Trời  dần sập tối, ánh tà dương trải dài khắp bầu trời thành phố. Tan tầm  Tống Thần Vĩ lấy áo khoác lái xe trở về nhà. Trên đường hắn ghé tiệm đồ ăn nhanh mua một ly trà sữa  vị bạc hà cho nhóc con của hắn.

Tống Thần Vĩ vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của bữa tối lan tỏa khắp phòng, hắn tháo giày đặt lên kệ. Khuynh Giao vừa lúc nghe tiếng đóng cửa mới bước ra, miệng cô cười tươi rói vươn tay cầm hộ áo khoác cho hắn:

" Papa! "

Nhìn thấy bé con hắn chững lại. Khuynh Giao mang trên người chiếc tạp dề màu hồng đáng yêu, bên trong mặc chiếc áo sơ mi trắng đến gần đầu gối, ống tay ngay ngắn xắn đến khuỷu, dưới chân không mang dép mà đi chân trần. Ngoài đáng yêu trong quyến rũ hắn cảm thấy nhóc con bây giờ đã không còn là nhóc con nữa, cô giống như một cô thỏ trắng yêu kiều vậy.

Cô gọi papa một lần nhưng hắn không phản ứng.Khuynh Giao hơi nghiêng đầu gọi thêm lần nữa, bàn tay mảnh khảnh vỗ nhẹ vào gò má hắn :

" Papa, Papa sao vậy?  "

Tống Thần Vĩ choàng tỉnh, lửa trong lòng hắn vẫn bừng bừng dội lên. Khốn kiếp, hắn vừa nghĩ cái quái gì trong đầu chứ. Nhóc con của hắn ngây thơ như vậy, thuần khiết như vậy hắn lại nghĩ đến việc vấy bẩn cô.

Hắn xuề xòa xoa đầu cô, bây giờ nếu không tắm hắn sẽ phát điên:

" Ba không sao đâu, nhóc con, ba đi tắm đã. "

Khuynh Giao dạ một tiếng xong hắn mới rời đi. Cô nhìn theo bóng hắn loan mi bỗng chốc cong lên thành hình bán nguyệt bởi nhớ đến lời Tiểu Ảnh nói:

" Đàn ông ai cũng thích kiểu con gái bạch thỏ ngây thơ, nếu cậu đem cái bộ đồ lót này sỗ sàng chạy đến họ sẽ bị dọa chết khiếp."

...

" Nếu ông chú đó mà ngẩn người có nghĩa là bị cậu hút hồn. Tiếp tục như thế cho tớ  "

Món ăn phong phú sớm được  đặt trên bàn, mùi vị lẫn hương thơm đều rất hấp dẫn. Hắn tắm xong mặc áo phông quần vải thoải mái đi xuống, tâm trạng đã bình tâm lại phần nào.

Tống Thần Vĩ nhìn một lượt tấm tắc:

" Đều là nhóc con chuẩn bị sao? "

Cô sắp bát lên bàn vui vẻ nói:

" Vâng. Con nghĩ cuối tuần nên nấu ngon một chút. "

Tống  Thần Vĩ đem cốc trà sữa đặt lên bàn cho cô. Đây là thói quen mỗi cuối tuần của hắn, vị của loại trà sữa làm cô hạnh phúc đến nỗi lúc nào cũng mong tới cuối tuần.

Moah, cô đặt lên má hắn nụ hôn híp mắt:

" Cảm ơn papa đại nhân."

Làn môi mọng ướt mát rượi chạm lên má hắn.Hành động đó của cô lại một lần nữa nhen lên bóng đen trong lòng hắn. Tống Thần Vĩ dằn lòng lại.

Bữa cơm trôi qua trong sự vui vẻ, bảy ngày trong tuần chỉ có một ngày cuối tuần là hắn trở về nhà sớm. Thế nên cả một ngày cuối tuần suốt mười ba năm qua lúc nào cô cũng bám lấy hắn không thôi. Gần đây hắn mới phát hiện cô dần lớn rồi, sớm đã trở thành thiếu nữ tuổi trăng tròn yêu đương.

Thỏ con đặt cạnh một con sói trưởng thành hắn có thể kiềm chế được bao lâu. Hắn bắt đầu tìm cách trốn tránh gần hai năm nay bằng việc thử tìm lấy một cô bạn gái khác. Nhưng ở bên họ trí óc hắn luôn có hình bóng cô lảng vảng.

Tối nay Khuynh Giao không để hắn có cơ hội trốn mà ép hắn ở nhà xem phim với cô. Hắn toan khước từ cô đem mặt giận dỗi ra dọa, cuối cùng đành phải ở nhà.

Đó là một bộ phim lãng mạn của Pháp. Tống Thần Vĩ ngồi trên ghế sofa cô ngồi lên phần ghế trong khoảng giữa hai chân hắn, vui vẻ nói:

" Ghế đặc biệt đây!!"

Cả người Tống Thần Vĩ cứng ngắc. Mẹ nó! Hành động vô tình của  cô đang kích thích hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương