Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
-
Chương 10: Giấc mộng nữ cường nhân
Hơn một tháng sau đó, hành trình của Trần Viện luôn cố định ở ba địa điểm: nhà, trường học, công ty. Những buổi chiều không có giờ học và thứ bảy, cô đều đến công ty cùng ba Trần. Có đôi lúc cô sẽ giúp ba làm một ít việc vặt, nếu không thì lấy sách ra làm bài tập, hoặc lên mạng đi dạo. Ba Trần cũng có vẻ rất hài lòng về sắp xếp này của ông. Ông phát hiện con gái mình rất có hứng thú với công việc trong công ty, hoàn toàn không có vẻ cố gượng ép, cho nên tâm tình lo lắng trong lòng ông cũng đã buông xuống. Hiện tại đối với một số vấn đề trong công ty, ông vẫn hay đem ra cùng bàn luận với con gái, mà ông cũng nhận thấy được con gái mình là một người có chủ kiến, đôi lúc con bé có một ít ý tưởng khá táo bạo và mạo hiểm, tuy nhiên liều lĩnh cũng là một tố chất cần có đối với một nhà đầu tư. Vào cuối tuần không có gì làm, Trần Viện sẽ cùng mẹ Trần đi spa, mua sắm để bồi dưỡng tình cảm, hoặc là cả nhà tổ chức một buổi hẹn hò ba người. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều vô cùng phong phú.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Trần Viện ở trường cũng vừa hoàn thành kỳ kiểm tra giữa học kỳ. Phiếu điểm phát về nhà, cô nằm trong top mười của lớp, ba Trần mẹ Trần vui vẻ khỏi phải nói. Kỳ thật Trần Viện cũng khá hài lòng về kết quả này, thực chất nếu không bị điểm của học kỳ trước kéo xuống, chỉ sợ thành tích của cô còn cao hơn. Tuy nhiên, đối với việc thứ hạng cô không để tâm lắm, cô không phải là người ủng hộ việc chạy theo thành tích trong giáo dục. Nhưng chí ít, điểm những môn thi đại học của cô rất tốt, môn toán và vật lý đều đạt điểm tuyệt đối, Trần Viện cũng không trông đợi gì hơn.
“Được rồi, bây giờ tôi đề nghị lớp chúng ta cho một tràng pháo tay khen thưởng em Trần Viện. Trong lần kiểm tra này em có thành tích tiến bộ rất lớn, hơn nữa môn toán và vật lý còn đạt được điểm tối đa. Các bạn khác hãy noi theo tấm gương phấn đấu học tập của Trần Viện.” Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng dõng dạc nói.
“Bộp bộp bộp” Tràng pháo tay vang dội, giòn giã vang lên.
Trần Viện có chút ngượng ngùng, đưa tay lên sờ sờ mũi, đột nhiên có cảm giác mình mình giống như đang ở nhà trẻ: bạn Trần Viện hôm nay không khóc nhè, không tè dầm, các con hãy vỗ tay khen thưởng bạn ấy.
“Này, cậu cho mình biết bí quyết đi, tại sao sau khi khỏi bệnh cậu lại trở nên thông minh như vậy.” Lý Nhã Hân chọt chọt cánh tay Trần Viện, cô ngồi cạnh Trần Viện, đều rõ hơn ai hết cậu ấy chỉ chú trọng học các môn thi đại học, cứ tưởng như vậy thành tích của cậu ấy cũng sẽ ở mức trung bình, ai ngờ thoắt một cái leo lên top mười. Lý Nhã Hân có chút không cam tâm, trước đây cô đi học đều hơn Trần Viện nhiều, tại sao không tạo nên kỳ tích như vậy chứ.
“Mình không có đột nhiên trở nên thông minh, mà mình vốn đã thông minh.”
Lý Nhã Hân không cho là đúng: “Thế tại sao học kỳ trước, còn có năm trước cậu luôn giữ kỷ lục đội sổ chứ?”
“Cậu còn nhìn không ra à, bởi vì trước kia sự thông minh của mình dành cho việc khác.”
Lý Nhã Hân bực bội nói: “Mình thật không cam tâm.”
Trần Viện ngồi bên cạnh không từ cơ hội trêu đùa cô: “Đừng buồn nữa cô bé à, ngu ngốc không phải là cái tội.”
“Hừ!”
Cả lớp hầu như đều tin phục sự thay đổi của Trần Viện. Không muốn phục cũng không được. Không phục thì thử học kỳ trước đội sổ, hai tháng sau vươn lên top mười xem có làm được không. Nếu muốn nói Trần Viện may mắn, thì vận may quá nghịch thiên rồi, thậm chí có đến hai môn điểm tuyệt đối, phải biết rằng trong khối môn vật lý không có người nào được điểm tuyệt đối như Trần Viện cả. Hơn nữa sự cố gắng gần đây của Trần Viện người nào cũng nhìn trong mắt. Tuy nhiên không phải ai cũng như thế, vẫn có một số người nhìn Trần Viện không vừa mắt, đặc biệt là khi Trần Viện lại trở nên nổi bật. Tiêu biểu chính là Lê Lan Mỹ chẳng hạn.
Giờ giải lao, Nguyễn Bác Học cùng Hồ Anh Tuấn đột nhiên đứng dậy đi về phía bàn của Trần Viện.
“Trần Viện, chúc mừng cậu, không nghĩ đến cậu lại lợi hại như vậy.” Nguyễn Bác Học cười nói.
“Cậu khen nhầm người rồi, lợi hại không phải là cậu sao. Lại đứng nhất khối nha. Còn có anh Tuấn nữa, cũng giành luôn vị trí thứ hai.”
Hai chàng trai cười tươi, Hồ Anh Tuấn lén lút đưa mắt nhìn về hướng Lý Nhã Hân, sau đó liền xoay đi chỗ khác, đưa tay lên gãi gãi đầu.
“Đúng rồi Trần Viện, nghĩ lễ sắp tới lớp mình tổ chức đi du lịch, cậu có tham gia không, còn có Nhã Hân nữa. Hai cậu hình như chưa đi chơi cùng lớp lần nào.” Đây là Nguyễn Bác Học nói.
Du lịch sao? Đã lâu rồi Trần Viện không có trãi qua kỳ nghỉ nào cùng với bạn bè, cô đối với chuyện này đặc biệt hứng thú: “Vậy chúng ta sẽ đi đâu du lịch?”
“Trên tinh thần là đi biển.”
Trần Viện sảng khoái đáp ứng: “Được, tôi sẽ đi.” Sau đó xoay sang hỏi Lý Nhã Hân: “Cậu đi luôn chứ?”
Hồ Anh Tuấn vội vàng chen vào: “Cậu đi đi, năm sau chúng ta học lớp 12 rồi, sẽ không có thời gian cùng đi chơi với lớp nữa đâu.”
Lý Nhã Hân do dự một hồi, sau đó gật đầu đồng ý.
“Vậy thì tốt quá, lần này lớp chúng ta toàn bộ đều tham gia, để tôi trở về lập danh sách.”
“Các cậu chuẩn bị xong nhớ gửi lịch trình cho tôi nhé.” Trần Viện không quên nhắc nhở.
“Được thôi, có thể ngày mai là hoàn thành, tôi sẽ phổ biến cho cả lớp.” Đạt được kết quả như ý, hai chàng trai vui vẻ trở về chỗ ngồi.
Trần Viện có điều thắc mắt nên liền hỏi Lý Nhã Hân: “Tại sao những lần trước cậu đều không đi cùng lớp?”
“Mỗi lần được nghỉ học, ba mẹ đều kéo mình qua Mỹ bầu bạn với hai người, hơn nữa trước kia mình không có chơi thân với ai, có đi cũng không vui.”
Hóa ra là vậy. Lý Hân Nhã suy nghĩ một hồi, liền đề nghị: “Trần Viện, hôm trước khi đi chơi cậu qua nhà mình ngủ đi, sáng sớm hôm sau chúng ta sẽ cùng đến điểm tập trung.”
“Được, để mình về nói với ba mẹ đã.”
Đạt thành nhận thức chung, hai cô gái nhỏ vui vẻ trông đợi ngày khởi hành.
Giờ nghỉ trưa hôm đó, mọi người đều rất hưng phấn, xôn xao bàn bạc về kỳ nghỉ sắp tới. Có người đề nghị đốt lửa trại, sau đó dưới âm nhạc du dương, các đôi trai gái cùng nhau khiêu vũ bên ánh lửa bập bùng, nghe có vẻ rất kỳ quái, nhưng đây cũng là một sáng kiến mới lạ. Có người không cho là đúng, theo họ nên tổ chức một buổi văn nghệ, để mọi người thỏa sức thể hiện tài năng của bản thân mình, Trần Viện cũng cho rằng đây là một đề xuất rất tốt, và ý kiến này cũng được phần đông mọi người ủng hộ. Nói tóm lại, cả lớp đối với chuyến du lịch này thập phần phấn khích và trông đợi.
Tuy nhiên, vẫn có một vài phần tử cố tình không chịu hòa hợp với không khí sôi nổi của lớp học.
Trần Viện cùng Lý Nhã Hân tham gia thảo luận cùng các bạn một hồi lâu, sau đó hai người ra khỏi lớp đi đến phòng ăn. Chưa đi đến cửa, trước mặt Trần Viện lại xuất hiện một cái chân ngáng đường. Chủ nhân của nó đương nhiên không phải là ai khác ngoài Lê Lan Mỹ. Lê Lan Mỹ này ngốc đến mức cho rằng sẽ có người hai lần liên tiếp phạm phải một lỗi đơn giản như thế này sao.
Trần Viện giả vờ như không thấy, quay mặt sang nói chuyện với Lý Nhã Hân, sau đó thì….
“A!!!” Một tiếng kêu vang dội thấu trời xanh vang lên, bàn chân Lê Lan Mỹ bị Trần Viện một cước giẫm bẹp, khi hạ chân, Trần Viện cũng không lưu tình, cô muốn dạy cho hồ ly tinh này một bài học.
“Ồ, có sao không? Tại sao cậu lại để chân giữa đường thế này, nếu mình không cẩn thận lại vấp ngã nữa thì làm sao!” Trần Viện vẻ mặt vô tội nói.
Lê Lan Mỹ ăn đau, tức xanh mặt đứng dậy, sau đó đau quá lại ngồi phịch xuống ghế: “Mày câm miệng cho tao, còn không phải mày cố ý!”
“Tôi không cố ý, là do cậu tự để chân ra ngáng đường tôi.” Trần Viện tiếp tục đóng vai người vô tội.
“Mày nói láo, tao ngáng chân mày khi nào.”
“Nếu cậu không ngáng chân tôi, làm sao tôi lại giẫm phải chân cậu.”
Lê Lan Mỹ đuối lý, tức giận đứng dậy, giơ tay lên cao tát vào mặt người đối diện. Cánh tay sắp chạm đến mặt Trần Viện, bất giác bị nắm lại.
Trần Viện thầm tiếc hận, nếu đứng ở vị trí này là nữ chính, chắc chắn sẽ có một người đàn ông xuất hiện, bắt lấy cánh tay Lê Lan Mỹ, lạnh lùng nhìn cô ta và nói: “Người phụ nữ này là của tôi, tôi sẽ làm cô hối hận vì hành động này.” Sau đó Lê Lan Mỹ bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, bỏ chạy với tốc độ 100km/h. Nhưng tiếc thay cô không phải là nữ chính hào quang vạn trượng, cô chỉ là một nữ phụ cặn bã, cho nên phải tự thân vận động thôi.
Trần Viện siết chặt cánh tay đang bị mình nắm giữ, Lê Lan Mỹ đau đến hút khí, mặt mày đỏ bừng. Cô cố sức giãy cánh tay, nhưng vẫn bị Trần Viện giữ chặt: “Buông tao ra.”
Trần Viện nhếch miệng cười, nhiệt độ không khí trong phòng theo nụ cười của cô đột ngột hạ xuống, cô giũ mạnh tay, ném cánh tay mình đang nắm chặt ra xa, Lê Lan Mỹ theo quán tính đổ người ra phía sau, loạng choạng suýt ngã.
Lê Lan Mỹ điên tiết trừng mắt nhìn Trần Viện, đột nhiên phát hiện ánh mắt bất thường của Trần Viện, bất giác cảm thấy có chút hoảng hốt. Trần Viện thấy phản ứng của cô ta, hài lòng tiếp tục trưng trên mặt nụ cười âm lãnh. Cô từng bước một tiến lại gần Lê Lan Mỹ, Lê Lan Mỹ có chút sợ hãi lùi về phía sau. Cô ta cảm thấy ánh mắt Trần Viện lúc này tựa như đôi mắt của một ác quỷ.
“Tôi không mong muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nữa. Trước nay tôi không muốn chấp nhất với cậu, không phải là vì tôi sợ cậu, mà là tôi căn bản không để cậu vào mắt. Nhưng cậu nên biết một điều, sự kiên nhẫn của tôi luôn có hạn, rõ chưa?” Trần Viện thong thả nhã ra từng chữ một, bàn tay dịu dàng mơn trớn lên sườn gương mặt của Lê Lan Mỹ. Nhưng hành động này của cô lại càng khiến Lê Lan Mỹ soảng sợ đến tột độ. Trần Viện chỉ nói nhẹ nhàng, nhưng âm thanh tựa như mũi dao nhọn nhẹ nhàng lướt qua cổ Lê Lan Mỹ, khiến cô ta run rẩy không dám nói nên lời.
“Rõ chưa….Hả!” Trần Viện đột nhiên cao giọng, Lê Lan Mỹ giật mình, gật đầu như trống bỏi, hồ ly tinh lúc này không còn một chút lực sát thương nào.
Trần Viện hài lòng gật đầu, kéo Lý Nhã Hân vẫn còn ngơ ngác bước ra khỏi lớp.
Không khí áp suất thấp dần trở lại bình thường, những người còn trong lớp thở ra một hơi, một nam sinh còn khoa trương kêu lên: “Đây chẳng lẽ chính là uy áp trong truyền thuyết.” Cũng không bất kỳ ai chú ý đến gương mặt tái mét của Lê Lan Mỹ.
“Oa…Trần Viện, lúc nãy cậu rất oai nha, hồ ly tinh kia bị dọa xanh mặt, không dám kêu lên một tiếng.”
Trần Viện đắc ý, chỉ chỉ vào mắt mình và nói: “Đây chính là nghệ thuật diễn xuất qua ánh mắt.” Một linh hồn hai mươi lăm tuổi như cô, chẳng lẽ còn không có biện pháp đối phó với một nhóc con sao.
“Thật à, dạy mình dạy mình đi, cậu không biết đâu, lúc nãy khi cậu giơ tay lên vuốt mặt Lê Lan Mỹ, trông cậu y hệt mấy tên sát nhân biến thái giết người hàng loạt. Thật lợi hại.”
Trần Viện đột nhiên cảm thấy hơi sượng, giơ tay lên sờ sờ mũi: “Cậu….không cần phải nói ra câu phía sau.” Cô lúc nãy là muốn diễn vai nữ cường nhân, nữ cường nhân mạnh mẽ nha, như thế nào lại biến thành sát nhân biến thái giết người hàng loạt rồi.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Trần Viện ở trường cũng vừa hoàn thành kỳ kiểm tra giữa học kỳ. Phiếu điểm phát về nhà, cô nằm trong top mười của lớp, ba Trần mẹ Trần vui vẻ khỏi phải nói. Kỳ thật Trần Viện cũng khá hài lòng về kết quả này, thực chất nếu không bị điểm của học kỳ trước kéo xuống, chỉ sợ thành tích của cô còn cao hơn. Tuy nhiên, đối với việc thứ hạng cô không để tâm lắm, cô không phải là người ủng hộ việc chạy theo thành tích trong giáo dục. Nhưng chí ít, điểm những môn thi đại học của cô rất tốt, môn toán và vật lý đều đạt điểm tuyệt đối, Trần Viện cũng không trông đợi gì hơn.
“Được rồi, bây giờ tôi đề nghị lớp chúng ta cho một tràng pháo tay khen thưởng em Trần Viện. Trong lần kiểm tra này em có thành tích tiến bộ rất lớn, hơn nữa môn toán và vật lý còn đạt được điểm tối đa. Các bạn khác hãy noi theo tấm gương phấn đấu học tập của Trần Viện.” Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng dõng dạc nói.
“Bộp bộp bộp” Tràng pháo tay vang dội, giòn giã vang lên.
Trần Viện có chút ngượng ngùng, đưa tay lên sờ sờ mũi, đột nhiên có cảm giác mình mình giống như đang ở nhà trẻ: bạn Trần Viện hôm nay không khóc nhè, không tè dầm, các con hãy vỗ tay khen thưởng bạn ấy.
“Này, cậu cho mình biết bí quyết đi, tại sao sau khi khỏi bệnh cậu lại trở nên thông minh như vậy.” Lý Nhã Hân chọt chọt cánh tay Trần Viện, cô ngồi cạnh Trần Viện, đều rõ hơn ai hết cậu ấy chỉ chú trọng học các môn thi đại học, cứ tưởng như vậy thành tích của cậu ấy cũng sẽ ở mức trung bình, ai ngờ thoắt một cái leo lên top mười. Lý Nhã Hân có chút không cam tâm, trước đây cô đi học đều hơn Trần Viện nhiều, tại sao không tạo nên kỳ tích như vậy chứ.
“Mình không có đột nhiên trở nên thông minh, mà mình vốn đã thông minh.”
Lý Nhã Hân không cho là đúng: “Thế tại sao học kỳ trước, còn có năm trước cậu luôn giữ kỷ lục đội sổ chứ?”
“Cậu còn nhìn không ra à, bởi vì trước kia sự thông minh của mình dành cho việc khác.”
Lý Nhã Hân bực bội nói: “Mình thật không cam tâm.”
Trần Viện ngồi bên cạnh không từ cơ hội trêu đùa cô: “Đừng buồn nữa cô bé à, ngu ngốc không phải là cái tội.”
“Hừ!”
Cả lớp hầu như đều tin phục sự thay đổi của Trần Viện. Không muốn phục cũng không được. Không phục thì thử học kỳ trước đội sổ, hai tháng sau vươn lên top mười xem có làm được không. Nếu muốn nói Trần Viện may mắn, thì vận may quá nghịch thiên rồi, thậm chí có đến hai môn điểm tuyệt đối, phải biết rằng trong khối môn vật lý không có người nào được điểm tuyệt đối như Trần Viện cả. Hơn nữa sự cố gắng gần đây của Trần Viện người nào cũng nhìn trong mắt. Tuy nhiên không phải ai cũng như thế, vẫn có một số người nhìn Trần Viện không vừa mắt, đặc biệt là khi Trần Viện lại trở nên nổi bật. Tiêu biểu chính là Lê Lan Mỹ chẳng hạn.
Giờ giải lao, Nguyễn Bác Học cùng Hồ Anh Tuấn đột nhiên đứng dậy đi về phía bàn của Trần Viện.
“Trần Viện, chúc mừng cậu, không nghĩ đến cậu lại lợi hại như vậy.” Nguyễn Bác Học cười nói.
“Cậu khen nhầm người rồi, lợi hại không phải là cậu sao. Lại đứng nhất khối nha. Còn có anh Tuấn nữa, cũng giành luôn vị trí thứ hai.”
Hai chàng trai cười tươi, Hồ Anh Tuấn lén lút đưa mắt nhìn về hướng Lý Nhã Hân, sau đó liền xoay đi chỗ khác, đưa tay lên gãi gãi đầu.
“Đúng rồi Trần Viện, nghĩ lễ sắp tới lớp mình tổ chức đi du lịch, cậu có tham gia không, còn có Nhã Hân nữa. Hai cậu hình như chưa đi chơi cùng lớp lần nào.” Đây là Nguyễn Bác Học nói.
Du lịch sao? Đã lâu rồi Trần Viện không có trãi qua kỳ nghỉ nào cùng với bạn bè, cô đối với chuyện này đặc biệt hứng thú: “Vậy chúng ta sẽ đi đâu du lịch?”
“Trên tinh thần là đi biển.”
Trần Viện sảng khoái đáp ứng: “Được, tôi sẽ đi.” Sau đó xoay sang hỏi Lý Nhã Hân: “Cậu đi luôn chứ?”
Hồ Anh Tuấn vội vàng chen vào: “Cậu đi đi, năm sau chúng ta học lớp 12 rồi, sẽ không có thời gian cùng đi chơi với lớp nữa đâu.”
Lý Nhã Hân do dự một hồi, sau đó gật đầu đồng ý.
“Vậy thì tốt quá, lần này lớp chúng ta toàn bộ đều tham gia, để tôi trở về lập danh sách.”
“Các cậu chuẩn bị xong nhớ gửi lịch trình cho tôi nhé.” Trần Viện không quên nhắc nhở.
“Được thôi, có thể ngày mai là hoàn thành, tôi sẽ phổ biến cho cả lớp.” Đạt được kết quả như ý, hai chàng trai vui vẻ trở về chỗ ngồi.
Trần Viện có điều thắc mắt nên liền hỏi Lý Nhã Hân: “Tại sao những lần trước cậu đều không đi cùng lớp?”
“Mỗi lần được nghỉ học, ba mẹ đều kéo mình qua Mỹ bầu bạn với hai người, hơn nữa trước kia mình không có chơi thân với ai, có đi cũng không vui.”
Hóa ra là vậy. Lý Hân Nhã suy nghĩ một hồi, liền đề nghị: “Trần Viện, hôm trước khi đi chơi cậu qua nhà mình ngủ đi, sáng sớm hôm sau chúng ta sẽ cùng đến điểm tập trung.”
“Được, để mình về nói với ba mẹ đã.”
Đạt thành nhận thức chung, hai cô gái nhỏ vui vẻ trông đợi ngày khởi hành.
Giờ nghỉ trưa hôm đó, mọi người đều rất hưng phấn, xôn xao bàn bạc về kỳ nghỉ sắp tới. Có người đề nghị đốt lửa trại, sau đó dưới âm nhạc du dương, các đôi trai gái cùng nhau khiêu vũ bên ánh lửa bập bùng, nghe có vẻ rất kỳ quái, nhưng đây cũng là một sáng kiến mới lạ. Có người không cho là đúng, theo họ nên tổ chức một buổi văn nghệ, để mọi người thỏa sức thể hiện tài năng của bản thân mình, Trần Viện cũng cho rằng đây là một đề xuất rất tốt, và ý kiến này cũng được phần đông mọi người ủng hộ. Nói tóm lại, cả lớp đối với chuyến du lịch này thập phần phấn khích và trông đợi.
Tuy nhiên, vẫn có một vài phần tử cố tình không chịu hòa hợp với không khí sôi nổi của lớp học.
Trần Viện cùng Lý Nhã Hân tham gia thảo luận cùng các bạn một hồi lâu, sau đó hai người ra khỏi lớp đi đến phòng ăn. Chưa đi đến cửa, trước mặt Trần Viện lại xuất hiện một cái chân ngáng đường. Chủ nhân của nó đương nhiên không phải là ai khác ngoài Lê Lan Mỹ. Lê Lan Mỹ này ngốc đến mức cho rằng sẽ có người hai lần liên tiếp phạm phải một lỗi đơn giản như thế này sao.
Trần Viện giả vờ như không thấy, quay mặt sang nói chuyện với Lý Nhã Hân, sau đó thì….
“A!!!” Một tiếng kêu vang dội thấu trời xanh vang lên, bàn chân Lê Lan Mỹ bị Trần Viện một cước giẫm bẹp, khi hạ chân, Trần Viện cũng không lưu tình, cô muốn dạy cho hồ ly tinh này một bài học.
“Ồ, có sao không? Tại sao cậu lại để chân giữa đường thế này, nếu mình không cẩn thận lại vấp ngã nữa thì làm sao!” Trần Viện vẻ mặt vô tội nói.
Lê Lan Mỹ ăn đau, tức xanh mặt đứng dậy, sau đó đau quá lại ngồi phịch xuống ghế: “Mày câm miệng cho tao, còn không phải mày cố ý!”
“Tôi không cố ý, là do cậu tự để chân ra ngáng đường tôi.” Trần Viện tiếp tục đóng vai người vô tội.
“Mày nói láo, tao ngáng chân mày khi nào.”
“Nếu cậu không ngáng chân tôi, làm sao tôi lại giẫm phải chân cậu.”
Lê Lan Mỹ đuối lý, tức giận đứng dậy, giơ tay lên cao tát vào mặt người đối diện. Cánh tay sắp chạm đến mặt Trần Viện, bất giác bị nắm lại.
Trần Viện thầm tiếc hận, nếu đứng ở vị trí này là nữ chính, chắc chắn sẽ có một người đàn ông xuất hiện, bắt lấy cánh tay Lê Lan Mỹ, lạnh lùng nhìn cô ta và nói: “Người phụ nữ này là của tôi, tôi sẽ làm cô hối hận vì hành động này.” Sau đó Lê Lan Mỹ bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, bỏ chạy với tốc độ 100km/h. Nhưng tiếc thay cô không phải là nữ chính hào quang vạn trượng, cô chỉ là một nữ phụ cặn bã, cho nên phải tự thân vận động thôi.
Trần Viện siết chặt cánh tay đang bị mình nắm giữ, Lê Lan Mỹ đau đến hút khí, mặt mày đỏ bừng. Cô cố sức giãy cánh tay, nhưng vẫn bị Trần Viện giữ chặt: “Buông tao ra.”
Trần Viện nhếch miệng cười, nhiệt độ không khí trong phòng theo nụ cười của cô đột ngột hạ xuống, cô giũ mạnh tay, ném cánh tay mình đang nắm chặt ra xa, Lê Lan Mỹ theo quán tính đổ người ra phía sau, loạng choạng suýt ngã.
Lê Lan Mỹ điên tiết trừng mắt nhìn Trần Viện, đột nhiên phát hiện ánh mắt bất thường của Trần Viện, bất giác cảm thấy có chút hoảng hốt. Trần Viện thấy phản ứng của cô ta, hài lòng tiếp tục trưng trên mặt nụ cười âm lãnh. Cô từng bước một tiến lại gần Lê Lan Mỹ, Lê Lan Mỹ có chút sợ hãi lùi về phía sau. Cô ta cảm thấy ánh mắt Trần Viện lúc này tựa như đôi mắt của một ác quỷ.
“Tôi không mong muốn chuyện này xảy ra thêm một lần nữa. Trước nay tôi không muốn chấp nhất với cậu, không phải là vì tôi sợ cậu, mà là tôi căn bản không để cậu vào mắt. Nhưng cậu nên biết một điều, sự kiên nhẫn của tôi luôn có hạn, rõ chưa?” Trần Viện thong thả nhã ra từng chữ một, bàn tay dịu dàng mơn trớn lên sườn gương mặt của Lê Lan Mỹ. Nhưng hành động này của cô lại càng khiến Lê Lan Mỹ soảng sợ đến tột độ. Trần Viện chỉ nói nhẹ nhàng, nhưng âm thanh tựa như mũi dao nhọn nhẹ nhàng lướt qua cổ Lê Lan Mỹ, khiến cô ta run rẩy không dám nói nên lời.
“Rõ chưa….Hả!” Trần Viện đột nhiên cao giọng, Lê Lan Mỹ giật mình, gật đầu như trống bỏi, hồ ly tinh lúc này không còn một chút lực sát thương nào.
Trần Viện hài lòng gật đầu, kéo Lý Nhã Hân vẫn còn ngơ ngác bước ra khỏi lớp.
Không khí áp suất thấp dần trở lại bình thường, những người còn trong lớp thở ra một hơi, một nam sinh còn khoa trương kêu lên: “Đây chẳng lẽ chính là uy áp trong truyền thuyết.” Cũng không bất kỳ ai chú ý đến gương mặt tái mét của Lê Lan Mỹ.
“Oa…Trần Viện, lúc nãy cậu rất oai nha, hồ ly tinh kia bị dọa xanh mặt, không dám kêu lên một tiếng.”
Trần Viện đắc ý, chỉ chỉ vào mắt mình và nói: “Đây chính là nghệ thuật diễn xuất qua ánh mắt.” Một linh hồn hai mươi lăm tuổi như cô, chẳng lẽ còn không có biện pháp đối phó với một nhóc con sao.
“Thật à, dạy mình dạy mình đi, cậu không biết đâu, lúc nãy khi cậu giơ tay lên vuốt mặt Lê Lan Mỹ, trông cậu y hệt mấy tên sát nhân biến thái giết người hàng loạt. Thật lợi hại.”
Trần Viện đột nhiên cảm thấy hơi sượng, giơ tay lên sờ sờ mũi: “Cậu….không cần phải nói ra câu phía sau.” Cô lúc nãy là muốn diễn vai nữ cường nhân, nữ cường nhân mạnh mẽ nha, như thế nào lại biến thành sát nhân biến thái giết người hàng loạt rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook