Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
-
Chương 22
Nhâm Thạch phất tay áo, thong thả bước tới, miệng còn nở nụ cười đáng khinh nói: "Đã lâu không gặp nhị đệ"
Chu Lưu Văn ở trong phòng nghe tiếng nói quen thuộc đến nỗi căm phẫn, nó chạy ra ngoài, thấy được gương mặt Chu Lưu Dương, dòng máu toàn thân nó sôi lên sùng sục
"Mày vẫn chưa chết?"
"Đúng vậy!"
Khuôn mặt Chu Lưu Văn lúc trắng xanh, chất giọng con nít gào lên "Các ngươi ra bắt hắn lại cho ta, thằng con nhặt ngoài đường nếu mày mò về đây thì mày chán sống rồi, ai cũng nghĩ là mày đã chết, bây giờ tao có giết mày thì chả ai biết tới"
Nhâm Thạch khẽ ồ lên: "Vậy à"
Vừa nói xong Nhâm Thạch đã bị bao quanh bởi ba bốn người nô tài, Nhâm Thạch suy nghĩ đây có lẽ là thuộc hạ do Chu Lữ nuôi để đề phòng bất trắc bị Chu Lưu Văn lấy ra sử dụng, nhìn cũng khí thế đấy bất quá...
Chớp mắt vừa suy nghĩ xong thì Nhâm Thạch lao lên, đấu với mấy người này Nhâm Thạch chỉ cần dùng một tay, thân ảnh bạch y uy phong khí thế ngất trời, y xoay kiếm đã giải quyết được một người, một khắc sau năm người thuộc hạ này không ai là lành lặn, ngã sõng soài trên mặt đất, Nhâm Thạch chỉ dùng nội công tạo sát chiêu chứ không dùng kiếm để đánh người nên không có cảnh máu me gì hết.
Chu Lưu Văn thấy hết tình cảnh, đây là mấy người nó lấy được của cha nó, bây giờ mà điều động thêm nữa sợ cha nó sẽ sinh nghi, nó có chút hoảng hốt nhìn thân ảnh múa may quay cuồng mà nó cho là phế vật kia bàng hoàng, chân khẽ lui về một bước nhưng tính bướng bỉnh và độc ác xuất phát từ lương tâm của nó không cho phép nó bị nhục nhã như vậy, mà Chu Lưu Dương giải quyết xong đám người lại đang nhàn nhã tiến về phía nó, Chu Lưu Văn thấy y cười nhưng khuôn mặt đó, Chu Lưu Văn không bao giờ quên được, thật sự rất khủng bố như ác ma.
Chu Lưu Văn hèn mọn, lấy cái ghế gỗ phóng lại chỗ Chu Lưu Dương, vẫn bị Chu Lưu Dương tay không chém đi
"Đừng lại gần đây nếu không ta sẽ giết___"
Chu Lưu Văn chưa nói xong đã bị Nhâm Thạch vui vẻ vả cho Chu Lưu Văn một phát, để nát bấy cái mồm dơ bẩn này đi, lực đạo "nhẹ nhàng" nhưng đủ khiến Chu Lưu Văn khớp hàm bị lệch đi.
"A___"
Chu Lưu Văn ôm khuôn miệng, nước mắt nước mũi từa lưa, dù gì thì nó vẫn là một đứ trẻ [hư đốn] nên bị đau là cứ ôm mặt khóc đòi mẹ.
Nhâm Thạch không cảm xúc kéo Chu Lưu Văn ra khỏi sân, mấy người A hoàn thấy như vậy hét lên thất thanh chạy đi báo cho chủ tử bị Nhâm Thạch khẽ lên tiếng nhắc nhở: "Cứ chạy đi nhưng chân của các ngươi thì phải để lại" làm một đám người run rẩy không nhúc nhích nữa.
Nhâm Thạch khẽ ngâm nga: "Tốt"
Nhâm Thạch ngồi xuống nhìn Chu Lưu Văn nằm vật vã dưới đất, bây giờ trong nó nhếch nhát vô cùng, Nhâm Thạch mới không hề ăn hiếp một đứa trẻ nhưng mà hôm nay phá lệ vậy.
Chu Lưu Văn bị đánh vẫn có sức gào mồm lên được: "Thằng nhãi heo chó, mày dám làm gì tao, tao sẽ không để mày chết toàn___"
"Bốp___"
Chu Lưu Văn bị Nhâm Thạch vả cho một phát nữa đến nỗi la cũng không còn sức nữa.
Nhâm Thạch hiền từ với con nít lắm, y phẩy tay với một gã nô tài đứng xa xa kia lại đây, gã ta run cầm cập nhưng vẫn hả dạ nhìn Chu Lưu Văn đau đớn nằm trên đất chính vì điều này nên Nhâm Thạch mới bảo gã lại.
"Ngươi lôi nó đứng dậy đánh 50 trượng đi"
Lúc trước Nhâm Thạch bị đánh đến 100 trượng, bây giờ nể tình huynh đệ hờ này giảm bớt cho cậu ta, Nhâm Thạch thật thấy mình quá đổi hiền từ.
Gã nô lệ chấn động, vẫn lù lù không nhúc nhích làm Nhâm Thạch có hơi giận: "Ra tay nhanh lên, không thì chính ngươi lĩnh dùm nó đấy"
Gã ta mặc dù là thuộc hạ nhưng không muốn bị như vậy, dứt khoát lôi Chu Lưu Văn đang vặn vẹo gào rống đi thả lên cái bàn Chu Lưu Văn hay hành hạ nô lệ.
Mặc cho Chu Lưu Văn gào rống, một lúc sau lại chuyển sang cầu xin mà gã nô lệ càng đánh càng hăng như muốn đánh chết Chu Lưu Văn vậy, có thể nói gã ta rất hận Chu Lưu Văn, Nhâm Thạch thật hết cách có thể làm cho nô lệ hận đến như vậy thì đứa trẻ này làm cho Nhâm Thạch khâm phục với độ ác của nó.
Chỉ với hai mươi tư cây đã làm cho Chu Lưu Văn thừa sống thiếu chết, khuôn mặt đỏ au vì đau, máu cũng lan ra từ mông nhiễu vào y phục mơ hồ Chu Lưu Văn cũng đã ngất luôn rồi, Nhâm Thạch vội nói gã ta dừng lại, gã ta vẫn đánh đến nổi Nhâm Thạch phải đá gã ta một phát gã mới chỏng vó nằm dưới đất, gã mà đánh nữa chắc Chu Lưu Văn lìa khỏi cõi đời.
Trong lúc không để ý thì một gã nô tài lén đi mách chử tử, chưa vui gì thì Phương Trâm kéo theo Chu Lữ lần lược chạy tới, bà thấy con mình nằm trong vũng máu thì như sắp ngất, òa lên khóc rống, ôm Chu Lưu Văn vào trong lòng lay nó tỉnh dậy.
Chu Lữ nhìn con trai ông bị đánh thành như vậy rất giận dữ nhưng ông ta vẫn kìm nén, mắt như thiêu đốt Nhâm Thạch: "Đúng là nuôi ong tay áo" ngay lập tức ông sai thuộc hạ bao quanh Nhâm Thạch
Nhâm Thạch đứng vững vàng, một trắng đối diện giữa rừng đen làm nổi bật lên thân ảnh y.
Phượng Trâm thấy con không tỉnh, cặp mắt ngước lên nhìn Chu Lưu Dương oán độc, bà ta rút kiếm của thuộc hạ, lao tới Chu Lưu Dương mũi kiếm định đâm vào tim Nhâm Thạch, Nhâm Thạch không bị bất ngờ lách mình trách ra, làm bà ngã lăn quay dưới đất
"Mày mày cái thứ súc sinh"
Chu Lữ đỡ bà lên, nhìn Nhâm Thạch như người chết: "Chu Lưu... Ha! mày làm gì có tên, mày chỉ là được tao nhặt từ đống phế tích ra, mày không chết mà còn ở đây chính là ông trời có mắt để tao trừng phạt mày, người đâu giết nó, người nào giết được, thưởng"
Chu Lữ vẫn có đầu óc hơn Phượng Trâm vì ông nhìn cử chỉ nhàn nhã của Chu Lưu Dương là biết nó có võ công hơn nữa còn tuyệt thế mới dám xuất hiện tại đây, không biết làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà nó có thể trở nên như vậy, xem ra lai lịch của nó hiển nhiên bất phàm.
Nhâm Thạch nhờ công lực của hệ thống cho mà mạnh lên, nhưng đấu nhiều như vậy, dù có mạnh đến đâu, đấu một hồi vẫn mệt, Nhâm Thạch thở phì phò, hai tay hai chân lên tục múa may không ngừng nghĩ, thấy vậy Chu Lữ gọi thêm rất nhiều thuộc hạ, Nhâm Thạch đấu đến mệt rã rời, trong lúc phân tâm bị mũi kiếm sắc nhọn đâm vào ngực, nhưng chỉ một chút Nhâm Thạch phản ứng lại rất nhanh tức quá phóng tiêu xuyên thủng ngực người kia.
Từ trên cao một bóng dáng hắc y cao lớn bay xuống, vừa đâm vừa xoay tròn mũi kiếm vào tim một gã đằng sau đang cố đâm Chu Lưu Dương, Nhâm Thạch cũng nhận thấy người tới, kinh ngạc đến cứng đờ 3 giây, một lúc thì hồi phục lại, tiếp tục chém giết.
Người kia không ai khác chính là Đàm Liệu Thạch không biết từ đâu phi thân tới cứu một mạng cho Nhâm Thạch, thấy người nọ không để ý tới mình có hơi giận dỗi, điên cuồng tàn sát mạng người, sau một khắc đã rũ rượt thi thể.
Nhâm Thạch: "..."
Chu Lữ hoảng hốt nhìn tàn cục như không thể tin vào mắt mình: "Ngươi ngươi là ai?"
Đàm Liệu Thạch không giấu diếm nói mắt vẫn gắt gao nhìn chầm chầm Chu Lưu Dương: "Giáo chủ ma giáo Đàm Liệu Thạch"
Ngay tức khắc chân những những người có mặt ở đây đều nhũn ra, có nô lệ lập tức quỳ gối xuống, Chu Lữ biến sắc, ma giáo danh tiếng vang khắp tứ phương, diệt môn cả Chu phủ đều chỉ là chuyện nhỏ, Chu Lưu Dương ấy vậy mà có một chỗ dựa hơi vững chắc, hèn gì ngông cuồng như vậy, Chu Lưu Dương đáng lẽ ra ngay từ đầu ông không nên nhặt nó về, nó chính là khắc tinh của nha môn này.
Phượng Trâm đưa con mình giao cho đại phu, một bên hét lên, phận đàn bà ở trong nhà, nào biết cái gì là ma giáo cái gì là giáo chủ: "Ma giáo giáo chủ là cái thứ gì? đều sẽ bị trời tru đất diệt, chúng mày phải trả giá"
"Chu Lưu Dương mày đi chết đi" Phượng Trâm lại lao lên một lần nữa, lần này Chu Lữ không kịp cản bà, Phượng Trâm lao kiếm đến Đàm Liệu Thạch hất bà ra, muốn thương tổn người của hắn? đi chết đi.
Nhâm Thạch vội lao đến cản Đàm Liệu Thạch: "Ngươi mau dừng lại"
Đàm Liệu Thạch nhíu mày không làm ra động tác gì khác, Nhâm Thạch cả gan nắm tay Đàm Liệu Thạch lao người nhảy qua tường, vận khinh công bay đi, hôm nay nháo như vậy là đủ rồi.
Hơi ấm từ bàn tay Nhâm Thạch khiến Đàm Liệu Thạch rung động, ánh mắt nhìn đằng sau mái tóc bay bay của y, thoang thoảng mùi hương cỏ dại làm lòng hắn dễ chịu.
Trời sắp tối ở đây lại cách xa ma giáo như vậy nên Nhâm Thạch dẫn hắn đến một khách điếm.
Vừa vào trong hai bàn tay nắm chặt cũng đã chảy mồ hôi nhưng không ai buông ra.
Tiểu nhị chạy ra không ngạc nhiên hỏi nhiều, chỉ tôn kính hỏi: "Hai đại công tử ngài muốn thuê phòng ạ?
"Hai phòng thượng hạng"
"Một phòng" Đàm Liệu Thạch bá đạo sửa lời Nhâm Thạch
Tiểu nhị thấy khí chất của Đàm Liệu Thạch thì khẽ nói thầm chắc người này hơn rồi, theo người này: "Vậy thì một phòng, mời khách nhân đi theo ta"
Nhâm Thạch: "..."
Công bằng ở đâu?
Hai người an vị ngay trên bàn trong phòng vừa mới thuê, tiểu nhị đem trà và thức ăn lên rồi cáo lui, chỉ để lại hai người, không khí tĩnh lặng đến ưu sầu.
Đàm Liệu Thạch phá vỡ bầu không khí: "Ngươi trước đây là con nuôi của thương nhân kia sao?"
Đàm Liệu Thạch rất không ngờ Chu Lưu Dương thân phận cao quý này lại có xuất thân như thế, những lời cay độc mà hai người đó nói hắn đều nghe không lọt tai, Đàm Liệu Thạch không khó để biết tung tích của Chu Lưu Dương, hắn cơ hồ theo sau y từ rất lâu rồi, từ khi y bước vào căn nhà đó, tự động kiềm chế của hắn liền phát huy tác dụng, nếu không thì Chu Phủ này đã bị hắn san bằng.
__________
Chu Lưu Văn ở trong phòng nghe tiếng nói quen thuộc đến nỗi căm phẫn, nó chạy ra ngoài, thấy được gương mặt Chu Lưu Dương, dòng máu toàn thân nó sôi lên sùng sục
"Mày vẫn chưa chết?"
"Đúng vậy!"
Khuôn mặt Chu Lưu Văn lúc trắng xanh, chất giọng con nít gào lên "Các ngươi ra bắt hắn lại cho ta, thằng con nhặt ngoài đường nếu mày mò về đây thì mày chán sống rồi, ai cũng nghĩ là mày đã chết, bây giờ tao có giết mày thì chả ai biết tới"
Nhâm Thạch khẽ ồ lên: "Vậy à"
Vừa nói xong Nhâm Thạch đã bị bao quanh bởi ba bốn người nô tài, Nhâm Thạch suy nghĩ đây có lẽ là thuộc hạ do Chu Lữ nuôi để đề phòng bất trắc bị Chu Lưu Văn lấy ra sử dụng, nhìn cũng khí thế đấy bất quá...
Chớp mắt vừa suy nghĩ xong thì Nhâm Thạch lao lên, đấu với mấy người này Nhâm Thạch chỉ cần dùng một tay, thân ảnh bạch y uy phong khí thế ngất trời, y xoay kiếm đã giải quyết được một người, một khắc sau năm người thuộc hạ này không ai là lành lặn, ngã sõng soài trên mặt đất, Nhâm Thạch chỉ dùng nội công tạo sát chiêu chứ không dùng kiếm để đánh người nên không có cảnh máu me gì hết.
Chu Lưu Văn thấy hết tình cảnh, đây là mấy người nó lấy được của cha nó, bây giờ mà điều động thêm nữa sợ cha nó sẽ sinh nghi, nó có chút hoảng hốt nhìn thân ảnh múa may quay cuồng mà nó cho là phế vật kia bàng hoàng, chân khẽ lui về một bước nhưng tính bướng bỉnh và độc ác xuất phát từ lương tâm của nó không cho phép nó bị nhục nhã như vậy, mà Chu Lưu Dương giải quyết xong đám người lại đang nhàn nhã tiến về phía nó, Chu Lưu Văn thấy y cười nhưng khuôn mặt đó, Chu Lưu Văn không bao giờ quên được, thật sự rất khủng bố như ác ma.
Chu Lưu Văn hèn mọn, lấy cái ghế gỗ phóng lại chỗ Chu Lưu Dương, vẫn bị Chu Lưu Dương tay không chém đi
"Đừng lại gần đây nếu không ta sẽ giết___"
Chu Lưu Văn chưa nói xong đã bị Nhâm Thạch vui vẻ vả cho Chu Lưu Văn một phát, để nát bấy cái mồm dơ bẩn này đi, lực đạo "nhẹ nhàng" nhưng đủ khiến Chu Lưu Văn khớp hàm bị lệch đi.
"A___"
Chu Lưu Văn ôm khuôn miệng, nước mắt nước mũi từa lưa, dù gì thì nó vẫn là một đứ trẻ [hư đốn] nên bị đau là cứ ôm mặt khóc đòi mẹ.
Nhâm Thạch không cảm xúc kéo Chu Lưu Văn ra khỏi sân, mấy người A hoàn thấy như vậy hét lên thất thanh chạy đi báo cho chủ tử bị Nhâm Thạch khẽ lên tiếng nhắc nhở: "Cứ chạy đi nhưng chân của các ngươi thì phải để lại" làm một đám người run rẩy không nhúc nhích nữa.
Nhâm Thạch khẽ ngâm nga: "Tốt"
Nhâm Thạch ngồi xuống nhìn Chu Lưu Văn nằm vật vã dưới đất, bây giờ trong nó nhếch nhát vô cùng, Nhâm Thạch mới không hề ăn hiếp một đứa trẻ nhưng mà hôm nay phá lệ vậy.
Chu Lưu Văn bị đánh vẫn có sức gào mồm lên được: "Thằng nhãi heo chó, mày dám làm gì tao, tao sẽ không để mày chết toàn___"
"Bốp___"
Chu Lưu Văn bị Nhâm Thạch vả cho một phát nữa đến nỗi la cũng không còn sức nữa.
Nhâm Thạch hiền từ với con nít lắm, y phẩy tay với một gã nô tài đứng xa xa kia lại đây, gã ta run cầm cập nhưng vẫn hả dạ nhìn Chu Lưu Văn đau đớn nằm trên đất chính vì điều này nên Nhâm Thạch mới bảo gã lại.
"Ngươi lôi nó đứng dậy đánh 50 trượng đi"
Lúc trước Nhâm Thạch bị đánh đến 100 trượng, bây giờ nể tình huynh đệ hờ này giảm bớt cho cậu ta, Nhâm Thạch thật thấy mình quá đổi hiền từ.
Gã nô lệ chấn động, vẫn lù lù không nhúc nhích làm Nhâm Thạch có hơi giận: "Ra tay nhanh lên, không thì chính ngươi lĩnh dùm nó đấy"
Gã ta mặc dù là thuộc hạ nhưng không muốn bị như vậy, dứt khoát lôi Chu Lưu Văn đang vặn vẹo gào rống đi thả lên cái bàn Chu Lưu Văn hay hành hạ nô lệ.
Mặc cho Chu Lưu Văn gào rống, một lúc sau lại chuyển sang cầu xin mà gã nô lệ càng đánh càng hăng như muốn đánh chết Chu Lưu Văn vậy, có thể nói gã ta rất hận Chu Lưu Văn, Nhâm Thạch thật hết cách có thể làm cho nô lệ hận đến như vậy thì đứa trẻ này làm cho Nhâm Thạch khâm phục với độ ác của nó.
Chỉ với hai mươi tư cây đã làm cho Chu Lưu Văn thừa sống thiếu chết, khuôn mặt đỏ au vì đau, máu cũng lan ra từ mông nhiễu vào y phục mơ hồ Chu Lưu Văn cũng đã ngất luôn rồi, Nhâm Thạch vội nói gã ta dừng lại, gã ta vẫn đánh đến nổi Nhâm Thạch phải đá gã ta một phát gã mới chỏng vó nằm dưới đất, gã mà đánh nữa chắc Chu Lưu Văn lìa khỏi cõi đời.
Trong lúc không để ý thì một gã nô tài lén đi mách chử tử, chưa vui gì thì Phương Trâm kéo theo Chu Lữ lần lược chạy tới, bà thấy con mình nằm trong vũng máu thì như sắp ngất, òa lên khóc rống, ôm Chu Lưu Văn vào trong lòng lay nó tỉnh dậy.
Chu Lữ nhìn con trai ông bị đánh thành như vậy rất giận dữ nhưng ông ta vẫn kìm nén, mắt như thiêu đốt Nhâm Thạch: "Đúng là nuôi ong tay áo" ngay lập tức ông sai thuộc hạ bao quanh Nhâm Thạch
Nhâm Thạch đứng vững vàng, một trắng đối diện giữa rừng đen làm nổi bật lên thân ảnh y.
Phượng Trâm thấy con không tỉnh, cặp mắt ngước lên nhìn Chu Lưu Dương oán độc, bà ta rút kiếm của thuộc hạ, lao tới Chu Lưu Dương mũi kiếm định đâm vào tim Nhâm Thạch, Nhâm Thạch không bị bất ngờ lách mình trách ra, làm bà ngã lăn quay dưới đất
"Mày mày cái thứ súc sinh"
Chu Lữ đỡ bà lên, nhìn Nhâm Thạch như người chết: "Chu Lưu... Ha! mày làm gì có tên, mày chỉ là được tao nhặt từ đống phế tích ra, mày không chết mà còn ở đây chính là ông trời có mắt để tao trừng phạt mày, người đâu giết nó, người nào giết được, thưởng"
Chu Lữ vẫn có đầu óc hơn Phượng Trâm vì ông nhìn cử chỉ nhàn nhã của Chu Lưu Dương là biết nó có võ công hơn nữa còn tuyệt thế mới dám xuất hiện tại đây, không biết làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà nó có thể trở nên như vậy, xem ra lai lịch của nó hiển nhiên bất phàm.
Nhâm Thạch nhờ công lực của hệ thống cho mà mạnh lên, nhưng đấu nhiều như vậy, dù có mạnh đến đâu, đấu một hồi vẫn mệt, Nhâm Thạch thở phì phò, hai tay hai chân lên tục múa may không ngừng nghĩ, thấy vậy Chu Lữ gọi thêm rất nhiều thuộc hạ, Nhâm Thạch đấu đến mệt rã rời, trong lúc phân tâm bị mũi kiếm sắc nhọn đâm vào ngực, nhưng chỉ một chút Nhâm Thạch phản ứng lại rất nhanh tức quá phóng tiêu xuyên thủng ngực người kia.
Từ trên cao một bóng dáng hắc y cao lớn bay xuống, vừa đâm vừa xoay tròn mũi kiếm vào tim một gã đằng sau đang cố đâm Chu Lưu Dương, Nhâm Thạch cũng nhận thấy người tới, kinh ngạc đến cứng đờ 3 giây, một lúc thì hồi phục lại, tiếp tục chém giết.
Người kia không ai khác chính là Đàm Liệu Thạch không biết từ đâu phi thân tới cứu một mạng cho Nhâm Thạch, thấy người nọ không để ý tới mình có hơi giận dỗi, điên cuồng tàn sát mạng người, sau một khắc đã rũ rượt thi thể.
Nhâm Thạch: "..."
Chu Lữ hoảng hốt nhìn tàn cục như không thể tin vào mắt mình: "Ngươi ngươi là ai?"
Đàm Liệu Thạch không giấu diếm nói mắt vẫn gắt gao nhìn chầm chầm Chu Lưu Dương: "Giáo chủ ma giáo Đàm Liệu Thạch"
Ngay tức khắc chân những những người có mặt ở đây đều nhũn ra, có nô lệ lập tức quỳ gối xuống, Chu Lữ biến sắc, ma giáo danh tiếng vang khắp tứ phương, diệt môn cả Chu phủ đều chỉ là chuyện nhỏ, Chu Lưu Dương ấy vậy mà có một chỗ dựa hơi vững chắc, hèn gì ngông cuồng như vậy, Chu Lưu Dương đáng lẽ ra ngay từ đầu ông không nên nhặt nó về, nó chính là khắc tinh của nha môn này.
Phượng Trâm đưa con mình giao cho đại phu, một bên hét lên, phận đàn bà ở trong nhà, nào biết cái gì là ma giáo cái gì là giáo chủ: "Ma giáo giáo chủ là cái thứ gì? đều sẽ bị trời tru đất diệt, chúng mày phải trả giá"
"Chu Lưu Dương mày đi chết đi" Phượng Trâm lại lao lên một lần nữa, lần này Chu Lữ không kịp cản bà, Phượng Trâm lao kiếm đến Đàm Liệu Thạch hất bà ra, muốn thương tổn người của hắn? đi chết đi.
Nhâm Thạch vội lao đến cản Đàm Liệu Thạch: "Ngươi mau dừng lại"
Đàm Liệu Thạch nhíu mày không làm ra động tác gì khác, Nhâm Thạch cả gan nắm tay Đàm Liệu Thạch lao người nhảy qua tường, vận khinh công bay đi, hôm nay nháo như vậy là đủ rồi.
Hơi ấm từ bàn tay Nhâm Thạch khiến Đàm Liệu Thạch rung động, ánh mắt nhìn đằng sau mái tóc bay bay của y, thoang thoảng mùi hương cỏ dại làm lòng hắn dễ chịu.
Trời sắp tối ở đây lại cách xa ma giáo như vậy nên Nhâm Thạch dẫn hắn đến một khách điếm.
Vừa vào trong hai bàn tay nắm chặt cũng đã chảy mồ hôi nhưng không ai buông ra.
Tiểu nhị chạy ra không ngạc nhiên hỏi nhiều, chỉ tôn kính hỏi: "Hai đại công tử ngài muốn thuê phòng ạ?
"Hai phòng thượng hạng"
"Một phòng" Đàm Liệu Thạch bá đạo sửa lời Nhâm Thạch
Tiểu nhị thấy khí chất của Đàm Liệu Thạch thì khẽ nói thầm chắc người này hơn rồi, theo người này: "Vậy thì một phòng, mời khách nhân đi theo ta"
Nhâm Thạch: "..."
Công bằng ở đâu?
Hai người an vị ngay trên bàn trong phòng vừa mới thuê, tiểu nhị đem trà và thức ăn lên rồi cáo lui, chỉ để lại hai người, không khí tĩnh lặng đến ưu sầu.
Đàm Liệu Thạch phá vỡ bầu không khí: "Ngươi trước đây là con nuôi của thương nhân kia sao?"
Đàm Liệu Thạch rất không ngờ Chu Lưu Dương thân phận cao quý này lại có xuất thân như thế, những lời cay độc mà hai người đó nói hắn đều nghe không lọt tai, Đàm Liệu Thạch không khó để biết tung tích của Chu Lưu Dương, hắn cơ hồ theo sau y từ rất lâu rồi, từ khi y bước vào căn nhà đó, tự động kiềm chế của hắn liền phát huy tác dụng, nếu không thì Chu Phủ này đã bị hắn san bằng.
__________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook