Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
-
Chương 3
Chỉ huy Ngô Từ đang nói chuyện với đồng bạn, vừa ngước mắt lên nhìn liền nhìn thấy một thân chật vật, đầy bụi bẩn cà nhắc di chuyển lại chỗ hắn.
Lại chuyện gì nữa đây, đứa trẻ này đi đâu cũng gặp rắc rối, sống hòa nhập với mọi người không được hay sao?
Nhâm Thạch phun máu với cát từ trong miệng, thành bãi bầy nhầy dưới đất, tay đưa lên vuốt môi lau vết máu, bộ dáng cứ như thằng lưu manh, rất nhanh ánh mắt đảo tới Ngô Từ đầy ủy khuất.
Làm Ngô Từ suýt rơi còi trên tay, hắn nói: "Chuyện gì nữa đây?"
"Em bị té, hiện tại không thể chạy được, chỉ huy Từ hôm sau khỏe em sẽ chạy bù 10km vòng sân ạ"
"Tôi nói với cậu ở đây là quân đội, không phải như ở nhà mà cậu lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện kia, nếu như ai cũng như cậu thì còn là quy tắc quân đội nữa không?" Ngô Từ không quen Lý Vương Lâm lễ phép nhưng dù vậy cũng không thể nhân nhượng cho cậu được.
Thời gian chạy 5km cũng đã xong, tất cả quân lính thi nhau thở hồng hộc như trâu, Tào Quang Thương thì hơi ổn định hơi thở, mắt liền thấy Lý Vương Lâm nhăn nhó, cơ mặt trông có vẻ không khỏe lắm.
Lông mày hắn không hiểu sao liền nhíu lại, thân thể Lý Vương Lâm như cọng bún liền một lần nữa ngã xuống, Tào Quang Thương đứng gần, nhanh tay đỡ được cơ thể gầy gò của cậu
"Này! Lý Vương Lâm, tỉnh lại đi..."
"Đưa cậu ta tới trạm y tế nhanh lên"
"Lam Thần mau kiểm tra cho Lý Vương Lâm đi, cậu ấy tự dưng bị ngất" Tào Quang Thương nói với Lam Thần
Lam Thần nhìn Tào Quang Thương vội vã rồi nhìn cậu thiếu niên trong tay hắn, không nói gì, còn nặn ra nụ cười thật tươi: "Để chị"
Suốt cả quá trình kiểm tra sức khỏe Lý Vương Lâm, Tào Quang Thương vẫn nhẫn nại ở lại xem từ đầu đến cuối, nhìn Lam Thần vạnh quần ở cẳng chân lên, chi chít vết bầm bím, có mới có cũ, thậm chí là ở bụng cũng có một mảng.
Nhìn Lý Vương Lâm trái ngược với vẻ cao ngạo bình thường thì lại yên lặng nằm đó, vẻ mặt có hơi nhăn nhó nhưng cũng rất hài hòa lẫn nhu thuận.
Tào Quang Thương hẳn là người rõ nhất mấy vết thương này do đâu, hắn là người kiệm lời, nhưng lại vô tâm đến mức không ngăn cản được đồng bạn hắn, không biết tại sao hắn lại, cảm thấy hối hận vô cùng.
Tuy Lý Vương Lâm có hơi kiêu ngạo tính cách cũng chẳng ai ưa, bị đánh ra nông nỗi này vẫn rất quá đáng, hắn suy nghĩ rồi, sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa.
Lam Thần bôi thuốc mỡ lên vết thương, rồi tim một liều vitamin.
Nhâm Thạch quả thực nhẫn nhịn tới cơ mặt hơi nhăn nhó, ai mà biết Ngô Từ kiên quyết như vậy, triệt để giả vờ ngất đi cho lẹ, ai ngờ cũng thật hiệu quả, cái cô y tá này bôi thuốc gì mà đau như quỷ, cậu sắp nhịn hết nổi rồi, cơ thể bị phơi bày sương gió, còn không mau vén áo xuống nhanh cho ông.
Còn cái thằng Tào Quang Thương nhìn lén ông nãy giờ thì cũng mau biến đi.
Hình ảnh này vừa lúc bị chỉ huy Ngô Từ vừa vào nhìn thấy, Ngô Từ nhăn mặt lại tự trách, không ngờ em ấy thực sự bị thương nặng như vậy, mắt hắn hơi nhíu lại, nói với Tào Quang Thương
"Tào Quang Thương cậu ra đây một chút"
"Tào Quang Thương nói rõ cho tôi biết có phải Lý Vương Lâm bị bắt nạt không?"
Tào Quang Thương hơi ậm ờ nhưng một lúc sau thì bán đứng bạn bè khai một mạch khai ra hết: "Ngụy Đinh và Kiến Vũ có đùa giỡn với Lý Vương Lâm một chút nhưng không ngờ lại quá tay"
"Tôi biết các cậu không ưa nhau nhưng đây là quân đội, có kỉ luật có kỉ cương đâu phải chỗ để các cậu giải quyết thù riêng, nói với anh em của cậu mau chuẩn bị ra gặp tôi" Ngô Từ khiển trách một chút rồi tức giận bỏ đi.
Tào Quang Thương dành một phút mặc niệm cho bạn hắn.
Đã qua một thời gian Nhâm Thạch giả ngất một lúc thì ngủ luôn không hay, lúc sau mới tỉnh lại, mày hơi nhíu tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương.
"Tỉnh rồi"
Nhâm Thạch mệt mỏi ngồi dậy thấy cơ thể khỏe hơn rất nhiều, chuyện lúc sáng đã bỏ qua sau đầu.
Lam Thần nở nụ cười ân cần nói với Lý Vương Lâm: "Cậu chỉ ngất một cái liền biến thành trời long đất lở"
Nhâm Thạch khó hiểu nhìn cô, bộ có động đất à?
"Cậu nhìn ra sân thì biết"
Nhâm Thạch liền nhìn ra sân từ cửa kính to, trong sân có hai thân ảnh giờ đã giữa trưa trời nắng gắt rất mạnh, có hai thân thể cường tráng vừa cầm tay nhau vừa đội xô nước cực bự trên đầu, vừa chạy vừa hô khẩu hiệu.
"Đồng bạn là để thương yêu, giúp đỡ lẫn nhau..."
Nhâm Thạch ớn lạnh một cái, hiệu quả cũng nhanh thật, chưa cần mình đụng tay đã sử lý xong, chỉ huy Ngô Từ này xem ra là một người có trách nhiệm, nhân phẩm tốt.
Trở lại phòng, Nhâm Thạch cảm thấy thật lạnh lẽo, cậu đánh rùng mình một cái nhìn hai người Ngụy Đinh và Kiến Vũ đang nhìn cậu bằng cặp mắt nóng bỏng, thực chất là trừng đến bỏng mắt.
Ây nha! Có qua có lại thôi hơn nữa chẳng phải là do cậu ra tay, Nhâm Thạch nở nụ cười tươi rói thiếu đánh coi như đáp lễ.
Nguy Đinh cùng Kiến Vũ rất muốn in dấu giày lên mặt cậu.
Nhâm Thạch bây giờ đang chuẩn bị đồ đi tắm, cậu ghét nhất là nhà tắm còn tắm chung với bầy con nhộng, vì sao? Vì cậu trời sinh đã cong đến không thể nào cong hơn, nghĩ tới đã thấy rét lạnh, đợi đến lượt cuối cùng mọi người đã tắm xong xuôi, Nhâm Thạch mới lục đục vào nhà tắm.
Vừa quá, chẳng còn ai, Nhâm Thạch cởi đồ, cơ thể trần truồng đầy vết thương hiện ra, ỷ lại vào việc chẳng có ai tắm giờ cuối cùng nên rèm cũng không buồn che lại, dưới vòi sen kì cọ, vừa kì vừa hát lời tự chế.
"Quân tử trả thù mười năm chưa muộn...Đợi tao về tao xé xác mày ra~"
Sau cánh cửa Tào Quang Thương bất thình lình ló ra, lánh thân mình đi vào, hắn để quên đồng phục bẩn ở đây, vừa bước vào đã thấy cảnh xuân phơi phới.
Cũng không vội lấy đồ ngay Tào Quang Thương vừa nhìn vừa đánh giá, ánh mắt sáng rực như chuyên gia, Lý Vương Lâm tắm muộn thật, mông cũng tròn phết trông chả hài hòa với khuôn mặt chút nào, ở trong đây cũng gần hai tháng rồi mà da của Lý Vương Lâm rất trắng, nếu không có mấy vết bầm phá phong cảnh kia.
_________
Lại chuyện gì nữa đây, đứa trẻ này đi đâu cũng gặp rắc rối, sống hòa nhập với mọi người không được hay sao?
Nhâm Thạch phun máu với cát từ trong miệng, thành bãi bầy nhầy dưới đất, tay đưa lên vuốt môi lau vết máu, bộ dáng cứ như thằng lưu manh, rất nhanh ánh mắt đảo tới Ngô Từ đầy ủy khuất.
Làm Ngô Từ suýt rơi còi trên tay, hắn nói: "Chuyện gì nữa đây?"
"Em bị té, hiện tại không thể chạy được, chỉ huy Từ hôm sau khỏe em sẽ chạy bù 10km vòng sân ạ"
"Tôi nói với cậu ở đây là quân đội, không phải như ở nhà mà cậu lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện kia, nếu như ai cũng như cậu thì còn là quy tắc quân đội nữa không?" Ngô Từ không quen Lý Vương Lâm lễ phép nhưng dù vậy cũng không thể nhân nhượng cho cậu được.
Thời gian chạy 5km cũng đã xong, tất cả quân lính thi nhau thở hồng hộc như trâu, Tào Quang Thương thì hơi ổn định hơi thở, mắt liền thấy Lý Vương Lâm nhăn nhó, cơ mặt trông có vẻ không khỏe lắm.
Lông mày hắn không hiểu sao liền nhíu lại, thân thể Lý Vương Lâm như cọng bún liền một lần nữa ngã xuống, Tào Quang Thương đứng gần, nhanh tay đỡ được cơ thể gầy gò của cậu
"Này! Lý Vương Lâm, tỉnh lại đi..."
"Đưa cậu ta tới trạm y tế nhanh lên"
"Lam Thần mau kiểm tra cho Lý Vương Lâm đi, cậu ấy tự dưng bị ngất" Tào Quang Thương nói với Lam Thần
Lam Thần nhìn Tào Quang Thương vội vã rồi nhìn cậu thiếu niên trong tay hắn, không nói gì, còn nặn ra nụ cười thật tươi: "Để chị"
Suốt cả quá trình kiểm tra sức khỏe Lý Vương Lâm, Tào Quang Thương vẫn nhẫn nại ở lại xem từ đầu đến cuối, nhìn Lam Thần vạnh quần ở cẳng chân lên, chi chít vết bầm bím, có mới có cũ, thậm chí là ở bụng cũng có một mảng.
Nhìn Lý Vương Lâm trái ngược với vẻ cao ngạo bình thường thì lại yên lặng nằm đó, vẻ mặt có hơi nhăn nhó nhưng cũng rất hài hòa lẫn nhu thuận.
Tào Quang Thương hẳn là người rõ nhất mấy vết thương này do đâu, hắn là người kiệm lời, nhưng lại vô tâm đến mức không ngăn cản được đồng bạn hắn, không biết tại sao hắn lại, cảm thấy hối hận vô cùng.
Tuy Lý Vương Lâm có hơi kiêu ngạo tính cách cũng chẳng ai ưa, bị đánh ra nông nỗi này vẫn rất quá đáng, hắn suy nghĩ rồi, sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa.
Lam Thần bôi thuốc mỡ lên vết thương, rồi tim một liều vitamin.
Nhâm Thạch quả thực nhẫn nhịn tới cơ mặt hơi nhăn nhó, ai mà biết Ngô Từ kiên quyết như vậy, triệt để giả vờ ngất đi cho lẹ, ai ngờ cũng thật hiệu quả, cái cô y tá này bôi thuốc gì mà đau như quỷ, cậu sắp nhịn hết nổi rồi, cơ thể bị phơi bày sương gió, còn không mau vén áo xuống nhanh cho ông.
Còn cái thằng Tào Quang Thương nhìn lén ông nãy giờ thì cũng mau biến đi.
Hình ảnh này vừa lúc bị chỉ huy Ngô Từ vừa vào nhìn thấy, Ngô Từ nhăn mặt lại tự trách, không ngờ em ấy thực sự bị thương nặng như vậy, mắt hắn hơi nhíu lại, nói với Tào Quang Thương
"Tào Quang Thương cậu ra đây một chút"
"Tào Quang Thương nói rõ cho tôi biết có phải Lý Vương Lâm bị bắt nạt không?"
Tào Quang Thương hơi ậm ờ nhưng một lúc sau thì bán đứng bạn bè khai một mạch khai ra hết: "Ngụy Đinh và Kiến Vũ có đùa giỡn với Lý Vương Lâm một chút nhưng không ngờ lại quá tay"
"Tôi biết các cậu không ưa nhau nhưng đây là quân đội, có kỉ luật có kỉ cương đâu phải chỗ để các cậu giải quyết thù riêng, nói với anh em của cậu mau chuẩn bị ra gặp tôi" Ngô Từ khiển trách một chút rồi tức giận bỏ đi.
Tào Quang Thương dành một phút mặc niệm cho bạn hắn.
Đã qua một thời gian Nhâm Thạch giả ngất một lúc thì ngủ luôn không hay, lúc sau mới tỉnh lại, mày hơi nhíu tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương.
"Tỉnh rồi"
Nhâm Thạch mệt mỏi ngồi dậy thấy cơ thể khỏe hơn rất nhiều, chuyện lúc sáng đã bỏ qua sau đầu.
Lam Thần nở nụ cười ân cần nói với Lý Vương Lâm: "Cậu chỉ ngất một cái liền biến thành trời long đất lở"
Nhâm Thạch khó hiểu nhìn cô, bộ có động đất à?
"Cậu nhìn ra sân thì biết"
Nhâm Thạch liền nhìn ra sân từ cửa kính to, trong sân có hai thân ảnh giờ đã giữa trưa trời nắng gắt rất mạnh, có hai thân thể cường tráng vừa cầm tay nhau vừa đội xô nước cực bự trên đầu, vừa chạy vừa hô khẩu hiệu.
"Đồng bạn là để thương yêu, giúp đỡ lẫn nhau..."
Nhâm Thạch ớn lạnh một cái, hiệu quả cũng nhanh thật, chưa cần mình đụng tay đã sử lý xong, chỉ huy Ngô Từ này xem ra là một người có trách nhiệm, nhân phẩm tốt.
Trở lại phòng, Nhâm Thạch cảm thấy thật lạnh lẽo, cậu đánh rùng mình một cái nhìn hai người Ngụy Đinh và Kiến Vũ đang nhìn cậu bằng cặp mắt nóng bỏng, thực chất là trừng đến bỏng mắt.
Ây nha! Có qua có lại thôi hơn nữa chẳng phải là do cậu ra tay, Nhâm Thạch nở nụ cười tươi rói thiếu đánh coi như đáp lễ.
Nguy Đinh cùng Kiến Vũ rất muốn in dấu giày lên mặt cậu.
Nhâm Thạch bây giờ đang chuẩn bị đồ đi tắm, cậu ghét nhất là nhà tắm còn tắm chung với bầy con nhộng, vì sao? Vì cậu trời sinh đã cong đến không thể nào cong hơn, nghĩ tới đã thấy rét lạnh, đợi đến lượt cuối cùng mọi người đã tắm xong xuôi, Nhâm Thạch mới lục đục vào nhà tắm.
Vừa quá, chẳng còn ai, Nhâm Thạch cởi đồ, cơ thể trần truồng đầy vết thương hiện ra, ỷ lại vào việc chẳng có ai tắm giờ cuối cùng nên rèm cũng không buồn che lại, dưới vòi sen kì cọ, vừa kì vừa hát lời tự chế.
"Quân tử trả thù mười năm chưa muộn...Đợi tao về tao xé xác mày ra~"
Sau cánh cửa Tào Quang Thương bất thình lình ló ra, lánh thân mình đi vào, hắn để quên đồng phục bẩn ở đây, vừa bước vào đã thấy cảnh xuân phơi phới.
Cũng không vội lấy đồ ngay Tào Quang Thương vừa nhìn vừa đánh giá, ánh mắt sáng rực như chuyên gia, Lý Vương Lâm tắm muộn thật, mông cũng tròn phết trông chả hài hòa với khuôn mặt chút nào, ở trong đây cũng gần hai tháng rồi mà da của Lý Vương Lâm rất trắng, nếu không có mấy vết bầm phá phong cảnh kia.
_________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook