Hạnh Phúc Quả Táo Chín
-
Chương 58: Chuyện bên cạnh mình [1]
Dịch: Hoài Phạm
[Bên trong khá ấm áp, những đứa trẻ ăn mặc rất sạch sẽ, được xếp nằm trên giường gỗ, có ngủ, có đùa, có khóc. Cô bảo mẫu vội vàng qua lại, miệng dỗ dành, mỗi bước đi lại đọc tên từng đứa bé cho Quan Thục Di nghe. Không đứa trẻ nào hoàn toàn lành lặn…
Không cách nào hình dung được nỗi bi ai lớn đến thế. Chúng tập trung trong căn phòng này, không thể dùng từ ngữ đặc biệt hay xúc động nào để miêu tả, đó là sự bi thảm tự bộc lộ, không có chỗ bám víu, không thể nắm bắt, là nỗi đau hư vô, mạnh mẽ níu lấy hai túi nước trên mắt Quan Thục Di, dày vò.]
Sáng sớm, đôi vợ chồng son ra ngoài, vì hôm sau đã là năm mới, người trên đường như sóng triều, cái gì cũng đẹp. Quan Thục Di ban đầu muốn cùng Tần Tri mua vài thứ đến nhà từ thiện. Tần gia muốn quyên hai vạn tệ, trong lòng ba người già trẻ như có bom hẹn giờ, một ngày không được dỡ xuống, Tần gia gia và Tần bà nội mất ngủ một ngày. Để ông bà ngủ ngon, Tần Tri và Quan Thục Di quyết định ra ngoài hoàn thành tâm nguyện của họ.
Nhưng, trên đường đi nhất định không thể mang phụ nữ đi, bởi vì, nếu cho đi, chắc chắn biến thành đi mua hàng tết.
Quan Thục Di mua được mấy câu đối xuân, tượng thần tài, và mấy viên kẹo mạch nha hình ông táo lên trời …… Nàng ức chế vì không được tiêu tiền, nên tiêu luôn tiền được lì xì khi lấy chồng.
Bên tai, tiếng nói của mọi người hoà vào nhau, ong ong vang lên, nghe rất rối rắm, nhưng trong lòng lại có một cảm giác yên bình, hiền hoà kỳ diệu, và cảm giác an toàn.
“Hôm kia em thấy trên mạng có bán áo khoác lông dê, bà nội mặc rất hợp, trên lầu có một chỗ bán, anh chờ em đi mua, em về ngay.” Quan Thục Di dúi vài túi nilon vào tay Tần Tri, quay người đã không thấy bóng.
Tần Tri gật đầu, mua một hộp đồ uống nóng, ngồi xuống một băng ghế, ngoan ngoãn chờ vợ. Anh hưởng thụ cảm giác này, hưởng thụ cái gọi là “anh chờ, thế nào em cũng về”, rất hi vọng, rất ngọt ngào, rất thỏa mãn, rất vững tâm. Cùng nhau rời giường, cùng nhau ra phố, cùng nhau bàn bạc mọi chuyện, cùng nhau vì những việc này việc nọ trong nhà. Trong khung, Tần Tri ý thức anh đã có một gia đình nhỏ.
Một thằng bé ngồi cạnh anh đang gào thét, chỉ vào con gấu bông rất lớn trước cửa một tiệm đồ chơi, khóc nức nở. Đôi vợ chồng trẻ bất đắc dĩ túm cánh tay thằng bé. Con gấu bông lớn bằng một người trưởng thành, có lẽ họ không đủ tiền, không thể mua cho thằng bé.
“Nếu con không đứng lên, ba quăng con nằm đây! Bán con luôn!” Ông bố trẻ uy hiếp.
Tiếc rằng thằng bé hoàn toàn không để ý tới, nó tiếp tục lăn lộn, tiếng gào ngày càng thảm thiết. Vào tai Tần Tri, tiếng khóc chói tai như âm thanh khi giết heo. Anh nhìn cảnh ồn ào, trong lòng mệt mỏi thay cho họ. Anh và Quả Quả không có con là chính xác, tuyệt đối chính xác. Lúc này, Tần Tri nhìn đứa bé, cố gắng đào bới những thứ phiền toái thuộc về bọn trẻ con, phiền nhiễu, dơ bẩn. Anh biết, anh đang sử dụng phương pháp gây tê truyền thống của người Trung Quốc. Không thể có con, tuyệt đối không thể.
Trên toà cao ốc, tiếng nhạc quảng cáo biến thành những viên đạn đâm vào lỗ tai từng người trong thành phố nhỏ, một nhóm người xúm vào một quầy bán hàng rong. Chỉ nhìn chứ không mua. Quan Thục Di từ trên lầu vui vẻ chạy xuống, dúi vào tay Tần Tri một cái bọc khổng lồ.
“Đây là…… Một cái áo khoác lông dê?” Tần Tri buồn bực nhìn cái bọc.
Quan Thục Di rất đắc ý, dương cằm tự đắc, “Đây là…… Áo lông dê cho cả nhà.”
Tần Tri kéo nàng ngồi xuống, “Em mua cũng bị ăn mắng. Đợi bà nội càm ràm xong, mẹ em thế nào cũng càm ràm. Càm ràm tới khi em hỏng luôn, hỏng đến mức thề từ nay về sau không bao giờ mua cái gì cho nhà nữa.”
Quan Thục Di lắc đầu liên tục, “Không đâu, em nói với nhà ba mươi tệ một cái, một trăm tệ bốn cái, thế nào bà và mẹ chẳng chê em mua ít…… Á, anh đoán xem em nhìn thấy ai?”
Tần Tri nhìn theo tầm mắt Quan Thục Di, Đậu Kiến Nghiệp xách theo một đống đồ đứng ở một tiệm giày lầu một, Ngụy Cầm ngồi gần anh ta, đang thử một đôi giày. Đậu Kiến Nghiệp không ngừng đánh giá, Ngụy Cầm nghe lời anh ta, không ngừng đổi giày.
“Em nhìn lầm sao?” Quan Thục Di dụi mắt, như không thể tin được. Hai người không nên ở gần nhau nhất trên thế giới này lại ở cùng một chỗ?
Tần Tri cảm thấy không có gì kỳ quái. Anh đưa nửa hộp đồ uống cho Quan Thục Di, “Nhìn lầm cái gì! Hai người đó rất hợp nhau, sao lại không thể ở cùng nhau? Tuổi đến, tình cảm nảy mầm, cũng cần có một người bạn đời. Thế mà em cũng nói được, đúng là người no không biết nỗi khổ của người đói!”
Quan Thục Di dường như đuối lý, cong lưng. Tuy hai người kia không lại gần, nhưng nàng vẫn bắt nó trở thành chuyện bí mật, ra vẻ kín đáo thì thào với Tần Tri, “Hai người đó là kẻ thù, kiếp trước chính là tử thù, kiếp sau vẫn có thể là tử thù. Thật đó, tin em đi, hai người đó mà kết hôn, ít nhất bảy ngày một trận, mười lăm ngày ly hôn. Đó là một bi kịch, đại bi kịch! Em muốn ngăn cản bọn họ, phải ngăn cản!” Nói xong nàng lập tức đứng lên. Tần Tri giữ chặt tay nàng.
“Đừng lẫn lộn nữa, người ta cư xử tốt, sao lại không thích hợp? Có người còn nói anh và em không thích hợp thì sao!”
Quan Thục Di liếc Tần Tri một cái, “Ai nói?”
Tần Tri lập tức đưa chai nước lên miệng mình, lắc đầu liên tục, tay kia cũng không buông ra.
Quan Thục Di giãy vài cái không được, đành phải ngồi xuống. Nàng chống má, đã không còn tâm trạng mua sắm, mọi ký ức về hai người kia chỉ nhớ về sự đối chọi của họ, với những hình ảnh đó, làm sao có thể yêu nhau? Hai người đó sao lại hồ đồ mà đến với nhau?! Nàng quả thực không thể tưởng tượng.
“Vợ, người ta mới đầu không thích nhau là vì “cẩn thận”, hết cẩn thận mới phát hiện ưu điểm, nhìn thành thói quen, chẳng còn để ý đến khuyết điểm. Vì sao gọi là oan gia, đây mới là oan gia, chính tông oan gia!” Tần Tri an ủi, vỗ đầu Quan Thục Di.
“Chuyện em với anh, tới bây giờ em đâu có gạt Ngụy Cầm.” Quan Thục Di sốc đến nỗi mặt uể oải.
Nhìn vẻ mặt vợ yêu buồn bực, Tần Tri biết nàng bị đả kích. Có điều, anh cảm thấy Ngụy Cầm không sai, nếu nói với Quan Thục Di, dựa vào thái độ vừa rồi của nàng, chắc chắn chỉ có thất bại. Chuyện ác này, anh nhất định không để Quan Thục Di làm. Đây là chuyện nếu nhớ đến sẽ giận cả đời, sẽ chịu thiệt thòi. Nếu người ta thật sự thành đôi, Quan Thục Di và Ngụy Cầm sợ là ngay cả bạn cũng không làm được.
“Hai người đó là họ hàng, không thể kết hôn!” Quan Thục Di thì thào nói.
Tần Tri cười cười, “Em thật là, họ hàng tám đời không đến, nhà nước không phản đối, em càng không có quyền!”
“Mẹ Đậu Kiến Nghiệp khó lắm, Ngụy Cầm gả vào đó sẽ bị khinh thường!”
“Có khó đấu bằng mẹ em không?”
Quan Thục Di ngẩng đầu rất mạnh, nhếch khóe miệng mang theo một chút uy hiếp nhìn Tần Tri. Tần Tri nhấc tay đầu hàng, “Anh sai. Chuyện mẹ vợ đại nhân đều là em nói, đâu đến phiên anh đói bụng xen quàng?”
Quan Thục Di gõ bàn, vẻ mặt nghiêm túc như đang bàn chính trị, nhìn Tần Tri đầy thâm tình: “Đồng chí Tần Tri.”
Tần Tri khom người: “Dạ.”
“Đồng chí Tần Tri, từ sau khi kết hôn, anh có phát hiện đột nhiên anh trở nên lắm mồm không?”
“Không phát hiện.”
“Đồng chí Tần Tri, từ sau khi kết hôn, em phát hiện ra sức quan sát của anh rất mạnh, còn học bắt chước. Mẹ em đến phiên anh nói?”
“Anh sai rồi, vợ. Em có thể nói bà nội anh, anh tuyệt đối không tức giận.”
“Không được nhận sai!”
“Vì sao?”
“Em muốn hưởng thụ mùi vị vợ chồng cãi nhau, như vậy mới có cảm giác đã kết hôn.”
“Được rồi! Kiên quyết không nhận sai, rồi sao?”
“Sau đó, anh nói đi, vì sao Ngụy Cầm không nói cho em biết? Từ nhỏ bọn em đã chơi với nhau, cậu ấy và Đậu Kiến Nghiệp thật sự không thích hợp……”
“Vợ, em không phải mẹ Ngụy Cầm, đây là chuyện nên để mẹ cô ấy lo lắng. Đúng không?”
Đậu Kiến Nghiệp cầm tờ hóa đơn đi trả tiền, Ngụy Cầm đứng lên, cúi đầu nhìn kỹ đôi giày đi trên chân. Chân cô giơ lên, hơi xoay, mang theo một chút dáng vẻ ngây thơ của một cô gái đang yêu. Đậu Kiến Nghiệp chạy về, đưa hóa đơn cho Ngụy Cầm. Hai người nói nói cười cười, bộ dạng vô cùng thân thiết, thỉnh thoảng lại lơ đãng làm vài động tác âu yếm, chứng minh rằng đã sớm có “gian tình” từ lâu.
“Hai người đó không hợp chỗ nào hết. Ngụy Cầm đáng thương, cuối cùng cô ấy phải làm sao bây giờ?” Quan Thục Di kéo tay Tần Tri cầu cứu.
Tần Tri đối với sự quan tâm không đúng chỗ của nàng không biết nói gì. Anh kiên nhẫn vuốt tóc nàng, an ủi, “Em lo lắng cái gì?”
Quan Thục Di nhìn cặp tình nhân kia, nói: “Em lo điều kiện nhà Đậu Kiến Nghiệp quá tốt; em lo mẹ Đậu Kiến Nghiệp quá hung dữ; em lo tính tình Ngụy Cầm không tốt không khéo chiều lòng người; em lo Đậu Kiến Nghiệp chơi bời lêu lổng; em lo hai người đó môn không đăng, hộ không đối; em lo Ngụy Cầm thiệt thòi; em lo những chuyện đó sẽ xảy ra, Ngụy Cầm vẫn cứ khăng khăng; em lo cậu ấy tổn thương, lại không nói cho em biết……”
Tần Tri bị tình cảm thân thiết cực kỳ hồn nhiên giữa Quan Thục Di và Ngụy Cầm làm cho cảm động. Ở thành phố mà anh làm việc, tình cảm giữa những người phụ nữ phát triển thành tình thương thuần khiết của người mẹ như thế này, gần như không có khả năng.
“Này…… Quan quả táo, chúng ta về nhà đi! Có chuyện gì em tìm dịp thích hợp nói với cô ấy, không nên xen vào ngay lúc này, quấy phá người ta hình như không phải lắm.”
Quan Thục Di đập bàn, đứng lên, “Em không ngăn cản mới là không phải!”
Tần Tri trợn mắt, há hốc miệng nhìn vợ anh đập bàn, ào ào chạy đến hiệu giày, như vợ chính bắt tiểu tam, ngốc B hò hét túm hai người trước mặt. Với điều này, anh hơi khó hiểu. Anh cho rằng, dù là là bạn bè thân cỡ nào, Quan Thục Di cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của Ngụy Cầm, nghĩa vụ của một người bạn hẳn là chỉ nên góp ý mà thôi.
[Bên trong khá ấm áp, những đứa trẻ ăn mặc rất sạch sẽ, được xếp nằm trên giường gỗ, có ngủ, có đùa, có khóc. Cô bảo mẫu vội vàng qua lại, miệng dỗ dành, mỗi bước đi lại đọc tên từng đứa bé cho Quan Thục Di nghe. Không đứa trẻ nào hoàn toàn lành lặn…
Không cách nào hình dung được nỗi bi ai lớn đến thế. Chúng tập trung trong căn phòng này, không thể dùng từ ngữ đặc biệt hay xúc động nào để miêu tả, đó là sự bi thảm tự bộc lộ, không có chỗ bám víu, không thể nắm bắt, là nỗi đau hư vô, mạnh mẽ níu lấy hai túi nước trên mắt Quan Thục Di, dày vò.]
Sáng sớm, đôi vợ chồng son ra ngoài, vì hôm sau đã là năm mới, người trên đường như sóng triều, cái gì cũng đẹp. Quan Thục Di ban đầu muốn cùng Tần Tri mua vài thứ đến nhà từ thiện. Tần gia muốn quyên hai vạn tệ, trong lòng ba người già trẻ như có bom hẹn giờ, một ngày không được dỡ xuống, Tần gia gia và Tần bà nội mất ngủ một ngày. Để ông bà ngủ ngon, Tần Tri và Quan Thục Di quyết định ra ngoài hoàn thành tâm nguyện của họ.
Nhưng, trên đường đi nhất định không thể mang phụ nữ đi, bởi vì, nếu cho đi, chắc chắn biến thành đi mua hàng tết.
Quan Thục Di mua được mấy câu đối xuân, tượng thần tài, và mấy viên kẹo mạch nha hình ông táo lên trời …… Nàng ức chế vì không được tiêu tiền, nên tiêu luôn tiền được lì xì khi lấy chồng.
Bên tai, tiếng nói của mọi người hoà vào nhau, ong ong vang lên, nghe rất rối rắm, nhưng trong lòng lại có một cảm giác yên bình, hiền hoà kỳ diệu, và cảm giác an toàn.
“Hôm kia em thấy trên mạng có bán áo khoác lông dê, bà nội mặc rất hợp, trên lầu có một chỗ bán, anh chờ em đi mua, em về ngay.” Quan Thục Di dúi vài túi nilon vào tay Tần Tri, quay người đã không thấy bóng.
Tần Tri gật đầu, mua một hộp đồ uống nóng, ngồi xuống một băng ghế, ngoan ngoãn chờ vợ. Anh hưởng thụ cảm giác này, hưởng thụ cái gọi là “anh chờ, thế nào em cũng về”, rất hi vọng, rất ngọt ngào, rất thỏa mãn, rất vững tâm. Cùng nhau rời giường, cùng nhau ra phố, cùng nhau bàn bạc mọi chuyện, cùng nhau vì những việc này việc nọ trong nhà. Trong khung, Tần Tri ý thức anh đã có một gia đình nhỏ.
Một thằng bé ngồi cạnh anh đang gào thét, chỉ vào con gấu bông rất lớn trước cửa một tiệm đồ chơi, khóc nức nở. Đôi vợ chồng trẻ bất đắc dĩ túm cánh tay thằng bé. Con gấu bông lớn bằng một người trưởng thành, có lẽ họ không đủ tiền, không thể mua cho thằng bé.
“Nếu con không đứng lên, ba quăng con nằm đây! Bán con luôn!” Ông bố trẻ uy hiếp.
Tiếc rằng thằng bé hoàn toàn không để ý tới, nó tiếp tục lăn lộn, tiếng gào ngày càng thảm thiết. Vào tai Tần Tri, tiếng khóc chói tai như âm thanh khi giết heo. Anh nhìn cảnh ồn ào, trong lòng mệt mỏi thay cho họ. Anh và Quả Quả không có con là chính xác, tuyệt đối chính xác. Lúc này, Tần Tri nhìn đứa bé, cố gắng đào bới những thứ phiền toái thuộc về bọn trẻ con, phiền nhiễu, dơ bẩn. Anh biết, anh đang sử dụng phương pháp gây tê truyền thống của người Trung Quốc. Không thể có con, tuyệt đối không thể.
Trên toà cao ốc, tiếng nhạc quảng cáo biến thành những viên đạn đâm vào lỗ tai từng người trong thành phố nhỏ, một nhóm người xúm vào một quầy bán hàng rong. Chỉ nhìn chứ không mua. Quan Thục Di từ trên lầu vui vẻ chạy xuống, dúi vào tay Tần Tri một cái bọc khổng lồ.
“Đây là…… Một cái áo khoác lông dê?” Tần Tri buồn bực nhìn cái bọc.
Quan Thục Di rất đắc ý, dương cằm tự đắc, “Đây là…… Áo lông dê cho cả nhà.”
Tần Tri kéo nàng ngồi xuống, “Em mua cũng bị ăn mắng. Đợi bà nội càm ràm xong, mẹ em thế nào cũng càm ràm. Càm ràm tới khi em hỏng luôn, hỏng đến mức thề từ nay về sau không bao giờ mua cái gì cho nhà nữa.”
Quan Thục Di lắc đầu liên tục, “Không đâu, em nói với nhà ba mươi tệ một cái, một trăm tệ bốn cái, thế nào bà và mẹ chẳng chê em mua ít…… Á, anh đoán xem em nhìn thấy ai?”
Tần Tri nhìn theo tầm mắt Quan Thục Di, Đậu Kiến Nghiệp xách theo một đống đồ đứng ở một tiệm giày lầu một, Ngụy Cầm ngồi gần anh ta, đang thử một đôi giày. Đậu Kiến Nghiệp không ngừng đánh giá, Ngụy Cầm nghe lời anh ta, không ngừng đổi giày.
“Em nhìn lầm sao?” Quan Thục Di dụi mắt, như không thể tin được. Hai người không nên ở gần nhau nhất trên thế giới này lại ở cùng một chỗ?
Tần Tri cảm thấy không có gì kỳ quái. Anh đưa nửa hộp đồ uống cho Quan Thục Di, “Nhìn lầm cái gì! Hai người đó rất hợp nhau, sao lại không thể ở cùng nhau? Tuổi đến, tình cảm nảy mầm, cũng cần có một người bạn đời. Thế mà em cũng nói được, đúng là người no không biết nỗi khổ của người đói!”
Quan Thục Di dường như đuối lý, cong lưng. Tuy hai người kia không lại gần, nhưng nàng vẫn bắt nó trở thành chuyện bí mật, ra vẻ kín đáo thì thào với Tần Tri, “Hai người đó là kẻ thù, kiếp trước chính là tử thù, kiếp sau vẫn có thể là tử thù. Thật đó, tin em đi, hai người đó mà kết hôn, ít nhất bảy ngày một trận, mười lăm ngày ly hôn. Đó là một bi kịch, đại bi kịch! Em muốn ngăn cản bọn họ, phải ngăn cản!” Nói xong nàng lập tức đứng lên. Tần Tri giữ chặt tay nàng.
“Đừng lẫn lộn nữa, người ta cư xử tốt, sao lại không thích hợp? Có người còn nói anh và em không thích hợp thì sao!”
Quan Thục Di liếc Tần Tri một cái, “Ai nói?”
Tần Tri lập tức đưa chai nước lên miệng mình, lắc đầu liên tục, tay kia cũng không buông ra.
Quan Thục Di giãy vài cái không được, đành phải ngồi xuống. Nàng chống má, đã không còn tâm trạng mua sắm, mọi ký ức về hai người kia chỉ nhớ về sự đối chọi của họ, với những hình ảnh đó, làm sao có thể yêu nhau? Hai người đó sao lại hồ đồ mà đến với nhau?! Nàng quả thực không thể tưởng tượng.
“Vợ, người ta mới đầu không thích nhau là vì “cẩn thận”, hết cẩn thận mới phát hiện ưu điểm, nhìn thành thói quen, chẳng còn để ý đến khuyết điểm. Vì sao gọi là oan gia, đây mới là oan gia, chính tông oan gia!” Tần Tri an ủi, vỗ đầu Quan Thục Di.
“Chuyện em với anh, tới bây giờ em đâu có gạt Ngụy Cầm.” Quan Thục Di sốc đến nỗi mặt uể oải.
Nhìn vẻ mặt vợ yêu buồn bực, Tần Tri biết nàng bị đả kích. Có điều, anh cảm thấy Ngụy Cầm không sai, nếu nói với Quan Thục Di, dựa vào thái độ vừa rồi của nàng, chắc chắn chỉ có thất bại. Chuyện ác này, anh nhất định không để Quan Thục Di làm. Đây là chuyện nếu nhớ đến sẽ giận cả đời, sẽ chịu thiệt thòi. Nếu người ta thật sự thành đôi, Quan Thục Di và Ngụy Cầm sợ là ngay cả bạn cũng không làm được.
“Hai người đó là họ hàng, không thể kết hôn!” Quan Thục Di thì thào nói.
Tần Tri cười cười, “Em thật là, họ hàng tám đời không đến, nhà nước không phản đối, em càng không có quyền!”
“Mẹ Đậu Kiến Nghiệp khó lắm, Ngụy Cầm gả vào đó sẽ bị khinh thường!”
“Có khó đấu bằng mẹ em không?”
Quan Thục Di ngẩng đầu rất mạnh, nhếch khóe miệng mang theo một chút uy hiếp nhìn Tần Tri. Tần Tri nhấc tay đầu hàng, “Anh sai. Chuyện mẹ vợ đại nhân đều là em nói, đâu đến phiên anh đói bụng xen quàng?”
Quan Thục Di gõ bàn, vẻ mặt nghiêm túc như đang bàn chính trị, nhìn Tần Tri đầy thâm tình: “Đồng chí Tần Tri.”
Tần Tri khom người: “Dạ.”
“Đồng chí Tần Tri, từ sau khi kết hôn, anh có phát hiện đột nhiên anh trở nên lắm mồm không?”
“Không phát hiện.”
“Đồng chí Tần Tri, từ sau khi kết hôn, em phát hiện ra sức quan sát của anh rất mạnh, còn học bắt chước. Mẹ em đến phiên anh nói?”
“Anh sai rồi, vợ. Em có thể nói bà nội anh, anh tuyệt đối không tức giận.”
“Không được nhận sai!”
“Vì sao?”
“Em muốn hưởng thụ mùi vị vợ chồng cãi nhau, như vậy mới có cảm giác đã kết hôn.”
“Được rồi! Kiên quyết không nhận sai, rồi sao?”
“Sau đó, anh nói đi, vì sao Ngụy Cầm không nói cho em biết? Từ nhỏ bọn em đã chơi với nhau, cậu ấy và Đậu Kiến Nghiệp thật sự không thích hợp……”
“Vợ, em không phải mẹ Ngụy Cầm, đây là chuyện nên để mẹ cô ấy lo lắng. Đúng không?”
Đậu Kiến Nghiệp cầm tờ hóa đơn đi trả tiền, Ngụy Cầm đứng lên, cúi đầu nhìn kỹ đôi giày đi trên chân. Chân cô giơ lên, hơi xoay, mang theo một chút dáng vẻ ngây thơ của một cô gái đang yêu. Đậu Kiến Nghiệp chạy về, đưa hóa đơn cho Ngụy Cầm. Hai người nói nói cười cười, bộ dạng vô cùng thân thiết, thỉnh thoảng lại lơ đãng làm vài động tác âu yếm, chứng minh rằng đã sớm có “gian tình” từ lâu.
“Hai người đó không hợp chỗ nào hết. Ngụy Cầm đáng thương, cuối cùng cô ấy phải làm sao bây giờ?” Quan Thục Di kéo tay Tần Tri cầu cứu.
Tần Tri đối với sự quan tâm không đúng chỗ của nàng không biết nói gì. Anh kiên nhẫn vuốt tóc nàng, an ủi, “Em lo lắng cái gì?”
Quan Thục Di nhìn cặp tình nhân kia, nói: “Em lo điều kiện nhà Đậu Kiến Nghiệp quá tốt; em lo mẹ Đậu Kiến Nghiệp quá hung dữ; em lo tính tình Ngụy Cầm không tốt không khéo chiều lòng người; em lo Đậu Kiến Nghiệp chơi bời lêu lổng; em lo hai người đó môn không đăng, hộ không đối; em lo Ngụy Cầm thiệt thòi; em lo những chuyện đó sẽ xảy ra, Ngụy Cầm vẫn cứ khăng khăng; em lo cậu ấy tổn thương, lại không nói cho em biết……”
Tần Tri bị tình cảm thân thiết cực kỳ hồn nhiên giữa Quan Thục Di và Ngụy Cầm làm cho cảm động. Ở thành phố mà anh làm việc, tình cảm giữa những người phụ nữ phát triển thành tình thương thuần khiết của người mẹ như thế này, gần như không có khả năng.
“Này…… Quan quả táo, chúng ta về nhà đi! Có chuyện gì em tìm dịp thích hợp nói với cô ấy, không nên xen vào ngay lúc này, quấy phá người ta hình như không phải lắm.”
Quan Thục Di đập bàn, đứng lên, “Em không ngăn cản mới là không phải!”
Tần Tri trợn mắt, há hốc miệng nhìn vợ anh đập bàn, ào ào chạy đến hiệu giày, như vợ chính bắt tiểu tam, ngốc B hò hét túm hai người trước mặt. Với điều này, anh hơi khó hiểu. Anh cho rằng, dù là là bạn bè thân cỡ nào, Quan Thục Di cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của Ngụy Cầm, nghĩa vụ của một người bạn hẳn là chỉ nên góp ý mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook