Tần Mặc nói ở căn cứ của Đường Minh nhưng hắn không thành thật chút nào, Đường Minh vừa đi hắn đã tìm lối bỏ trốn.

Chưa bước ra được căn cứ Tân Lục Hầu đã réo lên inh ỏi.

"Chuyện gì?"

《 Tổ chức vừa mới báo tin đã bắt được thượng tướng, nói cậu không cần phải làm nhiệm vụ nữa chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo 》

Tần Mặc nhíu mày bóp Tân Lục Hầu trên tay: "Cái gì?"

《 Cậu không cần phải làm nhiệm vụ nữa 》

Tần Mặc gằn lên: "Câu trước nữa"

《 Tổ chức vừa báo tin đã bắt được thượng tướng, nhiệm vụ lần này là____ 》

"Mẹ nó!"

Tần Mặc chửi đổng lên, lao lên bức tường phía trước nhảy xuống từ độ cao chót vót, khuôn mặt lạnh tanh vừa chạm đất đã lao đi vun vút.

《 Cậu đi đâu vậy? 》

Tần Mặc không trả lời mà hỏi câu khác: "Cậu biết người đó?"

《 Cái người khi sáng sao? Hình như có chút mơ hồ, nhưng chắc chắn hắn là người của tổ chức 》

Mẹ kiếp! Hắn đã bị hớt tay trên, Tần Mặc nổi bão điên cuồng sử dụng tinh thần lực phi bay đến ranh giới Liên Bang giữa khu một và khu hai.

Tân Lục Hầu liên tiếp hỏi lại: 《 Cậu đi đâu vậy? 》

Tần Mặc phá lệ trả lời: "Khu mười một!"

Nhâm Thạch không biết ở đây là đâu chỉ biết là một không gian tối tăm, ở giữa đặt một cái giường đơn nhỏ bé bám đầy bụi, khăn trên giường đã đen ngòm ghê tởm mà cậu đang nằm trên cái giường này tứ chi bị trói bằng dây xích gỉ không hiểu vì sao Nhâm Thạch cố gắng sử dụng tinh thần lực khiến cơ bắp toàn thân ập đến một trận đau đớn, Nhâm Thạch đau đến một thân đầy mô hôi.

Cảm nhận được cơ thể yếu ớt đến nổi vùng vẫy cũng không có sức, tinh thần lực không cách nào sử dụng được.

Nhâm Thạch mơ hồ nhớ ra lần cuối đó cậu gặp Đường Phi, Đường Phi hắn chắc chắn có vấn đề, hắn đưa cậu đến đây làm gì, bây giờ có hận trời hận đất hận Đường Phi cũng chẳng được gì trong khi cậu chẳng biết đây là đâu?

Đến khi đau đớn chết đi sống lại cậu nghe được tiếng mở cửa, hòa với nền đất rợn người vang lên tiếng "Két___"

Một gã đàn ông còn rất trẻ hơn nữa khuôn mặt lại rất dễ nhìn, toàn thân hắn màu đen, ánh mắt cử chỉ phát lạnh, trên tay hắn cầm một khay đồ rất quái lạ.

Nhâm Thạch muốn hét lên nhưng trong miệng lại mỏi nhừ, cổ họng khô khan, mở miệng chỉ toàn những tiếng ú ớ vụn mặt.

Cậu bị làm sao vậy?

Đến khi hắn ta lại gần Nhâm Thạch mới biết thứ trên tay hắn là gì, cư nhiên là ba ống tiêm to hơn bình thường.

Nhâm Thạch trợn mắt, hắn ta móc bao tay đen từ trong túi đeo vào mới nâng mắt lên nhìn Nhâm Thạch cười nhẹ không nói gì.

Hắn ta nhấn mạnh một phát lên kim tiêm, kim tiêm lập tức bắn ra chất lỏng màu vàng, Nhâm Thạch không biết hắn ta định làm gì trong khi cơ thể vẫn không cử động được.

Chất lỏng màu vàng từ từ tiêm vào bắp tay Nhâm Thạch mà cậu chỉ biết trợn mắt hoàn toàn để mặc hắn ta.

Chất lỏng này rất mạnh, dường như mới vừa tiến vào đã khiến Nhâm Thạch toàn thân bủn rủn, đầu óc mơ hồ hơi tê dại.

Rốt cuộc là thứ gì được tiêm vào người cậu?

Kẻ đó rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn phát ra hệt như mấy kẻ biến thái: "Mẹ nó! Một mũi còn chưa thấm, đúng là thượng tướng liên bang nha!"

Kẻ đó vừa mới nói xong hai ba kẻ từ bên ngoài cách cửa bước vào, cũng toàn thân màu đen.

"Này! Xong chưa sao lề mề quá vậy?"

"Cũng may tao chuẩn bị ba mũi, thằng nhãi này nó mạnh quá, phải ba mũi mới có tác dụng!"

Một kẻ trong đó huýt lên: "Đáng gờm thật!"

"Đến khi ngấm thuốc rồi thì___"

Gã nhìn Nhâm Thạch bằng cặp mắt nóng bỏng, một kẻ trong đó tiến tới thộn cho gã một cú: "Mẹ kiếp! Đây là vật thí nghiệm, mày mà dám động tay động chân tao sẽ giết mày!"

Gã nhổ một bãi nước miếng hòa lẫn với máu đen: "Đệt! Tao chỉ mới nói thôi mà!"

Nhâm Thạch hoàn toàn không hề nghe bọn họ nói cái gì, chỉ thấy đầu óc mơ màng, tay chân không hề có sức sống, cơ thể mềm nhũn, Nhâm Thạch có một cảm giác rất lạ lùng, rất hoang dường, khoan bụng dường như có vật thể nào đó từ từ lấp đầy.

Một kẻ trong đó nhìn Nhâm Thạch biến đổi, cười lên điên cuồng nói: "Đường Phi! Lúc nào thì tiến hành!"

Đường Phi tiến lên ánh mắt gắt gao nhìn Đường Minh thống khổ, ánh mắt Đường Minh đã mơ màng thuốc đã có tác dụng, xin lỗi Đường Minh nhưng Liên Bang sẽ thuộc về tay hắn, để có được một người có một loại năng lực biến dị khủng bố chỉ có thể ủy khuất thượng tướng rồi, Đường Minh để tay lên tim chào Đường Minh.

"Xin lỗi!"

"Hừ! Xin lỗi ư? Mày phải đi xin lỗi Tần Mặc hắn mà biết sẽ điên lên!"

Đường Phi nghĩ tới Tần Mặc cũng là người trong tổ chức nhưng chưa bao giờ gặp trong khu mười một, bởi vì hắn luôn tránh mặt Tần Mặc.

"Tần Mặc mà biết thì cũng đã muộn rồi!"

"Bây giờ chắc hẳn hắn đã biết, và đang trên đường trở về, phải tiến hành ngay lập tức!"

Đường Phi quay người bồi tới: "Đưa Đường Minh tới khu A, nhớ tiêm dịch dưỡng cho hắn đầy đủ, chiều nay tiến hành!"

Bọn người hô vang: "Rõ!"

Nhâm Thạch bị đưa tới một chỗ đẹp đẽ hơn, sa hoa không khác gì căn cứ của Nhâm Thạch, các loại thiết bị kì quái, kinh ngạc là người máy rất nhiều, dưới có hàng loại khối kim loại nhỏ rà soát dưới chân, trên trần nhà đủ mọi loại hệt như hàng trăm con mắt nhìn về phía Nhâm Thạch.

Nhâm Thạch vẫn không bất tỉnh, cậu vẫn hơi tỉnh táo vẫn biết tình hình, cậu đang nằm trên giường phông trắng rất rộng tứ chi bị trói, trên đầu cậu là một gã người máy miệng luôn mỉm cười phía dưới chân cậu cũng là một gã người máy nhìn cậu chầm chầm.

Gã người máy trí năng này rất thông minh, gã tiêm dịch dinh dưỡng vào miệng Nhâm Thạch còn lau vết dính trên khóe môi.

Chẳng lẽ Nhâm Thạch định chờ chết? Bọn hắn muốn tiến hành kế hoạch gì? Dương như hệ thống không hề cảnh báo nguy hiểm, Nhâm Thạch có cảm giác nguy hiểm cận kề.

Chiều đến như dự đoán, bọn người đó lại đến, trong đó có Đường Phi, hắn kiểm tra số liệu gì đó.

"Kỳ quái tại sao tinh thần lực vẫn cao như vậy mà bên dưới đã hình thành tử cung?"

Đầu Nhâm Thạch nổ đùng đùng, bên tai sấm sét thi nhau rền vang dữ dội, tử cung là cái đéo gì? Bọn hắn định làm gì cậu?

Đệt mẹ nó!

"Hắn vẫn là Alpha!"

"Có cần phải tiêm thêm không?"

Đường Phi ngăn cản: "Không cần! Thứ hormone Omega đó tiêm nhiều sẽ hỏng mất, như vậy càng tốt!"

"Loại người như cậu là lần đầu tiên tôi gặp"

Mẹ nó! Loại người biến thái như chúng mày là lần đầu tiên tao gặp.

Mẹ nó! Hệ thống mày ra đây, giúp ông đi mà!

Đường Phi không biết Nhâm Thạch chửi rửa mười tám đời tổ tông của hắn, lạnh nhạt nói: "Tiến hành!"

Nhâm Thạch hoảng loạn nghe thấy tiếng lạnh cạnh, một người đàn ông đẩy một cái lồng kính thủy tinh bước vào, Nhâm Thạch không thể nhìn rõ thứ gì bên trong, ánh mắt mơ hồ dâng tới một tầng hơi nước.

Đường Phi nhận thấy Đường Minh bắt thường, đôi mắt hung ác nhìn hắn, hắn chỉ an ủi: "Vì cậu vẫn là Alpha không có kỳ phát tình cho nên sẽ không đau khổ, cậu ráng chịu đi!"

Thứ trong lồng thủy tinh được Đường Phi mang bao tay lấy ra, Nhâm Thạch mới thấy rõ đó lại là kim tiêm, rốt cuộc định tiêm thứ gì vào cậu nữa?

Đường Phi nói: "Lật người lại!"

Lập tức hai kẻ áo đen mang bao tay, khuôn mặt bịt khẩu trang tới bên giường Nhâm Thạch, thô bạo sửa xích để lật Nhâm Thạch nằm sấp xuống dễ dàng hơn, người bị đè xuống đột ngột Nhâm Thạch cảm thấy khó thở.

Câu tiếp theo Đường Phi không nói nữa mà hành động, Nhâm Thạch chân thực cảm nhận được quần của mình bị lột đi tới đầu gối, ngay cả quần trong, mồ hôi cậu tứa ra toán loạn, da đầu tê dại, gân xanh cũng hằn lên, nằm sấp Nhâm Thạch không biết mình đang bị thí nghiệm cái gì, mà phải hi sinh trinh tiết như vậy, mẹ nó không phải một đám người đó muốn bạo hành cậu chứ.

Chưa kịp oán khí Nhâm Thạch cảm nhận được đau đớn từ phía dưới địa phương tư mật, thứ gì đó được bơm vào.

Sau khi tiêm vào Đường Phi rất biết kéo quần lên cho cậu, nói bọn họ lật người cậu lại.

Nhâm Thạch thật sự chịu đựng hết nổi, nhục nhã như vậy là lần đầu tiên cậu phải chịu, bọn chúng phải trả giá.

Nhâm Thạch nắm chặt dây xích, tâm trí đã một mảnh hỗn loạn, não cậu đột nhiên căng lên bức điên đầu cậu, tiếng hét từ miệng Nhâm Thạch bỗng nhiên phát ra.

"Aaaaa_____"

Một đám người đột ngột hỗn loạn, chưa định hình được, đã nghe tiếng nổ lớn trên đầu.

"Ầm___Ầm___"

Đường Phi vì bất ngờ chỉ đưa tay lên đỡ khuôn mặt, dường như không dự liệu được Đường Minh sẽ điên đến mức này, hắn thấy máy tinh thần lực đột nhiên nổ tung, nhận thấy Đường Minh bất thường hắn hét lên nhưng đã không kịp.

"Không ổn! Mau chạy ra khỏi đây!"

Máy tinh thần lực bị ép đến nổ chỉ có một điều duy nhất____

Đường Minh phát điên rồi____

Dây xích trói quay thân Nhâm Thạch cũng roẹt roẹt rơi xuống, Nhâm Thạch tròng mắt đỏ ngầu, tâm cậu loạn như ma, dường như chẳng phân biệt được chỉ biết những kẻ này đã sỉ nhục cậu.

Giết_____

Không thể nào vậy mà Đường Minh lại có thể nâng cấp tinh thần lực nâng lên tới đỉnh điểm Cấp S+

Đường Phi bị Nhâm Thạch dồn vào chân tường cực kỳ hoãn sợ, hắn biết tinh thần lực khủng khiếp như vậy có thể khiến cả sở nguyên cứu này nổ tung, tất cả những gì bọn hắn nguyên cứu sẽ mất hết, Đường Phi hết sức hối hận tại sao lại không giết hắn ngay từ đầu mà làm ra quyết định điên rồ này, một là hắn bị Đường Minh giết hai là hắn cũng bị Triệu Phong giết.

Khí tức cường giả rất đáng sợ, một khi đã phát ra người ở đây không thể chịu nổi, bọn chúng nằm sống dở chết dở dưới sàn nhà, Đường Phi tốt hơn bọn chúng rất nhiều hắn quỳ rạp xuống tay chân lạnh ngắt run rẩy liên hồi.

Đầu Nhâm Thạch như muốn nổ tung, cậu giống như một chất kíp nổ, tùy thời có thể nổ tung, cậu không thể chịu được một loại sức mạnh tinh thần như vậy, chân trần loạn choạng.

Muốn giết người___

Đám người dưới đất bị Nhâm Thạch giẫm nghiền đến nát bét, chết nhanh đến nổi đến máu tươi còn chưa kịp chảy, Nhâm Thạch một tay nâng một gã đàn ông cậu vẫn nhớ gã dám đòi làm cậu, vậy cậu sẽ bẻ của hắn, vừa mới suy nghĩ xong gã đã la hét phía dưới đũng quần gã là một bãi máu, Nhâm Thạch không dễ dàng tha cho gã, cậu chỉ nhắc tay gã liền bắn vào bức tường, lún sâu một mảng tắc thở.

Giải quyết xong đám người rồi đến Đường Phi quỳ trong góc cậu cũng không bỏ qua, bàn tay gằn tới nắm lấy góc cổ Đường Phi.

Đột nhiên phía bên cửa vang tới tiếng nói quen thuộc.

"Đường Ca dừng lại!"

Nhâm Thạch vẫn nhớ hắn là ai, nhưng ánh mắt không thay đổi vẫn bóp cổ Đường Phi: "Tần Mặc!"

Tần Mặc khuôn mặt tối lại, ánh mắt hắn hơi hoảng hốt, tại sao cậu ta lại bị chấn động ra nông nổi này?

Mẹ nó! Bọn người này đã làm gì Đường Minh.

Quả thực hắn cũng không chịu được khí áp bức người của Đường Minh, vậy mà Cấp S+

Chưa định hình lại được hắn lại thấy lồng kính quen thuộc mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu trừng Đường Phi.

Đường Phi gần như bị nghẹt thở sắp chết đến nơi, Nhâm Thạch trợn mắt lên, đau đớn từ phía bụng truyền đến, thắt lại dữ dội, thả Đường Phi ra, Nhâm Thạch đau đến nằm xuống đất, đau đến nước mắt cũng tràn ra, giống như sâu xé lục phủ ngũ tạng ra làm trăm mảnh, cậu cũng muốn giết chết chính mình để giảm bớt cơn đau.

Đường Phi lợi dụng Nhâm Thạch đột ngột bỏ tay ra muốn giết chết cậu, lại bị Tần Mặc một bên xông tới đạp một cú lên mặt đến ngất xỉu, hắn nhanh chóng đỡ Nhâm Thạch lên, không hề biết những chuyện cậu mới vừa trải qua.

Không hiểu sao Tần Mặc lại hoảng sợ, hoảng sợ cực độ, lồng ngực hắn cũng đau đớn, hắn một đường phi như bay nhưng vẫn đến không kịp, rốt cuộc thì Đường Minh đã chịu phải thứ gì?

Nhâm Thạch gân xanh gằn lên đầy mặt, bị đau mà khuôn mặt dữ tợn, một mực ôm bụng.

"Sao lại đau bụng?"

Tần Mặc vội vàng lấy Tân Lục Hầu ra: "Nhanh! Quét cho hắn!"

Tân Lục Hầu cũng không hỏi gì, phát ra năng lượng chuẩn bị quét.

《 Không ổn! Hắn bị tiêm hormone Omega! 》

Tần Mặc sửng sờ: "Cái gì?"

《 Nếu cậu muốn cứu hắn thì lập tức đưa hắn về Liên Bang, chỉ có Liên Bang mới có thể cứu hắn 》

Khi Tân Lục Hầu nói xong Tần Mặc không nghe thấy gì nữa, vội vàng vác Đường Minh lên lưng, phi như bay đi bỏ lại thảm cảnh phía sau.

_________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương