe hết những lời cô nói. Cô biết rất rõ các tuyến nhân vật trong tiểu thuyết này đặc biệt nhỏ nhen và thù dai. Tiêu rồi, phải làm sao đây.
Lý Nhã Hân gật gật đầu. Lý Gia Thành không nói gì thêm, sau đó xoay người bước lên lầu.
Nhìn thấy hành động này của anh, trong đầu Trần Viện bỗng dưng ầm một tiếng. Lý Gia Thành bỏ đi là để chuẩn bị lên một kế hoạch chu đáo trả thù cô sao? Chẳng lẽ cô trăm tính ngàn tính, muốn tránh khỏi ma trảo của nam chính, ai ngờ được lại rơi vào tay nam phụ?
Lý Nhã Hân thấy gương mặt tái nhợt ngơ ngác của Trần Viện, bèn đưa tay chọc chọc lên má cô: “Này, cậu sao vậy?”
Trần Viện gỡ móng vuốt trên mặt mình xuống, bi thương hỏi Lý Nhã Hân: “Anh cậu từ trước đến giờ có hay liên lạc với tổ chức sát thủ nào không?”
“Cậu đang nói xàm gì đó, anh mình là người làm ăn đàng hoàng.” Lý Nhã Hân chu môi bất mãn.
“Mình sợ anh ấy sẽ phái người hành thích mình.”
Lý Nhã Hân ngẩn người, sau đó ôm bụng cười nghiêng ngã: “Ha ha, cậu nói mình nhiễm truyện võ hiệp, cậu còn nhiễm hơn cả mình. Ha ha, anh mình phái người đi hành thích cậu, ha ha...ha ha...ơ, anh hai, sao anh lại xuống đây nữa?”
Lý Gia Thành không nói gì, tà tà liếc nhìn Trần Viện, sau đó mới lên tiếng: “Anh quên đồ trên xe.”
Trần Viện bị anh nhìn mà tóc gáy cũng muốn dựng ngược. Xong rồi, kế hoạch trả thù của anh ta đã bị mình đoán trúng, như vậy anh ta sẽ đổi sang một phương án khác kinh khủng hơn?
Trần Viện đứng ngơ ngác, ảo tưởng một trăm lẻ một cách trả thù của Lý Gia Thành, sau đó bị Lý Nhã Hân cứng rắn kéo lên phòng.
Lý Gia Thành cầm chìa khóa bước ra xe, ở một góc khuất không có người thấy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Hôm nay biết được tin Lý Nhã Hân sẽ dẫn bạn về nhà chơi nên anh đặc biệt về sớm hơn mọi ngày. Anh biết mẹ Trần Viện đối xử rất tốt với em gái anh, nên ở vị trí tương đồng, là phụ huynh của Lý Nhã Hân, anh cũng muốn tạo một chút ấn tượng tốt với Trần Viện. Nhưng không ngờ được vừa về đến nhà lại bắt quả tang cô bé giảo hoạt này đang vấy bẩn hình tượng của anh trong lòng em gái. Anh rất không vui, cũng không hiểu nổi trong cái đầu của cô bé kia tại sao lại có nhiều thứ quỷ quái đến thế. Cái gì mà trái tim thiếu nữ? Anh không thể nào liên tưởng được mình có bất kỳ tương đồng nào với Đông Phương Bất Bại. Nhưng sau khi trông thấy vẻ mặt chột dạ của Trần Viện như một con mèo ăn vụng bị phát hiện, anh đột nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, anh quyết định lần này tạm thời bỏ qua cho cô.
Bọn người Minh Vũ hiện đang rất nghiêm túc thực hiện theo sắp xếp của Huỳnh Tấn Phát. Bọn họ ban ngày đến lớp, không có giờ học thì tập nhạc, buối tối thì học phụ đạo với gia sư mà Huỳnh Tấn Phát sắp xếp. Đương nhiên kinh phí là do ba Trần chi. Trần Viện cũng không mặt dầy qua học cùng với bọn họ. Dù gì hiện tại bọn họ chỉ mới học các dạng bài tập trong đề thi đại học, đợi đến khi nào Huỳnh Tấn Phát tung ra sát chiêu cô mới mặt dầy cũng không muộn. Luân và Thức hiện tại mới học lớp mười, áp lực thi đại học không lớn lắm, tuy nhiên vẫn bị Huỳnh Tấn Phát để bọn họ bồi dưỡng các môn học trên lớp, bên cạnh đó, Luân còn được sắp xếp gặp huấn luyện viên thể hình và chuyên gia dinh dưỡng, mục tiêu là trong hai tháng giảm 6kg.
Bọn Minh Vũ trước mặt Huỳnh Tấn Phát đã tự nhiên hơn nhiều, họ còn có thể thoải mái tâm sự, trò chuyện. Bọn họ nghĩ, anh ấy không phải là người quá nghiêm khắc như bộ dạng bên ngoài, chiếu theo lời Trần Viện chính là người đàn ông lạnh lùng có trái tim thiếu nữ.
Hai tháng nhanh chóng trôi qua, mấy người trong hội đồng quản trị biết được những động tác của Trần Viện, chỉ nhếch mép cười mỉa mai, nói cô là một nhóc con chưa dứt sữa mà học đòi làm đại sự, cũng không ít lần bóng gió nói ba Trần quá dung túng cho cô, để cô đem chuyện công ty ra làm trò đùa. Ba Trần không nói gì, chỉ cười cười cho qua, ông biết mấy lão già đó là đang ganh tỵ. Trong khi mấy thằng con trai lớn già đầu của bọn họ đang loay hoay quấn quýt cùng đám nữ minh tinh, thì con gái của ông lại bận rộn vừa học tập, vừa lo cho sự nghiệp tương lai. Càng nghĩ ông càng thấy hài lòng, một lần nữa cảm thấy giống mình gieo quả thật tốt không phải dạng vừa.
Hai tháng trôi qua, các chàng trai đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thi sắp tới, Luân cũng thành công giảm được 6kg, bây giờ cậu là một chàng trai thanh tú, làn da trắng nõn, vẻ đẹp có chút âm nhu, khác hẳn với bốn người người kia, cao lớn tuấn tú, dương khí bức người. Trần Viện rất nghi hoặc, chẳng lẽ Luân chính là tiểu thụ trong truyền thuyết? Nếu để Luân biết được suy nghĩ này của Trần Viện chắc chắn sẽ xù lông, hùng hổ đấm ngực vạch áo khoe mấy múi cơ bùng mờ ảo vừa tập được trong hai tháng: “Ông đây là đàn ông, từ trên xuống dưới đều là đàn ông.”
Trãi qua vòng loại, các chàng trai hưng phấn báo cho Trần Viện biết là họ đã lọt được vào vòng trong. Trần Viện trong lòng mừng như điên, nhưng vẫn treo lên bộ mặt tỉnh táo vạn năm bất biến. Đây mới chính là phong thái của một nữ cường nhân nha, Trần Viện học được trong một bộ phim truyền hình xem cùng mẹ Trần, cô đã đứng trước gương luyện tập nhiều lần, hiệu quả cũng không kém lắm, chắc chắn sẽ không có người nhìn cô mà nói nhầm thành sát nhân biến thái giết người hàng loạt nữa.
“Làm rất tốt, nhưng đây chỉ mới là bước đầu tiên, các cậu không nên quá tự phụ, phải cố gắng hơn nhiều.”
Minh Vũ có chút ngập ngừng, sau đó lên tiếng: “Bọn mình biết….nhưng mà…mặt cậu làm sao vậy, cứ đơ đơ thế nào ấy, cậu không khỏe sao?”
‘Xoảng’. Đây là âm thanh trái tim của Trần Viện tan vỡ. Chẳng lẽ cô thật sự không có duyên với nghiệp diễn xuất sao?
Vòng loại ‘Tài năng âm nhạc’ vừa kết thúc, bọn họ lại đối mặt với một cuộc thi nữa, đó là thi cuối học kỳ. Đối với việc này Trần Viện cũng không cảm thấy có quá nhiều áp lực, đương nhiên bởi vì hiện tại cô là một học sinh chăm chỉ và bận rộn.
Ngày thi cuối cùng, Trần Viện nhàm chán ngồi ngoài sân trường, chờ Lý Nhã Hân ra khỏi phòng thi thì Nguyễn Bác Học và Hồ Anh Tuấn đi đến.
“Cậu ra sớm vậy, làm bài có tốt không?” Nguyễn Bác Học ân cần hỏi han.
“Cũng khá, các cậu chắc cũng vậy, có đảm bảo giữ vững vị trí không đấy.” Trần Viện có chút trêu đùa nói.
Ba người ngồi trò chuyện một hồi, lại bắt sang chủ đề thi đại học.
“Mình à, mình sẽ thi vào đại học A, còn các cậu?”
Hai chàng trai có chút ngạc nhiên, đại học A là trường khá có danh tiếng trong thành phố, hơn nữa lại không dễ thi vào. Trần Viện thời gian qua quả thật có tiến bộ rất nhiều, nhưng nói cô sẽ đậu đại học A thì hai người không quá tin tưởng.
“Vậy sao, mình và Anh Tuấn cũng dự định như thế. Như vậy chúng ta phải cùng nhau cố gắng thôi.”
Hồ Anh Tuấn ngập ngừng một hồi, sau đó lên tiếng: “Vậy…Nhã Hân, cậu ấy định học ở trường nào?”
Con ngươi Trần Viện đảo quanh, trong mắt chợt lóe lên một tia giảo hoạt: “Có lẽ cậu ấy sẽ sang Mỹ học, gia đình của cậu ấy muốn như vậy. Nhưng dù sao cậu ấy cũng chưa đưa ra quyết định.”
Hồ Anh Tuấn đột nhiêng vội vàng luống cuống: “Vậy cậu nên khuyên cậu ấy ở lại thôi, bây giờ đại học ở trong nước cũng tốt lắm mà.”
Trần Viện không cho là đúng: “Tại sao mình phải khuyên cậu ấy ở lại? Mình cảm thấy điều kiện học tập ở Mỹ tốt hơn rất nhiều.”
“….” Hồ Anh Tuấn không biết nói thế nào, đành im lặng.
Ngay sau đó, Lý Nhã Hân cũng ra khỏi phòng thi, hai người cùng nhau về nhà. Hôm nay là ngày thi cuối cùng, Trần Viện sẽ đến nhà Lý Nhã Hân chơi rồi ngủ lại.
Hai người đến nhà Trần Viện để cô lấy quần áo, sau đó quay ngược về Lý gia. Hôm nay là thứ sáu, Lý Gia Thành đi làm nên không ở nhà, Lý Nhã Hân nhờ vậy cũng hoạt bát hơn rất nhiều. Hai cô gái cả buổi chiều chơi game rồi giải quyết cơm chiều tại chỗ. Trời chập choạng tối, hai người mới xuống phòng khách xem ti vi. Lý Nhã Hân cùng Trần Viện câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất, một lát sao, không ngờ chủ đề lại dời đến anh trai Lý Gia Thành.
“Trần Viện, mình thấy cậu hình như không sợ anh trai mình thì phải.”
Trần Viện nhíu mày nghi hoặc: “Tại sao mình phải sợ anh ấy?”
“Sao có thể như thế được, anh ấy rất nghiêm khắc, mình thấy ai gặp anh mình cũng đều bị khí thế của anh ấy dọa sợ.”
Trần Viện quyết định nói cho Lý Nhã Hân nghe một bí mật. Nhưng rút kinh nghiệm xương máu lần trước, cô phải đề phòng có một số người không nên xuất hiện lại xuất hiện giữa chừng: “Này, anh cậu bao giờ mới về?”
“Khoảng bảy, tám giờ gì đó, anh ấy thường ăn tối ở chỗ làm rồi mới về.”
Trần Viện yên tâm, gật gù nói: “Vậy mình sẽ nói cho cậu nguyên nhân tại sao mình không sợ anh ấy.”
Lý Nhã Hân đôi mắt sáng rực, liền nhanh chóng hỏi: “Tại sao?”
“Cậu chỉ cần nghĩ đến việc anh trai mặt than của cậu có một tâm hồn thiếu nữ, mong manh dễ vỡ, lúc đó không cười đến rụng răng đã là may mắn rồi, nói chi là sợ.” Trần Viện nói xong, khoa trương cười to phụ họa.
Lý Nhã Hân chau mày khó hiểu: “Tại sao cậu lại biết anh mình có trái tim thiếu nữ?”
“Tại sao lại hỏi mình câu hỏi ngu ngốc như vậy. Cậu đọc biết bao nhiêu tiểu thuyết kiếm hiệp rồi mà không rút ra được chân lý này à. Cậu không biết mấy đại ma đầu trong tiểu thuyết đều là những người có trái tim mỏng manh, yếu ớt, dễ tổn thương sao. Chính vì vậy họ mới trở thành ma đầu giết người không gớm tay, đó là để bù đắp lại vết thương trong lòng họ. Cậu nói có đúng không.”
Lý Nhã Hân gật gù tán đồng.
Trần Viện vẫn tiếp tục: “Đúng rồi, giống như Đông phương bất bại, chẳng phải yêu sống yêu chết Dương Liên Đình, không phải hắn thì không gả sao. Ví dụ quá cụ thể rồi còn gì.”
“Anh mình với Đông phương bất bại sao có thể so sánh với nhau được.”
“Thì cứ xem như nhân vật tượng trưng đi, anh cậu cũng giống giống vậy đấy.”
Lý Nhã Hân suy nghĩ một hồi, bụm miệng cười hí hí: “Không ngờ anh mình lại còn có bí mật này.” Một lát sau lại khoa trương cười to: “Ha ha ha, anh trai mặt than có một tâm hồn thiếu nữ….ha ha ha…a…anh hai, anh về khi nào vậy?.”
Trần Viện đột nhiên thấy sắc mặt Lý Nhã Hân đại biến, liền có chút nghi hoặc, quay ra phía sau nhìn.
“…Chào anh…” Trần Viện trăm lần ngàn lần mắng chửi mệnh mình xui xẻo. Tại sao cô đã đề phòng chu đáo đến vậy, mà vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lý Gia Thành chậm rãi đi đến hướng hai cô gái. Trần Viện đặc biệt cảm thấy nhiệt độ xung quanh anh còn thấp hơn cả bình thường, bất giác rùng mình một cái. Chẳng lẽ anh ta đã nghe thấy hết những gì cô nói. Lý Gia Thành này có phải là người không đây, sao lần nào xuất hiện cũng không có tiếng động nào.
“Hai đứa về lâu chưa?” Lý Gia Thành hỏi, tuy nhiên mắt lại nhìn chằm chằm vào Trần Viện.
Trần Viện nuốt ực một ngụm nước miếng, cảm thấy não có chút căng thẳng. Lý Nhã Hân vội trả lời: “Dạ, bọn em về rất sớm.”
“Đã ăn gì chưa?” Lý Gia Thành tiếp tục hỏi, mắt vẫn không rời Trần Viện. Đến lúc này Trần Viện không muốn tin cũng phải tin, Lý Gia Thành đã nghe hết những lời cô nói. Cô biết rất rõ các tuyến nhân vật trong tiểu thuyết này đặc biệt nhỏ nhen và thù dai. Tiêu rồi, phải làm sao đây.
Lý Nhã Hân gật gật đầu. Lý Gia Thành không nói gì thêm, sau đó xoay người bước lên lầu.
Nhìn thấy hành động này của anh, trong đầu Trần Viện bỗng dưng ầm một tiếng. Lý Gia Thành bỏ đi là để chuẩn bị lên một kế hoạch chu đáo trả thù cô sao? Chẳng lẽ cô trăm tính ngàn tính, muốn tránh khỏi ma trảo của nam chính, ai ngờ được lại rơi vào tay nam phụ?
Lý Nhã Hân thấy gương mặt tái nhợt ngơ ngác của Trần Viện, bèn đưa tay chọc chọc lên má cô: “Này, cậu sao vậy?”
Trần Viện gỡ móng vuốt trên mặt mình xuống, bi thương hỏi Lý Nhã Hân: “Anh cậu từ trước đến giờ có hay liên lạc với tổ chức sát thủ nào không?”
“Cậu đang nói xàm gì đó, anh mình là người làm ăn đàng hoàng.” Lý Nhã Hân chu môi bất mãn.
“Mình sợ anh ấy sẽ phái người hành thích mình.”
Lý Nhã Hân ngẩn người, sau đó ôm bụng cười nghiêng ngã: “Ha ha, cậu nói mình nhiễm truyện võ hiệp, cậu còn nhiễm hơn cả mình. Ha ha, anh mình phái người đi hành thích cậu, ha ha...ha ha...ơ, anh hai, sao anh lại xuống đây nữa?”
Lý Gia Thành không nói gì, tà tà liếc nhìn Trần Viện, sau đó mới lên tiếng: “Anh quên đồ trên xe.”
Trần Viện bị anh nhìn mà tóc gáy cũng muốn dựng ngược. Xong rồi, kế hoạch trả thù của anh ta đã bị mình đoán trúng, như vậy anh ta sẽ đổi sang một phương án khác kinh khủng hơn?
Trần Viện đứng ngơ ngác, ảo tưởng một trăm lẻ một cách trả thù của Lý Gia Thành, sau đó bị Lý Nhã Hân cứng rắn kéo lên phòng.
Lý Gia Thành cầm chìa khóa bước ra xe, ở một góc khuất không có người thấy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Hôm nay biết được tin Lý Nhã Hân sẽ dẫn bạn về nhà chơi nên anh đặc biệt về sớm hơn mọi ngày. Anh biết mẹ Trần Viện đối xử rất tốt với em gái anh, nên ở vị trí tương đồng, là phụ huynh của Lý Nhã Hân, anh cũng muốn tạo một chút ấn tượng tốt với Trần Viện. Nhưng không ngờ được vừa về đến nhà lại bắt quả tang cô bé giảo hoạt này đang vấy bẩn hình tượng của anh trong lòng em gái. Anh rất không vui, cũng không hiểu nổi trong cái đầu của cô bé kia tại sao lại có nhiều thứ quỷ quái đến thế. Cái gì mà trái tim thiếu nữ? Anh không thể nào liên tưởng được mình có bất kỳ tương đồng nào với Đông Phương Bất Bại. Nhưng sau khi trông thấy vẻ mặt chột dạ của Trần Viện như một con mèo ăn vụng bị phát hiện, anh đột nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, anh quyết định lần này tạm thời bỏ qua cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook