Hạnh Phúc Quả Táo Chín
-
Chương 43
Dịch: Hoài Phạm
Bối rối, mọi người vội đưa Lang Ngưng vào nhà Tần Tri, Đậu Kiến Nghiệp ngồi yên ở trên xe vẫn không nhúc nhích. Mọi người đã quên con quỷ không hay ho này, quăng anh ta lên xe. Đậu Kiến Nghiệp bất đắc dĩ cười khổ, nửa ngày mới tìm lại được tinh thần, chuyện thức đêm rồi lái xe anh ta sẽ không bao giờ làm nữa. Hơi thở dài một chút, anh ta khởi động xe rời khỏi khu phố. Anh ta biết, về nhà cũng không có ai lo lắng, anh ta đã quen bị đối xử thờ ơ. Cho nên, anh ta quyết định tìm một nhà nghỉ tắm rửa rồi ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục chơi game.
Ngụy Cầm đi theo Quan Thục Di vào phòng mới mở các món đồ vừa được đưa tới, vừa tán gẫu vừa thu dọn, chuyện có liên quan đến Lang Ngưng, Quan Thục Di không nói dối Ngụy Cầm.
“Trưởng thôn à, quỷ vào thôn, cậu còn ở đây làm loạn cái gì?” Ngụy Cầm nghe xong, đẩy Quan Thục Di xuống lầu thăm dò.
Quan Thục Di cười cười, quay đầu nhe răng: “Mình không đi, đi cũng vô dụng. Nhưng mà cậu, cậu đá sếp nhỏ ra cửa, hình như không được hay lắm?”
Ngụy Cầm che miệng, nói đến mới nhớ tới người bị cô bỏ rơi ở cổng khu chung cư. Cả một ngày lôi kéo người ta làm tài xế chạy việc, xong chuyện, lại quên người ta, Nguỵ Cầm vất khăn lau, chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa nói: “Vậy mình đi tìm anh ta, anh ta lòng dạ hẹp hòi, không có việc gì lại thích học Lâm Đại Ngọc rơi nước mắt chôn hoa, thương hại bản thân, nếu không tìm cho anh ta chuyện gì để làm, sợ là tự mình thương hại mình cả đêm, thơ cổ cũng làm.”
Quan Thục Di nhìn theo bóng cô, phồng miệng lải nhải: “Ừ…… Có ý đó, ừ…… Có cái gì bên trong…… Còn thơ cổ, sao cậu ấy biết rõ vậy! À! À! Có gian tình……”
Có một số việc, đương sự luôn luôn mù mờ hơn những người đứng xem.
Quan mẹ cẩn thận nhìn khắp trong phòng, bà bưng một mâm kẹo dụ mấy đứa con nít của họ hàng rời khỏi phòng, sau đó lặng lẽ khóa trái cửa.
“Quả Quả, nói chuyện với mẹ một chút.” Vẻ mặt Quan mẹ nghiêm nghị.
Quan Thục Di ngơ ngác nhìn bà mẹ, còn nói chuyện? Lớn như vậy, mẹ nàng rất ít khi dùng hai chữ cao quý này. Quan ba ba cũng từ phòng bên đi ra, cũng nghiêm trang ngồi trước mặt con, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.
Quan Thục Di đứng lên, xả tay áo xuống, cũng ngồi trên sô pha, vậy thì nói chuyện. Lúc này, chứng nhận kết hơn cũng đã lấy, nàng không sợ gì nữa.
***
Ngã tư phố cổ Phượng hoàng có một tiệm Fastfood, nơi này văn hóa hoàn toàn mang phong cách Âu Tây dù xương cốt thì vẫn Trung Quốc. Trong quán bán khoai chiên sắt sợi, đồ uống đựng trong ly giấy, vách tường được trang trí. Tên quán cũng thú vị, gọi là [lúa mạch làm chè], cách đó không xa trên một phố khác, còn có một tiệm Fastfood tên là [ ăn gấp ], quán kia chỉ có hai cánh cửa sổ không lớn, chiều nào cũng mở cửa lúc 5 giờ rưỡi, giữ độc quyền về bạch trảm kê (một món ăn chế biến từ gà).
Tần Tri đưa Lang Ngưng – vừa hoàn hồn lại vào quán này, bọn họ ngồi trong một góc, bất luận là anh hay Lang Ngưng, cả hai đều cần nói chuyện nghiêm túc một lần. Điều này, đúng ra khi hai người chia tay đã phải làm, chỉ vì theo bản năng, cả hai đều lảng tránh.
Tần Tri đẩy ly cà phê giấy chén người bán hàng vừa bưng lên về phía trước nói với Lang Ngưng: “Uống đi cho nóng.”
Lang Ngưng quấn khăn quàng cổ, làm từ lông dê – món hàng nhập khẩu thành một chiếc áo choàng bao quanh người cô, gật đầu, bưng chiếc ly tao nhã uống một ngụm, lập tức đặt xuống không dám uống miếng thứ hai.
Tần Tri nhìn thấy, nở nụ cười, giọng anh mang theo một tia áy náy vì tiếp bạn không chu đáo: “Chỗ này là ngon nhất, khu trung tâm bên kia có một quán dùng cà phê nguyên chất, có điều thành phố nhỏ, ban đêm ít hoạt động, giờ này đã đóng cửa. Lần trước anh và Quả Quả đi dạo, muốn uống một ly cà phê, chỉ toàn mùi mốc, có lẽ hạt đã trữ hơn nửa năm. Chắc chắn là em không thích, hay là…… Gọi một ly nước trắng?”
“Tần Tri, anh đừng nghĩ ngợi, em thật lòng muốn chúc mừng anh nên mới tới, không cần phải đề phòng em. Em không làm gì đâu.” Vẻ mặt Lang Ngưng lộ vẻ hiểu rõ.
Tần Tri ngượng ngùng cười: “Không phải vậy, anh thật sự rất vui. Bạn học có thể đến, anh phải cám ơn em, em cũng biết, bạn bè anh không nhiều lắm.” Anh nói xong, lại thêm một câu: “Quả Quả cũng bảo anh cám ơn em.”
Lang Ngưng ngẩng đầu, cũng cười: “Trước kia khi anh còn ở bên em, chưa từng nói nhiều như vậy. Thế nào mà mới bảy tháng đã bắt đầu khách sáo với em. Em là bạn cũ, anh nói vậy làm em hơi hoảng, khách sáo quá, anh định nói với em, anh sắp kết hôn, bảo em đừng quấn lấy anh? Anh quá đề cao mình rồi.”
Tần Tri bưng ly hồng trà chanh, uống một ngụm, đối với câu nói của Lang Ngưng, anh không trả lời, nói nhiều cũng vô dụng, nếu cô không phải đến quấy rối thì không nên xuất hiện. Vài chuyện, Tần Tri biết anh phải nói rõ ràng, đoạn tình cảm này, chém không đứt, sẽ dây dưa không rõ.
Cậu thanh niên phục vụ vừa bưng thức uống, vừa lặng lẽ đánh giá Lang Ngưng. Cậu ta cảm thấy người phụ nữ ngồi ở bên đó thật sự quá xinh đẹp, làm cả quán nước như bừng sáng.
Hôm nay, Lang Ngưng mặc một bộ áo liền quần lông dê thuần màu đen cao cổ, áo choàng ngoài màu trắng ngà được thêu hoa mặt ngoài, tóc cô uốn theo kiểu mà chỉ có những người phụ nữ sống ở thành phố lớn mới có thể tìm được nơi làm, theo phong cách Tây, quá nổi bật. Người phụ nữ mỹ lệ, mắt to, mũi cao thẳng, môi không tô son đã lộ ra màu đỏ thắm tự nhiên. Người đàn ông ngồi đối diện cô cũng đầy vẻ tuấn tú, không giống như người vùng này. Anh ta mặc một chiếc áo khoác da màu nâu nhạt, xắn lên vài lớp, vừa nhìn biết ngay là hàng hiệu. Nhìn nghiêng, đường cong nhấn từ tai anh ta đến cằm trông rất tự nhiên, rất đẹp! Hơn nữa da rất trắng, giọng nói không mang một chút âm hưởng giọng người trong vùng, dịu dàng, từng chữ từng chữ âm sắc rõ ràng…… Hai người này, có lẽ từ vùng khác đến đây du lịch? Mà thành phố này thì có gì hay đẹp mà tham quan? Mải nghĩ, cậu phục vụ đá trúng thùng rác lăn vài vòng, những người khách trong quán nhất loạt ngước mắt lên nhìn cậu.
Lang Ngưng xuất hiện làm Tần Tri kinh ngạc, cũng hơi mệt mỏi. Anh không muốn làm cô tổn thương, cũng không muốn ai tổn thương anh, bảy năm tình cảm, Lang Ngưng không muốn tiếp tục với anh, thủ đoạn cô rời khỏi anh cũng không thể nói nổi, nếu xét về mặt đạo đức. Bảy năm, cô đã cho anh một hồi ức quá đẹp. Nên anh không thể lên án Lang Ngưng, nhưng….. Anh cũng không định an ủi cô, bây giờ, anh chỉ có thể dỗ Quan Thục Di. Bằng không cô gái kia có thể cắn anh đến chết.
Tự Tần Tri cũng không hiểu, từ khi nào anh bắt đầu sinh ra nỗi e ngại với Quan Thục Di, cả về ý thức trách nhiệm. Tuy rằng đa số thời gian đều là Quan Thục Di dỗ dành anh.
Lang Ngưng nghịch cái thìa duy nhất, lát sau ngẩng đầu hỏi Tần Tri: “Anh thật sự khó xử?”
Tần Tri suy nghĩ, gật đầu: “Quả Quả tuy sẽ không nói gì nhưng sẽ không vui. Anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, em…… Không cần lo lắng.”
“Em không lo lắng!” Lang Ngưng lập tức phản ứng, nhưng rất nhanh đã cười khổ: “Em đã nghĩ rất nhiều, từ khi nhà Chương Nam Chính trở mặt, em đã định tìm anh nói chuyện, trước đây anh nói em thái quá, quá sĩ diện, bây giờ……Tật xấu này em cũng không sửa, em vẫn còn rất sĩ diện, em không muốn nói với ai, em sợ họ chê cười, chê cười em người tốt không chọn, bây giờ chịu báo ứng, anh biết mà, em ghét bọn họ đánh giá. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải đến chỗ anh tị nạn. Để em tâm sự một lần đi, em thật sự không thể nói được với ai khác.”
Tần Tri quay đầu nhìn ngã tư đường bên ngoài, một người lái xe đạp quẹo gấp, xe đổ, trượt chân ở ven đường, mặt anh ta mặt trượt trên đất một đoạn, người đi đường nhanh chóng vây lại, có giúp đỡ, có phụ gạt tuyết, nhưng đại đa số chỉ vây lại rồi nhìn, mà người càng đến nhìn càng nhiều.
“Nam Chính nói thế nào?” Tần Tri hỏi Lang Ngưng.
Bối rối, mọi người vội đưa Lang Ngưng vào nhà Tần Tri, Đậu Kiến Nghiệp ngồi yên ở trên xe vẫn không nhúc nhích. Mọi người đã quên con quỷ không hay ho này, quăng anh ta lên xe. Đậu Kiến Nghiệp bất đắc dĩ cười khổ, nửa ngày mới tìm lại được tinh thần, chuyện thức đêm rồi lái xe anh ta sẽ không bao giờ làm nữa. Hơi thở dài một chút, anh ta khởi động xe rời khỏi khu phố. Anh ta biết, về nhà cũng không có ai lo lắng, anh ta đã quen bị đối xử thờ ơ. Cho nên, anh ta quyết định tìm một nhà nghỉ tắm rửa rồi ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục chơi game.
Ngụy Cầm đi theo Quan Thục Di vào phòng mới mở các món đồ vừa được đưa tới, vừa tán gẫu vừa thu dọn, chuyện có liên quan đến Lang Ngưng, Quan Thục Di không nói dối Ngụy Cầm.
“Trưởng thôn à, quỷ vào thôn, cậu còn ở đây làm loạn cái gì?” Ngụy Cầm nghe xong, đẩy Quan Thục Di xuống lầu thăm dò.
Quan Thục Di cười cười, quay đầu nhe răng: “Mình không đi, đi cũng vô dụng. Nhưng mà cậu, cậu đá sếp nhỏ ra cửa, hình như không được hay lắm?”
Ngụy Cầm che miệng, nói đến mới nhớ tới người bị cô bỏ rơi ở cổng khu chung cư. Cả một ngày lôi kéo người ta làm tài xế chạy việc, xong chuyện, lại quên người ta, Nguỵ Cầm vất khăn lau, chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa nói: “Vậy mình đi tìm anh ta, anh ta lòng dạ hẹp hòi, không có việc gì lại thích học Lâm Đại Ngọc rơi nước mắt chôn hoa, thương hại bản thân, nếu không tìm cho anh ta chuyện gì để làm, sợ là tự mình thương hại mình cả đêm, thơ cổ cũng làm.”
Quan Thục Di nhìn theo bóng cô, phồng miệng lải nhải: “Ừ…… Có ý đó, ừ…… Có cái gì bên trong…… Còn thơ cổ, sao cậu ấy biết rõ vậy! À! À! Có gian tình……”
Có một số việc, đương sự luôn luôn mù mờ hơn những người đứng xem.
Quan mẹ cẩn thận nhìn khắp trong phòng, bà bưng một mâm kẹo dụ mấy đứa con nít của họ hàng rời khỏi phòng, sau đó lặng lẽ khóa trái cửa.
“Quả Quả, nói chuyện với mẹ một chút.” Vẻ mặt Quan mẹ nghiêm nghị.
Quan Thục Di ngơ ngác nhìn bà mẹ, còn nói chuyện? Lớn như vậy, mẹ nàng rất ít khi dùng hai chữ cao quý này. Quan ba ba cũng từ phòng bên đi ra, cũng nghiêm trang ngồi trước mặt con, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.
Quan Thục Di đứng lên, xả tay áo xuống, cũng ngồi trên sô pha, vậy thì nói chuyện. Lúc này, chứng nhận kết hơn cũng đã lấy, nàng không sợ gì nữa.
***
Ngã tư phố cổ Phượng hoàng có một tiệm Fastfood, nơi này văn hóa hoàn toàn mang phong cách Âu Tây dù xương cốt thì vẫn Trung Quốc. Trong quán bán khoai chiên sắt sợi, đồ uống đựng trong ly giấy, vách tường được trang trí. Tên quán cũng thú vị, gọi là [lúa mạch làm chè], cách đó không xa trên một phố khác, còn có một tiệm Fastfood tên là [ ăn gấp ], quán kia chỉ có hai cánh cửa sổ không lớn, chiều nào cũng mở cửa lúc 5 giờ rưỡi, giữ độc quyền về bạch trảm kê (một món ăn chế biến từ gà).
Tần Tri đưa Lang Ngưng – vừa hoàn hồn lại vào quán này, bọn họ ngồi trong một góc, bất luận là anh hay Lang Ngưng, cả hai đều cần nói chuyện nghiêm túc một lần. Điều này, đúng ra khi hai người chia tay đã phải làm, chỉ vì theo bản năng, cả hai đều lảng tránh.
Tần Tri đẩy ly cà phê giấy chén người bán hàng vừa bưng lên về phía trước nói với Lang Ngưng: “Uống đi cho nóng.”
Lang Ngưng quấn khăn quàng cổ, làm từ lông dê – món hàng nhập khẩu thành một chiếc áo choàng bao quanh người cô, gật đầu, bưng chiếc ly tao nhã uống một ngụm, lập tức đặt xuống không dám uống miếng thứ hai.
Tần Tri nhìn thấy, nở nụ cười, giọng anh mang theo một tia áy náy vì tiếp bạn không chu đáo: “Chỗ này là ngon nhất, khu trung tâm bên kia có một quán dùng cà phê nguyên chất, có điều thành phố nhỏ, ban đêm ít hoạt động, giờ này đã đóng cửa. Lần trước anh và Quả Quả đi dạo, muốn uống một ly cà phê, chỉ toàn mùi mốc, có lẽ hạt đã trữ hơn nửa năm. Chắc chắn là em không thích, hay là…… Gọi một ly nước trắng?”
“Tần Tri, anh đừng nghĩ ngợi, em thật lòng muốn chúc mừng anh nên mới tới, không cần phải đề phòng em. Em không làm gì đâu.” Vẻ mặt Lang Ngưng lộ vẻ hiểu rõ.
Tần Tri ngượng ngùng cười: “Không phải vậy, anh thật sự rất vui. Bạn học có thể đến, anh phải cám ơn em, em cũng biết, bạn bè anh không nhiều lắm.” Anh nói xong, lại thêm một câu: “Quả Quả cũng bảo anh cám ơn em.”
Lang Ngưng ngẩng đầu, cũng cười: “Trước kia khi anh còn ở bên em, chưa từng nói nhiều như vậy. Thế nào mà mới bảy tháng đã bắt đầu khách sáo với em. Em là bạn cũ, anh nói vậy làm em hơi hoảng, khách sáo quá, anh định nói với em, anh sắp kết hôn, bảo em đừng quấn lấy anh? Anh quá đề cao mình rồi.”
Tần Tri bưng ly hồng trà chanh, uống một ngụm, đối với câu nói của Lang Ngưng, anh không trả lời, nói nhiều cũng vô dụng, nếu cô không phải đến quấy rối thì không nên xuất hiện. Vài chuyện, Tần Tri biết anh phải nói rõ ràng, đoạn tình cảm này, chém không đứt, sẽ dây dưa không rõ.
Cậu thanh niên phục vụ vừa bưng thức uống, vừa lặng lẽ đánh giá Lang Ngưng. Cậu ta cảm thấy người phụ nữ ngồi ở bên đó thật sự quá xinh đẹp, làm cả quán nước như bừng sáng.
Hôm nay, Lang Ngưng mặc một bộ áo liền quần lông dê thuần màu đen cao cổ, áo choàng ngoài màu trắng ngà được thêu hoa mặt ngoài, tóc cô uốn theo kiểu mà chỉ có những người phụ nữ sống ở thành phố lớn mới có thể tìm được nơi làm, theo phong cách Tây, quá nổi bật. Người phụ nữ mỹ lệ, mắt to, mũi cao thẳng, môi không tô son đã lộ ra màu đỏ thắm tự nhiên. Người đàn ông ngồi đối diện cô cũng đầy vẻ tuấn tú, không giống như người vùng này. Anh ta mặc một chiếc áo khoác da màu nâu nhạt, xắn lên vài lớp, vừa nhìn biết ngay là hàng hiệu. Nhìn nghiêng, đường cong nhấn từ tai anh ta đến cằm trông rất tự nhiên, rất đẹp! Hơn nữa da rất trắng, giọng nói không mang một chút âm hưởng giọng người trong vùng, dịu dàng, từng chữ từng chữ âm sắc rõ ràng…… Hai người này, có lẽ từ vùng khác đến đây du lịch? Mà thành phố này thì có gì hay đẹp mà tham quan? Mải nghĩ, cậu phục vụ đá trúng thùng rác lăn vài vòng, những người khách trong quán nhất loạt ngước mắt lên nhìn cậu.
Lang Ngưng xuất hiện làm Tần Tri kinh ngạc, cũng hơi mệt mỏi. Anh không muốn làm cô tổn thương, cũng không muốn ai tổn thương anh, bảy năm tình cảm, Lang Ngưng không muốn tiếp tục với anh, thủ đoạn cô rời khỏi anh cũng không thể nói nổi, nếu xét về mặt đạo đức. Bảy năm, cô đã cho anh một hồi ức quá đẹp. Nên anh không thể lên án Lang Ngưng, nhưng….. Anh cũng không định an ủi cô, bây giờ, anh chỉ có thể dỗ Quan Thục Di. Bằng không cô gái kia có thể cắn anh đến chết.
Tự Tần Tri cũng không hiểu, từ khi nào anh bắt đầu sinh ra nỗi e ngại với Quan Thục Di, cả về ý thức trách nhiệm. Tuy rằng đa số thời gian đều là Quan Thục Di dỗ dành anh.
Lang Ngưng nghịch cái thìa duy nhất, lát sau ngẩng đầu hỏi Tần Tri: “Anh thật sự khó xử?”
Tần Tri suy nghĩ, gật đầu: “Quả Quả tuy sẽ không nói gì nhưng sẽ không vui. Anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, em…… Không cần lo lắng.”
“Em không lo lắng!” Lang Ngưng lập tức phản ứng, nhưng rất nhanh đã cười khổ: “Em đã nghĩ rất nhiều, từ khi nhà Chương Nam Chính trở mặt, em đã định tìm anh nói chuyện, trước đây anh nói em thái quá, quá sĩ diện, bây giờ……Tật xấu này em cũng không sửa, em vẫn còn rất sĩ diện, em không muốn nói với ai, em sợ họ chê cười, chê cười em người tốt không chọn, bây giờ chịu báo ứng, anh biết mà, em ghét bọn họ đánh giá. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải đến chỗ anh tị nạn. Để em tâm sự một lần đi, em thật sự không thể nói được với ai khác.”
Tần Tri quay đầu nhìn ngã tư đường bên ngoài, một người lái xe đạp quẹo gấp, xe đổ, trượt chân ở ven đường, mặt anh ta mặt trượt trên đất một đoạn, người đi đường nhanh chóng vây lại, có giúp đỡ, có phụ gạt tuyết, nhưng đại đa số chỉ vây lại rồi nhìn, mà người càng đến nhìn càng nhiều.
“Nam Chính nói thế nào?” Tần Tri hỏi Lang Ngưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook