Hạnh Phúc Tìm Về
-
Chương 18: Giáo sư hắc ám
Mỗi ngày trôi qua êm đềm, Hà Vân như được khơi thông trí tuệ, biểu hiện trên lớp học rất xuất sắc. Bạn học cùng lớp ngưỡng mộ cô bạn Hà Vân “sắc đẹp như thiên thần, thông minh như bác học” ngày càng nhiều. Thanh Tình không ngoại lệ, ngẫm lại bản thân mình mà không ít lần cảm thán:
- CPU chạy lại chương trình nên hoạt động nhanh hơn thì không nói, Hà Vân trải qua quá trình “tẩy não” lại thông minh nhanh nhạy hơn người, quá mức đả kích trí tuệ khiêm tốn của mình. Ài…, không biết mình có nên tìm cách “tẩy não” để kích thích tế bào não hoạt động tích cực hơn không?!
Tuy nhiên, mọi chuyện không phải lúc nào cũng suôn sẻ, vui vẻ. Vào một thứ sáu, giờ ngoại khóa một tháng một lần của thầy “giáo sư hắc ám”, nỗi lo lắng của các bạn học lớp 12A trỗi lên. Thầy là một trong những thành viên của Ban giám hiệu nhà trường phụ trách công tác kỷ luật, nhưng trời sinh thầy mang vẻ mặt nhăn nhó, khó đăm đăm, không biết cười, nhìn học sinh hầm hầm như nhìn thấy một đại đội quân địch
Lớp xếp hàng ngay ngắn tại sân trường, không có một tiếng xì xào quen thuộc của học sinh phải có. “Giáo sư hắc ám” tay cầm thước kẻ, đi lên đi xuống nghe lớp trưởng báo cáo thành tích kỷ luật của lớp trong một tháng qua. Không khí trang nghiêm hơn tham dự chào cờ trong các kỳ lễ cấp quốc gia, đột ngột có tiếng “ối” dù nhỏ nhưng vẫn nghe rõ ràng, một cá thể loạng choạng giơ cao cánh tay trắng trẻo xinh xắn thu hút ánh mắt mọi người, cả “giáo sư hắc ám”. Thầy chỉnh lại mắt kính, đi về phía cá nhân nổi bật kia, mọi người đổ mồ hột. Hà Vân lấy lại tinh thần, nghiêm nghị nhìn thẳng vào thầy thấy đầu chân mày nhíu chặt muốn dính vào nhau, mắt thầy nhìn trực diện mắt cô như một một luồng sáng của radar ngăn ngừa trộm cướp. Thanh Tình và Đỗ Huy chân lông dựng thẳng, hồi hộp nhìn hai người đang “mắt to mắt nhỏ” nhìn nhau kia. Nghi Thu ngổn ngang suy nghĩ biện pháp tốt nhất có thể giải vây cho “người quan trọng” của boss đại nhân. Tất cả kết thúc khi âm thanh không nóng không lạnh, mềm mà không mỏng, nhẹ nhàng mà sâu sắc vang lên:
- Thưa thầy cho em đi vệ sinh!
Hà Vân quá mức nghiêm túc, không giễu cợt, không sợ hãi, vẻ mặt trưng ra sự chân thành đang cần giải quyết vấn đề cấp bách mà sinh lý mỗi người đều phải có. “Giáo sư hắc ám” khóe môi, khóe mắt giật giật nhìn cô học sinh “cực kỳ chân thành, nghiêm túc” trước mặt, đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm làm nghề giáo, ông bị bức bách phải biểu lộ cảm xúc ra mặt trước mặt đám tiểu quỷ này. Không thể trừng mắt được nữa, thầy nặng nề nói:
- Ừ. Cả lớp cũng nghỉ đi.
"Giáo sư hắc ám" quay lưng đi về văn phòng phục hồi tinh thần. Cả lớp không nhịn được nữa cười vang dội một góc trường yên ắng. Hà Vân cũng thở dài một hơi vì vừa tránh được một tai kiếp. Nhưng vận đen không buông tha Hà Vân khi cô nhấc chân bước tới, có cái gì ngáng chân làm cô chới với ngã về sau. Nghi Thu nhanh nhẹn nghiêng người đỡ lấy Hà Vân, tránh cho mông cô không tiếp đất thân mật. Chiếc giày chân giơ cao của Hà Vân đã theo quán tính rời khỏi chân cô đáp vào đầu "giáo sư hắc ám". "Á", tiếng hét khủng khiếp làm rung động sân trường, chim muông trên cây nháo nhác bay loạn tìm chỗ trốn. Hà Vân trân trối nhìn tác phẩm của mình, không nhịn được run lên.
"Giáo sư hắc ám” xoay người nhìn đám học sinh, liếc mắt xuống một chân không mang giày của Hà Vân. Trưng sắc mặt đen thui, vặn vẹo khó coi tới trước mặt cô, “giáo sư hắc ám” thét gào trong tức tối:
- Cô làm tôi mất uy nghiêm, tôi đã bỏ qua. Cô không biết tự sửa đổi, lại dám ném giày vào đầu tôi. Cô có biết cái gì là tôn sư trọng đạo không? Cô học ngần ấy năm để làm ra cái việc xấu xa thế này sao? Hôm nay tôi không để cô biết trừng phạt là gì, tôi sẽ uổng phí hai mươi năm làm thầy.
Thước kẻ trong tay "giáo sư hắc ám" vung lên, Nghi Thu và Đỗ Huy cùng giơ tay đỡ lấy cánh tay thầy, không cho nó hạ xuống vai Hà Vân. “Giáo sư hắc ám” tức giận lắm lắm nhưng không rút tay ra khỏi được lực giữ của hai người sống chết không buông. Thanh Tình bừng tỉnh trong choáng váng, nói lớn:
- Thầy không thể tra tấn thể xác học sinh, đó là làm trái với nội quy của nhà trường.
“Giáo sư hắc ám” vùng vẫy thoát khỏi lực giữ, nói lời hằn học:
- Một đám tiểu quỷ không có giáo dục, không có kỷ cương mà cũng nói đến nội quy nhà trường à. Được, được lắm. Lớp trưởng ghi âm lời tôi nói: Hà Vân không có kỷ luật, quy phạm nghiêm trọng nội quy nhà trường, xúc phạm giáo viên, chép phạt 100 lần nội quy nhà trường, 8 giờ sáng mai nộp cho tôi. Không cho phép ai giúp đỡ, nếu không hoàn thành hoặc có gian dối, tôi sẽ đề nghị ban giám hiệu nhà trường lập hội đồng kỷ luật đề ra mức xử lý, thông báo toàn trường.
Bỏ lại một ánh mắt muốn giết người, "giáo sư hắc ám" nện từng bước chân rời khỏi. Các bạn học không thân thiết cũng giải tán. Hà Vân ong ong lời quát tháo, tinh thần đờ đẫn, sắc mặt trắng bệt. Khi cô tiêu hóa được mọi việc mới xảy ra, nước mắt lăn tăn chảy dài trên má, mếu máo:
- Hức… là có người giẫm lên chân mình, là có người ngáng chân mình mới tung giày trúng thầy, làm gì mà hung dữ như vậy, hức… mình thật oan uổng mà.
Thanh Tình, Đỗ Huy và Nghi Thu đau lòng khi Hà Vân chịu đả kích rơi nước mắt, phải biết từ ngày kết thân với nhau, mọi người luôn xem Hà Vân như viên ngọc quý mà trân trọng. Cả ba người lúng túng an ủi. tình nhíu mày, hỏi lại Hà Vân:
- Cậu chắc chắn có người giẫm chân và ngáng chân cậu?
Hà Vân gật đầu:
- Là người sau lưng mình.
Thanh Tình nhớ lại phía sau Hà Vân là Thảo Vy, trước khi rời đi còn liếc mắt đanh đá ác ý với Hà Vân. Thanh Tình đột nhiên sáng dạ hiểu ra vấn đề. Thảo Vy thần tượng Tấn Thiện, nhưng từ ngày cậu trêu chọc Hà Vân, được Nghi Thu cường đại “chào hỏi”, Tấn Thiện bắt đầu để ý, ngày đêm tơ tưởng đến Hà Vân. Thanh Tình hận không thể xé rách mặt Thảo Vy, nghiến răng hậm hực nói nhỏ vào tai Đỗ Huy :
- Con đáng ghét này có yếu điểm lớn nhất là cực kỳ sợ ma. Tối nay mình và cậu đến nhà hù dọa nó một trận cho bỏ ghét.
Đỗ Huy sáng mắt, gật đầu không do dự. cậu nghĩ "đánh con gái thì mất mặt đàn ông, nhưng hù cho sợ vỡ mật thì không sao cả"
7 giờ tối, Đỗ Huy đến nhà tình để chuẩn bị cho kế hoạch nhát ma Thảo Vy. Thanh Tình cũng không giấu Hà Vân và Nghi Thu. Sau khi bàn bạc cẩn thận, cả bốn người lén lút kéo nhau lên kho chứa đồ trên sân thượng. Khi cánh cửa nhà kho khép lại, ánh mắt Đăng Lâm đăm chiêu nhìn nó, không hiểu sau cánh cửa này cô nhóc "cưng" đang muốn làm gì mà phải lén lén lút lút như vậy. Anh nhận được tin báo của Nghi Thu, biết mọi chuyện xảy ra với cô, anh vội đến xem tình trạng của cô. Vậy mà anh chưa thấy được vẻ mặt uất ức, ủ rủ của ai đó. Lại thấy cả một đám mang ánh mắt mưu tính chuyện gì tinh quái. Anh tò mò, bước từng bước tiến lại gần cánh cửa, ghé mắt nhìn qua lỗ hỏng nhỏ. bên trong nhà kho, Hà Vân nghe tiếng bước chân đang tiến đến rất gần, cô cũng nhẹ nhàng ghé sát mắt nhìn qua lỗ hỏng cánh cửa… "Bịch", âm thanh cái mông Hà Vân ngồi phịch xuống đất. Ba người bạn còn lại sững sờ, sau Nghi Thu vội giữ hai vai Hà Vân trấn an:
- Sao vậy, nói cho mình biết có việc gì?
Thu lại được hồn phách mới vừa thất lạc, Hà Vân run run ngón tay chỉ qua lỗ hỏng cánh cửa, oa oa khóc lớn:
- Oa oa oa , có …một con mắt rất đáng sợ đang nhìn mình… nó thật đáng sợ, trợn ngược trắng sát như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy… có phải chuyện chúng mình làm đã chọc giận "thế giới đen tối" nên nó mới nhìn mình như vậy không, …, mình không làm nữa…., mình thề không bao giờ làm nữa dù chỉ là trong suy nghĩ…
- CPU chạy lại chương trình nên hoạt động nhanh hơn thì không nói, Hà Vân trải qua quá trình “tẩy não” lại thông minh nhanh nhạy hơn người, quá mức đả kích trí tuệ khiêm tốn của mình. Ài…, không biết mình có nên tìm cách “tẩy não” để kích thích tế bào não hoạt động tích cực hơn không?!
Tuy nhiên, mọi chuyện không phải lúc nào cũng suôn sẻ, vui vẻ. Vào một thứ sáu, giờ ngoại khóa một tháng một lần của thầy “giáo sư hắc ám”, nỗi lo lắng của các bạn học lớp 12A trỗi lên. Thầy là một trong những thành viên của Ban giám hiệu nhà trường phụ trách công tác kỷ luật, nhưng trời sinh thầy mang vẻ mặt nhăn nhó, khó đăm đăm, không biết cười, nhìn học sinh hầm hầm như nhìn thấy một đại đội quân địch
Lớp xếp hàng ngay ngắn tại sân trường, không có một tiếng xì xào quen thuộc của học sinh phải có. “Giáo sư hắc ám” tay cầm thước kẻ, đi lên đi xuống nghe lớp trưởng báo cáo thành tích kỷ luật của lớp trong một tháng qua. Không khí trang nghiêm hơn tham dự chào cờ trong các kỳ lễ cấp quốc gia, đột ngột có tiếng “ối” dù nhỏ nhưng vẫn nghe rõ ràng, một cá thể loạng choạng giơ cao cánh tay trắng trẻo xinh xắn thu hút ánh mắt mọi người, cả “giáo sư hắc ám”. Thầy chỉnh lại mắt kính, đi về phía cá nhân nổi bật kia, mọi người đổ mồ hột. Hà Vân lấy lại tinh thần, nghiêm nghị nhìn thẳng vào thầy thấy đầu chân mày nhíu chặt muốn dính vào nhau, mắt thầy nhìn trực diện mắt cô như một một luồng sáng của radar ngăn ngừa trộm cướp. Thanh Tình và Đỗ Huy chân lông dựng thẳng, hồi hộp nhìn hai người đang “mắt to mắt nhỏ” nhìn nhau kia. Nghi Thu ngổn ngang suy nghĩ biện pháp tốt nhất có thể giải vây cho “người quan trọng” của boss đại nhân. Tất cả kết thúc khi âm thanh không nóng không lạnh, mềm mà không mỏng, nhẹ nhàng mà sâu sắc vang lên:
- Thưa thầy cho em đi vệ sinh!
Hà Vân quá mức nghiêm túc, không giễu cợt, không sợ hãi, vẻ mặt trưng ra sự chân thành đang cần giải quyết vấn đề cấp bách mà sinh lý mỗi người đều phải có. “Giáo sư hắc ám” khóe môi, khóe mắt giật giật nhìn cô học sinh “cực kỳ chân thành, nghiêm túc” trước mặt, đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm làm nghề giáo, ông bị bức bách phải biểu lộ cảm xúc ra mặt trước mặt đám tiểu quỷ này. Không thể trừng mắt được nữa, thầy nặng nề nói:
- Ừ. Cả lớp cũng nghỉ đi.
"Giáo sư hắc ám" quay lưng đi về văn phòng phục hồi tinh thần. Cả lớp không nhịn được nữa cười vang dội một góc trường yên ắng. Hà Vân cũng thở dài một hơi vì vừa tránh được một tai kiếp. Nhưng vận đen không buông tha Hà Vân khi cô nhấc chân bước tới, có cái gì ngáng chân làm cô chới với ngã về sau. Nghi Thu nhanh nhẹn nghiêng người đỡ lấy Hà Vân, tránh cho mông cô không tiếp đất thân mật. Chiếc giày chân giơ cao của Hà Vân đã theo quán tính rời khỏi chân cô đáp vào đầu "giáo sư hắc ám". "Á", tiếng hét khủng khiếp làm rung động sân trường, chim muông trên cây nháo nhác bay loạn tìm chỗ trốn. Hà Vân trân trối nhìn tác phẩm của mình, không nhịn được run lên.
"Giáo sư hắc ám” xoay người nhìn đám học sinh, liếc mắt xuống một chân không mang giày của Hà Vân. Trưng sắc mặt đen thui, vặn vẹo khó coi tới trước mặt cô, “giáo sư hắc ám” thét gào trong tức tối:
- Cô làm tôi mất uy nghiêm, tôi đã bỏ qua. Cô không biết tự sửa đổi, lại dám ném giày vào đầu tôi. Cô có biết cái gì là tôn sư trọng đạo không? Cô học ngần ấy năm để làm ra cái việc xấu xa thế này sao? Hôm nay tôi không để cô biết trừng phạt là gì, tôi sẽ uổng phí hai mươi năm làm thầy.
Thước kẻ trong tay "giáo sư hắc ám" vung lên, Nghi Thu và Đỗ Huy cùng giơ tay đỡ lấy cánh tay thầy, không cho nó hạ xuống vai Hà Vân. “Giáo sư hắc ám” tức giận lắm lắm nhưng không rút tay ra khỏi được lực giữ của hai người sống chết không buông. Thanh Tình bừng tỉnh trong choáng váng, nói lớn:
- Thầy không thể tra tấn thể xác học sinh, đó là làm trái với nội quy của nhà trường.
“Giáo sư hắc ám” vùng vẫy thoát khỏi lực giữ, nói lời hằn học:
- Một đám tiểu quỷ không có giáo dục, không có kỷ cương mà cũng nói đến nội quy nhà trường à. Được, được lắm. Lớp trưởng ghi âm lời tôi nói: Hà Vân không có kỷ luật, quy phạm nghiêm trọng nội quy nhà trường, xúc phạm giáo viên, chép phạt 100 lần nội quy nhà trường, 8 giờ sáng mai nộp cho tôi. Không cho phép ai giúp đỡ, nếu không hoàn thành hoặc có gian dối, tôi sẽ đề nghị ban giám hiệu nhà trường lập hội đồng kỷ luật đề ra mức xử lý, thông báo toàn trường.
Bỏ lại một ánh mắt muốn giết người, "giáo sư hắc ám" nện từng bước chân rời khỏi. Các bạn học không thân thiết cũng giải tán. Hà Vân ong ong lời quát tháo, tinh thần đờ đẫn, sắc mặt trắng bệt. Khi cô tiêu hóa được mọi việc mới xảy ra, nước mắt lăn tăn chảy dài trên má, mếu máo:
- Hức… là có người giẫm lên chân mình, là có người ngáng chân mình mới tung giày trúng thầy, làm gì mà hung dữ như vậy, hức… mình thật oan uổng mà.
Thanh Tình, Đỗ Huy và Nghi Thu đau lòng khi Hà Vân chịu đả kích rơi nước mắt, phải biết từ ngày kết thân với nhau, mọi người luôn xem Hà Vân như viên ngọc quý mà trân trọng. Cả ba người lúng túng an ủi. tình nhíu mày, hỏi lại Hà Vân:
- Cậu chắc chắn có người giẫm chân và ngáng chân cậu?
Hà Vân gật đầu:
- Là người sau lưng mình.
Thanh Tình nhớ lại phía sau Hà Vân là Thảo Vy, trước khi rời đi còn liếc mắt đanh đá ác ý với Hà Vân. Thanh Tình đột nhiên sáng dạ hiểu ra vấn đề. Thảo Vy thần tượng Tấn Thiện, nhưng từ ngày cậu trêu chọc Hà Vân, được Nghi Thu cường đại “chào hỏi”, Tấn Thiện bắt đầu để ý, ngày đêm tơ tưởng đến Hà Vân. Thanh Tình hận không thể xé rách mặt Thảo Vy, nghiến răng hậm hực nói nhỏ vào tai Đỗ Huy :
- Con đáng ghét này có yếu điểm lớn nhất là cực kỳ sợ ma. Tối nay mình và cậu đến nhà hù dọa nó một trận cho bỏ ghét.
Đỗ Huy sáng mắt, gật đầu không do dự. cậu nghĩ "đánh con gái thì mất mặt đàn ông, nhưng hù cho sợ vỡ mật thì không sao cả"
7 giờ tối, Đỗ Huy đến nhà tình để chuẩn bị cho kế hoạch nhát ma Thảo Vy. Thanh Tình cũng không giấu Hà Vân và Nghi Thu. Sau khi bàn bạc cẩn thận, cả bốn người lén lút kéo nhau lên kho chứa đồ trên sân thượng. Khi cánh cửa nhà kho khép lại, ánh mắt Đăng Lâm đăm chiêu nhìn nó, không hiểu sau cánh cửa này cô nhóc "cưng" đang muốn làm gì mà phải lén lén lút lút như vậy. Anh nhận được tin báo của Nghi Thu, biết mọi chuyện xảy ra với cô, anh vội đến xem tình trạng của cô. Vậy mà anh chưa thấy được vẻ mặt uất ức, ủ rủ của ai đó. Lại thấy cả một đám mang ánh mắt mưu tính chuyện gì tinh quái. Anh tò mò, bước từng bước tiến lại gần cánh cửa, ghé mắt nhìn qua lỗ hỏng nhỏ. bên trong nhà kho, Hà Vân nghe tiếng bước chân đang tiến đến rất gần, cô cũng nhẹ nhàng ghé sát mắt nhìn qua lỗ hỏng cánh cửa… "Bịch", âm thanh cái mông Hà Vân ngồi phịch xuống đất. Ba người bạn còn lại sững sờ, sau Nghi Thu vội giữ hai vai Hà Vân trấn an:
- Sao vậy, nói cho mình biết có việc gì?
Thu lại được hồn phách mới vừa thất lạc, Hà Vân run run ngón tay chỉ qua lỗ hỏng cánh cửa, oa oa khóc lớn:
- Oa oa oa , có …một con mắt rất đáng sợ đang nhìn mình… nó thật đáng sợ, trợn ngược trắng sát như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy… có phải chuyện chúng mình làm đã chọc giận "thế giới đen tối" nên nó mới nhìn mình như vậy không, …, mình không làm nữa…., mình thề không bao giờ làm nữa dù chỉ là trong suy nghĩ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook