Hạnh Phúc Tìm Về
-
Chương 14: Đón nhận cuộc sống mới
Khu nhà 27 tầng tại trung tâm thành phố B, trụ sở chính của tập đoàn Xuyên Á, Đăng Lâm đang chủ trì cuộc họp cổ đông. 12/20 cổ đông yêu cầu thay chủ tịch hội đồng quản trị mới vì không đảm bảo được lợi nhuận. Người được đề cử là chú ruột của anh, Đăng Toàn. Không khí ngột ngạt, nóng bỏng cao trào, Đăng Lâm khóe mắt nhíu lại sâu thẳm, điềm nhiên lên tiếng:
- Các cổ đông có quyền được chọn một người bảo đảm quyền lợi cho mình, tôi không có ý kiến. Nhưng xin mọi người cho tôi vài phút xem nội dung clip được trình chiếu rồi tiếp tục cũng không muộn.
Các cổ đông nhìn nhau, gật đầu. Màn hình rộng của công ty hiện lên phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn. Có hai người, một là Đăng Toàn, người còn lại là chủ tịch vừa mới mất cách đây không lâu của tập đoàn, Đăng Phong, ba của Đăng Lâm. Ông Đăng Phong tay ôm ngực trái, với tay còn lại lấy lọ thuốc trên bàn. Nhưng lọ thuốc bị bàn tay của ông Đăng Toàn giữ chặt. Tiếng nói đứt quãng của chủ tịch:
- Tại sao… tại sao phải làm như vậy?
Đăng Toàn nhếch môi cười gian trá:
- Tại vì tôi là đứa con riêng, tôi không có gì, mà anh thì có quá nhiều. Tôi muốn công bằng, dù xuất phát ban đầu của hai ta không giống nhau, nhưng kết thúc thì hai ta phải giống nhau.
Chủ tịch ngã người xuống đất, Đăng Toàn dùng chân đạp lên ngực ông, hung ác gằn từng chữ:
- Là tôi bỏ thuốc để anh phát bệnh đó, anh mang nó xuống mồ mà báo cáo với Diêm Vương, ha ha ha…
Đoạn clip ngắn ngủi làm cho mọi người có mặt trong phòng choáng váng. Đăng Toàn hít thở không thông, sắc mặt tái nhợt, trán rịn ra nhiều tầng mồ hôi. Ông không hiểu tại sao Đăng Lâm lại có đoạn clip này, không phải con khốn kiếp đã chết trước lúc gặp Đăng Lâm sao. Ông lấy lại tinh thần, đẩy ghế đứng lên, chưa kịp làm gì thì đã bị mũi súng chỉa vào mình, nghe giọng đanh thép:
- Đăng Toàn, ông đã bị bắt về tội giết người và buôn bán trái phép ma túy. Mời ông theo tôi về đồn phối hợp điều tra.
Còng số tám đóng vào tay Đăng Toàn, dẫn ông vượt qua bàn họp ra ngoài. Mọi người chưa hết sững sờ, Đăng Lâm cất tiếng không lớn nhưng uy nghiêm của nó làm lạnh sống lưng người nghe:
- Cuộc họp hôm nay tạm ngừng, tôi hy vọng các vị có thời gian suy nghĩ kỹ vấn đề các vị muốn nói vào cuộc họp kế tiếp.
Đăng Lâm về phòng mình, chân mày nhíu chặt, tâm can đau đớn. Anh tự dặn mình không được kích động, vẫn không thể nào kìm được khi nhìn những hình ảnh đã xảy ra trong chính căn phòng này. Anh đau đớn nghĩ anh em tương tàn, ba anh mãi mãi ra đi, còn ông ta cũng sẽ không sống được với bao nhiêu tội danh đó. Anh nghĩ đến chú Hổ, người đã xem anh như con trai, đến cùng vẫn cố gắng để lại cho anh vũ khí loại hẳn kẻ thù. Trong đầu xuất hiện hình dáng nhỏ gầy của Hà Vân, anh tâm niệm giữ chặt cô bên cạnh, không để cô vụt khỏi tay mình mà hối tiếc. Nhanh thôi, anh sẽ thanh trừ hết bè đảng chống đối, đảm bảo cho cô an toàn sống bên anh.
*********
Khu đô thị Hải Thi, trong căn hộ riêng của trợ lý Thành, Hà Vân thẩn thờ nhìn qua cửa sổ nhớ đến Đăng Lâm, từng đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt nam tính cương nghị, từng ánh mắt ôn nhu ân tình. Anh là người duy nhất gần gũi, trấn an cô khi cô mở mắt tỉnh lại, là người đầu tiên cô nhận thức trong thế giới hoàn toàn xa lạ này. Bên anh, cô luôn cảm nhận sự an toàn. Nghĩ đến hai tuần trước, cô được anh đưa đến đây. Anh nói anh có việc phải làm, anh sẽ đến thăm và chăm sóc cô nhưng từ đó chưa trở lại, không biết anh còn nhớ cô không, có rời đi vĩnh viễn không. Cô lại nghĩ đến trí nhớ của mình, khi nào mới có thể hồi phục. Bác sĩ Nguyễn Hoàng hàng ngày đến kiểm tra sức khỏe cho cô giải thích tình trạng mất trí nhớ là tạm thời, sẽ đến lúc cô có thể nhớ lại tất cả.
Thanh Tình đi học về, thấy Hà Vân không biểu cảm ngồi yên lặng. Sà vào cùng ngồi, Thanh Tình ríu rít nói chuyện:
- Cậu biết không, hôm nay mình học thật mệt. Bị cô giáo điểm danh, mình nổi hết da gà, trả lời không ra sao, cô thả về chỗ, ăn ngỗng, không oan nhưng quá buồn.
Hà Vân nhíu nhíu chân mày, hấp thu lời nói của Thanh Tình. Cái gì là không oan nhưng quá buồn, biết buồn lại không học bài, Hà Vân lắc đầu cười nhếch môi. Thanh Tình vóc dáng hơi thừa cân một chút, khuôn mặt sáng sủa, nổi bật đôi mắt to tròn toát lên sự gần gũi, hồn nhiên. Chỉ khi có người bạn này bên cạnh cô mới thấy thư thả, không nghĩ ngợi vẩn vơ.
Cô Lan, mẹ Thanh Tình bên ngoài tiến đến nhéo tai cô ấy. Thanh Tình kêu đau oai oái, cô Lan mắng:
- Học hành như vậy có hay ho đâu mà còn đi kể lể, không biết xấu hổ. Tôi và ba cô sao lại sinh ra một đứa tệ hại như thế này, tức chết mà!
Thanh Tình cố đẩy tay mẹ mình xuống, bỉu môi nói:
- Mẹ, chương trình học khó lắm, con không theo kịp là đương nhiên. Con có phải thiên tài đâu. Ngày trước sinh con sao mẹ không kiếm thuốc thông minh cho thai nhi mà uống vào, bây giờ có phải tốt hơn không.
Cô Lan trừng mắt nhìn Thanh Tình, tức giận quát:
- Còn nói, tôi cho cô ăn chổi đó, không biết xấu hổ.
Thanh Tình cũng sớm thức thời, xuống nước nịnh nọt:
- Con biết mẹ là tốt nhất, nếu con được di truyền năm mươi phần trăm gen của mẹ đã tốt rồi, cần gì thuốc thông minh mẹ nhỉ. Chắc là do bà mụ ghen ghét con xinh đẹp nên mới bớt đi tế bào não của con hì hì…
Cô Lan lườm Thanh Tình, bảo:
- Không cần nịnh, dọn cơm.
Thanh Tình nhún nhún vai, cười vui vẻ. Cô là thế, hồn nhiên, lạc quan dù bất cứ tình huống nào xảy ra. Hà Vân đã quen với cách nói chuyện của hai mẹ con trong thời gian ngắn, nhưng khóe môi không kìm được nhếch lên một ít.
Mâm cơm bày ra thịnh soạn, 8 món ăn và 2 món canh, Thanh Tình hít một hơi hương thơm thức ăn, ôm ngang lưng mẹ, tấm tắc khen:
- Mẹ là người phụ nữ đảm đang nhất con từng gặp đó, yêu mẹ nhiều.
Cô Lan đẩy nhẹ tay con gái, nói hờ hững:
- Hôm nay có khách, không phải nấu riêng cho cô, bớt ăn một ít để còn kiếm được tấm chồng nương nhờ về sau, có biết không.
Thanh Tình mất hứng, cụp mắt, kéo ghế ngồi xuống làu bàu:
- Àh, không biết có phải mẹ đúng là mẹ ruột của con không nữa!
Đúng lúc cửa chính có bốn người bước vào, Đăng Lâm, Tất Ưng, trợ lý Thành, bác sĩ Nguyễn Hoàng. Cô Lan cười tươi tiếp đón các vị khách mới đến, mời mọi người vào bàn ăn được chuẩn bị sẵn. Hà Vân thật vui, cười tươi tắn chào bốn người. Nụ cười của cô thật đẹp, môi hồng hé mở lộ những chiếc răng trắng nhỏ đều, làm Đăng Lâm ngây ngất. Anh hôm nay mới ngắm kỹ cô gái nhỏ trước mặt, vóc dáng gầy yếu có vẻ không đủ cân, nhưng gương mặt lại xinh đẹp vượt trội thu hút tầm mắt mọi người. Đăng Lâm thầm tắc lưỡi nghĩ vợ trợ lý Thành chăm sóc thật khéo, chỉ mới hai tuần đã giúp Hà Vân thay da đổi thịt khác biệt.
Đăng Lâm kéo ghế ngồi cạnh Hà Vân, bắt đầu bữa cơm. Anh miệt mài gắp thức ăn vào bát của cô. Hà Vân lúc đầu còn tự nhiên, về sau chỉ ăn cầm chừng, bát cơm như bát cơm Thạch Sanh ăn vơi lại đầy, bụng cô căng tròn không còn chỗ chứa. Mắt thấy Đăng Lâm với tay gắp miếng thịt gà gỡ xương, Hà Vân vội vàng bê bát của mình nâng lên miệng … và quên để xuống. Đăng Lâm chau mày nhìn bát cơm giữ nguyên trên miệng Hà Vân, khi hiểu ra vấn đề thì môi không tự chủ mỉm cười, anh đưa tay hạ bát cơm của ai đó xuống, không gắp thêm thức ăn nữa.
Hành động của hai người đều được những người còn lại trong bàn ăn thu vào tầm mắt. Không ai nói ai nhưng trong đầu mọi người cùng một suy nghĩ: “Cậu chủ hôm nay đúng là để mọi người mở mang tầm mắt”.
Ăn cơm xong, Đăng Lâm và Nguyễn Hoàng đưa Hà Vân về phòng. Sau khi kiểm tra sức khỏe cho Hà Vân, Nguyễn Hoàng lắc đầu bảo không có gì đáng ngại. Đăng Lâm đưa tay sờ đầu cô, ánh mắt muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu. Hà Vân nét mặt rạng ngời, nhìn Đăng Lâm nói:
- Anh có thể cho em đi học không, ở nhà một mình rất chán.
Đăng Lâm trầm mặc suy nghĩ, liếc nhìn Nguyễn Hoàng, hàm ý muốn hỏi như thế có tốt không. Nguyễn Hoàng nâng ánh mắt nhìn Hà Vân, do dự hỏi:
- Em thấy mình đi học có ổn không?
Hà Vân mỉm cười đáp:
- Em có xem sách của Thanh Tình, những gì xem được rất quen thuộc như đã từng học trước đó rồi. Em nghĩ mình sẽ tốt hơn nếu có thể đi học.
Đăng Lâm thở phào nhẹ nhõm, không ảnh hưởng đến sức khỏe của Hà Vân thì việc này giải quyết rất đơn giản. Anh gật đầu nhỏ nhẹ nói:
- Anh chưa thể đón em về thành phố với anh nên sẽ để em đi học cùng với Thanh Tình. Còn một học kỳ nữa là kết thúc chương trình phổ thông, sau đó anh đưa em về thành phố học bắt đầu học đại học.
Hà Vân hớn hở đồng ý. Đăng Lâm trong mắt đầy ý cười, chỉ cần cô vui vẻ, anh nguyện làm điểm tựa cho cô chọc trời. Vầng trăng cuối thu khi tỏ, khi mờ, nhắc nhở đã đến lúc bốn người rời khỏi căn hộ về thành phố. Nắm tay Hà Vân, Đăng Lâm căn dặn:
- Em cố ăn nhiều vào, mập mạp như Thanh Tình cũng tốt, không ai dám chê em đâu. Nếu không đảm bảo sức khỏe, em không cần đi học nữa, anh nuôi em cả đời.
Hà Vân cảm nhận ấm áp tràn đầy nơi sâu kín tâm hồn, phấn khởi nói:
- Em hứa!
Chỉ có Thanh Tình khóe môi giật giật không ngừng lẩm bẩm: “Ách, ngồi không cũng bị trúng đạn”.
Xe chuyển động, Đăng Lâm phân phó Tất Ưng:
- Cậu cho người đến thành phố X chuyển toàn bộ hồ sơ học tập của Hà Vân về đây, làm sạch sẽ thông tin cá nhân, không để lại nghi vấn gì. Nghi Thu rất giỏi võ, bố trí cô ta đến ở cùng, học cùng Hà Vân, làm vệ sĩ bảo vệ Hà Vân hai bốn trên hai bốn.
Tất Ưng vâng dạ đồng ý, sau đó nhanh chóng theo phân phó.
*******
- Các cổ đông có quyền được chọn một người bảo đảm quyền lợi cho mình, tôi không có ý kiến. Nhưng xin mọi người cho tôi vài phút xem nội dung clip được trình chiếu rồi tiếp tục cũng không muộn.
Các cổ đông nhìn nhau, gật đầu. Màn hình rộng của công ty hiện lên phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn. Có hai người, một là Đăng Toàn, người còn lại là chủ tịch vừa mới mất cách đây không lâu của tập đoàn, Đăng Phong, ba của Đăng Lâm. Ông Đăng Phong tay ôm ngực trái, với tay còn lại lấy lọ thuốc trên bàn. Nhưng lọ thuốc bị bàn tay của ông Đăng Toàn giữ chặt. Tiếng nói đứt quãng của chủ tịch:
- Tại sao… tại sao phải làm như vậy?
Đăng Toàn nhếch môi cười gian trá:
- Tại vì tôi là đứa con riêng, tôi không có gì, mà anh thì có quá nhiều. Tôi muốn công bằng, dù xuất phát ban đầu của hai ta không giống nhau, nhưng kết thúc thì hai ta phải giống nhau.
Chủ tịch ngã người xuống đất, Đăng Toàn dùng chân đạp lên ngực ông, hung ác gằn từng chữ:
- Là tôi bỏ thuốc để anh phát bệnh đó, anh mang nó xuống mồ mà báo cáo với Diêm Vương, ha ha ha…
Đoạn clip ngắn ngủi làm cho mọi người có mặt trong phòng choáng váng. Đăng Toàn hít thở không thông, sắc mặt tái nhợt, trán rịn ra nhiều tầng mồ hôi. Ông không hiểu tại sao Đăng Lâm lại có đoạn clip này, không phải con khốn kiếp đã chết trước lúc gặp Đăng Lâm sao. Ông lấy lại tinh thần, đẩy ghế đứng lên, chưa kịp làm gì thì đã bị mũi súng chỉa vào mình, nghe giọng đanh thép:
- Đăng Toàn, ông đã bị bắt về tội giết người và buôn bán trái phép ma túy. Mời ông theo tôi về đồn phối hợp điều tra.
Còng số tám đóng vào tay Đăng Toàn, dẫn ông vượt qua bàn họp ra ngoài. Mọi người chưa hết sững sờ, Đăng Lâm cất tiếng không lớn nhưng uy nghiêm của nó làm lạnh sống lưng người nghe:
- Cuộc họp hôm nay tạm ngừng, tôi hy vọng các vị có thời gian suy nghĩ kỹ vấn đề các vị muốn nói vào cuộc họp kế tiếp.
Đăng Lâm về phòng mình, chân mày nhíu chặt, tâm can đau đớn. Anh tự dặn mình không được kích động, vẫn không thể nào kìm được khi nhìn những hình ảnh đã xảy ra trong chính căn phòng này. Anh đau đớn nghĩ anh em tương tàn, ba anh mãi mãi ra đi, còn ông ta cũng sẽ không sống được với bao nhiêu tội danh đó. Anh nghĩ đến chú Hổ, người đã xem anh như con trai, đến cùng vẫn cố gắng để lại cho anh vũ khí loại hẳn kẻ thù. Trong đầu xuất hiện hình dáng nhỏ gầy của Hà Vân, anh tâm niệm giữ chặt cô bên cạnh, không để cô vụt khỏi tay mình mà hối tiếc. Nhanh thôi, anh sẽ thanh trừ hết bè đảng chống đối, đảm bảo cho cô an toàn sống bên anh.
*********
Khu đô thị Hải Thi, trong căn hộ riêng của trợ lý Thành, Hà Vân thẩn thờ nhìn qua cửa sổ nhớ đến Đăng Lâm, từng đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt nam tính cương nghị, từng ánh mắt ôn nhu ân tình. Anh là người duy nhất gần gũi, trấn an cô khi cô mở mắt tỉnh lại, là người đầu tiên cô nhận thức trong thế giới hoàn toàn xa lạ này. Bên anh, cô luôn cảm nhận sự an toàn. Nghĩ đến hai tuần trước, cô được anh đưa đến đây. Anh nói anh có việc phải làm, anh sẽ đến thăm và chăm sóc cô nhưng từ đó chưa trở lại, không biết anh còn nhớ cô không, có rời đi vĩnh viễn không. Cô lại nghĩ đến trí nhớ của mình, khi nào mới có thể hồi phục. Bác sĩ Nguyễn Hoàng hàng ngày đến kiểm tra sức khỏe cho cô giải thích tình trạng mất trí nhớ là tạm thời, sẽ đến lúc cô có thể nhớ lại tất cả.
Thanh Tình đi học về, thấy Hà Vân không biểu cảm ngồi yên lặng. Sà vào cùng ngồi, Thanh Tình ríu rít nói chuyện:
- Cậu biết không, hôm nay mình học thật mệt. Bị cô giáo điểm danh, mình nổi hết da gà, trả lời không ra sao, cô thả về chỗ, ăn ngỗng, không oan nhưng quá buồn.
Hà Vân nhíu nhíu chân mày, hấp thu lời nói của Thanh Tình. Cái gì là không oan nhưng quá buồn, biết buồn lại không học bài, Hà Vân lắc đầu cười nhếch môi. Thanh Tình vóc dáng hơi thừa cân một chút, khuôn mặt sáng sủa, nổi bật đôi mắt to tròn toát lên sự gần gũi, hồn nhiên. Chỉ khi có người bạn này bên cạnh cô mới thấy thư thả, không nghĩ ngợi vẩn vơ.
Cô Lan, mẹ Thanh Tình bên ngoài tiến đến nhéo tai cô ấy. Thanh Tình kêu đau oai oái, cô Lan mắng:
- Học hành như vậy có hay ho đâu mà còn đi kể lể, không biết xấu hổ. Tôi và ba cô sao lại sinh ra một đứa tệ hại như thế này, tức chết mà!
Thanh Tình cố đẩy tay mẹ mình xuống, bỉu môi nói:
- Mẹ, chương trình học khó lắm, con không theo kịp là đương nhiên. Con có phải thiên tài đâu. Ngày trước sinh con sao mẹ không kiếm thuốc thông minh cho thai nhi mà uống vào, bây giờ có phải tốt hơn không.
Cô Lan trừng mắt nhìn Thanh Tình, tức giận quát:
- Còn nói, tôi cho cô ăn chổi đó, không biết xấu hổ.
Thanh Tình cũng sớm thức thời, xuống nước nịnh nọt:
- Con biết mẹ là tốt nhất, nếu con được di truyền năm mươi phần trăm gen của mẹ đã tốt rồi, cần gì thuốc thông minh mẹ nhỉ. Chắc là do bà mụ ghen ghét con xinh đẹp nên mới bớt đi tế bào não của con hì hì…
Cô Lan lườm Thanh Tình, bảo:
- Không cần nịnh, dọn cơm.
Thanh Tình nhún nhún vai, cười vui vẻ. Cô là thế, hồn nhiên, lạc quan dù bất cứ tình huống nào xảy ra. Hà Vân đã quen với cách nói chuyện của hai mẹ con trong thời gian ngắn, nhưng khóe môi không kìm được nhếch lên một ít.
Mâm cơm bày ra thịnh soạn, 8 món ăn và 2 món canh, Thanh Tình hít một hơi hương thơm thức ăn, ôm ngang lưng mẹ, tấm tắc khen:
- Mẹ là người phụ nữ đảm đang nhất con từng gặp đó, yêu mẹ nhiều.
Cô Lan đẩy nhẹ tay con gái, nói hờ hững:
- Hôm nay có khách, không phải nấu riêng cho cô, bớt ăn một ít để còn kiếm được tấm chồng nương nhờ về sau, có biết không.
Thanh Tình mất hứng, cụp mắt, kéo ghế ngồi xuống làu bàu:
- Àh, không biết có phải mẹ đúng là mẹ ruột của con không nữa!
Đúng lúc cửa chính có bốn người bước vào, Đăng Lâm, Tất Ưng, trợ lý Thành, bác sĩ Nguyễn Hoàng. Cô Lan cười tươi tiếp đón các vị khách mới đến, mời mọi người vào bàn ăn được chuẩn bị sẵn. Hà Vân thật vui, cười tươi tắn chào bốn người. Nụ cười của cô thật đẹp, môi hồng hé mở lộ những chiếc răng trắng nhỏ đều, làm Đăng Lâm ngây ngất. Anh hôm nay mới ngắm kỹ cô gái nhỏ trước mặt, vóc dáng gầy yếu có vẻ không đủ cân, nhưng gương mặt lại xinh đẹp vượt trội thu hút tầm mắt mọi người. Đăng Lâm thầm tắc lưỡi nghĩ vợ trợ lý Thành chăm sóc thật khéo, chỉ mới hai tuần đã giúp Hà Vân thay da đổi thịt khác biệt.
Đăng Lâm kéo ghế ngồi cạnh Hà Vân, bắt đầu bữa cơm. Anh miệt mài gắp thức ăn vào bát của cô. Hà Vân lúc đầu còn tự nhiên, về sau chỉ ăn cầm chừng, bát cơm như bát cơm Thạch Sanh ăn vơi lại đầy, bụng cô căng tròn không còn chỗ chứa. Mắt thấy Đăng Lâm với tay gắp miếng thịt gà gỡ xương, Hà Vân vội vàng bê bát của mình nâng lên miệng … và quên để xuống. Đăng Lâm chau mày nhìn bát cơm giữ nguyên trên miệng Hà Vân, khi hiểu ra vấn đề thì môi không tự chủ mỉm cười, anh đưa tay hạ bát cơm của ai đó xuống, không gắp thêm thức ăn nữa.
Hành động của hai người đều được những người còn lại trong bàn ăn thu vào tầm mắt. Không ai nói ai nhưng trong đầu mọi người cùng một suy nghĩ: “Cậu chủ hôm nay đúng là để mọi người mở mang tầm mắt”.
Ăn cơm xong, Đăng Lâm và Nguyễn Hoàng đưa Hà Vân về phòng. Sau khi kiểm tra sức khỏe cho Hà Vân, Nguyễn Hoàng lắc đầu bảo không có gì đáng ngại. Đăng Lâm đưa tay sờ đầu cô, ánh mắt muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu. Hà Vân nét mặt rạng ngời, nhìn Đăng Lâm nói:
- Anh có thể cho em đi học không, ở nhà một mình rất chán.
Đăng Lâm trầm mặc suy nghĩ, liếc nhìn Nguyễn Hoàng, hàm ý muốn hỏi như thế có tốt không. Nguyễn Hoàng nâng ánh mắt nhìn Hà Vân, do dự hỏi:
- Em thấy mình đi học có ổn không?
Hà Vân mỉm cười đáp:
- Em có xem sách của Thanh Tình, những gì xem được rất quen thuộc như đã từng học trước đó rồi. Em nghĩ mình sẽ tốt hơn nếu có thể đi học.
Đăng Lâm thở phào nhẹ nhõm, không ảnh hưởng đến sức khỏe của Hà Vân thì việc này giải quyết rất đơn giản. Anh gật đầu nhỏ nhẹ nói:
- Anh chưa thể đón em về thành phố với anh nên sẽ để em đi học cùng với Thanh Tình. Còn một học kỳ nữa là kết thúc chương trình phổ thông, sau đó anh đưa em về thành phố học bắt đầu học đại học.
Hà Vân hớn hở đồng ý. Đăng Lâm trong mắt đầy ý cười, chỉ cần cô vui vẻ, anh nguyện làm điểm tựa cho cô chọc trời. Vầng trăng cuối thu khi tỏ, khi mờ, nhắc nhở đã đến lúc bốn người rời khỏi căn hộ về thành phố. Nắm tay Hà Vân, Đăng Lâm căn dặn:
- Em cố ăn nhiều vào, mập mạp như Thanh Tình cũng tốt, không ai dám chê em đâu. Nếu không đảm bảo sức khỏe, em không cần đi học nữa, anh nuôi em cả đời.
Hà Vân cảm nhận ấm áp tràn đầy nơi sâu kín tâm hồn, phấn khởi nói:
- Em hứa!
Chỉ có Thanh Tình khóe môi giật giật không ngừng lẩm bẩm: “Ách, ngồi không cũng bị trúng đạn”.
Xe chuyển động, Đăng Lâm phân phó Tất Ưng:
- Cậu cho người đến thành phố X chuyển toàn bộ hồ sơ học tập của Hà Vân về đây, làm sạch sẽ thông tin cá nhân, không để lại nghi vấn gì. Nghi Thu rất giỏi võ, bố trí cô ta đến ở cùng, học cùng Hà Vân, làm vệ sĩ bảo vệ Hà Vân hai bốn trên hai bốn.
Tất Ưng vâng dạ đồng ý, sau đó nhanh chóng theo phân phó.
*******
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook