Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
-
Chương 456: Đừng nghĩ cậu hiền!
Về nhà không có chồng ở cạnh Trang Dụ cũng có chút nhớ nhớ. Cũng may tối qua hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh sợ cậu buồn nhảy cầu nhảy sông mà qua ngủ chung. Hai nhóc tưởng cậu suy nghĩ không thông ngồi lải nhải cả một buổi về đạo lý nhân sinh, mạng sống quý giá... vân vân và vân mây... Cậu nghe xong ôm bụng cười ha hả, xoa xoa đầu hai nhóc bảo mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi nên đừng có suy diễn lung tung nữa. Bình thường thì kiếm chuyện khịa cậu nhưng lúc cần hai nhóc luôn là người hiểu chuyện nhất. Về mảng này con cậu giống Cố Ngạo là đúng rồi. Chứ giống cậu không làm được gì, suốt ngày mặt ủ mày chê có ngày cũng bị trầm cảm chết. Tuy vậy, cậu cũng không ngủ ngon giấc được nên sáng hôm nay cậu dậy thực sớm để nấu đồ ăn ngon cho Cố Ngạo và Đông Đông. Chẳng những vậy cậu còn trổ tài làm thêm bánh ngọt ăn tráng miệng. Lâu quá không làm, bây giờ làm lại tâm trạng có chút vui vẻ. Vì đây là sở thích của cạn mà.
Chờ đến khi mọi người dậy hết, ngồi ngay ngắn tại bàn ăn thì mùi bánh đã lan tỏa khắp nhà, thơm muôn nứt mũi.
Uông Nguyệt Hoa tấm tắc khen ngợi: "Tiểu Dụ đúng là đảm đang quá trời. Bánh con làm ngon bá chấy luôn. Mẹ ngửi mùi thôi mà đã muốn ăn ngay rồi."
Cậu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Mẹ quá khen, con nào tốt như mẹ nói. Ngoài kia còn nhiều thợ làm bánh ngon hơn con đó. Con làm nhiều lắm, chỉ đem một chút cho chồng con con thôi. Mọi người ăn thoải mái. Trước ăn cơm rồi hẳn ăn kẻo ăn bánh trước ăn cơm không nổi."
"Ha ha! Bánh con dâu mẹ làm khác với người ngoài chứ. Lát nữa gặp Đông Đông thì nói với thằng bé là cả nhà ai cũng yêu Đông Đông hết nên Đông Đông mau chóng hết bệnh về nhà với gia đình, mọi người chuẩn bị rất nhiều quà và đồ ăn cho Đông Đông đó."
"Dạ! Con sẽ chuyển lời!"
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Trang Dụ theo Cố Hàm đến bệnh viện. Đến phòng khám của mình, Cố Hàm đã bị y tá réo gọi có ca cấp cứu, anh đành vỗ vai Trang Dụ: "Anh có việc gấp rồi. Em tự mình đến phòng Đông Đông nha."
"Dạ! Cứu người là quan trọng, anh đi đi. Em tự đến đó được."
Khổ nỗi Cố Hàm vừa đi không được bao lâu Trang Dụ lại đụng mặt người không nên đụng. Cậu gặp ngay cô ả tiểu tam trong siêu thị hôm qua bị anh Bảo nhà cậu đánh cho tơi tả. Vốn cậu không muốn để ý đến loại người này đâu nhưng cô ta là cái dạng không biết điều ngang nhiên chặn cậu lại.
Lần này cô ta tưởng nhầm Trang Dụ là Trang Bảo, lòng hận thù dấy lên muốn tát cậu nhưng bị cậu chặn lại trừng mắt ngược lại cô ta:
"Ê! Con nhỏ điên này cô muốn ông đây đập cho một trận hay gì? Tránh đường để tôi đi!"
Cậu hất cô ta ra một bên, từ trong xương tủy xem thường cô ả này. Nóng giận vì không làm gì cậu được, cô ta chỉ tay thẳng vào mặt cậu, buông lời sỉ nhục:
"Mày là cái thằng quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ. Cũng tại mày nên ông ta mới biết tao mang thai giả mà bỏ tao quay về với mụ đàn bà kia. Tao... tao trù ẻo mày chết bất đắt kì tử, nếu mày thật sự có mang thì chết cả mẹ lẫn con trên bàn sanh... Ah..."
Đến nước này thì đừng có trách sao cậu tàn nhẫn đến đàn bà con gái cũng đánh. Trang Dụ nhẹ nhàng đặt đồ ăn xuống đất, tiến tới một bước vừa tát cô ta một cái vừa nắm cánh tay cô ta quật cả người xuống đất. Chuyến này không tàn thì cũng phế! Vì phòng thân nên trước đó cậu có tập chút vỏ karate giờ nó phát huy công dụng được rồi. Mặt kệ cô ta có suýt xoa rít gào vì đau đớn, Trang Dụ ngồi xuống thẳng tay bóp cổ cô ta, nghiến răng nghiến lợi:
"Đừng nghĩ tao hiền rồi mày muốn làm gì thì làm muốn nói gì thì nói. Đụng tới tao không sao nhưng đụng tới con tao là mày có chuyện rồi con khốn nạn. Nếu mày có thai thì có thể tao còn nương tay tát mày vài chục cái cho hả giận nhưng may quá mày không có nha. Ông trời ổng có mắt lắm, người độc ác như mày thì có một thiên thần nào chịu ở trong bụng mày chứ. Đàn ông tồi tệ đến mấy thì vẫn không bỏ được người vợ đầu ấp tay gối với mình đâu. Đi ra ngoài tìm mấy dạng đứng đường như mày giải khuây là chuyện bình thường thôi, chơi xong thì bỏ. Giữa một người vợ yêu thương gói ghém cho gia đình với một con đàn bà chỉ biết đến tiền như mày thì 100 người hết 99 người chọn vợ. Còn một thằng chọn mày là vì nó cũng thuộc hàng súc vật. Mày có mang thai thật đi nữa thì cũng đâu có danh chính ngôn thuận làm vợ người ta. Mày vẫn phải sống cả đời bị người ta chửi rủa đồ hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác thôi. Hôm qua người đánh mày không phải tao nhưng chắc chắn hôm nay người đánh mày gãy xương sẽ là tao. Tao sẽ thay trời hành đạo... Chết đi..."
Cô ả khó thở giải giụa liên tục, tay muốn kéo tay cậu ra khỏi cổ mình nhưng hoàn toàn không đủ sức. Trong lúc nóng giận đó cậu thật sự muốn giết chết cô ta luôn cho bầu không khí trong lành. Cũng còn may cho ả có mấy cô y tá phát hiện nên người chạy lại cản người thì đi báo cho Cố Ngạo biết.
Cố Ngạo nghe tin liền vội vàng tìm cậu, lúc tới thì cả cậu và cô ta đã được tách ra. Cậu thừ người, ngồi thất thần tựa vào vách tường tay bất giác run rẩy. Mấy người bảo vệ còn muốn bắt cậu giao cho cảnh sát nhưng bị anh đuổi đi. Anh ôm cậu, khẽ gọi:
"Bà xã! Anh đây, Cố Ngạo của em đây! Em đừng sợ, có anh bảo vệ em rồi."
Trang Dụ siết chặt tay ôm anh, giọng vẫn còn hoảng hốt:
"Em... em vừa rồi xém chút nữa đã giết người rồi. Em... em không cố ý đâu nhưng em không khống chế được. Chuyện Đông Đông đã đủ làm em áp lực rồi vậy mà cô ta còn chọc tức em. Cô ta... Cô ta mắng em là đồ quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ còn trù ẻo em và con chết trên bàn sanh nữa. Lỡ mà em giết người thì em cả đời này phải sống trong tù rồi. Cố Ngạo!"
Vuốt ve lưng cậu vỗ về, anh chằng những không trách cậu mà còn khen cậu:
"Em làm tốt lắm! Cô ta đúng là đáng chết. Em nếu thật sự có giết cô ta cũng không sao, anh đảm bảo em bình an vô sự không phải ở tù một ngày nào cả. Bình tĩnh, hít thở thật đều thật đều. Đúng rồi!"
Sắp chết còn không sợ, bị gãy mấy cái xương sườn mà miệng cô ả vẫn tiện:
"Tao... tao nhất định sẽ kiện mày cho mày ở tù mọt gông vì tội hành hung người khác. Ha ha..."
Anh mắt lạnh dần, thì thầm vào tai cậu: "Em chờ anh một lát! Anh giải quyết chút chuyện rác rưởi đã."
"Ừm... Anh nhanh nhanh lên! Lâu quá đồ ăn sẽ nguội mất."
Vừa nghe cậu nói dứt lời anh đứng dậy tiến tới tát cho cô ta một cái thật vang dội làm mấy cô y tá đỡ cô ả cũng hết hồn sợ xanh mặt. Anh nắm tóc cô ta giật ngược ra sau:
"Mày đụng tới vợ tao là mày chán sống rồi! Ai ở tù mọt gông thì chưa biết được đâu. Tao sẽ kiện mày tội phỉ báng người khác thêm tội gian díu với người đã có vợ. Hazz! Tao không biết mày kiện vợ tao được không nhưng tao biết chắc mày sống tiêu diêu tự tại không lâu nữa đâu. Trong tù tao sẽ nhờ người chăm sóc mày thật chu đáo. Hên cho mày là dạo này tao đang tu tâm dưỡng tính tích đức cho vợ tao, không thì nãy giờ mạng mày khó mà giữ. Hừ! Tán bên hơi lệch nhỉ? Tao tặng mày một cái nữa."
"Bốp!"
"Ah..."
Đánh xong anh phủi tay, đi đến bế ngang cậu lên. Trang Dụ chỉ chỉ tay: "Còn đồ ăn nữa! Em làm riêng cho anh với con đó."
"Cám ơn em! Anh lấy liền đây!"
Lấy đồ ăn đưa cậu cầm anh mới bế cậu về phòng, trước khi đi còn hung hăng đạp vô bụng cô ta một cái cho hả giận. Đã mệt rồi còn gặp trúng thứ ôn dịch gì đâu không. Bực bội!
Chờ đến khi mọi người dậy hết, ngồi ngay ngắn tại bàn ăn thì mùi bánh đã lan tỏa khắp nhà, thơm muôn nứt mũi.
Uông Nguyệt Hoa tấm tắc khen ngợi: "Tiểu Dụ đúng là đảm đang quá trời. Bánh con làm ngon bá chấy luôn. Mẹ ngửi mùi thôi mà đã muốn ăn ngay rồi."
Cậu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Mẹ quá khen, con nào tốt như mẹ nói. Ngoài kia còn nhiều thợ làm bánh ngon hơn con đó. Con làm nhiều lắm, chỉ đem một chút cho chồng con con thôi. Mọi người ăn thoải mái. Trước ăn cơm rồi hẳn ăn kẻo ăn bánh trước ăn cơm không nổi."
"Ha ha! Bánh con dâu mẹ làm khác với người ngoài chứ. Lát nữa gặp Đông Đông thì nói với thằng bé là cả nhà ai cũng yêu Đông Đông hết nên Đông Đông mau chóng hết bệnh về nhà với gia đình, mọi người chuẩn bị rất nhiều quà và đồ ăn cho Đông Đông đó."
"Dạ! Con sẽ chuyển lời!"
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Trang Dụ theo Cố Hàm đến bệnh viện. Đến phòng khám của mình, Cố Hàm đã bị y tá réo gọi có ca cấp cứu, anh đành vỗ vai Trang Dụ: "Anh có việc gấp rồi. Em tự mình đến phòng Đông Đông nha."
"Dạ! Cứu người là quan trọng, anh đi đi. Em tự đến đó được."
Khổ nỗi Cố Hàm vừa đi không được bao lâu Trang Dụ lại đụng mặt người không nên đụng. Cậu gặp ngay cô ả tiểu tam trong siêu thị hôm qua bị anh Bảo nhà cậu đánh cho tơi tả. Vốn cậu không muốn để ý đến loại người này đâu nhưng cô ta là cái dạng không biết điều ngang nhiên chặn cậu lại.
Lần này cô ta tưởng nhầm Trang Dụ là Trang Bảo, lòng hận thù dấy lên muốn tát cậu nhưng bị cậu chặn lại trừng mắt ngược lại cô ta:
"Ê! Con nhỏ điên này cô muốn ông đây đập cho một trận hay gì? Tránh đường để tôi đi!"
Cậu hất cô ta ra một bên, từ trong xương tủy xem thường cô ả này. Nóng giận vì không làm gì cậu được, cô ta chỉ tay thẳng vào mặt cậu, buông lời sỉ nhục:
"Mày là cái thằng quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ. Cũng tại mày nên ông ta mới biết tao mang thai giả mà bỏ tao quay về với mụ đàn bà kia. Tao... tao trù ẻo mày chết bất đắt kì tử, nếu mày thật sự có mang thì chết cả mẹ lẫn con trên bàn sanh... Ah..."
Đến nước này thì đừng có trách sao cậu tàn nhẫn đến đàn bà con gái cũng đánh. Trang Dụ nhẹ nhàng đặt đồ ăn xuống đất, tiến tới một bước vừa tát cô ta một cái vừa nắm cánh tay cô ta quật cả người xuống đất. Chuyến này không tàn thì cũng phế! Vì phòng thân nên trước đó cậu có tập chút vỏ karate giờ nó phát huy công dụng được rồi. Mặt kệ cô ta có suýt xoa rít gào vì đau đớn, Trang Dụ ngồi xuống thẳng tay bóp cổ cô ta, nghiến răng nghiến lợi:
"Đừng nghĩ tao hiền rồi mày muốn làm gì thì làm muốn nói gì thì nói. Đụng tới tao không sao nhưng đụng tới con tao là mày có chuyện rồi con khốn nạn. Nếu mày có thai thì có thể tao còn nương tay tát mày vài chục cái cho hả giận nhưng may quá mày không có nha. Ông trời ổng có mắt lắm, người độc ác như mày thì có một thiên thần nào chịu ở trong bụng mày chứ. Đàn ông tồi tệ đến mấy thì vẫn không bỏ được người vợ đầu ấp tay gối với mình đâu. Đi ra ngoài tìm mấy dạng đứng đường như mày giải khuây là chuyện bình thường thôi, chơi xong thì bỏ. Giữa một người vợ yêu thương gói ghém cho gia đình với một con đàn bà chỉ biết đến tiền như mày thì 100 người hết 99 người chọn vợ. Còn một thằng chọn mày là vì nó cũng thuộc hàng súc vật. Mày có mang thai thật đi nữa thì cũng đâu có danh chính ngôn thuận làm vợ người ta. Mày vẫn phải sống cả đời bị người ta chửi rủa đồ hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác thôi. Hôm qua người đánh mày không phải tao nhưng chắc chắn hôm nay người đánh mày gãy xương sẽ là tao. Tao sẽ thay trời hành đạo... Chết đi..."
Cô ả khó thở giải giụa liên tục, tay muốn kéo tay cậu ra khỏi cổ mình nhưng hoàn toàn không đủ sức. Trong lúc nóng giận đó cậu thật sự muốn giết chết cô ta luôn cho bầu không khí trong lành. Cũng còn may cho ả có mấy cô y tá phát hiện nên người chạy lại cản người thì đi báo cho Cố Ngạo biết.
Cố Ngạo nghe tin liền vội vàng tìm cậu, lúc tới thì cả cậu và cô ta đã được tách ra. Cậu thừ người, ngồi thất thần tựa vào vách tường tay bất giác run rẩy. Mấy người bảo vệ còn muốn bắt cậu giao cho cảnh sát nhưng bị anh đuổi đi. Anh ôm cậu, khẽ gọi:
"Bà xã! Anh đây, Cố Ngạo của em đây! Em đừng sợ, có anh bảo vệ em rồi."
Trang Dụ siết chặt tay ôm anh, giọng vẫn còn hoảng hốt:
"Em... em vừa rồi xém chút nữa đã giết người rồi. Em... em không cố ý đâu nhưng em không khống chế được. Chuyện Đông Đông đã đủ làm em áp lực rồi vậy mà cô ta còn chọc tức em. Cô ta... Cô ta mắng em là đồ quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ còn trù ẻo em và con chết trên bàn sanh nữa. Lỡ mà em giết người thì em cả đời này phải sống trong tù rồi. Cố Ngạo!"
Vuốt ve lưng cậu vỗ về, anh chằng những không trách cậu mà còn khen cậu:
"Em làm tốt lắm! Cô ta đúng là đáng chết. Em nếu thật sự có giết cô ta cũng không sao, anh đảm bảo em bình an vô sự không phải ở tù một ngày nào cả. Bình tĩnh, hít thở thật đều thật đều. Đúng rồi!"
Sắp chết còn không sợ, bị gãy mấy cái xương sườn mà miệng cô ả vẫn tiện:
"Tao... tao nhất định sẽ kiện mày cho mày ở tù mọt gông vì tội hành hung người khác. Ha ha..."
Anh mắt lạnh dần, thì thầm vào tai cậu: "Em chờ anh một lát! Anh giải quyết chút chuyện rác rưởi đã."
"Ừm... Anh nhanh nhanh lên! Lâu quá đồ ăn sẽ nguội mất."
Vừa nghe cậu nói dứt lời anh đứng dậy tiến tới tát cho cô ta một cái thật vang dội làm mấy cô y tá đỡ cô ả cũng hết hồn sợ xanh mặt. Anh nắm tóc cô ta giật ngược ra sau:
"Mày đụng tới vợ tao là mày chán sống rồi! Ai ở tù mọt gông thì chưa biết được đâu. Tao sẽ kiện mày tội phỉ báng người khác thêm tội gian díu với người đã có vợ. Hazz! Tao không biết mày kiện vợ tao được không nhưng tao biết chắc mày sống tiêu diêu tự tại không lâu nữa đâu. Trong tù tao sẽ nhờ người chăm sóc mày thật chu đáo. Hên cho mày là dạo này tao đang tu tâm dưỡng tính tích đức cho vợ tao, không thì nãy giờ mạng mày khó mà giữ. Hừ! Tán bên hơi lệch nhỉ? Tao tặng mày một cái nữa."
"Bốp!"
"Ah..."
Đánh xong anh phủi tay, đi đến bế ngang cậu lên. Trang Dụ chỉ chỉ tay: "Còn đồ ăn nữa! Em làm riêng cho anh với con đó."
"Cám ơn em! Anh lấy liền đây!"
Lấy đồ ăn đưa cậu cầm anh mới bế cậu về phòng, trước khi đi còn hung hăng đạp vô bụng cô ta một cái cho hả giận. Đã mệt rồi còn gặp trúng thứ ôn dịch gì đâu không. Bực bội!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook