Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
-
Chương 27
Trước mặt là một cái trung tâm thương mại to lớn bị bỏ hoang, cây cối mọc um tùm che chắn hết cả đường đi, phía trước cũng có nhiều xe tải xe hơi các loại, Nhâm Thạch nghĩ chắc chắn xe hết xăng nên mới vứt nhiều như vậy, trước cổng lớn trung tâm lãng vãn mấy con tang thi cấp thấp đen ngòm, quần áo rách tả tơi có nam có nữ đang tìm kiếm con mồi.
Nhâm Thạch hít thật sâu, suy nghĩ mấy con tang thi này có giết cũng vô dụng với mình, sau đầu tang thi có một viên gọi là tinh hạch, hấp thu càng nhiều thì công lực càng lớn.
Lấp ló ở bầy tang thi Nhâm Thạch bỗng nhiên kinh hãi phát hiện một con tang thi cấp cao khó gặp duy nhất ở đây, dị năng hệ Thổ, nó đang cố gắng đào bới cái gì đó, Nhâm Thạch ngay lập tức rút cây súng lục, nó cũng phát hiện ra Nhâm Thạch có hơi hoảng sợ, một bầy tang thi cấp thấp thi nhau chạy biến, con tang thi cao cấp gào lên một tiếng cũng co chân bỏ chạy.
"ĐOÀNG___" một phát trúng ngay não của con tang thi cấp cao, dòng nước màu đen đục chảy ra từ đầu của nó "GÀO___" khuôn miệng nó chảy ra nước dãi hôi thối cuồng bạo rống lên, hai lớp đường bên cạnh nó đổ ầm ầm xuống, sâu không thấy đáy, nó muốn tạo phản nhưng nó hơi e dè Nhâm Thạch có vẻ chần chừ không dám tiến lên, lợi dụng cơ hội đó Nhâm Thạch gắng sức nã một phát nữa, cơ hồ tang thi cả óc cũng văng ra rớt xuống.
Nhâm Thạch biết nó đã chết, lập tức tiến lại gần, thuần thục phang não nó ra, một viên tinh hạch sáng bóng dính máu đen ghê tởm, Nhâm Thạch lau vào quần ra sức ngắm nghía.
"Cái này làm sao mà hấp thu?"
Đang nghĩ cách hấp thu thì Nhâm Thạch nhận thấy trên tay mình viên tinh hạch đẹp đẽ này lập tức biến thành bột vụn bay lã chã, như có một dòng điện chạy dọc toàn thân Nhâm Thạch, rồi lắng xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Từ đằng xa tiếng xe quân dụng chạy với tốc độ 80km/h, lao đi vun vút, đám tang thi cấp thấp kiên dè Nhâm Thạch vừa nãy ngửi được mùi con người thì hai tròng mắt trắng dã, nước dãi liên tục đổ ra lách xa qua người Nhâm Thạch chạy đâm đầu vào chiếc xe, chiếc xe quân dụng cơ hồ không dừng lại cán nát một đám tang thi tay chân quơ loạn, máu me phụt ra như mưa nhuộm đầu xe thành màu đen.
Một người trong xe khẽ lướt qua cửa kính ánh mắt chíu đến bóng dáng Nhâm Thạch thì giật mình, tưởng mình nhìn nhầm, dụi dụi hai mắt.
"Dừng xe!!!"
"Kítttt____" chiếc xe chà xác mặt đường vang lên tiếng kít chói tai, một người mặc quân trang trong đó nét mặt nghiêm nghị khẽ nói: "Là người, mau cứu cậu ta"
"Đội trưởng, sao cậu ta lại xuất hiện ở đây một mình được?"
Một người nữa cũng mặc quân trang lập tức mở cửa xe bước xuống, người nọ cầm súng lục liên hoàng nã vào đầu tang thi, tang thi liên tục ngã xuống đất thành một bãi chất đầy thi thể, người nọ không hề liếc mắt một cái tiến về phía Nhâm Thạch.
Nhâm Thạch từ khi đến đây mới thấy qua người sống làm cậu vui sướng không thôi mà quên rằng chính mình cũng là tang thi, vì mới hấp thu được tinh hạch của tang thi dị năng cấp cao cho nên làn da Nhâm Thạch đã trở lại hồng hào hơn, móng tay cũng ngắn lại không khác gì con người.
Người nọ dơ tay chào theo nghi thức quân đội: "Xin chào, nếu cậu không phiền thì có thể đi theo chúng tôi tới chỗ an toàn hơn"
Nhâm Thạch không suy nghĩ vội đồng ý: "Được được, cảm ơn"
Nhâm Thạch yên vị trong xe, trong xe có bốn người, Nhâm Thạch bị khí thế nghiêm nghị trong quân đội làm cho lạnh cả người, xe cán qua tang thi tiếp tục chạy, ai cũng yên lặng đánh giá Nhâm Thạch, chỉ là một người bình thường làm sao có thể đứng trong một bầy tang thi mà không hề hấn gì? Trong đó có một người lên tiếng bắt chuyện với cậu
"Chào cậu, tôi là Tiêu Trình"
"A...xin chào, tôi là Thẩm Thiên Lương" Nhâm Thạch cười chào lại, cậu vừa nhìn đã biết người này chính là dị năng giả hệ Mộc
"Thiên Lương Sao cậu lại đi một mình ở đó, cậu chưa bộc phát dị năng mà lại dám đi một mình"
Nhâm Thạch kiếm cớ giải thích: "Tôi bị lạc người thân, chỉ là vừa vặn mọi người tới mới cứu tôi một mạng, cảm ơn rất nhiều"
Tiêu Trình lột bỏ bộ mặt nghiêm túc ha ha cười: "Không có gì, không có gì chỉ là tiện đường"
Nhâm Thạch dè dặt lên tiếng: "Cho hỏi các cậu định đi đâu vậy?"
Một người trong đó im lặng nãy giờ tự nhiên lên tiếng: "Căn cứ tạm thời, chúng tôi đang phát lương thực ở đấy, nếu đến kịp thì cậu cũng sẽ có một phần"
"A...vậy thì tốt quá"
Tiêu Trình hiếm khi được nói chuyện thỏa mái nên một mạch khai ta hết: "Nhưng mà lương thực bây giờ hiếm hoi lắm, chính phủ chỉ chu cấp một phần, còn lại phải tự túc, ngày mốt chúng ta phải về căn cứ rồi..."
"Cậu nói nhiều quá!"
Tiêu Trình ỉu xìu vẻ mặt: "Em sai rồi đội trưởng"
Dù gì cũng không thể moi được tin tức hữu ích, Nhâm Thạch câm như hến im lặng suốt quá trình đi.
Đến nơi, Nhâm Thạch bước xuống xe đánh giá, nơi này là nơi quân đội tự lập nên, phía trước la hét rất ồn ào, hình như là có người phát lương thực, ai cũng muốn tranh nhiều hơn, chen lấn đến nhào thành một đoàn, hỗn loạn vô cùng.
Vị đội trưởng nhíu mày nhìn cảnh này, hô lên: "Đừng phát nữa"
Cả đoàn người nhìn vị đội trưởng câm phẫn trừng mắt, như muốn lao lên đánh nhau với y
Liên tiếp nhiều người phỉ nhổ "Các ngươi ăn hiếp người dân, phát lương thực đã ít rồi còn lớn tiếng"
"Vậy thì nhịn đi, đừng phát nữa"
Nhận thấy mấy người này làm thật, bọn họ lo sợ xanh mặt, hoảng loạn: "Chúng tôi sai rồi đội trưởng cho chúng tôi thức ăn đi, đội trưởng tại vì chúng tôi đói quá thôi"
"Xếp hàng" chỉ nghe vị đội trưởng lạnh lùng hô
Công cuộc phân phát lại diễn ra, mọi người biết sợ trật tự hơn, Tiêu Trình muốn cậu sếp hàng nhưng Nhâm Thạch thừa hơi đâu mà xếp hàng, cậu lôi Tiêu Trình ra một góc, dụ dỗ cái cậu dễ lừa này: "À...tôi hỏi cậu một việc được không?"
Tiêu Trình cười gật đầu: "Cậu muốn hỏi gì?"
Nhâm Thạch đáp: "Cậu nói cậu về căn cứ có phải là về thủ đô phải không?"
"Đúng rồi"
Nhâm Thạch nếu tim đập được thì nó đã đập nổ tung luôn rồi, Nhâm Thạch không thể ngừng vui vẻ liên tục hỏi: "Có thể cho tôi đi cùng được không?"
Tiêu Trình dứt khoát nói: "Không thể"
"Tại sao?"
Tiêu Trình lúc đầu cũng rất thích Thẩm Thiên Lương nhưng bây giờ lại có hơi khó chịu lên tiếng: "Cậu không thể đi được, đội trưởng nghiêm khắc sẽ không đồng ý, với lại ai cũng có ý định như cậu thì chúng tôi đưa đi hết à? Tôi biết cậu là người thường nên không thể chấp nhận được, nhưng tham vọng của cậu quá lớn"
Nhâm Thạch đơ người: "..."
Tôi làm gì có tham vọng gì, tôi chỉ muốn gặp người yêu, cậu ta nói quá xa rồi đi, thôi được rồi Nhâm Thạch sẽ tìm cách khác.
Tiêu Trình bỏ đi, trời đã chuyển sang buổi trưa, nắng nóng cực điểm, ai nấy cũng rũ rượt lau mồ hôi, khuôn mặt lúc đỏ gắt lúc trắng bệt như tắc kè đổi màu, Nhâm Thạch tay chân lạnh ngắt chẳng thấy nóng một chút nào, nhìn phía trước đột nhiên cười lạnh.
Vị đội trưởng ban nãy, đang đứng gật đầu với một người, dù cách rất xa nhưng Nhâm Thạch vẫn nghe rõ mồn một: "Thẩm Tổng! Chúng tôi sẽ theo lời Trung tướng đưa ngài và gia đình ngài về thủ đô"
Đằng sau Cao Dung thật cao hứng liên tục nói: "Đã lâu như vậy rồi mà Trung tướng vẫn còn nhớ Thiệu gia nợ Thẩm gia chúng tôi một ân tình, hận hạnh cho gia đình chúng tôi quá" nói rồi Cao Dung liếc mắt sang Thẩm Diệu Lăng đầy mờ ám
Thẩm Triệu Tôn đứng bên cạnh không nói gì.
Nhâm Thạch không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại gia đình nguyên chủ, vừa gặp đã kiếm được món hời to, về thủ đô à không thể thiếu Nhâm Thạch được, cậu cơ hồ chạy lại thật nhanh, vừa chạy vừa hét giống như sợ người ta không nghe thấy
"Ba ơi~"
Cả nhà bốn người thêm cả vị đội trưởng nữa đều bị giật mình, Cao Dung nét mặt vặn vẹo hết sức khó coi cơ hồ cũng hét lên: "Nó còn sống?"
Không thể nào? Rõ ràng là một bầy tang thi, nó không thể thoát ra dễ dàng mà còn lành lặn được, Cao Dung chỉ nghĩ Thẩm Thiên Lương hết sức may mắn làm bà câm hận đến run rẩy.
Thẩm Diệu Lăng thì vui mừng khi nhìn thấy anh trai còn sống.
Nhâm Thạch nai con tới gần liên tiếp trách mắng: "Về thủ đô mà không bảo với con gì hết"
Thẩm Tô cũng nhìn thấy đứa con trai nghĩ là bỏ mạng này chột dạ không nhìn thẳng vào mắt cậu, Cao Dung nét mặt mang rõ sự ghét bỏ cùng hận thù nhưng lời nói lại hết sức giả tạo: "Chúng ta thật có lỗi khi lạc mất con, ba với mẹ tìm con suốt cả đêm qua"
Nhâm Thạch mắt điếc tai ngơ để tránh buồn nôn, nhưng trình độ này vẫn chưa buồn nôn bằng cậu đâu: "Con may mắn thoát được từ đám tang thi, bây giờ gia đình ta đoàn tụ thật tốt quá"
Vị đội trưởng làm bình phong nãy giờ đều có hơi không ngờ, người này chính là con trai nhà Thẩm gia, y đã nghe Tiêu Trình kể lại rằng cậu này muốn về thủ đô cùng bọn hắn làm y rất không vui với cái người chỉ biết lợi dụng này, bây giờ xem ra không đưa cậu ta về là không được rồi.
Nhâm Thạch hít thật sâu, suy nghĩ mấy con tang thi này có giết cũng vô dụng với mình, sau đầu tang thi có một viên gọi là tinh hạch, hấp thu càng nhiều thì công lực càng lớn.
Lấp ló ở bầy tang thi Nhâm Thạch bỗng nhiên kinh hãi phát hiện một con tang thi cấp cao khó gặp duy nhất ở đây, dị năng hệ Thổ, nó đang cố gắng đào bới cái gì đó, Nhâm Thạch ngay lập tức rút cây súng lục, nó cũng phát hiện ra Nhâm Thạch có hơi hoảng sợ, một bầy tang thi cấp thấp thi nhau chạy biến, con tang thi cao cấp gào lên một tiếng cũng co chân bỏ chạy.
"ĐOÀNG___" một phát trúng ngay não của con tang thi cấp cao, dòng nước màu đen đục chảy ra từ đầu của nó "GÀO___" khuôn miệng nó chảy ra nước dãi hôi thối cuồng bạo rống lên, hai lớp đường bên cạnh nó đổ ầm ầm xuống, sâu không thấy đáy, nó muốn tạo phản nhưng nó hơi e dè Nhâm Thạch có vẻ chần chừ không dám tiến lên, lợi dụng cơ hội đó Nhâm Thạch gắng sức nã một phát nữa, cơ hồ tang thi cả óc cũng văng ra rớt xuống.
Nhâm Thạch biết nó đã chết, lập tức tiến lại gần, thuần thục phang não nó ra, một viên tinh hạch sáng bóng dính máu đen ghê tởm, Nhâm Thạch lau vào quần ra sức ngắm nghía.
"Cái này làm sao mà hấp thu?"
Đang nghĩ cách hấp thu thì Nhâm Thạch nhận thấy trên tay mình viên tinh hạch đẹp đẽ này lập tức biến thành bột vụn bay lã chã, như có một dòng điện chạy dọc toàn thân Nhâm Thạch, rồi lắng xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Từ đằng xa tiếng xe quân dụng chạy với tốc độ 80km/h, lao đi vun vút, đám tang thi cấp thấp kiên dè Nhâm Thạch vừa nãy ngửi được mùi con người thì hai tròng mắt trắng dã, nước dãi liên tục đổ ra lách xa qua người Nhâm Thạch chạy đâm đầu vào chiếc xe, chiếc xe quân dụng cơ hồ không dừng lại cán nát một đám tang thi tay chân quơ loạn, máu me phụt ra như mưa nhuộm đầu xe thành màu đen.
Một người trong xe khẽ lướt qua cửa kính ánh mắt chíu đến bóng dáng Nhâm Thạch thì giật mình, tưởng mình nhìn nhầm, dụi dụi hai mắt.
"Dừng xe!!!"
"Kítttt____" chiếc xe chà xác mặt đường vang lên tiếng kít chói tai, một người mặc quân trang trong đó nét mặt nghiêm nghị khẽ nói: "Là người, mau cứu cậu ta"
"Đội trưởng, sao cậu ta lại xuất hiện ở đây một mình được?"
Một người nữa cũng mặc quân trang lập tức mở cửa xe bước xuống, người nọ cầm súng lục liên hoàng nã vào đầu tang thi, tang thi liên tục ngã xuống đất thành một bãi chất đầy thi thể, người nọ không hề liếc mắt một cái tiến về phía Nhâm Thạch.
Nhâm Thạch từ khi đến đây mới thấy qua người sống làm cậu vui sướng không thôi mà quên rằng chính mình cũng là tang thi, vì mới hấp thu được tinh hạch của tang thi dị năng cấp cao cho nên làn da Nhâm Thạch đã trở lại hồng hào hơn, móng tay cũng ngắn lại không khác gì con người.
Người nọ dơ tay chào theo nghi thức quân đội: "Xin chào, nếu cậu không phiền thì có thể đi theo chúng tôi tới chỗ an toàn hơn"
Nhâm Thạch không suy nghĩ vội đồng ý: "Được được, cảm ơn"
Nhâm Thạch yên vị trong xe, trong xe có bốn người, Nhâm Thạch bị khí thế nghiêm nghị trong quân đội làm cho lạnh cả người, xe cán qua tang thi tiếp tục chạy, ai cũng yên lặng đánh giá Nhâm Thạch, chỉ là một người bình thường làm sao có thể đứng trong một bầy tang thi mà không hề hấn gì? Trong đó có một người lên tiếng bắt chuyện với cậu
"Chào cậu, tôi là Tiêu Trình"
"A...xin chào, tôi là Thẩm Thiên Lương" Nhâm Thạch cười chào lại, cậu vừa nhìn đã biết người này chính là dị năng giả hệ Mộc
"Thiên Lương Sao cậu lại đi một mình ở đó, cậu chưa bộc phát dị năng mà lại dám đi một mình"
Nhâm Thạch kiếm cớ giải thích: "Tôi bị lạc người thân, chỉ là vừa vặn mọi người tới mới cứu tôi một mạng, cảm ơn rất nhiều"
Tiêu Trình lột bỏ bộ mặt nghiêm túc ha ha cười: "Không có gì, không có gì chỉ là tiện đường"
Nhâm Thạch dè dặt lên tiếng: "Cho hỏi các cậu định đi đâu vậy?"
Một người trong đó im lặng nãy giờ tự nhiên lên tiếng: "Căn cứ tạm thời, chúng tôi đang phát lương thực ở đấy, nếu đến kịp thì cậu cũng sẽ có một phần"
"A...vậy thì tốt quá"
Tiêu Trình hiếm khi được nói chuyện thỏa mái nên một mạch khai ta hết: "Nhưng mà lương thực bây giờ hiếm hoi lắm, chính phủ chỉ chu cấp một phần, còn lại phải tự túc, ngày mốt chúng ta phải về căn cứ rồi..."
"Cậu nói nhiều quá!"
Tiêu Trình ỉu xìu vẻ mặt: "Em sai rồi đội trưởng"
Dù gì cũng không thể moi được tin tức hữu ích, Nhâm Thạch câm như hến im lặng suốt quá trình đi.
Đến nơi, Nhâm Thạch bước xuống xe đánh giá, nơi này là nơi quân đội tự lập nên, phía trước la hét rất ồn ào, hình như là có người phát lương thực, ai cũng muốn tranh nhiều hơn, chen lấn đến nhào thành một đoàn, hỗn loạn vô cùng.
Vị đội trưởng nhíu mày nhìn cảnh này, hô lên: "Đừng phát nữa"
Cả đoàn người nhìn vị đội trưởng câm phẫn trừng mắt, như muốn lao lên đánh nhau với y
Liên tiếp nhiều người phỉ nhổ "Các ngươi ăn hiếp người dân, phát lương thực đã ít rồi còn lớn tiếng"
"Vậy thì nhịn đi, đừng phát nữa"
Nhận thấy mấy người này làm thật, bọn họ lo sợ xanh mặt, hoảng loạn: "Chúng tôi sai rồi đội trưởng cho chúng tôi thức ăn đi, đội trưởng tại vì chúng tôi đói quá thôi"
"Xếp hàng" chỉ nghe vị đội trưởng lạnh lùng hô
Công cuộc phân phát lại diễn ra, mọi người biết sợ trật tự hơn, Tiêu Trình muốn cậu sếp hàng nhưng Nhâm Thạch thừa hơi đâu mà xếp hàng, cậu lôi Tiêu Trình ra một góc, dụ dỗ cái cậu dễ lừa này: "À...tôi hỏi cậu một việc được không?"
Tiêu Trình cười gật đầu: "Cậu muốn hỏi gì?"
Nhâm Thạch đáp: "Cậu nói cậu về căn cứ có phải là về thủ đô phải không?"
"Đúng rồi"
Nhâm Thạch nếu tim đập được thì nó đã đập nổ tung luôn rồi, Nhâm Thạch không thể ngừng vui vẻ liên tục hỏi: "Có thể cho tôi đi cùng được không?"
Tiêu Trình dứt khoát nói: "Không thể"
"Tại sao?"
Tiêu Trình lúc đầu cũng rất thích Thẩm Thiên Lương nhưng bây giờ lại có hơi khó chịu lên tiếng: "Cậu không thể đi được, đội trưởng nghiêm khắc sẽ không đồng ý, với lại ai cũng có ý định như cậu thì chúng tôi đưa đi hết à? Tôi biết cậu là người thường nên không thể chấp nhận được, nhưng tham vọng của cậu quá lớn"
Nhâm Thạch đơ người: "..."
Tôi làm gì có tham vọng gì, tôi chỉ muốn gặp người yêu, cậu ta nói quá xa rồi đi, thôi được rồi Nhâm Thạch sẽ tìm cách khác.
Tiêu Trình bỏ đi, trời đã chuyển sang buổi trưa, nắng nóng cực điểm, ai nấy cũng rũ rượt lau mồ hôi, khuôn mặt lúc đỏ gắt lúc trắng bệt như tắc kè đổi màu, Nhâm Thạch tay chân lạnh ngắt chẳng thấy nóng một chút nào, nhìn phía trước đột nhiên cười lạnh.
Vị đội trưởng ban nãy, đang đứng gật đầu với một người, dù cách rất xa nhưng Nhâm Thạch vẫn nghe rõ mồn một: "Thẩm Tổng! Chúng tôi sẽ theo lời Trung tướng đưa ngài và gia đình ngài về thủ đô"
Đằng sau Cao Dung thật cao hứng liên tục nói: "Đã lâu như vậy rồi mà Trung tướng vẫn còn nhớ Thiệu gia nợ Thẩm gia chúng tôi một ân tình, hận hạnh cho gia đình chúng tôi quá" nói rồi Cao Dung liếc mắt sang Thẩm Diệu Lăng đầy mờ ám
Thẩm Triệu Tôn đứng bên cạnh không nói gì.
Nhâm Thạch không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại gia đình nguyên chủ, vừa gặp đã kiếm được món hời to, về thủ đô à không thể thiếu Nhâm Thạch được, cậu cơ hồ chạy lại thật nhanh, vừa chạy vừa hét giống như sợ người ta không nghe thấy
"Ba ơi~"
Cả nhà bốn người thêm cả vị đội trưởng nữa đều bị giật mình, Cao Dung nét mặt vặn vẹo hết sức khó coi cơ hồ cũng hét lên: "Nó còn sống?"
Không thể nào? Rõ ràng là một bầy tang thi, nó không thể thoát ra dễ dàng mà còn lành lặn được, Cao Dung chỉ nghĩ Thẩm Thiên Lương hết sức may mắn làm bà câm hận đến run rẩy.
Thẩm Diệu Lăng thì vui mừng khi nhìn thấy anh trai còn sống.
Nhâm Thạch nai con tới gần liên tiếp trách mắng: "Về thủ đô mà không bảo với con gì hết"
Thẩm Tô cũng nhìn thấy đứa con trai nghĩ là bỏ mạng này chột dạ không nhìn thẳng vào mắt cậu, Cao Dung nét mặt mang rõ sự ghét bỏ cùng hận thù nhưng lời nói lại hết sức giả tạo: "Chúng ta thật có lỗi khi lạc mất con, ba với mẹ tìm con suốt cả đêm qua"
Nhâm Thạch mắt điếc tai ngơ để tránh buồn nôn, nhưng trình độ này vẫn chưa buồn nôn bằng cậu đâu: "Con may mắn thoát được từ đám tang thi, bây giờ gia đình ta đoàn tụ thật tốt quá"
Vị đội trưởng làm bình phong nãy giờ đều có hơi không ngờ, người này chính là con trai nhà Thẩm gia, y đã nghe Tiêu Trình kể lại rằng cậu này muốn về thủ đô cùng bọn hắn làm y rất không vui với cái người chỉ biết lợi dụng này, bây giờ xem ra không đưa cậu ta về là không được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook